Giới thiệu
Đêm khuya, trời sâu thẳm, những ngôi sao lấp lánh trong đêm.
Trên một bãi đất hoang, người nằm la liệt. Máu từ thân thể họ lan tràn dần trên mặt đất…Rút một lưỡi đao còn cắm sâu trên lưng người đàn ông, kẻ khoác trên mình chiếc áo choàng màu tím nhạt không kịp tránh những tia máu bắn ra dày đặc. Máu tanh nồng, theo gió thoảng khắp không gian.
Nhưng đám người đang đứng không ai tác động bởi mùi máu cả. Bởi họ có lạ gì cái mùi vị đã trở thành quen thuộc trong suốt những ngày qua.
Vẫn cười…
Vẫn nói…
Một tên còn mạnh tay giật một sợi dây đeo trên cổ người thiếu phụ nằm sóng xoài trên đất. Là một sợi dây bỉnh thường, quan trọng là viên ngọc được xâu vào.
-Đại vương..Đây là hồng bảo ngọc. Loại ngọc này quý báu lắm, còn nghe nói được dùng làm cống phẩm cho hoàng gia.
-Vậy à?
Người đàn ông mân mê viên ngọc chuyển dần từ màu hồng sang đỏ rực dưới ánh trăng vằng vặc…Tưởng tượng đến chiếc cổ trắng ngần của nàng đeo lên viên ngọc, có lẽ sẽ đẹp, đẹp vô cùng!
Bàn chân hắn bỗng dưng bị ai giữ lấy. Là một bàn tay dính đầy bùn đất.Một đôi mắt trắng dã ngẩng lên nhìn hắn…Miệng người đàn ông đầy máu, tiếng nói yếu ớt, chỉ còn lại những âm thanh như tiếng thầm thì:
-Ngươi…….ngươi sẽ bị quả báo. Ng..ư..ơi…
-Hừm…
Tay đao hạ xuống…Bàn tay giãy lên vài cái trước khi bất động. Một lưỡi đao khác cũng vừa hạ xuống.Máu lại bắn tung tóe khắp nơi.
Hắn cởi chiếc áo choàng màu tím nhạt, khoác lên người lớp áo trắng tinh khôi…Gương mặt mất đi vẻ lạnh lùng, trở nên nhu hòa khi nhớ đến một gương mặt khác, nõn nà, tươi tắn với nụ cười đẹp mê hồn.
Trăng đã nhìn thấy tất cả. Trăng lui vào một đám mây vừa kéo tới…Trăng đang chờ những chuyện sắp diễn ra…
Trên một bãi đất hoang, người nằm la liệt. Máu từ thân thể họ lan tràn dần trên mặt đất…Rút một lưỡi đao còn cắm sâu trên lưng người đàn ông, kẻ khoác trên mình chiếc áo choàng màu tím nhạt không kịp tránh những tia máu bắn ra dày đặc. Máu tanh nồng, theo gió thoảng khắp không gian.
Nhưng đám người đang đứng không ai tác động bởi mùi máu cả. Bởi họ có lạ gì cái mùi vị đã trở thành quen thuộc trong suốt những ngày qua.
Vẫn cười…
Vẫn nói…
Một tên còn mạnh tay giật một sợi dây đeo trên cổ người thiếu phụ nằm sóng xoài trên đất. Là một sợi dây bỉnh thường, quan trọng là viên ngọc được xâu vào.
-Đại vương..Đây là hồng bảo ngọc. Loại ngọc này quý báu lắm, còn nghe nói được dùng làm cống phẩm cho hoàng gia.
-Vậy à?
Người đàn ông mân mê viên ngọc chuyển dần từ màu hồng sang đỏ rực dưới ánh trăng vằng vặc…Tưởng tượng đến chiếc cổ trắng ngần của nàng đeo lên viên ngọc, có lẽ sẽ đẹp, đẹp vô cùng!
Bàn chân hắn bỗng dưng bị ai giữ lấy. Là một bàn tay dính đầy bùn đất.Một đôi mắt trắng dã ngẩng lên nhìn hắn…Miệng người đàn ông đầy máu, tiếng nói yếu ớt, chỉ còn lại những âm thanh như tiếng thầm thì:
-Ngươi…….ngươi sẽ bị quả báo. Ng..ư..ơi…
-Hừm…
Tay đao hạ xuống…Bàn tay giãy lên vài cái trước khi bất động. Một lưỡi đao khác cũng vừa hạ xuống.Máu lại bắn tung tóe khắp nơi.
Hắn cởi chiếc áo choàng màu tím nhạt, khoác lên người lớp áo trắng tinh khôi…Gương mặt mất đi vẻ lạnh lùng, trở nên nhu hòa khi nhớ đến một gương mặt khác, nõn nà, tươi tắn với nụ cười đẹp mê hồn.
Trăng đã nhìn thấy tất cả. Trăng lui vào một đám mây vừa kéo tới…Trăng đang chờ những chuyện sắp diễn ra…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook