Editor: Bắp
Beta: Jen
------------------------------------------------------
Bạch Vi bước vào, nhìn thấy hình ảnh anh em tình cảm thân mật, bà lập tức giật mình tại cửa ra vào, thập phần kinh ngạc.
Mộ Tử đã khó chịu rồi giờ lại cảm thấy mất mặt! Vô ý thức muốn đấy Mộ Dung Thừa ra, nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ, nên để Bạch Vi tận mắt nhìn xem, con của bà vô liêm sĩ cỡ nào!

Dính em gái liền không buông tha!
Nhưng tên khốn Mộ Dung Thừa này vô liêm sỉ vượt qua tưởng tượng của cô, cái tay kia còn đặt trên lưng cô, thậm chí còn không thèm tránh đi!
Hắn thản nhiên lau nước mắt cho cô, sau đó nhéo mũi, ngữ khí sủng nịnh: “Đều lớn như vậy rồi, còn cùng anh trai khóc nhè, hửm?”
Thần sắc Bạch Vi liền buông lỏng, mặt mày hơi cong, lộ ra vẻ vui mừng.
Mộ Tử trông thấy phản ứng này của Bạch Vi, nội tâm phát điên!

Vui mừng cái con khỉ!!!
Người không nhìn ra con trai người đang đùa bỡn con sao? A!!!
Bạch Vi thật đúng là không có nhìn ra, bà cho rằng vì Mộ Dung Thừa lao xuống cứu, nên cô ỷ lại vào anh trai.
Anh em ở chung hòa thuận, Bạch Vi một mực vui vẻ, bà nói: “Tử Tử, con phải cảm ơn anh trai, nó cứu con từ dưới nước lên đấy.”
Mộ Tử giật giật khóe môi, cười cứng ngắc, thầm nghĩ: Con đều bị hắn chiếm tiện nghi hết rồi, còn muốn cảm ơn như thế nào? Đền bù thịt sao?
Mộ Tử trầm mặc bị Bạch Vi xem là ngại ngùng thẹn thùng…
Bạch Vi tới thu thập ít giấy tờ y dược, khéo hiểu lòng người cho hai anh em thêm ít không gian nữa…: “Bác sĩ nói Tử Tử không có gì đáng ngại, mẹ xuống lầu làm thủ tục xuất viện trước ha.”
Bà nhẹ nhàng bước chân rời đi, còn cẩn thận khép cửa lại…
Đợi đến lúc Bạch Vi đi, Mộ Tử rốt cục không nhịn được nữa, dùng lực kéo cái tay trên lưng kia đi!
“Mộ Dung Thừa, rốt cuộc anh muốn thế nào?” Lúc này, anh trai cũng không gọi.


Mộ Dung Thừa cười khẽ, ngữ khí trêu đùa mà ấm áp: “Tôi thích em nha, Tử Tử.”
“Nhưng tôi không muốn anh thích tôi!” Mộ Tử hốc mắt đỏ lên, rất ủy khuất: “Tôi là em gái anh, không giống với những phụ nữ bên ngoài.”
Đôi mắt cô vừa thanh khiết vừa mềm mại, bộ dạng cắn môi nức nở khiến cho người ta thương tiếc.
Mặc dù biết cô tám chín phần là giả bộ, Mộ Dung Thừa vẫn nhịn không được mềm lòng.
Hắn nắm chặt tay Mộ Tử, nắm trọn bàn tay cô, kéo đến môi mình hôn xuống, hôn ngón tay phấn nộn của cô.
“Lần này, em sẽ thích tôi.” Mộ Dung Thừa thấp giọng nói ra.
Mộ Tử cơ hồ sụp đổ, không có chú ý lời Mộ Dung Thừa nói ‘Lần này’ là ý gì, cô khóc ròng nói: “Tôi không thích anh! Tôi sẽ không thích anh trai của mình! Bên ngoài có nhiều nữ nhân như vậy, tại sao lại đến trêu chọc tôi!”
“Tử Tử là chê tôi bên ngoài nhiều phụ nữ?” Mộ Dung Thừa khóe môi tà mị giương lên, cố ý xuyên tạc ý cô nói: “Yên tâm, về sau tôi chỉ cưng chiều một mình em.”
Mộ Tử bị hành vi vô lại của hắn làm điên lên, tâm trạng không ngừng chìm xuống dưới.
Cô hít sâu, đôi mắt dần trở lên lạnh, nhìn thẳng Mộ Dung Thừa gằn từng chữ: “ Anh là anh trai cùa tôi, tôi không biết tại sao anh tự nhiện động tâm tư với tôi, có thể cảm giác mới lại, tươi tốt, kích thích, nhưng vô luận như thế nào tôi sẽ không thích anh, bất kỳ một người có tâm lý bình thường nào, cũng sẽ không thích anh trai của mình, nếu anh còn một chút liêm sỉ nào, nên cùng tôi giữ khoảng cách, cư xử với em gái cho đúng! Chứ không phải như bây giờ… như vậy, rất mất mặt có biết không!”
Mộ Tử thao thao bất tuyệt, vẻ mặt nghiêm túc chăm chú, Mộ Dung Thừa giống như nghe chuyện cười.
“Anh trai làm sao để em mất mặt được.” Hắn cười đến thoải mái, nắm cái cằm xinh đẹp của Mộ Tử nâng lên, cúi đầu hôn cô...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương