Mỗi ngày đều là tình yêu vị trà
-
Chương 9:
Chương 9 : Gặp nhau ở rạp chiếu phim ngoài trời
Cảnh tượng trước mắt giống như đang bắt đầu một bộ phim.
Cô dự định rút lại những lời lẽ xúc phạm về việc thiết kế Đèn lồng ma của phòng trà vừa nảy. Cái thiết kế này cũng quá tuyệt vời rồi
Cảnh tượng này giống như được chiếu trong bộ phim cổ xưa nhất, trên bầu trời là tấm màn nhung màu đen được kéo ra và bối cảnh của bộ phim được kết nối với màn đêm phía sau tạo thành một mảnh. Mỗi khi cô bước về phía trước một bước thì cô càng cảm thấy rằng mình đang ở rất gần với màn hình sân khấu điện ảnh.
Đó không phải là cảm giác đi vào sau một tấm màn sân khấu mà là cảm giác như thể cô thực sự đang ở trong bộ phim. Ngay khi cô đưa tay ra, dường như cô có thể chạm vào hành lang bằng đá của Rome, những con sư tử trên cột đá cùng với một đài phun nước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ nay về sau nếu cô có xem phim 4D 5D thì cũng sẽ không thể mang đến cho cô cảm giác hiệu quả rung động như vậy. Cô sẽ nói với bạn bè của mình cô đã xem qua một cái còn hay ho hơn mấy thứ đó, cảm giác này nó chân thực tới nỗi làm cho người ta thấy như lạc vào bên trong. Điều đó là thứ mà không thể nào sao chép được, nó cần đúng thời gian và địa điểm. Nhất định phải ở trong một đêm tối như vậy, nhất định phải có hành lang tối đen dài dằng dặc và cùng với tâm thái như vậy mới có thể thấy được mây mù mịt mờ ánh sáng, mới có thể nhìn thấy ánh sáng của bộ phim nổi bật dưới màn đêm.
Hàng trăm cái bàn tròn nhỏ được sắp xếp xung quanh hồ bơi, khung cảnh rất rộng lớn. Hầu hết mọi người đều có người đi cùng nhưng cũng có một số bàn chỉ có một người.
Bộ phim bắt đầu với cảnh khi công chúa Anne gặp Bredli vào lần đầu tiên thì cô ấy đã đưa tay về phía anh và nói “chúc may mắn”. Lúc ấy Bredli vừa mới từ một sòng bài đi ra, anh thua tiền, nhìn thấy công chúa lang thang trên đường nên đến giúp đỡ.
Công chúa bắt đầu ngâm thơ trong trạng thái ngái ngủ: “Sau khi chết đi, tôi vẫn có thể nghe thấy giọng nói của bạn và linh hồn của tôi trong lăng mộ vẫn còn vui mừng – Anh đã nghe qua bài thơ này chưa?”
Giọng nói hoàn toàn mang theo sự bướng bỉnh và nghịch ngợm.
Bredli dừng lại một giây rồi nhìn cô nói: “Cô thật sự rất thú vị. Cô là người có học thức và ăn mặc cũng đẹp nhưng cô lại ngủ gật trên đường. Cô có thể giải thích lí do tại sao không?” Công chúa lại ngã xuống một lần nữa, lần này là trên vai anh.
Bên ngoài bộ phim, một số người cười vui vẻ khi ăn cơm chó.
Dù đã bao nhiêu năm trôi qua thì việc xem lại cốt truyện kinh điển vẫn đặc biệt thú vị. Ai nên cười thì cười, nên ăn cơm chó thì vẫn sẽ tự chống đỡ được.
Bạch Ngân định tìm một cái bàn trống ngồi xuống nhưng mà cô không biết giá của nó có rẻ hay không, cô hơi lo lắng cho ví tiền của mình.
Nhưng bây giờ chân cô khá đau và lại nhìn thấy được tình tiết hay ho nên cô quyết định ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Nếu như có người phục vụ nào đến yêu cầu cô gọi món thì cô sẽ lại đứng lên, dù sao cô cũng là người có thiệp mời.
Sau khi ngồi xuống, cô bắt đầu nhìn trái nhìn phải thì phát hiện ra rằng nơi cô đang ngồi là vị trí tốt nhất để xem phim, nó nằm ở phía sau bể bơi, ngay phía sau chính giữa màn hình chiếu phim, tương đương với hàng ghế cuối cùng trong rạp chiếu phim. Trên bàn xem phim có ghi “Đã đặt trước” nhưng không thấy bóng dáng ai đến.
Cô nhìn ba chữ này liền thấy hơi lo lắng, đứng dậy thở dài và nhìn thấy trên bàn bên trái, trên cái bàn tròn hoàn hảo để xem phim có ngồi một người đàn ông mặc âu phục tối màu thắt cà vạt.
Ban đầu thì không có gì vì tất cả đàn ông ở đây đều mặc trang phục chỉnh tề, mặc dù hoạt động thoải mái nhưng trang phục của họ rất nghiêm túc. Có thể thấy ban tổ chức rất coi trọng sự kiện ngày hôm nay. Nhưng cô nhanh chóng nhận ra rằng có một vết thương nhợt nhạt trên lông mày bên phải của người đàn ông.
Nhiều năm sau, cô từng xoa dịu vết thương này, khi đó anh ngủ say ở bên tai cô, nắm lấy tay cô để ở ngực và nói đừng làm náo loạn, quá ngứa, còn không quên hôn lên trán cô một cái để tỏ vẻ trấn an.
Lúc này trái tim cô giống như bị một cái đuôi chó nào đó làm cho ngứa ngáy khó chịu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cảm thấy mình có hơi ngứa, không phân biệt được là ngứa mặt, ngứa tim hay ngứa cổ họng. Cô nóng nảy đến nuốt nước miếng, trong đầu lại hiện lên hình ảnh ngày đó ở quán bar kéo vạt áo anh xuống rồi hôn lên khóe môi anh.
Cái chạm nhẹ nhàng đó khiến đến bây giờ mà cô cũng không thể tưởng tượng được rằng người đàn ông cứng rắn đến mức không muốn nói một lời nào với cô, thậm chí lần đầu tiên gặp mặt còn đạp cô ra khỏi xe, vậy mà sẽ có cánh môi như vậy.
Cô đã quên mất hương vị trên môi anh và mọi thứ của ngày hôm đó nhưng cô không bao giờ quên sự ấm áp và mềm mại từ đôi môi của anh. Đó nhất định là nơi mềm mại nhất trên cơ thể, sau đó Bạch Ngân đã vô số lần nghĩ như vậy.
Dù sao anh cũng là một người đàn ông tàn nhẫn.
Hàn Duy Chỉ ngồi một mình ở chỗ đó, trên bàn chỉ còn lại nửa chai rượu vang đỏ, dường như chất lỏng ở trong ly dưới ánh đèn ngủ phát ra ánh sáng mờ ảo.
Lúc Bạch Ngân và anh bốn mắt nhìn nhau, cô sợ tới mức vội vàng quay lưng lại nhưng từ ánh mắt chỉ có mấy giây tiếp xúc ấy thì cô biết đối phương không nhận ra mình.
Có lẽ là do cô thay đổi kiểu tóc, có lẽ là ánh sáng nơi này quá tối hoặc cũng có lẽ là do anh đã say rồi.
Tóm lại, khi cô đi về phía sau đến sân bên cạnh để gọi điện thoại, cô phát hiện ra rằng anh cũng không nhìn về phía mình.
Bạch Ngân đi tới một bên sân thượng trồng đầy hoa cỏ, ẩn náu phía sau tấm biển quảng cáo khổng lồ rồi lặng lẽ gọi điện thoại cho Lục Khải Nhan.
Cô chưa từng gọi điện cho Lục Khải Nhan, hôm nay cô cũng không có bất kỳ chờ mong nào. Nhưng trong lòng cô lại có một niềm vui sướng mơ hồ, cô cảm thấy đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời.
Nếu bây giờ Lục Khải Nhan trả lời điện thoại, nếu cô ấy bằng lòng nghe điện thoại.
Cô thầm đếm nhịp đập trong tim mình.
Chỉ sau ba hồi chuông, giọng nói lười biếng của Lục Khải Nhan truyền đến: “Xin chào.”
“Khải Nhan.” Cô nhớ rằng cô Lục không thích người khác gọi cô là tiểu thư, vì vậy cô gọi thẳng tên của cô ấy.
Lục Khải Nhan trả lời rất tự nhiên: “Ừm là tôi.”
“Cô còn nhớ tôi là ai không? Lần trước cô mới gặp tôi ở bên ngoài quán bar, tôi nghĩ kế hoạch lần trước của cô có cần người đến làm nữa hay không, nếu tôi thành công có phải vẫn có thể lấy được chi phiếu đúng không?”
Lục Khải Nhan im lặng một thời gian ngắn, đoán chừng trí nhớ của cô ấy không tốt lắm, Lục Khải Nhan nghiêm túc suy nghĩ rốt cuộc cô là ai. Rất nhanh cô ấy đã có câu trả lời, hơn nữa giọng điệu vừa bình thản vừa kiên định làm cho người khác vô cùng tin tưởng: “Đương nhiên, cô có thể làm điều đó bất cứ lúc nào, tôi sẽ không quỵt nợ.”
Thậm chí giọng nói vẫn còn trẻ của cô ấy còn mang theo từ đồng âm. Lúc nói chuyện làm cho người ta có cảm giác hoàn toàn tin phục, có lẽ đây chính là cách nói chuyện của cô cả tiền bạc dư giả đi
Bạch Ngân không có lý do gì để nghi ngờ Lục Khải Nhan.
Cô chỉ có thể nghi ngờ rằng mình không thể giải quyết được người đàn ông này.
Sau khi cúp điện thoại, cô thở ra một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn màn hình lớn của bộ phim, cố gắng tìm một chút dũng khí từ tình yêu của công chúa và dân thường này,
Tình tiết của bộ phim đã tiến triển đến khi Bredli đưa Anne về nhà, khi anh đưa cô vào nhà, công chúa vô tình yêu cầu anh cởi áo cho cô, anh gỡ nút thắt Windsor cho cô rồi uống một ly rượu để kìm nén cảm xúc. Cô rất bối rối cởi ba cúc áo của mình cho anh và tiếp tục hát bài thơ yêu thích của cô: “Các nàng tiên rừng núi từ Rosellian ở Akron bay lên dưới làn tuyết trắng.”
Trước kia lúc xem phim cô cũng không biết công chúa lại hoạt bát như vậy, hôm nay xem lại một lần nữa, trong lòng Bạch Ngân dâng trào, nhìn tiến triển này thì công chúa tương đối giống lưu manh hơn.
Đêm nay cô cũng định làm lưu manh một lần, vừa vặn hôm nay cô cũng mặc áo sơ mi, áo sơ mi cần cởi mười mấy nút áo, chậc.
Bạch Ngân nhẹ nhàng bước tới chỗ ngồi của Hàn Duy Chỉ, cô cố ý không ngồi đối diện anh mà trực tiếp ngồi sát bên cạnh, mái tóc vừa mới cắt buông xuống che nửa gò má, chỉ để lại một nửa khuôn mặt cho anh nhìn.
Cô có một trực giác thấy rằng Hàn Duy Chỉ mắc chứng khó nhận người, nhất định là anh không thể nhận ra mình.
Đặc biệt là hôm nay cô đã thay đổi kiểu tóc mới và nhuộm màu hồng độc đáo như vậy.
Sau khi cô ngồi xuống gần anh, cô dùng một tay chống đỡ nửa cằm nhẹ nhàng ngẩng mặt lên, ánh trăng phác họa lên khuôn mặt cô rất mượt mà, cổ cô rất mảnh mai, hơn nữa khi ngồi ở tư thế như vậy cũng tràn đầy vẻ nữ tính. Nhưng lúc này cô còn không biết sức hấp dẫn của mình ở đâu, trong ánh mắt có ánh đèn thất thường nhấp nháy, khiến người ta không thể đoán trước được.
Cô nhẹ nhàng vẫy tay chào anh: “Hi ~~”
Giống như một cô gái xa lạ đến nơi bắt chuyện trong quán bar, cứ như thể hai người gặp nhau lần đầu tiên, giống như sự khởi đầu của một cuộc tình lúc nửa đêm trong tất cả các bộ phim, sự phấn khích kỳ lạ chạm đến tâm hồn.
Tất nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của Bạch Ngân.
Một cuộc gặp gỡ lãng mạn đòi hỏi hai tâm hồn phải giống nhau nhưng rõ ràng giữa hai người không hề có sự ăn ý.
Bạch Ngân nghi ngờ có thể khi Hàn Duy Chỉ được sinh ra đã không có tế bào lãng mạn, cô cố gắng suy nghĩ lý do tại sao Lục Khải Nhan muốn chụp được chứng cứ anh vụng trộm, nhất định chính là muốn hãm hại anh bất nghĩa. Anh đã làm điều này như một người đàn ông, ở một mức độ nhất định, anh cũng có một chút thất bại, chẳng trách anh lại muốn uống rượu một mình.
Đối mặt với sự tiếp cận của Bạch Ngân, đôi mắt đen của anh lạnh lùng như băng tuyết trong mùa đông nhìn cô một cái: “Đi đi, tôi không có hứng thú với tình một đêm.”
Bạch Ngân bị những lời này của anh làm cho đứng hình, không phải bởi vì anh nói không đúng mà bởi vì anh đã nói đúng tim đen của cô, cô muốn che đậy cảm xúc nên ngoảnh mặt nhìn nơi khác nói: “Tôi cũng không muốn có tình một đêm. Chúng ta thực sự giống nhau, bộ phim tối nay hay quá, trên thực tế, hôm nay là sinh nhật của tôi. Nhưng đáng tiếc là không ai tổ chức sinh nhật cùng tôi bởi vì hôm nay tôi đã chia tay.”
Bạch Ngân một hơi nói nhiều như vậy hoàn toàn không cần soạn thảo kịch bản sẵn, cô nói xong cũng bị chính mình làm cho hoảng sợ, thì ra có vài người thật sự trời sinh đã có năng lực nói dối. Để có được sự đồng cảm của anh, cô còn tự bịa một câu chuyện bi đát ra cho mình nữa.
Có lẽ là bởi vì đồng tình với việc cô đang thất tình, Hàn Duy Chỉ liếc xéo cô một cái cũng không có đuổi đi nữa, hình như anh đã say rượu rồi. Bạch Ngân ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh, chắc không phải chỉ uống nửa chai rượu vang đỏ đơn giản như vậy thôi đâu.
Khi anh giơ tay gọi nhân viên phục vụ tới, cô quan sát cổ tay anh, ngoại trừ một chiếc đồng hồ hiệu Vacheron Constantin thì mỗi một ngón tay đều trống trơn. Ngón tay của anh cũng rất đẹp, vừa thon vừa dài rất khó có thể tưởng tượng được khi đeo nhẫn nó sẽ như thế nào.
Nhân viên phục vụ đi đến thuận tiện đưa tới một ly rượu rồi hỏi một câu: “Ngài Hàn, ngài có cần tôi giúp gì không?”
“Không cần.” Miệng anh nói như vậy nhưng lại ra hiệu cho cô ấy để lại ly kem đang đặt trên khay.
Cô phục vụ không nói với anh đây là kem của khách hàng ở các bàn khác yêu cầu và cô ấy còn để lại một hoa hồng trên đĩa. Dù sao cô cũng phải chạy một chuyến nữa để lấy ly khác cho khách.
Vì vậy, Bạch Ngân nhận được một ly kem mà anh đã ra hiệu lấy từ phục vụ và một bông hồng cũng không biết thuộc về ai này.
Đây là bông hồng đầu tiên Hàn Duy Chỉ tặng cho cô, sau đó Hàn Duy Chỉ quên mất chuyện này nhưng cô vẫn nhớ rõ.
Cô khoanh chân lại ngồi trên chiếc ghế mây gỗ, cắn một miếng kem rồi cho vào miệng ngậm, lâu lâu lại ngước mắt lên xem phim, cảm thấy hương vị thật tuyệt vời. Cô ấy còn không biết bộ phim đang chiếu gì nữa, lúc này cô chỉ thấy xúc động, không phải vì cô công chúa xinh đẹp và anh Bredli hiền lành trong phim kia.
Có lẽ vì một sự trùng hợp thần kì nào đó mà bây giờ cô có thể ngồi đây ăn kem với một người đàn ông xa lạ. Hiển nhiên là người đàn ông bên cạnh cô hơi say rượu nên không phân biệt được cô là ai nhưng khi biết cô thất tình, anh đã hào phóng mời cô ăn một ly kem và tặng cô một đoá hồng.
Khi nhìn thấy dáng vẻ điển trai của anh, tự dưng cô hơi không cam lòng, cô nghĩ rằng nếu cô quen biết anh trước là được rồi, không phải vì Lục Khải Nhan mà cũng không phải vì năm trăm vạn kia, nếu cô chỉ gặp gỡ anh bình như vậy là được rồi, như vậy chắc chắn kết cục sẽ trở nên khác.
Cô nhìn vào con ngươi sâu thẳm của anh và khi ánh sáng rực lên trong đêm tối, cô không thể không hỏi anh: “Tại sao trông anh không vui vậy?” Đây là sự thật.
Anh trả lời rất chân thành mặc dù giọng nói vẫn còn mang theo một chút say rượu: “Cô có biết hôm nay là ngày gì không?”
Cô nhìn anh và nghĩ rằng đó là một vấn đề hỏi vu vơ, vì vậy cô nói: “Hôm nay là ngày kỷ niệm của tôi và anh.”
Dường như anh không nghe thấy câu trả lời, giọng nói trầm thấp tiếp tục nói: “Là ngày giỗ của chú tôi.” Nói xong anh đùa giỡn nhìn cô một cái: “Linh hồn của chú tôi cho phép cô biết tôi? Cô là một ma nữ à? Sao cô lại nhuộm tóc thành như vậy?”
Bạch Ngân bị sốc bởi những gì anh nói nhưng vì điều này làm cô càng khẳng định chắc chắn rằng anh say rồi.
Anh dựa thẳng lưng vào ghế, mê man chờ đợi câu trả lời của cô.
Lúc này nhìn Hàn Duy Chỉ rất vô hại và gợi cảm, cũng không có xấu tính, thỉnh thoảng nói một câu ác ý cũng giống như đang trêu đùa cô.
Bạch Ngân càng lúc càng cảm thấy đây là thời điểm tốt nhất. Cô muốn đến gần anh hơn nhưng ở đây có quá nhiều người mà ở trước mặt mọi người, anh lại đang say làm cho cô không biết phải bắt đầu như thế nào.
Giống như đang nói chuyện phiếm, cô bưng chai rượu của anh lên uống cạn nửa ly rượu và nói: “Chết rất tốt, có vài người chết chính là sự giải thoát.”
Anh ngạc nhiên nhìn cô, sau khi nhìn chằm chằm cô khoảng hơn mười mấy giây, anh cũng không phát hiện ra việc cô đang uống rượu của anh, chỉ cúi đầu buồn bã giống như một đứa trẻ bướng bỉnh bỗng dưng bị nói trúng tâm sự: “Cô cũng nghĩ như vậy sao?”
Bạch Ngân nhìn anh một cái rồi nói phải.
Dường như Hàn Duy Chỉ không nghe cô nói gì, dưới khuôn mặt cao quý đang cúi xuống đó cô nhìn thấy anh đang rơi nước mắt, rơi xuống ngón tay vô cùng đẹp của anh.
Giọng nói của anh vô cùng cô đơn nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy. Cám ơn.”
Bạch Ngân choáng ngợp trước lời cảm ơn của anh, cô không biết vì sao anh lại nói lời cảm ơn với mình và cũng không biết vì sao anh nói xong đã rơi nước mắt.
Nước mắt đã trở thành một thứ bí ẩn vĩnh cửu. Bởi vì một giây sau, mưa lớn rơi xuống, cô đã bắt đầu không phân biệt rõ ràng đó là nước mắt hay mưa.
- Hết chương 9 -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook