Editor: Bắp
Beta: Nhóc
------------------------------------------------------
Tô Tử.
Chỉ là hai chữ đơn giản, lại làm cho Mộ Tử mất hồn mất vía.

Cô biết bản thân và Mộ Tử thật sự không giống nhau, cô đối với hết thảy thói quen của nguyên chủ đều không biết, cho dù có che dấu thế nào, cũng nhất định bị người ta nhìn ra bất đồng.
Dù vậy, cô cũng chưa từng lo lắng.
Bởi vì Mộ Tử tuổi còn nhỏ, mặc kệ có cái gì thay đổi cũng có thể dùng một câu trưởng thành hiểu truyện rồi để giải thích. Huống chi thiếu nữ vị thành niên sẽ thường thay đổi thất thường…
Thế nhưng, cô tuyệt đối không ngờ, Mộ Dung Thừa sẽ trực tiếp dùng ‘Tô Tử’ để thăm dò cô.

Hắn nghĩ sao vậy?!
Nhưng chỉ cần là người bình thường, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến việc mượn xác hoàn hồn, việc này hết sức vô lý.
Mộ Dung Thừa chỉ đơn giản kêu tên của cô, trong đầu Mộ Tử lại nghĩ ra hàng ngàn lý do để ứng phó, não cô bị chiếm hết, thiếu chút nữa muốn nổ tung!
Căn phòng yên tĩnh đến lạ.
Cô đình trệ hồi lâu, rốt cục chậm rãi xoay người lại, hai con ngươi trong suốt đơn thuần, mang theo kinh hoàng thần sắc.
“Anh…” Mộ Tử thanh âm nhu hòa, khẽ run: “Sao anh lại lại gọi tên chị dâu?… Bảy ngày của chị dâu vừa mới qua, trong nhà vẫn đang u ám, anh đừng làm em sợ…”
Cô cố gắng sắm vai một tiểu cô nương ngây thơ nhút nhát .
Mộ Dung Thừa nhìn cô trong chốc lát, tà tà gợi lên môi mỏng, tiếng nói trầm thấp mang theo hài hước: “Anh kêu cô ấy sao? Anh vừa rồi gọi tên em, Mộ Tử, nghe nhầm rồi.”
Cô nghe nhầm!
Mộ Tử sững sờ một lúc, rồi cơn giận trong ngực cô trào dâng.
Cô cảm thấy Mộ Dung Thừa đang cố tình đùa bỡn cô.

Cho dù ‘Tử’ và ‘tím’ (nó cũng là Tử đấy các nàng) phát âm giống nhau, dù vậy nhưng hai cái này khác nhau rất lớn được không! Sao có thể nghe nhầm?!
Hết lần này đến lần khác cô lại không thể làm rõ thân phận!
Mộ Tử trên mặt giả bộ sợ hãi, nhưng trong lòng đang ngầm nghiến răng nghiến lợi.
Cô vòng tay ôm lấy cánh tay mình cố tình nói: “Ồ… Thì ra là em nghe nhầm, bất quá anh trai, anh ở bên cạnh phòng chị dâu, buổi tối ngủ không thấy sợ hãi à?…Vạn nhất chị dâu trở về tìm anh ba, đi nhầm phòng…”

Nói xong, bản thân cũng giật mình, lại nói tiếp: “Ngẫm lại cũng thực sợ hãi, ở đây âm khí nhiều lắm, em vẫn nên đi trước thì hơn, anh, nhớ đến ăn sáng.”
Cô mở cửa đi ra ngoài, bởi vì tâm tình rối loạn, hơi thở có chút bất ổn.
Lần này, Mộ Dung Thừa không gọi cô quay lại.
Đi ra khỏi phòng Mộ Dung Thừa, Mộ Tử cảm thấy như được sống lại, toàn thân nhẹ nhõm.
Cô nghĩ, cô nói cũng không sai, gian phòng kia quả thực âm trầm khủng bố, ban ngày ban mặt mà một tia ánh sáng cũng không có…

Mộ Tử xuống lầu gặp Mộ Tắc Ninh vừa ăn sáng xong, cô cúi đầu vội vàng đi, cùng hắn lướt thoáng qua.
Ai biết được hôm nay thực sự tà môn! Một cái hai cái tìm cô gây phiền toái.
“Tử Tử.” Mộ Tắc Ninh đột nhiên gọi cô.
Đang bước xuống cầu thang tự nhiên chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp mặt!
Trước kia, Mộ Tắc Ninh sẽ thâm tình ôn nhu gọi cô ‘Tử Tử’
Sau khi Mộ Tắc Ninh gọi xong, cũng nhận ra rằng cách phát âm của hai từ này giống nhau, hắn có chút giật mình.

Mộ Tử nắm chặt lan can, cúi đầu không lên tiếng.
Xuất phát từ lễ phép, hẳn cô cũng phải nên gọi hắn một tiếng anh ba, tốt nhất thêm một câu buổi sáng tốt lành.
Thế nhưng đối mặt với nam nhân trước mặt, cổ họng cô như bị tắc nghẽn, toàn thân huyết dịch đều ngưng kết lại, không phát ra được âm thanh nào, hô hấp cũng cảm thấy không thoải mái.
… Thật sự rất hận!
Vừa nghĩ hắn ở trước mặt cô nói yêu cô… sau lưng lại cùng Kiều Tĩnh Gia quan hệ bất chính… thật khiến người ta buồn nôn!
Mộ Tử cảm thấy buồn nôn.
Cô yên lặng lui về sau, giữ khoảng cách với Mộ Tắc Ninh.
Mộ Tắc Ninh nói: “Ngày hôm qua tiểu Linh bị thương không nhẹ, tìm cơ hội cùng con bé xin lỗi đi, em tuổi cũng không nhỏ nữa, cũng đừng suốt ngày ở trong nhà, cần phải tìm trường học, học hành thật tốt.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương