Một Giây Rung Động Cả Đời Không Quên
-
Chương 11-4: Ngoại truyện 1 – Khi yêu, ai chẳng dại khờ 4
Edit: Sa Thông thường mùa này Phỉ Hải rất ít mưa, nhưng mấy ngày nay ban đêm liên tục đổ mưa, sau khi gửi thư điện tử cho trợ lý xong, Thẩm Khâm Tuyển thấy lo lo, anh đắn đo không biết có nên gọi điện cho Bạch Hi rồi đi đón cô về hay không. Bỗng vang lên tiếng đập cửa. Anh mở cửa, hóa ra là Tần Mâu – người đã lâu không gặp. Anh không mấy chào đón, hỏi: “Cô tới đây làm gì?” Cô ta đã chuẩn bị đầy đủ, trong ánh mắt hiện rõ quyết tâm được ăn cả, ngã về không. Cô ta không phải đến để nói chuyện phiếm với anh, trong làn gió se lạnh, cô ta hỏi: “Anh biết ba mẹ mình chết như thế nào không?” Anh nhíu mày, có phần khó hiểu: “Cái gì?” “Tô Hướng Dương hại chết bọn họ, anh còn ở đây xem con gái ông ta như bảo bối ư?” Cô ta không che ô mà cứ đứng đó, tóc nhỏ nước, cơ thể mảnh mai, nhưng ánh mắt lại phát ra thứ ánh sáng và sự khoái trá khó hiểu. Rốt cuộc Thẩm Khâm Tuyển cũng cho cô ta vào nhà, giọng nặng nề, “Tốt nhất là cô đừng nói dối tôi.” “Anh có biết ba mẹ tôi là cựu nhân viên Vinh Uy không? Anh có biết tại sao gia đình tôi phải chuyển nhà sau khi Bạch Hi được đưa đi không?” Cô ta dừng lại một chút, “Anh có biết… lúc tôi vừa gia nhập làng giải trí, tôi nói với ba mẹ là muốn nhờ anh giúp đỡ, họ đã phản đối kịch liệt như thế nào không? Vì họ sợ một khi nhà họ Thẩm biết được chuyện đó, không biết anh sẽ dùng thủ đoạn gì để trả thù.” Cô ta run rẩy lấy xấp giấy từ trong túi ra, “Anh tự xem đi.” Giấy tờ được đặt trên bàn, Thẩm Khẩm Tuyển không lấy đọc mà chỉ lẳng lặng nhìn cô ta. “Tại sao lại làm như vậy?” “Trong lòng anh đã tin một nửa rồi đúng không?” Cô ta nhướn đôi môi xinh đẹp, lúc cười, đôi mắt cô ta đẹp như khung cảnh mùa xuân, “Thẩm Khâm Tuyển, tôi luôn cố tìm cách để đến gần anh, chuyện đính hôn với anh không phải là vì tôi muốn nổi tiếng mà là vì tôi muốn được ở bên anh.” Hơi thở của cô ta trở nên dồn dập, ánh mắt hiện lên sự sung sướng đầy cay nghiệt, “Tôi có thể chấp nhận anh ở bên bất cứ ai, trừ Tô Nghiên.” Thẩm Khâm Tuyển tựa như không nghe thấy, anh bình tĩnh cầm lấy xấp giấy đã ố vàng, nét mực cũng đã mờ đi nhiều. Anh cẩn thận đọc kỹ. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, ánh đèn kéo dài cái bóng trên mặt đất, tựa như đang phác họa đường thẳng. Tần Mâu dần thấy bất an, cơ thể khẽ run rẩy. Anh ngẩng đầu, “Tôi biết rồi.” Câu trả lời của anh không làm cô ta thỏa mãn, cô ta nhìn anh chằm chằm, chờ anh nói tiếp. Sắc mặt anh rất xấu, gần như tái mét, nhưng anh vẫn không nói tiếp. “Anh định làm gì?” Cô ta khiêu khích. Thẩm Khâm Tuyển đứng dậy, mở cửa ra, tiếng mưa rơi tí tách, “Cô về đi.” Cô ta chưa từ bỏ ý định mà vẫn đứng đó. “Tôi sẽ điều tra.” Anh đứng thẳng tắp, dáng người như ẩn như hiện, không rõ vui buồn, “Nếu cô nói dối thì tự biết hậu quả thế nào rồi đấy.” “Tôi mỏi mắt chờ mong.” Cô ta khẽ cười. “Nhưng cho dù không phải là cô ấy thì cũng không là ai cả.” Anh nhìn lưng cô ta, giọng nói thản nhiên. Tần Mâu hốt hoảng dừng chân. Cho dù không phải là cô ấy thì cũng không là ai cả… Ha, không là ai cả, chứ không phải “không là cô”. Đôi giày cao gót lảo đảo trên mặt đất, cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, bước từng bước về phía trước, không hiểu tâm trạng lúc này của mình là sảng khoái hay đau khổ. Tối đó, Thẩm Khâm Tuyển không chờ Bạch Hi về mà đến công ty, liên lạc với bạn bè ở nước ngoài để lấy bảng thống kê chi tiết thí nghiệm của Tô Hướng Dương, anh nhấn mạnh “càng nhanh càng tốt”, đối phương hẹn năm, sáu tiếng sau sẽ có được tài liệu. Một mình anh ở trong phòng làm việc giữa tòa cao ốc vắng lặng, anh không quan tâm đến đống giấy tờ chất như núi mà chỉ nghĩ rốt cuộc đó có phải là sự thật hay không. Tuy hỏi vậy, nhưng trong nội tâm đã có câu trả lời, vì anh hiểu rõ những con số so sánh trong xấp giấy mà Tần Mâu đưa. Anh khẽ nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế, có lẽ vì quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi. Sau đó anh bị đánh thức. Giấc mơ đó nóng quá, xung quanh chỉ toàn là màu đỏ và nước, dòng nước xối xả, không thấy hai người đứng bên dưới đâu cả, chỉ còn lại những tiếng la hét thảm thiết… Đầu anh ướt đẫm mồ hôi, hơi thở hổn hển, qua một lúc lâu anh mới nhớ ra đây là đâu, mình đang làm gì. Trên màn hình máy tính hiện lên thông báo có thư mới, anh nhanh chóng mở ra, nhưng đến khi định tải văn bản xuống, anh lại do dự. Anh từng cho rằng trên thế giới này không có chuyện gì mà anh không dám đối mặt, nhưng bây giờ, khi nhìn tệp văn bản, ngón tay anh lại cứng đờ. Bên ngoài cửa sổ đằng sau lưng anh đã tờ mờ sáng, sau cơn mưa tối qua, có vẻ như thời tiết hôm nay rất tốt. Thẩm Khâm Tuyển vuốt ấn đường, cuối cùng vẫn tải xuống. Rất dễ dàng để tìm đến chỗ cần xác định trong báo cáo. Ánh mắt anh rơi vào dòng cuối cùng, chữ ký vô cùng rõ ràng. Thẩm Khâm Tuyển lật tài liệu mà Tần Mâu đưa, cố chịu đựng cơn choáng váng, anh tỉ mỉ đối chiếu lại. Anh không biết phải dùng từ gì để hình dung về tâm trạng lúc này của mình. Anh không nhớ gì về ba mẹ mình, lúc Tô Hướng Dương xuất hiện, người đàn ông cao lớn ấy cho anh cảm giác an toàn, y như người cha trong tưởng tượng của anh. Anh thích cô chú Tô, thích đến nhà họ chơi, lúc ông nội không ở nhà, anh còn sang nhà họ ngủ, họ có cô con gái tuy hơi mít ướt nhưng rất đáng yêu… Trong quãng thời gian từ lúc anh bắt đầu biết nhận thức cho đến khi cô chú Tô qua đời vì tai nạn giao thông, anh thực sự xem gia đình họ là người thân của mình. Bây giờ, anh mới biết hóa ra họ đối xử tốt với anh, cúc cung tận tụy cho Vinh Uy là vì chú đã hại chết ba mẹ anh. Nếu trên thế giới này thực sự có vận mệnh, thì vận mệnh này quá đỗi trớ trêu. Thư ký gõ nhẹ cửa rồi đi vào, nở nụ cười chuyên nghiệp, “Anh Thẩm, tối qua anh không về sao?” Phòng làm việc nồng nặc mùi khói, cô làm việc cho Thẩm Khâm Tuyển bấy lâu nhưng không hề biết anh nghiện thuốc lá. Khi Thẩm Khâm Tuyển ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt vằn tơ máu, sắc mặt cực kỳ xấu của anh, cô hốt hoảng, “Anh xảy ra chuyện gì ư? Không sao chứ?” Anh không trả lời, biểu hiện rất rõ là không muốn nói chuyện. Thư ký thức thời đi ra ngoài, trước khi đóng cửa, cô ấy vẫn phải nói: “Anh Thẩm, anh đã hẹn với cô Tô Nghiên để bàn chuyện cổ phần chưa ạ?” Vẻ mặt anh không chút thay đổi, lúc nói chuyện, giọng anh khản đặc đến mức bản thân cũng giật mình, “Tôi biết rồi.” Cổ phần... Ha, những thứ đó là phần thưởng mà tập đoàn dành cho Tô Hướng Dương, phải chăng đã đến lúc đòi về? Trong thoáng chốc, Thẩm Khâm Tuyển đã suy nghĩ với tư cách là thương nhân, ngoài ra, dựa trên tình cảm cá nhân, suy nghĩ của Bạch Hi cũng không khó đoán, mặc dù cô thường xuyên liên lạc với Cao Kỳ nhưng tại Đại hội cổ đông, chắc chắn cô sẽ không phản bội anh. Sự tin tưởng đó khiến tim anh loạn nhịp, anh chầm chậm đứng lên, đi vào phòng nghỉ rửa mặt, sau khi thay quần áo xong, anh làm việc theo lịch trình mà thư ký đã sắp xếp như thường lệ. Mấy ngày sau đó, anh luôn qua đêm ở công ty. Buổi tối trước ngày diễn ra Đại hội cổ đông, Thẩm Khâm Tuyển nhận được một cú điện thoại từ số lạ. Anh đã nghe nhắc đến tên cô gái ấy mấy lần, đó là bạn thân, và cũng là luật sư của Bạch Hi. Anh không biết vì sao cô ấy lại đến tìm mình vào đêm khuya nhưng vẫn nói với bảo vệ cho cô ấy lên. Cô gái đó hoàn toàn là một con nghé không biết sợ cọp, cô ấy đặt túi đựng tài liệu xuống trước mặt anh, nói: “Tôi đã soạn xong hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, chỉ còn thiếu chữ ký của tổng giám đốc Thẩm nữa thôi.” Anh ngỡ ngàng. “Con bé Bạch Hi ngốc lắm, anh… Anh hãy đối xử tốt với cậu ấy nhé.” Cô ấy tự tin ngồi đối diện anh, nhấn mạnh từng chữ, “Mặc dù Cao Kỳ cho cậu ấy tùy ý quyết định số tiền chuyển nhượng nhưng cậu ấy vẫn làm thế này.” “Các cô qua lại với ông ta là để kéo dài thời gian ư?” Anh nói rất chậm, “Suốt mấy ngày qua?” “Đúng vậy.” Hứa Trác đẩy giấy tờ về phía anh, “Tôi đem hợp đồng chuyển nhượng đến cho anh. Bạch Hi còn nhờ tôi chuyển lời là nếu anh không chịu ký, cậu ấy sẽ đưa ra quyết định ủy quyền cho anh, anh có toàn quyền sử dụng số cổ phần đó.” Cô ấy ngáp một cái, “Đã mấy ngày rồi chúng tôi không được ngủ, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về đây.” Cô ấy rời đi như một cơn gió, Thẩm Khâm Tuyển mở túi đựng tài liệu ra, trên hợp đồng đã có chữ ký của bên A, thậm chí còn có dấu vân tay, ở chỗ chữ ký của bên B bỏ trống để dành cho anh. Anh ký tên vào dưới chữ Người được chuyển nhượng. Lúc ký, anh tự nhủ không có gì để cảm động hết, vì những thứ này vốn dĩ thuộc về anh. Sau đó, mọi thứ diễn ra rất thuận lợi, chỉ có một vấn đề là Thẩm Khâm Tuyển không liên lạc với Bạch Hi. Không phải vì anh không muốn gặp cô, mà là gặp rồi thì phải nói gì? Nói rằng ba cô hại chết ba mẹ anh, còn anh thì hại chết ba mẹ cô? Hằng ngày, anh buộc bản thân chỉ tập trung làm việc và nghỉ ngơi, ban ngày dồn hết sức để làm việc, buổi tối đi chơi bóng, mười hai giờ đi ngủ, nhưng đến khi kiệt sức ngã xuống giường, anh vẫn không tài nào ngủ được. Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng rất sáng. Anh nghĩ nếu hồi đó ba mẹ không qua đời, ắt hẳn bây giờ Tô Hướng Dương sẽ là đối thủ cạnh tranh của Vinh Uy, cô cũng sẽ trưởng thành mà không lo không sầu. Có lẽ họ sẽ gặp nhau ở vài bữa tiệc, vì chuyện làm ăn của hai gia đình nên không ưa nhau, chỉ khách sáo chào hỏi qua loa, ngoài ra không xảy ra chuyện gì nữa. Như vậy cũng rất tốt. Nhưng đáng tiếc mọi chuyện không phải như thế. Hai ngày sau, Mạc Gia Minh rủ anh đi đánh golf, lúc ngồi uống trà, sau khi nhận một cú điện thoại, anh ta nói: “Mạch Trăn Đông dẫn theo một người tới đây đó.” Anh lập tức đoán ra người mà Mạch Trăn Đông muốn dẫn tới là ai. Ngày kết thúc Đại hội cổ đông, Mạch Trăn Đông đến công ty đón ông nội của anh ta, khi nhìn thấy Thẩm Khâm Tuyển thì hỏi anh về tình hình gần đây của Bạch Hi, anh đã trả lời: “Tôi không rõ.” Nghe vậy, mặt Mạch Trăn Đông liền biến sắc, nếu không phải có người lớn ở đó thì có lẽ anh ta sẽ chất vấn anh. Hôm nay, khi mọi chuyện đã ngã ngũ, Bạch Hi đã hết giá trị lợi dụng, vậy nên ắt hẳn Mạch Trăn Đông dẫn cô đến đây để khuây khỏa. Thẩm Khâm Tuyển nới lỏng cổ áo, mấy đầu ngón tay giữ chén trà nhỏ, anh đứng lên đi tới bên cửa sổ gọi điện thoại. Tần Mâu đang quay quảng cáo ở gần đó, cô ta trang điểm lộng lẫy, vừa gọi liền đến, đúng là rất nhiệt tình. Anh đưa cô ta vào một gian bán trang sức, cô ta mím môi, ánh mắt xẹt qua những món trang sức sang trọng lấp lánh, “Anh muốn tặng tôi?” “Coi như cảm ơn cô đã giúp tôi nhìn thấu một người.” Anh không tỏ thái độ gì, nhưng tim thì đập liên hồi vì biết cô đang ở dưới lầu. Cô ta chọn lấy mấy mẫu, như cười như không, “Tôi chuẩn bị xong rồi, còn anh thì sao?” Cô ta khoác tay anh, uyển chuyển bước đi. Lúc đẩy cửa vào, cô ta ghé vô tai anh nói gì đó nhưng anh không nghe thấy, anh chỉ thấy Bạch Hi đang nghiêng đầu cười đùa cùng Mạch Trăn Đông, khi nghe thấy tiếng động, cô ngoảnh đầu nhìn anh, khuôn mặt hiện lên vẻ khó tin. Anh ép mình dồn toàn bộ sự chú ý lên cuộc nói chuyện giữa anh và Mạc Gia Minh, anh đã phải dùng hết sức lực để có thể trò chuyện lưu loát. Mãi đến khi ra cửa, anh mới chán ghét rút tay ra, khẽ nâng cằm lên, “Cô Tần, có lẽ đây là lần cuối cùng tôi gặp cô.” Môi cô ta luôn treo nụ cười khó hiểu, không nói một lời. Anh quay đầu bước đi, bước chân thong dong nhưng chỉ trong lòng anh mới biết mình nhếch nhác đến thế nào. Bởi vì anh thực sự không biết phải làm sao khi một mình đối mặt với cô. Hôm đó khi Bạch Hi gọi điện cho anh, anh đang trên đường về Phỉ Hải. Chuông điện thoại vang lên rất lâu, trợ lý dè dặt nhìn anh, sau đó nhanh chóng nhìn thẳng đường. Anh không thể từ chối điện thoại của cô hay chuyển điện thoại về chế độ im lặng như anh đã từng làm với nhiều người khác, nhưng từng tiếng chuông cứ hành hạ anh, cuối cùng, anh đành phải đưa số của cô vào danh sách đen. Vào khoảnh khắc ấy, anh hiểu rõ chính tay anh đã tự chặt đứt cơ hội để giải thích với cô. Sau đó Bạch Hi gọi điện cho Tiểu Tạ, Tiểu Tạ nhìn anh qua kính chiếu hậu, anh khẽ lắc đầu. “Anh Thẩm, anh về chỗ nào ạ?” Tiểu Tạ hỏi anh. Người đàn ông trẻ ngồi ở ghế sau luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này anh mới sực tỉnh, vô thức trả lời: “Đường Hoa Sơn.” Anh tra chìa khóa vào ổ, đứng ngoài cửa do dự rất lâu, đêm dần khuya, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đi vào nhà. Nhà không bật đèn, anh khẽ khàng đi vào phòng ngủ của cô, ghé vào cửa nghe động tĩnh bên trong rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Nương theo ánh trăng, anh nhìn thấy cô nằm trên giường, sườn mặt quay về phía anh, cô ngủ rất bình yên. Nếu đã quyết định như thế, giờ phút này lại đi tới gần cô thì có nghĩa lý gì? Nhưng tay chân như bị mất khống chế. Anh nhẹ nhàng đi tới bên giường, cúi người xuống, khẽ khàng sờ gương mặt và đôi mắt sưng vù của cô. Đầu ngón tay ấm quá, anh tham lam muốn được gần cô hơn, rồi lại đột ngột thức tỉnh. Thẩm Khâm Tuyển, chỉ lúc em đang ngủ, mày mới dám dùng cách này để gặp em ư? Nếu em tỉnh giấc, vậy chẳng khác nào uống rượu độc để giải khát. Cuối cùng anh dằn lòng, lặng lẽ rời khỏi nhà. Trợ lý để xe lại cho anh. Anh ngồi ở ghế lái, không biết phải đi đâu. Về nhà ư? Nhà anh ở đây, nhưng anh đã lựa chọn ra đi. Về công ty? Tòa cao ốc lặng ngắt, chỉ có một mình anh. Thẩm Khâm Tuyển cười mỉa mai, ai cũng thấy anh may mắn, nhưng chỉ có mỗi anh là biết số mệnh chưa bao giờ dịu dàng với anh. Bất tri bất giác, anh ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy thì nhìn thấy Bạch Hi vội vàng chạy ra ngoài bắt taxi. Anh đi theo cô, hơi bất ngờ khi thấy cô xuống xe ở dưới tòa nhà Vinh Uy và đi vào quán cà phê gần đó. Thì ra là đến tìm anh. Cô luôn bướng bỉnh và thẳng thắn thế đó. Anh cho xe chạy vào cửa sau của tòa nhà. Mới sáng, công ty chưa có ai, anh vào phòng nghỉ để tắm rửa và thay quần áo, sau đó đứng ở cửa sổ sát đất nhìn xuống đường. Đã tới giờ làm việc, có lẽ cô vẫn còn đang đợi. Thẩm Khâm Tuyển thấp thỏm xoay người, định bảo thư ký đem cà phê vào nhưng sau khi nghĩ lại thì bảo tài xế xuống tầng hầm bãi đậu xe. “Anh Thẩm, đi đâu đây ạ?” “Dạo một vòng rồi dừng ở góc đường.” Tuy cảm thấy khó hiểu nhưng tài xế vẫn làm theo. Trước khi mở cửa xe, anh hít sâu một hơi rồi cất bước đi vào quán cà phê. Nếu không thể nói cho cô biết hết sự thật thì ít nhất cũng phải để cho cô biết anh đã quyết tâm cắt đứt quan hệ. Anh đi vào quán, bên môi hiện lên nụ cười mỉm vô cùng phong độ nhưng trong nội tâm lại đang giằng co mãnh liệt: Bạch Hi, anh xin lỗi… Hóa ra anh còn hèn nhát hơn nhiều so với những gì anh nghĩ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook