Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi
-
Chương 9: Bày Tỏ
(Edit: Andy/Do not reup)
---
Hàn Dung vừa mới ngủ dậy nên không còn buồn ngủ nữa, cậu xốc chăn xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.
Còn nhớ hồi đầu khi cậu mới vào 717, tay chân đều bị mang xích, giống hệt một phạm nhân tội ác tày trời trong phim truyền hình.
Trần Sanh xem như cũng là một thái tử nhỏ, không quá phế nhưng ít nhiều vẫn có tính khí của một thiếu gia.
Sau khi gã và Hàn Dung ở bên nhau, hai người thường xuyên xảy ra tranh chấp.
Trần Sanh không quá để bụng, chỉ có Hàn Dung hơi bướng bỉnh, thỉnh thoảng vẫn muốn Trần Sanh hạ mình dỗ dành cậu.
Có lẽ là dỗ trong một thời gian dài, không còn kiên nhẫn nữa, bởi vậy mới ngoại tình, đối tượng là một đàn em ngoan ngoãn dịu dàng.
Sau khi ngoại tình Trần Sanh không phải là không có ý muốn vãn hồi, cũng có khóc lóc thảm thiết cầu xin tha thứ, Hàn Dung biết tâm trạng của mình đang không tốt nên không để ý đến gã, cuối cùng Trần Sanh cũng nổi giận, tranh chấp gay gắt với cậu.
Hai người yêu nhau cãi nhau, kị nhất là những lời nói làm tổn thương đối phương.
Trần Sanh có tật xấu, nổi giận lên rồi là nói không lựa lời nữa, nhắc tới chuyện mẹ Hàn Dung qua đời.
Mẹ vĩnh viễn là vảy ngược của Hàn Dung, tinh thần cậu sụp đổ trong nháy mắt, kích động muốn cùng Trần Sanh đồng quy vu tận, dọa đối phương một phen sợ chết khiếp, gọi cha Trần và bảo an chạy tới.
Sau đó Hàn Dung bị áp giải vào 717, ngăn cách hoàn toàn với thế gian.
Sau đó trong thành phố xảy ra một vụ án giết người liên hoàn, cảnh sát địa phương bó tay không có cách nào, không biết là ai đề xuất, nói Hàn Dung được chuyên gia thần kinh giám định là sau khi phân liệt đã trở thành một cao thủ phá án, vì thế bất chấp liều một lần, dẫn cậu đi theo phá án.
Chỉ trong vòng một ngày Hàn Dung đã xác định được hung thủ, trở thành hiện tượng "một đêm bạo hồng" trong các nhóm wechat bát quái của hệ thống công – kiểm – pháp cả nước.
Đến tận lúc đó Hàn Dung mới có cơ hội rời khỏi 717.
Trong lúc cấp trên đang rối rắm, không biết là nên bỏ cậu xếp xó, tiếp tục ngày đêm canh giữ, hay là dẫn theo ra ngoài làm việc, thì Quý Diên xuất hiện.
Một sinh viên trường Y mới 20 tuổi, nghe nói địa vị rất cao, đến nhà họ Trần cũng phải chừa cho ba phần mặt mũi, hắn vừa tới, nhóm bảo an trông coi Hàn Dung cũng giải tán.
Câu đầu tiên hắn nói khi nhìn thấy Hàn Dung là: cởi hết xích trên người cậu ấy ra.
Tay chân lập tức nhẹ nhõm hơn nhiều, Hàn Dung lấy lại được tự do, đột nhiên cảm thấy mình đang bước sang một cuộc sống mới, trong lòng cũng nảy sinh suy nghĩ: cậu trai trẻ xinh đẹp hiền lành này tới cứu rỗi mình sao?
Hàn Dung nhẹ bước ra ngoài.
Phòng bệnh của cậu nằm riêng biệt ở một khu nhà, bên ngoài có một cái sân sạch sẽ trồng hoa tươi.
Cậu đi chần trần ngồi lên xích đu, đung đưa đung đưa, nhìn màn đêm đen đặc, chợt nhớ tới rất nhiều chuyện.
Nhớ đến chuyện cậu và Trần Sanh là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, cùng nhau trốn học, cùng nhau đánh lộn, vô lo vô nghĩ.
Nhớ đến chuyện Trần Sanh mặt mũi bầm tím bày tỏ với mình, nói: "Ba tớ và tớ đoạn tuyệt quan hệ rồi, bây giờ tớ chỉ còn một mình cậu thôi." Nhớ đến lúc Trần Sanh nói với cậu: "Tôi chịu đựng đủ rồi.
Rốt cuộc là cậu có yêu tôi không? Vì sao không bao giờ cậu chịu nhường tôi?" Nhớ đến chuyện mình come out bị cha Hàn đánh gãy chân, một mình ở bệnh viện dưỡng thương, lừa Trần Sanh là đang ra nước ngoài du lịch, lúc trở về thì phát hiện Trần Sanh ngoại tình.
Khi đó tình cảm vô cùng thuần túy, vui buồn tức giận đều là đối phương.
Nhưng cố tình, đối phương lại cắm vào lòng cậu một dao, người suýt chút nữa giết chết tôi chính là anh.
Nói cho cùng, đến bây giờ vẫn không buông bỏ được, là bởi vì không cam lòng.
Nhà họ Hàn thiếu chút nữa mất hai mạng người, gần như không gượng dậy nổi, vì sao nhà họ Trần vẫn có thể hô mưa gọi gió?
Hàn Dung thậm chí đã từng tiêu cực nghĩ, liệu có phải là Trần Sanh cố ý tiếp cận cậu, cố ý lừa tấm chân tình của cậu rồi vứt bỏ cậu?
Mỗi lúc nghĩ như vậy, máu toàn thân cậu sẽ nóng lên, chảy dồn dập về não, cả người kích động, mắt sung huyết, bộ dạng như muốn ăn thịt người.
Sau đó cậu lại nghĩ tới Quý Diên, vị bác sĩ đẹp trai, lạnh lùng nhưng tốt bụng, dịu dàng như nước.
Cậu nhắm mắt lại, nỗ lực áp xuống mọi ham muốn hủy diệt.
Lúc mở mắt ra lần nữa, không biết là lại phát bệnh hay thế nào, ảo giác xuất hiện, cậu nhìn thấy Trần Sanh đang đứng ở trước mặt mình, ngay cổng lối vào sân.
Gã đứng ở đó, không biết là mải mê nhìn cái gì, ánh mắt có hơi ngây dại, rất giống những lần nhìn Hàn Dung khi còn là học sinh.
Người có vẻ đã gầy đi rất nhiều, thần sắc tiều tụy, nhưng vẫn anh tuấn như cũ, không mất đi bộ dáng của một công tử thế gia.
Hàn Dung ngồi tại chỗ không động đậy, cậu sợ mình mà động đậy một cái thì sẽ không khắc chế được ham muốn xông lên bóp cổ đối phương.
Một lát sau, có vẻ Trần Sanh rất muốn nói câu "lâu rồi không gặp" với Hàn Dung, trong ánh mắt gã hiện lên một tia thất thố, giống như học sinh yêu sớm bị bắt quả tang, há miệng ra định nói nhưng vốn từ nghèo nàn.
Nhìn thấy bộ dạng này của đối phương, Hàn Dung "phụt" một tiếng bật cười, mang đầy ý tứ chế giễu.
Cuối cùng Trần Sanh cũng tổ chức sắp xếp ngôn ngữ xong, "Anh nghe nói bệnh tình của em đã chuyển biến tốt lên rồi, cho nên đến thăm.
Đứa nhỏ nhà họ Quý kia quả thật không lừa anh, nói là sẽ chữa khỏi cho em.
Không uổng phí anh cầu..." Nói tới đây bỗng im bặt, sửa miệng, "Anh gửi hoa cho em, em có nhận được không?"
Hoa gì cơ?
Thật ra khoảng thời gian trước Hàn Dung có nhìn thấy Trần Sanh đưa cho Quý Diên một bó hoa hồng xanh, dáng vẻ rất giống ngày trước đang theo đuổi cậu.
Hàn Dung không nói gì, cũng không biết phải nói gì.
Trong lòng cậu đang rất bực bội, cố gắng khắc chế ham muốn làm chuyện xấu xuống, cậu đang đợi Trần Sanh thức thời tự rời đi.
Nhưng mà Trần Sanh như một tên não tàn, tiếp tục lải nhải: "Thật ra từ sớm anh đã rất muốn đến thăm em, nhưng ba anh không cho phép."
"Anh đã rất tự trách, anh biết là anh sai, hại em trở nên như thế này...!rất xin lỗi." Ánh mắt gã đầy thành khẩn, đầy hối hận, nghiêm túc nói.
Một Trần Sanh chưa bao giờ chịu nói lời xin lỗi ai, thế mà bây giờ lại chịu xin lỗi?
Hàn Dung hơi kinh ngạc, nhưng rồi lại xì cười, vậy thì sao? Quá chậm, quá muộn rồi.
"Anh biết em chưa tha thứ cho anh, không sao, anh nguyện ý chờ, chỉ cần em đừng từ chối anh đến thăm em...!anh...!anh thật sự rất nhớ em."
Tên này đang nói cái quỷ gì vậy?
Trần Sanh tới thăm cậu lúc nào, tại sao cậu lại không biết?
Mà đương nhiên, dù gã có muốn tới thăm, cậu cũng không muốn gặp gã.
Hàn Dung ngẩng đầu lên nhìn trời, trăng tròn rất sáng, có lẽ hôm nay là mười lăm.
Một ngày đẹp như vậy lại dùng để ôn chuyện cũ với tra nam, quả thực quá lãng phí, vì thế cậu uể oải nói: "Cút đi."
"Tôi không nhớ anh, cũng không muốn nhìn thấy anh."
Trần Sanh sững sờ, trong ánh mắt dâng tràn sự bi thương, sau đó dần bình tĩnh lại, thấp giọng nói: "Em nghỉ ngơi đi, lần sau anh lại đến thăm em."
Vẻ mặt gã thực ôn hòa, ngữ khí thực dịu dàng, giống như hai người chỉ đang có mâu thuẫn nhỏ, là một đôi tình nhân đang giận dỗi nhau.
Nhưng bộ dạng này đã khiến Hàn Dung ghê tởm muốn nổi da gà, cậu nhảy xuống khỏi xích đu, sải bước về phòng, cuối cùng kéo cửa đóng sầm một tiếng.
Âm thanh này vang lên cực kỳ chói tai trong bầu không gian buổi tối yên tĩnh.
Một thân ảnh mặc áo blouse trắng từ góc tối đi ra.
Trần Sanh cong khóe miệng cười khổ, "Quý thiếu gia, cậu nói không sai.
Quả nhiên em ấy rất chán ghét tôi, cũng không muốn nhìn thấy tôi."
Quý Diên dùng giọng điệu xử lý việc công, không hề có một chút thân thiện nào, nói: "Anh hãy suy nghĩ cho bệnh tình của cậu Hàn, lần sau đừng đến nữa."
Lạnh như băng nhưng vẫn không mất đi lịch sự, giống như chiếc áo blouse trắng hắn đang khoác trên người.
"Tôi vẫn muốn thử thêm một lần nữa." Trần Sanh nói, "Em ấy hận tôi, chán ghét tôi, đồng nghĩa với việc em ấy không hề quên tôi, trong lòng em ấy vẫn có tôi.
Em ấy là một người rất trọng tình cảm, tôi biết." Gã ra ngoài mở cốp xe, lấy một bó hoa hồng xanh đưa cho Quý Diên, "Nhờ anh gửi cái này cho em ấy.
Em ấy thích loại hoa này nhất.
Hồi trước lúc tôi mua hoa này tặng cho em ấy, tuy ngoài mặt em ấy chê lãng phí nhưng trong lòng vẫn rất vui."
Quý Diên nhận lấy, Trần Sanh nhìn về phía phòng bệnh của Hàn Dung thêm lần nữa, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn mỏng manh hắt qua khe cửa sổ, đành xoay người lên xe rời đi, trong lòng mất mát.
Quý Diên xuất thần nhìn bó hoa hồng xanh trong tay.
Vẻ đẹp hoang dã, trong sáng, quyến rũ mê người, cực kỳ giống Hàn Dung.
Cánh cửa phía sau chậm rãi mở ra, Hàn Dung bước ra như một người chẳng liên quan gì, liếc thấy bó hoa trong tay Quý Diên, cậu huýt sáo, thiếu đứng đắn trêu chọc: "Ồ, đại thiếu gia nhà họ Trần đêm khuya lặn lội tới tặng hoa, cảm động đất trời ghê.
Bác sĩ, anh có động lòng không đó?"
Ánh mắt Quý Diên có chút hoang mang, hỏi lại: "Động lòng là thế nào? Không động lòng là thế nào?"
"Nếu anh động lòng, tôi sẽ tức giận."
"Vì sao lại tức giận?"
"Không biết, chắc là do ghen." Hàn Dung nhún vai.
Tối nay Quý Diên dường như nói nhiều hơn bình thường, dáng vẻ như muốn truy hỏi kỹ càng, "Vì sao lại ghen? Ăn giấm của ai?"
"Bạn trai cũ của tôi tặng hoa cho bạn trai hiện tại của tôi, bạn trai hiện tại còn nhận hoa rồi, tôi không nên ghen à?" Hàn Dung mỉm cười, trong mắt lại không hề có một tia ý cười, chỉ có hơi lạnh thấu xương.
Quý Diên không chút do dự ném bó hoa được đóng gói cẩn thận vào thùng rác, nhàn nhạt giải thích: "Nếu tôi không nhận, anh ta sẽ không chịu đi, sẽ làm phiền đến em nghỉ ngơi, bất lợi cho bệnh tình của em."
Hàn Dung bật cười, lần này là cười thật lòng, cực kỳ ngọt ngào.
Cậu liếm môi, nói: "Bác sĩ, có muốn hôn môi không?"
Tiếp đó là một trận trời đất quay cuồng, Hàn Dung bị Quý Diên đè lên cửa, môi lưỡi bị nghiền ép.
Cậu hơi hé miệng cười, đầu lưỡi của Quý Diên xông vào, dùng sức cướp đoạt toàn bộ nước bọt trong khoang miệng của cậu.
Nụ hôn này mạnh mẽ, bá đạo, như một vị vua đang muốn tuyên bố lãnh địa của mình, tuy Hàn Dung đang rất bình tĩnh, nhưng vẫn không hiểu sao lại bị Quý Diên hôn cuồng nhiệt như vậy, đầu gối bắt đầu nhũn ra, cậu vươn tay ôm lấy thắt lưng đối phương, tiếng rên rỉ đứt quãng phát ra ở cổ họng, "Anh, anh sao lại...!kích động thế? Ưm!"
Hôn một hồi lâu, ngay lúc đại não Hàn Dung suýt ngừng hoạt động vì thiếu oxi thì Quý Diên buông cậu ra.
Người đàn ông đẹp trai lạnh lùng kia in một nụ hôn khô ráo ấm áp lên trán cậu, nỉ non nói lời thề như những cặp tình nhân khác, "Tôi sẽ không rời bỏ em."
"Đừng sợ."
Tám chữ ngắn ngủi, lập tức đánh tan mọi ngụy trang phòng tuyến tâm lý của Hàn Dung.
Quả nhiên là bác sĩ, bắt được nhược điểm của cậu chỉ trong nháy mắt.
Hàn Dung yếu ớt nói, thanh âm cực nhẹ: "Sau khi tôi khỏi bệnh rồi, anh sẽ rời đi."
Quý Diên nói: "Hiện tại tôi đang là bạn trai của em."
Hàn Dung phì cười: "Là bạn bè giới tính nam mà thôi."
Quý Diên im lặng, sau đó bế ngang Hàn Dung lên, đi về phía phòng bệnh, dùng giọng điệu trầm ổn nhưng chém đinh chặt sắt nói: "Vậy thì để tôi trở thành người đàn ông thực sự của em đi."
Hàn Dung kinh ngạc, sau đó duỗi tay vòng qua ôm lấy cổ hắn, cười hì hì hỏi: "Uầy, thật không dễ dàng nha, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi?"
Tới phòng bệnh, Quý Diên đặt Hàn Dung lên giường, toan đi tắt đèn thì bị cậu giữ lại.
"Em muốn nhìn thấy anh." Cậu nói.
"Không nhìn thấy anh em sẽ bất an."
"Được." Quý Diên trầm giọng trả lời, bắt đầu cởi áo khoác ngoài.
Hàn Dung nhìn thấy trên người hắn có vết roi ghê người.
Vết thương này nhìn rất quen mắt.
Nụ cười của cậu cứng lại, đầu ngón tay run rẩy mơn trớn lên miệng vết thương, "Là sự thật à bác sĩ? Những điều em thấy trong mơ đều là sự thật."
Quý Diên không nói lời nào, bắt lấy tay cậu, đặt lên miệng hôn.
Hàn Dung cảm thấy trái tim mình đang run lên.
Một người cao ngạo như vậy, ưu tú như vậy, vì phối hợp với cậu lúc phát bệnh mà biến thành một kẻ thấp hèn.
Không chỉ một lần, không phải một ngày, mà là suốt bảy năm, trải qua vô số lần.
"Anh làm gì thế? Em xấu hổ quá."Hàn Dung cảm thấy mũi mình đang lên men, hốc mắt chua xót, cậu giơ tay che hai mắt của mình lại.
Vào lúc cậu cho rằng mình đã bị cả thế giới vứt bỏ, người này đã bắt lấy tay cậu, dùng hết toàn lực kéo cậu về với thế giới hiện thực.
Bầu không khí hiện tại không thích hợp làm mấy chuyện vui vẻ cho lắm, vì thế, Quý Diên muốn mặc lại quần áo, ngón tay vừa mới chạm vào áo blouse trắng thì bị Hàn Dung túm chặt.
Hắn nhìn đuôi mắt hồng hồng của đối phương, cùng với nụ cười lẳng lơ mười điểm, "Vất vả lắm mới bắt được thỏ trắng nhỏ, sao có thể để anh chạy trốn dễ dàng thế được?"
"Anh làm em khóc rồi, anh phải chịu trách nhiệm đi."
Quý Diên gật đầu, vươn tay ôm cậu vào lòng, hôn lên vành tai cậu, dịu dàng nói ngay bên tai: "Lát nữa nhớ khóc kịch liệt một chút để tôi chịu trách nhiệm với em cả đời."
Tròn một đêm, Hàn Dung như thể bị vắt kiệt nước mắt trong suốt một đời, giọng khàn khàn khóc lóc xin tha: "Anh không bị bất lực, em sai rồi, em sai rồi..."
Buổi sáng hôm sau phải truyền dịch glucose, cổ họng cậu khản đặc, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Bác sĩ, rốt cuộc là anh có được không đó? Kỹ thuật tệ quá thể." Nếu kỹ thuật tốt hơn một chút thì đã không phải truyền dịch rồi.
Mặt và tai Quý Diên đỏ bừng, thật thà nói: "Tôi là lần đầu tiên." Dưới ánh mắt kinh ngạc của Hàn Dung, hắn dùng thái độ hứa sẽ chăm chỉ học tập, mỗi ngày hướng về phía trước, nói tiếp: "Về sau nhất định sẽ thường xuyên luyện tập với bà xã hơn."
Quý Diên vuốt ve má Hàn Dung, lúc chuẩn bị xoay người rời đi thì bị đối phương ôm lấy.
Hàn Dung cọ cọ mặt vào áo của hắn, lẩm bẩm: "Bác sĩ, làm sao bây giờ? Hình như em càng thích anh rồi..."
"Em có thể thích tôi thêm một chút, và tin tưởng tôi thêm một chút." Quý Diên nói, "Tôi sẽ không khiến em thất vọng, sẽ không từ bỏ em, vĩnh viễn không."
Hàn Dung yên tĩnh một lúc, sau đó nhàn nhạt mở miệng, "Trần Sanh và em quen nhau lâu như vậy, cuối cùng vẫn ngoại tình.
Chúng ta mới quen nhau có bảy năm thôi."
Quý Diên ngồi xuống giường, kéo cậu vào lòng, đặt tay cậu lên vị trí ngực trái của mình, "Em có thể tùy tiện mổ xẻ nơi này ra, nhìn xem trên đó có phải toàn là tên mình hay không."
"Sao có thể chứ?"
Quý Diên: "Nếu thực sự có một ngày như vậy, em hãy đào tim tôi ra, dùng dao khắc tên mình lên đó."
"Tôi không phải là Trần Sanh."
"Tôi nguyện ý chết vì em."
"Anh làm gì thế? Mới sáng sớm đã muốn làm em khóc à?"
Quý Diên hôn lên khóe mắt phiếm hồng của cậu, "Em khóc tôi sẽ đau lòng."
Hàn Dung "phụt" cười, nói: "Trong lúc em nổi điên anh cũng đâu biến thành cái dạng này.
Sao anh có thể biến bộ dạng của mình so với hiện thực khác nhau một trời một vực thế nhỉ? Chẳng lẽ anh cũng phân liệt à?"
Quý Duyên: "Học theo em đó."
Đúng vậy.
Hàn Dung của hiện thực chính là một tiểu yêu tinh lẳng lơ không biết xấu hổ.
Bác sĩ Quý nhìn nhiều nên tự động học được giống.
Hàn Dung dựa vào ngực Quý Diên, đan tay mình vào tay đối phương, mười ngón khăng khít, lười biếng hỏi: "Em không biết nhiều lắm về anh, mà anh lại hiểu rất rõ về em.
Thật không công bằng."
"Em muốn biết cái gì?"
"Nhà anh có mấy người? Ba mẹ anh làm gì?"
Quý Diên đọc ra mấy cái tên, Hàn Dung kinh ngạc tròn xoe mắt, sau đó phì cười, nói: "Lần này có khi nào em sẽ bị ném xuống biển làm mồi cho cá mập không?"
"Không đâu." Quý Diên khẳng định chắc nịch, "Tôi không giống tên phế vật Trần Sanh kia, tôi không chịu sự quản thúc của gia tộc."
Hàn Dung không thể không suy nghĩ, lại hỏi: "Anh ở bên em thì phải giải thích thế nào với người nhà? Ba mẹ anh sẽ không được bế cháu nữa."
"Trên tôi còn có hai người anh trai."
Nối dõi tông đường, kế thừa gia nghiệp đều không tới lượt hắn, cũng không cần hắn nhọc lòng.
"Em vậy mà lại ngủ được với một thiếu gia." Hàn Dung hồn nhiên cười, "Còn suýt làm em hỏng mất."
"Chỉ là một bác sĩ nhỏ bình thường, bây giờ là người yêu của em."
Hàn Dung: "Gia tộc lớn đúng là khác biệt, khí chất và dưỡng dục tỏa ra từ xương cốt.
Không giống nhà họ Trần, hận không thể chiêu cáo cho cả thiên hạ biết nhà mình rất có địa vị."
"Nhưng mà vẫn phải nói, cha mẹ anh thật sự không có ý kiến chứ?"
Quý Diên: "Tôi ở lại 717 bảy năm, bọn họ thừa biết tôi muốn gì rồi.
Từ nhỏ đến lớn, bọn họ không can thiệp vào cuộc sống của tôi, chuyện kế thừa gia nghiệp, hai người anh trai của tôi thích hợp hơn nhiều."
Đây gọi là "con trai nhỏ" được cưng chiều nhất nhà trong truyền thuyết.
*** Hết chương 9.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook