Bạch Ngọc Đường yếu ớt mở mắt, tầm nhìn mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, màn rèm quen thuộc in vào đáy mắt…

Y hơi nghiêng đầu, nhìn người ngồi phía đầu giường.

Công Tôn tiên sinh ngồi trên ghế đẩu cạnh giường, đầu cúi rất thấp, không thể nhìn rõ biểu tình, thân mình dường như có chút run rẩy. Ông không phát hiện y đã tỉnh, chẳng rõ đang trầm tư hay đang ngẩn người.

Bạch Ngọc Đường lại nhìn chung quanh một lát, không thấy người kia, cõi lòng nổi dâng một mảnh mất mát, ngẫm nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cất lời: “Mèo… Triển Chiêu đi đâu?” Mèo con sẽ không ngốc đến thế chứ? Chẳng lẽ hắn còn đợi y thực sự mở miệng tha thứ mới dám tiến vào?

Có điều đã qua một lần chết đi sống lại, Bạch Ngọc Đường cũng thông tỏ, nhân sinh ngắn ngủi, có thể có được một tấm chân tình sinh tử gắn bó thực không dễ dàng, huống hồ tình yêu của họ đã được kết tinh, chỉ cần bên nhau trọn đời trọn kiếp, có khúc mắc chi không thể điều hòa? Mấy ngày này chắc hắn đã phải chịu nhiều khổ sở, mình trừng phạt hắn như thế là quá đủ rồi.

Y vừa định nhờ Công Tôn tiên sinh kêu Triển Chiêu vào, đã thấy Công Tôn tiên sinh ngập ngừng một thoáng, kế đó bối rối trả lời: “Triển hộ vệ… Cậu ta, cậu ta… đại nhân phái Triển hộ vệ ra ngoài phá án, chắc mấy ngày nữa mới về.” Khi nói, ông hơi hạ mắt, ánh mắt phiêu du tận đẩu tận đâu.

Bạch Ngọc Đường nghe vậy, tâm tư chợt lạnh, thầm nghĩ “Triển Chiêu, với ngươi, công vụ vĩnh viễn quan trọng hơn ta và con…”

Sau đó lại thoáng tự giễu, chẳng qua y chỉ mang thai đứa nhỏ của con mèo đó, tại sao lại giống y như sản phụ, mỗi ngày đều cần tướng công ở bên? Bạch gia gia trở nên yếu đuối từ bao giờ vậy? Chẳng phải chỉ là vài ngày không gặp thôi sao? Y nên nhân cơ hội này để đồ mèo kia thấy được, không có hắn, Bạch gia gia vẫn sống rất tốt.

Vả lại, nam nhân tận tâm vì sự nghiệp cũng là chuyện tốt, nếu như hắn không cố gắng, làm sao xứng đôi với Cẩm Mao Thử Bạch Ngũ gia danh chấn giang hồ?

Dẫu Bạch Ngọc Đường ra sức thuyết phục chính mình, gương mặt vẫn phảng phất nét không vui, Công Tôn tiên sinh cũng nhìn ra ánh giận dỗi trong mắt y, nhưng lại chẳng thể nói thực với y sự tình, chỉ đành cố nén đau xót, khuyên nhủ: “Bạch thiếu hiệp, ngươi đừng oán Triển hộ vệ, cậu ta, cậu ta… là bất đắc dĩ. Trước khi rời đi, cậu ấy… tâm tâm niệm niệm đều dành về ngươi, còn dặn riêng ta, nói ta phải thay cậu ấy chăm sóc ngươi và đứa nhỏ thật tốt, và… Cậu ấy còn nhờ ta nhắn với ngươi, rằng ngươi hãy cố bảo trọng, đừng quá tổn hao tinh thần… Triển hộ vệ… Thực sự rất lo cho ngươi… Cậu ấy coi trọng ngươi hơn bất cứ điều gì…”

Bạch Ngọc Đường nghe ông nói xong, không cảm thấy quá bất ngờ. Triển Chiêu quan tâm đến mình bao nhiêu, ngày đó ở Trùng Tiêu Lâu y đã hiểu rõ: Tính mạng của hắn, tôn nghiêm của hắn, đều không quan trọng bằng y.

Song hắn lại thấy lời của Công Tôn tiên sinh có phần kì lạ, rất giống… rất giống đang truyền đạt di ngôn của Triển Chiêu.

Ngữ điệu của ông cũng thực kì quái, thanh âm run run biến điệu, gương mặt hơi cúi không thể nhìn rõ thần sắc, vậy nhưng khóe mắt hình như sưng đỏ.

Nghi hoặc cuộn lên trong lòng, pha xen một nỗi lo lắng mơ hồ, bèn hỏi: “Công Tôn tiên sinh, ngài làm sao vậy, khó chịu lắm ư? Tại hạ thấy giọng tiên sinh hơi lạ?”

Chỉ thấy Công Tôn tiên sinh ra vẻ không có chuyện gì, bối rối đáp: “À, ta, học trò tối qua trắng đêm không ngủ, chắc là, chắc là nghỉ ngơi không đủ nên nhiễm phong hàn. Tình trạng Bạch thiếu hiệp không còn đáng ngại, học trò xin lui ra trước, để tránh lây bệnh cho ngươi.” Dứt lời, liền đứng dậy rời đi.

Chớm bước qua cửa, lại bổ sung thêm một câu: “Lát nữa ta sẽ gọi người mang thuốc cho ngươi, ngươi cứ cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe.” Rồi mới khép cửa chạy vội ra ngoài.

Giờ này, đầu óc Bạch Ngọc Đường hoàn toàn thanh tỉnh.

Y càng nghĩ càng thấy dáng điệu Công Tôn tiên sinh hết sức kì quái, nội dung câu chuyện cũng rất gượng ép, Công Tôn tiên sinh thân là thầy thuốc, sao lại dễ dàng sinh bệnh như thế?

Y nhớ tới tình cảnh trước khi chìm vào hôn mê, khi đó dù được Triển Chiêu cứu mạng, song y vẫn là tội nhân, hiện giờ có thể xem như đào phạm, cớ gì y vẫn hiên ngang nằm trong phòng Triển Chiêu ở Khai Phong Phủ?

Và còn Triển Chiêu, hắn cướp đạo trường, sẽ bị coi như tòng phạm với y, cũng là tội chết, làm sao có thể thực thi công vụ giúp Bao đại nhân giống như ngày thường?

Bạch Ngọc Đường bỗng thấy choáng váng, khi đó…

Ngay lúc y sắp mất đi ý thức, Triển Chiêu đột ngột ôm y rất chặt, trong cơn hỗn loạn, tựa hồ có người ra lệnh…

Bắn tên!

… … …

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương