Miêu Sinh Doanh Gia
-
Chương 3
Tiên nhân trên Thiên giới hạ phàm thường cần một thứ dẫn, nơi này không có Nam Thiên môn, càng không tồn tại tâm niệm vừa động thân đã ở dưới nhân gian, mà là một quả cầu bằng ngọc như viên châu lưu ly. Quả cầu bằng ngọc này sẽ tự động lựa chọn thân thể thích hợp cho tiên nhân sử dụng, mà cái thân thể thích hợp đó luôn là ngàn năm khó gặp.
Nhưng gần đây trong các giao diện khác nhau lại đồng thời xuất hiện mười người.
Khoảnh khắc Diệp Bạch mở mắt phát hiện mình bị vây trong một nơi ‘náo nhiệt’, cả trai lẫn gái chung quanh đều tận tình lắc lư thân hình, tiếng nhạc vang lên đinh tai nhức óc, ngọn đèn lúc sáng lúc tắt làm hiện trường tăng thêm một tia mê loạn. Một người bên cạnh không khách khí đẩy hắn một cái, ngữ điệu có chút bất mãn:
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, khách bàn hai mươi lăm đang chờ rượu kìa.”
Diệp đại tiên híp mắt, theo trí nhớ đi về hướng cái bàn kia.
Hắn hiểu rõ mình đã nhập vào người phàm nhân, âm thầm tự trách mình không cẩn thận. Nếu là ngày thường hắn cũng không nhất định chủ động chạm đến vật đó, nhưng đó lại có hình ngọc lưu ly, tâm mèo ngứa ngáy khó nhịn liền nhào đến, ai ngờ vừa nhào tới bản thân đã nhào luôn đến hạ giới rồi.
Thôi được, dù sao trên đó nhàm chán, xuống đây chơi đùa mấy chục năm cũng không sao.
Sửa sang lại thông tin mình được biết một chút, thì ra khối thân thể này hiện tại bởi vì vấn đề cuộc sống phải làm thêm ở trong quán bar. Người vừa rồi đẩy hắn là người làm cùng với nguyên thân, bình thường đối với nguyên thân luôn vâng vâng dạ dạ có chút khinh thường, khách nào khó dây thì đều giao cho nguyên thân, chính mình thì phụ trách những người có tính tình không tệ lại boa cao.
Mà vừa khéo khách bàn hai mươi lăm này có vẻ không dễ ứng phó.
Theo hồi ức trước kia phục vụ sinh từng đưa rượu cho đối phương bị đánh phải vào bệnh viện, trước khi Diệp Bạch nhập thân, nguyên thân đang do dự rối rắm, không dám qua đó lại sợ mất việc làm.
Đương nhiên, hiện tại đổi thành Diệp đại tiên, thì không hề cố kỵ.
Yên lặng hồi tưởng lại một lượt, công việc đưa rượu này kỳ thật không khó, chỉ cần đặt rượu lên bàn, thuận tiện mỉm cười nói một câu: “Của ngài, mời dùng.”
Diệp Bạch như có hứng thú chuẩn bị đi làm công việc ‘đầu tiên’ của hắn.
Ba thanh niên đang ngồi bàn hai mươi lăm, nhuộm một đầu tóc màu đỏ rượu đang vô cùng hưng phấn đụng rượu, mấy cô gái bên cạnh cười duyên dựa vào trong lòng bọn họ. Diệp Bạch nhẹ nhàng tránh đi một người đàn ông trung niên uống quá nhiều ngã ở bên cạnh, đi đến bên bàn đặt rượu lên bàn đối phương, bắt đầu một bước cuối cùng.
“Của ngài, mời dùng.”
Sau đó… Chỉ thấy mấy người vốn đang nói giỡn chơi đùa đồng loạt ngẩng đầu lên.
Nguyên thân là người yếu đuối, giọng nói tự nhiên cũng nhạt nhẽo vô vị, nhưng Diệp đại tiên lại khác, trong trầm tĩnh bình thản còn có chút hưng phấn như có hứng thú. Cũng không phải nói nhiều thu hút người khác, chẳng qua tiên nhân trên cao quen rồi, trong giọng nói khó tránh có một chút ý vị từ trên cao nhìn xuống, vả lại chút hứng thú xấu xa lại bị người ta cho là giọng trẻ con.
Bởi vậy trong lúc nhất thời, mấy người ngồi đó đều tưởng hắn là người có thân phận ngang bằng, nếu không sao lại có thể tự nhiên mà dùng cái loại ngữ điệu như vậy?
Chỉ là vừa ngẩng đầu, cái loại cảm giác này nháy mắt biến mất không còn gì nữa.
Thanh niên tóc đỏ kia nhìn thấy đối phương lạ mắt không nói, còn ăn mặc một thân phục vụ sinh lập tức cảm thấy ngạc nhiên. Lại cẩn thận nhìn kỹ, thiếu niên ở trước mắt thế nhưng rất đẹp, mặc đồng phục của quán bar lên người mị hoặc nói không nên lời, nhưng trong thần thái động tác vừa rồi lại đặc biệt lộ ra một cỗ sạch sẽ trong suốt.
Trong lúc nhất thời tà niệm tỏa ra.
“Đợi một chút.” Thanh niên tóc đỏ ngăn Diệp Bạch vừa hoàn thành nhiệm vụ đang muốn xoay người rời đi, ngữ điệu thân mật: “Đừng đi vội, uống với anh mấy chén đã.”
Đã lâu không gặp mặt hàng như vậy, sao có thể dễ dàng để cho người ta chạy mất.
Hai người khác cũng lập tức phản ứng lại, hùa theo trêu đùa, ánh mắt lại quét về phía thanh niên tóc đỏ kia, trong đó ý tứ mười phần rõ ràng, “Đây là cả ba anh em cùng phát hiện, ông anh đừng nghĩ đến việc độc chiếm.”
Diệp đại tiên vận động kho trí nhớ, muốn biết loại trường hợp này phải xử lý như thế nào.
Nguyên thân vừa tới quán bar làm việc không lâu, ngày thường thái độ làm người nhát gan cũng không gây chuyện, cũng chưa bao giờ biểu lộ rõ ràng sự xuất sắc của mình giống Diệp Bạch, bởi vậy vẫn chưa thực sự đụng tới chuyện như hôm nay. Không có tham khảo, Diệp đại tiên nhíu mày, nghĩ có thể trực tiếp xé bọn họ hay không.
Hắn có chút rối rắm.
Cách đó không xa có hai người đàn ông tướng mạo xuất chúng khí chất xuất sắc sôi nổi đứng lại, vị phía sau nhìn người trước, lại thuận theo ánh mắt của anh nhìn tới đây, nhịn không được cười nói, “Thì ra cậu thích cái này.” Nói xong huýt sáo về bên này, nhưng tiếng nhạc quá to nên bị che mất không còn dấu vết.
Diệp Bạch lại hơi nghiêng đầu, như hướng về bên này nhìn qua.
“Không phải chứ!” Người nọ quả thực kinh ngạc, “Vậy mà cũng có thể nghe được… Này, cậu ta nhìn về phía tôi đúng không!”
Cố Chiêu hoàn toàn không để ý đến trợ lý đặc biệt nhà mình, trong mắt đều là ánh mắt đang do dự lại mang theo rối rắm kia, anh cảm thấy đối phương hẳn đang cần trợ giúp, cho nên đi tới.
Thanh niên tóc đỏ đã đuổi bạn gái bên người đi.
“Ngồi đây.” Anh ta vươn tay về hướng Diệp Bạch, “Ngoan một chút, đối với cưng mới có lợi, chỉ cần cưng…”
Lời nói còn lại tự động thu về dưới ánh mắt nhìn qua của Diệp đại tiên, tóc đỏ chỉ cảm thấy ánh mắt kia âm trầm, đâu còn sạch sẽ trong suốt gì. Bên kia Diệp Bạch cũng rất không vui, bởi vì hắn lật theo trí nhớ, ở nơi này xé người là phạm pháp, cho nên hắn không thể tay không xé thằng nhóc tóc đỏ đối diện kia được.
Vì thế thần sắc càng thêm âm trầm.
Tay Cố Chiêu ngay tại lúc này để lên vai hắn, Diệp Bạch theo trực giác muốn trở tay xé đi nhân loại liều lĩnh này, nhưng trước một giây động thủ thì dừng lại.
Người phía sau đã ôm hắn vào trong ngực.
Cảm giác ấm áp, thoải mái này, giống như đã từng quen biết, quả thực làm cho người ta muốn sa vào đó không muốn phản kháng. Diệp Bạch do dự một giây, cuối cùng quyết định làm theo trực giác, không ngăn cản động tác quá mức thân mật của người này. Sau đó nhìn đối phương dễ dàng đuổi ba người tóc đỏ đi, xin nghỉ giúp hắn rồi trực tiếp mang người ra khỏi quán bar!
Lúc này, Dương Siêu tránh ở sau một cây cột đi ra.
Sắc mặt của anh ta cũng không tốt, chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dáng vừa rồi của Diệp Bạch là anh ta đã nhịn không được động tâm, tiếp đó cảm thấy mình lúc trước quả thực là bị mù. Một người như thế học cùng một trường với mình lâu như vậy cũng không phát hiện, may là cũng chưa quá muộn, nhưng mà… đêm nay cuối cùng vẫn mất tiên cơ.
Nếu không phải… Nếu không phải thấy ba tên tóc đỏ kia không dễ chọc, anh ta cũng sẽ không bởi vì do dự mà mất đi cơ hội.
Cũng may sự tình không phải là không thể xoay chuyển.
Bọn họ cuối cùng cũng học chung một trường, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, chỉ cần anh ta dụng tâm một chút, loại thiếu niên đơn thuần vô tri giống Diệp Bạch này không phải là dễ như trở bàn tay à.
Tâm tư Dương Siêu bên này Diệp Bạch không hề biết, hắn hiện đang ngồi ở trong xe Cố Chiêu.
Trong xe nhiệt độ ấm áp thoải mái, Diệp đại miêu không tự giác lại lười, lúc Thẩm Mạc quay đầu lại thì nhìn thấy thiếu niên vẻ mặt lười nhác dựa vào ghế ngồi, bàn tay thon dài mảnh khảnh che miệng ngáp một cái, lập tức rụt vào trong ghế tìm vị trí thoải mái với một bộ dáng ngủ bù.
Giật giật khóe miệng, đại trợ lý Thẩm nhịn không được nhìn về phía cấp trên nhà mình: “Này…”
Ánh mắt Cố Chiêu dịu dàng hiếm thấy, bộ dáng không đề phòng của thiếu niên khiến anh càng cảm thấy dễ chịu. Chỉ có điều anh để lý trí kiềm chế mình quen rồi, rất nhanh đã hoàn hồn, cũng phát hiện cảm giác của mình đối với thiếu niên này rất khó hiểu. Nhìn thoáng qua Thẩm Mạc ở phía trước, ăn ý nhiều năm của song phương làm cho đối phương lập tức hiểu được.
Đây là muốn tra về thiếu niên này.
Đại trợ lý Thẩm khẽ thở phào nhẹ nhõm, anh ta mới rồi còn sợ Cố Chiêu cứ như vậy mà hãm vào, cũng may đối phương vẫn là Cố Chiêu mà anh ta biết.
Diệp đại tiên vừa ngủ sẽ luôn ngủ thẳng tới sáng ngày thứ hai.
Cố Chiêu vốn chuẩn bị đưa người về nhà, nhưng thấy thiếu niên ngủ sâu như vậy nên không nhẫn tâm, trực tiếp để tài xế lái về biệt thự của mình. Sau đó ở trong ánh mắt không thể hiểu được của trợ lý Thẩm Mạc ôm người đi lên lầu hai, lại nhìn cái người ở trong lòng ngực của anh, bị ôm vào trong lòng trái lại ngủ càng thêm sâu.
“Chưa từng thấy cậu đối với ai như vậy.” Thẩm Mạc nhịn không được nói.
Cố Chiêu nhíu mày, không phản bác.
Trên thực tế anh cũng không biết vì cái gì, tựa hồ có loại cảm giác thân cận kỳ lạ với thiếu niên này, nhưng anh không định nói với Thẩm Mạc. Sự tình quá mức ly kỳ, trong lòng anh biết không phải chỉ có như vậy, nhưng đại trợ lý Thẩm nghe được không chừng sẽ liên tưởng đến ‘nhất kiến chung tình’, không duyên cớ còn phải phí tâm giải thích.
Nhưng anh không nói, đại trợ lý Thẩm cũng không bớt nghĩ.
Thậm chí anh ta còn vọng tưởng lưu lại biệt thự, kết quả đương nhiên là bị Cố Chiêu không chút lưu tình đuổi ra ngoài, mà trong nháy mắt ông chủ Cố đuổi người đi trở về phòng thì dừng lại.
Đây là lần đầu…
Trong phòng có một người khác nằm, lại còn không chút đề phòng, duỗi tay duỗi chân, vừa rồi hình như còn lật người cọ cọ.
Anh nhịn không được bật cười.
Ông chủ Cố cảm thấy thiếu niên này cũng thật là đơn thuần, cứu cậu từ trong tay ba tên nhóc tóc đỏ kia ra thì chính là người tốt đáng giá ỷ lại à? Nếu anh cầm thú hơn, nổi lên sắc tâm, thì miếng thịt non mềm mỹ vị ngon miệng đang ở ngay bên miệng lúc này, nào còn có khả năng chạy khỏi anh?
Cũng bởi vì anh quá mức ‘chính nhân quân tử’, cho nên cũng không biết…
Tuy rằng xé người là phạm pháp, nhưng Diệp đại tiên cảm thấy, nếu có người dám can đảm không đối tốt với hắn, thì vẫn cứ xé đi!!!
Nhưng gần đây trong các giao diện khác nhau lại đồng thời xuất hiện mười người.
Khoảnh khắc Diệp Bạch mở mắt phát hiện mình bị vây trong một nơi ‘náo nhiệt’, cả trai lẫn gái chung quanh đều tận tình lắc lư thân hình, tiếng nhạc vang lên đinh tai nhức óc, ngọn đèn lúc sáng lúc tắt làm hiện trường tăng thêm một tia mê loạn. Một người bên cạnh không khách khí đẩy hắn một cái, ngữ điệu có chút bất mãn:
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, khách bàn hai mươi lăm đang chờ rượu kìa.”
Diệp đại tiên híp mắt, theo trí nhớ đi về hướng cái bàn kia.
Hắn hiểu rõ mình đã nhập vào người phàm nhân, âm thầm tự trách mình không cẩn thận. Nếu là ngày thường hắn cũng không nhất định chủ động chạm đến vật đó, nhưng đó lại có hình ngọc lưu ly, tâm mèo ngứa ngáy khó nhịn liền nhào đến, ai ngờ vừa nhào tới bản thân đã nhào luôn đến hạ giới rồi.
Thôi được, dù sao trên đó nhàm chán, xuống đây chơi đùa mấy chục năm cũng không sao.
Sửa sang lại thông tin mình được biết một chút, thì ra khối thân thể này hiện tại bởi vì vấn đề cuộc sống phải làm thêm ở trong quán bar. Người vừa rồi đẩy hắn là người làm cùng với nguyên thân, bình thường đối với nguyên thân luôn vâng vâng dạ dạ có chút khinh thường, khách nào khó dây thì đều giao cho nguyên thân, chính mình thì phụ trách những người có tính tình không tệ lại boa cao.
Mà vừa khéo khách bàn hai mươi lăm này có vẻ không dễ ứng phó.
Theo hồi ức trước kia phục vụ sinh từng đưa rượu cho đối phương bị đánh phải vào bệnh viện, trước khi Diệp Bạch nhập thân, nguyên thân đang do dự rối rắm, không dám qua đó lại sợ mất việc làm.
Đương nhiên, hiện tại đổi thành Diệp đại tiên, thì không hề cố kỵ.
Yên lặng hồi tưởng lại một lượt, công việc đưa rượu này kỳ thật không khó, chỉ cần đặt rượu lên bàn, thuận tiện mỉm cười nói một câu: “Của ngài, mời dùng.”
Diệp Bạch như có hứng thú chuẩn bị đi làm công việc ‘đầu tiên’ của hắn.
Ba thanh niên đang ngồi bàn hai mươi lăm, nhuộm một đầu tóc màu đỏ rượu đang vô cùng hưng phấn đụng rượu, mấy cô gái bên cạnh cười duyên dựa vào trong lòng bọn họ. Diệp Bạch nhẹ nhàng tránh đi một người đàn ông trung niên uống quá nhiều ngã ở bên cạnh, đi đến bên bàn đặt rượu lên bàn đối phương, bắt đầu một bước cuối cùng.
“Của ngài, mời dùng.”
Sau đó… Chỉ thấy mấy người vốn đang nói giỡn chơi đùa đồng loạt ngẩng đầu lên.
Nguyên thân là người yếu đuối, giọng nói tự nhiên cũng nhạt nhẽo vô vị, nhưng Diệp đại tiên lại khác, trong trầm tĩnh bình thản còn có chút hưng phấn như có hứng thú. Cũng không phải nói nhiều thu hút người khác, chẳng qua tiên nhân trên cao quen rồi, trong giọng nói khó tránh có một chút ý vị từ trên cao nhìn xuống, vả lại chút hứng thú xấu xa lại bị người ta cho là giọng trẻ con.
Bởi vậy trong lúc nhất thời, mấy người ngồi đó đều tưởng hắn là người có thân phận ngang bằng, nếu không sao lại có thể tự nhiên mà dùng cái loại ngữ điệu như vậy?
Chỉ là vừa ngẩng đầu, cái loại cảm giác này nháy mắt biến mất không còn gì nữa.
Thanh niên tóc đỏ kia nhìn thấy đối phương lạ mắt không nói, còn ăn mặc một thân phục vụ sinh lập tức cảm thấy ngạc nhiên. Lại cẩn thận nhìn kỹ, thiếu niên ở trước mắt thế nhưng rất đẹp, mặc đồng phục của quán bar lên người mị hoặc nói không nên lời, nhưng trong thần thái động tác vừa rồi lại đặc biệt lộ ra một cỗ sạch sẽ trong suốt.
Trong lúc nhất thời tà niệm tỏa ra.
“Đợi một chút.” Thanh niên tóc đỏ ngăn Diệp Bạch vừa hoàn thành nhiệm vụ đang muốn xoay người rời đi, ngữ điệu thân mật: “Đừng đi vội, uống với anh mấy chén đã.”
Đã lâu không gặp mặt hàng như vậy, sao có thể dễ dàng để cho người ta chạy mất.
Hai người khác cũng lập tức phản ứng lại, hùa theo trêu đùa, ánh mắt lại quét về phía thanh niên tóc đỏ kia, trong đó ý tứ mười phần rõ ràng, “Đây là cả ba anh em cùng phát hiện, ông anh đừng nghĩ đến việc độc chiếm.”
Diệp đại tiên vận động kho trí nhớ, muốn biết loại trường hợp này phải xử lý như thế nào.
Nguyên thân vừa tới quán bar làm việc không lâu, ngày thường thái độ làm người nhát gan cũng không gây chuyện, cũng chưa bao giờ biểu lộ rõ ràng sự xuất sắc của mình giống Diệp Bạch, bởi vậy vẫn chưa thực sự đụng tới chuyện như hôm nay. Không có tham khảo, Diệp đại tiên nhíu mày, nghĩ có thể trực tiếp xé bọn họ hay không.
Hắn có chút rối rắm.
Cách đó không xa có hai người đàn ông tướng mạo xuất chúng khí chất xuất sắc sôi nổi đứng lại, vị phía sau nhìn người trước, lại thuận theo ánh mắt của anh nhìn tới đây, nhịn không được cười nói, “Thì ra cậu thích cái này.” Nói xong huýt sáo về bên này, nhưng tiếng nhạc quá to nên bị che mất không còn dấu vết.
Diệp Bạch lại hơi nghiêng đầu, như hướng về bên này nhìn qua.
“Không phải chứ!” Người nọ quả thực kinh ngạc, “Vậy mà cũng có thể nghe được… Này, cậu ta nhìn về phía tôi đúng không!”
Cố Chiêu hoàn toàn không để ý đến trợ lý đặc biệt nhà mình, trong mắt đều là ánh mắt đang do dự lại mang theo rối rắm kia, anh cảm thấy đối phương hẳn đang cần trợ giúp, cho nên đi tới.
Thanh niên tóc đỏ đã đuổi bạn gái bên người đi.
“Ngồi đây.” Anh ta vươn tay về hướng Diệp Bạch, “Ngoan một chút, đối với cưng mới có lợi, chỉ cần cưng…”
Lời nói còn lại tự động thu về dưới ánh mắt nhìn qua của Diệp đại tiên, tóc đỏ chỉ cảm thấy ánh mắt kia âm trầm, đâu còn sạch sẽ trong suốt gì. Bên kia Diệp Bạch cũng rất không vui, bởi vì hắn lật theo trí nhớ, ở nơi này xé người là phạm pháp, cho nên hắn không thể tay không xé thằng nhóc tóc đỏ đối diện kia được.
Vì thế thần sắc càng thêm âm trầm.
Tay Cố Chiêu ngay tại lúc này để lên vai hắn, Diệp Bạch theo trực giác muốn trở tay xé đi nhân loại liều lĩnh này, nhưng trước một giây động thủ thì dừng lại.
Người phía sau đã ôm hắn vào trong ngực.
Cảm giác ấm áp, thoải mái này, giống như đã từng quen biết, quả thực làm cho người ta muốn sa vào đó không muốn phản kháng. Diệp Bạch do dự một giây, cuối cùng quyết định làm theo trực giác, không ngăn cản động tác quá mức thân mật của người này. Sau đó nhìn đối phương dễ dàng đuổi ba người tóc đỏ đi, xin nghỉ giúp hắn rồi trực tiếp mang người ra khỏi quán bar!
Lúc này, Dương Siêu tránh ở sau một cây cột đi ra.
Sắc mặt của anh ta cũng không tốt, chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dáng vừa rồi của Diệp Bạch là anh ta đã nhịn không được động tâm, tiếp đó cảm thấy mình lúc trước quả thực là bị mù. Một người như thế học cùng một trường với mình lâu như vậy cũng không phát hiện, may là cũng chưa quá muộn, nhưng mà… đêm nay cuối cùng vẫn mất tiên cơ.
Nếu không phải… Nếu không phải thấy ba tên tóc đỏ kia không dễ chọc, anh ta cũng sẽ không bởi vì do dự mà mất đi cơ hội.
Cũng may sự tình không phải là không thể xoay chuyển.
Bọn họ cuối cùng cũng học chung một trường, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, chỉ cần anh ta dụng tâm một chút, loại thiếu niên đơn thuần vô tri giống Diệp Bạch này không phải là dễ như trở bàn tay à.
Tâm tư Dương Siêu bên này Diệp Bạch không hề biết, hắn hiện đang ngồi ở trong xe Cố Chiêu.
Trong xe nhiệt độ ấm áp thoải mái, Diệp đại miêu không tự giác lại lười, lúc Thẩm Mạc quay đầu lại thì nhìn thấy thiếu niên vẻ mặt lười nhác dựa vào ghế ngồi, bàn tay thon dài mảnh khảnh che miệng ngáp một cái, lập tức rụt vào trong ghế tìm vị trí thoải mái với một bộ dáng ngủ bù.
Giật giật khóe miệng, đại trợ lý Thẩm nhịn không được nhìn về phía cấp trên nhà mình: “Này…”
Ánh mắt Cố Chiêu dịu dàng hiếm thấy, bộ dáng không đề phòng của thiếu niên khiến anh càng cảm thấy dễ chịu. Chỉ có điều anh để lý trí kiềm chế mình quen rồi, rất nhanh đã hoàn hồn, cũng phát hiện cảm giác của mình đối với thiếu niên này rất khó hiểu. Nhìn thoáng qua Thẩm Mạc ở phía trước, ăn ý nhiều năm của song phương làm cho đối phương lập tức hiểu được.
Đây là muốn tra về thiếu niên này.
Đại trợ lý Thẩm khẽ thở phào nhẹ nhõm, anh ta mới rồi còn sợ Cố Chiêu cứ như vậy mà hãm vào, cũng may đối phương vẫn là Cố Chiêu mà anh ta biết.
Diệp đại tiên vừa ngủ sẽ luôn ngủ thẳng tới sáng ngày thứ hai.
Cố Chiêu vốn chuẩn bị đưa người về nhà, nhưng thấy thiếu niên ngủ sâu như vậy nên không nhẫn tâm, trực tiếp để tài xế lái về biệt thự của mình. Sau đó ở trong ánh mắt không thể hiểu được của trợ lý Thẩm Mạc ôm người đi lên lầu hai, lại nhìn cái người ở trong lòng ngực của anh, bị ôm vào trong lòng trái lại ngủ càng thêm sâu.
“Chưa từng thấy cậu đối với ai như vậy.” Thẩm Mạc nhịn không được nói.
Cố Chiêu nhíu mày, không phản bác.
Trên thực tế anh cũng không biết vì cái gì, tựa hồ có loại cảm giác thân cận kỳ lạ với thiếu niên này, nhưng anh không định nói với Thẩm Mạc. Sự tình quá mức ly kỳ, trong lòng anh biết không phải chỉ có như vậy, nhưng đại trợ lý Thẩm nghe được không chừng sẽ liên tưởng đến ‘nhất kiến chung tình’, không duyên cớ còn phải phí tâm giải thích.
Nhưng anh không nói, đại trợ lý Thẩm cũng không bớt nghĩ.
Thậm chí anh ta còn vọng tưởng lưu lại biệt thự, kết quả đương nhiên là bị Cố Chiêu không chút lưu tình đuổi ra ngoài, mà trong nháy mắt ông chủ Cố đuổi người đi trở về phòng thì dừng lại.
Đây là lần đầu…
Trong phòng có một người khác nằm, lại còn không chút đề phòng, duỗi tay duỗi chân, vừa rồi hình như còn lật người cọ cọ.
Anh nhịn không được bật cười.
Ông chủ Cố cảm thấy thiếu niên này cũng thật là đơn thuần, cứu cậu từ trong tay ba tên nhóc tóc đỏ kia ra thì chính là người tốt đáng giá ỷ lại à? Nếu anh cầm thú hơn, nổi lên sắc tâm, thì miếng thịt non mềm mỹ vị ngon miệng đang ở ngay bên miệng lúc này, nào còn có khả năng chạy khỏi anh?
Cũng bởi vì anh quá mức ‘chính nhân quân tử’, cho nên cũng không biết…
Tuy rằng xé người là phạm pháp, nhưng Diệp đại tiên cảm thấy, nếu có người dám can đảm không đối tốt với hắn, thì vẫn cứ xé đi!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook