Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi
-
Chương 8: Mẹ 4
(Edit: Andy/Do not reup)
- --
"Giết người mẹ chính là ngòi nổ phạm tội của gã." Hàn Dung lạnh giọng nói, "Hai nạn nhân có cùng hoạt động ở chung một công viên không?"
"Có.
Khu vực đó không thuộc quyền quản lý của chúng tôi.
Chúng tôi đã nộp đơn xin Sở cảnh sát đối phương phối hợp điều tra nhưng vẫn đang phải đợi phê chuẩn.
Lần này nhờ một người anh em ở trong đội truy quét mại dâm nên mới lấy được thông tin." Đinh Đinh cau mày, "Làm chuyện gì cũng phải đợi thông qua, người thì chẳng biết lúc nào lại chết thêm!"
"Có bốn cách tội phạm thường dùng để tìm kiếm mục tiêu.
Săn bắt, săn trộm, mồi nhử, đặt bẫy.
Vụ án này thuộc kiểu săn bắt rất rõ ràng.
Khoảng thời gian giữa hai lần giết người không dài, suy ra hung thủ đang ở giai đoạn cuồng nhiệt sau khi giết mẹ.
Gã rất quen thuộc với công viên bỏ hoang kia, có lẽ mẹ gã cũng thường xuyên tới đó tìm khách."
Hàn Dung phân tích được một nửa thì hỏi Lăng Phong: "Mấy anh có phái người ra canh giữ ở công viên không đấy?"
Đinh Đinh: "Không được à?"
Hàn Dung: "Nếu hung thủ rất quen thuộc với công viên kia thì chắc chắn gã cũng đã thăm dò qua một lượt những người ở khu vực xung quanh.
Đột nhiên xuất hiện nhiều người lạ nhất định sẽ khiến gã trở nên cảnh giác."
Đinh Đinh: "Chuyện này cậu yên tâm.
Sau vụ án mạng thứ hai, chúng tôi đã phái một người rất có kinh nghiệm mặc thường phục tới đó theo dõi.
Hồi trước người đó từng có thời gian làm việc ở phim trường Hoành Điếm, hóa thân thành nhiều vai quần chúng khác nhau."
Hàn Dung trầm mặc một hồi, nói: "Nếu vậy, vị cảnh sát nằm vùng này có thể ngụy trang thành gái gọi nghiện thuốc không?"
"Cậu muốn một người làm mồi nhử, dẫn hung thủ mắc câu?!" Đinh Đinh la lên, "Nếu người ta xảy ra chuyện thì cậu có chịu trách nhiệm được không hả?!"
"Cỏ Dại không yếu ớt như cậu nghĩ đâu.
Khi cậu ấy lần đầu tiên bắt được tên sát nhân biến thái thích nấu xác nạn nhân, cậu ấy mới học đại học năm nhất." Lăng Phong vỗ vai Đinh Đinh, "Gọi cậu ấy về Cục cảnh sát bàn đối sách đi, xảy ra chuyện gì đã có tôi chịu trách nhiệm."
"Nhưng mà..." Đinh Đinh muốn nói thêm gì đó nhưng bị Lăng Phong cảnh cáo bằng ánh mắt, chỉ có thể nuốt xuống, miễn cưỡng gửi tin nhắn wechat gọi Cỏ Dại trở về.
Những người mặc thường phục nằm vùng sẽ không công khai tên thật, chỉ có biệt danh.
Người đang chịu trách nhiệm theo dõi ở công viên kia có biệt danh là "Cỏ Dại".
Hai giờ sau, Hàn Dung được gặp người tên Cỏ Dại kia.
Bộ dạng đối phương lôi thôi lếch thếch, đầu bù tóc rối, mặt bẩn đến mức không nhìn rõ ngoại hình, trên người còn tản ra mùi chua thối của mấy tuần trời không tắm rửa, cách xa 800m vẫn có thể ngửi thấy.
Dạ dày của mọi người cuộn hết cả lên, có cảm giác đồ ăn trong bụng đang muốn trào ngược ra.
Lăng Phong che miệng ho khan một tiếng, nói: "Cỏ Dại, cậu đi tắm rửa chải đầu qua một chút đi, thay bộ đồ khác, lát nữa tôi giới thiệu cậu với chuyên gia mới của tổ trọng án chúng ta."
Cỏ Dại ngoan ngoãn gật đầu.
Thêm nửa giờ nữa, một người đàn ông tóc húi cua ngoại hình bình thường, cao khoảng 168cm, tuổi xấp xỉ 30 xuất hiện.
Khí chất của người này rất bình thường, là kiểu ném vào giữa biển người sẽ không tìm ra được nữa.
Người như vậy làm công việc nằm vùng thực sự rất thích hợp.
"Vào phòng họp thôi." Lăng Phong nói, "Báo cáo xem dạo gần đây có xuất hiện đối tượng khả nghi nào không."
Mọi người đồng loạt đứng dậy đi vào phòng 101 họp.
"Sắp cuối năm rồi, các phòng ban đều đang ra sức nâng cao hiệu suất làm việc để kiếm chút tiền thưởng về quê ăn Tết.
Anh em trong nhóm chống mại dâm đã tới các vũ trường, câu lạc bộ đêm, sàn nhảy lột đi một lớp da, kể cả những công viên và khu dân cư cũ.
Công viên mà tôi đang theo dõi cũng là một địa điểm truy quét trọng điểm của bọn họ.
Khách làng chơi nghe thấy tiếng gió nên chẳng còn tới nữa, cho nên không phát hiện được ai khả nghi."
Hàn Dung: "Mấy anh có thương lượng được với nhóm chống mại dâm bên kia không? Bảo là sắp tới hãy nới lỏng điều tra ở công viên này.
Hung thủ đang trong thời kỳ cuồng nhiệt, rất có khả năng sẽ quay trở về gây án một lần nữa.
Nếu cảnh sát thường xuyên xuất hiện ở đó, gã nhất định sẽ thu mình lại.
Nếu gã tiến vào thời kỳ làm lạnh thì phải chờ thêm mấy tháng mấy năm nữa mới lại gây án, đến lúc đó bắt gã lại càng khó."
"Không thành vấn đề!" Đinh Đinh nói, "Tổ truy quét mại dâm ở ngay gần đây, cứ để lão đại sang thương lượng, chỉ cần lão đại nguyện ý hi sinh nhan sắc của mình là được."
Lăng Phong trừng mắt, "Bớt nói nhảm đi!"
Hàn Dung nói với Cỏ Dại: "Lần này phiền anh hãy ngụy trang thành một người phụ nữ trung niên."
Cỏ Dại gật đầu, dù sao anh ta cũng có kinh nghiệm diễn vai quần chúng hồi còn trẻ rất phong phú, "Ngụy trang thành gái gọi không thành vấn đề, nhưng mỗi khu vực đều có một quy định riêng.
Ví dụ như phố đèn đỏ XX, gái đứng đường muốn tiếp khách sẽ buộc ở cổ tay một cái khăn lụa màu hồng, khách nào nhìn trúng sẽ cởi cái khăn này ra.
Dạo này truy quét mại dâm gắt gao, tôi chưa có cơ hội thu thập thông tin của gái và khách ở công viên này.
Chuyện này rất quan trọng, nếu không sẽ dễ bị lộ tẩy, vì khách cũng rất cảnh giác."
Lăng Phong nhún vai, "Đành chịu thôi.
Bọn họ cũng toàn ngã một lần rồi khôn hơn một chút.
Anh em bên đội truy quét mại dâm cũng hay ngụy trang thành gà đi bắt khách lắm."
Hàn Dung: "Cảnh sát mấy anh cũng lắm thủ đoạn ghê nhỉ?"
Đinh Đinh trừng Hàn Dung: "Cậu thì biết gì, đây gọi là tận tụy với công việc!"
Hàn Dung: "Bên tổ truy quét mại dâm hẳn là biết khá rõ phong tục của công viên kia đấy, mấy anh qua đó mời một vị chuyên gia sang truyền thụ kinh nghiệm đi.
Ngụy trang càng giống, xác suất câu được tội phạm càng cao."
"Chuyện này phải nhờ lão đại thôi.
Người bên đó chỉ có anh ấy mới điều động được."
Sắc mặt Lăng Phong đột nhiên trở nên kỳ lạ, sau đó rút điện thoại ra, "Tôi ra ngoài gọi điện thoại."
Một lát sau, Lăng Phong quay lại, nói: "Bọn họ đang sắp xếp lại tư liệu, khoảng mười phút nữa đến.
Tôi đi mua một bao thuốc lá đây." Nói xong vội vã rời đi, cứ như không muốn chạm mặt với người của bên tổ truy quét mại dâm vậy.
Hàn Dung nhướng mày, tò mò hỏi: "Đội trưởng Lăng của mấy cậu đã từng bị tổ truy quét mại dâm bắt à? Sao nghe có người bên kia tới, bộ dạng cứ như chuột thấy mèo thế?"
"Còn nghiêm trọng hơn thế nữa." Đinh Đinh lắc đầu, "Có một lần vì bắt phạm nhân, lão đại ngụy trang thành khách làng chơi, sau đó đụng phải vị đồng nghiệp bên tổ truy quét mại dâm đang ngụy trang thành gái gọi."
"À, vậy người lát nữa tới đây chính là vị đồng nghiệp đó?"
"Chắc không đâu.
Vị sư tổ này bận lắm."
"Sư tổ?" Hàn Dung tưởng tượng bộ dạng giả gái của Lăng Phong, nghẹn cười hỏi: "Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Thực ra cũng không lớn tuổi lắm, nhưng mà để ngồi được vào vị trí cao thì cũng không được quá nhỏ."
"Lão đại của mấy cậu quân hàm cũng đâu có thấp, mà nhìn cũng trẻ."
Đinh Đinh: "Nhờ phúc của cậu.
Nhiều năm như vậy rồi, người của tổ trọng án hoặc là điều sang nơi khác, hoặc là từ chức, hoặc là hi sinh vì nhiệm vụ.
Lão đại trở thành người có profile lâu năm nhất, đi theo cậu nhiều năm, không có vụ án nào không phá được.
Tốc độ thăng quan tăng lương cứ như ngồi trên hỏa tiễn, vèo một phát lên tận trời."
Trong tổ trọng án còn lén lút lưu truyền một câu nói: "Ôm chặt đùi của kẻ điên Hàn Dung, cuộc sống nở hoa dễ như trở bàn tay."
Có điều đùi của Hàn Dung không dễ ôm như vậy, người của tổ trọng án không thiếu lúc bị Hàn Dung nổi điên suýt giết ngược, chỉ có một mình Lăng Phong – người có khả năng chịu được áp lực tốt nhất, kiên trì được tới bây giờ.
"Vậy thì cậu phải cố gắng sống đến già." Hàn Dung nói, "Đi theo tôi, canh thịt sẽ không thiếu phần cậu."
Quý Diên nhíu mày.
Mười phút sau, hành lang truyền đến tiếng lộc cộc của giày cao gót.
Đinh Đinh nghe tiếng báo cáo của bảo vệ canh cửa, "Người của tổ truy quét mại dâm tới rồi."
Bọn họ nhìn thấy một người phụ nữ có đôi môi đỏ rực, cao khoảng 172cm, dáng người trước nở sau cong, trên mặc áo thun bó sát, dưới mặc chân váy đen ngắn ngang đùi, cực kỳ giống người tình trong mộng của bất kỳ người đàn ông nào.
Hàn Dung hỏi: "Đó là ai vậy?"
Đinh Đinh đáp: "Lão đại của tổ truy quét mại dâm, Lữ Tâm."
Có một câu nói đùa lưu truyền trong Sở cảnh sát Tuyết Châu thành phố H là: Ngoại hình của lão đại tổ truy quét mại dâm giống đối tượng bị truy quét, lão đại tổ trọng án giống tội phạm đang bị truy nã.
Ngoại hình của Lữ Tâm rất xinh đẹp, lại phong trần trải đời, thoạt nhìn chỉ khoảng 27 – 28 tuổi, tuổi thực lớn hơn nhiều.
Còn Lăng Phong cạo đầu trọc lóc, trên cổ xăm hình con chim, tuy mặt mũi anh tuấn nhưng trên người lại có sát khí, giống một tên xã hội đen từng lăn lộn trong biển máu.
Tóm lại là hai người này cực kỳ xứng đôi, nhìn giống hệt mục tiêu truy quét mại dâm – gái gọi và khách làng chơi.
"Dạo này Lăng Phong đang làm gì thế? Tổ truy quét mại dâm cho anh ta mặt mũi, phái hẳn lão đại của mình sang, thế mà lão đại của tổ trọng án lại không mở tiệc chiêu đãi à?"
Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến luôn.
Lữ Tâm và Lăng Phong một trước một sau đi vào phòng họp, chỉ là một người lạnh mặt, một người xấu hổ.
Đinh Đinh nhỏ giọng nói: "Tôi còn tưởng lão đại không dám quay về luôn cơ."
Hàn Dung thính tai nghe được, hỏi: "Vì sao?"
Đinh Đinh: "Bởi vì Lữ Tâm lôi lão đại về đồn tạm giam, tôi phải tới nộp tiền chuộc ra." Nhìn ánh mắt dò hỏi của Hàn Dung, Đinh Đinh gian nan gật đầu, tiết lộ quá khứ bị sỉ nhục của tổ trọng án, "Gái gọi mà lão đại chọn trúng trong lúc làm nhiệm vụ chính là Lữ Tâm."
"Chuyện này đúng là..." Hàn Dung tìm từ ngữ, "Ông trời ban duyên."
"Phụt!" Đinh Đinh không nhịn được bật cười.
Vẻ mặt của Lữ Tâm và Lăng Phong ngày càng khó coi, bộ dạng giống như muốn xắn tay áo xé xác tên quỷ nhỏ kia.
Hàn Dung nói: "Khó có lúc được cảnh sát Lữ bớt thời gian tới đây, chúng ta nên nói chính sự đi, đừng làm chậm trễ công việc của cảnh sát Lữ."
Lăng Phong đã nói rõ ràng yêu cầu trong điện thoại, đồng nghiệp ở tổ truy quét mại dâm cũng đã thu thập và bàn giao tư liệu đầy đủ cho Lữ Tâm.
"Gái gọi ở công viên Hoa Hoa sẽ ngậm một cây thuốc lá không đốt trong miệng, nếu có người lại gần hỏi có cần châm lửa không, cô gái gật đầu, xem như là xong bước tiếp khách đầu tiên.
Sau đó khách sẽ hỏi thuốc lá bao nhiêu tiền, đây là báo giá tiếp khách.
Cuối cùng khách sẽ hỏi có thích thuốc lá vị cay nồng không, tức là đang hỏi có thể chấp nhận chơi kiểu đặc biệt không, SM gì đó.
Địa điểm tiếp khách đều là ở trong nhà cô gái, tất cả đều nằm ở một khu dân cư cũ cách công viên Hoa Hoa 3km."
Lữ Tâm ném xuống bàn một tập tư liệu rồi lộc cộc dẫm giày cao gót rời đi.
Hàn Dung hỏi: "Cảnh sát Lăng, anh không ra tiễn à?"
Biểu cảm của Lăng Phong cứng đờ, nhưng rồi vẫn cắn răng chạy theo.
Đinh Đinh nói thầm: "Chỉ là tới đưa tư liệu thôi mà, cần gì cảnh sát Lữ phải tự mình đi một chuyến nhỉ?"
Hàn Dung hỏi lại: "Cậu có phải là xử nam không?"
Mặt Đinh Đinh đỏ bừng, lắp bắp: "Chuyện, chuyện này với chuyện tôi có phải hay không...!thì có liên quan gì?!"
Hàn Dung: "Rõ ràng là cảnh sát Lữ thích lão đại của cậu, hơn nữa bọn họ chắc chắn đã lên giường với nhau."
Đinh Đinh: "Hả!!!!???" Bộ dạng khiếp sợ, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Đjt mọe!! Nhóm bát quái của tổ trọng án trên wechat lại có thêm một chủ đề mới rồi!!
Hàn Dung: "Việc này không nên kéo dài thêm nữa, mau chóng cải trang thành một người phụ nữ đứng đường tuổi trung niên ôm cây đợi thỏ đi.
Mấy cậu có ai chuyên phụ trách hóa trang cho người làm nhiệm vụ nằm vùng không?"
"Có chứ.
Lão đại của chúng tôi đào được từ tổng bộ một chuyên gia đó." Đinh Đinh gọi một cuộc điện thoại nội bộ, không bao lâu sau, một người phụ nữ mặc áo khoác trắng, quần dài đen, sắc mặt tái nhợt mở cửa đi vào, đặt một cái hộp đựng đồ trang điểm lên bàn.
Đinh Đinh giới thiệu: "Đây là chị gái pháp y của chúng tôi, Bạch Tâm Hoài, cô ấy chuyển từ nghề trang điểm tử thi sang đó."
"Thì?"
"Tay nghề hóa trang xuất thần nhập hóa!"
Hai giờ sau, Cỏ Dại đội một bộ tóc giả xoăn sóng, màu răng của người nghiện thuốc lá, đeo ngực giả, người hơi phát phì, õng ẹo tạo dáng gái đứng đường.
Hàn Dung thấy Bạch Tâm Hoài lấy từ trong hộp trang điểm ra một cái chai nhỏ màu xanh, chuẩn bị xịt lên người Cỏ Dại.
Cậu hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
"Nước hoa Dior."
"Tôi biết.
Nhưng ý của tôi là vì sao lại phải xịt lên người anh ấy nước hoa đắt như vậy?"
Bạch Tâm Hoài đáp: "Lúc trước tôi làm khám nghiệm tử thi, cả hai nạn nhân đều có mùi nước hoa này trên người, tôi nghĩ rất có khả năng hung thủ thích mùi nước hoa này."
Hàn Dung: "Cô cảm thấy một người làm gái gọi sẽ có đủ tiền mua loại nước hoa xa xỉ này à? Đặc biệt lại còn là gái gọi cấp thấp, thu không đủ chi, thuốc lá cũng dùng loại rẻ tiền?"
Đinh Đinh bênh vực: "Chị Bạch là dân chuyên nghiệp, chị ấy nói trên người nạn nhân có mùi nước hoa Dior, chắc chắn sẽ có!"
Hàn Dung lắc đầu: "Tôi không nghi ngờ năng lực của cô ấy, tôi nghi ngờ lai lịch của mùi nước hoa kia."
Bạch Tâm Hoài: "Nếu không phải bọn họ tự mua thì là người khác đưa cho."
Đinh Đinh: "Ai sẽ là người đưa cho bọn họ nước hoa đắt tiền như vậy?"
Hàn Dung: "Một người tình rất có tiền."
Đinh Đinh ngạc nhiên: "Bọn họ còn có tình nhân nữa hả?"
"Cậu đã quên chân dung hung thủ tôi phác họa rồi à? Một người có trình độ văn hóa cao, sự nghiệp thành công." Hàn Dung nhíu mày, "Trước đó tôi không trực tiếp tiếp xúc với thi thể nên kết quả viết ra không toàn diện.
Bây giờ tôi muốn bổ sung thêm, rất có khả năng trước khi ra tay giết hại bọn họ, hung thủ đã yêu đương với nạn nhân.
Tôi nói rồi, hung thủ mắc chứng yêu mẹ (Phức cảm Oedipus) nghiêm trọng.
Gã tìm người giống mẹ của mình, nói chuyện yêu đương với bọn họ, rồi xảy ra quan hệ, sau khi thỏa mãn dục vọng lại lâm vào cảm giác hối hận tự trách, cho rằng đây là một loại sỉ nhục.
Để xóa đi vết nhơ này, gã lựa chọn giết chết bọn họ."
Bạch Tâm Hoài đặt lại chai nước hoa Dior vào hộp trang điểm, xách hộp rời đi, chào cũng không chào một tiếng.
"Chị Bạch là người rất tốt, chỉ hành xử hơi khác người một chút thôi." Đinh Đinh giải thích.
Hàn Dung không để ý, nói với Cỏ Dại: "Làm phiền anh rồi, chú ý tự bảo vệ mình."
Cỏ Dại gật đầu rồi rời khỏi Cục cảnh sát từ cửa phụ.
*
Mười ngày sau.
"Là người này à?"
"Không phải."
"Người thứ mấy rồi?"
"Ba."
Lữ Tâm khoanh tay trước ngực, cười lạnh: "Xem ra phải báo cáo lên cấp trên rồi, danh hiệu cảnh sát xuất sắc nhất năm nên trao cho cảnh sát Lăng.
Sao người của tổ trọng án không bắt tội phạm giết người mà cứ đánh sang phần của tổ truy quét mại dâm thế?"
Cơ mặt Lăng Phong cứng ngắc, cuối cùng vẫn nhịn xuống, không muốn đôi co với người phụ nữ đang mỉa mai mình.
Một người đầu trọc cao gần 1m9 khó có lúc bị dồn vào chân tường, sau khi bắt được người tống vào trại giam, Lăng Phong lửa giận phừng phừng túm lấy Đinh Đinh rời đi.
"Cảm ơn cảnh sát Lăng, hoan nghênh lần sau lại đến!" Đồng nghiệp ở tổ truy quét mại dâm tiễn người ra tận cửa.
Bọn họ đang vui muốn bay lên, bởi vì hễ cứ bắt được thêm một người khách làng chơi là công trạng được tính cho tổ truy quét mại dâm, tiền thưởng cuối năm không cần lo lắng nữa, ha ha ha!
Đinh Đinh mặt như đưa đám nói: "Lão đại, sao lại như vậy? Chúng ta đã làm theo đúng những gì Hàn Dung nói, tại sao toàn bắt được khách làng chơi hàng thật? Chẳng lẽ là do mị lực của Cỏ Dại quá lớn?"
Lăng Phong mím môi, đánh tay lái, chiếc xe việt dã phi như một mũi tên về phía khu chung cư của Hàn Dung.
Bên kia, Hàn Dung đang xem ti vi.
Cơm trưa ăn hơi nhiều, lại có vài món khó tiêu.
Cậu nằm trên sô pha, vừa xem chương trình gameshow nhàm chán vừa xoa bụng.
Cậu sờ cơ bụng của mình, cảm thấy không còn rõ ràng như trước nữa, làu bàu: "Hình như mình béo lên thì phải."
Quý Diên đặt đĩa trái cây đã cắt xong lên bàn, thuận miệng trả lời: "Không có đâu." Hắn nhìn một lượt từ trên xuống dưới người cậu, mỉm cười nói: "Như thế này mới đáng yêu."
Hàn Dung nhăn mặt: "Anh cười lên nhìn rất giống một con hồ ly." Nói xong lại tự gật gù, kết luận: "Một con hồ ly tinh chuyên câu dẫn đàn ông."
"Có hấp dẫn được em không?"
Hàn Dung lạnh lùng trả lời: "Mơ tới cuối đời đi."
"Tiếc thật." Quý Diên vừa nói vừa đi vòng ra đằng sau sô pha, khom lưng thổi hơi vào tai Hàn Dung, "Nhóc đáng yêu, em lại khẩu thị tâm phi rồi."
Hàn Dung bị hắn thổi đến nổi giận, mặt đỏ tai hồng, "Cút! Anh mới là nhóc đáng yêu! Nhổ vào! Anh không hề đáng yêu, còn nữa, không được gọi tôi là nhóc đáng yêu!"
Quý Diên cười khúc khích, ngồi xuống sô pha.
Hàn Dung rống lên: "Cách xa tôi ra!"
"Không." Hắn liếm đôi môi màu hồng của mình, cười nói: "Rời khỏi em tôi phát điên mất."
Quý Diên nhìn thẳng vào mắt Hàn Dung, biểu cảm thiếu đứng đắn, ánh mắt lại nghiêm túc, vẫn cười tủm tỉm như cũ: "Là điên đó."
"Bệnh thần kinh!" Hàn Dung trợn trắng mắt, không để ý đến hắn nữa.
Quý Diên vươn tay sang xoa bụng cho cậu, Hàn Dung vốn định mắng tiếp nhưng thủ pháp xoa bóp của tên này thật sự rất tốt, dạ dày cậu lập tức đỡ khó chịu hơn, vì vậy cậu không mắng nữa.
Một lúc sau Hàn Dung mơ màng buồn ngủ.
Lúc này tiếng chuông cửa kêu vang.
Hàn Dung không muốn quan tâm nhưng lại bị tiếng ồn này làm cho không ngủ được, cậu đạp vào chân Quý Diên một phát, hạ lệnh: "Ra mở cửa đi."
Một phút sau, có tiếng Quý Diên từ phía huyền quan truyền tới: "Là cảnh sát Lăng và cảnh sát Đinh."
Hàn Dung ngáp dài, uể oải nói: "Tôi đoán là không bắt được hung thủ nhưng bắt được một đống khách làng chơi."
"Có phải là cậu sớm biết như vậy nên chơi bọn tôi đúng không?!" Đinh Đinh hung hăng vọt vào nhà, làm bộ muốn đánh nhau, cánh tay cậu ta đột nhiên bị người khác giữ lại, không thể nhúc nhích.
Đinh Đinh quay đầu lại nhìn, Quý Diên cười nói: "Người lớn trong nhà không dạy cậu phép lịch sự khi tới nhà người khác làm khách à?"
"Đinh Đinh, bình tĩnh một chút!" Lăng Phong khiển trách.
Quý Diên buông tay ra, cánh tay Đinh Đinh truyền tới cảm giác đau nhức, vén tay áo lên nhìn thì thấy đỏ bừng một mảng rồi.
Cậu ta đối diện với ánh mắt của Quý Diên, bỗng rùng mình một cái, cảm thấy ánh mắt này y hệt ánh mắt của một tên sát nhân giết người đã từng bị bắt.
Lăng Phong đi tới, kéo Đinh Đinh ra sau mình, chặn lại tầm mắt của Quý Diên, nói với Hàn Dung: "Cậu nói không sai.
Hung thủ hình như trốn mất rồi."
Hàn Dung: "Nếu như anh là hung thủ, trong lúc dục vọng giết người vừa được thỏa mãn thì đột nhiên xuất hiện một mục tiêu mới, anh có lập tức ra tay không?"
Lăng Phong trầm tư một hồi, trả lời: "Tôi sẽ quan sát một thời gian.
Có thể sẽ ra tay, có thể sẽ từ bỏ."
Hàn Dung gật đầu, "Không sai.
Hung thủ chưa hành động, có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, gã đang làm lạnh, tạm thời không có tâm tình đi giết người.
Thứ hai, gã đang quan sát xem mục tiêu mới này có phải là cảnh sát nằm vùng hay không."
Đinh Đinh chen vào: "Vậy chúng tôi phải làm sao bây giờ?"
Hàn Dung ngồi dậy, nói: "Kích thích dục vọng giết người của hung thủ."
"Kích thích thế nào?"
"Bạo lực gia đình trong thời gian dài và bị lạm dụng tình dục chính là hai nguyên nhân khiến cho gã trở thành kẻ biến thái.
Tìm hai người biểu diễn trước mặt gã một màn phim tình cảm bạo lực thử xem."
Đinh Đinh trợn trắng mắt: "Cậu nói nghe đơn giản nhỉ? Chúng tôi chạy đi đâu tìm người như vậy? Chưa kể diễn trước mặt hung thủ kiểu gì? Bây giờ căn bản là không tìm thấy gã!"
"Hung thủ chắc chắn đang âm thầm quan sát.
Tôi đoán, nhà hắn cũng ở ngay gần công viên thôi."
*
Trong công viên Hoa Hoa có một rừng cây nhỏ, về đêm u ám, có hơi đáng sợ.
Chỗ này lâu năm rồi không được tu sửa, đèn hỏng hơn một nửa, chỉ còn ánh sáng mờ mờ phát ra từ những con đom đóm và trời sao.
Không ít người trẻ tuổi yêu đương vụng trộm kéo nhau ra đây tìm cảm giác kích thích, chơi đánh dã chiến ở chỗ này.
Hai thân ảnh quấn lấy nhau dựa vào một thân cây, chồng lên nhau nên nhìn không được rõ.
"Anh cứ cọ tới cọ lui, rốt cuộc là có được không vậy hả?" Hàn Dung thấp giọng hỏi.
Quý Diên đội tóc giả, mặc một cái váy màu đen, đang đè Hàn Dung lên thân cây.
Tay trái hắn cầm một cái roi tình thú, chỉ cọ xát cơ thể mình lên người Hàn Dung chứ không động thủ.
Qua một lúc, hắn nói: "Tôi sẽ đau lòng, hay là em đánh tôi đi." Nói xong hắn nhét cây roi vào tay Hàn Dung, đổi vị trí với cậu.
"Khách làng chơi đánh mẹ của gã, sau đó mẹ gã vì muốn hả giận mà đánh gã, chuyển dời cảm xúc, vậy nên bây giờ ai đánh ai cũng như nhau."
Đối phương đã nói như vậy, Hàn Dung cũng không khách khí nữa, giơ roi lên quật hai phát liên tiếp lên người Quý Diên.
Làn da của Quý Diên rất trắng, sau khi đánh lập tức hồng lên, có vẻ còn bị rách da.
Quý Diên hít sâu một hơi.
Hàn Dung ôm lấy Quý Diên, thấp giọng nói bên tai hắn: "Hình như có người đang nhìn chúng ta."
Quý Diên dựa vào vai cậu, nhỏ giọng hỏi: "Là hung thủ sao?"
"Chắc vậy."
Giọng Quý Diên mang theo ý cười: "Vậy bước tiếp theo là gì?"
Sau khi ngược đãi, tới phần âm dương hòa hợp.
Hàn Dung mắng: "Cười cái gì?! Mau kêu lên đi!"
Quý Diên ấm ức nói: "Tôi có cảm giác tôi không kêu được."
Hàn Dung:???
Cậu tức giận đánh thêm một roi nữa.
"Vào thời khắc mấu chốt lại lật xe, anh cũng giỏi lắm!"
Quý Diên xuýt xoa vì đau, "Em cũng là đàn ông, hẳn là cũng hiểu cảm giác hữu tâm vô lực đúng không?"
"F*ck!"
Không có cách nào, cầu người không bằng tự cầu mình.
Hàn Dung hắng giọng, kêu lên: "Cục cưng, em thật tuyệt, anh sắp lên thiên đường rồi..." Cánh tay ôm thắt lưng Quý Diên càng siết chặt.
Quý Diên bật cười, giọng trầm thấp nói: "Cục cưng, làm khó em rồi."
"Ngu ngốc."
Hai người đứng trong rừng cây diễn nửa tiếng, sau đó làm bộ làm tịch sửa lại quần áo rồi lén lút cùng nhau rời đi.
Cái cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm mãi đến khi ra khỏi công viên mới biến mất.
Hai người trở về nhà, chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ.
"Anh đi tắm trước đi." Hàn Dung ném cái roi vào trong thùng rác.
"Ừm." Quý Diên gật đầu, cởi quần áo ra.
Da hắn vừa trắng vừa mịn, vết thương ban nãy bây giờ nhìn càng thê thảm.
Tuy Hàn Dung tâm địa sắt đá nhưng vẫn có chút áy náy.
"Có đau không?"
Quý Duyên vốn dĩ không để ý, nghe ra ngữ khí tự trách trong câu hỏi của cậu, lập tức đổi giọng: "Đau chứ, đau lắm ~"
Hồ ly tinh một khi đã làm nũng thì ai cũng không chống lại được.
Hàn Dung càng áy náy hơn, nói: "Lát nữa tôi thoa rượu thuốc cho anh."
Quý Diên: "Tôi không thích bôi thuốc, chi bằng em liếm cho tôi đi."
"Tôi lại muốn đánh anh thêm một cái nữa rồi đấy." Cậu khom lưng nhặt cây roi lên.
Quý Diên xông tới ôm chặt lấy cậu, dùng sức hôn liên tục mấy cái vào má cậu, lợn chết không sợ nước sôi, nói: "Dù sao cũng chết, trước khi chết phải ăn cho no đã."
Hàn Dung vẫn cầm cây roi, cẩn thận tránh vết thương của Quý Diên.
Cậu ôm lấy hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt phượng hẹp dài của hắn, thở dài, sau đó ngẩng đầu hôn lên cái cằm xinh đẹp của đối phương.
"Ngoan, lát nữa tôi bôi thuốc cho anh."
Quý Diên đỏ mặt, nhỏ giọng lên án: "Em phạm quy rồi."
"Không để ý tới em nữa!" Hắn đẩy Hàn Dung ra, xoay người chạy vào phòng tắm.
"Gì vậy? Sao tự nhiên ngây thơ thế?" Hàn Dung nhìn cây roi trong tay mình, dở khóc dở cười, "Đang định nói là có thể thử một lần mà."
Thử cái gì, Quý Diên không còn cơ hội được biết nữa.
Ba ngày sau, Lăng Phong bắt được nghi phạm, gọi Hàn Dung tới Cục cảnh sát.
"Mấy khách làng chơi bị bắt lúc trước muốn giảm bớt xử phạt nên xung phong nhận việc tuyên truyền miễn phí, nói Cỏ Dại là người từ nơi khác mới đến, hương vị không tồi, thành công hạ thấp sự cảnh giác của hung thủ.
Khác với cách đón khách bình thường, gã không đi cùng Cỏ Dại về nhà mà đánh thuốc mê Cỏ Dại rồi mang về nhà mình chuẩn bị hành hung.
Đinh Đinh theo sát và xuất hiện đúng lúc nên gã không ra tay kịp."
"Cảnh sát Đinh đâu rồi?"
"Đang băng bó ở bệnh viện.
Nhóc con tính tình quá lỗ mãng nên bị thương một chút, cũng tốt, coi như là một lần giáo huấn."
"Nghi phạm ở đâu?"
"Đang lấy lời khai, cậu có muốn đến xem không?"
Hàn Dung đi theo Lăng Phong vào phòng thẩm vấn.
Người phụ trách ghi chép là Bạch Tâm Hoài, "Hung thủ là một bác sĩ khoa sản, đôi tay kia đã ôm qua rất nhiều trẻ mới sinh.
Đồng nghiệp nói gã là người dương quang, rất tự hào với nghề nghiệp của mình.
Gã có một căn biệt thự ở khu XX nhưng không sống ở đó.
Bình thường sống tại tiểu khu XX, là một khu chung cư cũ cách công viên Hoa Hoa 3km, cũng là nhà cũ gã ở cùng mẹ.
Thành viên trong tổ đã tìm thấy thi thể của mẹ gã trong ngăn đá tủ lạnh.
Gã đã thú nhận hết mọi tội lỗi của mình."
"Tao biết đây là một cái bẫy." Hung thủ nói, "Tao đã rất vất vả mới nhốt được con dã thú vào lồng sắt, nhưng mày lại giải phóng nó ra, tao đã rất tức giận.
Mày là tiểu nhân đê tiện, dám mổ tim tao ra để cho tất cả mọi người cùng nhìn thấy! Thực ra so với tên giả gái gọi kia, tao càng muốn giết mày hơn! Tao đang đi săn, còn mày mới là con mồi!"
Cách một lớp cửa kính, Hàn Dung nhìn thấy đối phương ngẩng mặt lên.
Một khuôn mặt giống Hàn Dung như đúc, ánh mắt hung ác, khóe môi treo một nụ cười nham hiểm đẫm máu.
Cảnh vật xung quanh mờ dần rồi lùi về phía sau, chỉ còn nghe thấy tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc.
*
Hàn Dung tỉnh lại, nghe thấy tiếng ngòi bút viết trên giấy, Quý Diên đang ngồi bên cạnh cậu, cúi đầu viết báo cáo phân tích.
"Bác sĩ, kết luận lần này là gì?" Cậu hỏi.
Quý Diên đáp: "Thế giới tinh thần em tự xây dựng lên đều dựa vào những sự việc xảy ra ở thế giới hiện thực.
Trong lúc em phát bệnh, những gì em nhìn thấy, nghe thấy, cảm nhận thấy, có thể là hiện thực hoặc là ảo giác của chính mình.
Ví dụ như, tôi ngồi ở sô pha gọt táo, sau khi bộ não của em xử lý thông tin, trong mắt em biến thành tôi đang muốn dùng dao gọt hoa quả giết em.
Trước đó, chúng tôi đã từng thử giải thích với em cái này chỉ là giả, thân phận thực sự của em là gì, nhưng khi đó bộ não của em không thể tiếp nhận những thông tin này, một mực đi theo suy nghĩ riêng của mình.
Mà lần này, tôi không biết em có nhận ra hay không, lúc Đinh Đinh nói Lăng Phong vì đi theo em phá án trong nhiều năm nên thành công hơn những người cùng trang lứa, con đường thăng quan tiến nhanh hơn, và em đã thoải mái tiếp nhận thông tin này, thậm chí còn khuyến khích Đinh Đinh, nếu muốn tiếp tục tăng lương thì phải bảo vệ tốt bản thân.
Điều này chứng minh trong lúc phát bệnh, não bộ và tiềm thức của em đã không còn từ chối chúng tôi kéo em về thực tại nữa.
Em đang tự xây dựng lên một thế giới tinh thần hoàn chỉnh tiệm cận với thế giới hiện thực.
Trong bảy năm qua, thế giới tinh thần của mỗi vụ án đều không giống nhau, thân phận em tự tạo ra cho mình cũng không giống nhau.
Nhưng lần này em lại dùng tiếp thân phận của mình trong vụ Âm Dương Sát sang cho vụ yêu mẹ.
Em vẫn đang tiếp tục sử dụng thân phận nhà văn của mình.
Tôi đoán, lần tiếp theo phát bệnh em vẫn sẽ dùng tiếp thân phận này như cũ."
Hàn Dung: "Vậy thì kết quả cuối cùng là tôi sẽ tỉnh lại trong thế giới đó hay là lạc mãi trong thế giới đó, quên đi cả thân phận thật sự của mình?"
"Chuyện này còn phải xem em muốn kết cục của thân phận nhà văn Hàn Dung là gì."
"Tôi không hiểu."
"Đừng suy nghĩ nhiều.
Tôi sẽ chữa khỏi cho em."
Hàn Dung mỉm cười: "Anh chỉ cần làm cho tôi không phân liệt nữa cũng coi như là đã chữa khỏi rồi, Hàn Dung cuối cùng xuất hiện trước mặt mọi người là ai cũng chẳng sao cả.
So với tôi hiện tại, có phải là anh thích Hàn Dung lãnh đạm kia hơn không?"
Quý Diên cầm tay cậu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay.
Hàn Dung bĩu môi, "Đáp án có lệ quá rồi."
Quý Duyên trầm mặc một hồi, nói: "Tôi thích em."
"Là thích tôi, hay chỉ thích tôi? Được rồi, tôi biết là đang làm khó anh, bởi vì cái nào cũng là tôi hết, đúng không?" Hàn Dung cong khóe môi, "Hờ, tên Trần Sanh nhất định sẽ tức chết."
Hàn Dung tự mình vui vẻ một lúc, sau đó nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của Quý Diên, nói: "Làm sao bây giờ hả bác sĩ? Tôi rất muốn ăn anh, thật muốn lột sạch anh ra, nuốt hết vào bụng."
Quý Diên nhét tay cậu vào chăn, đứng lên, chào tạm biệt: "Khuya rồi, mai gặp lại."
Hàn Dung nghiêng đầu hỏi: "Đừng nói là anh thật sự bị bất lực nhá?"
Trả lời cậu là bước chân rời đi càng nhanh hơn của Quý Diên, bỏ lại tiếng cười tinh quái đắc ý ở phía sau.
*** Hết chương 8.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook