Editor: Bắp
Beta: Nhóc
------------------------------------------------------
Hắn nói một câu hết sức bình thường.

Với tư cách là người lớn, khuyên nhủ trẻ nhỏ trong nhà không nên uổng phí thanh xuân, lãng phí thời gian, bất luận đặt trong hoàn cảnh gia đình nào, đều hết sức bình thường.
Chỉ là tình cảnh này, làm cho Mộ Tử cảm thấy hết sức chói tai, hết sức châm chọc!
…Cô còn chưa bắt hắn quỳ xuống xin lỗi, hắn vậy mà bắt cô đi xin lỗi người khác?!
Thật nực cười!

Mộ Tử mặt không biểu tình ngẩng đầu, một đôi con ngươi màu đen sâu thẳm phảng phất nhiễm tầng sương lạnh, âm lãnh đến cực điểm!
Mộ Tắc Ninh sững sờ trước ánh mắt lạnh lùng ác liệt của cô.
Nhanh như chớp mắt, Mộ Tử liền thu hồi tầm mắt, rũ mi vội vàng xuống lầu.
Mộ Tắc Ninh nhìn bóng lưng cô rời khỏi, cảm giác thập phần quái dị.
Hắn không rõ, một cô gái nhỏ mười mấy tuổi, tại sao có thể dùng ánh mắt công kích người khác?… Giống như tràn đầy oán hận.
Có lẽ là hắn nhìn nhầm rồi…

Mộ Tử trở lại lầu Tiểu Dương.
Bữa sáng trên bàn đã nguội.
Bạch Vi có chút khẩn trương nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Tử Tử… con lại cãi nhau với anh trai à?"
Mộ Tử bị bà hỏi sững sờ.

Cô đưa tay sờ lên mặt mình, hiểu được.
Bởi vì sắc mặt cô quá khó coi, cho nên Bạch Vi nghĩ rằng cô và Mộ Dung Thừa cãi nhau…
Từ khi ra viện đến nay, hai anh em vẫn luôn như nước với lửa, liên tiếp đấu võ mồm, cũng khó trách Bạch Vi lại hỏi như thế.

“Không có.” Mộ Tử nở nụ cười, không muốn Bạch Vi lo lắng: “Chỉ là lúc đi gọi anh trai dậy, con bị rắn dọa sợ thôi. Mẹ, con thấy Tư Tư được anh trai chiếu cố rất tốt, về sau cứ tiếp tục để anh ấy nuôi đi.”
Loại thú cưng này, cô quả thực không thể chấp nhận được.
Bạch Vi nheo lại mắt đẹp, miệng nói: “Tuy nói là thú cưng, vẫn nên cách xa một chút, lỡ như bị cắn thì sao bây giờ? Là đứa bé Mộ Linh kia mang về, mẹ cảm thấy nó không có ý tốt đâu, về sau nếu có việc gì, con phải nói cho mẹ biết, nghe chưa.”
Mộ Tử bị Bạch Vi nói đến sững người.
Mãng xà kia không phải là thú cưng của cô sao? Có quan hệ gì với Mộ Linh?
Trong lòng Mộ Tử ẩn ẩn cảm thấy không ổn…
Cô miễn cưỡng cười trừ một tiếng, thăm dò hỏi: “Vậy sao… nhìn trí nhớ con này, sao lại một chút cũng không nhớ rõ, còn nghĩ Tư Tư là thú cưng của anh trai con nữa.”
“Đó là chuyện nhiều năm về trước rồi, cũng khó trách con không rõ, về sau Mộ Linh cho con cái gì, cũng đừng nhận, đứa bé kia tâm địa không tốt.”
Bạch Vi thuận miệng nói ra vài câu, ý tứ không muốn nói rõ chi tiết, cô nhìn bữa sáng đã lạnh trên bàn, nói: “Để con đi hâm nóng lại đồ ăn, nhanh thôi, mẹ chờ một chút.”
Mộ Tử như cũ không có tâm tình quan tâm đến mãng xà, thế nhưng mà Bạch Vi nói câu ‘đã nhiều năm trước’ kia, cũng đủ để kết luận Mộ Dung Thừa, tên trứng thối này lừa cô.
Đồ Vương Bát Đản!! Sao hắn lại muốn thăm dò cô?!! Còn nói xà được cô nuôi trước khi ở bệnh viện, hóa ra hắn đã nuôi nhiều năm!!

Hắn nhất định có nghi ngờ.
Đáng ghét! Cô mới trở thành em gái hắn được hai ngày thôi được không, nhanh như vậy đã muốn lòi đuôi sao?!
Mộ Tử cắn môi, dứt khoát theo Bạch Vi xuống phòng bếp, ở sau lưng tùy tiện hỏi: “Mẹ, người nói một chút đi, mãng xà kia là Mộ Linh tặng con đúng không? Cô ta sao lại đưa con vật này…”
Bạch Vi quay đầu kỳ quái nhìn cô: “Con thật sự một chút cũng không nhớ sao?”
Mộ Tử kiên trì nói: “Chỉ nhớ rõ một chút… người nói cho con một chút đi.”
“Cũng không có cái gì tốt để nói…” Bạch Vi nhíu chặt lông mày, cũng không nguyện ý nhớ lại sự việc kia: “Mộ Linh từ bên ngoài bắt một con xà đến trêu cợt con, đem con dọa ngất đi, sau đó con bé sợ bị người lớn trách cứ, nên nói là món quà tặng cho con.”
Bà nói xong, biểu cảm dần trở nên buồn bã chua xót: “Xác thực là một thú cưng ngoan ngoãn, nhưng… chúng ta làm sao có can đảm nuôi thú cưng loại này? Vứt đi thì cảm thấy đáng thương, dù gì cũng là một sinh mạng, cũng sợ những người Mộ gia kia tìm chúng ta gây phiền toái, cuối cùng đành bảo anh trai con nuôi nó.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương