Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng
Chương 89: Liên lụy cả đời

Phòng giam tường cách âm không hề tốt chút nào, bên kia phòng có động tĩnh gì Tô Thành đều có thể nghe được, không những nghe được mà còn nghe vô cùng rõ ràng, hơn nữa giọng nói của Đồ Du Du Tô Thành làm sao có thể nghe nhầm được, hắn đang nằm ở trên giường ngay lập tức ngồi bật dậy mở cửa phòng giam nhanh chóng bước ra.

Bởi vì là phòng tạm giam cho nên sẽ không có cánh cửa giống như các phòng giam khác mà chỉ có song sắt, thế cho nên khi Tô Thành vừa bước tới cửa phòng tạm giam bên cạnh liền nhìn thấy được mấy tên lưu manh tóc xanh tóc đỏ đang vây quanh cừu nâu ngốc nhà hắn. Tô Thành vừa bất ngờ vừa tức giận, hắn bất ngờ vì không rõ tại vì sao Đồ Du Du lại xuất hiện ở chỗ này, hắn tức giận là vì đám người kia lại dám làm ra hành động khiếm nhã với cậu. Bởi vì phía bên ngoài song sắt đã bị khóa lại, Tô Thành không có cách nào mở cửa tiến vào được chỉ có thể đứng ở bên ngoài dùng chân đạp thật mạnh vào song sắt đối diện, vì lực đạo quá mức mạnh mẽ cho nên song sắt cũng vì thế mà rung chuyển, mọi người trong phòng tạm giam đều đình chỉ mọi động tác quay lại phía sau nhìn.

"Mau thả em ấy ra" Tô Thành giận dữ quát lớn

Đồ Du Du vừa nhìn thấy Tô Thành liền vui mừng đến mức ngẩn người quên mất nên phải đẩy nhóm người này ra, cũng không thốt nổi lên lời. Cảnh sát nghe thấy tiếng động lớn liền nhanh chóng đứng dậy gấp gáp chạy ra xem thử, tất cả những cảnh sát ở chỗ này đều đã được dặn dò kỹ càng thân phận của Tô Thành ra sao, thế cho nên khi thấy một người đàn ông cao lớn mặc đồng phục phạm nhân đứng ở bên ngoài cũng không bị bất ngờ vì có phạm nhân ra được khỏi phòng giam mà là bất ngờ vì không hiểu tai sao hắn lại giận dữ đến như vậy.

"Mau mở cửa" Tô Thành hai mắt có tơ máu hét lớn.

Cảnh sát nọ cầm theo chìa khóa cũng có điểm lúng túng đưa khóa vào ổ, nhóm lưu manh bên trong kia tự giác hoảng hốt đứng im tại chỗ. Cửa phòng giam vừa được mở ra, Tô Thành ngay lập tức túm lấy tên tóc đỏ vừa mới rồi trêu chọc Đồ Du Du đấm cho một đấm vào mặt, cảnh sát thấy vậy vội vã khuyên can:

"Tô thiếu có việc gì từ từ nói, không nên đánh người"

Đồ Du Du lúc này mới bừng tỉnh, cậu tiến một bước về phía Tô Thành gọi hắn:

"Tô Thành..."

Tô Thành không muốn ở trước mặt Đồ Du Du đánh người làm cho cậu sợ, thế cho nên lúc này mới cố gắng kiềm chế lại toàn bộ giận dữ trong lòng nắm lấy tay Đồ Du Du kéo sang phòng giam của mình. Tô Thành đóng mạnh cánh cửa phòng giam lại, trong phòng chỉ có duy nhất một bóng đèn nhỏ treo lơ lửng giữa trần nhà, không có cửa sổ chỉ có duy nhất một ô vuông nhỏ trên cánh cửa bên ngoài phòng giam:

"Em sao lại ở trong này hả?"

Tô Thành nhìn chằm chằm Đồ Du Du, trong ánh mắt vẫn không thể che giấu được sự tức giận, đây là lần đầu tiên Tô Thành tức giận với cậu như thế, hơn nữa hắn còn rất lớn tiếng với cậu, khiến cho cậu trong nhất thời cứng họng không biết nên nói cái gì cho phải.

"Tô Thành... em..."

Tô Thành tức giận là vì Đồ Du Du ở trong chỗ này, còn suýt chút nữa bị đám lưu manh bên kia... nếu như không phải cậu may mắn ở ngay bên cạnh phòng của hắn thì cho dù cậu có kêu lớn như thế nào cũng không ai đến cứu cậu, cảnh sát nhất định cũng sẽ bỏ mặc cậu không quan tâm tới.

Tô Thành vừa tức giận vừa đau lòng, hắn xoay người đi tới chỗ chiếc giường đơn bạc kia ngồi xuống:

"Em vì sao lại phải vào đây? Không phải anh đã nói người canh giữ trước nhà rồi hay sao?"

Đồ Du Du lúng túng, cứ tưởng rằng Tô Thành nhìn thấy cậu sẽ vô cùng vui vẻ nhưng hiện tại hắn lại trách cậu:

"Bọn họ không cho em đến thăm anh, cho nên em mới phá ống nước cứu hỏa ở ngoài trung tâm mua sắm"

Tô Thành mở lớn hai mắt bất ngờ không thôi, hắn lớn giọng nói:

"Em giỏi lắm, ở yên chỗ này anh nói người đến đưa em về"

Tô Thành định đứng lên đi ra ngoài gọi điện thoại thì Đồ Du Du ngay lập tức chạy tới ngồi xuống bên cạnh nắm lấy cổ tay hắn, kế tiếp liền nhanh chóng nghiêng đầu hôn vào môi hắn, đầu lưỡi chủ động vươn ra tách mở khoang miệng người ta, thật sự muốn dùng nụ hôn thành khẩn này mà hối lỗi, dập tắt lửa giận trong lòng người đàn ông này.

Tô Thành ngoài lạnh trong nóng, tùy rằng giận dữ quát mắng Đồ Du Du như thế nhưng lại đau lòng cậu, cậu vừa hôn hắn như thế thì hắn liền quên mất phải trách tội cậu ra sao. Đồ Du Du chậm rãi buông Tô Thành ra, ánh mắt xinh đẹp mở lớn chăm chú nhìn hắn giống như một con cừu vô tội đáng thương:

"Em rất nhớ anh"

Tô Thành nội tâm sôi sục, khắp người máu nóng bắt đầu chảy khắp tứ chi, đang định đưa tay ôm lấy Đồ Du Du vào lòng thì đột nhiên ngừng lại, hắn hiện tại phải cứng rắn, nếu như hắn không cứng rắn thì con cừu nâu này sẽ được nước làm càn. Tô Thành khàn giọng lên tiếng:

"Em ở trong này, anh ra ngoài gọi điện nói Tiểu Ngũ đến bảo lãnh cho em ra"

Đồ Du Du bướng bỉnh vòng tay ôm lấy eo Tô Thành thật chặt, đầu nhỏ cũng ghé vào lồng ngực hắn nói thế này:

"Em không muốn về, em muốn ở cùng một chỗ với anh"

Tô Thành nhíu mày muốn gỡ cánh tay của Đồ Du Du ra khỏi người mình:

"Đây không phải chỗ cho em hồ nháo, mau trở về nhà đi"

Đồ Du Du lại cố sức ôm chặt:

"Em nói thật, em không muốn về"

Tô Thành không muốn để cho Đồ Du Du ở đây, điều kiện ở đây không tốt, chỗ này cũng rất lạnh, cậu mới chỉ vừa tỉnh lại sau vụ tai nạn nghiêm trọng lần đó thôi cần phải có thời gian nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật nhiều:

"Không được, chỗ này là phòng giam chứ không phải là chỗ vui chơi, em phải về, sau đó ngoan ngoãn ở trong nhà cho anh"

Đồ Du Du đưa tay bao lấy gương mặt của Tô Thành, đôi môi mềm mại liên tục hôn vào má hắn, cằm hắn, rồi đến cánh môi hắn nũng nịu thủ thỉ hỏi:

"Tô Thành, anh không nhớ em sao?"

Tô Thành làm sao có thể cứng rắn trước Đồ Du Du lâu được, cả người cậu cứ dán sát lấy người hắn như thế này thật sự là khiến cho hắn muốn ngay tại đây đè cậu ra làm đến bất tỉnh nhân sự:

"Du Du..."

Tô Thành vừa mở miệng nói thì đã có một đầu lưỡi mềm mại đưa vào trong khoang miệng của hắn rồi, Đồ Du Du hai tay bao lấy má Tô Thành kéo về phía đối diện mình, nhắm mắt cùng hắn trao đổi hôn môi. Tô Thành lúc đầu còn muốn đẩy cậu ra nhưng sau đó liền mạnh mẽ ôm lấy cái eo nhỏ của người ta, từ thế bị động đổi qua chủ động. Không biết nụ hôn này kéo dài trong bao lâu mà hai người bắt đầu hô hấp dồn dập khi buông ra, bên khóe miệng của Đồ Du Du có một tia nước óng ánh vô cùng mị hoặc, ngay cả cánh môi cũng bị người ta dày vò đến sưng đỏ. Đồ Du Du nắm lấy bàn tay của Tô Thành nhẹ giọng nỉ non:

"Em không muốn về, em muốn ở cùng một chỗ với anh"

Cậu đúng thật là không muốn về, nếu như ở nhà đợi tin tức của Tô Thành sẽ khiến cho cậu lo lắng đến phát điên lên, chi bằng để cậu ở lại chỗ này cùng hắn, hắn ở bao nhiêu năm thì cậu sẽ ở bấy nhiêu năm, cũng lắm ngày nào cậu cũng đi phá ống nước cứu hỏa để vào chỗ này với hắn.

Tô Thành hạ giọng đau lòng:

"Chỗ này là trại giam, lát nữa anh sẽ nói Tiểu Ngũ đến bảo lãnh cho em ra ngoài, nghe lời ở trong nhà đợi vài ngày nữa anh cũng sẽ ra, em cứ yên tâm"

Đồ Du Du luồn tay vào trong áo của Tô Thành, bàn tay bắt đầu cử động loạn phía sau lưng hắn, giọng nói cũng nỉ non mềm nhũn quả thật chính là muốn quyến rũ Tô Thành:

"Người ta không muốn về nhà, người ta muốn ở lại chỗ này cùng với anh không được sao..."

Tô Thành cứng rắn lần cuối cùng:

"Không được, chỗ này không phải là chỗ để cho em tùy ý được, anh sẽ nói người đến đón em về"

Đồ Du Du lại bị Tô Thành đẩy ra, không rõ là Đồ Du Du cố ý hay là do Tô Thành vì quá nóng vội mà có chút hơi mạnh tay, đến cuối cùng người nào đó liền bị đẩy ngã vào bức tường phía sau khẽ suýt xoa một tiếng a ui. Tô Thành thấy vậy liền ngay lập tức xoay người bước nhanh tới chỗ Đồ Du Du gấp gáp xem thử:

"Du Du, em có sao hay không?"

Đồ Du Du giả bộ ủy khuất đẩy Tô Thành ra:

"Có sao, anh ghét em như thế hả, muốn đuổi em về thì thôi đi, hiện tại còn đẩy em"

Tô thiếu một đời anh minh nhưng khi đứng trước người đàn ông của đời mình vẫn sẽ trở thành một đứa ngốc, xoắn xuýt ở bên cạnh người ta lo lắng:

"Du Du anh sao có thể ghét em chứ, anh là vì không để ý nên mới mạnh tay như vậy"

Đồ Du Du hừ hừ kéo lấy chăn trên giường nằm xuống rồi xoay lưng lại với Tô Thành:

"Không nghe"

Tô Thành khẽ thở dài nhìn người nọ lần đầu tiên bướng bỉnh như vậy liền khuất phục, hắn nhấc chăn nghiêng người nằm xuống bên cạnh cậu, hai người đàn ông chen chúc dính sát nhau trên chiếc giường đơn này. Tô Thành vừa nằm xuống Đồ Du Du liền ở bên này cười thầm, dĩ nhiên thì khi cậu cười Tô Thành sẽ không thể nào nhìn thấy được. Tô Thành nhấc tay đặt lên eo của Đồ Du Du ôm lấy cậu vào trong lòng trầm giọng nói:

"Hôm nay cũng muộn rồi để em ở lại chỗ này, ngày mai anh nói người đến bảo lãnh đưa em về"

Đồ Du Du nắm lấy tay của Tô Thành đang khoác trên eo mình nhỏ giọng kiên quyết nói:

"Em không muốn về, em muốn ở cùng một chỗ với anh"

Tô Thành hôn vào vành tai non mềm mẫn cảm của Đồ Du Du:

"Đừng cứng đầu, chỗ này rất phức tạp, hơn nữa điều kiện cũng không tốt, em trở về trước rất nhanh anh sẽ liền về với em"

Đồ Du Du quay lại phía sau nhìn Tô Thành nhỏ giọng hỏi:

"Vậy khi nào thì anh mới ra khỏi chỗ này?"

Tô Thành nắm lấy bàn tay của Đồ Du Du đưa lên miệng khẽ hôn nhẹ:

"Sắp rồi, đợi anh giải quyết xong một số chuyện nhất định sẽ trở về"

Tô Thành đưa tay bao lấy gương mặt Đồ Du Du, đôi mắt xinh đẹp mở lớn chăm chú quan sát hắn:

"Anh nói thật không?"

Tô Thành khàn giọng:

"Là thật, em đừng lo lắng"

Đồ Du Du im lặng, Tô Thành nói cậu không cần lo lắng cho hắn làm sao mà được chứ:

"Tô Thành, em nghe lời anh... nhưng mà anh phải hứa sẽ cho em đến thăm anh"

Tô Thành trầm mặc, hiện tại hắn ở trong này không thể nào quan sát được nhất cử nhất động của Đồ Du Du, đám lão già luôn chống đối hắn cũng đã biết được Đồ Du Du ở trong lòng hắn có vị trí ra sao, thế cho nên nhất định đang chờ đợi sơ hở để gây khó dễ cho hắn, nếu như Đồ Du Du cứ chạy loạn ở bên ngoài khẳng định sẽ gặp nguy hiểm:

"Du Du, lúc anh không có ở bên em thì sẽ không thể đảm bảo an toan cho em được, nghe lời ở lại trong nhà sẽ có người canh gác cẩn trọng, em ở bên ngoài chạy loạn rất nguy hiểm, anh sẽ rất lo lắng"

Đồ Du Du đưa tay gãi gãi lồng ngực Tô Thành:

"Nếu không thì anh để em ở trong này đi, ở bên cạnh anh không phải là sẽ không gặp nguy hiểm sao?"

Tô Thành đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt đã đổi màu của cậu:

"Ở trong này điều kiện không tốt, anh sợ em phải chịu khổ"

Đồ Du Du rất muốn ở cùng một chỗ với Tô Thành, nếu như không được nhìn thấy hắn thì cậu sẽ rất lo lắng:

"Em không thấy khổ, em muốn ở cùng một chỗ với anh"

Tô Thành trầm mặc cuối cùng liền cúi đầu hôn lên tóc Đồ Du Du:

"Nghe lời, ngày mai anh nói Tiểu Ngũ tới bảo lãnh cho em về"

Đồ Du Du khẽ thở dài một hơi, không nghĩ tới đối với vấn đề này Tô Thành lại cứng rắn đến như vậy, từ trước đến nay chỉ cần là chuyện cậu muốn chỉ cần nũng nịu với hắn một chút hắn nhất định sẽ nghe theo.

"Du Du, tóc của em vì sao lại như vậy?"

Đồ Du Du dù có biến thành bộ dạng như thế nào thì Tô Thành cũng sẽ không ghét bỏ, chỉ có điều hắn vốn dĩ rất yêu thích mái tóc đen của cậu, hiện tại không rõ vì sao lại đổi thành màu tóc thế này. Đồ Du Du nghe Tô Thành hỏi vậy mới sực nhớ ra là tóc của mình hiện tại đã đổi màu, sau đó lại sợ Tô Thành biết sự thật sẽ tức giận cho nên cậu liền lảng sang việc khác:

"Tô Thành, anh mấy ngày nay ở trong đây có phải chịu khổ hay không?"

Tô Thành cũng không quá khó để đoán ra được chuyện mái tóc của Đồ Du Du là như thế nào, hắn khàn giọng hỏi cậu:

"Là Vu Phóng làm có đúng không?"

Đồ Du Du ngước mắt dò xét biểu cảm trên gương mặt của Tô Thành lúc này, cậu im lặng không nói nhưng cũng biết được người đàn ông này thông minh như thế nào, sẽ không có chuyện gì qua nổi mắt của hắn. Tô Thành vòng tay siết chặt lấy eo nhỏ của Đồ Du Du ôm vào trong lòng thật chặt:

"Lại để em phải chịu khổ nữa, anh thật là vô dụng"

Đồ Du Du nhíu mày vội nói:

"Anh đừng nói như vậy, anh không phải như thế"

Tô Thành đã nhiều ngày không được cùng Đồ Du Du tiếp xúc thân mật như thế này, hiện tại ôm vật nhỏ mềm mại trong lồng ngực tránh không được nhiệt độ trong cơ thể cũng nóng dần lên. Hắn mang theo đầu ngón tay chai sần luồn vào trong áo len mỏng của Đồ Du Du, cảm nhận được da thịt mịn màng kia của cậu, thật sự vừa muốn dày vò nhưng trong lòng lại không lỡ mạnh tay. Đồ Du Du không phải là người cấm dục, cậu cảm nhận được cơ thể của Tô Thành cùng mình đang dần thay đổi liền biết được kế tiếp sẽ xảy ra sự tình gì, chỉ có điểm đây là phòng giam, có nằm mơ cậu cũng không nghĩ tới bản thân mình lại cùng một người đàn ông làm ra chuyện xấu tại chỗ này, vừa nghĩ đến chuyện này Đồ Du Du bèn tự giác xấu hổ hơi hơi đẩy Tô Thành ra một chút nhỏ giọng hỏi:

"Chỗ này hình như không được thích hợp lắm"

Tô Thành khàn giọng, đèn trong phòng đã tắt, hơi thở trầm khàn phập phồng chẳng khác nào như một con mãnh thú, vừa làm cho người ta e sợ lại khiến cho người ta không tự chủ được mà tò mò:

"Em nói xem"

Nói rồi Tô Thành liền chuyển mình nằm lên người của Đồ Du Du, chốc lát quần của cậu liền bị hắn cởi xuống, Đồ Du Du trở tay không kịp hoặc nói đúng hơn là cậu cũng không có ý định ngăn cản hắn:

"Tô Thành... có phải anh cảm thấy em luôn gây phiền phức cho anh hay không?"

Tô Thành cũng nhanh nhẹn cởi quần của chính mình ra vứt ở một bên:

"Em sao lại hỏi như vậy?"

Đồ Du Du nhớ đến lời của Tiểu Ngũ, cũng tự mình nghĩ lại rằng mình giống như là được Tô Thành bao bọc quá nhiều cho nên liền sinh ra chuyện thích dựa dẫm vào hắn. Trước đây tính cách của Đồ Du Du sẽ không giống như hiện tại, một người khi được người khác quan tâm chăm sóc quá nhiều sẽ khiến cho bản thân mất đi sự tự lập, dần dần liền sẽ phụ thuộc vào đối phương, giống như Đồ Du Du hiện tại vậy chỉ thích ở cùng một chỗ với Tô Thành, ở bên cạnh hắn liền mới cảm thấy được sự an toàn.

Tô Thành thấy Đồ Du Du đột nhiên im lặng liền đoán ra được nhất định có người nói gì đó với cừu nâu ngốc nhà mình, hắn tuy rằng tức giận với người đã nói kia nhưng việc quan trọng trước mắt vẫn là trấn an cậu:

"Người nào đó nói gì với em đúng không? Nếu đúng thật em liên lụy cũng là liên lụy anh chứ không phải bọn họ, bọn họ nhất định lo chuyện bao đồng rồi"

Đồ Du Du buồn rầu khẽ hỏi:

"Em đúng thật là liên lụy anh rồi sao?"

Tô Thành cúi đầu hôn nhẹ vào chóp mũi của Đồ Du Du:

"Anh tình nguyện bị liên lụy cả đời này, không bị liên lụy sẽ không cảm thấy an tâm".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương