Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng
-
Chương 88: Vào tù
Buổi sáng hôm ấy Đồ Du Du nói muốn đi thăm Tô Thành nhưng mà mọi người trong nhà đều có ý muốn ngăn cản cậu, hôm qua Triệu quản gia đã nhận được phân phó từ hắn rằng không cần để cho Đồ Du Du đi đến chỗ hắn làm gì, thế cho nên mọi người trong nhà đều cực lực phối hợp ý muốn giữ chân cậu ở trong biệt thự.
Đồ Du Du vừa gấp gáp lại vừa tức giận, cuối cùng liền lớn tiếng:
"Mọi người rốt cuộc bị làm sao vậy? Tôi muốn đi gặp Tô Thành!"
Tiểu Ngũ không biết đến từ lúc nào, phía sau còn có Tề Chân Úy cũng đi cùng, vừa thấy Đồ Du Du đứng ở giữa nhà giận dữ quát mắng liền trầm giọng lên tiếng:
"Cậu Đồ sao vậy, chúng tôi vừa mới từ chỗ Tô thiếu trở về, Tô thiếu không sao cả, vài ngày nữa sẽ được thả ra"
Đồ Du Du nhanh chóng bước về phía Tiểu Ngũ:
"Tại sao các người đi gặp anh ấy lại không nói cho tôi biết, tôi cũng muốn đi gặp Tô Thành"
Tiểu Ngũ vẫn luôn có khoảng cách trong lòng với Đồ Du Du bởi vì chuyện lần này Tô Thành gặp phiền phức cũng là do cậu gây ra, cũng không biết Tô thiếu rốt cuộc coi trọng người này ở điểm nào mà hết mực vô cùng bao bọc, hắn cũng không dám manh động hay biểu hiện ra mặt chỉ có thể trầm giọng nói thế này:
"Cậu Đồ tốt nhất ngoan ngoãn ở trong nhà đi, hiện tai ra ngoài rất nguy hiểm lại tránh cho chúng tôi phải phiền hà thêm vì cậu nữa"
Lời nói này của Tiểu Ngũ biểu hiện rõ ràng sự ghét bỏ đối với Đồ Du Du, mọi người trong tòa biệt thự đều nhất loạt đình chỉ động tác rơi vào yên lặng, ngay cả Đồ Du Du cũng ngây ngốc im lặng. Tề Chân Úy là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng này trong biệt thự, hắn ta bước tới khoác lấy vai của Tiểu Ngũ kéo sang một bên thấp giọng nhắc nhở:
"Cậu nói cái gì thế, nếu như để cho Tô thiếu biết chuyện sẽ trách tội cậu"
Tiểu Ngũ nhíu mày im lặng, Tề Chân Úy buông Tiểu Ngũ ra rồi đi đến chỗ Đồ Du Du nói:
"Tiểu tử kia không biết nói chuyện cậu đừng để tâm, chỉ là bây giờ nếu như một mình cậu chạy loạn ở bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm, đế lúc khi Tô thiếu ra ngoài rồi sẽ lại một phen nổi giận trách tội chúng tôi nữa"
Đồ Du Du không nghĩ tới bản thân mình lại gây nhiều phiên phức như thế, lời kia chẳng phải ý muốn nói cậu đang là gánh nặng của bọn họ hay sao. Nhưng mà cậu quả thật rất là lo lắng cho Tô Thành, cậu chẳng thể nào cứ như thể mà ở trong nhà đợi hắn trở về trong khi không có tin tức gì về hắn cả:
"Nhưng mà Tô Thành anh ấy thế nào rồi, cho tôi đi gặp anh ấy một lần thôi cũng được"
Tô Thành đã phân phó xuống dưới không được để cho Đồ Du Du đến gặp hắn, hắn là sợ cậu nhìn thấy hắn sẽ đau lòng rồi lo lắng, chính vì thế mới nói mọi người canh chừng Đồ Du Du cho thật là tốt. Tề Chân Úy giữ gương mặt tươi cười mở miệng trả lời thế này:
"Cậu cứ yên tâm, Tô thiếu ở bên trong cơm ăn vẫn đầu đủ ba bữa, áo ấm vẫn được mặc cả ngày, sức khỏe rất là tốt đảm bảo không có chuyện gì xảy ra"
Đồ Du Du nghĩ ở trong tù thì làm sao có thể tốt được, hơn nữa nhóm người này lại không cho cậu đi gặp Tô Thành khẳng định là có chuyện muốn giấu cậu, có khi nào Tô Thành ở trong đó bị người ta hành hạ đánh đập hay không:
"Nhưng mà Tô Thành khi nào thì trở về?"
Tề Chân Úy cười cười giống như không có chuyện gì to tác cả:
"Sắp rồi"
Đồ Du Du giống như nhớ ra chuyện gì đó liền nhanh chóng lên tiếng:
"Hay là anh làm thủ tục bảo lãnh cho anh ấy ra ngoài đi"
Tề Chân Úy lắc đầu:
"Cậu cứ yên tâm Tô thiếu nhất định sẽ không ở trong đó lâu đâu"
Đồ Du Du đến cuối cùng vẫn là bị nhóm người nay giam lỏng muốn ra ngoài cũng không thể ra, trong lòng cậu nóng như lửa đốt chỉ muốn gặp Tô Thành để xem xem hắn có bình an hay không.
...
Thời gian này Tô Thành vẫn ở trong tù, không phải là hắn không có cách để ra khỏi chỗ này mà là hắn muốn làm cho mấy lão già chống đối lại hắn lơ là, đợi đàn em của hắn ở bên ngoài thu thập đủ bằng chứng của mấy lão già kia đến lúc đó hắn sẽ một chiêu chí mạng xuất ra, đảm bảo bọn họ sẽ trở tay không kịp. Hiện tại đang là quá trình điều tra tạm giam, vụ án giết người này dự định sẽ tiến hành điều tra trong khoảng thời gian ba tháng, vì là bị tình nghi trực tiếp liên quan đến vụ án giết người nghiêm trọng cho nên không thể làm thủ tục bảo lãnh, thế cho nên Tô Thành đành chọn cách áng binh bất động, giả bộ lực bất tòng tâm ở trong này, chỉ có điều hắn vẫn còn lo lắng một điều chính là Đồ Du Du của hắn ở bên ngoài nhất định là sẽ rất lo lắng cho hắn, con cừu nâu ngốc kia lúc nhìn thấy hắn bị bắt lên trên xe đã muốn gấp đến độ đỏ hồng hai mắt.
Mấy ngày nay Mặc Tử Chi vẫn luôn âm thầm thông qua màn hình giám sát ngắm nhìn Tô Thành, cảm thấy người đàn ông này vô cùng có hương vị đàn ông cuồng dã, tính cách trầm ổn khó nắm bắt, thỉnh thoảng còn nhìn thấy được hắn đang ngồi trầm tư đột nhiên lại ngẩng đầu đưa mắt nhìn chằm chằm vào camera ở góc phòng, Mặc Tử Chi khi ấy trái tim lại đập thình thịch nhảy nhót liên hồi, còn cảm thấy lồng ngực giống như có cái gì đó đè lén vô cùng khó thở.
"Tử Chi, cậu trong người không khỏe hả?"
Mặc Tử Chi giật mình nhìn sang đồng nghiệp bên cạnh hả một tiếng, vị đồng nghiệp kia nhíu mày đáp:
"Sao mặt cậu đỏ như vậy, nếu như cảm thấy không khỏe thì về trước đi, tôi trực thay cậu"
Mặc Tử Chi có chút lúng túng, cậu không phải trong người không khỏe mà là trái tim có chút không khỏe, hàng ngày ngồi nhìn Tô Thành như thế này, trái tim lúc đập nhanh lúc lại chậm, có lúc còn như muốn chạy ra khỏi lồng ngực, nếu như đợi tên lạnh lùng kiêu ngạo nào đó mở lời tỏ ý trước với cậu có khi nào lúc đó cậu bị bệnh tim phải nhập viện hay không. Mặc Tử Chi nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng liền đứng dậy đi ra khỏi phòng trực, trước khi đi còn nói với vị đồng nghiệp kia:
"Tôi đi vệ sinh một lát"
Mặc Tử Chi không đi vệ sinh mà đi xuống dưới chỗ phòng giam phạm nhân, phòng giam của Tô Thành ở cuối hành lang, cũng là phòng giam chỉ giam giữ một mình hắn, hơn nữa cửa phòng lại không hề có khóa. Bình thường phạm nhân được xếp khoảng bốn năm người một phòng, chật chội lạnh lẽo, nhưng phòng của Tô Thành vẫn luôn rộng rãi có chút trống chải, chăn bông cũng sẽ dày hơn của những phạm nhân khác.
Mặc Tử Chi lại mở cửa phòng giam của Tô Thành bước vào, Tô Thành nhíu mày nhìn chằm chằm Mặc Tử Chi, mấy ngày hôm nay người này lúc nào cũng tới chỗ của hắn không rõ muốn thăm dò cái gì, rốt cuộc là địch hay bạn hắn vẫn chưa thể nào xác nhận được thế cho nên vô cùng cảnh giác. Mặc Tử Chi từ trong túi áo khoác bông dày dặn lấy ra một bao thuốc đưa đến trước mặt của Tô Thành, Tô Thành nhìn chằm chằm bao thuốc kia nhưng không hề có ý định nhấc tay lên lấy, Mặc Tử Chi đợi mãi không thấy Tô Thành có hành động gì thì hơi quê chậm rãi thu hồi bao thuốc lá lại:
"Anh mấy ngày nay giống như có chuyện gì đó"
Tô Thành trầm giọng:
"Cậu thường ngày quan sát tôi?"
Tô Thành vẫn rất nhạy cảm, hắn luôn có cảm giác có người ở sau máy giám sát quan sát mình. Mặc Tử Chi hơi bối rối đôi chút nhưng sau đó liền thừa nhận:
"Chỉ là ca trực không có gì làm nên phải theo dõi phạm nhân mà thôi"
Tô Thành cũng không muốn cùng người này nói chuyện quá nhiều:
"Cậu đến có chuyện gì?"
Mặc Tử Chi im lặng một chút rồi đánh bạo hỏi thế này:
"Cũng không có chuyện gì cả, chỉ là thỉnh thoảng vẫn luôn thấy anh ở trong chăn cử động kỳ quái"
Tô Thành sắc mặt không đỏ, ngay cả một chút biến động nhỏ cũng không thể thấy được trên gương mặt hắn:
"Không liên quan đến cậu"
Mặc Tử Chi trong lòng thầm cười nghĩ, có chắc là không liên quan đến cậu hay không. Mặc Tử Chi lạnh mặt tiêu sái rời khỏi phòng giam:
"Như vậy tôi đi trước".
...
Một tuần trôi qua, Đồ Du Du giống như bị giam lỏng trong tòa biệt thự này, tin tức của Tô Thành cũng là do Tề Chân Úy truyền đạt cho, chỉ là Tề Chân Úy lúc nào cũng nói Tô Thành không có việc gì, hắn ở trong tù rất tốt, sắp được ra ngoài rồi. Đồ Du Du lòng nóng như lửa đốt, cậu muốn phải gặp Tô Thành ngay để xác minh lời của Tề Chân Úy nói có thật hay không.
Thời tiết vào cuối năm càng rét mạnh, sắp tới là noel nên ngoài trời cũng đã có tuyết rơi dày đặc. Đồ Du Du hôm ấy mặc quần áo ấm, gương mặt hồng hào mang theo nét cười bước xuống phòng khách nhìn thấy Tiểu Hoa cùng Đồ Đóa Đóa chuẩn bị đi siêu thị mua đồ trang trí noel liền gọi:
"Đóa Đóa, Tiểu Hoa, hai người đến siêu thị sao?"
Đồ Đóa Đóa nhìn anh trai mấy ngày trước vẫn luôn u sầu, hiện tại lại thấy nét mặt tươi cười phấn chấn liền cũng bớt lo lắng phần nào:
"Đúng vậy anh"
Đồ Du Du bước về chỗ hai người:
"Anh cũng muốn đi"
Đồ Đóa Đóa do dự:
"Này..."
Đồ Du Du nhanh chóng nói thế này:
"Anh ở nhà cả một tuần nay rồi thật sự muốn ra ngoài cho khuây khỏa, mọi người đi mua đồ trang trí noel đúng không, hay là cho anh cùng đi với"
Đồ Đóa Đóa nhìn dáng vẻ phấn chấn của anh trai cảm thấy không có gì kỳ lạ liền gật đầu đồng ý, Đồ Du Du cùng hai người bọn họ bước ra khỏi cổng liền bị người đang canh gác bên ngoài hỏi:
"Cậu Đồ định đi đâu thế?"
Đồ Du Du trả lời:
"Tôi muốn đi siêu thị"
Người nọ nói:
"Cậu Đồ ở nhà đi, đi siêu thị để cho hai người này đi được rồi. Tiểu Ngũ đã phân phó không được để cậu Đồ ra ngoài"
Đồ Du Du tức giận:
"Hai người rốt cuộc là muốn như thế nào, cậu tên là gì, đợi Tô Thành trở về tôi nhất định sẽ nói cho anh ấy biết"
Hai người đứng ở bên ngoài cửa nhìn nhau khó xử, đến cuối cùng một người trong bọn họ liền đáp thế này:
"Cậu Đồ muốn ra ngoài cũng được, nhưng mà phải để chúng tôi đi theo"
Đồ Du Du nghĩ nghĩ một hồi liền gật đầu đồng ý, cậu vốn là định nhân lúc mấy người này lơ là sẽ lén lút đi đến đồn cảnh sát gặp Tô Thành, chỉ có điều hai người kia lại vô cùng cảnh giác khiến cho Đồ Du Du căn bản không có cơ hội mà trốn thoát.
Đồ Du Du ra khỏi nhà từ sáng, hiện tại sắc trời đã ngả chiều, Đồ Đóa Đóa cùng Tiểu Hoa đi dạo trong trung tâm mua sắm này không biết bao nhiêu vòng, ai cũng mỏi dã dời cả hai chân.
"Cậu Đồ, cậu rốt cuộc còn muốn mua cái gì nữa thế?" Tiểu Hoa xách đồ đi ở phía sau uể oải hỏi.
Đồ Đóa Đóa cũng mệt mỏi gọi với theo:
"Đúng vậy đó anh, chúng ta đã ở trong đây những mấy tiếng rồi"
Đồ Du Du cũng mỏi chân rồi, nhưng nhìn tới sắc mặt của hai người đàn ông đi theo cậu nãy giờ vẫn không biến sắc, bọn họ căn bản một chút thấm mệt cũng không có.
"Đúng rồi, anh muốn mua đồ tập bóng chày, em biết ở đâu có bán hay không?"
Đồ Đóa Đóa hả một tiếng:
"Anh từ khi nào lại muốn học đánh bóng chày vậy"
Đồ Du Du cố tình nói muốn mua hết thứ này đến thứ khác, đến cuối cùng vẫn đành phải trở về, lúc bước ra khỏi trung tâm mua sắm trời đã tối hẳn, tuyết rơi sớm đã phủ kín mặt đường. Đồ Du Du nhìn quanh một hồi, lợi dụng lúc một người đi theo cậu tới gara lấy xe, cậu liền ngay lập tức cầm lấy gậy bóng chày trong túi chạy về phía trước hướng cột nước cứu hỏa màu cam phía trước kia đánh xuống. Mọi người trong nhất thời đều bất ngờ không rõ Đồ Du Du rốt cuộc muốn làm cái gì, người đi theo cậu nãy giờ cũng không dám lại gần cậu vì sợ cậu dùng gậy đánh tới. Đồ Du Du kịch liệt dùng sức muốn phá hỏng cái cột nước cứu hỏa này, nhưng mà cứ đập mãi đập mãi cột nước kia cũng không hề lung lay.
"Anh à, anh làm cái gì thế, mau dừng tay lại đi"
Đồ Du Du vừa dùng sức vừa quát lớn:
"Không được tới đây, mọi người không ai được tới"
Rất nhanh sau đó xe cảnh sát mang theo tiếng còi vang động càng ngày càng tới gần, Tiểu Hoa cũng có điểm hoảng hốt nhắc nhở Đồ Du Du:
"Cậu Đồ, cảnh sát đến rồi, cậu còn không mau dừng tay đi"
Đồ Du Du chính là muốn đợi cảnh sát tới bắt cậu đi, đến lúc đó cậu sẽ được gặp Tô Thành. Rất nhanh sau đó Đồ Du Du liền bị bắt lên xe của cảnh sát chở tới đồn.
"Tên gì?"
Một cảnh sát dáng vẻ có điểm nóng nảy hằn học hỏi, nếu như không phải người này đang mặc đồng phục cảnh sát thì nhất định Đồ Du Du còn tưởng nhầm rằng anh ta là một tên lưu manh.
"Tôi là Đồ Du Du"
Cảnh sát hừ lạnh:
"Ngày sinh, quê quán, giới tính, số thẻ căn cước"
Đồ Du Du vô cùng phối hợp mà trả lời hết câu hỏi của vị cảnh sát kia, anh ta ghi ghi chép một hồi, sau đó lại ở trên máy tính làm một vài thao tác gì đó mới hỏi tiếp:
"Tại sao lại phá hoại của công, gọi người tới nộp tiền mới có thể về"
Đồ Du Du trực tiếp trả lời:
"Tôi không có tiền"
Đồ Du Du khó khăn lắm mới vào được đây, sao có thể gọi người đến nộp tiền để trở về chứ, cậu vẫn còn chưa được gặp mặt Tô Thành. Cảnh sát nọ nhìn Đồ Du Du từ đầu đến cuối một lượt, mắt thấy cậu một đầu tóc nhuộm bạch kim liền hừ lạnh:
"Không có tiền vậy thì ngồi tù đi, Tiểu Trần mau đưa cậu ta đi"
Một viên cảnh sát trẻ tuổi khác nhanh chóng bước tới nắm lấy cổ áo của Đồ Du Du kéo dậy rồi đẩy về phía trước:
"Mau đi"
Đồ Du Du bị áp giải tới phòng giam gần cuối hành lang, phòng giam phía bên trong có khoảng năm sáu người thanh niên mặc quần áo thường ngày, đầu xanh tóc đỏ đủ cả, phòng này chính là phòng tạm giam những người gây rối trật tự công cộng, đợi qua vài ngày sẽ được thả ra cho nên không cần mặc đồ tù nhân.
Đồ Du Du bị đẩy vào bên trong, cánh cửa trại giam nhanh chóng được khóa lại, tiếng khóa va chạm lạnh lẽo khiến cho Đồ Du Du cũng có điểm khẩn trương, nói gì thì nói Đồ Du Du trước đây cũng là một thầy giáo, chưa từng làm ra chuyện xấu gì, ngay cả nghĩ đến chuyện sẽ bị vào tù cũng chưa từng nghĩ đến cho nên tránh không được có điểm căng thẳng.
Một tên tóc đỏ nhìn qua giống như đại ca của nhóm người trong này vừa thấy cậu vào liền ra uy:
"Thằng kia, thấy tao sao còn không chịu chào hả?"
Đồ Du Du quay lại phía sau nhìn tới người vừa lên tiếng, nhìn qua cậu ta chỉ khoảng hai mươi tuổi vẫn còn rất trẻ, nhất định là những thanh niên hư hỏng không hiểu chuyện. Đồ Du Du cũng không muốn gây phiền phức gì với bọn họ cho nên đành tìm một góc ngồi xuống rồi im lặng không nói.
Một tên khác thấy thế liền đi tới lôi Đồ Du Du đứng dậy:
"Gan cũng không nhỏ đâu, xem quần áo mặc trên người cũng đắt tiền đấy chứ, nhất định là gia cảnh không tệ"
Tên đại ca tóc đỏ nhổ một ngụm ngước miếng quát:
"Tao ghét nhất là mấy tên nhà giàu không coi ai ra gì, đánh nó cho tao"
Đồ Du Du giật mình vội đẩy tên đang nắm lấy cổ áo của mình ra:
"Mấy người muốn làm gì?"
Tên bị đẩy lùi lại một bước hừ lạnh tức giận định vung tay đấm vào người Đồ Du Du thì bị tên tóc đỏ ngăn lại:
"Khoan đã, cởi áo khoác của nó ra cho tao, chỗ này lạnh như thế đêm nay tao phải có áo mặc thêm"
Áo khoác của Đồ Du Du nhanh chóng bị nhóm người kia cướp mất, bên trong cậu chỉ mặc duy nhất một chiếc áo len cổ lọ màu trắng, áo kia ôm sát người làm lộ ra đường nét cơ thể với những độ cong mềm mại. Bởi vì áo khoác phao bên ngoài rộng thùng thình đã che giấu đi rất nhiều thân thể yêu mị của cậu, cho nên khi áo khoác được lấy đi thì mọi thứ đều được phô bày rõ ràng, nhất là cái eo thon nhỏ kia. Tên tóc đỏ vừa nhìn thấy thế liền nuốt một ngụm nước miếng, mấy tên còn lại yết hầu cũng tự động lăn lộn trơn trượt.
"Giữ lấy nó cho tao"
Tên tóc đỏ vừa nói thì hai tay Đồ Du Du liền bị hai người nhanh chóng nắm lấy đẩy mạnh vào góc tường phía sau, tên tóc đỏ tiến tới đưa tay vỗ vào mặt của Đồ Du Du hai cái rồi cười xấu xa:
"Ái chà, xem xem là cái dạng gì đây, dáng người cũng thật tốt, da thịt trắng trẻo sạch sẽ, gương mặt thật ra cũng không tệ, chị bằng hôm nay để anh đây cho mày sung sướng".
Đồ Du Du vừa gấp gáp lại vừa tức giận, cuối cùng liền lớn tiếng:
"Mọi người rốt cuộc bị làm sao vậy? Tôi muốn đi gặp Tô Thành!"
Tiểu Ngũ không biết đến từ lúc nào, phía sau còn có Tề Chân Úy cũng đi cùng, vừa thấy Đồ Du Du đứng ở giữa nhà giận dữ quát mắng liền trầm giọng lên tiếng:
"Cậu Đồ sao vậy, chúng tôi vừa mới từ chỗ Tô thiếu trở về, Tô thiếu không sao cả, vài ngày nữa sẽ được thả ra"
Đồ Du Du nhanh chóng bước về phía Tiểu Ngũ:
"Tại sao các người đi gặp anh ấy lại không nói cho tôi biết, tôi cũng muốn đi gặp Tô Thành"
Tiểu Ngũ vẫn luôn có khoảng cách trong lòng với Đồ Du Du bởi vì chuyện lần này Tô Thành gặp phiền phức cũng là do cậu gây ra, cũng không biết Tô thiếu rốt cuộc coi trọng người này ở điểm nào mà hết mực vô cùng bao bọc, hắn cũng không dám manh động hay biểu hiện ra mặt chỉ có thể trầm giọng nói thế này:
"Cậu Đồ tốt nhất ngoan ngoãn ở trong nhà đi, hiện tai ra ngoài rất nguy hiểm lại tránh cho chúng tôi phải phiền hà thêm vì cậu nữa"
Lời nói này của Tiểu Ngũ biểu hiện rõ ràng sự ghét bỏ đối với Đồ Du Du, mọi người trong tòa biệt thự đều nhất loạt đình chỉ động tác rơi vào yên lặng, ngay cả Đồ Du Du cũng ngây ngốc im lặng. Tề Chân Úy là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng này trong biệt thự, hắn ta bước tới khoác lấy vai của Tiểu Ngũ kéo sang một bên thấp giọng nhắc nhở:
"Cậu nói cái gì thế, nếu như để cho Tô thiếu biết chuyện sẽ trách tội cậu"
Tiểu Ngũ nhíu mày im lặng, Tề Chân Úy buông Tiểu Ngũ ra rồi đi đến chỗ Đồ Du Du nói:
"Tiểu tử kia không biết nói chuyện cậu đừng để tâm, chỉ là bây giờ nếu như một mình cậu chạy loạn ở bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm, đế lúc khi Tô thiếu ra ngoài rồi sẽ lại một phen nổi giận trách tội chúng tôi nữa"
Đồ Du Du không nghĩ tới bản thân mình lại gây nhiều phiên phức như thế, lời kia chẳng phải ý muốn nói cậu đang là gánh nặng của bọn họ hay sao. Nhưng mà cậu quả thật rất là lo lắng cho Tô Thành, cậu chẳng thể nào cứ như thể mà ở trong nhà đợi hắn trở về trong khi không có tin tức gì về hắn cả:
"Nhưng mà Tô Thành anh ấy thế nào rồi, cho tôi đi gặp anh ấy một lần thôi cũng được"
Tô Thành đã phân phó xuống dưới không được để cho Đồ Du Du đến gặp hắn, hắn là sợ cậu nhìn thấy hắn sẽ đau lòng rồi lo lắng, chính vì thế mới nói mọi người canh chừng Đồ Du Du cho thật là tốt. Tề Chân Úy giữ gương mặt tươi cười mở miệng trả lời thế này:
"Cậu cứ yên tâm, Tô thiếu ở bên trong cơm ăn vẫn đầu đủ ba bữa, áo ấm vẫn được mặc cả ngày, sức khỏe rất là tốt đảm bảo không có chuyện gì xảy ra"
Đồ Du Du nghĩ ở trong tù thì làm sao có thể tốt được, hơn nữa nhóm người này lại không cho cậu đi gặp Tô Thành khẳng định là có chuyện muốn giấu cậu, có khi nào Tô Thành ở trong đó bị người ta hành hạ đánh đập hay không:
"Nhưng mà Tô Thành khi nào thì trở về?"
Tề Chân Úy cười cười giống như không có chuyện gì to tác cả:
"Sắp rồi"
Đồ Du Du giống như nhớ ra chuyện gì đó liền nhanh chóng lên tiếng:
"Hay là anh làm thủ tục bảo lãnh cho anh ấy ra ngoài đi"
Tề Chân Úy lắc đầu:
"Cậu cứ yên tâm Tô thiếu nhất định sẽ không ở trong đó lâu đâu"
Đồ Du Du đến cuối cùng vẫn là bị nhóm người nay giam lỏng muốn ra ngoài cũng không thể ra, trong lòng cậu nóng như lửa đốt chỉ muốn gặp Tô Thành để xem xem hắn có bình an hay không.
...
Thời gian này Tô Thành vẫn ở trong tù, không phải là hắn không có cách để ra khỏi chỗ này mà là hắn muốn làm cho mấy lão già chống đối lại hắn lơ là, đợi đàn em của hắn ở bên ngoài thu thập đủ bằng chứng của mấy lão già kia đến lúc đó hắn sẽ một chiêu chí mạng xuất ra, đảm bảo bọn họ sẽ trở tay không kịp. Hiện tại đang là quá trình điều tra tạm giam, vụ án giết người này dự định sẽ tiến hành điều tra trong khoảng thời gian ba tháng, vì là bị tình nghi trực tiếp liên quan đến vụ án giết người nghiêm trọng cho nên không thể làm thủ tục bảo lãnh, thế cho nên Tô Thành đành chọn cách áng binh bất động, giả bộ lực bất tòng tâm ở trong này, chỉ có điều hắn vẫn còn lo lắng một điều chính là Đồ Du Du của hắn ở bên ngoài nhất định là sẽ rất lo lắng cho hắn, con cừu nâu ngốc kia lúc nhìn thấy hắn bị bắt lên trên xe đã muốn gấp đến độ đỏ hồng hai mắt.
Mấy ngày nay Mặc Tử Chi vẫn luôn âm thầm thông qua màn hình giám sát ngắm nhìn Tô Thành, cảm thấy người đàn ông này vô cùng có hương vị đàn ông cuồng dã, tính cách trầm ổn khó nắm bắt, thỉnh thoảng còn nhìn thấy được hắn đang ngồi trầm tư đột nhiên lại ngẩng đầu đưa mắt nhìn chằm chằm vào camera ở góc phòng, Mặc Tử Chi khi ấy trái tim lại đập thình thịch nhảy nhót liên hồi, còn cảm thấy lồng ngực giống như có cái gì đó đè lén vô cùng khó thở.
"Tử Chi, cậu trong người không khỏe hả?"
Mặc Tử Chi giật mình nhìn sang đồng nghiệp bên cạnh hả một tiếng, vị đồng nghiệp kia nhíu mày đáp:
"Sao mặt cậu đỏ như vậy, nếu như cảm thấy không khỏe thì về trước đi, tôi trực thay cậu"
Mặc Tử Chi có chút lúng túng, cậu không phải trong người không khỏe mà là trái tim có chút không khỏe, hàng ngày ngồi nhìn Tô Thành như thế này, trái tim lúc đập nhanh lúc lại chậm, có lúc còn như muốn chạy ra khỏi lồng ngực, nếu như đợi tên lạnh lùng kiêu ngạo nào đó mở lời tỏ ý trước với cậu có khi nào lúc đó cậu bị bệnh tim phải nhập viện hay không. Mặc Tử Chi nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng liền đứng dậy đi ra khỏi phòng trực, trước khi đi còn nói với vị đồng nghiệp kia:
"Tôi đi vệ sinh một lát"
Mặc Tử Chi không đi vệ sinh mà đi xuống dưới chỗ phòng giam phạm nhân, phòng giam của Tô Thành ở cuối hành lang, cũng là phòng giam chỉ giam giữ một mình hắn, hơn nữa cửa phòng lại không hề có khóa. Bình thường phạm nhân được xếp khoảng bốn năm người một phòng, chật chội lạnh lẽo, nhưng phòng của Tô Thành vẫn luôn rộng rãi có chút trống chải, chăn bông cũng sẽ dày hơn của những phạm nhân khác.
Mặc Tử Chi lại mở cửa phòng giam của Tô Thành bước vào, Tô Thành nhíu mày nhìn chằm chằm Mặc Tử Chi, mấy ngày hôm nay người này lúc nào cũng tới chỗ của hắn không rõ muốn thăm dò cái gì, rốt cuộc là địch hay bạn hắn vẫn chưa thể nào xác nhận được thế cho nên vô cùng cảnh giác. Mặc Tử Chi từ trong túi áo khoác bông dày dặn lấy ra một bao thuốc đưa đến trước mặt của Tô Thành, Tô Thành nhìn chằm chằm bao thuốc kia nhưng không hề có ý định nhấc tay lên lấy, Mặc Tử Chi đợi mãi không thấy Tô Thành có hành động gì thì hơi quê chậm rãi thu hồi bao thuốc lá lại:
"Anh mấy ngày nay giống như có chuyện gì đó"
Tô Thành trầm giọng:
"Cậu thường ngày quan sát tôi?"
Tô Thành vẫn rất nhạy cảm, hắn luôn có cảm giác có người ở sau máy giám sát quan sát mình. Mặc Tử Chi hơi bối rối đôi chút nhưng sau đó liền thừa nhận:
"Chỉ là ca trực không có gì làm nên phải theo dõi phạm nhân mà thôi"
Tô Thành cũng không muốn cùng người này nói chuyện quá nhiều:
"Cậu đến có chuyện gì?"
Mặc Tử Chi im lặng một chút rồi đánh bạo hỏi thế này:
"Cũng không có chuyện gì cả, chỉ là thỉnh thoảng vẫn luôn thấy anh ở trong chăn cử động kỳ quái"
Tô Thành sắc mặt không đỏ, ngay cả một chút biến động nhỏ cũng không thể thấy được trên gương mặt hắn:
"Không liên quan đến cậu"
Mặc Tử Chi trong lòng thầm cười nghĩ, có chắc là không liên quan đến cậu hay không. Mặc Tử Chi lạnh mặt tiêu sái rời khỏi phòng giam:
"Như vậy tôi đi trước".
...
Một tuần trôi qua, Đồ Du Du giống như bị giam lỏng trong tòa biệt thự này, tin tức của Tô Thành cũng là do Tề Chân Úy truyền đạt cho, chỉ là Tề Chân Úy lúc nào cũng nói Tô Thành không có việc gì, hắn ở trong tù rất tốt, sắp được ra ngoài rồi. Đồ Du Du lòng nóng như lửa đốt, cậu muốn phải gặp Tô Thành ngay để xác minh lời của Tề Chân Úy nói có thật hay không.
Thời tiết vào cuối năm càng rét mạnh, sắp tới là noel nên ngoài trời cũng đã có tuyết rơi dày đặc. Đồ Du Du hôm ấy mặc quần áo ấm, gương mặt hồng hào mang theo nét cười bước xuống phòng khách nhìn thấy Tiểu Hoa cùng Đồ Đóa Đóa chuẩn bị đi siêu thị mua đồ trang trí noel liền gọi:
"Đóa Đóa, Tiểu Hoa, hai người đến siêu thị sao?"
Đồ Đóa Đóa nhìn anh trai mấy ngày trước vẫn luôn u sầu, hiện tại lại thấy nét mặt tươi cười phấn chấn liền cũng bớt lo lắng phần nào:
"Đúng vậy anh"
Đồ Du Du bước về chỗ hai người:
"Anh cũng muốn đi"
Đồ Đóa Đóa do dự:
"Này..."
Đồ Du Du nhanh chóng nói thế này:
"Anh ở nhà cả một tuần nay rồi thật sự muốn ra ngoài cho khuây khỏa, mọi người đi mua đồ trang trí noel đúng không, hay là cho anh cùng đi với"
Đồ Đóa Đóa nhìn dáng vẻ phấn chấn của anh trai cảm thấy không có gì kỳ lạ liền gật đầu đồng ý, Đồ Du Du cùng hai người bọn họ bước ra khỏi cổng liền bị người đang canh gác bên ngoài hỏi:
"Cậu Đồ định đi đâu thế?"
Đồ Du Du trả lời:
"Tôi muốn đi siêu thị"
Người nọ nói:
"Cậu Đồ ở nhà đi, đi siêu thị để cho hai người này đi được rồi. Tiểu Ngũ đã phân phó không được để cậu Đồ ra ngoài"
Đồ Du Du tức giận:
"Hai người rốt cuộc là muốn như thế nào, cậu tên là gì, đợi Tô Thành trở về tôi nhất định sẽ nói cho anh ấy biết"
Hai người đứng ở bên ngoài cửa nhìn nhau khó xử, đến cuối cùng một người trong bọn họ liền đáp thế này:
"Cậu Đồ muốn ra ngoài cũng được, nhưng mà phải để chúng tôi đi theo"
Đồ Du Du nghĩ nghĩ một hồi liền gật đầu đồng ý, cậu vốn là định nhân lúc mấy người này lơ là sẽ lén lút đi đến đồn cảnh sát gặp Tô Thành, chỉ có điều hai người kia lại vô cùng cảnh giác khiến cho Đồ Du Du căn bản không có cơ hội mà trốn thoát.
Đồ Du Du ra khỏi nhà từ sáng, hiện tại sắc trời đã ngả chiều, Đồ Đóa Đóa cùng Tiểu Hoa đi dạo trong trung tâm mua sắm này không biết bao nhiêu vòng, ai cũng mỏi dã dời cả hai chân.
"Cậu Đồ, cậu rốt cuộc còn muốn mua cái gì nữa thế?" Tiểu Hoa xách đồ đi ở phía sau uể oải hỏi.
Đồ Đóa Đóa cũng mệt mỏi gọi với theo:
"Đúng vậy đó anh, chúng ta đã ở trong đây những mấy tiếng rồi"
Đồ Du Du cũng mỏi chân rồi, nhưng nhìn tới sắc mặt của hai người đàn ông đi theo cậu nãy giờ vẫn không biến sắc, bọn họ căn bản một chút thấm mệt cũng không có.
"Đúng rồi, anh muốn mua đồ tập bóng chày, em biết ở đâu có bán hay không?"
Đồ Đóa Đóa hả một tiếng:
"Anh từ khi nào lại muốn học đánh bóng chày vậy"
Đồ Du Du cố tình nói muốn mua hết thứ này đến thứ khác, đến cuối cùng vẫn đành phải trở về, lúc bước ra khỏi trung tâm mua sắm trời đã tối hẳn, tuyết rơi sớm đã phủ kín mặt đường. Đồ Du Du nhìn quanh một hồi, lợi dụng lúc một người đi theo cậu tới gara lấy xe, cậu liền ngay lập tức cầm lấy gậy bóng chày trong túi chạy về phía trước hướng cột nước cứu hỏa màu cam phía trước kia đánh xuống. Mọi người trong nhất thời đều bất ngờ không rõ Đồ Du Du rốt cuộc muốn làm cái gì, người đi theo cậu nãy giờ cũng không dám lại gần cậu vì sợ cậu dùng gậy đánh tới. Đồ Du Du kịch liệt dùng sức muốn phá hỏng cái cột nước cứu hỏa này, nhưng mà cứ đập mãi đập mãi cột nước kia cũng không hề lung lay.
"Anh à, anh làm cái gì thế, mau dừng tay lại đi"
Đồ Du Du vừa dùng sức vừa quát lớn:
"Không được tới đây, mọi người không ai được tới"
Rất nhanh sau đó xe cảnh sát mang theo tiếng còi vang động càng ngày càng tới gần, Tiểu Hoa cũng có điểm hoảng hốt nhắc nhở Đồ Du Du:
"Cậu Đồ, cảnh sát đến rồi, cậu còn không mau dừng tay đi"
Đồ Du Du chính là muốn đợi cảnh sát tới bắt cậu đi, đến lúc đó cậu sẽ được gặp Tô Thành. Rất nhanh sau đó Đồ Du Du liền bị bắt lên xe của cảnh sát chở tới đồn.
"Tên gì?"
Một cảnh sát dáng vẻ có điểm nóng nảy hằn học hỏi, nếu như không phải người này đang mặc đồng phục cảnh sát thì nhất định Đồ Du Du còn tưởng nhầm rằng anh ta là một tên lưu manh.
"Tôi là Đồ Du Du"
Cảnh sát hừ lạnh:
"Ngày sinh, quê quán, giới tính, số thẻ căn cước"
Đồ Du Du vô cùng phối hợp mà trả lời hết câu hỏi của vị cảnh sát kia, anh ta ghi ghi chép một hồi, sau đó lại ở trên máy tính làm một vài thao tác gì đó mới hỏi tiếp:
"Tại sao lại phá hoại của công, gọi người tới nộp tiền mới có thể về"
Đồ Du Du trực tiếp trả lời:
"Tôi không có tiền"
Đồ Du Du khó khăn lắm mới vào được đây, sao có thể gọi người đến nộp tiền để trở về chứ, cậu vẫn còn chưa được gặp mặt Tô Thành. Cảnh sát nọ nhìn Đồ Du Du từ đầu đến cuối một lượt, mắt thấy cậu một đầu tóc nhuộm bạch kim liền hừ lạnh:
"Không có tiền vậy thì ngồi tù đi, Tiểu Trần mau đưa cậu ta đi"
Một viên cảnh sát trẻ tuổi khác nhanh chóng bước tới nắm lấy cổ áo của Đồ Du Du kéo dậy rồi đẩy về phía trước:
"Mau đi"
Đồ Du Du bị áp giải tới phòng giam gần cuối hành lang, phòng giam phía bên trong có khoảng năm sáu người thanh niên mặc quần áo thường ngày, đầu xanh tóc đỏ đủ cả, phòng này chính là phòng tạm giam những người gây rối trật tự công cộng, đợi qua vài ngày sẽ được thả ra cho nên không cần mặc đồ tù nhân.
Đồ Du Du bị đẩy vào bên trong, cánh cửa trại giam nhanh chóng được khóa lại, tiếng khóa va chạm lạnh lẽo khiến cho Đồ Du Du cũng có điểm khẩn trương, nói gì thì nói Đồ Du Du trước đây cũng là một thầy giáo, chưa từng làm ra chuyện xấu gì, ngay cả nghĩ đến chuyện sẽ bị vào tù cũng chưa từng nghĩ đến cho nên tránh không được có điểm căng thẳng.
Một tên tóc đỏ nhìn qua giống như đại ca của nhóm người trong này vừa thấy cậu vào liền ra uy:
"Thằng kia, thấy tao sao còn không chịu chào hả?"
Đồ Du Du quay lại phía sau nhìn tới người vừa lên tiếng, nhìn qua cậu ta chỉ khoảng hai mươi tuổi vẫn còn rất trẻ, nhất định là những thanh niên hư hỏng không hiểu chuyện. Đồ Du Du cũng không muốn gây phiền phức gì với bọn họ cho nên đành tìm một góc ngồi xuống rồi im lặng không nói.
Một tên khác thấy thế liền đi tới lôi Đồ Du Du đứng dậy:
"Gan cũng không nhỏ đâu, xem quần áo mặc trên người cũng đắt tiền đấy chứ, nhất định là gia cảnh không tệ"
Tên đại ca tóc đỏ nhổ một ngụm ngước miếng quát:
"Tao ghét nhất là mấy tên nhà giàu không coi ai ra gì, đánh nó cho tao"
Đồ Du Du giật mình vội đẩy tên đang nắm lấy cổ áo của mình ra:
"Mấy người muốn làm gì?"
Tên bị đẩy lùi lại một bước hừ lạnh tức giận định vung tay đấm vào người Đồ Du Du thì bị tên tóc đỏ ngăn lại:
"Khoan đã, cởi áo khoác của nó ra cho tao, chỗ này lạnh như thế đêm nay tao phải có áo mặc thêm"
Áo khoác của Đồ Du Du nhanh chóng bị nhóm người kia cướp mất, bên trong cậu chỉ mặc duy nhất một chiếc áo len cổ lọ màu trắng, áo kia ôm sát người làm lộ ra đường nét cơ thể với những độ cong mềm mại. Bởi vì áo khoác phao bên ngoài rộng thùng thình đã che giấu đi rất nhiều thân thể yêu mị của cậu, cho nên khi áo khoác được lấy đi thì mọi thứ đều được phô bày rõ ràng, nhất là cái eo thon nhỏ kia. Tên tóc đỏ vừa nhìn thấy thế liền nuốt một ngụm nước miếng, mấy tên còn lại yết hầu cũng tự động lăn lộn trơn trượt.
"Giữ lấy nó cho tao"
Tên tóc đỏ vừa nói thì hai tay Đồ Du Du liền bị hai người nhanh chóng nắm lấy đẩy mạnh vào góc tường phía sau, tên tóc đỏ tiến tới đưa tay vỗ vào mặt của Đồ Du Du hai cái rồi cười xấu xa:
"Ái chà, xem xem là cái dạng gì đây, dáng người cũng thật tốt, da thịt trắng trẻo sạch sẽ, gương mặt thật ra cũng không tệ, chị bằng hôm nay để anh đây cho mày sung sướng".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook