Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
-
Chương 165: Bánh Bao Sữa Trọc Đầu
Hải Minh có dự cảm xấu!
Hắn muốn hỏi bánh bao sữa xem biện pháp như thế nào, nói nghe trước đã xem có thể thực hiện được hay không, sau đó hắn liền thấy bánh bao sữa bắt đầu kéo tóc mình!
Chính xác là nhổ tóc của chính mình!
Hắn căn bản không có tóc!
Nhổ mấy cọng tóc hắn có thể chấp nhận được, dù sao nhìn tóc của bánh bao sữa rất dày, nhổ mấy cái cũng không có chuyện gì.
Nhưng thời gian trong nháy mắt, bánh bao sữa liền nhổ trọc đầu luôn!
Đúng thế!
Mới vừa rồi đầu bánh bao sữa còn là mái tóc dày, tự nhiên thành đầu trọc chỉ trong chốc lát!
Tự mình nhổ tóc thành đầu trọc!
Nhổ thành đầu trọc nhỏ!
!!!!
Hải Minh kinh ngạc đến lạc cả giọng.
"Bé...... Bé......"
Bánh bao sữa cảm thấy lạnh đầu, nhưng mà tạm thời bé không có thời gian để ý tới, vì để cho mình hết nhảy mũi, bé linh hoạt đưa tay nhổ hết tóc xuống, rất nhanh biến chúng thành một trái bóng tròn màu đen.
Bởi vì có sức mạnh năng lượng của tiểu công chúa địa phủ ở trên trái cầu đen, nếu như không tận mắt nhìn thấy, chắc chắn Hải Minh cũng không thể nhìn ra trái cầu trong tay bánh bao sữa chính là tóc của bé.
Làm trái cầu rỗng ruột bên trong xong, bánh bao sữa búng tay một cái.
"Tách!"
Tất cả đội ngũ hồn đi theo bé lúc trước cho đến hồn mới trong vòng ánh sáng của chùa Minh Giác đều cùng nhau chui vào trong.
Hải Minh: "......"
Cách đó không xa, đại sư Minh thành Phương và các tăng nhân khác đang cùng Trần Kiến Đào thương nghị làm sao xử lý những hồn ma mới: "......"
Trần Kiến Đào vội quay đầu nhìn.
Vừa lúc nhìn thấy tất cả hồn ma đều biến mất.
Trần Kiến Đào nuốt một ngụm nước bọt, vô thức kêu lên.
"Tể Tể?"
Bánh bao sữa nghe thấy giọng Bác Trần, cầm trái cầu chứa hơn mười nghìn quỷ vật nhảy nhảy nhót nhót chạy tới.
"Bác Trần."
Trần Kiến Đào nhìn thấy bé con nhảy nhảy nhót nhót chạy tới, mặt vẫn là gương mặt kia nhưng không thấy tóc, hắn cho là mình bị hoa mắt.
Hắn không thèm để ý đến những hồn ma đã biến mất kia, tám chín phần mười là Hải Minh giở trò!
Nhưng tóc Tể Tể tuyệt đối không thể mất!!!
Trần Kiến Đào kích động, cao giọng nói.
"Tể Tể, tóc cháu đâu?"
Bánh bao sữa cầm trái cầu màu đen to gần bằng quả dưa hấu nhỏ, giơ lên để hắn nhìn.
"Đều ở đây nha!"
Trần Kiến đào: "......"
Kia là trái cầu mà?
Bé đoán chắc là Bác Trần không nhận ra được, bánh bao sữa liền đưa trái cầu vào trong tay hắn, giọng vang lên rất trong trẻo nhắc nhở hắn.
"Bác Trần, bác sờ xem, có phải là rất mềm mại rất tinh tế? Lắc lắc sẽ thấy những cây tóc nha!"
Trần Kiến đào: "......"
Là rất tinh tế mềm mại, nhưng mẹ nó...... Tể Tể biến thành cái đứa nhỏ bị trọc đầu rồi!
Hoắc Trầm Lệnh nếu biết, sẽ lột da hắn!
Hắn và bánh bao sữa ở cùng một chỗ, có nghĩa là hắn không chăm sóc tốt cho Tể Tể!
Bốn phía không có một chút âm trầm quỷ khí nào, hắn đoán là Hải Minh dùng biện pháp gì tạm thời trấn áp toàn bộ rồi.
Đúng!
Hải Minh!
Trần Kiến Đào nhớ tới vừa rồi Đại sư Minh thành Phương lôi kéo hắn thương nghị vấn đề của những hồn mới sinh ra nên ở đâu, Hải Minh đi tìm bánh bao sữa.
Hải Minh là tên hòa thượng!
Đầu trụi lủi!
Hắn nhìn ra chỗ cổ quái của bánh bao sữa, cho nên dùng biện pháp nhanh nhất để bánh bao sữa đồng ý quy y phật môn, quy y xong biến thành đứa nhỏ trọc đầu?
Trần Kiến Đào bị suy nghĩ của mình dọa sợ!
Nhưng điều này là hợp lý nhất!
Nghĩ tới đây, Trần Kiến Đào đứng không vững nữa.
Hắn thở hổn hển, hung dữ chạy về phía Hải Minh đang đứng suy tư.
"Hải Minh! Cái đồ lừa trọc này! Cậu ăn gan hùm tim báo mật sư tử hả? Cậu dám xui khiến bánh bao sữa quy y, bé mới chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi, con bé có biết quy y là ý gì đâu?"
"Lão lừa trọc lòng dạ ác độc, tôi đánh chết cậu!"
Trần Kiến Đào vừa mắng liên tục, vừa tức giận hung mãnh chạy nhào tới.
Bánh bao sữa: "A?"
Đầu óc Hải Minh còn đang trống rỗng vì chuyện bánh bao sữa nhổ trọc đầu, không để ý phòng bị, Hải Minh bị đạp một nhát rơi vào trong rãnh thoát nước bên cạnh.
"Awww! Awww! Trần Kiến Đào, anh nổi điên cái gì?"
Trần Kiến Đào cũng nhảy xuống đuổi theo đánh người.
"Tôi nổi điên chứ gì? Lão tử đánh chết cậu cái đồ không có đạo đức!"
"Bần tăng lúc nào không có đạo đức?"
"Trần Kiến Đào, tôi cảnh cáo anh dừng lại ngay, nếu không tôi đánh trả!"
"A! Nghĩ ra rồi hả! Lão tử sợ cậu đánh trả chắc? Cậu đánh đi, cậu không đánh trả, lão tử sẽ xem thường cậu!"
"Bần tăng...... Aw...... Bần tăng...... Trần Kiến Đào, anh là chó à, còn cắn người nữa?"
......
Bánh bao sữa vung đôi chân ngắn như củ cải chạy nhanh tới, hô to về phía rãnh thoát nước.
"Bác Trần, đại sư, đừng đánh nhau nữa!"
"Đánh nhau là sai đó! Đừng đánh nữa!"
......
Không ai nghe bé!
Máu nóng Trần Kiến Đào dâng lên, hận không thể giết chết Hải Minh.
Nếu hắn không đánh Hải Minh gần chết thì Hoắc Trầm Lệnh chắc chắn sẽ trực tiếp đem hắn đi hoả táng!
Về phần người bên ngoài nói cái gì, bánh bao sữa kêu cái gì, đều không quan trọng!
Bánh bao sữa không thể không có tóc!
Nhất định phải trước khi Hoắc Trầm Lệnh chạy đến, đánh tơi bời kẻ đầu têu Hải Minh mới dừng lại được, đây là thủ đoạn tự vệ tốt nhất!
Về phần Hải Minh bị đánh, hắn vẫn không hiểu, hoàn toàn không biết bản thân mình có chỗ nào thất đức.
Nhưng hắn là người xuất gia, đã quen khoan dung, ngoài miệng nói phải đánh trả, nhưng mỗi lần đều không làm được.
Mỗi lần mở miệng nói một tiếng bần tăng, mỗi lần muốn hỏi nguyên nhân, đều bị Trần Kiến Đào đấm cho một nhát thật mạnh.
Cả hai đều là người khỏe mạnh to con, rãnh thoát nước không rộng lắm, nhưng cũng rất sâu, hai người rơi vào trong thì không lên cũng không xuống được, rất khó để tách hai người ra.
Đại sư Minh thành Phương mang theo đệ tử và nhóm người Từ Hành vội vã chạy đến, Từ Hành chạy tới trước, đầu tiên là giữ chặt bánh bao sữa đang đứng bên cạnh rãnh nước.
"Ôi! Chuyện của người lớn cháu cũng đừng quản, hai người này rất khỏe, cháu rơi xuống sẽ bị thương, không cẩn thận còn bị đánh trúng."
Bánh bao sữa vội vã giải thích: "Chú à, không phải, Tể Tể muốn nói cho hai người đó......"
Từ Hành ôm bé lui lại, sợ bị ngộ thương.
"Bánh bao sữa, chuyện người lớn, cháu không cần quan tâm!"
Dù sao, sếp da dày thịt thô, đối phương lại là cao tăng nổi danh, đánh không lại!
Từ Hành ôm bánh bao sữa lui ra xa, vô thức đưa tay sờ đầu bánh bao sữa.
Sau đó......
Ngây dại.
Đứa nhỏ rất đáng yêu, mập mạp mũm mĩm biến thành đứa nhỏ đầu trọc!
Hắn đột nhiên quay đầu nhìn hai người đang đánh nhau không thể tách rời, toát ra ý nghĩ đầu tiên cùng với Trần Kiến Đào hoàn toàn giống nhau.
Đại sư Hải Minh muốn có đệ tử đến điên rồi sao?
Đứa nhỏ ba tuổi rưỡi đang tuổi ăn tuổi lớn!
Đúng lúc này, có một giọng không dám tin của nam nhân vang lên rất cao.
"Tể Tể?"
Từ Hành giật nảy mình, ôm bánh bao sữa lui xa lại ba bước.
"Anh là ai thế?"
Lại có giọng nói của một đứa trẻ khác cùng với tiếng thở hổn hển truyền đến.
"Tể Tể?"
Bánh bao sữa quay đầu nhìn, thấy là cha, chú út và anh ba, bé vội từ trong ngực Từ Hành chui ra ngoài, ôm trái cầu nhào vào trong ngực cha.
"Cha! Chú út! anh ba! Mọi người đến rồi!"
Âm thanh hơi bất ổn của cha Hoắc vang lên: "Tể Tể......"
Nhìn thấy cái đầu nhỏ của bánh bao sữa trụi lủi, dưới ánh mặt trời còn sáng loáng phản quang, trái tim cha Hoắc vụn vỡ!
Hắn muốn hỏi bánh bao sữa xem biện pháp như thế nào, nói nghe trước đã xem có thể thực hiện được hay không, sau đó hắn liền thấy bánh bao sữa bắt đầu kéo tóc mình!
Chính xác là nhổ tóc của chính mình!
Hắn căn bản không có tóc!
Nhổ mấy cọng tóc hắn có thể chấp nhận được, dù sao nhìn tóc của bánh bao sữa rất dày, nhổ mấy cái cũng không có chuyện gì.
Nhưng thời gian trong nháy mắt, bánh bao sữa liền nhổ trọc đầu luôn!
Đúng thế!
Mới vừa rồi đầu bánh bao sữa còn là mái tóc dày, tự nhiên thành đầu trọc chỉ trong chốc lát!
Tự mình nhổ tóc thành đầu trọc!
Nhổ thành đầu trọc nhỏ!
!!!!
Hải Minh kinh ngạc đến lạc cả giọng.
"Bé...... Bé......"
Bánh bao sữa cảm thấy lạnh đầu, nhưng mà tạm thời bé không có thời gian để ý tới, vì để cho mình hết nhảy mũi, bé linh hoạt đưa tay nhổ hết tóc xuống, rất nhanh biến chúng thành một trái bóng tròn màu đen.
Bởi vì có sức mạnh năng lượng của tiểu công chúa địa phủ ở trên trái cầu đen, nếu như không tận mắt nhìn thấy, chắc chắn Hải Minh cũng không thể nhìn ra trái cầu trong tay bánh bao sữa chính là tóc của bé.
Làm trái cầu rỗng ruột bên trong xong, bánh bao sữa búng tay một cái.
"Tách!"
Tất cả đội ngũ hồn đi theo bé lúc trước cho đến hồn mới trong vòng ánh sáng của chùa Minh Giác đều cùng nhau chui vào trong.
Hải Minh: "......"
Cách đó không xa, đại sư Minh thành Phương và các tăng nhân khác đang cùng Trần Kiến Đào thương nghị làm sao xử lý những hồn ma mới: "......"
Trần Kiến Đào vội quay đầu nhìn.
Vừa lúc nhìn thấy tất cả hồn ma đều biến mất.
Trần Kiến Đào nuốt một ngụm nước bọt, vô thức kêu lên.
"Tể Tể?"
Bánh bao sữa nghe thấy giọng Bác Trần, cầm trái cầu chứa hơn mười nghìn quỷ vật nhảy nhảy nhót nhót chạy tới.
"Bác Trần."
Trần Kiến Đào nhìn thấy bé con nhảy nhảy nhót nhót chạy tới, mặt vẫn là gương mặt kia nhưng không thấy tóc, hắn cho là mình bị hoa mắt.
Hắn không thèm để ý đến những hồn ma đã biến mất kia, tám chín phần mười là Hải Minh giở trò!
Nhưng tóc Tể Tể tuyệt đối không thể mất!!!
Trần Kiến Đào kích động, cao giọng nói.
"Tể Tể, tóc cháu đâu?"
Bánh bao sữa cầm trái cầu màu đen to gần bằng quả dưa hấu nhỏ, giơ lên để hắn nhìn.
"Đều ở đây nha!"
Trần Kiến đào: "......"
Kia là trái cầu mà?
Bé đoán chắc là Bác Trần không nhận ra được, bánh bao sữa liền đưa trái cầu vào trong tay hắn, giọng vang lên rất trong trẻo nhắc nhở hắn.
"Bác Trần, bác sờ xem, có phải là rất mềm mại rất tinh tế? Lắc lắc sẽ thấy những cây tóc nha!"
Trần Kiến đào: "......"
Là rất tinh tế mềm mại, nhưng mẹ nó...... Tể Tể biến thành cái đứa nhỏ bị trọc đầu rồi!
Hoắc Trầm Lệnh nếu biết, sẽ lột da hắn!
Hắn và bánh bao sữa ở cùng một chỗ, có nghĩa là hắn không chăm sóc tốt cho Tể Tể!
Bốn phía không có một chút âm trầm quỷ khí nào, hắn đoán là Hải Minh dùng biện pháp gì tạm thời trấn áp toàn bộ rồi.
Đúng!
Hải Minh!
Trần Kiến Đào nhớ tới vừa rồi Đại sư Minh thành Phương lôi kéo hắn thương nghị vấn đề của những hồn mới sinh ra nên ở đâu, Hải Minh đi tìm bánh bao sữa.
Hải Minh là tên hòa thượng!
Đầu trụi lủi!
Hắn nhìn ra chỗ cổ quái của bánh bao sữa, cho nên dùng biện pháp nhanh nhất để bánh bao sữa đồng ý quy y phật môn, quy y xong biến thành đứa nhỏ trọc đầu?
Trần Kiến Đào bị suy nghĩ của mình dọa sợ!
Nhưng điều này là hợp lý nhất!
Nghĩ tới đây, Trần Kiến Đào đứng không vững nữa.
Hắn thở hổn hển, hung dữ chạy về phía Hải Minh đang đứng suy tư.
"Hải Minh! Cái đồ lừa trọc này! Cậu ăn gan hùm tim báo mật sư tử hả? Cậu dám xui khiến bánh bao sữa quy y, bé mới chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi, con bé có biết quy y là ý gì đâu?"
"Lão lừa trọc lòng dạ ác độc, tôi đánh chết cậu!"
Trần Kiến Đào vừa mắng liên tục, vừa tức giận hung mãnh chạy nhào tới.
Bánh bao sữa: "A?"
Đầu óc Hải Minh còn đang trống rỗng vì chuyện bánh bao sữa nhổ trọc đầu, không để ý phòng bị, Hải Minh bị đạp một nhát rơi vào trong rãnh thoát nước bên cạnh.
"Awww! Awww! Trần Kiến Đào, anh nổi điên cái gì?"
Trần Kiến Đào cũng nhảy xuống đuổi theo đánh người.
"Tôi nổi điên chứ gì? Lão tử đánh chết cậu cái đồ không có đạo đức!"
"Bần tăng lúc nào không có đạo đức?"
"Trần Kiến Đào, tôi cảnh cáo anh dừng lại ngay, nếu không tôi đánh trả!"
"A! Nghĩ ra rồi hả! Lão tử sợ cậu đánh trả chắc? Cậu đánh đi, cậu không đánh trả, lão tử sẽ xem thường cậu!"
"Bần tăng...... Aw...... Bần tăng...... Trần Kiến Đào, anh là chó à, còn cắn người nữa?"
......
Bánh bao sữa vung đôi chân ngắn như củ cải chạy nhanh tới, hô to về phía rãnh thoát nước.
"Bác Trần, đại sư, đừng đánh nhau nữa!"
"Đánh nhau là sai đó! Đừng đánh nữa!"
......
Không ai nghe bé!
Máu nóng Trần Kiến Đào dâng lên, hận không thể giết chết Hải Minh.
Nếu hắn không đánh Hải Minh gần chết thì Hoắc Trầm Lệnh chắc chắn sẽ trực tiếp đem hắn đi hoả táng!
Về phần người bên ngoài nói cái gì, bánh bao sữa kêu cái gì, đều không quan trọng!
Bánh bao sữa không thể không có tóc!
Nhất định phải trước khi Hoắc Trầm Lệnh chạy đến, đánh tơi bời kẻ đầu têu Hải Minh mới dừng lại được, đây là thủ đoạn tự vệ tốt nhất!
Về phần Hải Minh bị đánh, hắn vẫn không hiểu, hoàn toàn không biết bản thân mình có chỗ nào thất đức.
Nhưng hắn là người xuất gia, đã quen khoan dung, ngoài miệng nói phải đánh trả, nhưng mỗi lần đều không làm được.
Mỗi lần mở miệng nói một tiếng bần tăng, mỗi lần muốn hỏi nguyên nhân, đều bị Trần Kiến Đào đấm cho một nhát thật mạnh.
Cả hai đều là người khỏe mạnh to con, rãnh thoát nước không rộng lắm, nhưng cũng rất sâu, hai người rơi vào trong thì không lên cũng không xuống được, rất khó để tách hai người ra.
Đại sư Minh thành Phương mang theo đệ tử và nhóm người Từ Hành vội vã chạy đến, Từ Hành chạy tới trước, đầu tiên là giữ chặt bánh bao sữa đang đứng bên cạnh rãnh nước.
"Ôi! Chuyện của người lớn cháu cũng đừng quản, hai người này rất khỏe, cháu rơi xuống sẽ bị thương, không cẩn thận còn bị đánh trúng."
Bánh bao sữa vội vã giải thích: "Chú à, không phải, Tể Tể muốn nói cho hai người đó......"
Từ Hành ôm bé lui lại, sợ bị ngộ thương.
"Bánh bao sữa, chuyện người lớn, cháu không cần quan tâm!"
Dù sao, sếp da dày thịt thô, đối phương lại là cao tăng nổi danh, đánh không lại!
Từ Hành ôm bánh bao sữa lui ra xa, vô thức đưa tay sờ đầu bánh bao sữa.
Sau đó......
Ngây dại.
Đứa nhỏ rất đáng yêu, mập mạp mũm mĩm biến thành đứa nhỏ đầu trọc!
Hắn đột nhiên quay đầu nhìn hai người đang đánh nhau không thể tách rời, toát ra ý nghĩ đầu tiên cùng với Trần Kiến Đào hoàn toàn giống nhau.
Đại sư Hải Minh muốn có đệ tử đến điên rồi sao?
Đứa nhỏ ba tuổi rưỡi đang tuổi ăn tuổi lớn!
Đúng lúc này, có một giọng không dám tin của nam nhân vang lên rất cao.
"Tể Tể?"
Từ Hành giật nảy mình, ôm bánh bao sữa lui xa lại ba bước.
"Anh là ai thế?"
Lại có giọng nói của một đứa trẻ khác cùng với tiếng thở hổn hển truyền đến.
"Tể Tể?"
Bánh bao sữa quay đầu nhìn, thấy là cha, chú út và anh ba, bé vội từ trong ngực Từ Hành chui ra ngoài, ôm trái cầu nhào vào trong ngực cha.
"Cha! Chú út! anh ba! Mọi người đến rồi!"
Âm thanh hơi bất ổn của cha Hoắc vang lên: "Tể Tể......"
Nhìn thấy cái đầu nhỏ của bánh bao sữa trụi lủi, dưới ánh mặt trời còn sáng loáng phản quang, trái tim cha Hoắc vụn vỡ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook