Mười Lăm Năm Chờ Đợi Chim Di Trú
-
Chương 10
Cúp Châu Âu năm 1996, đội bóng nước Đức trở thành quán quân Châu Âu. Lê Ly nửa đêm còn thức khuya xem trận chung kết cuối, bởi vì là nước Đức.
Cô gọi điện thoại cho Bùi Thượng Hiên, hỏi anh có theo dõi trận đấu hay không. Anh còn đang mơ màng trong giấc ngủ, nói: “Cậu không phải thích Argentina sao?”
Mùa hè năm 1990, đối với Bùi Thượng Hiên chỉ là một trò chơi đánh cược. Anh ủng hộ đội Đức, chưa hẳn là thích nhiều, chỉ là vì đối chọi với Argentina mà Lê Ly thích.
Lê Ly cúp điện thoại, nhìn trên màn hình thành viên của đội đang chúc mừng lẫn nhau. Cô dùng tay che lại miệng, cười ra nước mắt.
Bản thân, mới là người ngu ngốc nhất!
Bùi Thượng Hiên không ngủ được vì bị đánh thức bởi điện thoại, mở TV chuyển đến kênh thể thao. Nước Đức 2: 1 chiến thắng Czech, cúp Châu Âu lịch sử đã có chủ nhân, người cầm quốc kì nước Đức đang chạy vội vã, đối thủ thất bại nản lòng ngồi trên bãi cỏ, ánh mắt trống rỗng.
Kí ức của anh bỗng quay ngược về không gian mùa hè năm đó, Lê Ly thích Argentina cũng như vậy nhìn người nước Đức chúc mừng thắng lợi. World Cup năm 94, anh mất đi tự do, kể cả niềm tin vào cuộc sống.
Anh cam chịu, không muốn liên lụy đến ai. Nhưng cô gái thích Argentina trước sau không buông bỏ anh, giống như cô đối với đội bóng màu trắng xanh này, mặc kệ thất bại mấy lần, cô vẫn yêu thích như cũ không hối hận .
Đội trưởng nước Đức Klinsmann tiếp nhận cúp quán quân từ trong tay nữ hoàng nước Anh Elizabeth II , đưa cao quá đỉnh đầu, bài hát chiến thắng “We are the champions” vang lên, Bùi Thượng Hiên hơi hơi mỉm cười.
Có người bạn Lê Ly, thực hết sức tốt!
Bốn giờ bốn mươi phút ngày hai mươi bốn tháng sáu năm 2004, Bùi Thượng Hiên và Lê Ly cùng xem trận đấu Châu Âu trực tiếp tại quán rượu , nước Đức mặc dù dốc hết toàn lực vẫn thua đội Czech*( cộng hòa Séc), do đó đánh mất cơ hội chiến thắng. Hình ảnh Klinsmann năm 1996 cứ như vậy dừng lại, trở thành niềm tự hào lớn lao trong ngần ấy năm.
Lúc đó cuộc sống của anh tựa như vượt ra khỏi lần ranh, làm ăn lâm vào khốn cảnh, hôn nhân cũng bị đẩy đến đường cùng, Bùi Thượng Hiên không còn chút hi vọng.
Lê Ly ngồi ngay bên cạnh anh, ánh mắt ấm áp nhìn anh. Mấy năm như vụt qua hết thảy, chỉ cần anh quay đầu sẽ nhìn thấy nơi cô đang đứng, im lặng ủng hộ anh. Bùi Thượng Hiên vươn tay ôm lấy Lê Ly, gương mặt anh tuấn cách cô rất gần, thấp giọng nỉ non bên tai cô: “Lê Ly, cậu có phải thích tớ hay không?”
Nhưng tại sao vào năm 1996, Bùi Thượng Hiên chưa hề nghĩ qua Lê Ly có thích mình hay không, có lẽ là trong tiềm thức của anh đã từ chối khả năng này. Anh cố chấp xem cô như một người bạn tốt nhất, người thân tốt nhất, chỉ ngoại trừ tình yêu.
Lúc ấy trong khoảng khắc từ biệt, anh mới hiểu rõ thì ra bản thân rất yêu rất yêu cô. Nếu như bạn nắm giữ cảm xúc hạnh phúc của một người, chẳng lẽ còn cần cái gì chứng minh người ta yêu bạn ?
Bùi Thượng Hiên nắm tay Lê Ly , nắm đã mấy năm.
Mùa hè sinh viên năm nhất, Lê Ly bắt đầu công việc gia sư, dạy môn Anh văn cho một cô gái. Bùi Thượng Hiên giễu cợt Lê Ly đây là người ta đã chọn nhầm người, bị cô hung hăng lườm một cái.
“Cậu có kinh nghiệm dạy học sao?” Anh trêu cô.
Lê Ly ngẩng đầu, dùng hết sức để ngăn chặn chiều cao chênh lệch.”Đương nhiên có, tớ không biết đã dạy qua cho người ngốc nào đó biết bao nhiêu lần.”
Kí ức dài lâu, là lúc thuở niên thiếu vô tư lự, chuyện buồn phiền chẳng được mấy ngày đã vứt ra phía sau, cảm xúc đó tựa như trong trẻo hơn cả bầu trời tháng sáu. Trong đoạn hồi ức kia còn có một người, cô gái nét mặt tươi cười như hoa, xinh đẹp vô cùng.
Im lặng khó chịu tràn ngập xung quanh, bọn họ đều không thể nào thật sự quên đi.
“Lê Ly, tớ muốn đi Quảng Châu.” Bùi Thượng Hiên lên tiếng đánh vỡ sự im lặng, theo thói quen nghịch mái tóc ngắn của cô.
Cô ngạc nhiên, “Đi làm sao?”
“Tớ không phải tuýp người thích đọc sách, ba tớ nghĩ tớ cùng với ông đến Quảng Châu, kinh doanh quần áo sỉ.” Châm một điếu thuốc, Bùi Thượng Hiên hít một hơi, đùa dai hướng về mặt Lê Ly phun khói.
Lê Ly một tay nắm lỗ mũi, còn một tay khác quạt quạt cho mùi khói tán đi. Cô ra vẻ khoan khoái nói: “Buôn bán à, tương lai phát tài làm tổng giám đốc, nhưng đừng quên còn có một người bạn nghèo như tớ nha.”
Anh bỗng nhiên phì cười, tiêu sái xoay người giơ lên tay hướng về sau lưng cô quơ quơ vẫy tay tạm biệt.”Cậu chẳng khác gì kẹo kéo, tớ muốn bỏ cũng không được.”
“Thuận buồm xuôi gió, đồ ngốc!.” Lê Ly hét to, sợ Bùi Thượng Hiên nghe không được.
Chàng trai cao lớn quay người, cười như không cười khẽ gật đầu.
Ngày hôm đó hắn ngồi xe lửa rời khỏi Thượng Hải, Lê Ly ôm cặp sách đi dạy thêm. Đi qua trước ngõ hẹp, nhìn căn phòng gạch đỏ quen thuộc, cô nhớ về tháng ngày đã qua của anh và cô.
Bọn họ đều đã qua cái thời niên thiếu, cuối cùng chẳng thể quay về được nữa.
Học sinh của Lê Ly tên là Thẩm Khiết Hoa, lưu ban học lại lớp chín. Cô gái nhìn qua ngốc nga ngốc nghếch, bất kể cô có giảng giải bao nhiêu lần, phản ứng của cô bé luôn là không hiểu.
Lê Ly tránh không được thất bại, tâm tình suy sụp tại nhà ra bài thi. Cô đã đem đề bài chỉ ra đến “I __ a student “, chỉ cần điền “am” đơn giản như vậy, nếu Thẩm Khiết Hoa lại làm không ra, Lê Ly quyết định bỏ cuộc giữa chừng .
Liễu Thiên Nhân từ phòng ngủ đi đến phòng khách, nghe đến động tĩnh Lê Ly hơi ngẩng đầu đưa mắt nhìn, nhìn hắn bộ dáng chỉnh tề chuẩn bị ra cửa. Bên tai vang lên lời hắn nói trong điện thoại: “Tốt nghiệp xong tôi quyết định đi nước Mĩ du học, em không cần phải sợ .”
Ngón tay run lên, đầu bút máy kéo dài trên giấy tạo thành một cái lỗ.
Hắn đi ngang qua trước mặt cô, bước chân không ngừng. Liễu Thiên Nhân đi qua sau đó trở về nhìn mặt bên Lê Ly, chuyện xảy ra hai năm trước tồn tại trong lòng hắn như một bóng râm, ánh mắt cô đơn tuyệt vọng của cô trong mỗi một giây phút đều chưa buông tha cho linh hồn của hắn. Hắn thường thường từ trong giấc mơ bừng tỉnh, hổ thẹn và day dứt từ trong bóng đêm mãnh liệt trào đến, và cô gái đó cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho thương tổn mà hắn mang lại, sự thật này khiến cho Liễu Thiên Nhân gần như điên lên.
Hắn có một ý nghĩ buồn cười : nếu là năm đó vì vậy cứ nhận lấy luật pháp, có thể khiến lương tâm được phần nào giải thoát?
Tại lễ truy điệu của bà ngoại Lê Ly, Liễu Thiên Nhân nhìn Bùi Thượng Hiên kéo Lê Ly đưa đi, cô trước giờ chưa bao giờ lộ vẻ yếu ớt trước mặt hắn, cho dù là vào lúc cuồng loạn rạng sáng ngày ba tháng bảy năm 1994 đó.
Thời điểm lúc nhìn theo bọn họ bước đi, nội tâm của hắn bị sự “Ghen tị” nào đó điên cuồng rỉa rói. Liễu Thiên Nhân không muốn yêu bất kỳ người nào, nhất là Lê Ly.
Hắn quyết tâm rời khỏi Thượng Hải đi đến nước Mĩ xa xôi, đem Lê Ly hoàn toàn xóa bỏ.
Lần đi năm đó, cho đến khi hắn gặp lại cô, Liễu Thiên Nhân phát hiện chút nhớ nhung cất giấu dưới đáy lòng, như thủy triều rút đi để lộ rõ đá cuội bóng loáng, rõ mồn một trước mắt.
Ngày năm tháng mười hai năm 1996, Lê Ly tròn hai mươi tuổi, bạn cùng phòng kêu gào muốn cô cầm học bổng mời khách. Buổi sáng lớp trưởng mở thùng thư, có một cái bưu thiếp cho Lê Ly, gửi từ Quảng Châu.
Là nét chữ mà cô quen thuộc, Bùi Thượng Hiên chữ viết ngoáy còn khó phân biệt hơn so với thầy thuốc kê đơn, còn khoác lác không ngượng nói chữ này là “ cuồng thảo” (Nghệ thuật thư pháp).Lê Ly lúc này trợn trắng mắt, nói Trương Húc* có thể bị anh chọc đến chết thêm lần nữa.
*Trương Húc: Ông là người Tô Châu, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Trong thời Khai Nguyên, đời vua Đường Huyền Tông, Trương Húc làm quan đến Thường thục úy, về sau thăng đến Hữu suất phủ trưởng Sử, nên còn được gọi là Trương trưởng sử.
Ông cùng với Hạ Tri Chương, Trương Nhược Hư và Bao Dung được người đương thời liệt vào “Ngô trung tứ sĩ” (Bốn danh sĩ đất Ngô).
Ngoài tài thơ, hay rượu, Trương Húc còn là một nhà thư pháp nổi tiếng. Đặc biệt ông giỏi “cuồng thảo”, là một trong nhiều hình thức viết chữ trong nghệ thuật thư pháp.
Anh uốn cong ngón trỏ, búng trên trán cô vài cái, cười tít mắt biện giải: “Cái này là phong cách, hiểu hay không?”
“Nguỵ biện, là người Trung Quốc nên luyện chữ cho tốt.” Lê Ly lướt qua mở tay của anh nói, nghiêm túc nói: “Chữ của cậu đưa cho người khác nhìn, có mấy cái có thể nhìn rõ ràng?”
“Không quan trọng, dù sao tớ sẽ chỉ viết thư cho mỗi cậu.” Bùi Thượng Hiên hắc hắc cười, giọng điệu thờ ơ như không, “Chỉ cần ngươi thấy hiểu, vậy thì OK .”
Cô nhẹ nhàng ho khụ khụ, không nên dây dưa vào đề tài này, trong lòng lại có mấy phần vui vẻ, nghĩ chính mình cuối cùng có một chút đặc biệt.
Bùi Thượng Hiên viết sau tấm bưu thiếp: “Cô nhóc, happy birthday! Ở bên ngoài không có cánh nào để cho cậu tam quang*( có nhắc đến ở”
Cô cười “phụt”, tình hình một năm trước cùng anh ăn quán ăn bên đường còn hiển hiện ngay trước mắt, đâu có người nào miệng trên nói mời khách còn hướng người bị mời mượn tiền?
Cuối bưu thiếp là câu ghi chú của anh, dường như là rất vội vàng được ghi thêm, chữ viết càng ẩu. Lê Ly tốn chút công sức mới hiểu anh viết cái gì —— đừng lại béo, cẩn thận tìm bạn trai.
Mồm chó không mọc ngà voi ! Vô ý thức, tay của cô cách một lớp quần áo thật dày vỗ vỗ bụng, nghĩ mấy ngày này không làm gì cả chỉ ngủ nên có chút béo bụng, buổi tối tắt đèn trước khi đi ngủ phải bổ sung vận động.
Mùa đông Thượng Hải càng lúc càng muộn, thường thường là lập tức từ cuối mùa thu bước vào mùa đông. Đầu tháng mười hai ban ngày ấm áp hợp lòng người, nữ sinh thời thượng mang váy ngắn giày bó, như người mẫu bước chân trên sàn diễn, ở trước mắt Lê Ly đung đưa eo nhỏ.
Tào Tuyết Mai khinh thường bĩu môi, túm cánh tay của cô đứng đối diện, vừa dùng giọng điệu bất mãn nói liên miên cằn nhằn: “Trong trường học không có đến mấy chàng trai, xoay thành như vậy cho ai nhìn ?” Trên miệng nói như vậy, bờ vai lại vô ý thức trên dưới đong đưa, xem ra cô và mấy cô trước mắt cũng đều cùng một mục đích.
Lê Ly che miệng cười, mắt híp thành một đường nhỏ cong cong. Sợ rằng trên đời này hơn phân nửa những cô gái không xinh đẹp bề ngoài ra vẻ không đồng tình, nhưng trong lòng lại ấp ủ hâm mộ.
Trong ách giáo khoa kẹp bưu thiếp Bùi Thượng Hiên gửi tới, chính diện là toàn cảnh đường Trung Sơn Quảng Châu. Cô đoán rằng anh có ý khi chọn cái này. Trước kia lên lớp không chuyên tâm nghe giảng, anh chỉ hứng thú với mỗi môn địa lý, mỗi lần đều cùng Lê Ly chăm chú nghe thầy dạy địa lý nước miếng tung tóe miêu tả cảnh đẹp non sông. Tan học Lê ly thường thường cảm thán, cả đời này không biết muốn tiêu bao nhiêu thời gian mới có thể đi khắp Trung Quốc, càng huống chi thế giới bên ngoài rộng lớn.
“Có một cách.” Chàng trai anh tuấn gương mặt đầy vẻ đắc ý, “Tớ cùng với cậu, một người đi một nửa lộ trình, đến mỗi nơi đều gửi cho đối phương một tấm bưu thiếp, hai người cộng lại tương đương đi khắp trên thế giới.”
Vào thời điểm đó, cô cảm thấy biện phps này là một cánh tiết kiệm thời gian và tiền bạc, nhưng giờ phút này cô nghĩ phong cảnh kia chỉ có chính mắt gặp qua mới không quên mất, cũng như đời người, cũng như cảm tình —— bạn chỉ có trải qua, mới có thể lĩnh ngộ.
Để chào đón năm mới 1997 sắp đến, có một buổi tiệc được tổ chức tại trung tâm hoạt động sinh viên, Lê Ly bị bạn cùng phòng kéo đi khiêu vũ, và chàng trai với nuốt ruồi trên mặt cũng xuất hiện. Một năm trước sinh nhật cô, ở trên đường va vào hắn, được biết hắn và cô cùng một ngày sinh.
Lê Ly biết hắn gọi là Uông Hiểu Phong, thông thạo tiếng Đức. Lê Ly vốn nghĩ chọn tiếng Đức làm ngoại ngữ hai, nhưng maà bị Tào Tuyết Mai dùng lý do “Tiếng Pháp là ngôn ngữ đẹp nhất trên thế giới” này kéo đến ban tiếng Pháp .
Uông Hiểu Phong sớm quên gặp Lê Ly này, cô không phải là loại cô gái xinh đẹp khiến mắt ngời sáng hay mỹ nữ khó quên, ngoài thành tích không tệ ,phương diện khác chẳng có gì nổi bật, cá tính không nổi bật chắc chắn giáp mặt nơi vườn trường thì có xác suất chín mươi phần trăm là bị bỏ qua. Lê Ly không để ý cái này, dù sao luận về hát ca nhảy múa đều không phải là thiên phú của cô, luận về hấp dẫn ánh mắt cô cũng thiếu sót điều kiện đầu tiên, dứt khoát thành thành thật thật tranh thủ kiếm học bổng mới là sự thật.
Cô nhớ kỹ Uông Hiểu Phong một trong những nguyên nhân khiến hắn dễ nhận ra là nốt ruồi trên mặt, ngay bên khóe miệng , hiển nhiên là hóa trang thành bà mối trong kịch hài. Cô nhịn không được cười, không kiêng nể gì nhìn chòng chọc vào hắn.
“Quá phận rồi quá phận rồi.” Uông Hiểu Phong căn cứ vào tầm mắt Lê Ly chiếu lên người mình phỏng đoán cô đang chú ý đến nướt ruồi trên mặt mình, cố ý giả bộ kháng nghị. Hắn cùng bạn cùng phòng Đinh Hân của Lê Ly là đồng hương, đều đến từ Kim Hoa Chiết Giang, theo Tào Tuyết Mai cung cấp tin tức bát quái nói hai người này đang kết giao. Đây cũng là một nguyên nhân khác khiến Lê Ly nhận ra hắn
Lê Ly không tim không phổi cười đến khoái trá, ném một câu trêu chọc: “Nuốt ruồi này còn rất có tinh thần, nếu không làm sao có thể thu phục được Đinh Hân phòng chúng tôi?”
Tươi cười của hắn nhất thời cứng đờ, sờ sờ đầu tự giễu: “Bà mối bà mối, không phải là thay người ta may áo cưới sao?”
Lê Ly cùng Đinh Hân tuy rằng cùng ở chung một phòng, nhưng quan hệ hời hợt. Lúc năm nhất cô liền biết Đinh Hân đối Bùi Thượng Hiên có cảm tình, nhiều lần nhìn thấy anh tới tìm mình đều miễn không được nói bóng nói gió một phen, chẳng qua Lê Ly giả câm vờ điếc , theo tuổi tác phát triển cũng càng thêm sâu sắc hơn, Đinh Hân không nói rõ cô sẽ giả bộ không hiểu.
Mọi người đều là người thông minh, gặp Lê Ly phản ứng lạnh nhạt không mấy mặn mà, Đinh Hân cũng khép miệng không nói, chỉ là hai người quan hệ từ sau đó liền có chút không thân, cuối cùng là tồn tại khúc mắc.
Nghe khẩu khí Uông Hiểu Phong, tình hình tựa hồ là “Tương vương có mộng, thần nữ không quan tâm”. Lê Ly lúng túng ho khan, vốn định tìm viện cớ tránh ra, lại thoáng nhìn hắn biểu tình cô đơn, tự dưng sinh ra lòng đồng tình .”Thôi, không phải chỉ là một cô gái không thích anh thôi sao, không thuộc về anh thì sẽ mãi không thuộc về anh.” Còn chưa nói xong Lê Ly liền cười. Đương cục giả mê*( có nghĩa là người trong cuộc giả vờ không biết), thời điểm khuyên người khác thuyết khách đều rất nghĩ thoáng, mỗi một người đều là chuyên gia về tình yêu.Chỉ có bản thân mới có thể trải nghiệm, mới rõ ràng chuyện tình cảm ba câu hai lời là không thể nói rõ.
Hắn lệch đầu đánh giá cô, toét môi cười cười: “Được vài câu an ủi của em, tôi nhất định không thể không mời em khiêu vũ.” Hắn học theo kiểu quý tộc, hướng cô cúi người duỗi tay mời .
Lê Ly rất sợ cảm giác bỗng nhiên được chiều chuộng, ngoài Bùi Thượng Hiên, có rất ít chàng trai nào ngoài học tập nảy sinh tiếp xúc. Căn cứ vào chủ nghĩa nhân đạo suy xét, cô tuyên bố cho hắn biết trước rằng mình không biết khiêu vũ, cho hắn chuẩn bị tốt tư tưởng bị giẫm.
Uông Hiểu Phong cho rằng đây là những từ khiêm nhường của cô, chờ đến Lê Ly liên tục giẫm chân hắn đến ba lần, hắn dở khóc dở cười kéo cô rời khỏi sân nhảy.
“Vì đôi chân của tôi, tôi nghĩ chuyện mời em nhảy vẫn nên để sau cho đến lúc em đến học khiêu vũ.” Hắn lấy một lon coca cho cô.
Học hội khiêu vũ? Nghĩ đến tư thế vừa nãy của bản thân, quả thực là đầm rồng hang hổ!”Mon dieu.” Cực kỳ tự nhiên, một câu tiếng Pháp xuất khẩu.
Uông Hiểu Phong nhún nhún vai, thuận miệng đáp lại: “Lun Gott. Chẳng lẽ em không muốn làm cao thủ khiêu vũ, tài năng vang khắp toàn trường hay sao?”
Lê Ly hướng về hắn nhìn, “Uông Hiểu Phong, mơ tưởng không thực tế người ta gọi là thằng ngốc đó.”
Hắn lắc đầu ngoày ngoạy, cười tít mắt nhìn cô nói: “Lê Ly, tự tin sẽ cho cô gái càng lúc càng xinh đẹp. Tin tưởng tôi, không sai đâu .”
Cô nhìn hắn, bỗng nhiên trong lòng nhẹ nhàng.
Năm 1997 , trước hai ngày chuẩn bị trở về hongkong, Liễu Thiên Nhân cầm đến đại học Offer phía nam California, Bùi Thượng Hiên dùng điện thoái quý giá có hạn gọi cho Lê Ly nói có chuyện lớn xảy ra cần cô lập tức đến, Lê Ly đang ở nhà chỉnh lý hành lý chuẩn bị cùng Uông Hiểu Phong đến Bắc Kinh xem nghi thức kéo cờ ở Thiên An Môn.
Nhận được điện thoại vô cùng khẩn cấp của anh, Lê Ly ném chỉnh lý một nửa hành lý vội vàng ra cửa, lòng nóng như lửa đốt đuổi tới Quảng trường Nhân Dân gần đó, lại thấy anh đang hăng hái ngồi giữa một đám người.
Bùi Thượng Hiên một năm trước tại đường Thất Phổ thuê một cửa hàng mặt tiền, từ Quảng Châu bán sỉ quần áo vềThượng Hải. Ánh mắt anh độc đáo, hơn nữa đẹp trai là một hình tượng sống để quảng cáo, làm ăn hưng thịnh. Anh bận rộn đến mức không thời gian tìm Lê Ly ôn chuyện, cô có đi tìm anh hai lần, mỗi lần đến cuối cùng đều không thể không bán đứng sức lao động giúp anh bán áo quần.
“Hai người là một đôi phải không?” Các cô gái thử đồ luôn luôn hỏi chuyện này.
Bùi Thượng Hiên ha ha cười ôm bờ vai Lê Ly, gắng sức ôm ôm trở về trả lời: “Đây là anh em tốt nhất của tôi, so với toàn bộ phụ nữ khác đều quan trọng hơn.”
Cô nỗ lực duy trì khuôn mặt tươi tắn, trong lòng quặn đau.Anh em tốt nhất, so với tất cả phụ nữ đều quan trọng hơn, nhưng với tình yêu thì không chút liên quan. Lê Ly trở về trường học cùng Uông Hiểu Phong luyện khẩu ngữ , thời điểm đó không tập trung, bị hắn nhìn ra manh mối.
Từ sau vũ hội năm mới đó, cô cùng Uông Hiểu Phong dần dần trở nên thân thiết. Tết âm lịch hắn có trở về Kim Hoa, còn đặc biệt mang cho cô một bọc chân giò hun khói. Lê Ly mang về nhà giao cho mẹ, Lê Mỹ Tình ngạc nhiên ra ý nhìn cô bề ngoài khó coi như vậy còn kết giao được bạn trai.
“Là bạn bè.” Lê Ly khó chịu thanh minh, đóng lại cửa tủ lạnh, không chú ý mẹ nói liên miên trách cứ đi ra từ phòng bếp.
Trong phòng khách, Liễu Thiên Nhân đang xem CD, ngẩng đầu liếc nhìn Lê Ly. Cô không phản ứng gì, im lặng bước ngang qua, trở lại phòng mình ngay sát bên cạnh.
Uông Hiểu Phong là loại nam sinh dễ dàng khiến người ta nảy sinh loại cảm giác tin cậy, của hắn vấn đề là nữ hài tử vui sướng cùng hắn đùa, nhưng muốn càng tiến một bước kết giao làm theo tập thể say no. Lê Ly thay hắn phân tích qua cái Trung Nguyên vì, xét đến cùng là hắn cùng nữ sinh rất không có khoảng cách cảm, thử nghĩ đâu bé gái đồng ý tìm cái hiểu rõ chính mình tất cả bí ẩn bạn trai?
“Được, ngươi liền ngoan ngoãn làm của ngươi ‘ phụ nữ hữu ’ đi.” Lê Ly đôi tay một mở ra, tuyên án hắn không có thuốc nào cứu được.
Uông Hiểu Phong thất bại bắt tóc, hướng về Lê Ly trên dưới đánh giá một phen, sắp xếp qua cười đùa cợt nhả thăm hỏi: “Lê Ly, dứt khoát chúng ta tấu một đôi, suy xét một chút?”
Cô nâng tay cho hắn một quyền, “Tôi xem anh như đồ ngốc.”
Uông Hiểu Phong biết Lê Ly thích người nào đó, là kia loại Thương Hải Tang Điền này tình không đổi thích, hắn đấu không lại tại trong lòng nàng người, thoải mái hào phóng sớm bỏ quyền.
Năm 1997 tháng sáu hai mươi chín ngày, Lê Ly nổi trận lôi đình ngồi bên cạnh Bùi Thượng Hiên. Anh mặc áo Tshirt màu đen bó sát người , trên cổ đeo một sợi dây chuyền bạc, kiêu ngạo ngang ngược.
“Bùi Thượng Hiên, giải thích cho mình làm sao trở về.”Mỗi người bên cạnh anh Lê Ly đều không quen biết, cô chuẩn bị thi lên cấp, có một khoảng thời gian không gặp anh. Nhìn cách ăn mặc này, cô tự động quy về hồ bằng cẩu hữu*(bạn bè xấu).
Bùi Thượng Hiên buông cô gái xinh đẹp trong ngực ra, hướng về Lê Ly hơi hất cằm lên.”Cậu tới sao.”
Cô càng tức giận, tớ là người còn sống đứng ở đây đến nửa ngày, cậu không phải mới nhìn thấy chứ? Thật nhàm chán! Cô gái bên cạnh anh cũng mang chiếc áo Tshirt giống vậy khiến cho Lê Ly phức cảm tự ti lần nữa trỗi dậy, trên đời không chỉ có một cô gái xinh đẹp như Hàn Dĩ Thần, cô đố kỵ cũng vô dụng.
“Nếu như cậu muốn tớ thấy cậu chán nản như vậy, OK, tớ đã thấy .” Lê Ly không khách khí xoay người, không chút để ý làm mất mặt hắn trước mặt bạn bè.
Bùi Thượng Hiên tái người, mọi người ở đây đều ngạc nhiên khi thấy hình tượng lạnh lùng của anh trước đây biến mất và lập tức đứng dậy , anh lao ra cửa, bắt lấy cánh tay Lê Ly.
“Lê Ly, cậu uống nhầm thuốc sao ?” Bùi Thượng Hiên mới mở miệng mùi thuốc rất nồng, không chút suy nghĩ liền vội đuổi theo, như bản thân mới làm sai chuyện gì đó.
Cô chăm chú quay đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình một cái đầu, cắn chặt làn môi sau đó buông ra, màu máu đỏ thẫm giống như ngày trước anh và cô vẫn còn ngồi cùng bàn, cộ lại tự ngược.
Anh từ túi quần bò túi lấy ra một khăn tay vuông, đưa cho cô lau đi vết máu. Lê Ly không duỗi tay, khiến anh trở nên lúng túng. Ánh mắt cô sâu xa, anh nhìn không hiểu.
“Bùi Thượng Hiên, buổi tối tớ sẽ đến Bắc Kinh.”
Anh buột miệng hỏi cô vì sao phải đi, có ảo giác cô một đi sẽ không trở về nữa.
“Tháng bảy trở về Hongkong , tớ đến xem nghi thức kéo cờ.”
“Một mình?” Anh không yên tâm hỏi han, lại thấy cô lắc lắc đầu.”Cùng với một bạn nam, không cần lo lắng .”
Nghe đến hai chữ “Bạn nam”, Bùi Thượng Hiên nhíu mày. Thật kì lạ, cô đơn độc cùng đàn ông đi du lịch, lại bảo anh không cần lo lắng? Anh không lo lắng mới lạ!”Không được đi.” Anh bá đạo ra lệnh, “Cậu là con gái, cậu phải bảo vệ bản thân, biết hay không?”
Lê Ly nhìn anh, chưa kịp phản ứng trước thì trong miệng đã bật luôn ra một từ đơn: “Shit.” Cô ngẩn ra, cười lạnh.”Bùi Thượng Hiên, cậu bệnh thần kinh sao.”
Lạnh nhạt của cô khiến anh không vui, vẻ mặt nổi nóng gào lên: “Tớ đang quan tâm ngươi.”
“Tớ không quý như vậy.” Lê Ly quật cường ngẩng lên gào lại đáp trả, vung tay bước nhanh về phía trước. Không đi đến hai bước, cánh tay lần nữa bị người ta bắt được. Quay đầu lại, Bùi Thượng Hiên bộ mặt dữ tợn, hung tợn nghiến răng nghiến lợi: “Lê Ly, con nhóc cậu không biết lòng tốt người ta. Chuyện của cậu tớ đều có quyền quyết định, hôm nay cậu đi đâu tớ cũng không cho đi!” Nói, anh đưa tay vẫy một chiếc taxi, vừa xô vừa đẩy nhét cô vào bên trong xe, báo địa chỉ nhà của bản thân.
Cô không đi được Bắc Kinh, tại nhà Bùi Thượng Hiên cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ giằng co nửa ngày, hai bố mẹ tại Bùi gia không ngừng liếc mắt ra hiệu trên dưới, cuối cùng Lê Ly thỏa hiệp. Cô đến địa điểm nhà ga nơi hẹn cùng Uông Hiểu Phong, lấy cớ tạm thời có chuyện không thể đi Bắc Kinh .
“Là cậu kia phải không?” Uông Hiểu Phong bĩu môi nhìn người đàn ông cao ráo đứng cách đó không xa .
Cô khẽ gật đầu, cũng chẳng muốn giấu diếm hắn.
“Thích cậu ta sẽ rất mệt mỏi, Lê Ly.” Hắn vỗ vỗ của bờ vai của cô, xách lên túi du lịch bên chân, “Chờ tôi quay về sẽ cho cô xem hình.”
Lê Ly rất tiếc nuối, vì bản thân sắp sửa bỏ qua thời khắc mang tính lịch sử này. Nhưng chờ đến khi Bùi Thượng Hiên đi tới nắm lấy bàn tay cô, cô dễ dàng buông bỏ không chút tiếc nuối.
Chỉ cần người đàn ông này còn quan tâm đến cô, mặc kệ là lý do gì, cô đều có thể cố gắng quên mình.
Cô gọi điện thoại cho Bùi Thượng Hiên, hỏi anh có theo dõi trận đấu hay không. Anh còn đang mơ màng trong giấc ngủ, nói: “Cậu không phải thích Argentina sao?”
Mùa hè năm 1990, đối với Bùi Thượng Hiên chỉ là một trò chơi đánh cược. Anh ủng hộ đội Đức, chưa hẳn là thích nhiều, chỉ là vì đối chọi với Argentina mà Lê Ly thích.
Lê Ly cúp điện thoại, nhìn trên màn hình thành viên của đội đang chúc mừng lẫn nhau. Cô dùng tay che lại miệng, cười ra nước mắt.
Bản thân, mới là người ngu ngốc nhất!
Bùi Thượng Hiên không ngủ được vì bị đánh thức bởi điện thoại, mở TV chuyển đến kênh thể thao. Nước Đức 2: 1 chiến thắng Czech, cúp Châu Âu lịch sử đã có chủ nhân, người cầm quốc kì nước Đức đang chạy vội vã, đối thủ thất bại nản lòng ngồi trên bãi cỏ, ánh mắt trống rỗng.
Kí ức của anh bỗng quay ngược về không gian mùa hè năm đó, Lê Ly thích Argentina cũng như vậy nhìn người nước Đức chúc mừng thắng lợi. World Cup năm 94, anh mất đi tự do, kể cả niềm tin vào cuộc sống.
Anh cam chịu, không muốn liên lụy đến ai. Nhưng cô gái thích Argentina trước sau không buông bỏ anh, giống như cô đối với đội bóng màu trắng xanh này, mặc kệ thất bại mấy lần, cô vẫn yêu thích như cũ không hối hận .
Đội trưởng nước Đức Klinsmann tiếp nhận cúp quán quân từ trong tay nữ hoàng nước Anh Elizabeth II , đưa cao quá đỉnh đầu, bài hát chiến thắng “We are the champions” vang lên, Bùi Thượng Hiên hơi hơi mỉm cười.
Có người bạn Lê Ly, thực hết sức tốt!
Bốn giờ bốn mươi phút ngày hai mươi bốn tháng sáu năm 2004, Bùi Thượng Hiên và Lê Ly cùng xem trận đấu Châu Âu trực tiếp tại quán rượu , nước Đức mặc dù dốc hết toàn lực vẫn thua đội Czech*( cộng hòa Séc), do đó đánh mất cơ hội chiến thắng. Hình ảnh Klinsmann năm 1996 cứ như vậy dừng lại, trở thành niềm tự hào lớn lao trong ngần ấy năm.
Lúc đó cuộc sống của anh tựa như vượt ra khỏi lần ranh, làm ăn lâm vào khốn cảnh, hôn nhân cũng bị đẩy đến đường cùng, Bùi Thượng Hiên không còn chút hi vọng.
Lê Ly ngồi ngay bên cạnh anh, ánh mắt ấm áp nhìn anh. Mấy năm như vụt qua hết thảy, chỉ cần anh quay đầu sẽ nhìn thấy nơi cô đang đứng, im lặng ủng hộ anh. Bùi Thượng Hiên vươn tay ôm lấy Lê Ly, gương mặt anh tuấn cách cô rất gần, thấp giọng nỉ non bên tai cô: “Lê Ly, cậu có phải thích tớ hay không?”
Nhưng tại sao vào năm 1996, Bùi Thượng Hiên chưa hề nghĩ qua Lê Ly có thích mình hay không, có lẽ là trong tiềm thức của anh đã từ chối khả năng này. Anh cố chấp xem cô như một người bạn tốt nhất, người thân tốt nhất, chỉ ngoại trừ tình yêu.
Lúc ấy trong khoảng khắc từ biệt, anh mới hiểu rõ thì ra bản thân rất yêu rất yêu cô. Nếu như bạn nắm giữ cảm xúc hạnh phúc của một người, chẳng lẽ còn cần cái gì chứng minh người ta yêu bạn ?
Bùi Thượng Hiên nắm tay Lê Ly , nắm đã mấy năm.
Mùa hè sinh viên năm nhất, Lê Ly bắt đầu công việc gia sư, dạy môn Anh văn cho một cô gái. Bùi Thượng Hiên giễu cợt Lê Ly đây là người ta đã chọn nhầm người, bị cô hung hăng lườm một cái.
“Cậu có kinh nghiệm dạy học sao?” Anh trêu cô.
Lê Ly ngẩng đầu, dùng hết sức để ngăn chặn chiều cao chênh lệch.”Đương nhiên có, tớ không biết đã dạy qua cho người ngốc nào đó biết bao nhiêu lần.”
Kí ức dài lâu, là lúc thuở niên thiếu vô tư lự, chuyện buồn phiền chẳng được mấy ngày đã vứt ra phía sau, cảm xúc đó tựa như trong trẻo hơn cả bầu trời tháng sáu. Trong đoạn hồi ức kia còn có một người, cô gái nét mặt tươi cười như hoa, xinh đẹp vô cùng.
Im lặng khó chịu tràn ngập xung quanh, bọn họ đều không thể nào thật sự quên đi.
“Lê Ly, tớ muốn đi Quảng Châu.” Bùi Thượng Hiên lên tiếng đánh vỡ sự im lặng, theo thói quen nghịch mái tóc ngắn của cô.
Cô ngạc nhiên, “Đi làm sao?”
“Tớ không phải tuýp người thích đọc sách, ba tớ nghĩ tớ cùng với ông đến Quảng Châu, kinh doanh quần áo sỉ.” Châm một điếu thuốc, Bùi Thượng Hiên hít một hơi, đùa dai hướng về mặt Lê Ly phun khói.
Lê Ly một tay nắm lỗ mũi, còn một tay khác quạt quạt cho mùi khói tán đi. Cô ra vẻ khoan khoái nói: “Buôn bán à, tương lai phát tài làm tổng giám đốc, nhưng đừng quên còn có một người bạn nghèo như tớ nha.”
Anh bỗng nhiên phì cười, tiêu sái xoay người giơ lên tay hướng về sau lưng cô quơ quơ vẫy tay tạm biệt.”Cậu chẳng khác gì kẹo kéo, tớ muốn bỏ cũng không được.”
“Thuận buồm xuôi gió, đồ ngốc!.” Lê Ly hét to, sợ Bùi Thượng Hiên nghe không được.
Chàng trai cao lớn quay người, cười như không cười khẽ gật đầu.
Ngày hôm đó hắn ngồi xe lửa rời khỏi Thượng Hải, Lê Ly ôm cặp sách đi dạy thêm. Đi qua trước ngõ hẹp, nhìn căn phòng gạch đỏ quen thuộc, cô nhớ về tháng ngày đã qua của anh và cô.
Bọn họ đều đã qua cái thời niên thiếu, cuối cùng chẳng thể quay về được nữa.
Học sinh của Lê Ly tên là Thẩm Khiết Hoa, lưu ban học lại lớp chín. Cô gái nhìn qua ngốc nga ngốc nghếch, bất kể cô có giảng giải bao nhiêu lần, phản ứng của cô bé luôn là không hiểu.
Lê Ly tránh không được thất bại, tâm tình suy sụp tại nhà ra bài thi. Cô đã đem đề bài chỉ ra đến “I __ a student “, chỉ cần điền “am” đơn giản như vậy, nếu Thẩm Khiết Hoa lại làm không ra, Lê Ly quyết định bỏ cuộc giữa chừng .
Liễu Thiên Nhân từ phòng ngủ đi đến phòng khách, nghe đến động tĩnh Lê Ly hơi ngẩng đầu đưa mắt nhìn, nhìn hắn bộ dáng chỉnh tề chuẩn bị ra cửa. Bên tai vang lên lời hắn nói trong điện thoại: “Tốt nghiệp xong tôi quyết định đi nước Mĩ du học, em không cần phải sợ .”
Ngón tay run lên, đầu bút máy kéo dài trên giấy tạo thành một cái lỗ.
Hắn đi ngang qua trước mặt cô, bước chân không ngừng. Liễu Thiên Nhân đi qua sau đó trở về nhìn mặt bên Lê Ly, chuyện xảy ra hai năm trước tồn tại trong lòng hắn như một bóng râm, ánh mắt cô đơn tuyệt vọng của cô trong mỗi một giây phút đều chưa buông tha cho linh hồn của hắn. Hắn thường thường từ trong giấc mơ bừng tỉnh, hổ thẹn và day dứt từ trong bóng đêm mãnh liệt trào đến, và cô gái đó cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho thương tổn mà hắn mang lại, sự thật này khiến cho Liễu Thiên Nhân gần như điên lên.
Hắn có một ý nghĩ buồn cười : nếu là năm đó vì vậy cứ nhận lấy luật pháp, có thể khiến lương tâm được phần nào giải thoát?
Tại lễ truy điệu của bà ngoại Lê Ly, Liễu Thiên Nhân nhìn Bùi Thượng Hiên kéo Lê Ly đưa đi, cô trước giờ chưa bao giờ lộ vẻ yếu ớt trước mặt hắn, cho dù là vào lúc cuồng loạn rạng sáng ngày ba tháng bảy năm 1994 đó.
Thời điểm lúc nhìn theo bọn họ bước đi, nội tâm của hắn bị sự “Ghen tị” nào đó điên cuồng rỉa rói. Liễu Thiên Nhân không muốn yêu bất kỳ người nào, nhất là Lê Ly.
Hắn quyết tâm rời khỏi Thượng Hải đi đến nước Mĩ xa xôi, đem Lê Ly hoàn toàn xóa bỏ.
Lần đi năm đó, cho đến khi hắn gặp lại cô, Liễu Thiên Nhân phát hiện chút nhớ nhung cất giấu dưới đáy lòng, như thủy triều rút đi để lộ rõ đá cuội bóng loáng, rõ mồn một trước mắt.
Ngày năm tháng mười hai năm 1996, Lê Ly tròn hai mươi tuổi, bạn cùng phòng kêu gào muốn cô cầm học bổng mời khách. Buổi sáng lớp trưởng mở thùng thư, có một cái bưu thiếp cho Lê Ly, gửi từ Quảng Châu.
Là nét chữ mà cô quen thuộc, Bùi Thượng Hiên chữ viết ngoáy còn khó phân biệt hơn so với thầy thuốc kê đơn, còn khoác lác không ngượng nói chữ này là “ cuồng thảo” (Nghệ thuật thư pháp).Lê Ly lúc này trợn trắng mắt, nói Trương Húc* có thể bị anh chọc đến chết thêm lần nữa.
*Trương Húc: Ông là người Tô Châu, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Trong thời Khai Nguyên, đời vua Đường Huyền Tông, Trương Húc làm quan đến Thường thục úy, về sau thăng đến Hữu suất phủ trưởng Sử, nên còn được gọi là Trương trưởng sử.
Ông cùng với Hạ Tri Chương, Trương Nhược Hư và Bao Dung được người đương thời liệt vào “Ngô trung tứ sĩ” (Bốn danh sĩ đất Ngô).
Ngoài tài thơ, hay rượu, Trương Húc còn là một nhà thư pháp nổi tiếng. Đặc biệt ông giỏi “cuồng thảo”, là một trong nhiều hình thức viết chữ trong nghệ thuật thư pháp.
Anh uốn cong ngón trỏ, búng trên trán cô vài cái, cười tít mắt biện giải: “Cái này là phong cách, hiểu hay không?”
“Nguỵ biện, là người Trung Quốc nên luyện chữ cho tốt.” Lê Ly lướt qua mở tay của anh nói, nghiêm túc nói: “Chữ của cậu đưa cho người khác nhìn, có mấy cái có thể nhìn rõ ràng?”
“Không quan trọng, dù sao tớ sẽ chỉ viết thư cho mỗi cậu.” Bùi Thượng Hiên hắc hắc cười, giọng điệu thờ ơ như không, “Chỉ cần ngươi thấy hiểu, vậy thì OK .”
Cô nhẹ nhàng ho khụ khụ, không nên dây dưa vào đề tài này, trong lòng lại có mấy phần vui vẻ, nghĩ chính mình cuối cùng có một chút đặc biệt.
Bùi Thượng Hiên viết sau tấm bưu thiếp: “Cô nhóc, happy birthday! Ở bên ngoài không có cánh nào để cho cậu tam quang*( có nhắc đến ở”
Cô cười “phụt”, tình hình một năm trước cùng anh ăn quán ăn bên đường còn hiển hiện ngay trước mắt, đâu có người nào miệng trên nói mời khách còn hướng người bị mời mượn tiền?
Cuối bưu thiếp là câu ghi chú của anh, dường như là rất vội vàng được ghi thêm, chữ viết càng ẩu. Lê Ly tốn chút công sức mới hiểu anh viết cái gì —— đừng lại béo, cẩn thận tìm bạn trai.
Mồm chó không mọc ngà voi ! Vô ý thức, tay của cô cách một lớp quần áo thật dày vỗ vỗ bụng, nghĩ mấy ngày này không làm gì cả chỉ ngủ nên có chút béo bụng, buổi tối tắt đèn trước khi đi ngủ phải bổ sung vận động.
Mùa đông Thượng Hải càng lúc càng muộn, thường thường là lập tức từ cuối mùa thu bước vào mùa đông. Đầu tháng mười hai ban ngày ấm áp hợp lòng người, nữ sinh thời thượng mang váy ngắn giày bó, như người mẫu bước chân trên sàn diễn, ở trước mắt Lê Ly đung đưa eo nhỏ.
Tào Tuyết Mai khinh thường bĩu môi, túm cánh tay của cô đứng đối diện, vừa dùng giọng điệu bất mãn nói liên miên cằn nhằn: “Trong trường học không có đến mấy chàng trai, xoay thành như vậy cho ai nhìn ?” Trên miệng nói như vậy, bờ vai lại vô ý thức trên dưới đong đưa, xem ra cô và mấy cô trước mắt cũng đều cùng một mục đích.
Lê Ly che miệng cười, mắt híp thành một đường nhỏ cong cong. Sợ rằng trên đời này hơn phân nửa những cô gái không xinh đẹp bề ngoài ra vẻ không đồng tình, nhưng trong lòng lại ấp ủ hâm mộ.
Trong ách giáo khoa kẹp bưu thiếp Bùi Thượng Hiên gửi tới, chính diện là toàn cảnh đường Trung Sơn Quảng Châu. Cô đoán rằng anh có ý khi chọn cái này. Trước kia lên lớp không chuyên tâm nghe giảng, anh chỉ hứng thú với mỗi môn địa lý, mỗi lần đều cùng Lê Ly chăm chú nghe thầy dạy địa lý nước miếng tung tóe miêu tả cảnh đẹp non sông. Tan học Lê ly thường thường cảm thán, cả đời này không biết muốn tiêu bao nhiêu thời gian mới có thể đi khắp Trung Quốc, càng huống chi thế giới bên ngoài rộng lớn.
“Có một cách.” Chàng trai anh tuấn gương mặt đầy vẻ đắc ý, “Tớ cùng với cậu, một người đi một nửa lộ trình, đến mỗi nơi đều gửi cho đối phương một tấm bưu thiếp, hai người cộng lại tương đương đi khắp trên thế giới.”
Vào thời điểm đó, cô cảm thấy biện phps này là một cánh tiết kiệm thời gian và tiền bạc, nhưng giờ phút này cô nghĩ phong cảnh kia chỉ có chính mắt gặp qua mới không quên mất, cũng như đời người, cũng như cảm tình —— bạn chỉ có trải qua, mới có thể lĩnh ngộ.
Để chào đón năm mới 1997 sắp đến, có một buổi tiệc được tổ chức tại trung tâm hoạt động sinh viên, Lê Ly bị bạn cùng phòng kéo đi khiêu vũ, và chàng trai với nuốt ruồi trên mặt cũng xuất hiện. Một năm trước sinh nhật cô, ở trên đường va vào hắn, được biết hắn và cô cùng một ngày sinh.
Lê Ly biết hắn gọi là Uông Hiểu Phong, thông thạo tiếng Đức. Lê Ly vốn nghĩ chọn tiếng Đức làm ngoại ngữ hai, nhưng maà bị Tào Tuyết Mai dùng lý do “Tiếng Pháp là ngôn ngữ đẹp nhất trên thế giới” này kéo đến ban tiếng Pháp .
Uông Hiểu Phong sớm quên gặp Lê Ly này, cô không phải là loại cô gái xinh đẹp khiến mắt ngời sáng hay mỹ nữ khó quên, ngoài thành tích không tệ ,phương diện khác chẳng có gì nổi bật, cá tính không nổi bật chắc chắn giáp mặt nơi vườn trường thì có xác suất chín mươi phần trăm là bị bỏ qua. Lê Ly không để ý cái này, dù sao luận về hát ca nhảy múa đều không phải là thiên phú của cô, luận về hấp dẫn ánh mắt cô cũng thiếu sót điều kiện đầu tiên, dứt khoát thành thành thật thật tranh thủ kiếm học bổng mới là sự thật.
Cô nhớ kỹ Uông Hiểu Phong một trong những nguyên nhân khiến hắn dễ nhận ra là nốt ruồi trên mặt, ngay bên khóe miệng , hiển nhiên là hóa trang thành bà mối trong kịch hài. Cô nhịn không được cười, không kiêng nể gì nhìn chòng chọc vào hắn.
“Quá phận rồi quá phận rồi.” Uông Hiểu Phong căn cứ vào tầm mắt Lê Ly chiếu lên người mình phỏng đoán cô đang chú ý đến nướt ruồi trên mặt mình, cố ý giả bộ kháng nghị. Hắn cùng bạn cùng phòng Đinh Hân của Lê Ly là đồng hương, đều đến từ Kim Hoa Chiết Giang, theo Tào Tuyết Mai cung cấp tin tức bát quái nói hai người này đang kết giao. Đây cũng là một nguyên nhân khác khiến Lê Ly nhận ra hắn
Lê Ly không tim không phổi cười đến khoái trá, ném một câu trêu chọc: “Nuốt ruồi này còn rất có tinh thần, nếu không làm sao có thể thu phục được Đinh Hân phòng chúng tôi?”
Tươi cười của hắn nhất thời cứng đờ, sờ sờ đầu tự giễu: “Bà mối bà mối, không phải là thay người ta may áo cưới sao?”
Lê Ly cùng Đinh Hân tuy rằng cùng ở chung một phòng, nhưng quan hệ hời hợt. Lúc năm nhất cô liền biết Đinh Hân đối Bùi Thượng Hiên có cảm tình, nhiều lần nhìn thấy anh tới tìm mình đều miễn không được nói bóng nói gió một phen, chẳng qua Lê Ly giả câm vờ điếc , theo tuổi tác phát triển cũng càng thêm sâu sắc hơn, Đinh Hân không nói rõ cô sẽ giả bộ không hiểu.
Mọi người đều là người thông minh, gặp Lê Ly phản ứng lạnh nhạt không mấy mặn mà, Đinh Hân cũng khép miệng không nói, chỉ là hai người quan hệ từ sau đó liền có chút không thân, cuối cùng là tồn tại khúc mắc.
Nghe khẩu khí Uông Hiểu Phong, tình hình tựa hồ là “Tương vương có mộng, thần nữ không quan tâm”. Lê Ly lúng túng ho khan, vốn định tìm viện cớ tránh ra, lại thoáng nhìn hắn biểu tình cô đơn, tự dưng sinh ra lòng đồng tình .”Thôi, không phải chỉ là một cô gái không thích anh thôi sao, không thuộc về anh thì sẽ mãi không thuộc về anh.” Còn chưa nói xong Lê Ly liền cười. Đương cục giả mê*( có nghĩa là người trong cuộc giả vờ không biết), thời điểm khuyên người khác thuyết khách đều rất nghĩ thoáng, mỗi một người đều là chuyên gia về tình yêu.Chỉ có bản thân mới có thể trải nghiệm, mới rõ ràng chuyện tình cảm ba câu hai lời là không thể nói rõ.
Hắn lệch đầu đánh giá cô, toét môi cười cười: “Được vài câu an ủi của em, tôi nhất định không thể không mời em khiêu vũ.” Hắn học theo kiểu quý tộc, hướng cô cúi người duỗi tay mời .
Lê Ly rất sợ cảm giác bỗng nhiên được chiều chuộng, ngoài Bùi Thượng Hiên, có rất ít chàng trai nào ngoài học tập nảy sinh tiếp xúc. Căn cứ vào chủ nghĩa nhân đạo suy xét, cô tuyên bố cho hắn biết trước rằng mình không biết khiêu vũ, cho hắn chuẩn bị tốt tư tưởng bị giẫm.
Uông Hiểu Phong cho rằng đây là những từ khiêm nhường của cô, chờ đến Lê Ly liên tục giẫm chân hắn đến ba lần, hắn dở khóc dở cười kéo cô rời khỏi sân nhảy.
“Vì đôi chân của tôi, tôi nghĩ chuyện mời em nhảy vẫn nên để sau cho đến lúc em đến học khiêu vũ.” Hắn lấy một lon coca cho cô.
Học hội khiêu vũ? Nghĩ đến tư thế vừa nãy của bản thân, quả thực là đầm rồng hang hổ!”Mon dieu.” Cực kỳ tự nhiên, một câu tiếng Pháp xuất khẩu.
Uông Hiểu Phong nhún nhún vai, thuận miệng đáp lại: “Lun Gott. Chẳng lẽ em không muốn làm cao thủ khiêu vũ, tài năng vang khắp toàn trường hay sao?”
Lê Ly hướng về hắn nhìn, “Uông Hiểu Phong, mơ tưởng không thực tế người ta gọi là thằng ngốc đó.”
Hắn lắc đầu ngoày ngoạy, cười tít mắt nhìn cô nói: “Lê Ly, tự tin sẽ cho cô gái càng lúc càng xinh đẹp. Tin tưởng tôi, không sai đâu .”
Cô nhìn hắn, bỗng nhiên trong lòng nhẹ nhàng.
Năm 1997 , trước hai ngày chuẩn bị trở về hongkong, Liễu Thiên Nhân cầm đến đại học Offer phía nam California, Bùi Thượng Hiên dùng điện thoái quý giá có hạn gọi cho Lê Ly nói có chuyện lớn xảy ra cần cô lập tức đến, Lê Ly đang ở nhà chỉnh lý hành lý chuẩn bị cùng Uông Hiểu Phong đến Bắc Kinh xem nghi thức kéo cờ ở Thiên An Môn.
Nhận được điện thoại vô cùng khẩn cấp của anh, Lê Ly ném chỉnh lý một nửa hành lý vội vàng ra cửa, lòng nóng như lửa đốt đuổi tới Quảng trường Nhân Dân gần đó, lại thấy anh đang hăng hái ngồi giữa một đám người.
Bùi Thượng Hiên một năm trước tại đường Thất Phổ thuê một cửa hàng mặt tiền, từ Quảng Châu bán sỉ quần áo vềThượng Hải. Ánh mắt anh độc đáo, hơn nữa đẹp trai là một hình tượng sống để quảng cáo, làm ăn hưng thịnh. Anh bận rộn đến mức không thời gian tìm Lê Ly ôn chuyện, cô có đi tìm anh hai lần, mỗi lần đến cuối cùng đều không thể không bán đứng sức lao động giúp anh bán áo quần.
“Hai người là một đôi phải không?” Các cô gái thử đồ luôn luôn hỏi chuyện này.
Bùi Thượng Hiên ha ha cười ôm bờ vai Lê Ly, gắng sức ôm ôm trở về trả lời: “Đây là anh em tốt nhất của tôi, so với toàn bộ phụ nữ khác đều quan trọng hơn.”
Cô nỗ lực duy trì khuôn mặt tươi tắn, trong lòng quặn đau.Anh em tốt nhất, so với tất cả phụ nữ đều quan trọng hơn, nhưng với tình yêu thì không chút liên quan. Lê Ly trở về trường học cùng Uông Hiểu Phong luyện khẩu ngữ , thời điểm đó không tập trung, bị hắn nhìn ra manh mối.
Từ sau vũ hội năm mới đó, cô cùng Uông Hiểu Phong dần dần trở nên thân thiết. Tết âm lịch hắn có trở về Kim Hoa, còn đặc biệt mang cho cô một bọc chân giò hun khói. Lê Ly mang về nhà giao cho mẹ, Lê Mỹ Tình ngạc nhiên ra ý nhìn cô bề ngoài khó coi như vậy còn kết giao được bạn trai.
“Là bạn bè.” Lê Ly khó chịu thanh minh, đóng lại cửa tủ lạnh, không chú ý mẹ nói liên miên trách cứ đi ra từ phòng bếp.
Trong phòng khách, Liễu Thiên Nhân đang xem CD, ngẩng đầu liếc nhìn Lê Ly. Cô không phản ứng gì, im lặng bước ngang qua, trở lại phòng mình ngay sát bên cạnh.
Uông Hiểu Phong là loại nam sinh dễ dàng khiến người ta nảy sinh loại cảm giác tin cậy, của hắn vấn đề là nữ hài tử vui sướng cùng hắn đùa, nhưng muốn càng tiến một bước kết giao làm theo tập thể say no. Lê Ly thay hắn phân tích qua cái Trung Nguyên vì, xét đến cùng là hắn cùng nữ sinh rất không có khoảng cách cảm, thử nghĩ đâu bé gái đồng ý tìm cái hiểu rõ chính mình tất cả bí ẩn bạn trai?
“Được, ngươi liền ngoan ngoãn làm của ngươi ‘ phụ nữ hữu ’ đi.” Lê Ly đôi tay một mở ra, tuyên án hắn không có thuốc nào cứu được.
Uông Hiểu Phong thất bại bắt tóc, hướng về Lê Ly trên dưới đánh giá một phen, sắp xếp qua cười đùa cợt nhả thăm hỏi: “Lê Ly, dứt khoát chúng ta tấu một đôi, suy xét một chút?”
Cô nâng tay cho hắn một quyền, “Tôi xem anh như đồ ngốc.”
Uông Hiểu Phong biết Lê Ly thích người nào đó, là kia loại Thương Hải Tang Điền này tình không đổi thích, hắn đấu không lại tại trong lòng nàng người, thoải mái hào phóng sớm bỏ quyền.
Năm 1997 tháng sáu hai mươi chín ngày, Lê Ly nổi trận lôi đình ngồi bên cạnh Bùi Thượng Hiên. Anh mặc áo Tshirt màu đen bó sát người , trên cổ đeo một sợi dây chuyền bạc, kiêu ngạo ngang ngược.
“Bùi Thượng Hiên, giải thích cho mình làm sao trở về.”Mỗi người bên cạnh anh Lê Ly đều không quen biết, cô chuẩn bị thi lên cấp, có một khoảng thời gian không gặp anh. Nhìn cách ăn mặc này, cô tự động quy về hồ bằng cẩu hữu*(bạn bè xấu).
Bùi Thượng Hiên buông cô gái xinh đẹp trong ngực ra, hướng về Lê Ly hơi hất cằm lên.”Cậu tới sao.”
Cô càng tức giận, tớ là người còn sống đứng ở đây đến nửa ngày, cậu không phải mới nhìn thấy chứ? Thật nhàm chán! Cô gái bên cạnh anh cũng mang chiếc áo Tshirt giống vậy khiến cho Lê Ly phức cảm tự ti lần nữa trỗi dậy, trên đời không chỉ có một cô gái xinh đẹp như Hàn Dĩ Thần, cô đố kỵ cũng vô dụng.
“Nếu như cậu muốn tớ thấy cậu chán nản như vậy, OK, tớ đã thấy .” Lê Ly không khách khí xoay người, không chút để ý làm mất mặt hắn trước mặt bạn bè.
Bùi Thượng Hiên tái người, mọi người ở đây đều ngạc nhiên khi thấy hình tượng lạnh lùng của anh trước đây biến mất và lập tức đứng dậy , anh lao ra cửa, bắt lấy cánh tay Lê Ly.
“Lê Ly, cậu uống nhầm thuốc sao ?” Bùi Thượng Hiên mới mở miệng mùi thuốc rất nồng, không chút suy nghĩ liền vội đuổi theo, như bản thân mới làm sai chuyện gì đó.
Cô chăm chú quay đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình một cái đầu, cắn chặt làn môi sau đó buông ra, màu máu đỏ thẫm giống như ngày trước anh và cô vẫn còn ngồi cùng bàn, cộ lại tự ngược.
Anh từ túi quần bò túi lấy ra một khăn tay vuông, đưa cho cô lau đi vết máu. Lê Ly không duỗi tay, khiến anh trở nên lúng túng. Ánh mắt cô sâu xa, anh nhìn không hiểu.
“Bùi Thượng Hiên, buổi tối tớ sẽ đến Bắc Kinh.”
Anh buột miệng hỏi cô vì sao phải đi, có ảo giác cô một đi sẽ không trở về nữa.
“Tháng bảy trở về Hongkong , tớ đến xem nghi thức kéo cờ.”
“Một mình?” Anh không yên tâm hỏi han, lại thấy cô lắc lắc đầu.”Cùng với một bạn nam, không cần lo lắng .”
Nghe đến hai chữ “Bạn nam”, Bùi Thượng Hiên nhíu mày. Thật kì lạ, cô đơn độc cùng đàn ông đi du lịch, lại bảo anh không cần lo lắng? Anh không lo lắng mới lạ!”Không được đi.” Anh bá đạo ra lệnh, “Cậu là con gái, cậu phải bảo vệ bản thân, biết hay không?”
Lê Ly nhìn anh, chưa kịp phản ứng trước thì trong miệng đã bật luôn ra một từ đơn: “Shit.” Cô ngẩn ra, cười lạnh.”Bùi Thượng Hiên, cậu bệnh thần kinh sao.”
Lạnh nhạt của cô khiến anh không vui, vẻ mặt nổi nóng gào lên: “Tớ đang quan tâm ngươi.”
“Tớ không quý như vậy.” Lê Ly quật cường ngẩng lên gào lại đáp trả, vung tay bước nhanh về phía trước. Không đi đến hai bước, cánh tay lần nữa bị người ta bắt được. Quay đầu lại, Bùi Thượng Hiên bộ mặt dữ tợn, hung tợn nghiến răng nghiến lợi: “Lê Ly, con nhóc cậu không biết lòng tốt người ta. Chuyện của cậu tớ đều có quyền quyết định, hôm nay cậu đi đâu tớ cũng không cho đi!” Nói, anh đưa tay vẫy một chiếc taxi, vừa xô vừa đẩy nhét cô vào bên trong xe, báo địa chỉ nhà của bản thân.
Cô không đi được Bắc Kinh, tại nhà Bùi Thượng Hiên cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ giằng co nửa ngày, hai bố mẹ tại Bùi gia không ngừng liếc mắt ra hiệu trên dưới, cuối cùng Lê Ly thỏa hiệp. Cô đến địa điểm nhà ga nơi hẹn cùng Uông Hiểu Phong, lấy cớ tạm thời có chuyện không thể đi Bắc Kinh .
“Là cậu kia phải không?” Uông Hiểu Phong bĩu môi nhìn người đàn ông cao ráo đứng cách đó không xa .
Cô khẽ gật đầu, cũng chẳng muốn giấu diếm hắn.
“Thích cậu ta sẽ rất mệt mỏi, Lê Ly.” Hắn vỗ vỗ của bờ vai của cô, xách lên túi du lịch bên chân, “Chờ tôi quay về sẽ cho cô xem hình.”
Lê Ly rất tiếc nuối, vì bản thân sắp sửa bỏ qua thời khắc mang tính lịch sử này. Nhưng chờ đến khi Bùi Thượng Hiên đi tới nắm lấy bàn tay cô, cô dễ dàng buông bỏ không chút tiếc nuối.
Chỉ cần người đàn ông này còn quan tâm đến cô, mặc kệ là lý do gì, cô đều có thể cố gắng quên mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook