Mộng Nam Kha
-
Chương 3: Chuyện ngày sau
Tạ Gia Trang qua bao năm chỉ còn lạimột mớ tàn tro hoang lạnh. Cỏ mọc um tùm. Đã lâu lắm rồi không ai bước qua chốnđấy. Hôm nay lại có một thanh niên đứng tần ngần ở đó. Đã khá lâu rồi….
Bóng tối dần dần xâm chiếm khắp nơi….Chàng thanh niên thở dài rồi mới từ từ rời khỏi. Vai đeo một thanh kiếm,dáng cô độc khuất dần trong màn đêm mờ mịt chốn chân trời.
Cách Tạ Gia Trang khoảng 10 dặm đườngcó một ngôi làng trù phú khác. Hà viên ngoại là người giàu có nổi tiếng trongthôn làng ấy. Ông không có con trai, chỉ có một đứa con gái năm nay vừa tròn mườibảy tuổi, xinh đẹp như hoa nở, tên là Hà Bảo Ngọc. Bảo Ngọc đã được đính hôn vớiĐại công tử Trương Thiên Phú, dự định khi nàng tròn mười tám tuổi sẽ lên xe hoavề với nhà chồng.
Theo thông lệ, mười ngày trước hôn lễ,nhà trai sẽ tiến hàng “dạm nói”, sang nhà tân nương làm rể trong ba ngày, vừa đểtăng cường tình cảm giữa đôi trẻ vừa để tân lang có thể hầu hạ nhạc gia, cùngnương tử tương lai đền ơn sinh thành. Dù chỉ là vài ngày ngắn ngủi nhưng cũnglà một hạnh phúc cho bậc làm cha làm mẹ, trước khi tiễn con gái theo chồng,không biết khi nào mới gặp lại được con mình.
-Cha…
Bảo Ngọc túc trực trong phòng Hàviên ngoại. Cha nàng đã gần tuổi lục tuần, mái tóc bạc trắng, đôi tay cũng runhơn. Càng gần ngày xuất giá thì lại càng không nỡ…Nhưng biết phải làm sao, gáilớn thì phải theo chồng.
-Con gái….Gần tới ngày lấy chồng rồi,sao cứ mặt ủ mày chau như vậy –Hà viên ngoại mỉm cười trấn an Bảo Ngọc- Cha vẫncòn khỏe lắm. Không sao đâu. Cứ yên tâm mà đi đi con…
-Cha ơi, nhưng mà con sợ….Cha…
-Không có gì phải sợ. Cha đã chọn kỹlắm rồi. Tuy Thiên Phú xuất thân nông gia nhưng chăm chỉ làm ăn, không đam mê tửusắc, lại hứa với cha là sau khi lấy con làm thê tử, nếu có lập thiếp thì cũngphải 3-4 năm sau. Chỉ cần Bảo Ngọc của cha ngoan, cố làm tròn bổn phận trongnhà thì nó cũng không bạc đãi con đâu.
-Cha…
Bảo Ngọc ôm lấy cha già. Vòng lưngkhông còn thẳng, tay cũng run rẩy đi nhiều….Bảo Ngọc nghĩ đến một ngày khi trởvề Hà gia trang sẽ không còn người đứng trước cửa mà chờ đợi, mà dịu dàng giangrộng vòng tay, gọi: “Con gái của cha.”
-Lão gia ơi….Lão gia!
Hai cha con giật mình bởi tiếng gọithất thanh. Một người hầu trong nhà hớt hải chạy vào, vừa chạy vừa thở dốc:
-Có chuyện gì?
-Thưa lão gia…Bên ngoài có người ngấtxỉu. Hà thúc không dám tự ý, chỉ bảo chúng tôi dìu vào trong kho củi rồi đếnđây hỏi ý lão gia.
-Người ngất xỉu à?
Hà viên ngoại vốn được mệnh danh làmột đại thiện nhân, thường hay cứu giúp và phân phát lương thực cho dân nghèo.Tuy nhiên dạo gần đây làng của họ tỏ ra thận trọng hơn với những người lạ đếnlàng. Nghe đồn làng bên cạnh đã bị bọn cướp tấn công, trong một đêm người tronglàng kẻ bị giết, kẻ bị cướp bắt đi. Trai tráng trong làng được tin đã chuẩn bịkỹ càng, người lạ ít khi được cho vào làng, không hiểu gã đàn ông này làm sao lạicó thể bất tỉnh trước Hà gia trang được.
-Lão gia…Người tính sao ạ?
-Dẫn ta đến đó xem- Hà viên ngoại phẩytay áo, quay sang phía Bảo Ngọc, cẩn thận dặn dò- Cha đến kho củi xem thế nào.Con ở trong phòng, đừng ra ngoài, trời đang trở lạnh, coi chừng cảm phong hàn.
-Dạ…
…..Trong kho chỉ có một ngọn đènnhỏ đang le lói. Chàng thanh niên tựa người vào đống rơm dành làm thức ăn chongựa, có vẻ mệt mỏi. Nhưng thần sắc thì tươi tỉnh hơn lúc nãy, có lẽ nhờ chéncơm mới được quản gia đưa cho. Chỉ có cơm và muối nhưng với một kẻ đang lỡ đườngđói khát thì còn hơn mĩ vị cao lương.
Cửa kho mở ra. Trần Tam vội khom người,lễ phép:
-Lão gia!
Chàng thanh niên cũng đứng dậy. Hắnta cao lớn, gương mặt tuấn tú. Mày kiếm, mắt sâu, vai dài, lưng rộng, không cóvẻ là một kẻ xuất thân từ chốn bần hàn.
-Đa tạ viên ngoại đã giúp đỡ.
Hà viên ngoại nhìn sang chén cơm đãhết sạch và ly trà nóng đang uống dở mà chàng thanh niên vừa đặt xuống. Hắn takhông có vẻ gì là kẻ xấu. Ông tin vào mắt nhìn người của mình:
-Chàng trai trẻ, không cần kháchsáo. Anh từ đâu tới? Vì sao lại đến nỗi ngất xỉu trước nhà ta?
Chàng trai tên là Tạ Diên Bình, từlàng Tây cách đây rất xa mới đến. Hắn ta đến đây là để tìm tông tích người emgái thất lạc cách đây mười lăm năm:
-Thì ra là vậy.- Hà viên ngoại trầmngâm- Nhưng em gái của anh năm nay trạc bao nhiêu tuổi, tên là gì?
-Thưa viên ngoại…Tên em gái tôi là…
Câu chuyện đang dang dỡ bỗng nhiên mộtgia nhân hớt hải chạy vào. Nhìn vẻ hoảng hốt của hắn, Hà viên ngoại cũng giậtmình.
-Nguy rồi lão gia ơi…Lão gia…
-Chuyện gì?
-Bên ngoài có rất đông người. Bọnchúng xưng là người của sơn vương trên Mai sơn lĩnh.
Cướp đến nhà thì ai cũng sợ. Hà lãogia nghe tin như sét đánh, chân run rẩy, mặt đã tái hẳn đi:
-Cướp…Nhưng mà chúng…chúng muốn gì?
-Thưa lão gia. Chúng nói là…nghe đồntiểu thư nhà chúng ta xinh đẹp như hoa nên muốn đón về làm vợ sơn vương. Chúngcòn mang theo lễ vật, chất đầy trong sân.
-Cái gì?
Hà viên ngoại vội vã ra ngoài. Đócũng là lý do ông muốn Bảo Ngọc sớm an bề gia thất. Bọn cướp tại Mai sơn rấthung hãn. Nghe đồn nơi đâu có gái đẹp là tìm đến bắt về. Những cô gái bị bắt điđều không rõ tông tích. Quan phủ nơi này nhiều lần cho người truy bắt nhưng đềuthất bại, sau đó triều đình xảy ra chiến tranh với Nam quốc, binh lực phải dồnvề biên giới sẵn sàng cho chiến trận, đám giặc cướp cũng không còn ai khống chếngày một lộng hành.
Bên trong chàng thanh niên chỉnh lạiáo, cúi xuống nhặt thanh kiếm nằm gần đống rơm khô đeo vào người. Bữa cơm đạm bạc nhưng vẫn là một món nợ, hắn sẽ trả, dù cái nợ ấy chẳng có ai đòi.
Bóng tối dần dần xâm chiếm khắp nơi….Chàng thanh niên thở dài rồi mới từ từ rời khỏi. Vai đeo một thanh kiếm,dáng cô độc khuất dần trong màn đêm mờ mịt chốn chân trời.
Cách Tạ Gia Trang khoảng 10 dặm đườngcó một ngôi làng trù phú khác. Hà viên ngoại là người giàu có nổi tiếng trongthôn làng ấy. Ông không có con trai, chỉ có một đứa con gái năm nay vừa tròn mườibảy tuổi, xinh đẹp như hoa nở, tên là Hà Bảo Ngọc. Bảo Ngọc đã được đính hôn vớiĐại công tử Trương Thiên Phú, dự định khi nàng tròn mười tám tuổi sẽ lên xe hoavề với nhà chồng.
Theo thông lệ, mười ngày trước hôn lễ,nhà trai sẽ tiến hàng “dạm nói”, sang nhà tân nương làm rể trong ba ngày, vừa đểtăng cường tình cảm giữa đôi trẻ vừa để tân lang có thể hầu hạ nhạc gia, cùngnương tử tương lai đền ơn sinh thành. Dù chỉ là vài ngày ngắn ngủi nhưng cũnglà một hạnh phúc cho bậc làm cha làm mẹ, trước khi tiễn con gái theo chồng,không biết khi nào mới gặp lại được con mình.
-Cha…
Bảo Ngọc túc trực trong phòng Hàviên ngoại. Cha nàng đã gần tuổi lục tuần, mái tóc bạc trắng, đôi tay cũng runhơn. Càng gần ngày xuất giá thì lại càng không nỡ…Nhưng biết phải làm sao, gáilớn thì phải theo chồng.
-Con gái….Gần tới ngày lấy chồng rồi,sao cứ mặt ủ mày chau như vậy –Hà viên ngoại mỉm cười trấn an Bảo Ngọc- Cha vẫncòn khỏe lắm. Không sao đâu. Cứ yên tâm mà đi đi con…
-Cha ơi, nhưng mà con sợ….Cha…
-Không có gì phải sợ. Cha đã chọn kỹlắm rồi. Tuy Thiên Phú xuất thân nông gia nhưng chăm chỉ làm ăn, không đam mê tửusắc, lại hứa với cha là sau khi lấy con làm thê tử, nếu có lập thiếp thì cũngphải 3-4 năm sau. Chỉ cần Bảo Ngọc của cha ngoan, cố làm tròn bổn phận trongnhà thì nó cũng không bạc đãi con đâu.
-Cha…
Bảo Ngọc ôm lấy cha già. Vòng lưngkhông còn thẳng, tay cũng run rẩy đi nhiều….Bảo Ngọc nghĩ đến một ngày khi trởvề Hà gia trang sẽ không còn người đứng trước cửa mà chờ đợi, mà dịu dàng giangrộng vòng tay, gọi: “Con gái của cha.”
-Lão gia ơi….Lão gia!
Hai cha con giật mình bởi tiếng gọithất thanh. Một người hầu trong nhà hớt hải chạy vào, vừa chạy vừa thở dốc:
-Có chuyện gì?
-Thưa lão gia…Bên ngoài có người ngấtxỉu. Hà thúc không dám tự ý, chỉ bảo chúng tôi dìu vào trong kho củi rồi đếnđây hỏi ý lão gia.
-Người ngất xỉu à?
Hà viên ngoại vốn được mệnh danh làmột đại thiện nhân, thường hay cứu giúp và phân phát lương thực cho dân nghèo.Tuy nhiên dạo gần đây làng của họ tỏ ra thận trọng hơn với những người lạ đếnlàng. Nghe đồn làng bên cạnh đã bị bọn cướp tấn công, trong một đêm người tronglàng kẻ bị giết, kẻ bị cướp bắt đi. Trai tráng trong làng được tin đã chuẩn bịkỹ càng, người lạ ít khi được cho vào làng, không hiểu gã đàn ông này làm sao lạicó thể bất tỉnh trước Hà gia trang được.
-Lão gia…Người tính sao ạ?
-Dẫn ta đến đó xem- Hà viên ngoại phẩytay áo, quay sang phía Bảo Ngọc, cẩn thận dặn dò- Cha đến kho củi xem thế nào.Con ở trong phòng, đừng ra ngoài, trời đang trở lạnh, coi chừng cảm phong hàn.
-Dạ…
…..Trong kho chỉ có một ngọn đènnhỏ đang le lói. Chàng thanh niên tựa người vào đống rơm dành làm thức ăn chongựa, có vẻ mệt mỏi. Nhưng thần sắc thì tươi tỉnh hơn lúc nãy, có lẽ nhờ chéncơm mới được quản gia đưa cho. Chỉ có cơm và muối nhưng với một kẻ đang lỡ đườngđói khát thì còn hơn mĩ vị cao lương.
Cửa kho mở ra. Trần Tam vội khom người,lễ phép:
-Lão gia!
Chàng thanh niên cũng đứng dậy. Hắnta cao lớn, gương mặt tuấn tú. Mày kiếm, mắt sâu, vai dài, lưng rộng, không cóvẻ là một kẻ xuất thân từ chốn bần hàn.
-Đa tạ viên ngoại đã giúp đỡ.
Hà viên ngoại nhìn sang chén cơm đãhết sạch và ly trà nóng đang uống dở mà chàng thanh niên vừa đặt xuống. Hắn takhông có vẻ gì là kẻ xấu. Ông tin vào mắt nhìn người của mình:
-Chàng trai trẻ, không cần kháchsáo. Anh từ đâu tới? Vì sao lại đến nỗi ngất xỉu trước nhà ta?
Chàng trai tên là Tạ Diên Bình, từlàng Tây cách đây rất xa mới đến. Hắn ta đến đây là để tìm tông tích người emgái thất lạc cách đây mười lăm năm:
-Thì ra là vậy.- Hà viên ngoại trầmngâm- Nhưng em gái của anh năm nay trạc bao nhiêu tuổi, tên là gì?
-Thưa viên ngoại…Tên em gái tôi là…
Câu chuyện đang dang dỡ bỗng nhiên mộtgia nhân hớt hải chạy vào. Nhìn vẻ hoảng hốt của hắn, Hà viên ngoại cũng giậtmình.
-Nguy rồi lão gia ơi…Lão gia…
-Chuyện gì?
-Bên ngoài có rất đông người. Bọnchúng xưng là người của sơn vương trên Mai sơn lĩnh.
Cướp đến nhà thì ai cũng sợ. Hà lãogia nghe tin như sét đánh, chân run rẩy, mặt đã tái hẳn đi:
-Cướp…Nhưng mà chúng…chúng muốn gì?
-Thưa lão gia. Chúng nói là…nghe đồntiểu thư nhà chúng ta xinh đẹp như hoa nên muốn đón về làm vợ sơn vương. Chúngcòn mang theo lễ vật, chất đầy trong sân.
-Cái gì?
Hà viên ngoại vội vã ra ngoài. Đócũng là lý do ông muốn Bảo Ngọc sớm an bề gia thất. Bọn cướp tại Mai sơn rấthung hãn. Nghe đồn nơi đâu có gái đẹp là tìm đến bắt về. Những cô gái bị bắt điđều không rõ tông tích. Quan phủ nơi này nhiều lần cho người truy bắt nhưng đềuthất bại, sau đó triều đình xảy ra chiến tranh với Nam quốc, binh lực phải dồnvề biên giới sẵn sàng cho chiến trận, đám giặc cướp cũng không còn ai khống chếngày một lộng hành.
Bên trong chàng thanh niên chỉnh lạiáo, cúi xuống nhặt thanh kiếm nằm gần đống rơm khô đeo vào người. Bữa cơm đạm bạc nhưng vẫn là một món nợ, hắn sẽ trả, dù cái nợ ấy chẳng có ai đòi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook