Mỗi ngày đều là tình yêu vị trà
-
Chương 10:
Chương 10 : Vở kịch lớn trong khách sạn nhỏ
Hai người ngồi trong rạp chiếu phim ngoài trời dưới cơn mưa lớn.
Bộ phim đã dừng lại, ban nhạc rời đi, đám đông tan rã chỉ còn hai người Hàn Duy Chỉ và Bạch Ngân vẫn ngồi ở bàn cũ.
Nhân viên phục vụ chu đáo đưa một chiếc ô lớn tới, từ lời nói cô ấy cô đã biết được anh là bạn của cổ đông, tất cả nhân viên phục vụ ở đây đều biết anh.
Bạch Ngân hỏi: “Lần nào anh ấy đến đây cũng say khướt như thế này sao?”
Nhân viên phục vụ ần cần trả lời: “Không có, chỉ có hôm nay ngài ấy uống tương đối nhiều.” Sau đó cô nhân viên tiếp tục hỏi lại: “Cô có phải là bạn của ngài Hàn không?”
“Vâng, đúng vậy.” Bạch Ngân ngẩng mặt lên trả lời và cũng không để ý tới ánh mắt kinh ngạc đánh giá của nhân viên phục vụ, dù sao đêm nay cô cũng là bạn của anh.
Cuối cùng cô cũng đợi được tới bước này. Khi cô và anh, người đang say rượu ngồi dưới cơn mưa tầm tã thì cô cảm thấy cơn mưa xối xả sắp cuốn trôi hai người nhưng trong lòng cô vẫn cực kỳ dâng trào một loại cảm giác kiêu ngạo mà trước nay cô chưa từng có, cô giống như một vị hoàng hậu ở trên cao buộc mọi người phải thần phục.
Đó là thái độ tựa như cô đã xua đuổi cả thế giới, giờ chỉ còn lại duy nhất hai người anh và cô mà thôi.
“Mưa nhỏ hơn rồi, chúng ta mau đi thôi.” Cô nắm tay anh, lợi dụng tình hình muốn kéo anh đứng lên, giọng điệu lấy lòng hỏi: “Có được không?”
Anh cười khẽ một tiếng, vẫn là câu nói kia: “Tôi không thích tình một đêm.”
Bạch Ngân sợ người bên ngoài nghe xong những lời này sẽ coi cô là người không đứng đắn mà đuổi đi nên vội vàng tỏ vẻ: “Tôi không có ý này, tôi đưa anh về.”
“Không cần.” Anh dễ dàng đẩy các ngón tay của cô ra, ngay cả khi anh đã say thì sức mạnh của anh vẫn là một lợi thế tuyệt đối có thể dùng để đè bẹp cô: “Tôi biết tự về.”
“Vậy anh cho tôi đi nhờ một đoạn đường được không?” Bạch Ngân nhìn thấy hoa trên bàn, cầm lấy đặt trong tay rồi nói: “Đây không phải là hoa anh tặng cho tôi sao? Cám ơn nhé.” Sau đó thể hiện sự yếu đuối nhẹ nhàng hỏi: “Đêm đã khuya rồi, anh có thể thuận tiện tiễn tôi một đoạn đường được không?”
Anh nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Kể từ lúc đó, cô đã tìm được lý do thích hợp để kết thân với người đàn ông này. Cô không thể để mình dẫn dắt mà phải do anh dẫn dắt. Tốt nhất nên bắt đầu chủ đề bằng “anh”, bởi vì ngay cả khi anh say, anh vẫn vô cùng có nguyên tắc.
Hiểu được điều này, Bạch Ngân thuận lợi kéo anh đứng lên, thật ra anh có thể tự đi chỉ là bước chân hơi xiêu vẹo, cô chạy tới đỡ lấy anh, giả bộ dựa người vào trong ngực anh nhưng thật ra là đang giúp anh đi thẳng: “Anh để tôi dựa vào một chút nhé?”
“Được.” Anh hào phóng nói, sau đó còn hỏi cô: “Cô sống ở đâu?”
Bạch Ngân nói đại một vị trí gần trường học bởi vì cô cũng không biết nơi nào khác.
Sau khi nghe xong anh lại quên mất, lúc lên taxi lại hỏi cô một lần nữa: “Cô sống ở đâu?”
Bạch Ngân lặp lại một lần nữa, nói xong quay đầu qua nhìn thì phát hiện anh đang ngủ, anh ngủ không sâu lắm, cái đầu nghiêng ngả không có chỗ đặt cố định, cô nhẹ nhàng choàng tay đỡ lấy đầu anh tựa vào vai mình. Hàn Duy Chỉ lắc đầu từ chối.
Bạch Ngân tạm thời thay đổi hành trình, yêu cầu người lái xe tìm một khách sạn nhỏ gần đó để nghỉ.
Lúc xuống xe cô tính toán đếm tiền trong ví của mình, cũng may hôm nay cô vẫn mang theo đủ tiền, cô mở cửa rồi đỡ anh xuống xe cùng nhau bước vào khách sạn nhỏ.
Cũng may khách sạn tư nhân cũng không có nhiều quy trình lắm, lễ tân thấy người đàn ông đang say rượu nên không yêu cầu đăng ký chứng minh thư của anh mà chỉ đăng ký chứng minh thư của Bạch Ngân.
Bạch Ngân như trút được gánh nặng, nửa đẩy nửa kéo Hàn Duy Chỉ vào phòng.
Lúc cô mở cửa ra, cả đời này Bạch Ngân cũng chưa từng bị kích động như vậy, cô biết chắc chắn đêm nay phải xảy ra chuyện gì, nếu không làm sao có thể xứng đáng với lần đầu tiên mình mướn phòng, lần đầu tiên đi cùng người đàn ông lạ, làm sao có thể xứng đáng với kiểu tóc mới kỳ quái này, cơ hội chỉ đến một lần, nếu đã đánh mất thì sẽ không thể đến được nữa.
Bạch Ngân biết tầm quan trọng của thời gian. Khi cô đẩy anh lên giường, cô nhớ tới giáo viên tiếng Anh trong lớp rất thích nói với bọn họ một câu: Các em có biết điều gì là quan trọng nhất trong cuộc sống không? Là thời gian!
Bây giờ là thời điểm tốt nhất!
Đêm nay anh sẽ thuộc về cô, trước khi anh thức dậy thì cô phải hoàn thành mọi việc. Cô cầm lấy điện thoại nhìn, vẫn còn 90% pin, cô tự biết ơn bản thân là người không thích nghịch điện thoại lung tung.
Đầu tiên, cô phải lột sạch đồ của anh và ghi hình ảnh lại thì mới có ý nghĩa.
Nhưng anh vẫn còn tỉnh táo, nói chính xác hơn là anh đứng dậy đi ra khỏi giường và rúc đầu vào chiếc ghế sofa bên cạnh, đôi mắt khép hờ và hơi thở hổn hển.
Trong thời gian ngắn Bạch Ngân cảm thấy vô cùng chán ghét cái sofa vướng víu này nhưng cô nhận thấy hô hấp của anh sau khi say rượu có hơi nặng nề, cô cầm lấy một ly nước nóng rồi đưa cho anh uống, anh chỉ uống một ngụm rồi nói: “Nóng.”
Bạch Ngân hoàn toàn không có kinh nghiệm chăm sóc cho người say rượu, cô a một tiếng, tay chân luống cuống rất chật vật, cô không thể để anh ngủ trên sofa, đợi lát nữa anh thật sự ngủ thì căn bản cô không có sức để khiêng anh lên giường lại.
Cô cũng không thể chủ động tiến đến ôm ấp anh bởi vì anh không chỉ một lần nói anh không thích tình một đêm.
Cô chỉ có thể yêu cầu anh làm một việc.
Bạch Ngân nhảy lên giường, hôm nay cô mặc một chiếc váy, sau lưng là khóa kéo bằng bạc, cô dùng sức kéo khóa cố ý tạo ra một chút tai nạn, cô hét lên một tiếng nói: “Ôi, anh có thể giúp tôi một chút không? Dây kéo của tôi bị kẹt vào tóc rồi.”
Thực tế, tóc cô không dài đến nỗi có thể bị cuốn vào.
Nhưng Hàn Duy Chỉ tin cô, anh dùng cơ thể lắc lư của mình di chuyển từ ghế sofa đi tới bên giường, hai chân anh thẳng tắp nằm lên giường, mặt hướng lên trên, anh còn nhớ rõ khóa kéo của cô, ngoắc tay hỏi: “Ở đâu? Tôi sẽ giúp cô.”
Bạch Ngân thở dài một hơi, ai có thể hiểu được tâm trạng lúc nào cũng nói dối của cô? Cô cũng chỉ vì tiền mà thôi.
Cô phối hợp khom lưng xuống nhờ anh kéo khóa kéo màu bạc phía sau lưng giúp mình.
Hàn Duy Chỉ kéo khóa kéo từ đầu tới cuối vô cùng mượt mà, anh không nghi ngờ gì mà trong lúc say rượu anh đem chuyện này coi thành công lao của mình.
Bạch Ngân xoay người lại và mỉm cười với anh, đặt tay lên người anh, đôi mắt lưỡi liềm nhìn vào đôi mắt mờ mịt của anh.
Lúc này nhìn gần thì cô phát hiện ánh mắt anh cũng rất đẹp và thâm thúy như đêm sao, hình như bên trong còn ẩn chứa rất nhiều chuyện xưa, đáng tiếc cô không có cơ hội nhìn kỹ, nếu không cô sẽ rất muốn biết câu chuyện của anh, ví dụ như người chú kia là ai.
Váy của cô vẫn còn mặc trên người, cũng không cởi xuống, hai chân cô vểnh lên trên, tay để ở trong ngực cường tráng của anh, nằm sấp nói chuyện: “Anh ngủ đi.”
Bạch Ngân nghĩ thay vì cùng anh phát sinh chuyện gì đó thì không bằng dỗ dành anh ngủ. Dù sao Lục Khải Nhan chỉ cần hình ảnh trên giường của anh, đó cũng là một kết quả, giống như cảnh cuối cùng của bộ phim, quá trình chân chính như thế nào, trời biết đất biết người trong cuộc biết mà thôi, quá trình này cũng không quan trọng.
Chỉ cần có thể thuận lợi dỗ anh ngủ là cô đã có thể tạo ra kết quả mà Lục Khải Nhan mong muốn rồi.
Cô nhẹ nhàng vỗ ngực anh: “Anh yên tâm ngủ đi, tôi sẽ ở bên cạnh anh bảo vệ anh.”
Hàn Duy Chỉ chỉ nhắm mắt vài giây sau đó lại tỉnh táo giễu cợt hỏi: “Ồ, ý của cô là gì?”
Bạch Ngân nói: “Có nghĩa là tôi sẽ bảo vệ tốt cho anh, không cho kẻ xấu đến bắt anh đi.”
Dường như anh càng khó hiểu hơn: “Có rất nhiều người xấu lắm à?” Anh nhướng mày lên hỏi, dưới cằm có râu lún phún màu xanh, lúc này nhìn anh càng thêm anh tuấn.
“Đúng vậy, cho nên chú ngủ đi, chú nhỏ, saranghaeyo.” Bàn tay Bạch Ngân làm một hình trái tim về phía anh.
Cô không biết tại sao cô lại gọi anh là chú nhỏ nhưng rồi cô nhớ tới ngày hôm đó anh đang ôm đứa cháu trai nhỏ của mình, cô nghĩ nhất định anh rất cưng chiều cháu trai của mình lắm. Trong một khoảnh khắc, cô cũng hy vọng rằng anh sẽ chiều chuộng cô như vậy, dù đó chỉ là những lời lẽ nói vu vơ.
Nói tóm lại, cô có đủ thứ trò đùa và liên tưởng kỳ lạ trong đêm tối này.
Nhưng chắc chắn cách xưng hô “chú nhỏ” này đã khiến Hàn Duy Chỉ mất cảnh giác. Ngay lúc mở mắt ra, anh đã nhìn thấy cô đang đưa tay cho anh xem một hình “trái tim”, anh nhớ đến cử chỉ này của cô giống như đứa cháu trai ngốc nghếch đã từng làm với anh.
Anh ấy vô thức hỏi: “Vậy cháu là cháu gái của tôi à? Anh trai tôi đã sinh cho tôi một đứa cháu gái khác phải không?"”
“Ừm thì sao. Chính là tôi, chính là tôi đó cho nên chú nhỏ à, chú yên tâm ngủ đi, cháu gái làm sao có thể có suy nghĩ xấu gì đây?” Lần này cô không khoa tay múa chân nữa.
Hàn Duy Chỉ biết mình bị lừa liền cười nhạo một tiếng nói: “Đồ lừa đảo.”
Bạch Ngân hoảng sợ, cô cho rằng tiền công của cũng sắp biến mất rồi nên vội vàng nói: “Tôi không phải kẻ lừa đảo, tôi thật sự sẽ rất yêu anh.”
“Ừm, không ai nói yêu tôi.” Giọng điệu say xỉn của anh rất tệ, anh nhắm mắt lại thì thầm nói.
“Đó nhất định là điều anh không muốn nghe, bây giờ tôi nói với anh một trăm lần, một trăm lần tôi yêu anh, tôi yêu anh, tôi yêu anh, tôi yêu anh…”
Cô thấy anh mỉm cười nhưng anh vẫn không ngủ.
Bạch Ngân đã thay đổi câu I love you bằng mười một ngôn ngữ khác nhau và phải cảm thấy rằng cô ấy đã bao quát được nhiều chủ đề, vì vậy cô ấy có thể nói tiếng Anh, tiếng Hàn, tiếng Ý, tôi yêu anh rất trơn tru.
Cuối cùng thì anh cũng chìm vào giấc ngủ khi nói câu tiếng Hàn ở phía cuối.
Đương nhiên, câu nói này đã trở thành lời nguyền của Hàn Duy Chỉ, đêm nay anh nằm mơ cả đêm, trong mộng đều là “Saranghaeyo”.
Bạch Ngân phát hiện, sau khi nói xong câu cuối cùng “Saranghaeyo”, anh thật sự ngủ thiếp đi.
Nghe nói con người khi ngủ sẽ nhìn có hơi ngốc nghếch, cô cảm thấy Hàn Duy Chỉ cũng vậy nhưng lông mày anh nhíu lại, ngoại trừ hơi ngố thì giống như còn có tâm sự không xóa tan được, cho dù là ở trong giấc ngủ vẫn còn vướng bận như cũ.
Cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày đang nhăn lại kia, chỉnh lại góc độ cho thật đẹp, tốt xấu gì cũng là ảnh chụp lén mà điều này đã rất có lỗi với anh rồi, dù sao cũng phải làm nó xứng đáng với nhan sắc của anh.
Bạch Ngân rất tốt bụng không để cho Hàn Duy lộ ra toàn bộ khuôn mặt, cô luôn bảo trì tôn nghiêm cho anh cho nên cô chỉ chụp ảnh anh ngủ trên giường. Tay cô run lên khi cởi ra thắt lưng của anh, cô phát hiện nó quá nóng bỏng, cô phải bình tĩnh thật lâu mới có thể cởi ra, sau đó điên cuồng chụp ảnh, cô cũng không biết mình đã chụp được cái gì nữa.
Cô gửi cho Lục Khải Nhan vài bức ảnh đầu tiên, ngay sau đó Lục Khải Nhan gửi một cái dán nhãn “Ok”.
Nhưng cô ấy có thêm một yêu cầu: “Chụp một bức ảnh của cô với anh ta ở trên giường.”
Bạch Ngân hơi do dự, cô sẽ không bị trả thù đâu nhỉ?
Lục Khải Nhan nói: “Cô có thể che đi mặt của mình hoặc nếu lo lắng thì đeo thêm khẩu trang vào.”
Bạch Ngân nghe thấy vậy thì cầm khẩu trang đeo vào để chụp ảnh, cô không mặc quần áo của mình để chụp ảnh bởi vì cô lo lắng rằng quần áo của mình sẽ bị người khác nhận ra, cho nên cô đã mặc áo sơ mi rộng của Hàn Duy Chỉ để chụp ảnh với anh.
Bức ảnh được gửi đi, chỉ một giây sau Lục Khải Nhan gửi một dòng chữ: “Ngày mai cô đến quán trà lấy chi phiếu?”
Bạch Ngân nhìn mấy chữ này thì nước mắt tuôn ra ngay, cô kích động đến nỗi khó có thể che dấu, đành phải chạy tới lui trong phòng hai vòng mới bình tĩnh được.
Nơi này không nên ở lại lâu, Hàn Duy Chỉ chỉ là say rượu chứ không phải là uống thuốc ngủ, anh có thể tỉnh táo rất nhanh và sẽ phát hiện quần áo của mình đều bị lột sạch
Trước khi trở về cô đã nghĩ tới giúp anh mặc quần áo vào nhưng có lẽ là do anh đã ngủ say, cô vừa chạm vào anh, anh bắt đầu cựa quậy khó chịu ngay. Nhưng cô lo lắng khi anh thật sự tỉnh lại thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi, đành phải vội vàng thu dọn quần áo của mình rồi trốn đi thật nhanh.
Ông chủ khách sạn phát hiện cô đi ra ngoài lúc nửa đêm nên nhìn theo cô hồi lâu.
Bạch Ngân cũng không quan tâm, cô bắt taxi quay về, cô ngồi trong xe lật xem ảnh Hàn Duy Chỉ mà mình vừa chụp được, vừa nảy chụp quá vội vàng nên cô cũng không thể ngắm nhìn vóc người của anh, cho dù anh có độc miệng thế nào thì cô cũng không thể không nói dáng người anh thật tốt.
Dáng người như vậy sẽ khiến trái tim phụ nữ loạn nhịp ngay khi cô ấy đến gần.
Cô bắt đầu không hiểu tại sao Lục Khải Nhan lại hãm hại anh, dáng người của anh cũng không kém so với mấy anh chàng đẹp trai trẻ tuổi kia, thậm chí anh còn cường tráng và cao hơn nữa.
Chậc chậc, mấy anh chàng đẹp trai đó có thân hình của một thiếu niên, còn Hàn Duy Chỉ thì có thân hình trưởng thành sẽ càng khiến cho phụ nữ dễ dàng mềm nhũn. Chậc chậc.
Càng nhìn cô càng luyến tiếc xóa bỏ hay là tải nó lên iCloud nhỉ? Làm như vậy thì thần không biết quỷ không hay đúng không?
Cô trở về ký túc xá rồi tắm rửa, lúc cởi khóa kéo xuống thì nhớ tới xúc cảm vừa rồi của Hàn Duy Chỉ kéo khóa kéo xuống cho mình. Lúc ấy cô cảm thấy động tác của anh vô cùng thuần thục, có loại ảo giác rằng anh thường xuyên cởi quần áo cho phụ nữ nhưng trước đó anh lại nói anh không thích tình một đêm. Nếu nói như vậy, chẳng lẽ anh có người yêu rồi sao? Nhất định là có đi, nghĩ như vậy, Bạch Ngân liền dừng lại ý nghĩ về anh.
Nhưng đó là ai? Cô không thể không tò mò.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, bạn cùng phòng đều đi học, cô lại thức dậy muộn rồi, buổi chiều còn phải đi lấy chi phiếu nữa, ngay cả tâm tình lên lớp cũng không có. Lúc rửa mặt xong đi ra, cô nhìn thấy hoa hồng đỏ được để trên bàn thì nhất thời bị dọa sợ, tay cầm hoa lên cũng bị mấy cái gai đâm một cái đau điếng.
Cô hoàn toàn không nhớ nổi tối hôm qua khi mình đi lại thuận tay mang hoa hồng này trở về.
Điên rồi, cô cảm thấy mình điên mất rồi.
Thậm chí cô còn dám mang bông hồng này về.
Nhưng bây giờ phải làm sao đây? Cô có nên vứt bỏ bông hoa này đi không?
Khi cô đang do dự thì trợ lý nhỏ của Lục Khải Nhan gọi tới. “Cô đã thức dậy chưa? Nếu dậy rồi thì mau ra ngoài đi, cô Lục bảo tôi đưa tiền cho cô.”
Nếu như không phải mặt trời lấp lánh bên ngoài phòng chiếu thẳng vào, có lẽ Bạch Ngân vẫn nghĩ rằng mình còn ở trong bộ phim tối hôm qua chưa thoát ra.
Mọi thứ đêm qua cứ như một cảnh phim vậy, lúc này nhìn lại cô mới thấy mọi thứ trùng hợp đến lạ lùng, bông hồng đó, ly kem ấy, mái tóc ngắn cũn cỡn, giày mới nằm ở một góc, cô ở trong phòng yêu cầu một người đàn ông cởi khóa kéo cho cô, không phải cũng giống hệt như trong phim sao? Nhất định là trúng tà gì rồi cho nên mới có thể có trùng hợp như vậy.
Bạch Ngân nắm tóc giật giật mấy cái nhớ lại hình ảnh anh chạm vào mặt cô và hỏi: “Saranghaeyo” có nghĩa là gì, sau đó cô mỉm cười và nói với anh ta một trăm câu “Tôi yêu anh”.
Số phận chết tiệt này giống như uống rượu say khiến người ta cảm thấy cồn cào đau đớn.
Móa!
- Hết chương 10 -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook