Một Nhà Chúng Tôi Đều Là Vai Ác
-
Chương 31:
Tuy Tô Tiểu Bảo chỉ có môn toán đạt điểm tuyệt đối, nhưng mấy môn khác cũng đạt điểm không hề thấp. Tổng số điểm gộp lại còn cao hơn cả Tạ Dân Hiên 1 điểm.
Thành tích của Tô Bối thì càng khiếp hơn, ngoài môn ngữ văn ra thì các môn khác cô đều đạt 100 điểm.
Nếu không phải tin tưởng đề thi trường họ không bị lộ, thì cô chủ nhiệm khối này đã nghi ngờ liệu có phải hai đứa nhỏ kia học thuộc đáp án tiêu chuẩn rồi mới tới dự thi hay không.
“Thầy Lâm, kinh nghiệm dạy học của thầy khá phong phú, thầy xem, liệu có phải bài thi của hai học sinh này sao chép của Tạ Dân Hiên không?”
Nghe thấy vậy, thầy dạy toán mỉm cười.
“Không có chuyện đó đâu.” Thầy dạy toán nói chắc như đinh đóng cột.
“Chủ nhiệm Chu, cô tới đây xem đề này đi.” Thầy ấy chỉ vào một đề bài cuối cùng trên cả ba bài thi rồi nói: “Ba bài này đều có đáp án chính xác, Tạ Dân Hiên dùng hình học để giải đề, còn Tô Tiểu Bảo lại sử dụng đại số để giải.”
“Thế còn Tô Bối thì sao?” Chủ nhiệm khối chỉ vào ba công thức đã giải ra đáp án rồi hỏi.
Thầy giáo dạy toán: “Em đó à...” Em này thì càng giỏi, dùng luôn phương pháp toán học cấp ba để giải đề luôn.
Bây giờ ý thức tự học trước của học sinh đúng là mạnh mẽ!
…
Ở đầu bên kia, Trần Đức chưa biết kết quả kiểm tra, vẫn đang cố gắng xây dựng tâm lý cho hai chị em họ ở trong phòng nghiên cứu.
“Chú Trần, chú định nói bạn học Tạ vừa nãy rất giỏi à?” Tô Bối tổng kết lại lời nói của anh ấy rồi hỏi ngược lại.
Trần Đức: Đúng thế! Cho nên, thi kém hơn so với cậu ấy thì các cháu cũng không cần phải buồn!
“Rất giỏi á? Cháu cảm thấy cũng chỉ đến thế thôi mà.” Bên cạnh vang lên giọng nói lạnh lùng của Tô Tiểu Bảo, xen lẫn thêm cả chút khinh thường.
Trần Đức: “…”
Chú đang cố tìm đường xuống nước cho các cháu đó chàng trai, sao cháu lại không nghĩ thông được thế hả.
…
Ba người họ chờ tới khi chủ nhiệm khối tới.
Lúc này, Trần Đức lại khôi phục dáng vẻ trầm ổn, khôn khéo khi ở trước mặt người khác: “Chủ nhiệm Chu, thành tích của hai đứa nhỏ...”
“Rất xin lỗi anh Trần, lúc trước tôi tiến hành tìm hiểu hai em không đủ khách quan. Trải qua lần kiểm tra này, thành tích của hai em cực kỳ tốt, hoàn toàn đáp ứng đủ yêu cầu tiến độ học tập của lớp 8.”
Đừng nói là lớp 8, theo cách nói của các thầy cô bộ môn thì hai đứa này không hề thua kém Tạ Dân Hiên, thuộc hàng học sinh giỏi, lên thẳng lớp 9 cũng không có vấn đề gì.
“Vậy có thể cho hai đứa nó biết kết quả kiểm tra lần này không?” Sau khi ngạc nhiên qua đi, Trần Đức cất tiếng hỏi.
Chủ nhiệm cấp đưa luôn bài thi đã được chấm điểm của hai người họ cho anh ấy.
Trần Đức: !
…
Buổi tối, sau khi báo cáo sơ lược công việc với anh Tần xong, Trần Đức sốt sắng kể lại kết quả kiểm tra ở trường của hai người Tô Bối hôm nay.
“Tiểu Bối và Tiểu Bảo đều gần như đạt điểm tuyệt đối, hơn nữa điểm số còn cao hơn một ít so với Tạ Dân Hiên nhà họ Tạ.” Giọng Trần Đức lộ ra vẻ tự hào.
“Là cái thằng bé Tạ Dân Hiên của nhà họ Tạ luôn được Tạ Chu Thành thổi phồng kia ấy à?” Cũng chỉ đến thế là cùng.
Tần Thiệu thuận miệng nói, giọng điệu khe khẽ như thể còn xen lẫn tiếng cười khinh thường.
“Cậu hai nhà họ Tạ cũng giỏi lắm, nhưng Tiểu Bối và Tiểu Bảo càng ưu tú hơn.” Nghe thấy giọng điệu anh Tần nhẹ nhàng, Trần Đức cũng mỉm cười theo rồi nói.
“Chỉ có điều… bởi vì trước mắt Tiểu Bối và Tiểu Bảo chưa thể tạo học bạ trong trường nên chỉ đành tạm thời coi như dự thính cùng lớp.”
Cứ thế, dù hai người có thi thật tốt, giành được bao nhiêu giải cũng không thể thể nào điền vào hồ sơ được, thật sự rất đáng tiếc.
“Sếp…”
Trần Đức cứ nhịn mãi, cuối cùng vẫn không nhịn nổi bèn đề nghị với Tần Thiệu: “Anh xem, hay là chờ sau khi anh trở về thì suy xét một chút về vấn đề hộ khẩu của hai đứa nó đi?”
Nghe thấy lời đề nghị của Trần Đức, Tần Thiệu thoáng im lặng một chốc.
“Đã có kết quả xét nghiệm ADN chưa?” Tần Thiệu hỏi lại.
Còn chưa chứng minh được đó là con của anh mà đã vội vã đi làm hộ khẩu rồi?
Trần Đức: “…”
Bây giờ anh ấy chỉ ước gì nhanh chóng lấy được báo cáo xét nghiệm ADN của hai đứa nhỏ cùng anh Tần. Nhưng vấn đề là lúc trước sếp bận rộn chuyện của công ty con Lam Thiên nên đi gấp, hoàn toàn không kịp tới lấy mẫu.
Tuy rằng chuyện làm hộ khẩu tạm thời bị mắc kẹt chỗ Tần Thiệu, nhưng Trần Đức ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn sắp xếp mấy người tới huyện Hồng Tinh tìm hiểu một chút về trường học của hai đứa nhỏ, tiện thể dò hỏi chuyện hộ khẩu và học bạ.
Thành tích của Tô Bối thì càng khiếp hơn, ngoài môn ngữ văn ra thì các môn khác cô đều đạt 100 điểm.
Nếu không phải tin tưởng đề thi trường họ không bị lộ, thì cô chủ nhiệm khối này đã nghi ngờ liệu có phải hai đứa nhỏ kia học thuộc đáp án tiêu chuẩn rồi mới tới dự thi hay không.
“Thầy Lâm, kinh nghiệm dạy học của thầy khá phong phú, thầy xem, liệu có phải bài thi của hai học sinh này sao chép của Tạ Dân Hiên không?”
Nghe thấy vậy, thầy dạy toán mỉm cười.
“Không có chuyện đó đâu.” Thầy dạy toán nói chắc như đinh đóng cột.
“Chủ nhiệm Chu, cô tới đây xem đề này đi.” Thầy ấy chỉ vào một đề bài cuối cùng trên cả ba bài thi rồi nói: “Ba bài này đều có đáp án chính xác, Tạ Dân Hiên dùng hình học để giải đề, còn Tô Tiểu Bảo lại sử dụng đại số để giải.”
“Thế còn Tô Bối thì sao?” Chủ nhiệm khối chỉ vào ba công thức đã giải ra đáp án rồi hỏi.
Thầy giáo dạy toán: “Em đó à...” Em này thì càng giỏi, dùng luôn phương pháp toán học cấp ba để giải đề luôn.
Bây giờ ý thức tự học trước của học sinh đúng là mạnh mẽ!
…
Ở đầu bên kia, Trần Đức chưa biết kết quả kiểm tra, vẫn đang cố gắng xây dựng tâm lý cho hai chị em họ ở trong phòng nghiên cứu.
“Chú Trần, chú định nói bạn học Tạ vừa nãy rất giỏi à?” Tô Bối tổng kết lại lời nói của anh ấy rồi hỏi ngược lại.
Trần Đức: Đúng thế! Cho nên, thi kém hơn so với cậu ấy thì các cháu cũng không cần phải buồn!
“Rất giỏi á? Cháu cảm thấy cũng chỉ đến thế thôi mà.” Bên cạnh vang lên giọng nói lạnh lùng của Tô Tiểu Bảo, xen lẫn thêm cả chút khinh thường.
Trần Đức: “…”
Chú đang cố tìm đường xuống nước cho các cháu đó chàng trai, sao cháu lại không nghĩ thông được thế hả.
…
Ba người họ chờ tới khi chủ nhiệm khối tới.
Lúc này, Trần Đức lại khôi phục dáng vẻ trầm ổn, khôn khéo khi ở trước mặt người khác: “Chủ nhiệm Chu, thành tích của hai đứa nhỏ...”
“Rất xin lỗi anh Trần, lúc trước tôi tiến hành tìm hiểu hai em không đủ khách quan. Trải qua lần kiểm tra này, thành tích của hai em cực kỳ tốt, hoàn toàn đáp ứng đủ yêu cầu tiến độ học tập của lớp 8.”
Đừng nói là lớp 8, theo cách nói của các thầy cô bộ môn thì hai đứa này không hề thua kém Tạ Dân Hiên, thuộc hàng học sinh giỏi, lên thẳng lớp 9 cũng không có vấn đề gì.
“Vậy có thể cho hai đứa nó biết kết quả kiểm tra lần này không?” Sau khi ngạc nhiên qua đi, Trần Đức cất tiếng hỏi.
Chủ nhiệm cấp đưa luôn bài thi đã được chấm điểm của hai người họ cho anh ấy.
Trần Đức: !
…
Buổi tối, sau khi báo cáo sơ lược công việc với anh Tần xong, Trần Đức sốt sắng kể lại kết quả kiểm tra ở trường của hai người Tô Bối hôm nay.
“Tiểu Bối và Tiểu Bảo đều gần như đạt điểm tuyệt đối, hơn nữa điểm số còn cao hơn một ít so với Tạ Dân Hiên nhà họ Tạ.” Giọng Trần Đức lộ ra vẻ tự hào.
“Là cái thằng bé Tạ Dân Hiên của nhà họ Tạ luôn được Tạ Chu Thành thổi phồng kia ấy à?” Cũng chỉ đến thế là cùng.
Tần Thiệu thuận miệng nói, giọng điệu khe khẽ như thể còn xen lẫn tiếng cười khinh thường.
“Cậu hai nhà họ Tạ cũng giỏi lắm, nhưng Tiểu Bối và Tiểu Bảo càng ưu tú hơn.” Nghe thấy giọng điệu anh Tần nhẹ nhàng, Trần Đức cũng mỉm cười theo rồi nói.
“Chỉ có điều… bởi vì trước mắt Tiểu Bối và Tiểu Bảo chưa thể tạo học bạ trong trường nên chỉ đành tạm thời coi như dự thính cùng lớp.”
Cứ thế, dù hai người có thi thật tốt, giành được bao nhiêu giải cũng không thể thể nào điền vào hồ sơ được, thật sự rất đáng tiếc.
“Sếp…”
Trần Đức cứ nhịn mãi, cuối cùng vẫn không nhịn nổi bèn đề nghị với Tần Thiệu: “Anh xem, hay là chờ sau khi anh trở về thì suy xét một chút về vấn đề hộ khẩu của hai đứa nó đi?”
Nghe thấy lời đề nghị của Trần Đức, Tần Thiệu thoáng im lặng một chốc.
“Đã có kết quả xét nghiệm ADN chưa?” Tần Thiệu hỏi lại.
Còn chưa chứng minh được đó là con của anh mà đã vội vã đi làm hộ khẩu rồi?
Trần Đức: “…”
Bây giờ anh ấy chỉ ước gì nhanh chóng lấy được báo cáo xét nghiệm ADN của hai đứa nhỏ cùng anh Tần. Nhưng vấn đề là lúc trước sếp bận rộn chuyện của công ty con Lam Thiên nên đi gấp, hoàn toàn không kịp tới lấy mẫu.
Tuy rằng chuyện làm hộ khẩu tạm thời bị mắc kẹt chỗ Tần Thiệu, nhưng Trần Đức ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn sắp xếp mấy người tới huyện Hồng Tinh tìm hiểu một chút về trường học của hai đứa nhỏ, tiện thể dò hỏi chuyện hộ khẩu và học bạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook