[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết
-
Chương 47
Đám người áp giải xe tù tiến bước, đường đi đều là đường mòn hẻo lánh, con đường mấp mô xóc nảy. Đầu đau như sắp nứt ra, ***g ngực phập phồng nhộn nhạo, Bạch Ngọc Đường há miệng muốn nôn, nhưng đã hơn một ngày chưa ăn uống gì, y chỉ nôn ra một chút nước chua. Đói khát làm cho dạ dày trống rỗng liên tục co thắt, khổ sở trăm bề, ý thức mơ hồ không rõ.
Không biết đã qua bao lâu, không biết sẽ tới nơi nào, y chỉ biết rằng có lẽ bọn họ đã rời kinh thành, đi đến một nơi rất xa, có vẻ nơi này là một pháp trường bị niêm phong, tường xám cao ngất vây bọc bốn phía, ngăn cản dân chúng bình dân tiến vào, chung quanh đều là quan binh và đao phủ hành hình.
Bạch Ngọc Đường thân mình suy yếu, mấy bận suýt nữa ngất đi, nhưng đầu óc còn thanh tỉnh. Liệu rằng Công Tôn tiên sinh và Bao đại nhân có tìm được chỗ này không? Có thể hối lộ quan viên chủ trì hành hình, để lúc y chết kịp thời cứu đứa nhỏ ra?
Sau khi Triển Chiêu biết được việc này, hắn sẽ phản ứng thế nào? Liệu hắn có đến… Cướp tù?
Chưa kịp suy nghĩ nhiều hơn, đã bị hai nha dịch kéo xuống, bọn họ thấy Bạch Ngọc Đường cả người hư nhuyễn vô lực như muốn té xỉu, vội vàng vươn tay đỡ y.
Một trong hai người nhỏ giọng thì thầm: “Nghe nói Bạch Ngọc Đường tiêu sái tuấn lãng, võ công cao cường lắm mà? Sao lại ốm yếu như sắp chết thế này? Có phải kẻ nào chết thay không vậy? Còn không dùng mấy phương pháp hành hình bình thường, chắc sợ xảy ra sơ hở nên muốn hủy thi diệt tích, huynh thấy đúng không?”
Người kia rõ ràng cẩn trọng hơn hẳn, nhỏ giọng ngắt lời: “Đệ bớt lời đi một tí, mặc kệ kẻ này là ai, chúng ta chỉ cần nghe lời cấp trên, làm tròn bổn phận của mình, chuyện khác chớ nên hỏi đến, khỏi phải rước họa vào thân, rõ chưa?’
Chỉ là Bạch Ngọc Đường cũng chẳng còn tâm tư nghe bọn họ bàn tán thêm về mình, bởi y nhận ra sau khi hai người đưa y lên đài hành hình, không để cho y quỳ xuống, mà tháo gông xiềng cho y, sau đó trói y vào một cọc gỗ.
Bạch Ngọc Đường gắng gượng cúi đầu nhìn xuống, tuy rằng mồ hôi đọng trên mi mắt khiến cho tầm nhìn mờ mịt, nhưng y vẫn nhìn ra được, lớp đệm cao cao màu vàng phía dưới chính là rơm và củi đốt.
Hỏa hình?
Bạch Ngọc Đường bị hai chữ đột ngột nảy lên trong đầu làm cho hoảng hốt, đã đến nước này, chẳng lẽ đứa bé không có cơ hội nào ư?
Kẻ chưa bao giờ chủ động cúi đầu cầu cứu người khác như Bạch Ngọc Đường, giờ đây lại như quên hết cao ngạo ngang ngược khi xưa. Y chỉ có thể gửi gắm tất cả hi vọng vào Triển Chiêu, trong lòng không ngừng âm thầm mặc niệm: “Triển Chiêu, ngươi nhất định sẽ không để con ngươi chết phải không? Ngươi nhất định sẽ tới cứu ta phải không? Bằng không dù Bạch Ngọc Đường ta có thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi.”
Quan viên hành hình ngồi ở phía xa ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy chắc hẳn đã tới giờ rồi.
Bạch Ngọc Đường chỉ nghe thấy tiếng ra lệnh, kế đó là tiếng mộc phiến rơi trên nền đất, sau đó không lâu, chung quanh y dần nóng lên, tầm mắt hầu như không rõ, y chỉ lờ mờ nhận thấy ánh vàng lay động mỗi lúc một nhiều, cuối cùng trước mắt biến thành biển lửa.
Thân thể gần như tê cứng, cảm giác duy nhất chính là hơi nóng ùn ùn vây bủa…
Đột nhiên, ánh mắt Bạch Ngọc Đường dừng ở một điểm, từ giữa biển lửa trùng trùng, nháy mắt lóe ra một mạt đỏ rực, nhanh chóng lao về phía y.
Thân ảnh hồng sắc kia vội vã đến bên Bạch Ngọc Đường, chém đứt dây thừng trói buộc y. Thân thể vô lực chống đỡ, yếu đuối ngã vào lòng ngực người kia.
Bạch Ngọc Đường thấy người nọ ôm y, đưa y rời xa đám lửa, cảm giác nóng rực chung quanh dần dần biến mất.
Sắc đỏ quen thân khiến Bạch Ngọc Đường thấy thực bình an, y gắng ngẩng đầu, dẫu không trông rõ gương mặt người kia, lại vẫn gom hết sức lực toàn thân, khóe miệng hơi cong, nét cười an ổn hướng về người ấy.
“Mèo con… Ta biết… Ngươi sẽ đến mà…”
Trong cơn hoảng hốt, bên tai vọng đến một trận ồn ào, dường như có cả tiếng thét của quan hành hình, bờ ngực y đang nép vào đột nhiên căng thẳng, thế nhưng chưa kịp tự hỏi, đã bị cảm giác choáng váng mãnh liệt kéo vào bóng tối không cùng.
Không biết đã qua bao lâu, không biết sẽ tới nơi nào, y chỉ biết rằng có lẽ bọn họ đã rời kinh thành, đi đến một nơi rất xa, có vẻ nơi này là một pháp trường bị niêm phong, tường xám cao ngất vây bọc bốn phía, ngăn cản dân chúng bình dân tiến vào, chung quanh đều là quan binh và đao phủ hành hình.
Bạch Ngọc Đường thân mình suy yếu, mấy bận suýt nữa ngất đi, nhưng đầu óc còn thanh tỉnh. Liệu rằng Công Tôn tiên sinh và Bao đại nhân có tìm được chỗ này không? Có thể hối lộ quan viên chủ trì hành hình, để lúc y chết kịp thời cứu đứa nhỏ ra?
Sau khi Triển Chiêu biết được việc này, hắn sẽ phản ứng thế nào? Liệu hắn có đến… Cướp tù?
Chưa kịp suy nghĩ nhiều hơn, đã bị hai nha dịch kéo xuống, bọn họ thấy Bạch Ngọc Đường cả người hư nhuyễn vô lực như muốn té xỉu, vội vàng vươn tay đỡ y.
Một trong hai người nhỏ giọng thì thầm: “Nghe nói Bạch Ngọc Đường tiêu sái tuấn lãng, võ công cao cường lắm mà? Sao lại ốm yếu như sắp chết thế này? Có phải kẻ nào chết thay không vậy? Còn không dùng mấy phương pháp hành hình bình thường, chắc sợ xảy ra sơ hở nên muốn hủy thi diệt tích, huynh thấy đúng không?”
Người kia rõ ràng cẩn trọng hơn hẳn, nhỏ giọng ngắt lời: “Đệ bớt lời đi một tí, mặc kệ kẻ này là ai, chúng ta chỉ cần nghe lời cấp trên, làm tròn bổn phận của mình, chuyện khác chớ nên hỏi đến, khỏi phải rước họa vào thân, rõ chưa?’
Chỉ là Bạch Ngọc Đường cũng chẳng còn tâm tư nghe bọn họ bàn tán thêm về mình, bởi y nhận ra sau khi hai người đưa y lên đài hành hình, không để cho y quỳ xuống, mà tháo gông xiềng cho y, sau đó trói y vào một cọc gỗ.
Bạch Ngọc Đường gắng gượng cúi đầu nhìn xuống, tuy rằng mồ hôi đọng trên mi mắt khiến cho tầm nhìn mờ mịt, nhưng y vẫn nhìn ra được, lớp đệm cao cao màu vàng phía dưới chính là rơm và củi đốt.
Hỏa hình?
Bạch Ngọc Đường bị hai chữ đột ngột nảy lên trong đầu làm cho hoảng hốt, đã đến nước này, chẳng lẽ đứa bé không có cơ hội nào ư?
Kẻ chưa bao giờ chủ động cúi đầu cầu cứu người khác như Bạch Ngọc Đường, giờ đây lại như quên hết cao ngạo ngang ngược khi xưa. Y chỉ có thể gửi gắm tất cả hi vọng vào Triển Chiêu, trong lòng không ngừng âm thầm mặc niệm: “Triển Chiêu, ngươi nhất định sẽ không để con ngươi chết phải không? Ngươi nhất định sẽ tới cứu ta phải không? Bằng không dù Bạch Ngọc Đường ta có thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi.”
Quan viên hành hình ngồi ở phía xa ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy chắc hẳn đã tới giờ rồi.
Bạch Ngọc Đường chỉ nghe thấy tiếng ra lệnh, kế đó là tiếng mộc phiến rơi trên nền đất, sau đó không lâu, chung quanh y dần nóng lên, tầm mắt hầu như không rõ, y chỉ lờ mờ nhận thấy ánh vàng lay động mỗi lúc một nhiều, cuối cùng trước mắt biến thành biển lửa.
Thân thể gần như tê cứng, cảm giác duy nhất chính là hơi nóng ùn ùn vây bủa…
Đột nhiên, ánh mắt Bạch Ngọc Đường dừng ở một điểm, từ giữa biển lửa trùng trùng, nháy mắt lóe ra một mạt đỏ rực, nhanh chóng lao về phía y.
Thân ảnh hồng sắc kia vội vã đến bên Bạch Ngọc Đường, chém đứt dây thừng trói buộc y. Thân thể vô lực chống đỡ, yếu đuối ngã vào lòng ngực người kia.
Bạch Ngọc Đường thấy người nọ ôm y, đưa y rời xa đám lửa, cảm giác nóng rực chung quanh dần dần biến mất.
Sắc đỏ quen thân khiến Bạch Ngọc Đường thấy thực bình an, y gắng ngẩng đầu, dẫu không trông rõ gương mặt người kia, lại vẫn gom hết sức lực toàn thân, khóe miệng hơi cong, nét cười an ổn hướng về người ấy.
“Mèo con… Ta biết… Ngươi sẽ đến mà…”
Trong cơn hoảng hốt, bên tai vọng đến một trận ồn ào, dường như có cả tiếng thét của quan hành hình, bờ ngực y đang nép vào đột nhiên căng thẳng, thế nhưng chưa kịp tự hỏi, đã bị cảm giác choáng váng mãnh liệt kéo vào bóng tối không cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook