Mùa Hè Của Diệp Xuyên
-
Chương 54
Khi Diệp Xuyên mặc áo choàng tắm đi ra, thì nhìn thấy Hắc Lục vẻ mặt tức giận ném di động lên giường.
Diệp Xuyên vừa lau tóc vừa thuận miệng hỏi một câu, “Ai vậy?”
Thần sắc trên mặt Hắc Lục chợt lóe lên một chút muộn phiền nhưng cũng mất đi rất nhanh, “Đừng bận tâm, ngủ đi.
Ngày mai em còn phải đến Đức Ngôn mà.”
Diệp Xuyên thuận tay ném khăn tắm qua một bên, đang định bổ nhào lên giường, đã bị Hắc Lục túm lại, “Lau khô tóc rồi hẳng ngủ, cứ để ẩm ướt như này, coi chừng bị cảm.”
Diệp Xuyên đành bọc chăn ngồi ngáp ở trên giường, chờ Hắc Lục hầu hạ sấy tóc cho mình.
Đối với vấn đề này cậu thuờng không thèm để ý, lúc ở trường có đôi khi cũng không kịp đợi cho tóc khô thì đã ngủ mất.
Bất quá Hắc Lục cẩn thận chăm sóc vẫn làm cho cậu cảm thấy thực dễ chịu.
“Thật giống như mình là thiếu gia vậy.”
Diệp Xuyên ngả về phía sau, dựa vào người Hắc Lục, “Từ nhỏ đến lớn cũng chưa được ai hầu hạ như vậy.”
Hắc Lục vò vò mái tóc nửa khô nửa ẩm của cậu, cười nói: “Sau này để anh trai đây hầu hạ em.”
Diệp Xuyên đang muốn đáp lời, thì di động của Hắc Lục ở trên giường lại vang lên.
Diệp Xuyên thuận tay cầm lên, trên màn hình lóe lên tên của Quý Giác.
Trong lòng Diệp Xuyên có chút không thoải mái, không nói một lời đem di động đưa cho người ngồi sau lưng.
“Tắt đi.”
Trong tay Hắc Lục còn máy sấy, không thể cầm điện thoại.
Nói cho cùng hắn cũng không muốn bắt máy, càng không nghĩ nghe điện thoại trước mặt Diệp Xuyên.
Cho dù mình và người kia không có cái gì ái muội, nhưng đã hơn nửa đêm cứ gọi điện thoại không ngừng, nói sao thì cũng có vẻ không được minh bạch.
Diệp Xuyên ấn nút tắt, trong lòng còn chưa vui vẻ được hai giây, điện thoại lại vang lên, vẫn là Quý Giác.
“Tắt nguồn luôn đi.”
Hắc Lục luồn tay vào mái tóc Diệp Xuyên, cảm thấy tạm ổn rồi.
Diệp Xuyên định tắt nguồn, nhưng khi đưa ngón tay qua, ma xui quỷ khiến lại ấn nhầm nút nhận cuộc gọi.
“Hắc ca, Hắc ca, cuối cùng anh cũng nghe điện thoại.”
Thanh âm trong loa nhẹ nhàng tựa như gió thoảng, giọng nói yếu đuối nhu nhược, Diệp Xuyên có chút nghi ngờ hình như hắn uống rượu, “Em không có ý gì khác, em chỉ là.
Chỉ là.
.”
Quý Giác đột nhiên nhỏ giọng khóc lên.
Diệp Xuyên cảm thấy mơ hồ.
Ấn tượng đầu tiên mà Quý Giác lưu cho mình chính là một cậu nhóc được chiều hư, có chút kiêu ngạo kiểu trẻ con, là người nếu có điều gì không hài lòng lập tức sừng sộ.
Nhưng Diệp Xuyên chưa bao giờ nghĩ tới cậu ta sẽ khóc.
“Em vẫn nghĩ là anh chê em còn nhỏ, khi nào em trưởng thành anh sẽ chấp nhận, nhưng mà người kia so với em còn nhỏ hơn.
.”
Diệp Xuyên không biết nên nói cái gì mới tốt.
Cậu thấy cảm xúc lúc này của Quý Giác cũng không phải do chuyện tuổi tác, hắn khổ sở bởi vì đột nhiên ý thức được người mà mình luôn thích giờ đây đã ngoài tầm tay với.
Cậu ta và Hắc Lục đều là người kế thừa bang phái, được gắn liền với nhau bằng nhiều loại lợi ích.
Có lẽ cho tới bây giờ Quý Giác vẫn xác định sinh hoạt cá nhân của hai người sẽ luôn bị ràng buộc cùng nhau, nước chảy thành sông cuối cùng cũng trở thành một đôi.
Và cũng có lẽ Hổ gia đã từng cho hắn một ám chỉ nào đó, rồi từ trước tới nay Hắc Lục vẫn trong tình trạng độc thân vô hình trung làm sâu sắc thêm loại ám chỉ này, vì thế cho nên nhóc này xem vấn đề tình cảm của mình và Hắc Lục, hai người thuộc về nhau là đương nhiên.
Diệp Xuyên nhớ lại lần đầu gặp mặt, ngay lúc đó từ ngôn ngữ cơ thể không khó để nhìn ra sự chiếm hữu của cậu ta đối với Hắc Lục trong tiềm thức.
Một loại nhận thức đã ăn sâu bén rễ đột nhiên bị phá vỡ, khó trách hắn cảm thấy mờ mịt vô thố.
Diệp Xuyên cũng không biết nên nói gì.
Cậu chỉ biết về hôn nhân sắp đặt, chứ chưa bao giờ nghe nói tình cảm cũng có thể cưỡng ép.
Đương nhiên, hôn nhân sắp đặt cũng có thể hạnh phúc cả đời, nhưng không thể bởi vì một số ít này, thì có thể cho rằng ép duyên là chuyện tốt.
Diệp Xuyên cảm thấy bằng độ tuổi của Quý Giác, cho dù không từng trải, đạo lý này hẳn là cũng hiểu được.
Diệp Xuyên nghe tiếng nức nở kiềm nén của Quý Giác, đột nhiên cảm thấy mờ mịt.
Cậu rất ít khóc, cũng khó mà hiểu được trong tình huống nào sẽ làm cho một người đàn ông khổ sở đến nỗi khóc lên.
Có lẽ lúc trước khi cùng Lý Hành Tung cắt đứt quan hệ mình cũng từng khóc, chỉ là giờ đây cậu đã không còn nhớ rõ.
Nhưng có thể khẳng định là, cho dù như vậy, cậu cũng chỉ khóc một mình.
Vào thời khắc yếu đuối kia, cậu còn cảm thấy khinh thường chính mình, nói chi là để cho người khác biết được.
Quý Giác khóc trong điện thoại, điều đó chứng tỏ trong tiềm thức của cậu ta chẳng những xem Hắc Lục là đối tượng yêu đương, mà còn là chỗ dựa tinh thần.
Có lẽ hắn nghĩ rằng tại bang phái mình vẫn là thái tử trên danh nghĩa, nếu ở bên người đàn ông này, ngày tháng có thể trôi qua thống khoái.
Hắc Lục nhẹ nhàng lấy điện thoại trong tay cậu, ấn nút tắt, sau đó quyết đoán tắt nguồn.
Trước khi Diệp Xuyên xuất hiện, thái độ của hắn đối với Quý Giác cũng dung túng giống như những người khác, vô luận cậu ta muốn làm cái gì đều phối hợp.
Bởi vì người xung quanh đều như vậy, Hắc Lục cũng không cảm thấy thái độ của mình có cái gì khác biệt, bọn họ đều xem Quý Giác là một cậu nhóc, lại quên mất hắn đã không còn nhỏ nữa.
Hắc Lục kéo Diệp Xuyên vào trong lòng, đưa tay tắt đèn nơi đầu giường.
Phòng ngủ chìm trong bóng tối, ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua tấm rèm cửa màu trắng chiếu vào phòng, làm mọi thứ trong phòng đều nhuộm một lớp ánh sáng mỏng manh.
Căn phòng thật yên tĩnh.
Diệp Xuyên dựa lưng vào ngực Hắc Lục, chỗ vừa mới bấm trên tai bị hơi thở của người phía sau nhẹ nhàng phớt qua, hơi hơi ngứa.
Ở đó đã không còn đau nữa.
Bông tai kim cương đeo trên tai có chút trĩu xuống, cái đế bạch kim chạm vào làn da sưng tấy, xúc cảm vô cùng rõ ràng.
Diệp Xuyên khe khẽ thở dài, “Hắc ca, anh thích cậu ấy sao?”
Hắc Lục hôn rất nhẹ lên vành tai cậu, “Bông tai này, tôi chỉ có thể tặng cho một người.”
Diệp Xuyên xoay người ôm cổ hắn, “Vậy đừng đáp lại, đừng cho cậu ấy hy vọng.”
“Ừ.”
Hắc Lục nhẹ nhàng nhéo nhéo cằm của cậu.
Hắn cảm thấy mình không thể nắm bắt được tâm tư của cậu nhóc này, rõ ràng khi nãy còn tức giận đến giương nanh múa vuốt, nhưng giờ phút này.
Lại giống như có chút buồn bã.
“Có tâm sự?”
Diệp Xuyên trầm mặc.
Cho dù là cố ý hay vô tình, đã thật lâu cậu không còn nghĩ đến việc trước kia nữa.
Chuyện gần đây hay ở kiếp trước, tất cả những vướng mắc trong quá khứ, bởi vì tiếng khóc kiềm nén trong điện thoại, khiến một số việc cậu đã cố tình dìm nơi đáy lòng đột nhiên trở nên rõ ràng trong tâm trí.
“Có thể nói cho tôi biết không?”
Thanh âm Hắc Lục rất nhẹ, mang theo ý dụ dỗ, giống như một người lớn tuổi đang kiên nhẫn an ủi đứa bé không chịu nghe lời.
Diệp Xuyên chần chờ, có thể nói sao, nhưng cậu nên nói như thế nào đây? Bảo rằng ở kiếp trước mình đã sống qua hơn hai mươi tuổi, chết đi rồi trọng sinh trở lại sao? Ai mà tin chứ? “Vẫn..
Không muốn nói sao?”
Diệp Xuyên lắc đầu.
Thứ mà mình từng dốc hết một đời đau khổ theo đuổi, giờ đã có được trong thế giới này.
Điều được giấu kín ở nơi sâu trong tâm hồn, giống như dã thú cuồng bạo cứ không ngừng gào thét vì không cam lòng cùng phẫn uất, giờ khắc này, đều đã yên bình lại.
Lý Hành Tung và giai đoạn không muốn nhớ kia, hiện tại quay đầu nhìn lại, đã không còn cảm giác tê tâm liệt phế như lúc trước.
Thật giống như vết thương rớm máu đã lành theo thời gian, co rút lại và tạo thành vết sẹo trong tâm hồn.
Bóc đi một chút có lẽ sẽ đau, nhưng nếu bóc trần ra hết chắc cũng sẽ không có cảm giác gì đặc biệt.
Huống chi cậu đã có người này bên cạnh.
Sự tồn tại của hắn ngăn cản khả năng bị cuốn vào kết cục trước kia.
Có lẽ tình cảm lưu luyến lúc ban đầu, Diệp Xuyên chỉ là muốn nắm được một nhánh cây cứu mạng, giúp mình thoát ra khỏi vòng xoáy.
Nhưng một khi đã nếm thử sự dịu dàng ấm áp của người đàn ông này, cậu rốt cuộc không thể buông tay được nữa.
Có lẽ tình cảm bắt đầu bằng ấn tượng từ những trận đánh nhau nói ra có chút kì lạ.
Nhưng sự tồn tại của những cảm xúc tình yêu giữa hai người thì lại không thể phủ nhận.
Diệp Xuyên vùi mặt vào cổ Hắc Lục nhẹ nhàng cọ cọ, “Em thích anh, rất, rất, rất thích.”
“Ừ, tôi biết mà.”
Trong thanh âm Hắc Lục mang theo tiếu ý.
“Tâm sự của em, có lẽ nói anh không tin.”
Diệp Xuyên nghĩ nghĩ, cảm thấy hắn có tin hay không kỳ thật cũng không có quan hệ gì, “Bất quá cũng không sao, nếu không tin được thì đừng tin.
Nhưng vì anh đã hỏi, em sẽ nói cho anh biết.”
“Vậy thì nói đi.”
Hắc Lục ôm cậu thay đổi một tư thế tương đối thoải mái, “Trước hết anh phải nghe xem em nói cái gì, sau đó mới có thể lựa chọn tin hay là không.”
Diệp Xuyên gối đầu lên trên cánh tay Hắc Lục, hơi bùi ngùi thở dài“Em đã có một giấc mơ.
Ở trong giấc mơ đó, em chỉ là một thiếu niên mới mười bảy tuổi, em đã yêu một thanh niên lớn hơn mình ba tuổi ngay từ lần đầu gặp mặt.
Không cho cười!”
“Được, không cười.”
Hắc Lục nén cười đáp: “Em nói tiếp đi.”
“Nhất kiến chung tình thường không có kết quả hay ho gì.”
Diệp Xuyên có chút tự giễu cười cười, “Sau đó em liền dồn mọi nỗ lực theo đuổi hắn.
Ghi danh thi vào trường của thành phố nơi hắn ở, đăng kí chuyên ngành mà hắn đang học, tạo ra các cơ hội ngẫu nhiên xuất hiện trong tầm mắt của hắn, tóm lại là hao hết trí lực.
Sau đó có một ngày, hắn nói với em: em nhìn rất được, tính cách cũng không tồi, tôi cảm thấy không có gì lý do gì để cự tuyệt, chúng ta có thể thử một lần.”
Lúc này đây, Hắc Lục không lên tiếng, chỉ ôm chặt cậu thêm một chút.
“Rất nhanh sau đó em và hắn đã sống chung, sinh hoạt cùng nhau.
Đoạn thời gian chúng em ở chung cũng rất tốt, hắn sẵn sàng dành thời gian cho em, có khi cũng cùng nhau nấu cơm ở nhà.
Em còn mua sách dạy nấu ăn, học làm cơm Tây.
Cùng trao nhau quà tặng, chẳng qua quà em tặng đều là tự tay mình lựa chọn, mà của hắn tặng cho em đều là nhờ trợ lý mua giúp.
Mặc dù có chút không đủ trọn vẹn, nhưng em nghĩ đó là cuộc sống mà mình mong muốn.”
“Sau đó hắn bắt đầu kinh doanh, cùng với một.
Một người thân của em.
Hai người hợp tác kinh doanh, rồi mở nhà máy.
Chuyện làm ăn càng ngày càng phát triển, dần dần tụi em cũng khó gặp được nhau.
Hắn luôn luôn bận rộn công việc, và thường ở cùng với người thân kia.
Mỗi lần em hỏi, hắn đều bực bội, cảm thấy em đang ghen với người nọ.
Cho đến một ngày em nghe được hai người bày tỏ tình cảm với nhau.”
Thái độ Hắc Lục trầm mặc làm cho Diệp Xuyên cảm thấy thoải mái, nói ra chuyện cũ năm xưa dương như cũng không khó như mình tưởng tượng, “Sau đó tụi em liền thường xuyên cãi nhau.
Em bỏ đi, hắn thì có được trái tim của người mình yêu.
Khi đó em và người của Diệp gia cũng đã cắt đứt quan hệ, nghề nghiệp, nhà cửa, xe cộ, chẳng có gì cả, bạn bè cũng chỉ mỗi mình Thiệu Khải.
Rồi em trở thành một con sâu rượu, cả ngày say khướt, cái gì cũng không muốn bận tâm.”
“Một đêm mùa hè, ở một con hẻm phía sau quán bar em gặp hai tên cướp.
Khi đó em đang say rượu, cũng không biết sợ hãi là gì, liền đánh nhau với bọn họ, chúng dùng dao, em bị đâm trúng hai nhát, mất máu quá nhiều, cứ như vậy mà chết.”
Hắc Lục không lên tiếng, cũng không động đậy.
“Chỉ vậy thôi.”
Diệp Xuyên nhẹ thở dài.
Trong lòng cậu cũng không có cảm giác như trút được gánh nặng sau khi nói ra hết, đương nhiên cũng không có cái cảm giác gì khác.
Bình thường thản nhiên, tựa như đang kể chuyện của người khác vậy.
“Tin hay không đều không quan trọng.”
Diệp Xuyên trở mình, lúc hơi đau mới nhớ tới nếu xoay người sang phía bên kia thì sẽ đụng vào lỗ tai đang còn sưng, vì thế đành phải miễn cưỡng quay trở lại, “Dù sao cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.”
“Được rồi, ngủ đi.”
Hắc Lục hôn lên má cậu.
Hắn không biết phải nói gì.
Giấc mộng này.
Nếu nó thật sự chỉ là một giấc mơ, cũng không thể không nói là rất hoàn chỉnh.
Thế nhưng nó lại không giống mộng, mà như chính là một đoạn đời mà cậu từng trải qua.
Nhưng điều này cũng không có khả năng, Diệp Xuyên giờ còn chưa đến mười chín tuổi, vừa mới học năm nhất.
Hơn nữa người đàn ông đầu tiên của em ấy chính là mình, về điểm này Hắc Lục có thể khẳng định.
Vậy rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra đây? Trực giác mách bảo Hắc Lục sự việc này có gì đó không đúng.
Nhưng rốt cuộc là không đúng chỗ nào, hắn lại hoàn toàn không giải thích được.
Cho dù phỏng đoán theo tuổi tác hay là kinh nghiệm, người bi thương trong mộng này cũng không phải là Diệp Xuyên, nhưng Hắc Lục lại cảm thấy không có ai lại dùng một giọng điệu ẩn nhẫn như vậy để kể về chuyện của người khác.
Diệp Xuyên co rút trong lòng của hắn, hơi thở dần dần đều đặn.
Có lẽ mình phải cho người đi thăm dò thân thích của Diệp Xuyên mới được.
Hắc Lục dùng bàn tay rảnh rỗi nhéo nhéo cái mũi, bỗng nhiên trong lòng có chút bất an.
:.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 1: Thái độ của tiểu Xuyên đối với án kiện Diệp tiểu Xuyên tính cách tương đối mẫn cảm, cậu từng trải qua tình cảm bị tan vỡ, cho nên theo bản năng muốn lảng tránh án kiện ly hôn.
Về phần như thế nào mới là loại án kiện cao cấp, đó là do Tiếu Nam nói đùa, cũng không phải cách nhìn thực tế của Tiểu Xuyên.
Mặt khác, Tiểu Xuyên còn chưa có nhập môn, so với một người quyết chí phải làm đầu bếp, hơn nữa còn vì mục tiêu này bắt đầu bằng công việc rửa chén lặt rau vất vả.
Kết quả một ngày bỗng nhiên có trưởng bối gợi ý cho hắn: Sau này ngươi đi theo sư phó làm điểm tâm đi.
Tuy rằng vẫn là trong nghề, nhưng vẫn lệch đi một chút với mục tiêu ban đầu của chính mình, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có chút không yên.
Khi ngồi ở trước mặt Lưu Đức Bồi, cậu vẫn thành thành thật thật làm thư ký, nhưng sau lưng có chút thầm bất mãn cũng là bình thường.
2: Tiểu Xuyên nghĩ mình không hiểu lời của Lưu Đức Bồi.
Tôi cảm thấy chuyện không hiểu này, hẳn là không hiểu nghĩa đen của câu nói kia.
Kỳ thật lý thuyết thì ai mà chẳng biết, Diệp Xuyên không rõ là hai chữ kiên nhẫn này áp dụng cụ thể vào thực tế phải làm như thế nào.
Hai chữ kiên nhẫn thực trừu tượng, đối với giáo viên mà nói, có lẽ là không vội vàng, còn thật sự trả lời mỗi một vấn đề của học sinh một cách cặn kẻ; Hay như người bán hàng, luôn bày ra khuôn mặt tươi cười đón chào khách hàng; Đó là những biểu hiện khác nhau của kiên nhẫn.
Như vậy đối với chuẩn mực của nghề luật sư này, cậu phải làm như thế nào mới gọi là kiên nhẫn? Thái độ thân thiện, ngôn ngữ phải có kỹ xảo, cậu phải làm cho nhân chứng chịu nói ra sự thật, lại còn phải tránh bị người ta cho là mớm cung.
Dù sao mớm cung là trái pháp luật, nhưng phương diện này khó mà nắm chắc chuẩn mực, Diệp Xuyên là người mới không có khái niệm gì rõ ràng.
3: Vấn đề chính đó là tiểu Quý Một là, Hắc Lục đối với toàn bộ bang phái mà nói, cho dù hắn làm được bao nhiêu chuyện, cũng chỉ là tướng không có lính.
Hắn có thể thay đổi đúng cách, nhưng không được lạm dụng, các lão nhân có ảnh hưởng trong bang phái sẽ gây trở ngại cho hắn.
Mà những lão nhân này đều đứng về phía Tiểu Quý.
Cho nên Hắc Lục nếu muốn mọi việc thuận lợi, hắn không thể hoàn toàn trở mặt với Tiểu Quý.
Thứ hai, Hổ gia là ân nhân của Hắc Lục.
Hổ gia đã phó thác cho hắn, Hắc Lục nhất định phải làm thật tốt.
Cho nên hắn mới có thể áp dụng thái độ dung túng đối với Tiểu Quý.
Bất quá Hắc Lục cũng không phải một người để cho người khác thao túng mình, đối với thái độ của Tiểu Quý, hắn nắm chắc là sẽ không xúc phạm tới Tiểu Xuyên.
Điểm này, mọi người nên tin tưởng Hắc Lục ~ Đương nhiên, Tiểu Quý cũng không phải là người đơn thuần.
Đứa nhỏ lớn lên trong bang phái, mưa dầm thấm đất, thuần lương được sao?
Diệp Xuyên vừa lau tóc vừa thuận miệng hỏi một câu, “Ai vậy?”
Thần sắc trên mặt Hắc Lục chợt lóe lên một chút muộn phiền nhưng cũng mất đi rất nhanh, “Đừng bận tâm, ngủ đi.
Ngày mai em còn phải đến Đức Ngôn mà.”
Diệp Xuyên thuận tay ném khăn tắm qua một bên, đang định bổ nhào lên giường, đã bị Hắc Lục túm lại, “Lau khô tóc rồi hẳng ngủ, cứ để ẩm ướt như này, coi chừng bị cảm.”
Diệp Xuyên đành bọc chăn ngồi ngáp ở trên giường, chờ Hắc Lục hầu hạ sấy tóc cho mình.
Đối với vấn đề này cậu thuờng không thèm để ý, lúc ở trường có đôi khi cũng không kịp đợi cho tóc khô thì đã ngủ mất.
Bất quá Hắc Lục cẩn thận chăm sóc vẫn làm cho cậu cảm thấy thực dễ chịu.
“Thật giống như mình là thiếu gia vậy.”
Diệp Xuyên ngả về phía sau, dựa vào người Hắc Lục, “Từ nhỏ đến lớn cũng chưa được ai hầu hạ như vậy.”
Hắc Lục vò vò mái tóc nửa khô nửa ẩm của cậu, cười nói: “Sau này để anh trai đây hầu hạ em.”
Diệp Xuyên đang muốn đáp lời, thì di động của Hắc Lục ở trên giường lại vang lên.
Diệp Xuyên thuận tay cầm lên, trên màn hình lóe lên tên của Quý Giác.
Trong lòng Diệp Xuyên có chút không thoải mái, không nói một lời đem di động đưa cho người ngồi sau lưng.
“Tắt đi.”
Trong tay Hắc Lục còn máy sấy, không thể cầm điện thoại.
Nói cho cùng hắn cũng không muốn bắt máy, càng không nghĩ nghe điện thoại trước mặt Diệp Xuyên.
Cho dù mình và người kia không có cái gì ái muội, nhưng đã hơn nửa đêm cứ gọi điện thoại không ngừng, nói sao thì cũng có vẻ không được minh bạch.
Diệp Xuyên ấn nút tắt, trong lòng còn chưa vui vẻ được hai giây, điện thoại lại vang lên, vẫn là Quý Giác.
“Tắt nguồn luôn đi.”
Hắc Lục luồn tay vào mái tóc Diệp Xuyên, cảm thấy tạm ổn rồi.
Diệp Xuyên định tắt nguồn, nhưng khi đưa ngón tay qua, ma xui quỷ khiến lại ấn nhầm nút nhận cuộc gọi.
“Hắc ca, Hắc ca, cuối cùng anh cũng nghe điện thoại.”
Thanh âm trong loa nhẹ nhàng tựa như gió thoảng, giọng nói yếu đuối nhu nhược, Diệp Xuyên có chút nghi ngờ hình như hắn uống rượu, “Em không có ý gì khác, em chỉ là.
Chỉ là.
.”
Quý Giác đột nhiên nhỏ giọng khóc lên.
Diệp Xuyên cảm thấy mơ hồ.
Ấn tượng đầu tiên mà Quý Giác lưu cho mình chính là một cậu nhóc được chiều hư, có chút kiêu ngạo kiểu trẻ con, là người nếu có điều gì không hài lòng lập tức sừng sộ.
Nhưng Diệp Xuyên chưa bao giờ nghĩ tới cậu ta sẽ khóc.
“Em vẫn nghĩ là anh chê em còn nhỏ, khi nào em trưởng thành anh sẽ chấp nhận, nhưng mà người kia so với em còn nhỏ hơn.
.”
Diệp Xuyên không biết nên nói cái gì mới tốt.
Cậu thấy cảm xúc lúc này của Quý Giác cũng không phải do chuyện tuổi tác, hắn khổ sở bởi vì đột nhiên ý thức được người mà mình luôn thích giờ đây đã ngoài tầm tay với.
Cậu ta và Hắc Lục đều là người kế thừa bang phái, được gắn liền với nhau bằng nhiều loại lợi ích.
Có lẽ cho tới bây giờ Quý Giác vẫn xác định sinh hoạt cá nhân của hai người sẽ luôn bị ràng buộc cùng nhau, nước chảy thành sông cuối cùng cũng trở thành một đôi.
Và cũng có lẽ Hổ gia đã từng cho hắn một ám chỉ nào đó, rồi từ trước tới nay Hắc Lục vẫn trong tình trạng độc thân vô hình trung làm sâu sắc thêm loại ám chỉ này, vì thế cho nên nhóc này xem vấn đề tình cảm của mình và Hắc Lục, hai người thuộc về nhau là đương nhiên.
Diệp Xuyên nhớ lại lần đầu gặp mặt, ngay lúc đó từ ngôn ngữ cơ thể không khó để nhìn ra sự chiếm hữu của cậu ta đối với Hắc Lục trong tiềm thức.
Một loại nhận thức đã ăn sâu bén rễ đột nhiên bị phá vỡ, khó trách hắn cảm thấy mờ mịt vô thố.
Diệp Xuyên cũng không biết nên nói gì.
Cậu chỉ biết về hôn nhân sắp đặt, chứ chưa bao giờ nghe nói tình cảm cũng có thể cưỡng ép.
Đương nhiên, hôn nhân sắp đặt cũng có thể hạnh phúc cả đời, nhưng không thể bởi vì một số ít này, thì có thể cho rằng ép duyên là chuyện tốt.
Diệp Xuyên cảm thấy bằng độ tuổi của Quý Giác, cho dù không từng trải, đạo lý này hẳn là cũng hiểu được.
Diệp Xuyên nghe tiếng nức nở kiềm nén của Quý Giác, đột nhiên cảm thấy mờ mịt.
Cậu rất ít khóc, cũng khó mà hiểu được trong tình huống nào sẽ làm cho một người đàn ông khổ sở đến nỗi khóc lên.
Có lẽ lúc trước khi cùng Lý Hành Tung cắt đứt quan hệ mình cũng từng khóc, chỉ là giờ đây cậu đã không còn nhớ rõ.
Nhưng có thể khẳng định là, cho dù như vậy, cậu cũng chỉ khóc một mình.
Vào thời khắc yếu đuối kia, cậu còn cảm thấy khinh thường chính mình, nói chi là để cho người khác biết được.
Quý Giác khóc trong điện thoại, điều đó chứng tỏ trong tiềm thức của cậu ta chẳng những xem Hắc Lục là đối tượng yêu đương, mà còn là chỗ dựa tinh thần.
Có lẽ hắn nghĩ rằng tại bang phái mình vẫn là thái tử trên danh nghĩa, nếu ở bên người đàn ông này, ngày tháng có thể trôi qua thống khoái.
Hắc Lục nhẹ nhàng lấy điện thoại trong tay cậu, ấn nút tắt, sau đó quyết đoán tắt nguồn.
Trước khi Diệp Xuyên xuất hiện, thái độ của hắn đối với Quý Giác cũng dung túng giống như những người khác, vô luận cậu ta muốn làm cái gì đều phối hợp.
Bởi vì người xung quanh đều như vậy, Hắc Lục cũng không cảm thấy thái độ của mình có cái gì khác biệt, bọn họ đều xem Quý Giác là một cậu nhóc, lại quên mất hắn đã không còn nhỏ nữa.
Hắc Lục kéo Diệp Xuyên vào trong lòng, đưa tay tắt đèn nơi đầu giường.
Phòng ngủ chìm trong bóng tối, ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua tấm rèm cửa màu trắng chiếu vào phòng, làm mọi thứ trong phòng đều nhuộm một lớp ánh sáng mỏng manh.
Căn phòng thật yên tĩnh.
Diệp Xuyên dựa lưng vào ngực Hắc Lục, chỗ vừa mới bấm trên tai bị hơi thở của người phía sau nhẹ nhàng phớt qua, hơi hơi ngứa.
Ở đó đã không còn đau nữa.
Bông tai kim cương đeo trên tai có chút trĩu xuống, cái đế bạch kim chạm vào làn da sưng tấy, xúc cảm vô cùng rõ ràng.
Diệp Xuyên khe khẽ thở dài, “Hắc ca, anh thích cậu ấy sao?”
Hắc Lục hôn rất nhẹ lên vành tai cậu, “Bông tai này, tôi chỉ có thể tặng cho một người.”
Diệp Xuyên xoay người ôm cổ hắn, “Vậy đừng đáp lại, đừng cho cậu ấy hy vọng.”
“Ừ.”
Hắc Lục nhẹ nhàng nhéo nhéo cằm của cậu.
Hắn cảm thấy mình không thể nắm bắt được tâm tư của cậu nhóc này, rõ ràng khi nãy còn tức giận đến giương nanh múa vuốt, nhưng giờ phút này.
Lại giống như có chút buồn bã.
“Có tâm sự?”
Diệp Xuyên trầm mặc.
Cho dù là cố ý hay vô tình, đã thật lâu cậu không còn nghĩ đến việc trước kia nữa.
Chuyện gần đây hay ở kiếp trước, tất cả những vướng mắc trong quá khứ, bởi vì tiếng khóc kiềm nén trong điện thoại, khiến một số việc cậu đã cố tình dìm nơi đáy lòng đột nhiên trở nên rõ ràng trong tâm trí.
“Có thể nói cho tôi biết không?”
Thanh âm Hắc Lục rất nhẹ, mang theo ý dụ dỗ, giống như một người lớn tuổi đang kiên nhẫn an ủi đứa bé không chịu nghe lời.
Diệp Xuyên chần chờ, có thể nói sao, nhưng cậu nên nói như thế nào đây? Bảo rằng ở kiếp trước mình đã sống qua hơn hai mươi tuổi, chết đi rồi trọng sinh trở lại sao? Ai mà tin chứ? “Vẫn..
Không muốn nói sao?”
Diệp Xuyên lắc đầu.
Thứ mà mình từng dốc hết một đời đau khổ theo đuổi, giờ đã có được trong thế giới này.
Điều được giấu kín ở nơi sâu trong tâm hồn, giống như dã thú cuồng bạo cứ không ngừng gào thét vì không cam lòng cùng phẫn uất, giờ khắc này, đều đã yên bình lại.
Lý Hành Tung và giai đoạn không muốn nhớ kia, hiện tại quay đầu nhìn lại, đã không còn cảm giác tê tâm liệt phế như lúc trước.
Thật giống như vết thương rớm máu đã lành theo thời gian, co rút lại và tạo thành vết sẹo trong tâm hồn.
Bóc đi một chút có lẽ sẽ đau, nhưng nếu bóc trần ra hết chắc cũng sẽ không có cảm giác gì đặc biệt.
Huống chi cậu đã có người này bên cạnh.
Sự tồn tại của hắn ngăn cản khả năng bị cuốn vào kết cục trước kia.
Có lẽ tình cảm lưu luyến lúc ban đầu, Diệp Xuyên chỉ là muốn nắm được một nhánh cây cứu mạng, giúp mình thoát ra khỏi vòng xoáy.
Nhưng một khi đã nếm thử sự dịu dàng ấm áp của người đàn ông này, cậu rốt cuộc không thể buông tay được nữa.
Có lẽ tình cảm bắt đầu bằng ấn tượng từ những trận đánh nhau nói ra có chút kì lạ.
Nhưng sự tồn tại của những cảm xúc tình yêu giữa hai người thì lại không thể phủ nhận.
Diệp Xuyên vùi mặt vào cổ Hắc Lục nhẹ nhàng cọ cọ, “Em thích anh, rất, rất, rất thích.”
“Ừ, tôi biết mà.”
Trong thanh âm Hắc Lục mang theo tiếu ý.
“Tâm sự của em, có lẽ nói anh không tin.”
Diệp Xuyên nghĩ nghĩ, cảm thấy hắn có tin hay không kỳ thật cũng không có quan hệ gì, “Bất quá cũng không sao, nếu không tin được thì đừng tin.
Nhưng vì anh đã hỏi, em sẽ nói cho anh biết.”
“Vậy thì nói đi.”
Hắc Lục ôm cậu thay đổi một tư thế tương đối thoải mái, “Trước hết anh phải nghe xem em nói cái gì, sau đó mới có thể lựa chọn tin hay là không.”
Diệp Xuyên gối đầu lên trên cánh tay Hắc Lục, hơi bùi ngùi thở dài“Em đã có một giấc mơ.
Ở trong giấc mơ đó, em chỉ là một thiếu niên mới mười bảy tuổi, em đã yêu một thanh niên lớn hơn mình ba tuổi ngay từ lần đầu gặp mặt.
Không cho cười!”
“Được, không cười.”
Hắc Lục nén cười đáp: “Em nói tiếp đi.”
“Nhất kiến chung tình thường không có kết quả hay ho gì.”
Diệp Xuyên có chút tự giễu cười cười, “Sau đó em liền dồn mọi nỗ lực theo đuổi hắn.
Ghi danh thi vào trường của thành phố nơi hắn ở, đăng kí chuyên ngành mà hắn đang học, tạo ra các cơ hội ngẫu nhiên xuất hiện trong tầm mắt của hắn, tóm lại là hao hết trí lực.
Sau đó có một ngày, hắn nói với em: em nhìn rất được, tính cách cũng không tồi, tôi cảm thấy không có gì lý do gì để cự tuyệt, chúng ta có thể thử một lần.”
Lúc này đây, Hắc Lục không lên tiếng, chỉ ôm chặt cậu thêm một chút.
“Rất nhanh sau đó em và hắn đã sống chung, sinh hoạt cùng nhau.
Đoạn thời gian chúng em ở chung cũng rất tốt, hắn sẵn sàng dành thời gian cho em, có khi cũng cùng nhau nấu cơm ở nhà.
Em còn mua sách dạy nấu ăn, học làm cơm Tây.
Cùng trao nhau quà tặng, chẳng qua quà em tặng đều là tự tay mình lựa chọn, mà của hắn tặng cho em đều là nhờ trợ lý mua giúp.
Mặc dù có chút không đủ trọn vẹn, nhưng em nghĩ đó là cuộc sống mà mình mong muốn.”
“Sau đó hắn bắt đầu kinh doanh, cùng với một.
Một người thân của em.
Hai người hợp tác kinh doanh, rồi mở nhà máy.
Chuyện làm ăn càng ngày càng phát triển, dần dần tụi em cũng khó gặp được nhau.
Hắn luôn luôn bận rộn công việc, và thường ở cùng với người thân kia.
Mỗi lần em hỏi, hắn đều bực bội, cảm thấy em đang ghen với người nọ.
Cho đến một ngày em nghe được hai người bày tỏ tình cảm với nhau.”
Thái độ Hắc Lục trầm mặc làm cho Diệp Xuyên cảm thấy thoải mái, nói ra chuyện cũ năm xưa dương như cũng không khó như mình tưởng tượng, “Sau đó tụi em liền thường xuyên cãi nhau.
Em bỏ đi, hắn thì có được trái tim của người mình yêu.
Khi đó em và người của Diệp gia cũng đã cắt đứt quan hệ, nghề nghiệp, nhà cửa, xe cộ, chẳng có gì cả, bạn bè cũng chỉ mỗi mình Thiệu Khải.
Rồi em trở thành một con sâu rượu, cả ngày say khướt, cái gì cũng không muốn bận tâm.”
“Một đêm mùa hè, ở một con hẻm phía sau quán bar em gặp hai tên cướp.
Khi đó em đang say rượu, cũng không biết sợ hãi là gì, liền đánh nhau với bọn họ, chúng dùng dao, em bị đâm trúng hai nhát, mất máu quá nhiều, cứ như vậy mà chết.”
Hắc Lục không lên tiếng, cũng không động đậy.
“Chỉ vậy thôi.”
Diệp Xuyên nhẹ thở dài.
Trong lòng cậu cũng không có cảm giác như trút được gánh nặng sau khi nói ra hết, đương nhiên cũng không có cái cảm giác gì khác.
Bình thường thản nhiên, tựa như đang kể chuyện của người khác vậy.
“Tin hay không đều không quan trọng.”
Diệp Xuyên trở mình, lúc hơi đau mới nhớ tới nếu xoay người sang phía bên kia thì sẽ đụng vào lỗ tai đang còn sưng, vì thế đành phải miễn cưỡng quay trở lại, “Dù sao cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.”
“Được rồi, ngủ đi.”
Hắc Lục hôn lên má cậu.
Hắn không biết phải nói gì.
Giấc mộng này.
Nếu nó thật sự chỉ là một giấc mơ, cũng không thể không nói là rất hoàn chỉnh.
Thế nhưng nó lại không giống mộng, mà như chính là một đoạn đời mà cậu từng trải qua.
Nhưng điều này cũng không có khả năng, Diệp Xuyên giờ còn chưa đến mười chín tuổi, vừa mới học năm nhất.
Hơn nữa người đàn ông đầu tiên của em ấy chính là mình, về điểm này Hắc Lục có thể khẳng định.
Vậy rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra đây? Trực giác mách bảo Hắc Lục sự việc này có gì đó không đúng.
Nhưng rốt cuộc là không đúng chỗ nào, hắn lại hoàn toàn không giải thích được.
Cho dù phỏng đoán theo tuổi tác hay là kinh nghiệm, người bi thương trong mộng này cũng không phải là Diệp Xuyên, nhưng Hắc Lục lại cảm thấy không có ai lại dùng một giọng điệu ẩn nhẫn như vậy để kể về chuyện của người khác.
Diệp Xuyên co rút trong lòng của hắn, hơi thở dần dần đều đặn.
Có lẽ mình phải cho người đi thăm dò thân thích của Diệp Xuyên mới được.
Hắc Lục dùng bàn tay rảnh rỗi nhéo nhéo cái mũi, bỗng nhiên trong lòng có chút bất an.
:.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 1: Thái độ của tiểu Xuyên đối với án kiện Diệp tiểu Xuyên tính cách tương đối mẫn cảm, cậu từng trải qua tình cảm bị tan vỡ, cho nên theo bản năng muốn lảng tránh án kiện ly hôn.
Về phần như thế nào mới là loại án kiện cao cấp, đó là do Tiếu Nam nói đùa, cũng không phải cách nhìn thực tế của Tiểu Xuyên.
Mặt khác, Tiểu Xuyên còn chưa có nhập môn, so với một người quyết chí phải làm đầu bếp, hơn nữa còn vì mục tiêu này bắt đầu bằng công việc rửa chén lặt rau vất vả.
Kết quả một ngày bỗng nhiên có trưởng bối gợi ý cho hắn: Sau này ngươi đi theo sư phó làm điểm tâm đi.
Tuy rằng vẫn là trong nghề, nhưng vẫn lệch đi một chút với mục tiêu ban đầu của chính mình, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có chút không yên.
Khi ngồi ở trước mặt Lưu Đức Bồi, cậu vẫn thành thành thật thật làm thư ký, nhưng sau lưng có chút thầm bất mãn cũng là bình thường.
2: Tiểu Xuyên nghĩ mình không hiểu lời của Lưu Đức Bồi.
Tôi cảm thấy chuyện không hiểu này, hẳn là không hiểu nghĩa đen của câu nói kia.
Kỳ thật lý thuyết thì ai mà chẳng biết, Diệp Xuyên không rõ là hai chữ kiên nhẫn này áp dụng cụ thể vào thực tế phải làm như thế nào.
Hai chữ kiên nhẫn thực trừu tượng, đối với giáo viên mà nói, có lẽ là không vội vàng, còn thật sự trả lời mỗi một vấn đề của học sinh một cách cặn kẻ; Hay như người bán hàng, luôn bày ra khuôn mặt tươi cười đón chào khách hàng; Đó là những biểu hiện khác nhau của kiên nhẫn.
Như vậy đối với chuẩn mực của nghề luật sư này, cậu phải làm như thế nào mới gọi là kiên nhẫn? Thái độ thân thiện, ngôn ngữ phải có kỹ xảo, cậu phải làm cho nhân chứng chịu nói ra sự thật, lại còn phải tránh bị người ta cho là mớm cung.
Dù sao mớm cung là trái pháp luật, nhưng phương diện này khó mà nắm chắc chuẩn mực, Diệp Xuyên là người mới không có khái niệm gì rõ ràng.
3: Vấn đề chính đó là tiểu Quý Một là, Hắc Lục đối với toàn bộ bang phái mà nói, cho dù hắn làm được bao nhiêu chuyện, cũng chỉ là tướng không có lính.
Hắn có thể thay đổi đúng cách, nhưng không được lạm dụng, các lão nhân có ảnh hưởng trong bang phái sẽ gây trở ngại cho hắn.
Mà những lão nhân này đều đứng về phía Tiểu Quý.
Cho nên Hắc Lục nếu muốn mọi việc thuận lợi, hắn không thể hoàn toàn trở mặt với Tiểu Quý.
Thứ hai, Hổ gia là ân nhân của Hắc Lục.
Hổ gia đã phó thác cho hắn, Hắc Lục nhất định phải làm thật tốt.
Cho nên hắn mới có thể áp dụng thái độ dung túng đối với Tiểu Quý.
Bất quá Hắc Lục cũng không phải một người để cho người khác thao túng mình, đối với thái độ của Tiểu Quý, hắn nắm chắc là sẽ không xúc phạm tới Tiểu Xuyên.
Điểm này, mọi người nên tin tưởng Hắc Lục ~ Đương nhiên, Tiểu Quý cũng không phải là người đơn thuần.
Đứa nhỏ lớn lên trong bang phái, mưa dầm thấm đất, thuần lương được sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook