Một Bước Nữa Để Gần Anh Hơn
-
Chương 21: Thanh Thạch thành
Tử Điệp Y vui mừng hái lên những đóa Hắc Liên Hoa. Đây là thảo dược dùng để chế tạo Thanh Linh đan – đan dược cấp 8.
Đan dược này giúp loại bỏ đi những vết thương ngầm mà khi thăng cấp gặp phải nhưng không ai biết. Những vết thương này bình thường không sao nhưng dần dần tích tụu làm con đường tấn cấp khó khăn vô cùng.
Loại đan dược này sau khi dùng làm tốc độ tu luyện, thăng cấp của người dùng tăng lên đáng kể. Ngoài ra nó có tác dụng ít người để ý là gia tăng thọ nguyên.
Tử Điệp Y bây giờ cười muốn toát miệng luôn rồi. Từ sau khi có Bạch Tuyên số dược liệu nàng thu được vô cùng khổng lồ.
Vì yêu thú thiên phú về luyện dược thật rất kém nên dù xung quanh họ có vô vàng linh dược họ đều không biết luyện chế. Tử Điệp Y theo Bạch Tuyên về thành yêu thú trên đường dược liệu quý hiếm rất nhiều, rậm rạp vô cùng.
Nàng không ngừng hái, một phần luyện đan một phần trồng vào thủ trạc. Bây giờ trong Bích Ngân thủ trạc của nàng dược thảo đa dạng hơn rất nhiều. Nhìn vườn thảo dược và núi đan dược mình kì công chế tạo ra Tử Điệp Y vui đến lúc nào cũng cười hiếp mắt không thấy mặt trời đâu.
Trong khi Tử Điệp Y đang hớn hở thì Lý Văn lại sầu muộn không thôi. Từ sau khi nàng rời đi, Lý Văn mới hiểu được sự hiện hữu của nàng sớm đã trở thành thói quen của hắn, không có nàng ở bên cạnh, hắn cảm giác thấy trong lòng mất đi một thứ gì vô cùng trọng yếu.
Giờ hắn mới nhận ra hắn yêu nàng, vô cùng yêu. Vội vàng phái người đi kiếm nàng. Kết quả nàng lại triệt để mất tích.
Suốt 2 tháng ròng rã hắn truy tìm nàng khắp nơi mà kết quả chỉ có là nàng đã đi vào U Ám sâm lâm, ngoài ra không có gì cả. Có lẽ nàng mất tích bên trong, cũng có lẽ nàng đã.... chết.
Tình hình hiện nay của Hàn vương phủ không ổn chút nào. Lý Văn thì bộ dáng lúc nào cũng lôi thôi không chịu nổi, đâu còn hình tượng lãnh khốc trước kia. Hắn không ngừng chạy ngược chạy xuôi đi kiếm người. Không quá quản việc triều chính hại Lý Vân bận đến tối tăm mặt mày, tính khí ngày càng táo bạo làm triều thần nơm nớp lo sợ.
Hai vị tiểu vương gia và quận chúa cũng không còn vui vẻ nữa. Bọn chúng nói chuyện ngày càng ít, cố cậy miệng lắm chỉ nói được mấy tiếng. Toàn bộ Hàn vương phủ vì vậy mà trở nên âm trầm hơn rất nhiều.
Không chỉ Hàn vương phủ mà phủ Tử Thừa tướng cũng không khác mấy. Tử Bảo Khánh và Ngọc Diệu sau khi biết con gái mình yêu thương nhất mất tích liền hoảng loạn.
Lúc đầu họ còn hỏi tội Lý Văn sau liền yên tĩnh lại, chăm chăm đi tìm Tử Điệp Y. Tử Thiên một tháng trước về thăm nhà nghe tin thì căm tức đi tìm Lý Văn đánh một trận. Không ai biết kết quả trận chiến. Chỉ là Tử Thiên sau trận chiến không nói gì bỏ đi chu du tiếp. Nhưng hắn cũng ngầm phái người đi tìm muội muội mình.
Tử Điệp Y đâu biết nhiều người đang tìm mình đến muốn lật ngược cả Phong Mâu quốc lên. Nàng chỉ đang vui vẻ vui chơi với Bạch Vân. Nhóc hổ này dù chưa thể biến thành người nhưng đã biết nói chuyện rồi.
Sau tám ngày đi theo chỉ dẫn của Bạch Tuyên cuối cùng Tử Điệp Y cũng đến được Thanh Thạch thành - một trong những thành ít ỏi của yêu thú trong U Ám sâm lâm.
Dù dân cư nơi đây chưa đến 1000 người nhưng đừng nên khinh thường 1000 người này, họ toàn bộ là yêu thú hết đấy. Thực lực không hề thấp đâu.
Lúc đầu Tử Điệp Y thắc mắc nếu nhiều yêu thú mạnh mẽ vậy sao lại không đánh chiếm được các quốc gia nhân loại? Hỏi Bạch Tuyên mới biết yêu thú chỉ toàn là sơ cấp, cao cấp thật sự rất hiếm hoi.
Yêu thú tu luyện khó hơn con người nhiều lắm. Con người có thể dùng mấy năm đã tiến cấp nhưng đối với yêu thú là mấy trăm năm, thậm chí là mấy vạn năm mới tiến được một cấp nên cường giả trong yêu thú thật rất ít.
Nhân loại được coi là nơi có nhiều cường giả xuất hiện nhất. Dù tuổi thọ nhân loại không dài nhưng số lượng cường giả lại không bao giờ giảm bớt nên dù yêu thú cố gắng mấy vẫn không thể diệt nhân loại được.
Điều này làm Tử Điệp Y than thở không thôi cũng thầm cảnh giác, cảnh giới của nàng nghe có vẻ cao cường nhưng vẫn còn nhiều người mạnh hơn nàng rất nhiều. Nghĩ vậy lý tưởng Tử Điệp Y càng to lớn hơn. Nàng phải mạnh hơn nữa để bảo vệ những người mình yêu thương.
Có điều khi nghĩ đến đây trong đôi mắt phủ sương mù của Tử Điệp Y hiện lên một tia u buồn nồng đậm, bóng lưng của nàng cũng trở nên cô độc. Nhìn đáng thương đến cực điểm làm ai nhìn thấy đều chỉ muốn ôm nàng vào lòng không ngừng an ủi.
Khi vào thành, Tử Điệp Y hiếu kì nhìn ngang ngó dọc không ngừng. Muốn vào thành một người phải đóng một viên ma thạch sơ cấp làm nàng xót ruột không thôi.
Phải biết rằng một viên ma thạch cao cấp bằng 100 viên trung cấp bằng 1000 viên sơ cấp. Một viên sơ cấp nếu đổi ra kim tệ ít nhất là 10 vạn. Ba người à không một người hai thú vào thành mà mất 30 vạn kim tệ bảo sao Tử Điệp Y không xót vho được.
30 vạn đó đủ có nàng mua một căn nhà nho nhỏ ở kinh thành nơi được gọi là tất đất tất vàng đó.
Không nói tiền thì tác dụng của ma thạch cũng rất nhiều, nó có thể dùng để tu luyện, luyện đan, luyện khí, bày trận pháp.... Nói chung đối với người tu luyện thì ma thạch chính là thứ bất ly thân, không thể không có.
Khắp người Tử Điệp Y chỉ có 10 vạn ma thạch sơ cấp mà thôi. Đó là nguồn thua suốt nửa năm của Thần Dạ thương hội đấy. Sau khi luyến tiếc mấy viên ma thạch nàng rất nhanh phấn trấn lại, có tiền mà không tiêu mới là đồ ngu. Nghĩ vậy cả người Tử Điệp Y liền thanh thản rất nhiều.
Không ngừng kéo bọn Bạch Tuyên đi dạo chợ, Tử Điệp Y muốn xem xem có thứ gì hợp ý không. Nhưng xem đông xem tây nửa ngày nàng liền thất vọng. Dù có vì tài liệu khí và dược tài nàng cần có điều những thứ quý hiếm lại không có lấy một loại.
Chán nản, Tử Điệp Y quyết định đi kiếm phòng trọ. Đang đi ngang qua một quầy hàng bày đồ trang sức khá là tinh sảo thì một chiếc nhẫn làm nàng giật mình dừng phắt lại ngây ra đó nhìn. Hậu quả là Tiểu Vân đang vui vẻ theo sau Tử Điệp Y đụng phải chân nàng té lăng trên đất. Bị đau Tiểu Vân liền chảy nước mắt khóc lớn.
Bạch Tuyên vội bé con lên giỗ thắc mắc nhìn Tử Điệp Y, cô chưa bao giờ thấy Y Y lại có lúc thất thố như vậy. Vội lên tiếng gọi: “Y Y ngươi sao vậy? Thấy gì sao?”
Lúc này Tử Điệp Y mới tỉnh lại vội an ủi Tiểu Vân rồi nói với Bạch Tuyên: “À không tại thấy có vật nhìn quen mắt quá nên giật mình chút thôi.”
Cái nhẫn kia không phải quen mắt bình thường mà là cực kỳ quen với Tử Điệp Y. Nó chính là phiên bản thu nhỏ của Bích Ngân thủ trạc mà nàng đang đeo. Nhìn liền biết chúng là cùng một bộ.
Nàng cố gắng bình tĩnh đi đến quầy hàng, giả bộ nhìn quanh mọi thứ trên quầy, lại bóc lên vài món đồ bao gồm luôn cả cái giới chỉ kia. Hỏi chủ quầy: “Mấy món hàng này có vẻ rất được. Giá cả của chúng là bao nhiêu?”
Chủ quầy là một trung niên nam tử trên đầu có đôi tai cáo màu nâu, thấy khách hàng một lần chọn mua nhiều vậy liền cười hiếp mắt ba hoa: “ Các món đồ tiểu thư chọn đều là hàng nhất lưu. Tổng cộng hết 2 ma thạch.”
Tử Điệp Y có chút nhíu mày, mấy thứ nàng lấy bán trên chợ chỉ mấy ngân tệ mà đây đến mấy vạn kim tệ có chút không đáng. “ Một ma thạch.”
“Tiểu thư người cũng thấy đây là hàng khó kiếm, chúng chỉ xuất hiện trong nơi ở của nhân loại...” Chủ quầy không ngừng ba hoa giới thiệu về hàng của mình.
“ Một ma thạch, nếu không ta liền đi.” Tử Điệp Y cố ý xoay người chuẩn bị rời đi. Tên chủ quầy thấy vậy liền vội, dù sao giá cũng rất cao rồi hắn liền đồng ý.
Tử Điệp Y hớn hở cười dài đi về khách điếm lớn nhất Thanh Thạch thành. Nàng muốn tự khao mình một chút, dù sao hơn 2 tháng lang thang trong rừng rậm chả ăn bữa nào cho ra hồn cả. Giờ có quán ăn thì phải hưởng thụ chút chứ.
Khách điếm ở đây không khác ở nhân loại lắm chỉ là cách bài trí thập phần cổ kính, rắn chắc.
Tử Điệp Y vào gọi nguyên một bàn đồ ăn. Có điều nàng có chút quá xem thường số lượng đồ ăn của yêu thú rồi.
Nhìn đống đồ ăn cao như núi trước mắt, Tử Điệp Y khóc không ra nước mắt. Dù sức ăn của người tu luyện lớn hơn người bình thường nhưng vẫn không thể so với yêu thú a...
Không ăn thì tiếc tiền mà ăn thì ăn không nổi. Tử Điệp Y mang tâm lý may mắn nhìn hai mẹ con bạch hổ mong họ ăn nổi. Bạch Tuyên cười khổ nhìn lại nàng lắc đầu. Cô và con bụng không lớn đến vậy nha. Phần ăn Tử Điệp Y đủ ba yêu thú trưởng thành no cành bụng.
Cô và con sức ăn chỉ bằng một yêu thú bình thường thôi nên ăn nổi mới là lạ. Tử Điệp Y thấy vậy chỉ có thể ngẩn đầu lên trời ai oán tiền của nàng a.a..a..... Đúng là vui quá hóa buồn mà.
Tử Điệp Y trừng mắt nhìn bàn thức ăn, nàng ăn, nàng nuốt, ăn được bao nhiêu thì ăn giải thoát nổi buồn bực trong lòng. Hai mẹ con bạch hổ cũng bắt đầu chiến đấu.
Lúc này cách bàn Tử Điệp Y không xa có hai nam tử đang ngồi ăn. Họ rất khác biệt với xung quanh vì họ là con người. Điều đó rất dễ nhận ra khi trên người họ không có bộ phận sót lại khi hóa người như yêu thú.
Một người có dáng người khá cao khoảng 1m9, trên người mặc một bộ hắc bào. Cả người tản mát ra khí lạnh làm người khác tránh xa. Làn da màu mật ong khỏe mạnh, khuôn mặt tuấn tú,vầng trán kiên nghị, mày kiếm, đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng, mũi cao, bạc môi mỏng khẽ mím, đây hiển nhiên là một lãnh nam điển hình.
Một người khác dáng người so với nam tử trước có chút nhỏ gầy hơn. Da trắng nõn, khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt màu bạc ánh lên nét ôn nhu, lông mày lưỡi mác, đường nét rõ ràng, khóe miệng kia luôn khẽ cong lên khiến cho các nét trên khuôn mặt của hắn trở nên nhu hòa rất nhiều. Đây là một nam nhân ôn nhu, nu cười của hắn làm người ta có cảm giác như tắm trong gió xuân ấm áp vậy.
Nhưng điều đáng nói ở đây là nam tử cao to kia luôn tận tình săn sóc cho nam tử còn lại, trong mắt hanw khi nhìn người kia tràn ngập nhu tình. Mà không ngờ nam tử ôn nhu lại thản nhiên tiếp nhận, thỉnh thoảng cười với nam tử cao to kia như cám ơn hắn. Ý cười trong mắt càng sâu không nam tử cao to cẩn thận chăm sóc hắn.
Tuyệt đối có gian tình, rất nặng là đằng khác. Đây là điều mà Tử Điệp Y kết luận sau khi ăn không nổi đóng thức ăn trước mặt. Thật ra nàng cũng không muốn chú ý đến hai người họ đâu nhưng khi đang nhìn lung tung thấy hai người họ có chút quen mắt nên không nhịn được nhìn nhiều hơn một chút.
Càng nhìn Tử Điệp Y càng thấy quen thuộc. Nhưng rõ ràng nàng chưa gặp họ mà. Nhíu mày, không ngừng giáo giác nhìn hai nam tử kia, đầu óc nàng liên tục xoay chuyển cố nhớ hai người này là ai?
Nàng nhìn nhiều đến mức Bạch Tuyên phải mở miệng hỏi: “ Y Y muội biết hai người ngồi đằng kia sao?”
Tử Điệp Y nhìn Bạch Tuyên gật đầu rồi lại lắc đầu, cuối đầu trầm tư. Bạch Tuyên khó hiểu hỏi lại: “ Muội rốt cuộc biết hay không vậy?”
Bỗng Tử Điệp Y há miệng rớt cả cầm xuống đất kinh ngạc không nói nên lời nhìn hai nam tử. Mất một lúc sau nàng mới hoàn hồn rờ mờ cầm rớt dưới đất ráp lên lại cười chán nản trả lời Bạch Tuyên.
“ Tỷ tỷ nghĩ sao khi ta nói họ từng là mối tình một thời của ta.” Câu nói này vừa ra trực tiếp làm Bạch Tuyên té ghế.
Cô không quan tâm nhìn Tử Điệp Y “ Thật?” Tử Điệp Y càng chán nản gật đầu bồi thêm một câu kinh điển hơn: “ Họ cũng là sư huynh của ta.”
Bạch Tuyên không còn gì để nói vỗ vỗ vai Tử Điệp Y an ủi. Cô thấy Tử Điệp Y đúng là đủ thảm, đang chạy trốn nỗi đau do phu quân mình tạo ra lại gặp phải mấy người trước kia từng yêu. Nếu vậy cũng không đến nỗi nhưng hai người đó lại yêu nhai là một chuyện khác a.
Tử Điệp Y lắc đầu tỏ vẻ không sao cả, nàng đứng lên đi về phía hai nam tử kia. Dù gì họ cũng là sư huynh nàng cũng nên chào một tiếng cho phải phép chứ.
Nguyễn Khiêm Mặc cảm thấy có người đi về phía mình liền quay đầu lại nhìn. Thấy là Tử Điệp Y thì trong mắt hắn thêm một nghi hoặc.
Hắn đã chú ý đến nữ tử mang mặt nạ này ngay từ khi nàng bước vào quán. Đơn giản vì nàng là nhân loại và cách ăn mặc của nàng có chút quái dị.
Nhưng khi nàng nhìn hắn và Mộ Thiên Tĩnh chằm chằm hắn lập tức cảnh giác. Nhưng nàng chỉ nhìn không làm gì khác nên hắn không để ý lắm. Lúc này thấy nàng lại đi về phía hai người họ hắn lại nghi hoặc, bộ bọn hắn có quen nàng sao?
“ Đại ca, nhị ca hai người có vẻ thong thả, thoải mái quá nhỉ?” Đến bàn hai nam tử Tử Điệp Y đột nhiên gằng giọng nói, trong giọng nói của nàng có thể cảm nhận không ít tức giận.
Nghe xưng hô Nguyễn Khiêm Mặc và Mộ Tĩnh Thiên đều ngẩn người. Hai người cùng cao giọng đầy ngạc nhiên nói: “ Tứ muội?”
Tử Điệp Y cười thật tươi tháo mặt nạ xuống nhìn hai người trước mặt. Cười tươi đến Khiêm Mặc và Thiên Tĩnh lạnh người, mồ hôi chảy ròng ròng.
Nụ cười kia thật rất đẹp nhưng chỉ có bọn hắn mới biết nó có bao nhiêu khủng bố. Tứ muội của bọn hắn trước kia rất ít cười, khi nàng cười chính là có người sắp gặp xui xẻo. Hiển nhiên người sắp gặp nạn chính là bọn hắn.
“ Ha ha lâu lắm rồi không gặp tứ muội rồi đúng không Mặc.” Thiên Tĩnh nuốt nước miếng khó khăn mở miệng.
Khiêm Mặc liền gật đầu ráng nặn ra nụ cười nhìn Tử Điệp Y. Có điều nụ cười của hắn lúc này còn khó coi hơn cả khóc.
“ Ồ đúng vậy, chắc phải hai năm rồi chứ nhỉ hai ca ca của muội.” Tử Điệp Y vẫn cười xinh đẹp đập bàn ngồi xuống trước mặt hai người.
“ Mấy ca ca, tỷ tỷ, đệ đệ thật tốt với ta quá. Sư phụ bàn giao việc ở Dạ Nguyệt cung lại cho chúng ta mà mọi người đều trốn hết bắt muội một mình gánh vát hết. Một mình muội quản lý từ a đến z để kiếm tiền cho 1 sư phụ, 2 ca ca, 1 tỷ tỷ, 1 đệ đệ ăn chơi thoải mái bên ngoài.” Mấy câu cuối Tử Điệp Y gằng từng tiếng một đủ thấy tâm trạng của nàng lúc này.
Khiêm Mặc với Thiên Tĩnh cười khổ nhìn nhau. Bọn hắn cũng vì không muốn bị gò bó nên mới trốn đi định bụng để 3 người muội muội và đệ đệ xử lí hết. Không ngờ rốt cuộc ai cũng chạy hết chỉ để một mình tứ muội gánh hết.
Thiên Tĩnh cười hối lỗi nói: “ Cái này... cái này bọn ta cũng không ngờ đến.”
“ Bây giờ muội kiếm ra hai người rồi vậy nên xử lí sao đây ta...” Tử Điệp Y cố ý kéo dài giọng cười nhìn hai sư huynh của mình.
Khiêm Mặc với Thiên Tĩnh sacw mặt dần tái nhợt theo từng từ của Tử Điệp Y. Thủ đoạn của tứ muội bọn hắn không bình thường chút nào. Từ cái danh hiệu của muội ấy là có thể hiểu rồi.
“ Muội... muội muốn sao?” Thiên Tĩnh cười không nổi nữa méo mặt nhìn Tử Điệp Y hỏi.
Tử Điệp Y cười càng tươi, rực rỡ đến chói mắt: “ Đơn giản, thời gian này muội hơi bận nên hai huynh chịu khó quản lí Dạ Nguyện đi.”
Hai người Khiêm Mặc, Thiên Tĩnh trợn mắt, bọn hắn có biết quái gì mấy dụ này. Bảo họ đi đánh nhau, giết người còn được chứ quản lý sao mà làm.
“ Tứ muội, muội biết bọn ta không giỏi việc này lắm mà.... nên không biết có thể...”
“ Không hai người đi quản đi. Bằng không vát sát tam tỷ với ngũ đệ về mà giúp.” Tử Điệp Y trực tiếp cắt ngang lời Thiên Tĩnh.
Thực sự nàng lúc này công việc ở Dạ Nguyệt nàng không quảm được nhiều. Nhưng thực sự nàng không ác với với hai sư huynh mình đến vậy. Kêu hai người về chủ yếu nhận những đơn hàng khó khăn chút mà bọn Tiểu Thanh không giải quyết được thôi.
“ Việc này coi như xong. Giờ đến hai huynh, sao hai người trong thân mật dữ vậy?” Tử Điệp Y vô cung ranh mãnh cười híp mắt lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu.
Đan dược này giúp loại bỏ đi những vết thương ngầm mà khi thăng cấp gặp phải nhưng không ai biết. Những vết thương này bình thường không sao nhưng dần dần tích tụu làm con đường tấn cấp khó khăn vô cùng.
Loại đan dược này sau khi dùng làm tốc độ tu luyện, thăng cấp của người dùng tăng lên đáng kể. Ngoài ra nó có tác dụng ít người để ý là gia tăng thọ nguyên.
Tử Điệp Y bây giờ cười muốn toát miệng luôn rồi. Từ sau khi có Bạch Tuyên số dược liệu nàng thu được vô cùng khổng lồ.
Vì yêu thú thiên phú về luyện dược thật rất kém nên dù xung quanh họ có vô vàng linh dược họ đều không biết luyện chế. Tử Điệp Y theo Bạch Tuyên về thành yêu thú trên đường dược liệu quý hiếm rất nhiều, rậm rạp vô cùng.
Nàng không ngừng hái, một phần luyện đan một phần trồng vào thủ trạc. Bây giờ trong Bích Ngân thủ trạc của nàng dược thảo đa dạng hơn rất nhiều. Nhìn vườn thảo dược và núi đan dược mình kì công chế tạo ra Tử Điệp Y vui đến lúc nào cũng cười hiếp mắt không thấy mặt trời đâu.
Trong khi Tử Điệp Y đang hớn hở thì Lý Văn lại sầu muộn không thôi. Từ sau khi nàng rời đi, Lý Văn mới hiểu được sự hiện hữu của nàng sớm đã trở thành thói quen của hắn, không có nàng ở bên cạnh, hắn cảm giác thấy trong lòng mất đi một thứ gì vô cùng trọng yếu.
Giờ hắn mới nhận ra hắn yêu nàng, vô cùng yêu. Vội vàng phái người đi kiếm nàng. Kết quả nàng lại triệt để mất tích.
Suốt 2 tháng ròng rã hắn truy tìm nàng khắp nơi mà kết quả chỉ có là nàng đã đi vào U Ám sâm lâm, ngoài ra không có gì cả. Có lẽ nàng mất tích bên trong, cũng có lẽ nàng đã.... chết.
Tình hình hiện nay của Hàn vương phủ không ổn chút nào. Lý Văn thì bộ dáng lúc nào cũng lôi thôi không chịu nổi, đâu còn hình tượng lãnh khốc trước kia. Hắn không ngừng chạy ngược chạy xuôi đi kiếm người. Không quá quản việc triều chính hại Lý Vân bận đến tối tăm mặt mày, tính khí ngày càng táo bạo làm triều thần nơm nớp lo sợ.
Hai vị tiểu vương gia và quận chúa cũng không còn vui vẻ nữa. Bọn chúng nói chuyện ngày càng ít, cố cậy miệng lắm chỉ nói được mấy tiếng. Toàn bộ Hàn vương phủ vì vậy mà trở nên âm trầm hơn rất nhiều.
Không chỉ Hàn vương phủ mà phủ Tử Thừa tướng cũng không khác mấy. Tử Bảo Khánh và Ngọc Diệu sau khi biết con gái mình yêu thương nhất mất tích liền hoảng loạn.
Lúc đầu họ còn hỏi tội Lý Văn sau liền yên tĩnh lại, chăm chăm đi tìm Tử Điệp Y. Tử Thiên một tháng trước về thăm nhà nghe tin thì căm tức đi tìm Lý Văn đánh một trận. Không ai biết kết quả trận chiến. Chỉ là Tử Thiên sau trận chiến không nói gì bỏ đi chu du tiếp. Nhưng hắn cũng ngầm phái người đi tìm muội muội mình.
Tử Điệp Y đâu biết nhiều người đang tìm mình đến muốn lật ngược cả Phong Mâu quốc lên. Nàng chỉ đang vui vẻ vui chơi với Bạch Vân. Nhóc hổ này dù chưa thể biến thành người nhưng đã biết nói chuyện rồi.
Sau tám ngày đi theo chỉ dẫn của Bạch Tuyên cuối cùng Tử Điệp Y cũng đến được Thanh Thạch thành - một trong những thành ít ỏi của yêu thú trong U Ám sâm lâm.
Dù dân cư nơi đây chưa đến 1000 người nhưng đừng nên khinh thường 1000 người này, họ toàn bộ là yêu thú hết đấy. Thực lực không hề thấp đâu.
Lúc đầu Tử Điệp Y thắc mắc nếu nhiều yêu thú mạnh mẽ vậy sao lại không đánh chiếm được các quốc gia nhân loại? Hỏi Bạch Tuyên mới biết yêu thú chỉ toàn là sơ cấp, cao cấp thật sự rất hiếm hoi.
Yêu thú tu luyện khó hơn con người nhiều lắm. Con người có thể dùng mấy năm đã tiến cấp nhưng đối với yêu thú là mấy trăm năm, thậm chí là mấy vạn năm mới tiến được một cấp nên cường giả trong yêu thú thật rất ít.
Nhân loại được coi là nơi có nhiều cường giả xuất hiện nhất. Dù tuổi thọ nhân loại không dài nhưng số lượng cường giả lại không bao giờ giảm bớt nên dù yêu thú cố gắng mấy vẫn không thể diệt nhân loại được.
Điều này làm Tử Điệp Y than thở không thôi cũng thầm cảnh giác, cảnh giới của nàng nghe có vẻ cao cường nhưng vẫn còn nhiều người mạnh hơn nàng rất nhiều. Nghĩ vậy lý tưởng Tử Điệp Y càng to lớn hơn. Nàng phải mạnh hơn nữa để bảo vệ những người mình yêu thương.
Có điều khi nghĩ đến đây trong đôi mắt phủ sương mù của Tử Điệp Y hiện lên một tia u buồn nồng đậm, bóng lưng của nàng cũng trở nên cô độc. Nhìn đáng thương đến cực điểm làm ai nhìn thấy đều chỉ muốn ôm nàng vào lòng không ngừng an ủi.
Khi vào thành, Tử Điệp Y hiếu kì nhìn ngang ngó dọc không ngừng. Muốn vào thành một người phải đóng một viên ma thạch sơ cấp làm nàng xót ruột không thôi.
Phải biết rằng một viên ma thạch cao cấp bằng 100 viên trung cấp bằng 1000 viên sơ cấp. Một viên sơ cấp nếu đổi ra kim tệ ít nhất là 10 vạn. Ba người à không một người hai thú vào thành mà mất 30 vạn kim tệ bảo sao Tử Điệp Y không xót vho được.
30 vạn đó đủ có nàng mua một căn nhà nho nhỏ ở kinh thành nơi được gọi là tất đất tất vàng đó.
Không nói tiền thì tác dụng của ma thạch cũng rất nhiều, nó có thể dùng để tu luyện, luyện đan, luyện khí, bày trận pháp.... Nói chung đối với người tu luyện thì ma thạch chính là thứ bất ly thân, không thể không có.
Khắp người Tử Điệp Y chỉ có 10 vạn ma thạch sơ cấp mà thôi. Đó là nguồn thua suốt nửa năm của Thần Dạ thương hội đấy. Sau khi luyến tiếc mấy viên ma thạch nàng rất nhanh phấn trấn lại, có tiền mà không tiêu mới là đồ ngu. Nghĩ vậy cả người Tử Điệp Y liền thanh thản rất nhiều.
Không ngừng kéo bọn Bạch Tuyên đi dạo chợ, Tử Điệp Y muốn xem xem có thứ gì hợp ý không. Nhưng xem đông xem tây nửa ngày nàng liền thất vọng. Dù có vì tài liệu khí và dược tài nàng cần có điều những thứ quý hiếm lại không có lấy một loại.
Chán nản, Tử Điệp Y quyết định đi kiếm phòng trọ. Đang đi ngang qua một quầy hàng bày đồ trang sức khá là tinh sảo thì một chiếc nhẫn làm nàng giật mình dừng phắt lại ngây ra đó nhìn. Hậu quả là Tiểu Vân đang vui vẻ theo sau Tử Điệp Y đụng phải chân nàng té lăng trên đất. Bị đau Tiểu Vân liền chảy nước mắt khóc lớn.
Bạch Tuyên vội bé con lên giỗ thắc mắc nhìn Tử Điệp Y, cô chưa bao giờ thấy Y Y lại có lúc thất thố như vậy. Vội lên tiếng gọi: “Y Y ngươi sao vậy? Thấy gì sao?”
Lúc này Tử Điệp Y mới tỉnh lại vội an ủi Tiểu Vân rồi nói với Bạch Tuyên: “À không tại thấy có vật nhìn quen mắt quá nên giật mình chút thôi.”
Cái nhẫn kia không phải quen mắt bình thường mà là cực kỳ quen với Tử Điệp Y. Nó chính là phiên bản thu nhỏ của Bích Ngân thủ trạc mà nàng đang đeo. Nhìn liền biết chúng là cùng một bộ.
Nàng cố gắng bình tĩnh đi đến quầy hàng, giả bộ nhìn quanh mọi thứ trên quầy, lại bóc lên vài món đồ bao gồm luôn cả cái giới chỉ kia. Hỏi chủ quầy: “Mấy món hàng này có vẻ rất được. Giá cả của chúng là bao nhiêu?”
Chủ quầy là một trung niên nam tử trên đầu có đôi tai cáo màu nâu, thấy khách hàng một lần chọn mua nhiều vậy liền cười hiếp mắt ba hoa: “ Các món đồ tiểu thư chọn đều là hàng nhất lưu. Tổng cộng hết 2 ma thạch.”
Tử Điệp Y có chút nhíu mày, mấy thứ nàng lấy bán trên chợ chỉ mấy ngân tệ mà đây đến mấy vạn kim tệ có chút không đáng. “ Một ma thạch.”
“Tiểu thư người cũng thấy đây là hàng khó kiếm, chúng chỉ xuất hiện trong nơi ở của nhân loại...” Chủ quầy không ngừng ba hoa giới thiệu về hàng của mình.
“ Một ma thạch, nếu không ta liền đi.” Tử Điệp Y cố ý xoay người chuẩn bị rời đi. Tên chủ quầy thấy vậy liền vội, dù sao giá cũng rất cao rồi hắn liền đồng ý.
Tử Điệp Y hớn hở cười dài đi về khách điếm lớn nhất Thanh Thạch thành. Nàng muốn tự khao mình một chút, dù sao hơn 2 tháng lang thang trong rừng rậm chả ăn bữa nào cho ra hồn cả. Giờ có quán ăn thì phải hưởng thụ chút chứ.
Khách điếm ở đây không khác ở nhân loại lắm chỉ là cách bài trí thập phần cổ kính, rắn chắc.
Tử Điệp Y vào gọi nguyên một bàn đồ ăn. Có điều nàng có chút quá xem thường số lượng đồ ăn của yêu thú rồi.
Nhìn đống đồ ăn cao như núi trước mắt, Tử Điệp Y khóc không ra nước mắt. Dù sức ăn của người tu luyện lớn hơn người bình thường nhưng vẫn không thể so với yêu thú a...
Không ăn thì tiếc tiền mà ăn thì ăn không nổi. Tử Điệp Y mang tâm lý may mắn nhìn hai mẹ con bạch hổ mong họ ăn nổi. Bạch Tuyên cười khổ nhìn lại nàng lắc đầu. Cô và con bụng không lớn đến vậy nha. Phần ăn Tử Điệp Y đủ ba yêu thú trưởng thành no cành bụng.
Cô và con sức ăn chỉ bằng một yêu thú bình thường thôi nên ăn nổi mới là lạ. Tử Điệp Y thấy vậy chỉ có thể ngẩn đầu lên trời ai oán tiền của nàng a.a..a..... Đúng là vui quá hóa buồn mà.
Tử Điệp Y trừng mắt nhìn bàn thức ăn, nàng ăn, nàng nuốt, ăn được bao nhiêu thì ăn giải thoát nổi buồn bực trong lòng. Hai mẹ con bạch hổ cũng bắt đầu chiến đấu.
Lúc này cách bàn Tử Điệp Y không xa có hai nam tử đang ngồi ăn. Họ rất khác biệt với xung quanh vì họ là con người. Điều đó rất dễ nhận ra khi trên người họ không có bộ phận sót lại khi hóa người như yêu thú.
Một người có dáng người khá cao khoảng 1m9, trên người mặc một bộ hắc bào. Cả người tản mát ra khí lạnh làm người khác tránh xa. Làn da màu mật ong khỏe mạnh, khuôn mặt tuấn tú,vầng trán kiên nghị, mày kiếm, đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng, mũi cao, bạc môi mỏng khẽ mím, đây hiển nhiên là một lãnh nam điển hình.
Một người khác dáng người so với nam tử trước có chút nhỏ gầy hơn. Da trắng nõn, khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt màu bạc ánh lên nét ôn nhu, lông mày lưỡi mác, đường nét rõ ràng, khóe miệng kia luôn khẽ cong lên khiến cho các nét trên khuôn mặt của hắn trở nên nhu hòa rất nhiều. Đây là một nam nhân ôn nhu, nu cười của hắn làm người ta có cảm giác như tắm trong gió xuân ấm áp vậy.
Nhưng điều đáng nói ở đây là nam tử cao to kia luôn tận tình săn sóc cho nam tử còn lại, trong mắt hanw khi nhìn người kia tràn ngập nhu tình. Mà không ngờ nam tử ôn nhu lại thản nhiên tiếp nhận, thỉnh thoảng cười với nam tử cao to kia như cám ơn hắn. Ý cười trong mắt càng sâu không nam tử cao to cẩn thận chăm sóc hắn.
Tuyệt đối có gian tình, rất nặng là đằng khác. Đây là điều mà Tử Điệp Y kết luận sau khi ăn không nổi đóng thức ăn trước mặt. Thật ra nàng cũng không muốn chú ý đến hai người họ đâu nhưng khi đang nhìn lung tung thấy hai người họ có chút quen mắt nên không nhịn được nhìn nhiều hơn một chút.
Càng nhìn Tử Điệp Y càng thấy quen thuộc. Nhưng rõ ràng nàng chưa gặp họ mà. Nhíu mày, không ngừng giáo giác nhìn hai nam tử kia, đầu óc nàng liên tục xoay chuyển cố nhớ hai người này là ai?
Nàng nhìn nhiều đến mức Bạch Tuyên phải mở miệng hỏi: “ Y Y muội biết hai người ngồi đằng kia sao?”
Tử Điệp Y nhìn Bạch Tuyên gật đầu rồi lại lắc đầu, cuối đầu trầm tư. Bạch Tuyên khó hiểu hỏi lại: “ Muội rốt cuộc biết hay không vậy?”
Bỗng Tử Điệp Y há miệng rớt cả cầm xuống đất kinh ngạc không nói nên lời nhìn hai nam tử. Mất một lúc sau nàng mới hoàn hồn rờ mờ cầm rớt dưới đất ráp lên lại cười chán nản trả lời Bạch Tuyên.
“ Tỷ tỷ nghĩ sao khi ta nói họ từng là mối tình một thời của ta.” Câu nói này vừa ra trực tiếp làm Bạch Tuyên té ghế.
Cô không quan tâm nhìn Tử Điệp Y “ Thật?” Tử Điệp Y càng chán nản gật đầu bồi thêm một câu kinh điển hơn: “ Họ cũng là sư huynh của ta.”
Bạch Tuyên không còn gì để nói vỗ vỗ vai Tử Điệp Y an ủi. Cô thấy Tử Điệp Y đúng là đủ thảm, đang chạy trốn nỗi đau do phu quân mình tạo ra lại gặp phải mấy người trước kia từng yêu. Nếu vậy cũng không đến nỗi nhưng hai người đó lại yêu nhai là một chuyện khác a.
Tử Điệp Y lắc đầu tỏ vẻ không sao cả, nàng đứng lên đi về phía hai nam tử kia. Dù gì họ cũng là sư huynh nàng cũng nên chào một tiếng cho phải phép chứ.
Nguyễn Khiêm Mặc cảm thấy có người đi về phía mình liền quay đầu lại nhìn. Thấy là Tử Điệp Y thì trong mắt hắn thêm một nghi hoặc.
Hắn đã chú ý đến nữ tử mang mặt nạ này ngay từ khi nàng bước vào quán. Đơn giản vì nàng là nhân loại và cách ăn mặc của nàng có chút quái dị.
Nhưng khi nàng nhìn hắn và Mộ Thiên Tĩnh chằm chằm hắn lập tức cảnh giác. Nhưng nàng chỉ nhìn không làm gì khác nên hắn không để ý lắm. Lúc này thấy nàng lại đi về phía hai người họ hắn lại nghi hoặc, bộ bọn hắn có quen nàng sao?
“ Đại ca, nhị ca hai người có vẻ thong thả, thoải mái quá nhỉ?” Đến bàn hai nam tử Tử Điệp Y đột nhiên gằng giọng nói, trong giọng nói của nàng có thể cảm nhận không ít tức giận.
Nghe xưng hô Nguyễn Khiêm Mặc và Mộ Tĩnh Thiên đều ngẩn người. Hai người cùng cao giọng đầy ngạc nhiên nói: “ Tứ muội?”
Tử Điệp Y cười thật tươi tháo mặt nạ xuống nhìn hai người trước mặt. Cười tươi đến Khiêm Mặc và Thiên Tĩnh lạnh người, mồ hôi chảy ròng ròng.
Nụ cười kia thật rất đẹp nhưng chỉ có bọn hắn mới biết nó có bao nhiêu khủng bố. Tứ muội của bọn hắn trước kia rất ít cười, khi nàng cười chính là có người sắp gặp xui xẻo. Hiển nhiên người sắp gặp nạn chính là bọn hắn.
“ Ha ha lâu lắm rồi không gặp tứ muội rồi đúng không Mặc.” Thiên Tĩnh nuốt nước miếng khó khăn mở miệng.
Khiêm Mặc liền gật đầu ráng nặn ra nụ cười nhìn Tử Điệp Y. Có điều nụ cười của hắn lúc này còn khó coi hơn cả khóc.
“ Ồ đúng vậy, chắc phải hai năm rồi chứ nhỉ hai ca ca của muội.” Tử Điệp Y vẫn cười xinh đẹp đập bàn ngồi xuống trước mặt hai người.
“ Mấy ca ca, tỷ tỷ, đệ đệ thật tốt với ta quá. Sư phụ bàn giao việc ở Dạ Nguyệt cung lại cho chúng ta mà mọi người đều trốn hết bắt muội một mình gánh vát hết. Một mình muội quản lý từ a đến z để kiếm tiền cho 1 sư phụ, 2 ca ca, 1 tỷ tỷ, 1 đệ đệ ăn chơi thoải mái bên ngoài.” Mấy câu cuối Tử Điệp Y gằng từng tiếng một đủ thấy tâm trạng của nàng lúc này.
Khiêm Mặc với Thiên Tĩnh cười khổ nhìn nhau. Bọn hắn cũng vì không muốn bị gò bó nên mới trốn đi định bụng để 3 người muội muội và đệ đệ xử lí hết. Không ngờ rốt cuộc ai cũng chạy hết chỉ để một mình tứ muội gánh hết.
Thiên Tĩnh cười hối lỗi nói: “ Cái này... cái này bọn ta cũng không ngờ đến.”
“ Bây giờ muội kiếm ra hai người rồi vậy nên xử lí sao đây ta...” Tử Điệp Y cố ý kéo dài giọng cười nhìn hai sư huynh của mình.
Khiêm Mặc với Thiên Tĩnh sacw mặt dần tái nhợt theo từng từ của Tử Điệp Y. Thủ đoạn của tứ muội bọn hắn không bình thường chút nào. Từ cái danh hiệu của muội ấy là có thể hiểu rồi.
“ Muội... muội muốn sao?” Thiên Tĩnh cười không nổi nữa méo mặt nhìn Tử Điệp Y hỏi.
Tử Điệp Y cười càng tươi, rực rỡ đến chói mắt: “ Đơn giản, thời gian này muội hơi bận nên hai huynh chịu khó quản lí Dạ Nguyện đi.”
Hai người Khiêm Mặc, Thiên Tĩnh trợn mắt, bọn hắn có biết quái gì mấy dụ này. Bảo họ đi đánh nhau, giết người còn được chứ quản lý sao mà làm.
“ Tứ muội, muội biết bọn ta không giỏi việc này lắm mà.... nên không biết có thể...”
“ Không hai người đi quản đi. Bằng không vát sát tam tỷ với ngũ đệ về mà giúp.” Tử Điệp Y trực tiếp cắt ngang lời Thiên Tĩnh.
Thực sự nàng lúc này công việc ở Dạ Nguyệt nàng không quảm được nhiều. Nhưng thực sự nàng không ác với với hai sư huynh mình đến vậy. Kêu hai người về chủ yếu nhận những đơn hàng khó khăn chút mà bọn Tiểu Thanh không giải quyết được thôi.
“ Việc này coi như xong. Giờ đến hai huynh, sao hai người trong thân mật dữ vậy?” Tử Điệp Y vô cung ranh mãnh cười híp mắt lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook