Một Bước Nữa Để Gần Anh Hơn
-
Chương 20: U ám sâm lâm
Sâu bên trong U Ám sâm lâm, đây là nơi ở của nhưng những ma thú cường đại chiếm giữ. Nơi đây được coi là cấm địa của nhân loại. Đồn rằng bất cứ ai đi vào đều biến mất vĩnh viễn, không bao giờ quay trở lại. Còn có người nói rằng nơi đây tồn tại một loài còn đáng sợ hơn ma thú – đó là yêu thú.
Yêu thú là cấp tiến hóa cực hạn của ma thú. Yêu thú vô cùng cường đại. Một yêu thú có thể diệt sát một thành thị lớn chỉ với một đòn. Đáng sợ hơn là chúng có trí tuệ tương đương nhân loại chứ không ngu ngốc như ma thú. Truyền thuyết nói rằng yêu thú cường đại nhất có thể biết thành nhân loại.
Lúc này nơi đây đang có một người đeo mặt nạ, mặc nguyên bộ đồ đen nếu theo nhận thức thế giới này thì có chút thiếu vải. Nếu ai ở Trái Đất thấy sẽ nhận ra đây là bộ đồ của đạo tặc hay mặc: quần đùi ngắn, áo cụt tay lững nửa người có mũ chùm.
Người này không ai khác chính là Tử Điệp Y đã mất tích trong U Ám sâm lâm 2 tháng nay.
Bộ đồ Tử Điệp Y đang mặc là trước kia cô nghiền game lại chuyên chức đạo tặc nên làm ra. Lúc trước không giám mặc vì thể nào cũng bị cho là lập dị. Giờ không có ai nên mặc, vô cùng thoải mái, đặc biệt trong tình cảnh lưu lạc lúc này của nàng là vô cùng thích hợp.
Đúng vậy là lưu lạc.... Tử Điệp Y sau khi ở đây hai tuần nàng nhận ra mình lạc đường.
Lúc đầu nàng chỉ ở bìa rừng không ngừng chém giết ma thú để giải tỏa bực tức trong lòng. Nàng chém chém nhiều đến nỗi thú triều ở một vài thành thị nhờ nàng mà được dẹp yên.
Những mạo hiểm giả tôn sùng nàng là Liệt Sát Giả Vương đâu đâu cũng ca ngợi công lao của nàng.
Tử Điệp Y lại hoàn toàn không biết gì chỉ cấm đầu đi đồ sát ma thú. Ma thú yếu nhược vừa thấy nàng liền chạy té khói. Nhiều con còn trực tiếp sùi bọt mép té xỉu không cũng chết đứng tại chỗ.
Tử Điệp Y buồn bực muốn tìm đối thủ nên càng ngày càng đi vào sâu trong U Ám sâm lâm mà quên mất nàng không có bản đồ còn là một kẻ siêu cấp mù đường. Khi nhận ra nàng đã hoàn toàn mất phương hướng, khóc không ra nước mắt nàng chỉ đành xác định đại một hướng mà đi.
Tử Điệp Y đâu biết rằng hướng nàng đi là càng vào sâu trong U Ám sâm lâm. Càng đi nàng toàn gặp ma thú cực kì cường đại.
Nhiều lần nàng xui xẻ xâm nhập vào lãnh địa của ma thú cấp 13 -14 tương đương với Tử cấp. Một người chỉ đạt Lam cấp đỉnh phong như Tử Điệp Y đựng phải thì thật chỉ có chết sớm.
May là nàng chỉ bị chúng cảnh cáo đuổi khỏi lãnh địa của chúng. Ma thú đạt cấp bậc này đã có được trí tuệ nhất định rồi. Nên Tử Điệp Y mới còn sống đến giờ này.
Nhưng nơi toàn ma thú cấp cao này không tránh khỏi những trận đánh lớn được. Nhiều lần nàng bị ma thú tập kích, chiến đầu đến thương tích đầy mình, xém chút nữa chết đi.
Nhưng cầu phú quý trong nguy hiểm, không ngờ nữa tháng trước Tử Điệp Y đột phá Tử cấp sơ kì. Ngoài ra số tài phú nàng có thể thu được từ đống vật phẩm của ma thú đủ cho nàng ăn sung mặc sướng, tiêu sài phun phí đến mấy năm.
Tử Điệp Y vui thì vui thiệt nhưng sống một mình trong rừng hai tháng liền làm nàng có chút ăn không tiêu. Suốt ngày đánh đánh giết giết mãi là nàng sắp tự kỉ luôn rồi.
Tìm một chỗ khá bí ẩn, nàng chậm rãi lấy ra một con Lôi Thố cấp 4 đã xử lý sạch sẽ đặt lên giá nướng ăn. Thịt Lôi Thố rất ngon, là mỹ vị khó gặp, nhưng tốc độ Lôi Thố rất nhanh nên rất khó bắt.
Đối với Tử Điệp Y bắt chúng không khó, chỉ cần hiểu tập tính của chúng một chút là được. Nàng làm sẵn rất nhiều thịt Lôi Thố để trong thủ trạc để ăn. Dù sao để trong thủ trạc thức ăn sẽ không bị hư hao gì.
Đang nướng bỗng Tử Điệp Y nghe có tiếng động vô cùng lớn cùng với tiếng gầm rống kinh thiên. Từ tiếng rống có thể thấy ma thú này thực lực không thể thấp hơn cấp 13 được.
Tử Điệp Y lúc đầu là muốn bỏ chạy nhưng nghe tiếng động chắc là hai ma thú đấu nhau, nàng hiếu kì, nhịn không được khẽ đến gần khu vực đó.
Nhảy lên một cây cao cách chỗ có xung đột khoảng 100m Tử Điệp Y có thể nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra nơi đó.
Hai sinh vật vô cùng khổng lồ đang giao chiến với nhau. Một có hình dáng nhìn thằng lằng toàn thân đỏ rực. Tử Điệp Y nhận ra đây là Nham Địa Long – ma thú cấp 14 đỉnh phong. Nó là một trong những ma thú cường đại nhất trong ma thú cấp 14. Sức mạnh của nó gần bằng yêu thú sơ giai. Yêu thú sơ giai bình thường cũng không muốn đụng độ với Nham Địa Long.
Con ma thú còn lại là một con bạch hổ. Tử Điệp Y không biết nó là loài ma thú gì nhưng làm nàng kinh ngạc nhất là thực lực con bạch hổ này rõ ràng đã đạt tới yêu thú đỉnh phong nhưng chỉ ngang tay với Nham Địa Long.
Quan sát một lúc Tử Điệp Y thấy hạ thân con bạch hổ có máu và nó luôn cố ý che chở cửa hang phía sau nó không cho Nham Địa Long tiến vào.
Nàng liền hiểu, hóa ra con bạch hổ này mới sinh con. Nó hiện đang trong giai đoạn yếu đuối nhất thì bị Nham Địa Long tập kích. Vì bảo vệ con mình nên nó dù cực độ mệt mỏi nhân vẫn liều mình chiến đấu với kẻ địch.
Tử Điệp Y không khỏi bội phục con yêu thú bạch hổ này. Lúc này bỗng Nham Địa Long dồn lực toàn thân định tung chiêu cuối định liều mạng phóng về phía con bạch hổ vì muốn tiến vào cái hang kia. Có vẻ có thứ gì đó bên trong có sức hấp dẫn vô cùng đối với Nham Địa Long.
Con bạch hổ kia thấy vậy cũng liều mình ra sát chiêu của mình. Nó há cái mồm như chậu máu của mình không ngừng ngưng tụ một quả cầu màu đen rồi đánh về phía Nham Địa Long.
Nham Địa Long cũng lao nhanh về phía bạch hổ không quan tâm đến quả cầu đen kia đánh lên mình.
Một vụ nổ không khác gì bom nguyên tử xảy ra là cây cối ngã hàng loạt. Tử Điệp Y cũng xém đứng không vững mà té ngã. Nàng nhìn chằm chằm lớp bụi mù mịt trước mắt nín thở chờ đợi kết quả.
Bụi tán đi nàng liền thấy xác của Nham Địa Long chỉ còn một nửa, một nửa khác đã bị nổ nát rồi, chết không thể chết thêm.
Lại nhìn con bạch hổ kia, nó bị một vết thương sâu thấy cả xương trên lưng nhưng nó không chết. Dù thoi thóp nó vẫn ráng lết mình về phía hang động phía sau.
Tử Điệp Y cũng không trốn nữa mà đi về phía bạch hổ. Nói thật nàng trong lòng rất muốn giết nó. Yêu thu cao cấp như vậy trên người toàn là bảo. Nhưng nhìn bạch hổ gắng sức bảo vệ con nó nàng lại không xuống tay nổi.
Nàng tiếng về phía nó đơn giản chỉ muốn coi vết thương nó ra sao coi có chữa trị được không thôi.
Bạch hổ thấy Tử Điệp Y liền nhìn chầm chầm nàng, trên người phát ra khí thế của yêu thú đỉnh phong. Nó dù bị thương nặng nhưng liều chút hơi tàn muốn giết chết con người trước mắt này vẫn có thể.
Tử Điệp Y bị khí thế đè ép đến thở không nổi, khó khăn mở miệng: “Ngươi... không cần lo..lo... lắng ta chỉ muốn giúp... chữa thương cho ngươi...”
Tử Điệp Y nói xong chịu không nổi quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt đã sớm trắng bệch.
“Ta có thể tin ngươi không hại ta sao?” Một giọng nói suy yếu nhưng vẫn hàm chứa uy nghiêm vang lên.
Tử Điệp Y vội gật gật đầu “Ta nói thật, ta thề với trời sẽ không làm hại ngươi.” Nói xong Tử Điệp Y mới trợn mắt nhìn con bạch hổ to lớn trước mắt lắp bắp “Ngươi nói.... nói được?”
Bạch hổ khinh thường nhìn Tử Điệp Y nhưng khí thế trên người cũng dần dần yếu đi. “Ngươi nếu đã thề vậy thì ta tin ngươi vậy. Cơ thể ta không chịu thêm được nữa chỉ xin ngươi có thể chăm sóc con của ta giúp ta. Nếu được ngươi hãy đưa nó đến trung tâm U Ám sâm lâm gặp cha nó. Cám ơn ngươi.”
Tử Điệp Y vội la lên: “Từ từ, ta nói là ta chữa thương cho ngươi còn những việc kia ngươi tự làm đi. Ta mới không rảnh rỗi đến vậy.”
Nàng thật rất bận mà, cả đường ra khỏi đây cũng không kiếm ra nói nàng còn thời gian đâu đi chăm sóc một con hổ con cơ chứ. Còn muốn nàng đi vào trung tâm U Ám sâm lâm không phải bảo nàng tìm chết à! Nới đó là nơi không chấp nhận bất cứ nhân loại nào mà.
Bạch hổ nghe vậy liền càng vội, vội đến không ngừng ói ra máu “ Ngươi phải giúp ta. Ta biết ta không sống được, ta chỉ cầu ngươi chăm sóc con ta giùm ta thôi!”
Tử Điệp Y thấy bạch hổ hộc máu không ngừng chỉ biết cười khổ. Mặc kệ nó nói gì nàng liền đến gần xem xét vết thương của nó.
Trên người bạch hổ tuy vết thương rất nhiều nhưng chỉ có vết thương bị bỏng ở lưng là trí mạng. Thịt quanh miệng vết thương đã bắt đầu hủ thực.
Tử Điệp Y vội lấy dụng cụ phẫu thuật của mình ra. Cầm dược thủy xoa lên miệng vết thương để cầm máu, cắt bỏ phần thịt bị thối rữa đi lại bóp vụt mấy viên Hồi Dung Sinh Huyết Đan rải lên các vết thương. Cuối cùng cẩn thận khâu miệng các vết thương quá lớn lại.
Làm xong Tử Điệp Y ngồi bệch xuống đất thở hổn hển không thôi. Thật mệt chết nàng mà, tập trung tinh thần quá độ làm đầu óc nàng choáng váng không thôi.
Nhìn vết thương đang từ từ lành lại mắt thường có thể thấy trên người bạch hổ mà Tử Điệp Y có chút sót ruột.
Vì vội chữa trị cho bạch hổ nên nàng cầm luôn lọ Hồi Dung Sinh Huyết Đan ra dùng. Nàng trên người chỉ có hai lọ, mỗi lọ 10 viên. Nó là đan dược cấp 9 nên chế tạo nó rất khó, nguyên liệu còn khó tìm hơn. Một viên đủ để một người sắp chết sinh long hoạt hổ trở lại.
Một viên Hồi Dung Sinh Huyết Đan nếu bán ra trị giá mấy trăm vạn kim tệ vì nó là bảo vật cứu mạng a.... Vậy mà nàng trực tiếp vứt cả ngàn vạn kim tệ lên một con hổ mới quen biết mấy phút.
Tử Điệp Y ngồi ôm mặt khóc ròng trong lòng, tiền tài của nàng a, đan dược của nàng a... thế là một đi không trở lại rồi hu hu....
Trong lúc Tử Điệp Y đang tiếc tiền không thôi thì bạch hổ lại đang trợn mắt há hốc mồm nhìn vết thương trên người lành lại cực nhanh. Theo đà này chỉ nửa tiếng sau nó sẽ lành lặng như ban đầu.
Chẳng lẽ nó gặp được thần y, lúc trước y sư trong tộc nếu gặp tình trạng của nó chỉ có lắc đầu chịu thua mà cô gái ăn mặc kì lạ trước mắt chỉ tốn mười mấy phút đã chữa khỏi cho nó. Thật không thể tin được.
“Cám ơn ngươi rất nhiều. Mạng của ta sau này thuộc về ngươi.” Bạch hổ kiên định mở miệng. Yêu thú chúng nó vô cùng trọng ân nghĩa, có ân tất phải báo. Mà mạng nó là do nàng cứu về nên cũng thuộc về nàng.
Tử Điệp Y rầu rĩ phất phất tay, lại ném vào miệng bạch hổ một viên đan dược lục sắc thơm ngát “ Miễn miễn hết đi. Ngươi tự đi làm việc của ngươi đi. Viên đan dược đó sẽ chữa nội thương của ngươi. Ta đi đây.”
Cứu người thì cứu cho chót đi, mặc dù tốn không biết bao nhiêu kim tệ của nàng nhưng kệ làm người tốt một lần cũng thôi đi. Tử Điệp Y chán nản bước đi về chỗ con thỏ còn đang nướng của nàng không ngừng lẩm bẩm: “ Tiền của ta.... đan dược quý báu của ta....”
Bạch hổ kinh ngạc nhìn bóng người dần khuất của Tử Điệp Y. Sau ánh mắt nó lại trở nên vô cùng kiên định. Thương thế trên người nó đã khỏi 7, 8 phần nó liền đứng dậy đi về phía hang động sau lưng.
Tử Điệp Y quay về chỗ cũ thấy con thỏ đã cháy đen từ lâu, nàng mặc kệ thẳng tay ném nó đi. Lại lấy mấy con khác ra phết gia vị nướng lên.
Bỗng con bạch hổ lúc nảy lại từ từ đến chỗ nàng, phía sau con dắt theo một con hổ con bước đi lung la lung lay như sắp ngã đến nơi.
Bạch hổ đi đến trước mặt Tử Điệp Y bỗng hóa thành một mỹ phụ cực kì xinh đẹp, nàng mặc kệ vẻ mặt nhìn như gặp quỷ của Tử Điệp Y quỳ xuống nói: “ Chủ nhân xin hãy thu nhận ta. Mạng ta thuộc về người. Nếu không ta nguyện chết ở đây.”
Tử Điệp Y mắt tròn mắt dẹp nhìn con bạch hổ đã trở thành mỹ phụ trước mắt nói không nên lời. Ok nàng thừa nhận có tin đồn yêu thú có thể hóa thành người nhưng giờ nhìn thấy nàng vẫn hoảng a....
“ Vậy ta cho ngươi tự do đó, ngươi đi làm việc của ngươi ta là việc ta. Được chứ?” Tử Điệp Y đau đầu nói với mỹ phụ.
Bạch hổ à không mỹ phụ không biết lấy đâu ra một thanh trùy thủ, trực tiếp đặt lên cổ mình định rạch. Tử Điệp Y hoảng sợ vội đá bay thanh trùy thủ kia hét lên: “ Ngươi làm gì vậy, ta mới cứu ngươi xong giờ ngươi lại đi tìm chết là sao?”
Tử Điệp Y tức điên rồi, đóng thuốc quý báu của nàng dùng hết lên người con hổ chết tiệt này giớ nó lại muốn chết không phải nàng làm công cốc sao?!? Tức chết nàng mà!!
Mỹ phụ vẫn im lặng ngồi đó, tiểu bạch hổ chuyện gì cũng không hiểu ngoặc đầu hết nhìn mẹ mình lại nhìn người kì lạ trước mắt. Nó thấy rất kì lạ sao mẹ nó lại muốn theo người trước mắt trong khi đó mẹ nó mạnh hơn người này rất nhiều mà. Còn người kia phải vui mừng khi được mẹ nó nhận định là chủ nhân chứ sao lại người kia lại bực mình? Hảo kì lạ a...
Tử Điệp Y kéo mũ sụp xuống che hết nửa mặt chán nản nói: “ Được rồi ngươi theo cũng được nhưng ta nói gì phải nghe lấy. Đặc biệt tuyệt đối trng thành với ta. Ta ghét nhất kẻ nào phản bội ta.”
Câu cuối cùng giọng Tử Điệp Y băng hàn đến cực điểm làm hai con hổ rùng mình không thôi. “Yêu thú chúng ta khi đã nhận chủ sẽ không có việc bội ước xin chủ nhân yên tâm.”
Tử Điệp Y lúc này mới ngẩn đầu nhìn mỹ phụ: “Haizz nói tên ngươi là gì, ta là Tử Điệp Y, sau này gọi ta là Tiểu Điệp hay Y Y cũng được, tuổi ngươi đủ để gọi như vậy đừng gọi chủ nhân khó chịu lắm. Mà giờ con ngươi thì sao?”
“Ta là Bạch Tuyên. Ta gọi người là Y Y vậy. Con ta xin người hãy cho nó theo cùng, nó còn quá nhỏ ta vẫn muốn chăm sóc nó.” Bạch Tuyên vội trả lời các câu hỏi của Tử Điệp Y, quay qua nhìn tiểu bạch hổ vô cùng dịu dàng vuốt ve nó.
Tử Điệp Y quay quay hai con thỏ, nghĩ nghĩ nói: “Tùy thôi, nó có tên không? Mà ngươi muốn ăn gì không ta là luôn.”
Bạch Tuyên giờ mới nhớ là chủ nhân mình đang làm đồ ăn “ Không cần, không cần. Ta vẫn chưa đặt tên cho nó, nếu không người đặt giùm ta đi.” Ai ngờ nàng vừa nói xong ngửi được mùi thơm của đồ ăn bụng liền kêu lên.
Tử Điệp Y buồn cười nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Bạch Tuyên, lấy thêm mấy con thỏ nữa ra nướng, đồ ăn thì nàng không thiếu a. “ Nhìn là nó là con gái đúng không? Vậy kêu là Bạch Vân đi.” Tử Điệp Y có chút yêu thích xoa cái đầu nhỏ của tiểu bạch hổ.
Tiểu bạch hổ có vẻ rất thích cái tên của mình, lè lưỡi liếm tay Tử Điệp Y chọc nàng cười khanh khách không thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook