Một Giây Rung Động Cả Đời Không Quên
-
Chương 11-5: Ngoại truyện 1 – Khi yêu, ai chẳng dại khờ 5
Edit: Sa Lần cuối cùng anh gặp Bạch Hi trước khi cô đi Z, cô đã biết tất cả. Khi anh chạy tới ngôi nhà ở đường Hoa Sơn, cô đã dọn đồ đi, ngôi nhà trống rỗng, chẳng còn là là mái hiên ấm áp như mấy ngày họ ở đây nữa. Thẩm Khâm Tuyển chợt nhìn thấy vết đỏ trên tấm khăn trải bàn. Thái dương anh giật mấy cái, anh cảm thấy như mình sắp nổ tung. Anh gọi điện cho cô, nhưng cô không nghe máy. Vội vàng chạy ra cửa, biết rõ ở thành phố này Bạch Hi không còn chỗ nào để ở nữa, anh lái xe thẳng đến phòng trọ mà cô ở trước kia. Anh vẫn nhớ rõ con đường đi đến nơi đó, nhưng khi dừng ở dưới lầu, thấy Hứa Trác mở cửa sổ vẫy tay với anh, nhịp tim anh vẫn đập chưa thể ổn định. Anh không kịp nhìn kỹ Hứa Trác mà sải chân chạy nhanh lên nhà. Bạch Hi bình yên vô sự đứng đó, vẻ mặt ngơ ngác, hay đúng hơn là một giây sau sẽ bật khóc. Anh không nói gì mà đi qua xem xét hai tay cô, lúc này quả tim mới nằm lại nơi lồng ngực, nhưng sau đó những chuyện tàn khốc trong quá khứ lại ùa về, lúc xoay người định bỏ đi, anh nghe cô gọi tên anh. “Em cũng không có ba mẹ.” Giọng của cô vừa nhỏ vừa yếu, tựa như cánh diều trong trận cuồng phong, lúc nào cũng có thể bị cuốn bay, “Anh chỉ lừa dối một người tình nguyện tin anh mà thôi.” Từng câu từng chữ không khác gì tiếng nổ đập vào tai anh. Hóa ra cô đã biết từ lâu. Anh không có cách nào để đáp trả dù chỉ một chữ, chỉ có thể lê từng bước chân ra khỏi căn phòng, lái xe về công ty, ngồi dưới bãi đậu xe đến tận đêm khuya. Bọn họ đều cần thời gian chữa trị vết thương. Nhưng giữa yêu và hận, buông bỏ và day dứt là là những lựa chọn khó khăn, anh không thể hiểu rõ nhanh như Bạch Hi. Mấy tháng sau, anh vô tình đọc được tin tức nữ nhiếp ảnh gia duy nhất của đoàn nhiếp ảnh Trung Quốc công tác tại Z bị quân nổi dậy bắt cóc, không rõ tình hình. Chiều hôm đó có một cuộc họp, những người tham gia đã có mặt đầy đủ. Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Thẩm Khâm Tuyển còn không kịp cầm áo khoác, anh vội vơ lấy chìa khóa xe đi vào thang máy, xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm mà không nói một tiếng nào. Trợ lý không đuổi kịp anh nên chỉ biết gọi điện thoại cho anh, nhưng tiếng chuông điện thoại vang lên từ phòng làm việc của anh. Ngay cả điện thoại mà anh cũng không kịp lấy. Xe chạy thẳng đến căn hộ của Mạch Trăn Đông, dùng hết sức để đập cửa, khi Mạch Trăn Đông mở cửa, anh tiến lên túm lấy cổ áo của đối phương, gằn hỏi: “Bạch Hi đi Z đúng không?” Mạch Trăn Đông vừa ngủ dậy, mơ mơ màng màng nói: “Cậu nổi điên cái gì thế?” Anh đẩy anh ta vào tường, “Anh nói đi! Có phải không?” “Phải…” Còn chưa dứt lời, Thẩm Khâm Tuyển đã đấm anh ta một cái rất mạnh đến khiến môi anh ta bị rách toạc. Mạch Trăn Đông không hề nghĩ ngợi mà đấm lại. Hai người đàn ông cao ngang ngửa nhau ra sức đánh đối phương. Cuối cùng Mạch Trăn Đông lùi về sau, lau vết máu bên khóe miệng, thở hồng hộc hỏi: “Mẹ nó, cậu nổi điên cái gì thế?” “Nếu Bạch Hi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho anh đâu.” Anh nhìn đối phương chằm chằm, trông vô cùng khổ sở. Anh dùng tốc độ nhanh nhất có thể để làm visa, liên lạc với đại sứ quán và thuyết phục Mạc Gia Minh. Ba ngày sau, Thẩm Khâm Tuyển tới thủ đô nước Z. Lúc xuống máy bay, nhận được tin người bị bắt cóc là đàn ông, tim anh mới bình ổn lại một chút, nhưng sau đó lại nghe nói đã bị mất liên lạc hai ngày với đoàn nhiếp ảnh Trung Quốc. Cũng may Mạc Gia Minh đi cùng anh, anh ta vừa quen biết chính phủ vừa có quan hệ với xã hội đen nơi đây nên thuận lợi cứu người bị bắt cóc ra ngoài, thậm chí còn tài giỏi đến mức nhờ được quân chính phủ hộ tống họ đến khu vực an toàn. Thẩm Khâm Tuyển cho rằng khi tìm được Bạch Hi, mọi chuyện sẽ kết thúc. Anh mặc kệ tương lai của họ ra sao, anh chỉ cần cô bình an theo anh trở về là được. Nhưng chờ đợi họ là sự tàn nhẫn đến hời hợt của vận mệnh. Cô đứng yên ở đó, khàn giọng ngăn anh lại gần. Não như ngừng hoạt động, không còn lý trí, sức phán đoán cũng biến mất, Thẩm Khâm Tuyển bước từng bước lại gần cô, giữa hai từ sống và chết, anh cảm thấy sao mà dễ dàng quá đỗi, bởi vì so với mấy tháng trước, lựa chọn lúc này quá giản đơn. Cùng sống, hoặc cùng hết. Anh một mực nắm chặt tay cô, mặc kệ cô nói gì, cầu xin cũng được, mắng chửi cũng xong, anh đều nhất quyết không buông tay. Không phải anh không sợ chết, chỉ là anh không thể tưởng tượng được cảnh Bạch Hi nổ tung thành từng mảnh trước mắt mình… Anh nghĩ tới việc mình đã chờ đợi suốt bao năm rồi lại lặng lẽ nhìn cô gái với mái tóc ngắn cũn rõ ràng là rất sợ nhưng lại giả vờ kiên cường… Anh chợt thấy mình quá ngớ ngẩn khi đã đổ hết mọi thù hận lên người cô dù nó chẳng thuộc về cô. Trong mắt anh, cô còn nhỏ, đôi khi rất trẻ con, nhưng cô lại nhìn thấu những việc mà anh không tài nào thông suốt. Yêu quan trọng hơn hận, buông bỏ quan trọng hơn cữ mãi day dứt. “Em không được nới lỏng chân, nếu không thì chúng ta sẽ cùng chết đó.” Lúc nói ra những lời đó, vẻ mặt của Thẩm Khâm Tuyển vừa ung dung vừa nhẹ nhõm, những chuyện còn lại cứ phó mặc cho vận mệnh đi. Nếu vận mệnh tàn nhẫn đến mức muốn bọn họ chết cùng nhau, anh cũng không oán trách. May là họ vẫn sống. Thậm chí vận mệnh còn tặng anh một món quà lớn là để anh bị bệnh trên máy bay. Lúc bị sốt cao và ngủ mê man, anh vẫn nắm chặt tay cô; trong thời gian bị cách ly, anh giả vờ không tỉnh táo để cô chăm sóc mình, một bước không rời. Nhưng bệnh thì cũng có ngày được chữa khỏi, còn trái tim đã bị tổn thương của cô thì chẳng còn tin tưởng anh nữa. Có lẽ chỉ có thời gian mới chữa trị được tất cả. Thẩm Khâm Tuyển nghĩ vậy nên cũng chẳng lo lắng nữa. Anh đã đợi hơn hai mươi năm rồi thì sao phải lo lắng khi đợi thêm một thời gian ngắn nữa. Cuộc sống của họ sẽ gặp phải nguy hiểm như ở Z lần nữa, vì thế anh để cô tự do, không hề tạo áp lực cho cô. Nhiều lần ở sân bay, đứng ngắm cô từ xa, thấy cô ở bên cạnh đồng nghiệp rất vui vẻ, anh nghĩ mình vẫn nên tránh mặt cô, vì khi đó anh vẫn chưa chắc chắn rằng liệu khi ngoảnh đầu lại nhìn thấy anh, cô có nở nụ cười rạng rỡ và gọi tên anh, nói rằng: “Thẩm Khâm Tuyển, anh đến rồi à?” hay không. Anh đợi cô mười tháng. Mười tháng, không dài không ngắn. Không phải anh mất kiên nhẫn, mà là vì sắp tới sinh nhật cô. Anh đứng bên dưới núi tuyết, trong những luồng gió phần phật buổi sớm mai, thấp thỏm hỏi cô: “Mười tháng rồi, Bạch Hi, tình cảm của em đã quay lại chưa?” Vào khoảnh khắc cô nở nụ cười, đối với anh, không thứ gì có thể đẹp hơn cảnh vật trước. Hôn lễ được ấn định vào ba tháng sau. Hai vợ chồng đều muốn đơn giản nên chỉ cử hành nghi lễ ở sân cỏ trong nhà. Lúc lên kế hoạch cho hôn lễ, vì Bạch Hi không có phụ huynh nên đã mời Mạch Trăn Đông đóng vai trò như người anh, trao tay cô dâu cho chú rể. Thẩm Khâm Tuyển nghe thế thì gương mặt hiện rõ vẻ không vui, nhưng thấy Bạch Hi vui nên anh cũng không nói gì. Tuy nhiên, khi Mạch Trăn Đông đến nhà rồi tự cho mình là anh trai thật, rốt cuộc Thẩm Khâm Tuyển cũng không nhịn nổi nữa. “Mạch Trăn Đông, tôi vẫn còn nhớ chuyện anh hại Bạch Hi suýt chết ở Z đấy.” Mạch Trăn Đông nghe thế thì khóe môi giật mấy cái, “Thế ai làm em ấy tổn thương? Nếu cậu không…” “Hai anh đang nói gì thế?” Bạch Hi bưng trà lên, nhìn hai người với vẻ ngạc nhiên. “Bọn anh đang bàn khi anh giao tay em cho cậu ta thì nên nói gì.” “Ừ… Đúng vậy.” Hai người đàn ông trưởng thành tạm đình chiến, buộc bản thân phải đè nén cơn giận. Hôn lễ được lên kế hoạch thuận lợi. Ngày kết hôn, lúc đứng đằng sau chờ đến giờ bắt đầu nghi thức, Bạch Hi cầm máy ảnh, vô tư chụp chú rể đứng ở bên cạnh. “Cười lên nào Thẩm Khâm Tuyển!” Chú rể nhìn cô dâu vừa xách váy vừa đảo quanh mình, cảm thấy vô cùng bất lực: “Em không thể ở yên một chút được sao?” “Cả đời chỉ kết hôn có một lần, em muốn chụp thật là nhiều ảnh.” Chiếc váy cưới tinh sảo không hề lộ vai như những chiếc váy khác mà là cao tới cổ được khoác trên người cô dâu làm cô toát lên vẻ nhã nhặn lạ lùng. Mái tóc dài được búi cao bởi chiếc kẹp tóc ngọc trai, vài sợi tóc được thả xuống bên tai. Đây là bộ trang phục nữ tính nhất của Bạch Hi mà Thẩm Khâm Tuyển từng thấy. Nhưng bây giờ sắp diễn ra hôn lễ, lại chỉ có riêng hai người nên bản tính của Bạch Hi hoàn toàn bị bại lộ, không lúc nào rảnh tay cả. “Sao trông anh nghiêm túc thế?” Cô trêu anh. “Em không hồi hộp hả?” Anh nghiêm nghị hỏi cô. “Anh hồi hộp lắm hả?” Bạch Hi khẽ nghiêng đầu, “Có phải anh sợ em sẽ đổi ý không?” Anh thấy cô quá vô tư thì buồn cười, thế là xông tới kéo cô, hôn cô mãnh liệt mà chẳng hề lo lắng là sẽ làm hỏng lớp trang điểm của cô. Nụ hôn rất sâu. Lúc đầu Bạch Hi trợn mắt, khẽ giãy giụa nhưng không đẩy được anh ra, sau đó cô từ từ nhắm mắt lại, vòng tay quanh eo anh, để mặc hai hơi thở quấn quýt lấy nhau. Mãi đến khi có người lúng túng đằng hắng, “Tới giờ rồi Bạch Hi.” Bạch Hi cuống quýt mở mắt, Thẩm Khâm Tuyển ung dung buông cô ra, khẽ nghiêng đầu nói bên tai cô: “Anh ra ngoài trước đây.” “Anh coi nè!” Lúc này cô mới nhớ ra là phải giận anh, đồng thời cũng vội vàng xem lại lớp trang điểm của mình. “Đẹp lắm, anh biết kiềm chế mà.” Anh nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, nói nhỏ. Cô nhìn anh chằm chằm đầy oán trách. Anh cười: “Anh chỉ muốn để em yên tĩnh một lát thôi.” Tuy hôn lễ được tổ chức đơn giản nhưng khi kết thúc thì cũng đã hơi muộn. Sắp xếp xe cộ đưa khách về xong, hai vợ chồng son tạm biệt ông nội rồi về nhà mình. Nhưng vẫn phải nhờ tài xế. Thẩm Khâm Tuyển uống rượu nên không thể lái xe, còn Bạch Hi thì tuy không uống rượu nhưng mới năm giờ sáng đã phải dậy trang điểm, thay trang phục, rồi cả ngày phải đi qua đi lại chào hỏi khách khứa, còn phải tranh thủ chụp hình vào những lúc rảnh nên vừa lên xe, cô liền dựa vào người Thẩm Khâm Tuyển ngủ bù. Vì đã khuya nên đường xa khá thông thoáng, đoạn đường thường ngày phải tốn ba mươi phút lái xe thì hôm nay chỉ cần một nửa thời gian. Lết ra khỏi thang máy, vừa mở cửa vào nhà, Bạch Hi lập tức cởi giày rồi ngã nhào xuống sofa, nằm im không nhúc nhích. “Tắm đi.” Có người đá cô. “Cho em nằm một lát.” “Tắm đi.” “…” “Đi ăn khuya.” “Em đi với!” Bạch Hi ngồi bật dậy. Thẩm Khâm Tuyển đứng cúi đầu nhìn cô, thấy vậy thì bật cười, sau đó khom lưng chống hai tay bên người cô, “Vậy em đi tắm đi.” Phải gội đầu ba lần mới gội sạch đóng keo xịt tóc, thay bộ đồ thoải mái, sấy tóc qua loa, Bạch Hi đi chân trần ra ngoài. Phòng ngủ không có ai, phòng khách cũng không có, không biết Thẩm Khâm Tuyển đi đâu rồi. Trên bàn có bình nước ấm và ly nước mật ong chỉ còn một nửa, Bạch Hi chậm rãi uống xong thì nghe có tiếng mở cửa nhà. Thẩm Khâm Tuyển mặc quần áo ở nhà đi vào, tay xách một cái túi lớn, vừa ngẩng đầu liền thấy Bạch Hi sáng mắt nhào về phía anh, hét lên: “Đói chết mất.” Nhưng lúc mở túi ra, ánh mắt của cô dâu hơi ảm đạm, “Ồ, không phải bún gạo.” Mà là gà rán. “Có ăn là tốt lắm rồi.” Anh lườm cô. Bạch Hi vừa nhai vừa lúng búng: “Nhưng lúc trước dù nửa đêm anh cũng đi mua bún gạo cho em.” Đối với tướng ăn như muốn ăn cả thế giới của Bạch Hi, Thẩm Khâm Tuyển biết mình không sửa nổi nên chỉ đành tách thịt ra đưa cho cô, “Đó là lúc chưa kết hôn.” Bạch Hi liếc mắt, “Ý anh là cưới được rồi thì sao cũng được chứ gì?” Thẩm Khâm Tuyển vô cùng nho nhã lấy khăn giấy lau tay, không trả lời cô mà hỏi: “Hôm nay lúc Mạch Trăn Đông trao tay em cho anh, sao em lại khóc?” Não ngừng hoạt động trong một giây, Bạch Hi mới “à” lên, “Em cảm động. Anh ấy nói nếu anh không đối xử tốt với em, anh ấy sẽ đánh anh.” Sau đó cô ngẩng đầu, cười vô tư lự, “Em và anh ấy giống anh em ruột ghê.” Thẩm Khâm Tuyển im lặng một lúc rồi mới nói nhỏ: “Trước kia anh thực sự không tốt với em.” “Hở?” Bạch Hi nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của anh, chợt nhận ra anh rất để tâm chuyện này, nhất thời cô không biết phải an ủi ra sao, đành chồm người hôn nhẹ lên má anh, cợt nhả, “Vậy anh dùng gà rán bù đắp cho em đi.” Anh nhìn cô chằm chằm, trông vô cùng nghiêm túc, các đường nét trên gương mặt đều trở nên nghiêm nghị. Bạch Hi chợt thấy không ổn, có khi nào anh lại mượn cơ hội này để nói về cổ phần nữa không? Phải ngăn lại trước khi anh nói mới được. Cô lại chồm qua hôn anh, “Lần trước đã nói xong rồi mà, dù sao đều là tài sản chung cả, ai đứng tên cũng thế thôi.” Anh vẫn nghiêm túc nhìn cô, “Anh chỉ đang nghĩ là trước khi hôn anh, có phải em nên rửa miệng không?” Trong khi Bạch Hi làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật nào cả thì Thẩm Khâm Tuyển vẫn dậy sớm như trước kia, ngồi trong phòng khách vừa uống cà phê vừa đọc sách. Bạch Hi dựa vào cửa phòng ngủ nhìn anh, còn anh thì đang ghi chú vào sách, không gian tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng ngòi bút lướt trên trang sách. Bạch Hi chưa bao giờ có hứng thú với những quyển sách mà anh đọc nhưng rất thích nhìn những lúc anh đọc sách, hình ảnh đó khiến người ta cảm thấy ấm áp và an toàn lạ lùng. Từ tận đáy lòng, cô vẫn không thể tin người đàn ông trước mắt đã là chồng mình. Trong lúc nghĩ vẩn vơ, Thẩm Khâm Tuyển ngẩng đầu: “Đói không?” “Hơi hơi.” Lúc ngồi xuống đối diện anh, cô sửa lời, “Đói lắm.” Cháo còn nóng, ngoài ra còn có đồ ăn nhẹ kèm theo. Bạch Hi mở ti vi, đang có bản tin về một đám cưới được tổ chức long trọng tại hòn đảo nước ngoài, trên màn hình là cô dâu mặc chiếc váy cưới màu trắng mẫu mới nhất cầm đóa hoa giơ trước ngực, vui vẻ nhận phỏng vấn. “Hôm qua là ngày Tần Mâu kết hôn đấy.” Bạch Hi nói, “Hình như cả một nửa người trong làng giải trí đều tham dự.” Thẩm Khâm Tuyển ngẩng đầu lên, liếc nhanh qua ti vi, “Ừm.” “Anh biết chú rể không?” Bạch Hi tò mò. “Từng quen biết.” “Trông hạnh phúc quá.” Thẩm Khâm Tuyển cười chế nhạo, không đáp lời. “Anh đừng khinh thường ý kiến của em như vậy chứ.” “Hai bên cùng có lợi thôi.” Anh vô cùng thong dong đặt bút xuống, khép sách lại, “Tần Mâu muốn kiếm được chỗ dựa vững chắc, cũng muốn được người ta hâm mộ vì cô ta được gả vào nhà tốt. Còn về phía nhà chồng cô ta thì vào lúc này cũng muốn nổi tiếng. Cho nên đây chỉ là đang hợp tác với nhau thôi.” Anh dừng lại một chút, “Nếu không, em nghĩ hôn nhân nhanh chóng như thế liệu dựa trên bao nhiêu tình cảm?” Bạch Hi không nói gì nữa mà cúi đầu húp cháo. Bình thường, khi cô không nói tiếng nào, lại tỏ ra ngoan ngoãn thì chính là lúc cô chột dạ. Anh nhìn cô, chờ cô lên tiếng. “Nhưng mà… hình như em yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.” Bạch Hi nói. “Đâu có giống.” Anh nghiêm mặt, chậm rãi nói, “Chúng ta kết hôn dựa trên cơ sở tình cảm sâu đậm. Tuy em đã quên nhưng anh cũng yêu em từ cái nhìn đầu tiên, điều đó cho thấy chúng ta tâm linh tương thông.” “Họ kết hôn cần tiền cần tiếng, vậy anh kết hôn cần cái gì?” “Anh không có yêu cầu cao đối với hôn nhân, cũng không cần vợ đẹp hay vợ nổi tiếng.” Anh nói tiếp, “Giống như em vậy, không thông minh, kém xa chồng mình nhưng anh vẫn cưới đấy thôi.” “…” Bạch Hi cạn lời, không biết phải phản kích thế nào, xét về nói móc thì cô không phải là đối thủ của Thẩm Khâm Tuyển, nghĩ rất lâu mà cô chỉ rặn ra câu: “Anh thông minh muốn chết!” “Nhưng mà ai bảo từ nhỏ anh đã thích em rồi.” Anh cười, “Một khi đã thích ai đó trở thành thói quen, thông minh đến đâu cũng vô dụng.” *** Trên đường đi Tây Tạng, Bạch Hi mới biết mình có thai. Hôm đó đang ở Thành Đô, hôm sau sẽ bay thẳng đến Lhasa, cô đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng quyết định phải thẳng thắn để được khoan hồng, thế là cô dè dặt gửi tin nhắn cho Thẩm Khâm Tuyển: Có lẽ anh sắp làm ba rồi. Mười phút sau anh gọi cho cô, giọng nói không nghe rõ đang vui hay giận, “Tốt nhất là em đừng nói em đang ở Lhasa.” “Vẫn chưa… Đang ở Thành Đô.” Bên kia điện thoại im lặng vài giây, sau đó cô nghe anh nói với trợ lý, “Đặt vé máy bay đi Thành Đô.” “Anh đặt vé máy bay hả? Em nói với Lão Vương là em không đi nữa rồi.” Cô vội vàng giải thích, “Anh đừng gấp gáp quá.” “Đối với em, lúc nào anh cũng phải trong trạng thái chuẩn bị ứng phó với rắc rối.” Anh nói không chút do dự. Tối đó Thẩm Khâm Tuyển đến Thành Đô. Lúc đó Bạch Hi đang ở khách sạn, cô mua một đống đồ ăn vặt vừa ăn vừa xem ti vi. Anh đứng ngoài cửa ngơ ngác, trong phòng vô cùng bừa bộn, chẳng có chỗ để đặt chân. Bạch Hi biết miệng mình dính nước tương nên không dám nhào lên hôn anh, chỉ đành lúng ta lúng túng đứng lên, “Anh vào đi.” Anh bước qua đống đồ ngổn ngang dưới đất, cẩn thận quan sát cô từ trên xuống dưới, sau đó đưa tay sờ cái bụng bằng phẳng của cô rồi ôm cô vào lòng, nói: “Anh cho phép em hôn anh mà không cần lau miệng.” Đây là phòng loại lớn của khách sạn, nhưng sự thật thì không lớn chút nào, phòng nhỏ, phòng tắm cũng nhỏ. Thẩm Khâm Tuyển tắm xong đi ra ngoài thì cô còn đang ăn, anh ngờ vực: “Bạch Hi, lúc trước em đi công tác cũng ở khách sạn như thế này hả?” “Gần gần thế.” Cô giả ngu, “An ninh, yên tĩnh, sạch sẽ.” “Ngày mai đổi phòng đi.” Anh nói uyển chuyển, “Tướng ngủ của em không tốt, anh sợ em lăn xuống giường lắm. À, tất nhiên là trong mười tháng tới em không cần phải ở khách sạn nữa.” “Ok, Ok.” Cô thỏa hiệp, cô biết công việc của mình khá nguy hiểm cho việc mang thai. Phụ nữ có thai leo lên giường ngủ dưới sự thúc giục của ai đó. Tắt đèn, vì giường nhỏ nên Thẩm Khâm Tuyển ôm cô lại. Hai người đều không ngủ được, Bạch Hi hỏi: “Anh thích con trai hay con gái?” Thẩm Khâm Tuyển không trả lời ngay, tựa hồ đang suy nghĩ rất nghiêm túc. “Khó chọn lắm hả?” Bạch Hi hơi hoang mang, cô ngoảnh đầu, mũi anh sượt qua mặt cô, nhột quá, “Anh yên tâm đi, cho dù anh thích con trai thì em cũng không nói anh trọng nam khinh nữ đâu.” “Đúng là rất khó chọn.” Anh dịu dàng nói, “Nếu là con trai, nghĩ tới những trách nhiệm mà con nó phải gánh vác sau này, anh đau lòng lắm, lỡ như con không muốn đón nhận những gì mà anh cho thì sao, hoặc cũng có thể sẽ bị người ta mỉa mai vì là con nhà giàu. Con gái thì tốt hơn, chỉ cần ăn ngon mặc đẹp, biết vài tài lẻ là được rồi.” Bạch Nghi ngỡ ngàng, hơi bất ngờ với câu trả lời của anh. Giữa đêm khuya tĩnh lặng, cô nghe được tiếng thở của anh, hỏi: “Anh đã trưởng thành như thế nào? Ông nội ép anh lắm hả?” “Ông nội chưa bao giờ ép buộc anh.” Anh nói nhẹ, “Nhưng anh biết mình nên làm gì. Em có nhớ em từng hỏi vì sao anh lại ghét Mạch Trăn Đông không? Thật ra không hẳn là ghét, mà có lẽ là vì anh ghen tị. Anh ghen tị rằng anh ta và anh có xuất thân như nhau, nhưng anh ta lại có thể muốn làm gì thì làm.” Bạch Hi ngọ nguậy trong lồng ngực ấm áp của anh, “Vậy anh… thích làm gì?” “Anh thích công việc của mình. Nhưng trước đây… có đôi khi, áp lực rất lớn.” Anh cười mỉa mai, “Nhất là lúc ông nội chống gậy đến công ty để giải quyết hậu quả do anh gây ra.” Bạch Hi quay đầu, hôn nhẹ lên môi anh rồi lại vùi đầu vào hõm vai anh, “Anh đã vất vả rồi.” “Tốt nhất là sinh con trai đi. Nó sẽ giống anh, sẽ rất tự giác và ngoan ngoãn, anh từ từ dạy con là được.” Bạch Hi nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định. Anh buồn cười, hôn lên gáy cô nhưng bị cô né tránh. Bỗng nhiên anh nói: “Bạch Hi, anh chợt nghĩ ra một chuyện.” “Hửm?” “Có khi nào việc em mang thai… là nhầm lẫn không?” Thẩm Khâm Tuyển ngồi dậy, nghĩ tới chuyện này thì anh chẳng còn buồn ngủ nữa, “Em đã kiểm tra kỹ chưa?” “…” Dưới sự chờ đợi của ba mẹ và ông cố, bạn nhỏ Thẩm Ôn Bạch thuận lợi đến với thế giới này, là con trai, lúc vừa chào đời cất tiếng khóc rất to. Giống như Bạch Hi nói, cậu bé không những có ngoại hình giống ba mà ngay cả thói quen sinh hoạt cũng y hệt ba, mới bé tí mà đã có “đồng hồ sinh học” rồi. Đúng giờ bú sữa mẹ, đúng giờ đi ngủ, thậm chí còn đúng giờ tăng cân khiến quý phụ huynh đỡ lo vô cùng. Hôm đại thọ tám mươi của ông cụ, Thẩm Khâm Tuyển đưa vợ con đi chúc thọ ông. Kể từ khi sinh Thẩm Ôn Bạch, để bảo đảm an toàn, Bạch Hi luôn ôm con ngồi ghế sau, anh không thể hưởng thụ được niềm vui thú xoa đầu vuốt tóc hay nựng mặt vợ như khi vợ ngồi ở ghế phụ lái nữa. Thẩm Ôn Bạch đang tới tuổi tập nói, nhưng cậu không ríu ra ríu rít như các bạn đồng trang lứa khác, không có kiểu cái gì cũng muốn nói nhưng lại bập bẹ, nói không rõ. Cậu thích ra vẻ nghiêm túc hay nhíu mày giống ba, thỉnh thoảng sẽ nói một hai câu rất chuẩn, kể cả phát âm và cách dùng từ. “Cái tính nghiêm nghị y chang ba!” Bạch Hi cười, vừa sờ đầu vừa trêu con, “Con lớn nhanh nào. Mẹ bị say xe, nhưng nghĩ đến sau này có thể ngồi xe do con lái thì mẹ cảm thấy an toàn vô cùng.” Cậu bé ngậm núm vú cao su, nghiêm túc nhìn mẹ mình. Còn người ngồi ở ghế lái thì nổi gân trán, nhưng vẫn nhịn, không nói gì. Bạch Hi đã hoàn toàn hết chứng sợ đi xe ô tô, nhưng vì ăn sâu từ nhỏ nên khi ngồi xe vẫn còn hơi lo lắng, chỉ có khi ngồi xe cùng con, cô mới không thấy sợ, bởi vì cô còn phải bảo vệ cục vàng của mình mà! Nghe vợ nói huyên thuyên với con, rốt cuộc Thẩm Khâm Tuyển cũng không nhịn được nữa, “Bạch Hi, anh không cho em cảm giác an toàn à?” “Anh toàn thức khuya rồi hôm sau lái xe thôi.” Bạch Hi trừng mắt với kính chiếu hậu. Trong lúc hai người đang tranh luận, cậu bạn trên xe đột nhiên mở miệng, giọng nói rất thánh thót, “Mẹ, ba lái xe.” Ông ba đang nhướn mày bật cười, giả giọng non nớt theo con: “Ừ, ba lái xe.” Họ đã bao trọn một câu lạc bộ để tổ chức bữa tiệc đại thọ tám mươi của ông cụ, khách mời có một phần là đồng nghiệp lâu năm ở Vinh Uy, một phần là các nhà cung ứng của tập đoàn, còn lại là đối tác và bạn bè của Thẩm Khâm Tuyển. Ông cụ thích yên tĩnh, lâu lắm rồi không xuất hiện ở những trường hợp như thế này. Trước khi khai tiệc thì phải phát biểu, nhưng ông cụ chỉ ngồi trên ghế cười tít mắt, vứt nhiệm vụ đó cho cháu nội. Đây là chuyện đã được đoán trước, Thẩm Khâm Tuyển cầm ly rượu lên, đại sảnh vốn đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh. Anh vẫn điềm tĩnh như thường ngày, đang định nói chuyện thì một giọng trẻ con chợt vang lên: “Cạn ly!” Toàn sảnh im thin thít. Qua một lát, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cậu bạn nhỏ ở bên cạnh ông cụ. Bàn tay mũm mĩm của cậu bé đang cầm một ly sứ trắng nhỏ giơ lên giữa không trung, mặc dù trong ly không có gì. “Cạn ly!” Ông cụ cười tít mắt cầm cái ly của mình lên rồi cụng ly với cháu cố, cười vô cùng vui vẻ. Trong tiếng bật cười và vỗ tay của mọi người, Thẩm Khâm Tuyển giơ ly rượu lên, bắt chước con trai, nói hai chữ: “Cạn ly.” Ánh mắt của anh xẹt qua cô vợ vẫn còn đang ngớ người của mình. Bạch Hi đang nghiêng đầu nói gì đó với ông cụ, có lẽ vì buồn cười nên khóe môi cô khẽ nhướn, ánh mắt cũng mang theo nét cười sáng rỡ. Vài sợi tóc mai rơi xuống bên tai bị con trai túm lấy, cô nghiêng người về phía chồng để né. Thẩm Khâm Tuyển giơ tay vịn vai vợ theo bản năng, nhiệt độ của cô truyền vào lòng bàn tay anh, ấm áp vô cùng. Anh rũ mắt, bất chợt cảm thấy ắt hẳn mình nên cạn ly cùng bữa tiệc của vận mệnh, vì khi vượt qua quá khứ và sự do dự, cuối cùng vận mệnh vẫn để cô ở bên anh. Trong suốt chiều dài sinh mệnh, Bạch Hi của anh là điều tồn tại đẹp đẽ nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook