"Được rồi, cô nói với dì Hoa một tiếng rồi tự mình chọn."

Dì Hoa mà Tần Sí nói đến chính là quản lý chính của dịch vụ kích dục ở bang Thanh Long.

Nguyễn Kiều Kiều cố ý bỏ qua sự bất mãn của Tần Sí với yêu cầu của mình rồi bình tĩnh nói cảm ơn.

"Cảm ơn phần thưởng của cậu chủ."

Tuy rằng mục đích tống Tần Sí vào cục cảnh sát chưa thành công, nhưng hắn thưởng cho cho cô một người đàn ông cũng là một cái lợi không nhỏ.

Khác với dịch vụ trai bao mà cô gọi trước đây, bây giờ cô có rất nhiều sự lựa chọn, hơn nữa sau này người đó sẽ thuộc về cô.

Ngày hôm sau, Nguyễn Kiều Kiều mang vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng đầy vui mừng, cô đến tìm dì Hoa, chuyển lời của cậu chủ cho đối phương.

Dì Hoa tỏ ra rất tán thành khi thấy cô bỗng nhiên nghĩ thông suốt chuyện này.

Trong bang có rất ít phụ nữ, đối với những người đàn ông này, phụ nữ là thứ để giải tỏa dục vọng, dì Hoa có thể leo lên vị trí này đã phải chịu đựng rất nhiều cực khổ, bản thân đã trải qua mưa gió, nên muốn được cầm ô che chắn cho người khác.

Bà ấy nhìn cô gái nhỏ đã trưởng thành, tự nhiên cũng thấy tiếc vì cô đã lãng phí tuổi thanh xuân của mình.

Tất cả đều là phụ nữ, đương nhiên sẽ hiểu nhau hơn đàn ông.



Dì Hoa thấy Nguyễn Kiều Kiều đến, lập tức đưa bốn người đàn ông đã được mình lựa chọn kỹ càng cho cô.

"Yên tâm, những người này đều đã được huấn luyện, kỹ thuật tốt, thân thể sạch sẽ. Con đã nhờ vả thì dì Hoa tất nhiên sẽ để lại những gì tốt nhất cho con."

Nguyễn Kiều Kiều nghe thấy lời này, thật sự có thể nói đó là lời nói dễ chịu nhất mà cô từng nghe kể từ khi trải qua biết bao thế giới.

"Cảm ơn dì Hoa."

Miệng cô nói cảm ơn nhưng mắt thì lại dán chặt mắt vào 4 người đàn ông đang đứng trước mặt.

Điều cô ghét nhất ở đây là bị ông chủ cai quản mọi lúc mọi nơi, khó chịu chết đi được.

Ánh mắt Nguyễn Kiều Kiều cuối cùng cũng dừng ở một chàng trai xinh đẹp có vẻ ngoài ngây ngô non nớt còn có chút thẹn thùng kia.

"Con muốn cậu ta."

"Kiều Kiều, con thật có ánh mắt tinh tường, chọn một phát đã trúng ngay sinh viên đại học. Nếu không phải gia đình cậu bé thiếu tiền gấp, chuyện tốt như vậy đã chẳng rơi vào tay con."

Nghe vậy, Nguyễn Kiều Kiều nảy lên một suy nghĩ trong lòng.

Như vậy có được tính là cô đã cứu một thanh niên sa ngã lưu lạc phong trần không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương