Mộng Nam Kha
-
Chương 7: Lòng trắc ẩn
Hôn lễ không có cô dâu đương nhiên không tiến hành được. Phương Bằng ngồi yên trên chiếc ngai chúa lĩnh nhìn người phụ nữ trung niên đang quỳ mọp dưới đất, lạnh lùng:
-Ai sai ngươi giết người? Và giết thế nào?
-Tâu đại vương….tôi…
-Nói đi! Ta không trừng phạt ngươi đâu. Cứ nói!
-Không cần hỏi bà ta nữa –Giọng nói của Tố Nga, phu nhân chính thất của chủ trại vang lên khiến đám thuộc hạ đều thoáng rùng mình. Người phụ nữ này tuy chân yếu tay mềm nhưng so về mức độ độc ác thì không kém gì chủ trại. Có bao nhiêu người đàn bà chủ trại mang về đều bị bà ta giết sạch. Phương Bằng biết rõ điều đó nhưng đều không trừng phạt, lần nào cũng bực bội bỏ ra ngoài.
Lần này có lẽ đã đến giới hạn, hắm gầm lên:
-Lại là bà?
-Thì sao? –Gương mặt vẫn còn lưu lại nét đẹp thanh xuân thoáng qua một nụ cười khinh bạc –Nàng ta cũng đâu có tình nguyện làm thiếp của ông. Không phải nàng ta cũng đã theo người khác chạy trốn sao?
Đâu ai tình nguyện làm vợ một tên chúa cướp. Phương Bằng cũng biết vậy. Nhan sắc của Hà Bảo Ngọc cũng không phải quá tuyệt mỹ. Song, hắn lại có cảm giác lưu luyến nàng ta. Nhất là khi Bảo Ngọc khóc. Cảm giác chỉ muốn ôm nàng vào lòng che chở này lần đầu tiên hắn có….Lạ lùng!
-Người đâu?
-Dạ…Đại vương!
-Mang phu nhân tống giam sau trại….Không có lệnh của ta, tuyệt đối không cho bà ấy ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Phương Bằng trừng phạt Tố Nga nặng vậy. Bà ta không kêu khóc, vẫn thản nhiên đi theo tên cướp áp giải mình. Chỉ có ánh mắt là đau đớn…Hoa dù đẹp mấy cũng đến lúc phai tàn héo úa…Người ta sẽ đổi hoa mới vào bình và vứt đi mớ hoa cũ. Đó là quy luật cũng là sự bạc bẽo của những người chỉ biết chơi hoa nhưng lại không biết yêu thương và trân trọng một đóa hoa.
…Suốt đêm, Tạ Diên Bình cố đưa Hà Bảo Ngọc đi thật xa sơn trại. Hà gia trang chỉ còn là một mảnh đất hoang tàn lạnh lẽo. Bảo Ngọc dù là một tiểu thư cành vàng lá ngọc, từ nhỏ đã quen nhung lụa nhưng nàng ý thức rất rõ tình cảnh bản thân nên không dám kêu ca gì, chỉ lẳng lặng đi theo Tạ Diên Bình. Cả hai đi ngang qua một quán nước nhỏ ven đường. Tên tiểu nhị không ngừng chào mời khách qua đường, thấy hai người liền vồn vã:
-Hai vị…Mời ghé uống chén trà.
-Cảm ơn anh…Chúng tôi không khát. Hơn nữa còn phải đi xa…
-Anh thì chắc không có gì rồi. Nhưng cô nương kia thì….- Gã tiểu nhị ái ngại- Tôi nghĩ cô ấy không đi nổi nữa đâu.
Tạ Diên Bình bây giờ mới nhận ra, gương mặt Bảo Ngọc tái mét, dáng đi xiêu vẹo. Đôi giày dưới chân nàng rách bươm tự bao giờ…Hắn dịu giọng hơn:
-Cho chúng tôi một bình trà và một cái bánh bao.
Bảo Ngọc không dám nói gì hơn. Nàng chỉ lẳng lặng uống trà. Khi Tạ Diên Bình đưa cái bánh cho mình, Bảo Ngọc vẫn còn ngần ngại, vội xua tay:
-Tôi…tôi không đói. Công tử cứ ăn đi!
-Cô nương ăn đi…Ăn rồi mới có sức để đi tiếp chứ.
Hắn dúi cái bánh vào tay Bảo Ngọc. Bụng nàng trống rỗng, lại thêm cả đêm theo hắn băng rừng, sức lực cũng rã rời. Bảo Ngọc chậm rãi ăn vài miếng bánh, rụt rè hỏi Tạ Diên Bình:
-Bây giờ chúng ta…chúng ta sẽ đi đâu?
Tạ Diên Bình nhìn gương mặt thanh tú với ánh mắt trong trẻo đang ngẩng lên nhìn mình với vẻ chờ mong, tin tưởng…Bản thân hắn có thể chịu đói chịu khổ, nhưng một tiểu thư cành vàng lá ngọc như nàng thì làm sao chịu được? Bản thân hắn mãi không quên chén cơm trong đêm giá lạnh mà cha nàng đã cho mình. Và quan trọng hơn…Nhìn Bảo Ngọc tiều tụy, mệt mỏi hắn lại có cảm giác không nỡ….Nàng bây giờ tứ cố vô thân, chỉ có thể trông cậy vào Tạ Diên Bình hắn. Bây giờ đành đưa Bảo Ngọc theo, đợi đến nơi an toàn và gặp lại cha nàng thì sẽ tính sau:
-Chúng ta đi càng xa càng tốt. Phải rời xa phạm vi thế lực của bọn cướp đó. Chuyện sau đó sẽ từ từ tính sau.
-Vâng…
-Cô nương…Cô nương cố gắng chịu đựng thêm một thời gian. Khi đến nơi an toàn, tôi sẽ…
-Không sao đâu –Bảo Ngọc gượng cười, trấn an Tạ Diên Bình –Tôi hiểu mà….Tôi sẽ cố gắng….Tôi sẽ không làm vướng chân huynh đâu. Tôi…sẽ cố…cố hết sức mà.
Mấy hôm trước nàng vẫn còn là một tiểu thư tràn đầy hạnh phúc sắp bước lên kiệu hoa về nhà chồng. Vậy mà hôm nay Bảo Ngọc chẳng còn gì trong tay, còn phải gửi gắm hy vọng vào một người xa lạ….Tạ Diên Bình đành phải gác lại lời cha từng trăn trối, tạm thời không đi tìm em gái nữa. Trong thời gian này hắn phải tìm cho Bảo Ngọc một chỗ nương tựa, sau đó tìm cha nàng về cho cha con đoàn tụ rồi mới tiếp tục lên đường, tìm em gái của mình là Tạ Diên Châu.
Sau gần mười ngày miệt mài trèo đèo lội suối thì cả hai cũng đến được một làng nhỏ ven núi. Làng này chỉ có khoảng hai mươi hộ dân nhưng lại có vẻ rất yên bình.
Chân Bảo Ngọc đã sưng vù sau những tháng ngày vất vả. Tạ Diên Bình cũng không nỡ lòng nên quyết định tìm một chỗ trú thân cho nàng nghỉ ngơi vài ngày.
Trong làng không có quán trọ song người làng đều rất tốt bụng. Một bà lão sống cùng vợ chồng cháu trai đã cho họ trọ lại nhà mình. Tuy nhiên, cả hai lại chỉ có chung một căn phòng sau đôi mắt hấp háy của bà lão:
– Cả hai không phải là huynh muội. Chắc là cặp tình nhân bỏ nhà trốn đi! Ta nói phải không?
Gương mặt xinh đẹp của Bảo Ngọc đỏ ửng còn Tạ Diên Bình cũng bối rối không kém. Nói họ là tình nhân đương nhiên không phải, nhưng huynh muội cũng không giống. Có người anh nào lại giữ khoảng cách với em gái mình đến thế này chăng?
Chỉ có người cháu trai là điềm tĩnh mời cả hai vào phòng. Họ còn chu đáo mang ra cho hai người mấy chiếc bánh bao còn nóng hổi. Vào tới phòng mà mặt Bảo Ngọc vẫn còn ửng đỏ, Tạ Diên Bình chỉ biết vội vàng nói thật nhanh:
-Tôi ra ngoài giúp Ngưu huynh chẻ củi. Cô nương cứ nghỉ ngơi đi!
Hơn mười ngày lang bạt theo chân Tạ Diên Bình, Bảo Ngọc cũng học được một số điều. Nàng biết nướng cá, hái quả dại ăn được trong rừng. Bảo Ngọc còn mày mò tìm được vài thứ giống như sợi để may lại áo cho Tạ Diên Bình nữa. Những đêm trong rừng sương giá, nàng vô thức quay người về chỗ nằm của hắn….Những giấc ngủ ngon dường như đã quay lại…Bảo Ngọc mơ hồ cảm nhận, chỉ cần có Tạ Diên Bình bên cạnh, nàng sẽ được an toàn…Rất an toàn.
Ngày hôm sau, Bảo Ngọc ngã bệnh. Nàng sốt rất cao. Đôi môi hồng khô nứt…Khi mơ màng nàng vẫn mơ hồ nhận thấy đầu mình đang dựa vào bờ vai của ai đó…Có người đang đút từng ngụm nước đắng ghét vào miệng Bảo Ngọc. Giọng nói của ai mơ hồ bên tai như là đang trấn an vỗ về…Không phải là cha…Cũng chẳng phải là vị hôn phu ngày trước của nàng.
Bốn, năm ngày sau Bảo Ngọc mới hạ sốt…Diên Bình thở phào nhẹ nhõm hơn một chút. Toàn bộ số tiền trong người đều đã xài hết. Hắn quyết định theo Ngưu ca vào rừng đốn củi, săn thêm thú kiếm lại tiền lộ phí. Ngưu tẩu mang thuốc vào cho Bảo Ngọc, dịu dàng:
-Muội muội…Uống thuốc này.
Sau chén thuốc còn có một ít quế chi để Bảo Ngọc ngậm trong miệng cho mau lại sức nữa. Loại quế chi này tuy không cao cấp như ngày xưa Bảo Ngọc từng dùng nhưng cũng rất đắt. Tình cảnh bây giờ của họ lại….Bảo Ngọc không khỏi e dè, hỏi Ngưu tẩu:
-Ngưu tẩu, số quế chi này là…
-À…Hôm trước Diên Bình huynh đệ được chia một ít tay gấu đã đổi nó cho muội. Nghe Ngưu đại ca của ta nói, ba cái tay gấu mới đổi được một ít quế chi này. Tướng công của muội rất thương muội đó!
-Huynh ấy …–Má Bảo Ngọc lại hồng lên. Nàng lúng túng- Huynh ấy…không phải là…
-Không phải là tướng công của muội phải không? –Ngưu tẩu cười cười- Nhưng rõ ràng là Bình huynh đệ có cảm tình với muội mà. Vị tướng công như vậy không dễ kiếm đâu. Hắn mới ở đây vài ngày mà các cô gái chưa chồng làng ta đều đã hỏi về hắn rồi đây. Muội nắm trong tay thì phải nắm cho chặt…
-Nhưng mà…muội…
-Làm thân đàn bà như chúng ta, có tướng công tốt là được rồi –Giọng Ngưu tẩu chùn xuống- Có mấy ai khi bệnh mà được tướng công của mình lo lắng như muội đâu.
Ngưu tẩu đã ra ngoài nhưng câu nói: “suy nghĩ kỹ đi!” của nàng ta chợt là Bảo Ngọc phải suy nghĩ…..Nàng không phủ nhận, hình bóng Tạ Diên Bình trong lòng mình bây giờ là vô cùng đậm nét. Nhắm mắt lại, Bảo Ngọc cũng nhớ đến hắn…Trái tim thiếu nữ, lần đầu tiên đập lên những nhịp rộn ràng như thế…Liệu….liệu Tạ Diên Bình công tử có tình cảm gì với mình không?
Cánh cửa lều bật mở. Tạ Diên Bình bước vào. Trên tay là một ít hoa quả và một số nấm rừng, hắn nhẹ nhàng:
-Nàng ăn gì chưa? Bệnh tình đã thế nào rồi?
-Ai sai ngươi giết người? Và giết thế nào?
-Tâu đại vương….tôi…
-Nói đi! Ta không trừng phạt ngươi đâu. Cứ nói!
-Không cần hỏi bà ta nữa –Giọng nói của Tố Nga, phu nhân chính thất của chủ trại vang lên khiến đám thuộc hạ đều thoáng rùng mình. Người phụ nữ này tuy chân yếu tay mềm nhưng so về mức độ độc ác thì không kém gì chủ trại. Có bao nhiêu người đàn bà chủ trại mang về đều bị bà ta giết sạch. Phương Bằng biết rõ điều đó nhưng đều không trừng phạt, lần nào cũng bực bội bỏ ra ngoài.
Lần này có lẽ đã đến giới hạn, hắm gầm lên:
-Lại là bà?
-Thì sao? –Gương mặt vẫn còn lưu lại nét đẹp thanh xuân thoáng qua một nụ cười khinh bạc –Nàng ta cũng đâu có tình nguyện làm thiếp của ông. Không phải nàng ta cũng đã theo người khác chạy trốn sao?
Đâu ai tình nguyện làm vợ một tên chúa cướp. Phương Bằng cũng biết vậy. Nhan sắc của Hà Bảo Ngọc cũng không phải quá tuyệt mỹ. Song, hắn lại có cảm giác lưu luyến nàng ta. Nhất là khi Bảo Ngọc khóc. Cảm giác chỉ muốn ôm nàng vào lòng che chở này lần đầu tiên hắn có….Lạ lùng!
-Người đâu?
-Dạ…Đại vương!
-Mang phu nhân tống giam sau trại….Không có lệnh của ta, tuyệt đối không cho bà ấy ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Phương Bằng trừng phạt Tố Nga nặng vậy. Bà ta không kêu khóc, vẫn thản nhiên đi theo tên cướp áp giải mình. Chỉ có ánh mắt là đau đớn…Hoa dù đẹp mấy cũng đến lúc phai tàn héo úa…Người ta sẽ đổi hoa mới vào bình và vứt đi mớ hoa cũ. Đó là quy luật cũng là sự bạc bẽo của những người chỉ biết chơi hoa nhưng lại không biết yêu thương và trân trọng một đóa hoa.
…Suốt đêm, Tạ Diên Bình cố đưa Hà Bảo Ngọc đi thật xa sơn trại. Hà gia trang chỉ còn là một mảnh đất hoang tàn lạnh lẽo. Bảo Ngọc dù là một tiểu thư cành vàng lá ngọc, từ nhỏ đã quen nhung lụa nhưng nàng ý thức rất rõ tình cảnh bản thân nên không dám kêu ca gì, chỉ lẳng lặng đi theo Tạ Diên Bình. Cả hai đi ngang qua một quán nước nhỏ ven đường. Tên tiểu nhị không ngừng chào mời khách qua đường, thấy hai người liền vồn vã:
-Hai vị…Mời ghé uống chén trà.
-Cảm ơn anh…Chúng tôi không khát. Hơn nữa còn phải đi xa…
-Anh thì chắc không có gì rồi. Nhưng cô nương kia thì….- Gã tiểu nhị ái ngại- Tôi nghĩ cô ấy không đi nổi nữa đâu.
Tạ Diên Bình bây giờ mới nhận ra, gương mặt Bảo Ngọc tái mét, dáng đi xiêu vẹo. Đôi giày dưới chân nàng rách bươm tự bao giờ…Hắn dịu giọng hơn:
-Cho chúng tôi một bình trà và một cái bánh bao.
Bảo Ngọc không dám nói gì hơn. Nàng chỉ lẳng lặng uống trà. Khi Tạ Diên Bình đưa cái bánh cho mình, Bảo Ngọc vẫn còn ngần ngại, vội xua tay:
-Tôi…tôi không đói. Công tử cứ ăn đi!
-Cô nương ăn đi…Ăn rồi mới có sức để đi tiếp chứ.
Hắn dúi cái bánh vào tay Bảo Ngọc. Bụng nàng trống rỗng, lại thêm cả đêm theo hắn băng rừng, sức lực cũng rã rời. Bảo Ngọc chậm rãi ăn vài miếng bánh, rụt rè hỏi Tạ Diên Bình:
-Bây giờ chúng ta…chúng ta sẽ đi đâu?
Tạ Diên Bình nhìn gương mặt thanh tú với ánh mắt trong trẻo đang ngẩng lên nhìn mình với vẻ chờ mong, tin tưởng…Bản thân hắn có thể chịu đói chịu khổ, nhưng một tiểu thư cành vàng lá ngọc như nàng thì làm sao chịu được? Bản thân hắn mãi không quên chén cơm trong đêm giá lạnh mà cha nàng đã cho mình. Và quan trọng hơn…Nhìn Bảo Ngọc tiều tụy, mệt mỏi hắn lại có cảm giác không nỡ….Nàng bây giờ tứ cố vô thân, chỉ có thể trông cậy vào Tạ Diên Bình hắn. Bây giờ đành đưa Bảo Ngọc theo, đợi đến nơi an toàn và gặp lại cha nàng thì sẽ tính sau:
-Chúng ta đi càng xa càng tốt. Phải rời xa phạm vi thế lực của bọn cướp đó. Chuyện sau đó sẽ từ từ tính sau.
-Vâng…
-Cô nương…Cô nương cố gắng chịu đựng thêm một thời gian. Khi đến nơi an toàn, tôi sẽ…
-Không sao đâu –Bảo Ngọc gượng cười, trấn an Tạ Diên Bình –Tôi hiểu mà….Tôi sẽ cố gắng….Tôi sẽ không làm vướng chân huynh đâu. Tôi…sẽ cố…cố hết sức mà.
Mấy hôm trước nàng vẫn còn là một tiểu thư tràn đầy hạnh phúc sắp bước lên kiệu hoa về nhà chồng. Vậy mà hôm nay Bảo Ngọc chẳng còn gì trong tay, còn phải gửi gắm hy vọng vào một người xa lạ….Tạ Diên Bình đành phải gác lại lời cha từng trăn trối, tạm thời không đi tìm em gái nữa. Trong thời gian này hắn phải tìm cho Bảo Ngọc một chỗ nương tựa, sau đó tìm cha nàng về cho cha con đoàn tụ rồi mới tiếp tục lên đường, tìm em gái của mình là Tạ Diên Châu.
Sau gần mười ngày miệt mài trèo đèo lội suối thì cả hai cũng đến được một làng nhỏ ven núi. Làng này chỉ có khoảng hai mươi hộ dân nhưng lại có vẻ rất yên bình.
Chân Bảo Ngọc đã sưng vù sau những tháng ngày vất vả. Tạ Diên Bình cũng không nỡ lòng nên quyết định tìm một chỗ trú thân cho nàng nghỉ ngơi vài ngày.
Trong làng không có quán trọ song người làng đều rất tốt bụng. Một bà lão sống cùng vợ chồng cháu trai đã cho họ trọ lại nhà mình. Tuy nhiên, cả hai lại chỉ có chung một căn phòng sau đôi mắt hấp háy của bà lão:
– Cả hai không phải là huynh muội. Chắc là cặp tình nhân bỏ nhà trốn đi! Ta nói phải không?
Gương mặt xinh đẹp của Bảo Ngọc đỏ ửng còn Tạ Diên Bình cũng bối rối không kém. Nói họ là tình nhân đương nhiên không phải, nhưng huynh muội cũng không giống. Có người anh nào lại giữ khoảng cách với em gái mình đến thế này chăng?
Chỉ có người cháu trai là điềm tĩnh mời cả hai vào phòng. Họ còn chu đáo mang ra cho hai người mấy chiếc bánh bao còn nóng hổi. Vào tới phòng mà mặt Bảo Ngọc vẫn còn ửng đỏ, Tạ Diên Bình chỉ biết vội vàng nói thật nhanh:
-Tôi ra ngoài giúp Ngưu huynh chẻ củi. Cô nương cứ nghỉ ngơi đi!
Hơn mười ngày lang bạt theo chân Tạ Diên Bình, Bảo Ngọc cũng học được một số điều. Nàng biết nướng cá, hái quả dại ăn được trong rừng. Bảo Ngọc còn mày mò tìm được vài thứ giống như sợi để may lại áo cho Tạ Diên Bình nữa. Những đêm trong rừng sương giá, nàng vô thức quay người về chỗ nằm của hắn….Những giấc ngủ ngon dường như đã quay lại…Bảo Ngọc mơ hồ cảm nhận, chỉ cần có Tạ Diên Bình bên cạnh, nàng sẽ được an toàn…Rất an toàn.
Ngày hôm sau, Bảo Ngọc ngã bệnh. Nàng sốt rất cao. Đôi môi hồng khô nứt…Khi mơ màng nàng vẫn mơ hồ nhận thấy đầu mình đang dựa vào bờ vai của ai đó…Có người đang đút từng ngụm nước đắng ghét vào miệng Bảo Ngọc. Giọng nói của ai mơ hồ bên tai như là đang trấn an vỗ về…Không phải là cha…Cũng chẳng phải là vị hôn phu ngày trước của nàng.
Bốn, năm ngày sau Bảo Ngọc mới hạ sốt…Diên Bình thở phào nhẹ nhõm hơn một chút. Toàn bộ số tiền trong người đều đã xài hết. Hắn quyết định theo Ngưu ca vào rừng đốn củi, săn thêm thú kiếm lại tiền lộ phí. Ngưu tẩu mang thuốc vào cho Bảo Ngọc, dịu dàng:
-Muội muội…Uống thuốc này.
Sau chén thuốc còn có một ít quế chi để Bảo Ngọc ngậm trong miệng cho mau lại sức nữa. Loại quế chi này tuy không cao cấp như ngày xưa Bảo Ngọc từng dùng nhưng cũng rất đắt. Tình cảnh bây giờ của họ lại….Bảo Ngọc không khỏi e dè, hỏi Ngưu tẩu:
-Ngưu tẩu, số quế chi này là…
-À…Hôm trước Diên Bình huynh đệ được chia một ít tay gấu đã đổi nó cho muội. Nghe Ngưu đại ca của ta nói, ba cái tay gấu mới đổi được một ít quế chi này. Tướng công của muội rất thương muội đó!
-Huynh ấy …–Má Bảo Ngọc lại hồng lên. Nàng lúng túng- Huynh ấy…không phải là…
-Không phải là tướng công của muội phải không? –Ngưu tẩu cười cười- Nhưng rõ ràng là Bình huynh đệ có cảm tình với muội mà. Vị tướng công như vậy không dễ kiếm đâu. Hắn mới ở đây vài ngày mà các cô gái chưa chồng làng ta đều đã hỏi về hắn rồi đây. Muội nắm trong tay thì phải nắm cho chặt…
-Nhưng mà…muội…
-Làm thân đàn bà như chúng ta, có tướng công tốt là được rồi –Giọng Ngưu tẩu chùn xuống- Có mấy ai khi bệnh mà được tướng công của mình lo lắng như muội đâu.
Ngưu tẩu đã ra ngoài nhưng câu nói: “suy nghĩ kỹ đi!” của nàng ta chợt là Bảo Ngọc phải suy nghĩ…..Nàng không phủ nhận, hình bóng Tạ Diên Bình trong lòng mình bây giờ là vô cùng đậm nét. Nhắm mắt lại, Bảo Ngọc cũng nhớ đến hắn…Trái tim thiếu nữ, lần đầu tiên đập lên những nhịp rộn ràng như thế…Liệu….liệu Tạ Diên Bình công tử có tình cảm gì với mình không?
Cánh cửa lều bật mở. Tạ Diên Bình bước vào. Trên tay là một ít hoa quả và một số nấm rừng, hắn nhẹ nhàng:
-Nàng ăn gì chưa? Bệnh tình đã thế nào rồi?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook