Một Nhà Chúng Tôi Đều Là Vai Ác
-
Chương 30:
“Cô sẽ lấy đề thi tháng lần này của trường để tiến hành trắc nghiệm, bởi vì độ khó của mỗi lần thi khác nhau, chỉ đánh giá bằng điểm số có thể sẽ không được trực quan. Vì thế để công bằng, cô để bạn học này kiểm tra cùng các em.”
Thật ra cách của chủ nhiệm khối cũng không hề công bằng như cô ấy đã nói.
Cậu học trò Tạ Dân Hiên này đúng là rất khó quản, đến trường đi học không trễ thì trốn tiết, nếu không thì lại ngáy khò khò trong giờ học.
Nhưng lại chẳng ảnh hưởng gì đến thành tích của người ta cả, không học hành gì mà lần nào thi cũng vẫn có thể đứng vững trong top 10 của khối.
Hơn nữa nhà họ Tạ còn là cổ đông lớn thứ hai trong ban quản trị của trường họ.
Để cậu đến so với hai học sinh chuyển trường này, đối với họ mà nói quả thật hơi tàn nhẫn, nhưng có thể làm họ nhận rõ được thực trạng và sự chênh lực cũng tốt.
“Đề thi và thời gian thi giống nhau, đến khi có kết quả thì sẽ biết liệu các em có phù hợp với độ khó của chương trình lớp 8 hay không.”
Nghe chủ nhiệm khối nói xong, Tô Bối và Tô Tiểu Bảo không phản ứng gì mà chỉ gật đầu.
Nhưng Trần Đức bên cạnh thì lại nhíu mày rõ rệt.
Cô giáo này coi anh ấy chưa trải sự đời à? Hay tưởng anh ấy mù thế?
Tạ Dân Hiên, cậu hai nhà họ Tạ, là thiếu niên thiên tài đã có chút tiếng tăm trong giới, bắt Tô Bối và Tô Tiểu Bảo so với cậu ấy...
Trần Đức lo lắng sợ hai đứa bé nhà mình bị đả kích.
“Mấy đứa Đỗ Nhất Minh hôm đó cũng bị em lôi đi đánh bóng, sao cô không kéo chúng nó đến đây thi cùng đi? Hơn nữa đề thi nhiều môn như thế, những người khác phải thi mất ba ngày luôn đấy? Cô định để tụi em thi cả buổi chiều à?” Tạ Dân Hiên ở bên cạnh cáu kỉnh lên tiếng.
“Em bỏ thi mà còn cãi lý à?” Chủ nhiệm khối trầm giọng nói: “Mau ngồi xuống thi đi, bây giờ là 13h, đến 16h kết thúc. Có thể không cần làm đề phụ môn toán, bài ngữ văn, nghe tiếng Anh, còn đề lịch sử, địa lý, sinh vật chỉ cần làm đề phán đoán và điền vào chỗ trống ở đằng trước. Đề nào không làm thì cô sẽ xem tình hình mà cho điểm. Ngoài ra làm phiền phụ huynh học sinh đến văn phòng của tôi ở bên cạnh chờ một chút.”
...
Trần Đức bị mời đến phòng bên cạnh, ba đứa trẻ ngồi trong phòng nghiên cứu bắt đầu làm bài thi.
Đây chính là đề thi tháng này hả? Đơn giản quá vậy.
Tạ Dân Hiên liếc sơ qua đề thi, cảm thấy hơi nhàm chán.
Cậu vốn định nằm bò trên bàn định ngủ một giấc trước, đợi đến bốn mươi phút cuối cùng rồi mới dậy viết sau.
Thì đúng lúc này, ánh mắt lại đột nhiên liếc tới Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh.
Tô Tiểu Bảo đã bắt đầu điền đề, tốc độ giải đề rất nhanh, hơn nữa nhìn thoáng qua từ xa, không ngờ đáp án của cậu lại đúng hết.
“Nghiêm túc thi đi, đừng chụm đầu bàn tán.” Chủ nhiệm khối ở bên cạnh nhắc nhở: “Ba người các em ngồi xa ra một chút, Tạ Dân Hiên, em ngồi qua bên kia đi.”
Chủ yếu là cô ấy đề phòng hai bạn học sinh mới chuyển trường sẽ chép bài của Tạ Dân Hiên.
Nghe thấy vậy, Tạ Dân Hiên không nói gì cả, tỏ vẻ thế nào cũng được rồi cầm mấy tờ giấy thi đi đến vị trí trong góc phòng nghiên cứu. Nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tô Tiểu Bảo, cậu cũng thu lại vẻ lười biếng trước đó mà bắt đầu làm đề.
…
Tốc độ hai người vô cùng nhanh, chưa đầy nửa tiếng đồng hồ đã làm xong hai trang đề thi.
Tô Bối không tham gia vào “cuộc tranh đấu gay gắt” của hai người họ. Sau khi nhận đề thi, cô cũng lật mấy tờ xem sơ một lượt, quả thật không khó.
Hơn nữa sau khi đã trải qua việc học cấp ba, trở lại làm đề thi của cấp hai, rất nhiều đề mục đều trở thành kiến thức cơ bản, gần như không cần suy nghĩ quá lâu là đã có thể biết được đáp án.
Nhưng Tô Bối cũng không lơ là, mỗi một đề mục cô đều nghiêm túc xem qua một lượt rồi mới điền đáp án, sau đó sẽ tính lại một lần nữa.
“Tô Tiểu Bảo, em đã làm xong chưa?” Tô Bối hỏi, nhân tiện còn liếc xem bạn học Tạ đã bắt đầu nằm bò ra bàn ngủ rồi.
“Ừ, chị không có vấn đề gì chứ?” Mấy đề ở đây khó hơn ở trường họ rất nhiều, cậu cũng hơi lo lắng cho Tô Bối.
“Dĩ nhiên không thành vấn đề!” Tô Bối tặng cho đối phương một ánh mắt yên tâm.
Lúc này, chủ nhiệm khối đi đến thu bài thi.
Sau khi thu bài thi trên bàn của Tạ Dân Hiên xong, cô ấy lại liếc nhìn hai người Tô Bối: “Bọn em cũng làm xong rồi hả?”
Tô Bối và Tô Tiểu Bảo gật đầu.
“Các em tên là Tô Bối và Tô Tiểu Bảo à? Anh Trần vừa nãy không phải là phụ huynh của các em phải không?”
“Không phải ạ.”
Có điều, ba ruột cũng không cùng họ với hai đứa.
“Bọn em mang họ mẹ.”
Nghe thấy vậy, cô giáo gật đầu rồi lại nhìn bài thi trong tay.
Phát hiện cả hai bài thi này đều được điền đầy đủ, vẻ ngạc nhiên thoáng hiện trong mắt chủ nhiệm khối: Lại làm xong hết ư? Hơn nữa, sao thấy đáp án của cả hai người họ không khác là bao so với Tạ Hiên Dân thế?
Cô chủ nhiệm khối còn cố ý tìm các thầy cô bộ môn chấm bài thi.
Sau đó cực kỳ sốc trước kết quả trả về.
Nếu không tính điểm tuyệt đối của các đề chưa làm thì Tạ Dân Hiên thi mấy môn toán, ngoại ngữ, hóa, sinh đều đạt 100 điểm. Ngoài ra môn ngữ văn, vật lý và lịch sử, địa lý cũng đều trên 95 điểm.
Các thầy cô đã quá quen đối với việc cậu thi được điểm cao rồi nên chuyện này cũng chẳng có gì. Điều khiến cô ấy ngạc nhiên chính là thành tích của hai đứa còn lại.
Thật ra cách của chủ nhiệm khối cũng không hề công bằng như cô ấy đã nói.
Cậu học trò Tạ Dân Hiên này đúng là rất khó quản, đến trường đi học không trễ thì trốn tiết, nếu không thì lại ngáy khò khò trong giờ học.
Nhưng lại chẳng ảnh hưởng gì đến thành tích của người ta cả, không học hành gì mà lần nào thi cũng vẫn có thể đứng vững trong top 10 của khối.
Hơn nữa nhà họ Tạ còn là cổ đông lớn thứ hai trong ban quản trị của trường họ.
Để cậu đến so với hai học sinh chuyển trường này, đối với họ mà nói quả thật hơi tàn nhẫn, nhưng có thể làm họ nhận rõ được thực trạng và sự chênh lực cũng tốt.
“Đề thi và thời gian thi giống nhau, đến khi có kết quả thì sẽ biết liệu các em có phù hợp với độ khó của chương trình lớp 8 hay không.”
Nghe chủ nhiệm khối nói xong, Tô Bối và Tô Tiểu Bảo không phản ứng gì mà chỉ gật đầu.
Nhưng Trần Đức bên cạnh thì lại nhíu mày rõ rệt.
Cô giáo này coi anh ấy chưa trải sự đời à? Hay tưởng anh ấy mù thế?
Tạ Dân Hiên, cậu hai nhà họ Tạ, là thiếu niên thiên tài đã có chút tiếng tăm trong giới, bắt Tô Bối và Tô Tiểu Bảo so với cậu ấy...
Trần Đức lo lắng sợ hai đứa bé nhà mình bị đả kích.
“Mấy đứa Đỗ Nhất Minh hôm đó cũng bị em lôi đi đánh bóng, sao cô không kéo chúng nó đến đây thi cùng đi? Hơn nữa đề thi nhiều môn như thế, những người khác phải thi mất ba ngày luôn đấy? Cô định để tụi em thi cả buổi chiều à?” Tạ Dân Hiên ở bên cạnh cáu kỉnh lên tiếng.
“Em bỏ thi mà còn cãi lý à?” Chủ nhiệm khối trầm giọng nói: “Mau ngồi xuống thi đi, bây giờ là 13h, đến 16h kết thúc. Có thể không cần làm đề phụ môn toán, bài ngữ văn, nghe tiếng Anh, còn đề lịch sử, địa lý, sinh vật chỉ cần làm đề phán đoán và điền vào chỗ trống ở đằng trước. Đề nào không làm thì cô sẽ xem tình hình mà cho điểm. Ngoài ra làm phiền phụ huynh học sinh đến văn phòng của tôi ở bên cạnh chờ một chút.”
...
Trần Đức bị mời đến phòng bên cạnh, ba đứa trẻ ngồi trong phòng nghiên cứu bắt đầu làm bài thi.
Đây chính là đề thi tháng này hả? Đơn giản quá vậy.
Tạ Dân Hiên liếc sơ qua đề thi, cảm thấy hơi nhàm chán.
Cậu vốn định nằm bò trên bàn định ngủ một giấc trước, đợi đến bốn mươi phút cuối cùng rồi mới dậy viết sau.
Thì đúng lúc này, ánh mắt lại đột nhiên liếc tới Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh.
Tô Tiểu Bảo đã bắt đầu điền đề, tốc độ giải đề rất nhanh, hơn nữa nhìn thoáng qua từ xa, không ngờ đáp án của cậu lại đúng hết.
“Nghiêm túc thi đi, đừng chụm đầu bàn tán.” Chủ nhiệm khối ở bên cạnh nhắc nhở: “Ba người các em ngồi xa ra một chút, Tạ Dân Hiên, em ngồi qua bên kia đi.”
Chủ yếu là cô ấy đề phòng hai bạn học sinh mới chuyển trường sẽ chép bài của Tạ Dân Hiên.
Nghe thấy vậy, Tạ Dân Hiên không nói gì cả, tỏ vẻ thế nào cũng được rồi cầm mấy tờ giấy thi đi đến vị trí trong góc phòng nghiên cứu. Nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tô Tiểu Bảo, cậu cũng thu lại vẻ lười biếng trước đó mà bắt đầu làm đề.
…
Tốc độ hai người vô cùng nhanh, chưa đầy nửa tiếng đồng hồ đã làm xong hai trang đề thi.
Tô Bối không tham gia vào “cuộc tranh đấu gay gắt” của hai người họ. Sau khi nhận đề thi, cô cũng lật mấy tờ xem sơ một lượt, quả thật không khó.
Hơn nữa sau khi đã trải qua việc học cấp ba, trở lại làm đề thi của cấp hai, rất nhiều đề mục đều trở thành kiến thức cơ bản, gần như không cần suy nghĩ quá lâu là đã có thể biết được đáp án.
Nhưng Tô Bối cũng không lơ là, mỗi một đề mục cô đều nghiêm túc xem qua một lượt rồi mới điền đáp án, sau đó sẽ tính lại một lần nữa.
“Tô Tiểu Bảo, em đã làm xong chưa?” Tô Bối hỏi, nhân tiện còn liếc xem bạn học Tạ đã bắt đầu nằm bò ra bàn ngủ rồi.
“Ừ, chị không có vấn đề gì chứ?” Mấy đề ở đây khó hơn ở trường họ rất nhiều, cậu cũng hơi lo lắng cho Tô Bối.
“Dĩ nhiên không thành vấn đề!” Tô Bối tặng cho đối phương một ánh mắt yên tâm.
Lúc này, chủ nhiệm khối đi đến thu bài thi.
Sau khi thu bài thi trên bàn của Tạ Dân Hiên xong, cô ấy lại liếc nhìn hai người Tô Bối: “Bọn em cũng làm xong rồi hả?”
Tô Bối và Tô Tiểu Bảo gật đầu.
“Các em tên là Tô Bối và Tô Tiểu Bảo à? Anh Trần vừa nãy không phải là phụ huynh của các em phải không?”
“Không phải ạ.”
Có điều, ba ruột cũng không cùng họ với hai đứa.
“Bọn em mang họ mẹ.”
Nghe thấy vậy, cô giáo gật đầu rồi lại nhìn bài thi trong tay.
Phát hiện cả hai bài thi này đều được điền đầy đủ, vẻ ngạc nhiên thoáng hiện trong mắt chủ nhiệm khối: Lại làm xong hết ư? Hơn nữa, sao thấy đáp án của cả hai người họ không khác là bao so với Tạ Hiên Dân thế?
Cô chủ nhiệm khối còn cố ý tìm các thầy cô bộ môn chấm bài thi.
Sau đó cực kỳ sốc trước kết quả trả về.
Nếu không tính điểm tuyệt đối của các đề chưa làm thì Tạ Dân Hiên thi mấy môn toán, ngoại ngữ, hóa, sinh đều đạt 100 điểm. Ngoài ra môn ngữ văn, vật lý và lịch sử, địa lý cũng đều trên 95 điểm.
Các thầy cô đã quá quen đối với việc cậu thi được điểm cao rồi nên chuyện này cũng chẳng có gì. Điều khiến cô ấy ngạc nhiên chính là thành tích của hai đứa còn lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook