Một Nhà Chúng Tôi Đều Là Vai Ác
-
Chương 7:
Trên đường tan học về, Tô Bối và Tô Tiểu Bảo bị một người đột ngột nhảy ra chặn đường.
Chính là Từ Lãng, người được gọi là “cậu Từ” trong miệng mấy cô nữ sinh đó. Nhà cậu ta là làm kinh doanh mỏ than, nghe nói là rất có tiền. Hot boy của trường bọn họ, cũng là nam thần mà rất nhiều nữ sinh điêu đứng.
Nhìn thấy Từ Lãng, nghĩ đến chuyện đám người Chu Hồng Mai gây chuyện với cô chỉ là vì người này, Tô Bối không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Tránh ra.” Tô Tiểu Bảo nhìn kẻ chặn đường trước mặt, không hề khách khí nói.
Nghe vậy, ánh mắt đầy coi thường của Từ Lãng nhìn cặp song sinh trước mặt như muốn nói: “Tưởng tôi muốn lãng phí thời gian để nói chuyện với hạng người như mấy người chắc?”
“Tôi chỉ muốn nói một câu thôi, nói xong thì tôi sẽ đi.” Từ Lãng gằn giọng nói: “Tôi không thích Chu Hồng Mai, thế nên, mâu thuẫn giữa cô và cô ta không liên quan gì đến tôi hết.”
Chu Hồng Mai thích cậu ta, thậm chí là không chỉ một lần tỏ tình với cậu ta.
Cậu ta thì không hề thích loại con gái lưu manh như Chu Hồng Mai, đương nhiên là càng không thể nào thích loại con gái có xuất thân như Tô Bối.
Hôm đó cậu ta bị Chu Hồng Mai bám đến mất kiên nhẫn nên mới buột miệng nói một câu: “Tô Bối cũng thích tôi đấy, lẽ nào tôi cũng nhất định phải đáp lại cô ta à?”
Cậu ta nói như vậy chỉ vì muốn đuổi Chu Hồng Mai đi, mang Tô Bối ra làm ví dụ chỉ là để tăng tính hiệu quả thôi, còn việc Chu Hồng Mai sẽ đối xử với Tô Bối như thế nào thì Từ Lãng hoàn toàn không thèm bận tâm.
Nhưng cậu ta không ngờ hôm nay Chu Hồng Mai lại mở đoạn video ấy ở trên lớp.
Tuy rằng không hề xem nhưng sau khi nghe thấy những tiếng cười chế giễu và nhục mạ của mấy người Chu Hồng Mai trong đoạn phim, tiếng bạt tai rõ ràng cũng như tiếng kêu thét đứt ruột đứt gan của Tô Bối, trong lòng Từ Lãng không khỏi cảm thấy bứt rứt, giống như là đã làm việc gì đó trái với lương tâm vậy.
Bứt rứt cả buổi chiều, cuối cùng Từ Lãng vẫn đến gặp Tô Bối.
Nói xin lỗi là điều không thể, cậu ta đến chỉ là để nói với Tô Bối một tiếng, rằng cậu ta không hề có ý định nhằm vào cô, cũng không hề nợ gì cô cả.
Nói rõ những lời này xong, trong lòng Từ Lãng đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng mà Từ Lãng không hề ngờ rằng câu nói này của cậu ta lại bị Tô Bối hoàn toàn làm ngơ.
“Chúng ta đi thôi.” Tô Bối kéo Tô Tiểu Bảo đi vòng qua người Từ Lãng, từ đầu đến cuối không hề nhìn Từ Lãng dù chỉ là một cái.
Đối với kiểu thanh niên luôn cho mình là hơn hết tất cả mọi người này, Tô Bối cảm thấy có liếc nhìn một cái cũng là lãng phí thời gian.
…
Từ Lãng không ngờ rằng Tô Bối lại có thái độ như vậy.
Ở trường cậu ta luôn là hot boy lạnh lùng được mọi người vây quanh, lần đầu tiên bị một nữ sinh coi chẳng ra gì như vậy, Từ Lãng nhất thời có chút kinh ngạc.
Đợi đến lúc Từ Lãng còn muốn nói gì đấy thì Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đã đi xa rồi.
Hôm nay Tô Bối không hề mặc đồng phục, chỉ mặc một chiếc áo phông trắng, mặc đồ như vậy lại càng khiến cô lộ rõ vẻ gầy gò.
Nhìn bóng dáng của Tô Bối, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh vẻ mặt không chịu khuất phục của cô khi đối mặt với đám người Chu Hồng Mai, ánh mắt của Từ Lãng bỗng ngây ra, trong lòng như có gì đó nhói đau.
…
“Khụ, ờm…”
“Tô Tiểu Bảo, em muốn nói gì thì cứ nói đi.” Nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của Tô Tiểu Bảo, Tô Bối cũng cảm thấy sốt ruột thay cho cậu.
Cô và Tô Tiểu Bảo ở bên nhau từ khi ra đời, thế nên họ hiểu rõ đối phương như hiểu rõ bản thân mình vậy.
Chỉ có điều con trai với con gái dẫu sao vẫn có điểm không giống nhau.
Tô Tiểu Bảo càng lớn thì Tô Bối phát hiện ra hình như cô càng khó hiểu được suy nghĩ của cậu hơn.
Suy nghĩ này cũng là điều mà Tô Tiểu Bảo muốn nói.
“Không phải chị cũng thích cái tên Từ Lãng kia đấy chứ?” Tô Tiểu Bảo do dự một lúc rồi hỏi.
Nghe thấy vậy, Tô Bối suýt nữa bật cười: “Sao có thể được chứ.”
“Chị không thích thằng đó à?”
“Nói bằng thừa.”
“Chị không cảm thấy là thằng đó rất đẹp trai à?” Tô Tiểu Bảo vẫn không yên tâm hỏi lại, dẫu sao thì vì vẻ ngoài đẹp trai của Từ Lãng mà ở trường có rất nhiều nữ sinh thích cậu ta.
Nghe thấy Tô Tiểu Bảo nói vậy, Tô Bối chỉ muốn vỗ vai cậu rồi bảo: “Thiếu niên, cậu vẫn còn non và xanh lắm.”
“Ai quy định là chỉ cần đẹp trai thì chị sẽ phải thích chứ? Hơn nữa, loại như Từ Lãng mà cũng được gọi là đẹp trai thì em cũng có thể debut ngành giải trí luôn rồi đấy.”
Nghe Tô Bối nói một hồi, hình như đúng là không hề thích Từ Lãng, Tô Tiểu Bảo cũng thấy yên tâm.
Hơn nữa, ý của Tô Bối là cái thằng Từ Lãng đó không bằng cậu?
Phát hiện ra điều này, Tô Tiểu Bảo không khỏi nhoẻn miệng cười: “Xem ra chị có con mắt nhìn đấy.”
“Sai rồi, phải nói là mắt chị không bị mù.” Tô Bối đáp trả.
Cái tên Từ Lãng đấy, dù là dung mạo hay IQ, đến cả thành tích học tập cũng đều kém xa Tô Tiểu Bảo.
Sở dĩ được coi là hot boy và nổi đình nổi đám ở trường là vì có hoàn cảnh gia đình tốt hơn Tô Tiểu Bảo thôi.
Chính là Từ Lãng, người được gọi là “cậu Từ” trong miệng mấy cô nữ sinh đó. Nhà cậu ta là làm kinh doanh mỏ than, nghe nói là rất có tiền. Hot boy của trường bọn họ, cũng là nam thần mà rất nhiều nữ sinh điêu đứng.
Nhìn thấy Từ Lãng, nghĩ đến chuyện đám người Chu Hồng Mai gây chuyện với cô chỉ là vì người này, Tô Bối không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Tránh ra.” Tô Tiểu Bảo nhìn kẻ chặn đường trước mặt, không hề khách khí nói.
Nghe vậy, ánh mắt đầy coi thường của Từ Lãng nhìn cặp song sinh trước mặt như muốn nói: “Tưởng tôi muốn lãng phí thời gian để nói chuyện với hạng người như mấy người chắc?”
“Tôi chỉ muốn nói một câu thôi, nói xong thì tôi sẽ đi.” Từ Lãng gằn giọng nói: “Tôi không thích Chu Hồng Mai, thế nên, mâu thuẫn giữa cô và cô ta không liên quan gì đến tôi hết.”
Chu Hồng Mai thích cậu ta, thậm chí là không chỉ một lần tỏ tình với cậu ta.
Cậu ta thì không hề thích loại con gái lưu manh như Chu Hồng Mai, đương nhiên là càng không thể nào thích loại con gái có xuất thân như Tô Bối.
Hôm đó cậu ta bị Chu Hồng Mai bám đến mất kiên nhẫn nên mới buột miệng nói một câu: “Tô Bối cũng thích tôi đấy, lẽ nào tôi cũng nhất định phải đáp lại cô ta à?”
Cậu ta nói như vậy chỉ vì muốn đuổi Chu Hồng Mai đi, mang Tô Bối ra làm ví dụ chỉ là để tăng tính hiệu quả thôi, còn việc Chu Hồng Mai sẽ đối xử với Tô Bối như thế nào thì Từ Lãng hoàn toàn không thèm bận tâm.
Nhưng cậu ta không ngờ hôm nay Chu Hồng Mai lại mở đoạn video ấy ở trên lớp.
Tuy rằng không hề xem nhưng sau khi nghe thấy những tiếng cười chế giễu và nhục mạ của mấy người Chu Hồng Mai trong đoạn phim, tiếng bạt tai rõ ràng cũng như tiếng kêu thét đứt ruột đứt gan của Tô Bối, trong lòng Từ Lãng không khỏi cảm thấy bứt rứt, giống như là đã làm việc gì đó trái với lương tâm vậy.
Bứt rứt cả buổi chiều, cuối cùng Từ Lãng vẫn đến gặp Tô Bối.
Nói xin lỗi là điều không thể, cậu ta đến chỉ là để nói với Tô Bối một tiếng, rằng cậu ta không hề có ý định nhằm vào cô, cũng không hề nợ gì cô cả.
Nói rõ những lời này xong, trong lòng Từ Lãng đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng mà Từ Lãng không hề ngờ rằng câu nói này của cậu ta lại bị Tô Bối hoàn toàn làm ngơ.
“Chúng ta đi thôi.” Tô Bối kéo Tô Tiểu Bảo đi vòng qua người Từ Lãng, từ đầu đến cuối không hề nhìn Từ Lãng dù chỉ là một cái.
Đối với kiểu thanh niên luôn cho mình là hơn hết tất cả mọi người này, Tô Bối cảm thấy có liếc nhìn một cái cũng là lãng phí thời gian.
…
Từ Lãng không ngờ rằng Tô Bối lại có thái độ như vậy.
Ở trường cậu ta luôn là hot boy lạnh lùng được mọi người vây quanh, lần đầu tiên bị một nữ sinh coi chẳng ra gì như vậy, Từ Lãng nhất thời có chút kinh ngạc.
Đợi đến lúc Từ Lãng còn muốn nói gì đấy thì Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đã đi xa rồi.
Hôm nay Tô Bối không hề mặc đồng phục, chỉ mặc một chiếc áo phông trắng, mặc đồ như vậy lại càng khiến cô lộ rõ vẻ gầy gò.
Nhìn bóng dáng của Tô Bối, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh vẻ mặt không chịu khuất phục của cô khi đối mặt với đám người Chu Hồng Mai, ánh mắt của Từ Lãng bỗng ngây ra, trong lòng như có gì đó nhói đau.
…
“Khụ, ờm…”
“Tô Tiểu Bảo, em muốn nói gì thì cứ nói đi.” Nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của Tô Tiểu Bảo, Tô Bối cũng cảm thấy sốt ruột thay cho cậu.
Cô và Tô Tiểu Bảo ở bên nhau từ khi ra đời, thế nên họ hiểu rõ đối phương như hiểu rõ bản thân mình vậy.
Chỉ có điều con trai với con gái dẫu sao vẫn có điểm không giống nhau.
Tô Tiểu Bảo càng lớn thì Tô Bối phát hiện ra hình như cô càng khó hiểu được suy nghĩ của cậu hơn.
Suy nghĩ này cũng là điều mà Tô Tiểu Bảo muốn nói.
“Không phải chị cũng thích cái tên Từ Lãng kia đấy chứ?” Tô Tiểu Bảo do dự một lúc rồi hỏi.
Nghe thấy vậy, Tô Bối suýt nữa bật cười: “Sao có thể được chứ.”
“Chị không thích thằng đó à?”
“Nói bằng thừa.”
“Chị không cảm thấy là thằng đó rất đẹp trai à?” Tô Tiểu Bảo vẫn không yên tâm hỏi lại, dẫu sao thì vì vẻ ngoài đẹp trai của Từ Lãng mà ở trường có rất nhiều nữ sinh thích cậu ta.
Nghe thấy Tô Tiểu Bảo nói vậy, Tô Bối chỉ muốn vỗ vai cậu rồi bảo: “Thiếu niên, cậu vẫn còn non và xanh lắm.”
“Ai quy định là chỉ cần đẹp trai thì chị sẽ phải thích chứ? Hơn nữa, loại như Từ Lãng mà cũng được gọi là đẹp trai thì em cũng có thể debut ngành giải trí luôn rồi đấy.”
Nghe Tô Bối nói một hồi, hình như đúng là không hề thích Từ Lãng, Tô Tiểu Bảo cũng thấy yên tâm.
Hơn nữa, ý của Tô Bối là cái thằng Từ Lãng đó không bằng cậu?
Phát hiện ra điều này, Tô Tiểu Bảo không khỏi nhoẻn miệng cười: “Xem ra chị có con mắt nhìn đấy.”
“Sai rồi, phải nói là mắt chị không bị mù.” Tô Bối đáp trả.
Cái tên Từ Lãng đấy, dù là dung mạo hay IQ, đến cả thành tích học tập cũng đều kém xa Tô Tiểu Bảo.
Sở dĩ được coi là hot boy và nổi đình nổi đám ở trường là vì có hoàn cảnh gia đình tốt hơn Tô Tiểu Bảo thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook