Mười Lăm Năm Chờ Đợi Chim Di Trú
-
Chương 9
Bùi Thượng Hiên muốn chuyển nhà, Lê Ly tranh thủ cuối tuần được nghỉ ngơi liền đến giúp đỡ. Anh ngồi trong căn phòng lộn xộn, xung quanh chất đầy thùng giấy đã đầy một nửa.
Lê Ly đứng tần ngần ở cửa phòng, Bùi Thượng Hiên lờ đờ uể oải ngẩng đầu lườm cô một cái, tiện tay đem một quyển sách ném vào trong thùng giấy gần đó.
“Không nghe nói là cậu có đề cập qua việc chuyển nhà.” Cô đi vào căn phòng, lấy một tờ báo trải xuống sàn nhà đầy bụi bẩn, ngồi xếp bằng xuống. Bùi Thượng Hiên nhướng mày cười hì hì liếc xéo Lê Ly, trêu cô thục nữ là phải tìm ghế mà ngồi.
Lê Ly khó chịu trừng mắt nhìn anh, thuận tay búng vào trán anh một cái.”Bùi Thượng Hiên, còn không tới lượt người ngốc nghếch như cậu dạy bảo mình .” Nói xong , tự động cầm lấy sách vở trên mặt đất, phủi sạch bụi rồi bỏ vào thùng giấy.
Toàn là sách giáo khoa của trung học cơ sở ba năm trước, bao gồm cả sách tham khảo mà giáo viên yêu cầu mua để chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp. Bùi Thượng Hiên chẳng phải là học sinh chăm chỉ, cho nên đa số các cuốn sách đều còn mới tinh. Lê Ly cười khẽ, khó che dấu sự tiếc nuối của mình.Nhớ lại những năm tháng của bọn họ trước đây, cảnh còn mà người đã mất.
Bùi Thượng Hiên có lẽ cũng có cảm giác như vậy, cúi thấp đầu nhẹ giọng nói: “Lê Ly, tớ đã sai sao?Sự việc kia, không phải giống như mọi người nghĩ.”Cô không nhìn thấy được vẻ mặt của anh , nhưng từ lời nói của Bùi Thượng Hiên thì cũng đại khái đoán được. Dư luận là một con dao, huống chi còn bị người ta thêm mắm dặm muối, cô không thể nào tưởng tượng được áp lực mà anh phải chịu.
“Cậu có hối hận hay không?” Cô đã từng viết thư hỏi qua anh, nhưng Bùi Thượng Hiên không hồi âm trả lời. Trong lòng Lê Ly , khăng khăng muốn biết câu trả lời.
Anh vẫn cúi đầu như cũ, qua nửa ngày mới nói ra: “Tớ thích cô ấy, thật sự thích…”
Lê Ly giơ tay đập vào lòng ngực anh, giọng nói khô khốc: “Ngu ngốc, sao cậu không chạy trốn hả.”Chàng trai này, cuối cùng vẫn không cho cô chút ảo tưởng nào. Cô lại nghĩ đến bản thân mình đã ngộ nhận, thân thể khẽ run lên. Anh không phát hiện, rầu rĩ không vui tiếp tục nói: “Tớ thì không sao cả, là mẹ tớ không chịu đựng được những tin đồn ở đây, nói rằng nếu tiếp tục ở đây sớm muộn gì tương lai của tớ cũng bị hủy.” anh cười mỉa mai, ánh mắt hờ hững, “Tớ còn có thể có tiền đồ gì?”
Mũi dâng lên chua xót, Lê Ly vừa mới đầy mười tám tuổi, ngày thường được tiếp thu giáo dục là “Tất cả đều tầm thường, chỉ có đọc sách mới cao sang”.Cô cảm thấy ý kiến này không đúng, nhưng tạm thời lại không nghĩ được điều gì khác, nên không thể an ủi anh được.
“Chờ kì thi vào trường đại học của tớ kết thúc, tớ sẽ giúp cậu bổ túc lại bài vở, cậu cũng sẽ tham gia kì thi đại học.”Hắng giọng, cô nghiêm túc nghĩ cho anh, gương mặt hồi hộp căng cứng.
Bùi Thượng Hiên nhìn Lê Ly, không nhịn được cười cười, duỗi tay vỗ vỗ mặt cô.”Lê Ly, cậu sao giống y chang mẹ tớ vậy.”
Cô “Phụt” một cái, duỗi chân đạp đùi anh: “Ngốc nghếch, tớ đâu có già như vậy?”
Anh không trốn tránh, lãnh trọn một cú đạp hung hăng này, cũng may cô không dùng nhiều sức.Thân thể của anh bỗng nhiên áp sát cô, hơi thở đặc trưng nam tính xâm nhập mọi giác quan của cô , toàn thân bất chợt trở nên căng cứng.Cơn ác mộng đêm hôm đó bất ngờ hiện lên trước mặt Lê Ly, cho dù là người cô thích đang ở trước mắt, dạ dày Lê Ly vẫn không kìm được muốn nôn ra.
Cô miễn cưỡng cười, thần kinh cố gắng áp chế cảm giác buồn nôn ở cổ họng, không dám để cho Bùi Thượng Hiên nhìn ra được điều gì. Anh duỗi tay ôm cô, đầu Lê Ly dựa vào một lồng ngực ấm áp , âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
“Lê Ly, cám ơn cậu luôn làm bạn tốt của tớ.” Anh chân thành nói. Bùi Thượng Hiên mười tám tuổi nhìn không nhìn thấy tương lai , nhiều năm về sau bên cạnh anh vẫn chỉ có mình cô, bất kể cuộc sống của mình đang ở đỉnh cao hay chỉ ở dưới đấy.
“Ước nguyện sinh nhật năm mười bốn tuổi ” Lê Ly nhẹ nhàng nói tiếp, “Tớ đã ước chúng ta cả đời đều là bạn tốt.”
Thiếu niên trong lòng tràn đầy cảm động, Bùi Thượng Hiên không hiểu rõ là cô nói ra điều này có ý gì. Tuổi tác tựa dòng nước trôi qua, đến một ngày chợt quay đầu, anh đã nghĩ giữa nam nữ không hoàn toàn là tình bạn thuần túy, cũng giống như Lê Ly và anh.
Khi Lê Ly thi đậu vào trường đại học Nghiên Cứu Quốc Tế Thượng Hải.Cuối cùng mười năm đèn sách khổ luyện cô đã thành công vượt qua ải Long Môn, làm rạng danh cho dòng họ. Nhưng bởi vì trước đó Liễu Thiên Nhân thi đậu vào Đại học Giao thông, như vậy cô không tránh khỏi bị so sánh. Lê Mỹ Tình sau lưng cứ trách lúc đầu cô không chịu ghi danh vào trường trung học Phục Sáng, nên bây giờ chẳng có cớ gì mà lên mặt với Liễu Thiên Nhân.
Lê Ly từ chối cho ý kiến, dù sao cô sống mười tám năm cô cũng chẳng làm cho Lê Mỹ Tình vừa lòng chuyện gì.Cô khẳng định như vậy, Bùi Thượng Hiên cũng cho là thế.
Anh cầm lấy thư thông báo nhập học của cô, khoa trương hét lên vào tiếng “Oh Wow”, sau đó tiện tay véo hai má của cô.
“Đau chết mất, đồ ngốc!” Lê Ly vỗ tay anh, muốn anh mau buông mình ra.”Cậu phản ứng như vậy sao?”
Bùi Thượng Hiên buông tay ra, ôm cổ Lê Ly, vò rối mái tóc ngắn của cô.”Nha đầu, tớ phấn khích vì cậu đó. Cậu quá tuyệt vời, mãi mãi là tốt nhất.”
Thật là đồ ngốc, chẳng khác gì cô cầm giấy báo tuyển chọn của đại học Havard hoặc là Oxford vậy. Lê Ly nhịn không được bật cười, tỏ ra đắc ý.
Ngày nhập học hôm đó, Bùi Thượng Hiên đứng ở cổng trường học đợi Lê Ly.Anh và cô đã hẹn trước, nếu trong nhà không có ai đưa đón cô đi nhập học, anh sẽ giúp cô thu dọn vận chuyển hành lí hằng ngày. Người anh nghiêng tựa vào tường, ngón tay kẹp một điếu thuốc, khóe miệng nụ cười như có như không đánh giá các cô gái ra vào trường học.
Bùi Thượng Hiên mười tám tuổi rưỡi đã có một khí chất quyến rũ nhưng chẳng kém phần nguy hiểm, có thể khiến cho các cô gái bận tâm ngoái đầu nhìn. Dáng vẻ lười nhác, khuôn mặt thờ ơ như không do một anh chàng đẹp trai biểu hiện, số lần rung động của các cô gái cứ”Vèo vèo vèo” tăng vọt lên. Anh chỉ bày riêng bộ mặt bất lực trước mặt cô gái phía trước mặt mình mà thôi, hơn nữa cứ bị cô mắng “Ngốc nghếch” rất nhiều năm nay rồi .
Anh thấy Lê Ly từ xe buýt công cộng bước xuống dưới, phía sau có Liễu Chi Hiền đi theo, Lê Mỹ Tình, còn có một người đàn ông đẹp trai cao ráo. Lê Ly nhìn về phía anh đứng bên này, hướng về anh làm điệu bộ vẫy tay áo.
Bùi Thượng Hiên hiểu rõ ý của cô: có người đưa, không cần anh giúp đỡ .
Anh vẫy tay, quay người về một hướng khác. Anh không có thiện cảm với Lê Mỹ Tình , luôn luôn cảm thấy bà ấy là một người mẹ không có trách nhiệm. Còn có chàng trai đứng bên cạnh Lê Ly kia, khuôn mặt giống hệt lúc mới quen kia, tự dưng khiến cho anh phiền lòng.
Lê Mỹ Tình nhìn thấy Bùi Thượng Hiên, quay đầu nhìn con gái: “Thằng nhóc kia, họ Bùi phải không?”Mấy năm trước bà có gặp qua thằng bé này, dẫn đầu một đám trẻ con chạy tới chạy lui chơi chiến đấu trong ngõ hẻm.
“Ừ.” Lê Ly trả lời ngắn gọn một tiếng, không muốn nói chuyện nhiều. Mắt liếc thấy Liễu Thiên Nhân im lặng không nói gì, đưa túi xách vác lên vai, đi theo mẹ qua đường. Nếu không phải cô và Liễu Thiên Nhân đều hiểu, cô sẽ cảm thấy cảnh này khá buồn cười.
Lê Ly không hiểu nổi Liễu Thiên Nhân vì sao muốn cùng đưa cô đi nhập học, từ hơn một năm trước sau khi phát sinh sự việc đó, bọn họ hầu như chưa từng gặp mặt nhau.Hắn hiếm khi về nhà ăn cơm, vẫn tương đối im lặng.
Cô phát hiện bí mật trong sách tham khảo của Liễu Thiên Nhân để lại, cô đôi khi cũng sẽ nhớ về đấu sĩ màu vàng chòm sao Thủy Bình được cắt cẩn thận, thở dài thật sâu. Hắn dùng sai phương thức biểu đạt, cho nên cô chỉ có thể cảm nhận được sự sợ hãi và chán ghét. Bài tập sai rồi có thể sửa lại, thời gian lại không có cách nào trở lại, càng không có cơ hội để sửa chữa những sai lầm trong cuộc sống.
Một nhà bốn người đang đứng trước cửa trường học chụp ảnh cùng nhau, lần trước Liễu Thiên Nhân thi vào Đại học giao thông lúc đi nhập học cũng đã chụp một cái, được Liễu Chi Hiền phóng to treo ở trong phòng khách. Lúc đó cô bị đẩy đến đứng bên cạnh Liễu Thiên Nhân, chàng trai này không biểu hiện cảm xúc gì.
Lê Ly giống như lúc trước đứng bên cạnh Liễu Thiên Nhân, người đi đường giúp chụp ảnh dùm hô to “ cà tím” để bọn họ cùng nhau cười.
Lê Mỹ Tình đi lên trước cầm lấy máy chụp ảnh, Liễu Chi Hiền đi lấy hành lý đâu mất, lúc này Liễu Thiên Nhân cúi đầu nhìn mắt Lê Ly, nói rất nhanh : “Sau khi tốt nghiệp anh quyết định đi Mỹ du học, em không cần phải sợ như vậy.”
Cô chưa kịp lấy lại tinh thấn, hắn đã đi về phía Liễu Chi Hiền tiếp lấy hai cái bình thuỷ.
Liễu Thiên Nhân, hắn muốn rời đi. Lê Ly nhìn bóng lưng của hắn, cảm xúc đan xen.
Ngày 05 tháng 12 năm 1995, sau khi tan học Lê ly và Tào Tuyết Mai là bạn cùng phòng nằm ngay giường dưới cô đi về kí túc xá số 4. Trời rất lạnh, các cô chạy băng băng trong sân trường, cố gắng xua tan cái lạnh. Có chàng trai chở bạn gái đi ngang qua đám đông, né tránh không kịp nên đụng vào nhau, ồn ào mãi cũng chẳng kết thúc.
Tào Tuyết Mai thở hồng hộc dừng lại cho Lê Ly đợi mình, cô chạy ngược lại phía sau giễu cợt cô bạn cùng phòng sức chịu đựng kém cỏi, một không chú ý lưng va vào một người.
“A, thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Lê Ly vội vàng nói xin lỗi.
Người bị va vào là một chàng trai, trên mặt có một nốt ruồi nổi bật, nhìn Lê Ly cười cười: “Không sao đâu.Tôi vừa nghĩ xem hôm nay sinh nhật mình thật nhạt nhẽo chẳng có chuyện gì phát sinh. Quả nhiên, sống gian nan khổ cực chẳng ngờ chết vào yên vui mà.”
Lúc đầu Lê Ly ngạc nhiên, sau đó che miệng cười. Không nghĩ đến gặp gỡ một người cùng ngày sinh nhật với mình, thật là thú vị. Trước khi đi cô quay lại nhìn anh nói “ Sinh nhật vui vẻ!”
Hôm nay sinh nhật cô, bạn cùng phòng ầm ĩ nói muốn cô đãi ăn cơm. Nhưng bởi vì mọi người đều hiểu tiền tiêu vặt mỗi tháng ít ỏi, cũng chỉ coi đó là lời nói đùa mà thôi. Lê Ly tương đối tiết kiệm, trong nhà có hai người học đại học, gánh nặng rất lớn. Cô đăng kí tham gia tổ chức làm việc ngoài giờ tại trường , nhưng một lớp số sinh viên được chấp nhận lại chẳng hề lớn.
“Lê Ly.” Có người gọi cô, có chàng trai mặc áo khoác đen đứng chờ cô dưới lầu hai, thật có khí khái. Là Bùi Thượng Hiên!
Lê Ly chạy tới, nâng tay cho anh một đấm.”Cậu tới làm gì?” Tháng trước là sinh nhật anh nên anh mời cô đi ăn cơm, làm hại cô bị mấy cô bạn cùng phòng gặng hỏi tra xét cả nửa ngày.Biết được quan hệ của hai người chỉ ở giới hạn bạn thân, sáu người thì hết phân nửa muốn Lê Ly làm mai cho mình. Sau đó cô và anh có gặp mặt lần nữa, nghi ngờ chất vấn anh có phải đến với mục đích chính là tán gái không.
Bùi Thượng Hiên hô to nói mình oan ức, cũng cho Lê Ly biết rằng mình và một cô gái ở cùng lớp luyện thi đang ở giai đoạn mắt đi mày lại.Lúc anh nói những lời này, dùng giọng điệu có cũng được không có cũng chẳng sao, phảng phất nhẹ như thuyền này trôi qua được mười ngọn núi, rung động ban đầu của cô hoàn toàn biến mất. Cô nghe, nhìn anh, trong lòng đau nói không nên lời.
“Đọc sách nhiều quá nên ngốc sao ?”Anh vỗ đầu cô, “Sinh nhật cậu, hôm nay.”
Lê Ly hơi hơi ngẩn ra, lập tức vui vẻ trở lại. Hạnh phúc, đúng là anh còn nhớ được!”Bingo” một tiếng hoan hô, cô tự động đưa cánh tay móc vào khuỷu tay anh, cố ý hung tợn cảnh cáo: “Thức ăn ở nhà ăn một chút béo cũng không có, cậu chuẩn bị “ Tam quang “* cho tốt đi.”
*Tam quang: Gọi chung mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao
“Tam quang nào?” Bùi Thượng Hiên giống như thói quen , đưa tay của cô nhét vào túi áo khoác bên ngoài, đồng thời nhíu nhíu mày.”Tay của cậu lạnh như khối băng đây này.”
“Bao tay của tôi bị mất trong phòng học rồi, tìm hoài không thấy.” Lê Ly le lưỡi, “Tam quang chính là ăn sạch, uống sạch, tiêu hết.”
Bọn họ đi ra ngoài trường học, đường Đại Liên đông đúc, giao thông ùn tắc khiến cho một dãy xe dài phải ngừng lại. Bùi Thượng Hiên kéo tay Lê Ly bước qua dòng xe cộ, hướng về phía sân vận động Hồng Khẩu.
Ngày 5 tháng 11, tại sân vận động Hồng Khẩu đội Thượng Hải chiến thắng đội Sơn Đông với tỷ số 3-1 , giành được hạng nhất của bảng A. Ngày đó cô về trường có đi nang bên ngoài sân vận động, người hâm mộ la hét chúc mừng bên trong. Lê Ly đứng một lúc, tiếng loa ồn ào náo động và tiếng huýt sáo cói đến màng nhĩ, cô hy vọng sẽ có một ngày mình cũng có thể điên cuồng mà cổ vũ Argentina như vậy.Nếu có ngày đó, có lẽ cô cũng sẽ có dũng khí nói với Bùi Thượng Hiên rằng cô thích anh.
Nhưng Lê Ly cuối cùng vẫn là người lý trí, thời thời khắc khắc tính toán chi phí cơ hội . Có được một ít, nhất định sẽ mất đi một ít cái khác, thậm chí là thua sạch tất cả. Cho nên, cô lựa chọn không mất thứ gì.
“Cho tớ mượn mười đồng.” Bùi Thượng Hiên cười hì hì nhìn cô, “Tớ không mang tiền.”
“My goddy God!” Lê Ly thét chói tai, “Vậy mà cậu còn tìm tớ đi ăn cơm?” Giằng co cả nửa ngày, tên gia hỏa này quả nhiên là đến tống tiền mà.Cô rút tay ra, chuyển hướng về phía sau.”Thôi, tớ vẫn nên ăn ở nhà ăn không có thức ăn béo bở đó vậy.”
Phía sau không có động tĩnh gì, Lê Ly nghi ngờ quay lại, thấy bóng anh lặng lẽ cô đơn. Anh đứng ở ven đường, dòng người tan tầm về nhà liên tục đi ngang qua anh, lẻ loi trơ trọi giống như một người đứng tại chân trời góc biển xa xôi.Cô cũng chẳng phải người vô tình, cô cảm giác rằng mình cũng giống anh cần một nơi nương tựa, cần sự ấm áp từ nhau.
Cô hiểu rằng đây chỉ là mơ tưởng của cô, bất đắc dĩ đắm chìm vào ảo giác này, không thể giải thoát cho bản thân.
Lê Ly quay về đứng trước mặt Bùi Thượng Hiên, dừng bước lại. Anh liếm liếm đôi môi, nở nụ cười đắng chát.”Lê Ly, trong kì thi thử , tớ không đạt tiêu chuẩn.”
Cô im lặng không nói, lấy túi xách từ trên vai xuống, từ phía trong bên túi áo lấy ra mười tệ đưa cho anh.”Cầm lấy đi, không cần trả lại tớ.”
Anh nắm lấy tay của cô, “Bây giờ tớ có tiền, vẫn có khả năng mời cậu ăn cơm .” Bùi Thượng Hiên tươi cười, hàm răng sáng bóng hiện rõ .
Bọn họ bước vào quán ăn ven đường, một phần bánh gạo chiên hai tệ , còn có một chén thịt gà và tiết canh vịt. Gió thổi lạnh thấu xương, Lê Ly dùng đôi tay ôm chặt chén canh, toàn bộ cơ thể trở nên ấm áp .
Bùi Thượng Hiên ngồi bên cạnh cô.Quán ăn bình dân treo lơ lửng một ngọn đèn mờ mờ, tỏa ra một luồng nhiệt mơ mơ hồ hồ, lỗ tai liên tục truyền đến xẻng xào va chạm vào chảo , rung động từng tiếng.
“Sinh nhật vui vẻ, Lê Ly.” Anh nói với cô.
Lê Ly mười chín tuổi, ngồi bên cạnh là Bùi Thượng Hiên cao to đẹp trai, nảy sinh ra tự ti.Cô âm thầm ước điều ước cho ngày sinh nhật: nếu như chúng tôi đã được định trước không bao giờ có thể làm người yêu, chỉ xin rằng tôi sẽ được bên cậu ấy vĩnh viễn.
Nói đến cùng, cô biết được anh cũng giống như những người con trai khác, thích một cô gái xinh đẹp mảnh khảnh. Anh không yêu cô, có một nửa nguyên nhân trước tiên là không thể chấp nhận nổi bề ngoài của cô. Nếu anh chưa thích Hàn Dĩ Thần, nếu không có Liễu Thiên Nhân, Bùi Thượng Hiên cũng vẫn giống như vậy không thể nào yêu cô.
Cô chưa bao giờ quên ánh mắt khinh thường của cậu thiếu niên khi đứng trong tiệm mắt kính, anh nói: “Tớ không thích những người quái dị đâu.”
Tết âm lịch năm 1996, bà ngoại Lê Ly qua đời.Ngày mùng ba năm đó, bà lão đi lặng lẽ ngay trong giấc ngủ của mình, ra đi rất thanh thản.
Lê Ly đau lòng không dứt, từ nhỏ cô đã ở với bà ngoại, một tay được ngoại nuôi nấng thành ngời. Có lúc Lê Ly còn cảm thấy bà ngoại thân thiết hơn với mẹ của mình. Tuy rằng bà ngoại không biết được mấy chữ, càng về sau vành tai lại nghễnh ngãng không nghe cô nói được gì, nhưng Lê Ly vẫn rất thích được trò chuyện cùng bà ngoại, nhất là than phiền về chuyện mẹ cô.
Cái tên Bùi Thượng Hiên thường thường được nhắc đến trong những câu chuyện của Lê Ly, lúc ngoại bà còn nghe thấy, bà dùng đôi tay đầy những vết chai sờ sờ mặt cháu gái, nói rằng anh chàng kia nhất định sẽ hiểu được tình cảm của cô.
Lê Ly vui tươi hớn hở hỏi: “Vậy con phải đợi bao nhiêu năm?”
Bà ngoại liền cười, trên mặt đầy những vết nhăn hiền lành.”Con và mẹ con quả thật rất giống nhau, có đến sông Hoàng Hà cũng không chịu từ bỏ mà. Năm đó mẹ con muốn lấy cha con, cũng tính cách cố chấp y hệt như vậy.”
Đây là lần đầu tiên Lê Ly nghe được chuyện của cha mẹ mình, trước kia mặc kệ cô nói bóng nói gió ra sao, tất cả mọi người trong nhà đều dè dặt đề cập đến chuyện náy. Cô chỉ biết cha mình họ Lưu, tên lúc đầu của cô là Lưu ly.
“Mẹ con lớn hơn cha con hai tuổi, bà và ông ngoại con đều không tán thành, nhưng mà mẹ con nhất định muốn lấy.”Bà ngoại phơi nắng, liên miên kể câu chuyện cũ.
“Vậy, vì sao bọn họ lại chia tay?” Lê Ly vô ý thức không muốn dùng từ “Ly hôn” này nói về mối quan hệ của cha mẹ mình. Đối với người cha chưa từng gặp mặt, kể cả nhìn qua một tấm ảnh ,cô vẫn cảm giác được mối quan hệ huyết thống đó.
Bà ngoại quay đầu nhìn Lê Ly, than thở.” Người đàn ông không có lương tâm, nơi nơi đều có.”
Trong phút chốc cô nói không nên lời, im lặng cùng bà ngoại phơi nắng. Đàn ông không lương tâm, một trong số đó là cha của mình. Lê Ly không muốn trách cứ bất kỳ người nào, mỗi cuộc hôn nhân kết thúc đều mỗi người có một lý do khác nhau. Lúc học Trung học sơ cấp có học qua thành ngữ “ tương nhu dĩ mạt “*, cô vô cùng cảm động. Khi Vào đại học sau đọc qua nguyên văn thôn trang, mới giật mình hiểu được bốn chữ này và tình cảm vợ chồng không hề có liên quan.
*Tương nhu dĩ mạt : điển tích trích trong “Trang Tử. Đại tông sĩ”. Hai con cá sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn mà đã dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảm ấy làm cho người ta cảm động, nhưng sinh tồn như thế thật tội nghiệp. Đối với hai con cá, hạnh phúc là có thể tự do bơi lội tung tăng, mỗi con có một thiên địa thuộc về mình, mỗi con ở một phương, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày dựa dẫm nhau mà vui vẻ tiến về trước.
“Tương nhu dĩ mạt, không bằng ở chốn sông hồ quên nhau.” Cái câu kia đã được cắt nghĩa, để lại cho đời sau một mộng tưởng tốt đẹp, miễn cưỡng giấu đi nguyên nhân tàn khốc. Tương nhu dĩ mạt là bất đắc dĩ, nếu có thể bơi lội tự do nơi sông hồ Trường Giang và Hoàng Hà, có ai cam tâm tình nguyện vùng vẫy tại vũng nước nông.
Hoặc là nam nữ cùng nhau song song chung sống, còn nếu không sẽ mãi mãi không liên quan đến nhau.
Lê Mỹ Tình và Lê Quốc Cường bắt đầu vội vàng làm hậu sự cho mẹ mình, con rể Liễu Chi Hiền cũng tới giúp đỡ.Mấy ngày làm tang lễ, mỗi ngày ông đều tới.
“Chú, cám ơn chú.”Vào hôm dó Lê Mỹ Tình ở lại trực đêm, Liễu Chi Hiền và Lê Ly cùng trên đường về nhà , cô nhìn ông biểu đạt lòng biết ơn.
Liễu Chi Hiền ngẩn người, nở nụ cười thoải mái.”Tiểu Ly, nói cám ơn rất xa lạ .”
Lê Ly cũng cảm thấy chính mình nói không hợp thời điểm, như là trò chuyện với một người không quen biết.Rõ ràng là do nguyên nhân Liễu Thiên Nhân, cái bóng đen khiến cô không thể nào quên, điều đó cũng làm ảnh hưởng đến người bên cạnh.
“Tiểu Ly, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?Hơn một năm nay, con đối với chú ngày càng khách sáo.” Liễu Chi Hiền mơ hồ cảm thấy không thích hợp, nhưng lịa chẳng đoán được nguyên do. Hôm nay nghe thấy Lê Ly khách khí cảm ơn, Liễu Chi Hiền miễn cưỡng hỏi đến cùng.
Cái bí mật này, cô không thể nói với bất kỳ ai khác. Lê Ly gắng sức lắc đầu, thay đổi đề tài: “Con chưa từng gặp qua cha,lúc bà ngoại đi có chú đến đưa bà ngoại, bà nhất định cảm thấy rất vui.” Nước mắt rơi xuống mu bàn tay, bị gió thổi qua trở nên lạnh lẽo .
Liễu Chi Hiền có nằm mơ cũng không ngờ được, Lê Ly cất giấu một bí mật giữa cô và Liễu Thiên Nhân. Ông chỉ có thể nghĩ đến có lẽ Lê Ly mất đi người thân mà đau khổ, mà loại đau khổ mà cũng đánh thức nỗi đau mất đi tình cha con lúc xưa.
Trong lễ truy điệu, Bùi Thượng Hiên đứng ở bên cạnh Lê gia, nghe Lê Quốc Cường đọc diễn văn.Ánh mắt anh lướt qua từng hàng người, tìm thấy được bóng dáng Lê Ly .
Lê Ly cúi thấp đầu, một vài ngày trước cô khóc quá nhiều, mắt vừa đỏ vừa sưng, giờ phút này cô khóc không được nữa.Cô cũng không muốn khóc lóc trước mặt những người này, đau lòng là chuyện riêng tư, không cần phải giống như đóng kịch ở trước mặt mọi người kể lể .
Tiếng nhạc buồn vang lên, mọi người nối đuôi nhau thành hàng tạm biệt người khuất. Lê Ly nhìn bà ngoại nằm trong quan tài, người trang điểm của nhà tang lễ quả thật không tệ, nà ngoại sắc mặt hồng nhuận nhu hòa, tựa hồ chỉ là ngủ say. Lê Mỹ Tình gào khóc lớn, như là nổi điên nhào vào quan tài trong suốt, Liễu Chi Hiền, Lê Quốc Cường, Nghiêm Lệ Minh ba người dùng sức mới kéo bà đi xuống.
Lê Ly đờ đẫn đứng ở một bên nhìn mẹ mình khóc rống, đột nhiên ớn lạnh. Cô không biết nếu có một ngày người nằm đó là Lê Mỹ Tình, mình có thể khóc hay không?
Bùi Thượng Hiên nhìn Lê Ly không có biểu tình, cảm giác thật xa xôi.
Bà ngoại bị đẩy vào trong lò hoả táng, người trong nhà thu xếp cho khách ngồi xe đi khách sạn ăn canh cơm. Lê Ly lui đến góc khuất, đột nhiên có cảm giác trống rỗng rằng trò hề đã kết thúc.
Bùi Thượng Hiên đi đến trước mặt cô, mở miệng nghĩ nói một câu “Nén đau buồn”, lại bị ánh mắt như tro tàn của Lê Ly làm hoảng sợ.”Nha đầu, cậu đừng dọa tôi.” Đưa tay giữ bờ vai của cô, anh lo lắng nhìn khuôn mặt yếu ớt đó.
Làn môi mấp máy, Lê Ly nhẹ nhàng nói ra mấy chữ. Anh sắp xếp nghe, nghe cô nỉ non: “Mang tớ rời khỏi đây.”
“Được.” Không chút nghĩ ngợi, Bùi Thượng Hiên hoàn toàn đồng ý.
Xa xa, một chàng trai đứng trong góc khuất nhìn bọn họ, khóe miệng khinh miệt hướng xếch lên.
Bùi Thượng Hiên đưa Lê Ly rời khỏi nhà tang lễ, ném một đồng tiền xu ra phía sau. Cô khẽ nâng đầu không nói chuyện, ánh mắt mang theo nghi vấn.
“Mẹ tớ nói nên làm như vậy, tớ cũng không hiểu.” Anh vò vò tóc, giữ chặt tay cô bước đi, chạy một hơi đến ngã ba phía tây.
“Cậu muốn đi đâu?” Thừa dịp đèn đỏ, Bùi Thượng Hiên hỏi mục đích của Lê Ly. Cô mờ mịt lắc đầu, khuôn mặt tròn tròn vì chạy nhanh mà đỏ bừng, so với khuôn mặt yếu ớt dọa người lúc trước tốt hơn rất nhiều.
Anh thở phào một cái, dắt tay cô bước qua đường. Nhớ không được từ lúc nào bắt đầu, Bùi Thượng Hiên thích nắm tay mềm mại của Lê Ly, bọn họ không hẹn mà cùng xem nhẹ một vấn đề: như vậy, phải chăng quá thân mật?
Ngồi xe đến cầu Bạch Độ, công viên Hoàng Phố chỉ có lác đác vài người đến tham quan.Hai người sóng vai ngồi trên bờ tường nhìn ra tháp truyền hình phía bờ bên kia là Đông Phương Minh Châu cùng với những tòa nhà đang được xây dựng, quần áo bay phần phật trong gió.
Lê Ly dựa vào vai Bùi Thượng Hiên, coi như đây là một lần phóng túng, hưởng thụ chàng trai ôn tồn thuộc về mình. Cô thấp giọng nói: “Bùi Thượng Hiên, về sau tớ muốn cậu sống lâu hơn tớ.”
“Hả?” Anh khó hiểu.
Chân cô run rẩy, hướng về mặt sông lớn tiếng gọi to: “A!”Âm thanh vang xa, đạp vào trong màng nhĩ Bùi Thương Hiên. Lớp thể dục kiểm tra thân thể, Lê Ly có lượng hô hấp không tệ, tiếng hét liên tục một phút.
“Tớ khóc không được, Bùi Thượng Hiên.” Lê Ly nghiêng đầu, tầm mắt dừng lại mặt anh, đôi mắt sưng đỏ đau đớn.”Tớ không muốn thấy ai khác chết, không muốn , không muốn.”
Từ trong túi áo anh lấy ra điếu thuốc, dùng hộp quẹt châm lửa.”Được.”Anh đồng ý với cô.
Lê Ly tiếp tục nói chuyện, dựa vào của bờ vai anh nhìn những chú chim hải âu màu xám bay lượn trên mặt nước.Cô không thể chịu đựng nỗi đau mất đi người thân lần nữa, mà đối với Bùi Thượng Hiên, thiếu một người bạn chẳng hề là nỗi đau kéo dài.
Lê Ly đứng tần ngần ở cửa phòng, Bùi Thượng Hiên lờ đờ uể oải ngẩng đầu lườm cô một cái, tiện tay đem một quyển sách ném vào trong thùng giấy gần đó.
“Không nghe nói là cậu có đề cập qua việc chuyển nhà.” Cô đi vào căn phòng, lấy một tờ báo trải xuống sàn nhà đầy bụi bẩn, ngồi xếp bằng xuống. Bùi Thượng Hiên nhướng mày cười hì hì liếc xéo Lê Ly, trêu cô thục nữ là phải tìm ghế mà ngồi.
Lê Ly khó chịu trừng mắt nhìn anh, thuận tay búng vào trán anh một cái.”Bùi Thượng Hiên, còn không tới lượt người ngốc nghếch như cậu dạy bảo mình .” Nói xong , tự động cầm lấy sách vở trên mặt đất, phủi sạch bụi rồi bỏ vào thùng giấy.
Toàn là sách giáo khoa của trung học cơ sở ba năm trước, bao gồm cả sách tham khảo mà giáo viên yêu cầu mua để chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp. Bùi Thượng Hiên chẳng phải là học sinh chăm chỉ, cho nên đa số các cuốn sách đều còn mới tinh. Lê Ly cười khẽ, khó che dấu sự tiếc nuối của mình.Nhớ lại những năm tháng của bọn họ trước đây, cảnh còn mà người đã mất.
Bùi Thượng Hiên có lẽ cũng có cảm giác như vậy, cúi thấp đầu nhẹ giọng nói: “Lê Ly, tớ đã sai sao?Sự việc kia, không phải giống như mọi người nghĩ.”Cô không nhìn thấy được vẻ mặt của anh , nhưng từ lời nói của Bùi Thượng Hiên thì cũng đại khái đoán được. Dư luận là một con dao, huống chi còn bị người ta thêm mắm dặm muối, cô không thể nào tưởng tượng được áp lực mà anh phải chịu.
“Cậu có hối hận hay không?” Cô đã từng viết thư hỏi qua anh, nhưng Bùi Thượng Hiên không hồi âm trả lời. Trong lòng Lê Ly , khăng khăng muốn biết câu trả lời.
Anh vẫn cúi đầu như cũ, qua nửa ngày mới nói ra: “Tớ thích cô ấy, thật sự thích…”
Lê Ly giơ tay đập vào lòng ngực anh, giọng nói khô khốc: “Ngu ngốc, sao cậu không chạy trốn hả.”Chàng trai này, cuối cùng vẫn không cho cô chút ảo tưởng nào. Cô lại nghĩ đến bản thân mình đã ngộ nhận, thân thể khẽ run lên. Anh không phát hiện, rầu rĩ không vui tiếp tục nói: “Tớ thì không sao cả, là mẹ tớ không chịu đựng được những tin đồn ở đây, nói rằng nếu tiếp tục ở đây sớm muộn gì tương lai của tớ cũng bị hủy.” anh cười mỉa mai, ánh mắt hờ hững, “Tớ còn có thể có tiền đồ gì?”
Mũi dâng lên chua xót, Lê Ly vừa mới đầy mười tám tuổi, ngày thường được tiếp thu giáo dục là “Tất cả đều tầm thường, chỉ có đọc sách mới cao sang”.Cô cảm thấy ý kiến này không đúng, nhưng tạm thời lại không nghĩ được điều gì khác, nên không thể an ủi anh được.
“Chờ kì thi vào trường đại học của tớ kết thúc, tớ sẽ giúp cậu bổ túc lại bài vở, cậu cũng sẽ tham gia kì thi đại học.”Hắng giọng, cô nghiêm túc nghĩ cho anh, gương mặt hồi hộp căng cứng.
Bùi Thượng Hiên nhìn Lê Ly, không nhịn được cười cười, duỗi tay vỗ vỗ mặt cô.”Lê Ly, cậu sao giống y chang mẹ tớ vậy.”
Cô “Phụt” một cái, duỗi chân đạp đùi anh: “Ngốc nghếch, tớ đâu có già như vậy?”
Anh không trốn tránh, lãnh trọn một cú đạp hung hăng này, cũng may cô không dùng nhiều sức.Thân thể của anh bỗng nhiên áp sát cô, hơi thở đặc trưng nam tính xâm nhập mọi giác quan của cô , toàn thân bất chợt trở nên căng cứng.Cơn ác mộng đêm hôm đó bất ngờ hiện lên trước mặt Lê Ly, cho dù là người cô thích đang ở trước mắt, dạ dày Lê Ly vẫn không kìm được muốn nôn ra.
Cô miễn cưỡng cười, thần kinh cố gắng áp chế cảm giác buồn nôn ở cổ họng, không dám để cho Bùi Thượng Hiên nhìn ra được điều gì. Anh duỗi tay ôm cô, đầu Lê Ly dựa vào một lồng ngực ấm áp , âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
“Lê Ly, cám ơn cậu luôn làm bạn tốt của tớ.” Anh chân thành nói. Bùi Thượng Hiên mười tám tuổi nhìn không nhìn thấy tương lai , nhiều năm về sau bên cạnh anh vẫn chỉ có mình cô, bất kể cuộc sống của mình đang ở đỉnh cao hay chỉ ở dưới đấy.
“Ước nguyện sinh nhật năm mười bốn tuổi ” Lê Ly nhẹ nhàng nói tiếp, “Tớ đã ước chúng ta cả đời đều là bạn tốt.”
Thiếu niên trong lòng tràn đầy cảm động, Bùi Thượng Hiên không hiểu rõ là cô nói ra điều này có ý gì. Tuổi tác tựa dòng nước trôi qua, đến một ngày chợt quay đầu, anh đã nghĩ giữa nam nữ không hoàn toàn là tình bạn thuần túy, cũng giống như Lê Ly và anh.
Khi Lê Ly thi đậu vào trường đại học Nghiên Cứu Quốc Tế Thượng Hải.Cuối cùng mười năm đèn sách khổ luyện cô đã thành công vượt qua ải Long Môn, làm rạng danh cho dòng họ. Nhưng bởi vì trước đó Liễu Thiên Nhân thi đậu vào Đại học Giao thông, như vậy cô không tránh khỏi bị so sánh. Lê Mỹ Tình sau lưng cứ trách lúc đầu cô không chịu ghi danh vào trường trung học Phục Sáng, nên bây giờ chẳng có cớ gì mà lên mặt với Liễu Thiên Nhân.
Lê Ly từ chối cho ý kiến, dù sao cô sống mười tám năm cô cũng chẳng làm cho Lê Mỹ Tình vừa lòng chuyện gì.Cô khẳng định như vậy, Bùi Thượng Hiên cũng cho là thế.
Anh cầm lấy thư thông báo nhập học của cô, khoa trương hét lên vào tiếng “Oh Wow”, sau đó tiện tay véo hai má của cô.
“Đau chết mất, đồ ngốc!” Lê Ly vỗ tay anh, muốn anh mau buông mình ra.”Cậu phản ứng như vậy sao?”
Bùi Thượng Hiên buông tay ra, ôm cổ Lê Ly, vò rối mái tóc ngắn của cô.”Nha đầu, tớ phấn khích vì cậu đó. Cậu quá tuyệt vời, mãi mãi là tốt nhất.”
Thật là đồ ngốc, chẳng khác gì cô cầm giấy báo tuyển chọn của đại học Havard hoặc là Oxford vậy. Lê Ly nhịn không được bật cười, tỏ ra đắc ý.
Ngày nhập học hôm đó, Bùi Thượng Hiên đứng ở cổng trường học đợi Lê Ly.Anh và cô đã hẹn trước, nếu trong nhà không có ai đưa đón cô đi nhập học, anh sẽ giúp cô thu dọn vận chuyển hành lí hằng ngày. Người anh nghiêng tựa vào tường, ngón tay kẹp một điếu thuốc, khóe miệng nụ cười như có như không đánh giá các cô gái ra vào trường học.
Bùi Thượng Hiên mười tám tuổi rưỡi đã có một khí chất quyến rũ nhưng chẳng kém phần nguy hiểm, có thể khiến cho các cô gái bận tâm ngoái đầu nhìn. Dáng vẻ lười nhác, khuôn mặt thờ ơ như không do một anh chàng đẹp trai biểu hiện, số lần rung động của các cô gái cứ”Vèo vèo vèo” tăng vọt lên. Anh chỉ bày riêng bộ mặt bất lực trước mặt cô gái phía trước mặt mình mà thôi, hơn nữa cứ bị cô mắng “Ngốc nghếch” rất nhiều năm nay rồi .
Anh thấy Lê Ly từ xe buýt công cộng bước xuống dưới, phía sau có Liễu Chi Hiền đi theo, Lê Mỹ Tình, còn có một người đàn ông đẹp trai cao ráo. Lê Ly nhìn về phía anh đứng bên này, hướng về anh làm điệu bộ vẫy tay áo.
Bùi Thượng Hiên hiểu rõ ý của cô: có người đưa, không cần anh giúp đỡ .
Anh vẫy tay, quay người về một hướng khác. Anh không có thiện cảm với Lê Mỹ Tình , luôn luôn cảm thấy bà ấy là một người mẹ không có trách nhiệm. Còn có chàng trai đứng bên cạnh Lê Ly kia, khuôn mặt giống hệt lúc mới quen kia, tự dưng khiến cho anh phiền lòng.
Lê Mỹ Tình nhìn thấy Bùi Thượng Hiên, quay đầu nhìn con gái: “Thằng nhóc kia, họ Bùi phải không?”Mấy năm trước bà có gặp qua thằng bé này, dẫn đầu một đám trẻ con chạy tới chạy lui chơi chiến đấu trong ngõ hẻm.
“Ừ.” Lê Ly trả lời ngắn gọn một tiếng, không muốn nói chuyện nhiều. Mắt liếc thấy Liễu Thiên Nhân im lặng không nói gì, đưa túi xách vác lên vai, đi theo mẹ qua đường. Nếu không phải cô và Liễu Thiên Nhân đều hiểu, cô sẽ cảm thấy cảnh này khá buồn cười.
Lê Ly không hiểu nổi Liễu Thiên Nhân vì sao muốn cùng đưa cô đi nhập học, từ hơn một năm trước sau khi phát sinh sự việc đó, bọn họ hầu như chưa từng gặp mặt nhau.Hắn hiếm khi về nhà ăn cơm, vẫn tương đối im lặng.
Cô phát hiện bí mật trong sách tham khảo của Liễu Thiên Nhân để lại, cô đôi khi cũng sẽ nhớ về đấu sĩ màu vàng chòm sao Thủy Bình được cắt cẩn thận, thở dài thật sâu. Hắn dùng sai phương thức biểu đạt, cho nên cô chỉ có thể cảm nhận được sự sợ hãi và chán ghét. Bài tập sai rồi có thể sửa lại, thời gian lại không có cách nào trở lại, càng không có cơ hội để sửa chữa những sai lầm trong cuộc sống.
Một nhà bốn người đang đứng trước cửa trường học chụp ảnh cùng nhau, lần trước Liễu Thiên Nhân thi vào Đại học giao thông lúc đi nhập học cũng đã chụp một cái, được Liễu Chi Hiền phóng to treo ở trong phòng khách. Lúc đó cô bị đẩy đến đứng bên cạnh Liễu Thiên Nhân, chàng trai này không biểu hiện cảm xúc gì.
Lê Ly giống như lúc trước đứng bên cạnh Liễu Thiên Nhân, người đi đường giúp chụp ảnh dùm hô to “ cà tím” để bọn họ cùng nhau cười.
Lê Mỹ Tình đi lên trước cầm lấy máy chụp ảnh, Liễu Chi Hiền đi lấy hành lý đâu mất, lúc này Liễu Thiên Nhân cúi đầu nhìn mắt Lê Ly, nói rất nhanh : “Sau khi tốt nghiệp anh quyết định đi Mỹ du học, em không cần phải sợ như vậy.”
Cô chưa kịp lấy lại tinh thấn, hắn đã đi về phía Liễu Chi Hiền tiếp lấy hai cái bình thuỷ.
Liễu Thiên Nhân, hắn muốn rời đi. Lê Ly nhìn bóng lưng của hắn, cảm xúc đan xen.
Ngày 05 tháng 12 năm 1995, sau khi tan học Lê ly và Tào Tuyết Mai là bạn cùng phòng nằm ngay giường dưới cô đi về kí túc xá số 4. Trời rất lạnh, các cô chạy băng băng trong sân trường, cố gắng xua tan cái lạnh. Có chàng trai chở bạn gái đi ngang qua đám đông, né tránh không kịp nên đụng vào nhau, ồn ào mãi cũng chẳng kết thúc.
Tào Tuyết Mai thở hồng hộc dừng lại cho Lê Ly đợi mình, cô chạy ngược lại phía sau giễu cợt cô bạn cùng phòng sức chịu đựng kém cỏi, một không chú ý lưng va vào một người.
“A, thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Lê Ly vội vàng nói xin lỗi.
Người bị va vào là một chàng trai, trên mặt có một nốt ruồi nổi bật, nhìn Lê Ly cười cười: “Không sao đâu.Tôi vừa nghĩ xem hôm nay sinh nhật mình thật nhạt nhẽo chẳng có chuyện gì phát sinh. Quả nhiên, sống gian nan khổ cực chẳng ngờ chết vào yên vui mà.”
Lúc đầu Lê Ly ngạc nhiên, sau đó che miệng cười. Không nghĩ đến gặp gỡ một người cùng ngày sinh nhật với mình, thật là thú vị. Trước khi đi cô quay lại nhìn anh nói “ Sinh nhật vui vẻ!”
Hôm nay sinh nhật cô, bạn cùng phòng ầm ĩ nói muốn cô đãi ăn cơm. Nhưng bởi vì mọi người đều hiểu tiền tiêu vặt mỗi tháng ít ỏi, cũng chỉ coi đó là lời nói đùa mà thôi. Lê Ly tương đối tiết kiệm, trong nhà có hai người học đại học, gánh nặng rất lớn. Cô đăng kí tham gia tổ chức làm việc ngoài giờ tại trường , nhưng một lớp số sinh viên được chấp nhận lại chẳng hề lớn.
“Lê Ly.” Có người gọi cô, có chàng trai mặc áo khoác đen đứng chờ cô dưới lầu hai, thật có khí khái. Là Bùi Thượng Hiên!
Lê Ly chạy tới, nâng tay cho anh một đấm.”Cậu tới làm gì?” Tháng trước là sinh nhật anh nên anh mời cô đi ăn cơm, làm hại cô bị mấy cô bạn cùng phòng gặng hỏi tra xét cả nửa ngày.Biết được quan hệ của hai người chỉ ở giới hạn bạn thân, sáu người thì hết phân nửa muốn Lê Ly làm mai cho mình. Sau đó cô và anh có gặp mặt lần nữa, nghi ngờ chất vấn anh có phải đến với mục đích chính là tán gái không.
Bùi Thượng Hiên hô to nói mình oan ức, cũng cho Lê Ly biết rằng mình và một cô gái ở cùng lớp luyện thi đang ở giai đoạn mắt đi mày lại.Lúc anh nói những lời này, dùng giọng điệu có cũng được không có cũng chẳng sao, phảng phất nhẹ như thuyền này trôi qua được mười ngọn núi, rung động ban đầu của cô hoàn toàn biến mất. Cô nghe, nhìn anh, trong lòng đau nói không nên lời.
“Đọc sách nhiều quá nên ngốc sao ?”Anh vỗ đầu cô, “Sinh nhật cậu, hôm nay.”
Lê Ly hơi hơi ngẩn ra, lập tức vui vẻ trở lại. Hạnh phúc, đúng là anh còn nhớ được!”Bingo” một tiếng hoan hô, cô tự động đưa cánh tay móc vào khuỷu tay anh, cố ý hung tợn cảnh cáo: “Thức ăn ở nhà ăn một chút béo cũng không có, cậu chuẩn bị “ Tam quang “* cho tốt đi.”
*Tam quang: Gọi chung mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao
“Tam quang nào?” Bùi Thượng Hiên giống như thói quen , đưa tay của cô nhét vào túi áo khoác bên ngoài, đồng thời nhíu nhíu mày.”Tay của cậu lạnh như khối băng đây này.”
“Bao tay của tôi bị mất trong phòng học rồi, tìm hoài không thấy.” Lê Ly le lưỡi, “Tam quang chính là ăn sạch, uống sạch, tiêu hết.”
Bọn họ đi ra ngoài trường học, đường Đại Liên đông đúc, giao thông ùn tắc khiến cho một dãy xe dài phải ngừng lại. Bùi Thượng Hiên kéo tay Lê Ly bước qua dòng xe cộ, hướng về phía sân vận động Hồng Khẩu.
Ngày 5 tháng 11, tại sân vận động Hồng Khẩu đội Thượng Hải chiến thắng đội Sơn Đông với tỷ số 3-1 , giành được hạng nhất của bảng A. Ngày đó cô về trường có đi nang bên ngoài sân vận động, người hâm mộ la hét chúc mừng bên trong. Lê Ly đứng một lúc, tiếng loa ồn ào náo động và tiếng huýt sáo cói đến màng nhĩ, cô hy vọng sẽ có một ngày mình cũng có thể điên cuồng mà cổ vũ Argentina như vậy.Nếu có ngày đó, có lẽ cô cũng sẽ có dũng khí nói với Bùi Thượng Hiên rằng cô thích anh.
Nhưng Lê Ly cuối cùng vẫn là người lý trí, thời thời khắc khắc tính toán chi phí cơ hội . Có được một ít, nhất định sẽ mất đi một ít cái khác, thậm chí là thua sạch tất cả. Cho nên, cô lựa chọn không mất thứ gì.
“Cho tớ mượn mười đồng.” Bùi Thượng Hiên cười hì hì nhìn cô, “Tớ không mang tiền.”
“My goddy God!” Lê Ly thét chói tai, “Vậy mà cậu còn tìm tớ đi ăn cơm?” Giằng co cả nửa ngày, tên gia hỏa này quả nhiên là đến tống tiền mà.Cô rút tay ra, chuyển hướng về phía sau.”Thôi, tớ vẫn nên ăn ở nhà ăn không có thức ăn béo bở đó vậy.”
Phía sau không có động tĩnh gì, Lê Ly nghi ngờ quay lại, thấy bóng anh lặng lẽ cô đơn. Anh đứng ở ven đường, dòng người tan tầm về nhà liên tục đi ngang qua anh, lẻ loi trơ trọi giống như một người đứng tại chân trời góc biển xa xôi.Cô cũng chẳng phải người vô tình, cô cảm giác rằng mình cũng giống anh cần một nơi nương tựa, cần sự ấm áp từ nhau.
Cô hiểu rằng đây chỉ là mơ tưởng của cô, bất đắc dĩ đắm chìm vào ảo giác này, không thể giải thoát cho bản thân.
Lê Ly quay về đứng trước mặt Bùi Thượng Hiên, dừng bước lại. Anh liếm liếm đôi môi, nở nụ cười đắng chát.”Lê Ly, trong kì thi thử , tớ không đạt tiêu chuẩn.”
Cô im lặng không nói, lấy túi xách từ trên vai xuống, từ phía trong bên túi áo lấy ra mười tệ đưa cho anh.”Cầm lấy đi, không cần trả lại tớ.”
Anh nắm lấy tay của cô, “Bây giờ tớ có tiền, vẫn có khả năng mời cậu ăn cơm .” Bùi Thượng Hiên tươi cười, hàm răng sáng bóng hiện rõ .
Bọn họ bước vào quán ăn ven đường, một phần bánh gạo chiên hai tệ , còn có một chén thịt gà và tiết canh vịt. Gió thổi lạnh thấu xương, Lê Ly dùng đôi tay ôm chặt chén canh, toàn bộ cơ thể trở nên ấm áp .
Bùi Thượng Hiên ngồi bên cạnh cô.Quán ăn bình dân treo lơ lửng một ngọn đèn mờ mờ, tỏa ra một luồng nhiệt mơ mơ hồ hồ, lỗ tai liên tục truyền đến xẻng xào va chạm vào chảo , rung động từng tiếng.
“Sinh nhật vui vẻ, Lê Ly.” Anh nói với cô.
Lê Ly mười chín tuổi, ngồi bên cạnh là Bùi Thượng Hiên cao to đẹp trai, nảy sinh ra tự ti.Cô âm thầm ước điều ước cho ngày sinh nhật: nếu như chúng tôi đã được định trước không bao giờ có thể làm người yêu, chỉ xin rằng tôi sẽ được bên cậu ấy vĩnh viễn.
Nói đến cùng, cô biết được anh cũng giống như những người con trai khác, thích một cô gái xinh đẹp mảnh khảnh. Anh không yêu cô, có một nửa nguyên nhân trước tiên là không thể chấp nhận nổi bề ngoài của cô. Nếu anh chưa thích Hàn Dĩ Thần, nếu không có Liễu Thiên Nhân, Bùi Thượng Hiên cũng vẫn giống như vậy không thể nào yêu cô.
Cô chưa bao giờ quên ánh mắt khinh thường của cậu thiếu niên khi đứng trong tiệm mắt kính, anh nói: “Tớ không thích những người quái dị đâu.”
Tết âm lịch năm 1996, bà ngoại Lê Ly qua đời.Ngày mùng ba năm đó, bà lão đi lặng lẽ ngay trong giấc ngủ của mình, ra đi rất thanh thản.
Lê Ly đau lòng không dứt, từ nhỏ cô đã ở với bà ngoại, một tay được ngoại nuôi nấng thành ngời. Có lúc Lê Ly còn cảm thấy bà ngoại thân thiết hơn với mẹ của mình. Tuy rằng bà ngoại không biết được mấy chữ, càng về sau vành tai lại nghễnh ngãng không nghe cô nói được gì, nhưng Lê Ly vẫn rất thích được trò chuyện cùng bà ngoại, nhất là than phiền về chuyện mẹ cô.
Cái tên Bùi Thượng Hiên thường thường được nhắc đến trong những câu chuyện của Lê Ly, lúc ngoại bà còn nghe thấy, bà dùng đôi tay đầy những vết chai sờ sờ mặt cháu gái, nói rằng anh chàng kia nhất định sẽ hiểu được tình cảm của cô.
Lê Ly vui tươi hớn hở hỏi: “Vậy con phải đợi bao nhiêu năm?”
Bà ngoại liền cười, trên mặt đầy những vết nhăn hiền lành.”Con và mẹ con quả thật rất giống nhau, có đến sông Hoàng Hà cũng không chịu từ bỏ mà. Năm đó mẹ con muốn lấy cha con, cũng tính cách cố chấp y hệt như vậy.”
Đây là lần đầu tiên Lê Ly nghe được chuyện của cha mẹ mình, trước kia mặc kệ cô nói bóng nói gió ra sao, tất cả mọi người trong nhà đều dè dặt đề cập đến chuyện náy. Cô chỉ biết cha mình họ Lưu, tên lúc đầu của cô là Lưu ly.
“Mẹ con lớn hơn cha con hai tuổi, bà và ông ngoại con đều không tán thành, nhưng mà mẹ con nhất định muốn lấy.”Bà ngoại phơi nắng, liên miên kể câu chuyện cũ.
“Vậy, vì sao bọn họ lại chia tay?” Lê Ly vô ý thức không muốn dùng từ “Ly hôn” này nói về mối quan hệ của cha mẹ mình. Đối với người cha chưa từng gặp mặt, kể cả nhìn qua một tấm ảnh ,cô vẫn cảm giác được mối quan hệ huyết thống đó.
Bà ngoại quay đầu nhìn Lê Ly, than thở.” Người đàn ông không có lương tâm, nơi nơi đều có.”
Trong phút chốc cô nói không nên lời, im lặng cùng bà ngoại phơi nắng. Đàn ông không lương tâm, một trong số đó là cha của mình. Lê Ly không muốn trách cứ bất kỳ người nào, mỗi cuộc hôn nhân kết thúc đều mỗi người có một lý do khác nhau. Lúc học Trung học sơ cấp có học qua thành ngữ “ tương nhu dĩ mạt “*, cô vô cùng cảm động. Khi Vào đại học sau đọc qua nguyên văn thôn trang, mới giật mình hiểu được bốn chữ này và tình cảm vợ chồng không hề có liên quan.
*Tương nhu dĩ mạt : điển tích trích trong “Trang Tử. Đại tông sĩ”. Hai con cá sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn mà đã dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảm ấy làm cho người ta cảm động, nhưng sinh tồn như thế thật tội nghiệp. Đối với hai con cá, hạnh phúc là có thể tự do bơi lội tung tăng, mỗi con có một thiên địa thuộc về mình, mỗi con ở một phương, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày dựa dẫm nhau mà vui vẻ tiến về trước.
“Tương nhu dĩ mạt, không bằng ở chốn sông hồ quên nhau.” Cái câu kia đã được cắt nghĩa, để lại cho đời sau một mộng tưởng tốt đẹp, miễn cưỡng giấu đi nguyên nhân tàn khốc. Tương nhu dĩ mạt là bất đắc dĩ, nếu có thể bơi lội tự do nơi sông hồ Trường Giang và Hoàng Hà, có ai cam tâm tình nguyện vùng vẫy tại vũng nước nông.
Hoặc là nam nữ cùng nhau song song chung sống, còn nếu không sẽ mãi mãi không liên quan đến nhau.
Lê Mỹ Tình và Lê Quốc Cường bắt đầu vội vàng làm hậu sự cho mẹ mình, con rể Liễu Chi Hiền cũng tới giúp đỡ.Mấy ngày làm tang lễ, mỗi ngày ông đều tới.
“Chú, cám ơn chú.”Vào hôm dó Lê Mỹ Tình ở lại trực đêm, Liễu Chi Hiền và Lê Ly cùng trên đường về nhà , cô nhìn ông biểu đạt lòng biết ơn.
Liễu Chi Hiền ngẩn người, nở nụ cười thoải mái.”Tiểu Ly, nói cám ơn rất xa lạ .”
Lê Ly cũng cảm thấy chính mình nói không hợp thời điểm, như là trò chuyện với một người không quen biết.Rõ ràng là do nguyên nhân Liễu Thiên Nhân, cái bóng đen khiến cô không thể nào quên, điều đó cũng làm ảnh hưởng đến người bên cạnh.
“Tiểu Ly, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?Hơn một năm nay, con đối với chú ngày càng khách sáo.” Liễu Chi Hiền mơ hồ cảm thấy không thích hợp, nhưng lịa chẳng đoán được nguyên do. Hôm nay nghe thấy Lê Ly khách khí cảm ơn, Liễu Chi Hiền miễn cưỡng hỏi đến cùng.
Cái bí mật này, cô không thể nói với bất kỳ ai khác. Lê Ly gắng sức lắc đầu, thay đổi đề tài: “Con chưa từng gặp qua cha,lúc bà ngoại đi có chú đến đưa bà ngoại, bà nhất định cảm thấy rất vui.” Nước mắt rơi xuống mu bàn tay, bị gió thổi qua trở nên lạnh lẽo .
Liễu Chi Hiền có nằm mơ cũng không ngờ được, Lê Ly cất giấu một bí mật giữa cô và Liễu Thiên Nhân. Ông chỉ có thể nghĩ đến có lẽ Lê Ly mất đi người thân mà đau khổ, mà loại đau khổ mà cũng đánh thức nỗi đau mất đi tình cha con lúc xưa.
Trong lễ truy điệu, Bùi Thượng Hiên đứng ở bên cạnh Lê gia, nghe Lê Quốc Cường đọc diễn văn.Ánh mắt anh lướt qua từng hàng người, tìm thấy được bóng dáng Lê Ly .
Lê Ly cúi thấp đầu, một vài ngày trước cô khóc quá nhiều, mắt vừa đỏ vừa sưng, giờ phút này cô khóc không được nữa.Cô cũng không muốn khóc lóc trước mặt những người này, đau lòng là chuyện riêng tư, không cần phải giống như đóng kịch ở trước mặt mọi người kể lể .
Tiếng nhạc buồn vang lên, mọi người nối đuôi nhau thành hàng tạm biệt người khuất. Lê Ly nhìn bà ngoại nằm trong quan tài, người trang điểm của nhà tang lễ quả thật không tệ, nà ngoại sắc mặt hồng nhuận nhu hòa, tựa hồ chỉ là ngủ say. Lê Mỹ Tình gào khóc lớn, như là nổi điên nhào vào quan tài trong suốt, Liễu Chi Hiền, Lê Quốc Cường, Nghiêm Lệ Minh ba người dùng sức mới kéo bà đi xuống.
Lê Ly đờ đẫn đứng ở một bên nhìn mẹ mình khóc rống, đột nhiên ớn lạnh. Cô không biết nếu có một ngày người nằm đó là Lê Mỹ Tình, mình có thể khóc hay không?
Bùi Thượng Hiên nhìn Lê Ly không có biểu tình, cảm giác thật xa xôi.
Bà ngoại bị đẩy vào trong lò hoả táng, người trong nhà thu xếp cho khách ngồi xe đi khách sạn ăn canh cơm. Lê Ly lui đến góc khuất, đột nhiên có cảm giác trống rỗng rằng trò hề đã kết thúc.
Bùi Thượng Hiên đi đến trước mặt cô, mở miệng nghĩ nói một câu “Nén đau buồn”, lại bị ánh mắt như tro tàn của Lê Ly làm hoảng sợ.”Nha đầu, cậu đừng dọa tôi.” Đưa tay giữ bờ vai của cô, anh lo lắng nhìn khuôn mặt yếu ớt đó.
Làn môi mấp máy, Lê Ly nhẹ nhàng nói ra mấy chữ. Anh sắp xếp nghe, nghe cô nỉ non: “Mang tớ rời khỏi đây.”
“Được.” Không chút nghĩ ngợi, Bùi Thượng Hiên hoàn toàn đồng ý.
Xa xa, một chàng trai đứng trong góc khuất nhìn bọn họ, khóe miệng khinh miệt hướng xếch lên.
Bùi Thượng Hiên đưa Lê Ly rời khỏi nhà tang lễ, ném một đồng tiền xu ra phía sau. Cô khẽ nâng đầu không nói chuyện, ánh mắt mang theo nghi vấn.
“Mẹ tớ nói nên làm như vậy, tớ cũng không hiểu.” Anh vò vò tóc, giữ chặt tay cô bước đi, chạy một hơi đến ngã ba phía tây.
“Cậu muốn đi đâu?” Thừa dịp đèn đỏ, Bùi Thượng Hiên hỏi mục đích của Lê Ly. Cô mờ mịt lắc đầu, khuôn mặt tròn tròn vì chạy nhanh mà đỏ bừng, so với khuôn mặt yếu ớt dọa người lúc trước tốt hơn rất nhiều.
Anh thở phào một cái, dắt tay cô bước qua đường. Nhớ không được từ lúc nào bắt đầu, Bùi Thượng Hiên thích nắm tay mềm mại của Lê Ly, bọn họ không hẹn mà cùng xem nhẹ một vấn đề: như vậy, phải chăng quá thân mật?
Ngồi xe đến cầu Bạch Độ, công viên Hoàng Phố chỉ có lác đác vài người đến tham quan.Hai người sóng vai ngồi trên bờ tường nhìn ra tháp truyền hình phía bờ bên kia là Đông Phương Minh Châu cùng với những tòa nhà đang được xây dựng, quần áo bay phần phật trong gió.
Lê Ly dựa vào vai Bùi Thượng Hiên, coi như đây là một lần phóng túng, hưởng thụ chàng trai ôn tồn thuộc về mình. Cô thấp giọng nói: “Bùi Thượng Hiên, về sau tớ muốn cậu sống lâu hơn tớ.”
“Hả?” Anh khó hiểu.
Chân cô run rẩy, hướng về mặt sông lớn tiếng gọi to: “A!”Âm thanh vang xa, đạp vào trong màng nhĩ Bùi Thương Hiên. Lớp thể dục kiểm tra thân thể, Lê Ly có lượng hô hấp không tệ, tiếng hét liên tục một phút.
“Tớ khóc không được, Bùi Thượng Hiên.” Lê Ly nghiêng đầu, tầm mắt dừng lại mặt anh, đôi mắt sưng đỏ đau đớn.”Tớ không muốn thấy ai khác chết, không muốn , không muốn.”
Từ trong túi áo anh lấy ra điếu thuốc, dùng hộp quẹt châm lửa.”Được.”Anh đồng ý với cô.
Lê Ly tiếp tục nói chuyện, dựa vào của bờ vai anh nhìn những chú chim hải âu màu xám bay lượn trên mặt nước.Cô không thể chịu đựng nỗi đau mất đi người thân lần nữa, mà đối với Bùi Thượng Hiên, thiếu một người bạn chẳng hề là nỗi đau kéo dài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook