Miêu Sinh Doanh Gia
-
Chương 2
Thiên giới vô biên vô tận, người ở lại cực kì thưa thớt, tính đi tính lại cũng chỉ có mười vị Đại tiên cộng thêm bạn tiên của bọn họ, lại đến chính là Diệp Bạch một mình một người.
Mười vị Đại tiên đều là qua nhiều năm chậm rãi phi thăng lên.
Mà cái gọi là bạn tiên, là một dạng vật phẩm do mỗi vị Đại tiên phi thăng từ nhân gian có thể điểm hóa ra. Bọn họ có thể là một con hồ ly lúc đó vừa mới xâm nhập kết giới, cũng có thể là một cây trâm gài tóc mà nữ tu mang theo bên mình, thậm chí còn có một vị Đại tiên điểm hóa cho một con gà vốn chuẩn bị nướng thịt để ăn.
Mà sau khi điểm hóa, giữa đại tiên và bạn tiên đều có một loại liên hệ thần bí.
Lại thêm Thiên giới ít người, không có những tranh phong đối lập cong cong quẹo quẹo, lúc bạn tiên thăng tiên mới mở linh trí, nên căn bản không có khả năng sinh ra bất hòa với đại tiên. Ngược lại bởi vì mối ràng buộc giữa ‘huyết mạch’, quan hệ của bọn họ càng thêm thân cận, có lúc như nuôi con cái, có lúc như nuôi sủng vật, tóm lại tình cảm vô cùng tốt.
Mà lần này…
Căn nguyên sự tình là do thời gian quay ngược.
Ước chừng năm mươi ba năm sau, các đại tiên đều đang ở với chúng bạn tiên cùng du ngoạn, chơi cờ, trồng hoa… Nhưng trong giây lát lại quay về thời gian hiện tại này, ngồi ở trong phòng nghị sự.
Tiên giới vốn không hiện thời gian, cũng không có vật tham chiếu.
Bởi vậy chuyện như này ước chừng đã xảy ra ba lần, mọi người mới giật mình không ổn, vì thế sôi nổi tra xét sổ hạ giới xem có phải đã phát sinh chuyện gì kỳ lạ hay không. Cho nên bọn họ tra ra mười người đặc thù, phân chia ra, phái mười vị bạn tiên hạ phàm đi tra xét tình hình thực tế, như vậy mới có thể thuận tiện giải quyết.
Đáng tiếc…
Đám bạn tiên không chỉ không tìm hiểu được thông tin gì hữu dụng, ngược lại bởi vì quá mức đơn thuần mà bị loài người giảo hoạt trêu đùa âm hại.
Vị bạn tiên Tưởng Tuyên bị kim ốc tàng kiều kia là vị trở về cuối cùng, cũng là vị kiên trì lâu nhất, mà mấy vị khác thân phàm kèm theo đều đã sớm hồn về Tây Thiên rồi.
Chúng đại tiên thở dài một hơi.
Trong đó một vị nhịn không được hỏi: “Kẻ đem ngươi vào biệt thự lúc ấy, nói dối rõ ràng như vậy, sao ngươi lại tin chứ?”
“Ta… ta…” Tưởng Tuyên ủy khuất cực kỳ, “Ta lúc đầu cũng hiểu được có chút không đúng, nhưng trừ việc không có đại tiên, cuộc sống lại nhàn nhã không khác Thiên giới. Phàm nhân không phải thường nói là hâm mộ cuộc sống thần tiên à, ta đã cho rằng người nọ là tốt với ta, bằng không vì sao còn có thể để cho ta sống những ngày giống như Thiên giới vậy?”
Chúng đại tiên: “…”
Còn có thể nói gì được nữa, chỉ đổ thừa Thiên giới quá mức bình thản, làm cho những bạn tiên này trong đầu không có nhiều cong cong quẹo quẹo như vậy.
Không chỉ một vị này, mấy vị bạn tiên khác tuy kết quả khác nhau, nhưng nguyên nhân dẫn đến thất bại trở về cũng là bởi vì quá mức đơn thuần. Chỉ trừ vị có nguyên thân là hồ ly kia thì có chút tiến bộ, nhưng không biết sao lại không đúng thời cuộc, một giới mà hắn tiến vào nhiều yêu nghiệt nhất, ai cũng đều có tâm tư tinh tế, hắn chỉ đành phải bất đắc dĩ thối lui.
Mà giờ khắc này…
Chúng bạn tiên đều hóa thành nguyên thân, uốn ở bên người đại tiên hưởng thụ an ủi giống như vuốt ve.
Tuy nhiên sự tình vẫn phải giải quyết, nếu không cứ hở ra là thời gian quay ngược, không ngừng hạ giới thì ngay cả Thiên giới cũng về một dạng, thật sự là rất không ổn.
Nhưng mà… “Chẳng lẽ chúng ta lại phải đích thân xuống đó?”
Chúng tiên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sâu sắc cảm nhận hiện tại tâm cơ phàm nhân quá sâu, bọn họ đã quen biếng nhác, nhưng hạ giới cũng không nhất định được chơi nhiều lượt. Vạn nhất giống như những bạn tiên này, vậy cũng quá mất mặt, bởi vậy rùng mình một cái, nhìn trái phải nói hắn không dám ứng lời.
“Không, không phải còn có một vị Đại tiên à?” Lúc này, một tiên trong đó đề nghị.
“Diệp Bạch?” Chúng tiên nhãn tình sáng lên, lại lập tức đồng thời run rẩy, “Ngươi… chẳng lẽ ngươi dám đi nói với hắn việc này, nói để hắn cho bạn tiên hạ phàm tra ít chuyện?”
Tiên nhân đề nghị kia lập tức im lặng.
Cũng không kỳ quái.
Diệp Bạch là ba trăm năm rồi mới phi thăng lên, ở phàm trần cũng có thể coi là lý lịch đơn giản không quyền nói chuyện, nhưng nơi này là Thiên giới, tổng cộng cũng chỉ có hai mươi mốt vị tiên. Hơn nữa có thể phi thăng thành tiên đều là hạng người tâm tư thuần lương, sao làm ra được chuyện ức hiếp hậu bối, nhưng mà bọn hắn không ức hiếp…
Không có nghĩa là có thể hòa bình ở chung.
Trên thực tế chúng tiên đối với Diệp Bạch cảm thấy phức tạp, người này hoàn toàn không có bộ dáng giống như lúc bọn họ vừa mới phi thăng thượng giới, vừa lên đến đã như lão yêu quái ngây người ở Thiên giới mấy ngàn năm. Lười nhác, tùy tính, tính cách ôn hòa, nhưng đây là lúc không chạm đến nghịch lân của hắn, mà nghịch lân duy nhất của người này chính là bạn tiên.
Lúc ban đầu…
Có một vị Đại tiên tò mò: “Diệp tiên hữu, bạn tiên của ngươi đâu, sao chưa bao giờ nhìn thấy qua.”
Vì thế chiến tranh châm ngòi, chỉ thấy trên gương mặt vốn tươi cười ôn hòa dễ thân của Diệp đại tiên thoáng chốc u ám giăng đầy, bởi vì tâm tình của hắn mà bầu trời còn hợp thời nổ sấm. Ngay sau đó vị tiên kia còn chưa kịp phản ứng, thì cũng đã bị Diệp Bạch nắm đến xé thành mảnh nhỏ, khiến cho bạn tiên khóc ra nước mắt.
Diệp Bạch quay đầu âm u nhìn chằm chằm bạn tiên.
Bạn tiên: “… ta… ta…”
Một giây sau, người đã chạy ra xa không biết bao nhiêu dặm. Diệp đại tiên hiển nhiên xé tiên còn chưa đủ, thuận tay hủy đi cả cung điện của người nọ.
Đến tận đây, một cuộc chiến thành danh.
Tuy nói tiên thể tiên nhân, xé vụn nữa cũng chỉ cần mấy phút là có thể trở về nguyên trạng, nhưng loại chấn động tinh thần hung tàn này vẫn không nhỏ.
Về sau có vị tiên nào không tiếp thu, hoặc là trong lúc lơ đãng nói chuyện phiếm vẫn nhắc tới bạn tiên, tự nhiên là lại trải qua một trận tàn phá cuồng phong bạo vũ.
Lại quá mức nhất chính là, đám người bọn họ còn đánh không lại.
Cũng may Diệp Bạch từ nhỏ đã cực kỳ lười, không có việc gì chỉ thích nhàn rỗi, nhưng lúc gặp phải đại sự thời gian quay ngược bực này hắn cũng không đến phòng nghị sự. Bằng không bạn tiên của một nửa Tiên giới, không cho bọn họ nhắc tới thì cũng giống như đừng để người phàm nhắc đến cái từ nữ nhân này, đặc biệt chú ý không cẩn thận cũng sẽ nói ra được chứ.
Nếu không nói Diệp Bạch giống như lão yêu quái thành tiên nhiều năm.
Thông thường tiên nhân mới lên đều vẫn còn thói quen ở phàm giới, không có khả năng lười nhác đến mức này. Nếu thật sự có người lười đến tình cảnh này, thì thiên tài hơn nữa cũng đâu thể tu luyện thành tiên?
Nhưng Diệp Bạch lại là tiên như vậy.
Tuỳ hứng hung tàn, lại lười đến mức tận cùng, thuật pháp cao siêu, nhưng lại chưa bao giờ thấy hắn luyện tập qua.
Bởi vậy chúng tiên nghĩ tới đối phương đều là lắc đầu, thầm nghĩ bản thân hạ phàm bị mất mặt, cũng không thể thực sự mời vị kia đi nha! Đến lúc đó phòng nghị sự bị đập không nói, đám người bọn họ cũng phải trải qua cảm giác bị xé thành mảnh nhỏ, nói thật phàm nhân có hung tàn hơn nữa cũng không ác như vậy, nói cái gì thì cũng không thể đi nói việc này.
Chỉ là bọn hắn không đề cập tới, Diệp đại tiên hung tàn lại đến.
“Chư vị bình an.” Diệp Bạch cười đến ôn hòa thân thiết, từ trong mưa gió đi tới lại không thấm giọt nước nào, khoảnh khắc mở cửa, một ánh mặt trời từ bên ngoài tiến vào.
Khuất sáng mà đứng, bầu trời phía sau lại là một mảnh âm trầm cùng mưa to triền miên.
“Tiên thuật của Diệp tiên hữu lại tinh tiến không ít.” Một vị Đại tiên cảm khái, cũng không phải nịnh hót mà là lời nói thật, có thể đem hai loại thời tiết hoàn toàn tương phản như vậy dung hòa tự nhiên cùng một chỗ, quả thực không dễ.
Diệp Bạch không chút ngượng ngùng gật đầu.
“Ừ, gần đây lại mơ thấy một phương thức thi pháp, cảm giác cũng không tệ lắm.” Hắn nhàn nhã tựa trên ghế dựa do một bạn tiên kéo tới, miễn cưỡng nói.
Chúng tiên: “…”
Thì ra ngươi thật sự là lười thành tiên à, ngủ mơ thấy phương thức thành tiên sau đó thử một lần là thành đúng không?
Chúng tiên ồn ào lắc đầu, đem ý tưởng kỳ quái này lay ra khỏi óc. chúng bạn tiên bên kia đã sôi nổi xốc lại tinh thần, bưng trà thì bưng trà, rót nước thì rót nước, thậm chí còn có mấy người đưa cho một quả len qua. Diệp Bạch tiện tay gẩy hai cái, cảm giác hình người chơi như vậy rất khó chịu nên vứt qua một bên.
Lúc này chúng bạn tiên đã lại trở về giả thành cây nấm vỗ về tâm hồn bị thương của chính mình.
Diệp Bạch giương mắt quét qua bọn hắn một cái.
“Bọn họ làm sao thế?” Hắn kỳ quái nói, “Gần đây ngay cả ngủ cũng mưa to không dứt là đã xảy ra chuyện gì, ta hình như không làm chuyện gì điên cuồng mất trí cơ mà?”
Chúng tiên: “…”
Mọi người mới nhớ ra, Thiên giới ôn hòa, chúng tiên tâm tình luôn phập phồng vừa phải, bỏ qua lúc Diệp đại tiên bạo ngược phát cuồng, cơ bản đều là cảnh tượng ánh mặt trời xán lạn trong xanh, nhẹ nhàng rất có ý thơ, chưa từng mây đen dày đặc mưa to không ngừng, người này tò mò đến xem một chút cũng không tính là gì.
Dù sao bản thể của người này chính là loại sinh vật có lòng hiếu kỳ rất lớn.
Nhưng mà…
Chuyện này liên lụy đến bạn tiên, bởi vậy bọn họ nhất trí quyết định vẫn nên đuổi con mèo này đi trước rồi nói sau, vì thế tỏ vẻ không có chuyện gì, bọn họ đang học khóc như thế nào mới càng đẹp mắt.
Diệp Bạch: “…”
Đầu ngón tay như bạch ngọc nháy lộ ra vuốt sắc, trên mặt lại cười đến ôn nhu, Diệp đại tiên nhẹ nhàng hỏi: “Cần ta hỗ trợ không?”
Chúng đại tiên: “…”
Chúng bạn tiên: “… không, không, không cần.”
Nói dối vụng về như vậy lừa những bạn tiên nhỏ nói không chừng còn gạt được, nhưng Diệp Bạch là người thế nào. Ánh mắt của hắn từ tốn chậm rãi, nhất nhất đảo qua trên người chúng tiên.
Chúng đại tiên: “…”
Ba trăm năm nay bọn họ chỉ nhìn thấy ở trên thân người này hai loại cảm xúc, dịu dàng như gió xuân lướt qua má, âm trầm như ác quỷ đột kích, hiện tại đây là cái tình huống gì?
Là muốn bắt đầu tay không xé đại tiên? Hay là tin rồi?
Diệp Bạch cười càng thêm ôn nhu hòa hoãn.
Ánh mắt đã chậm rãi rơi xuống giữa bàn tròn, nơi đó có một cái quang cầu nhỏ, trực giác của hắn cho rằng sự tình không thoát được quan hệ với thứ đồ chơi nhỏ giống như viên châu lưu ly kia. Bởi vậy đầu ngón tay nhẹ vạch ra, vừa xuất thủ đã móc lấy viên cầu nhỏ nắm ở trong tay, lúc một đám đại tiên không kịp ngăn cản thì đã…
Biến mất không thấy gì nữa.
“Hắn… hắn…”
Chúng đại tiên kinh ngạc: “Hắn hạ phàm, hắn thế nhưng xuống đó rồi, nhanh chóng điều tra xem nhập vào người nào!”
Một đám bạn tiên bị ngược cực thảm trở về, bọn họ không thể tưởng tượng được Diệp Bạch xuống đó sẽ có kết quả gì, vạn nhất… Đến lúc đó con mèo này lên, có phải sẽ hủy luôn cả Thiên giới không?
Có vị Đại tiên nhịn không được run rẩy nói:
“Có công pháp có thể cho tinh thần rời thể không, chỉ nhìn mình bị xé so với…” cảm giác bản thân bị xé vẫn tốt hơn!
Mười vị Đại tiên đều là qua nhiều năm chậm rãi phi thăng lên.
Mà cái gọi là bạn tiên, là một dạng vật phẩm do mỗi vị Đại tiên phi thăng từ nhân gian có thể điểm hóa ra. Bọn họ có thể là một con hồ ly lúc đó vừa mới xâm nhập kết giới, cũng có thể là một cây trâm gài tóc mà nữ tu mang theo bên mình, thậm chí còn có một vị Đại tiên điểm hóa cho một con gà vốn chuẩn bị nướng thịt để ăn.
Mà sau khi điểm hóa, giữa đại tiên và bạn tiên đều có một loại liên hệ thần bí.
Lại thêm Thiên giới ít người, không có những tranh phong đối lập cong cong quẹo quẹo, lúc bạn tiên thăng tiên mới mở linh trí, nên căn bản không có khả năng sinh ra bất hòa với đại tiên. Ngược lại bởi vì mối ràng buộc giữa ‘huyết mạch’, quan hệ của bọn họ càng thêm thân cận, có lúc như nuôi con cái, có lúc như nuôi sủng vật, tóm lại tình cảm vô cùng tốt.
Mà lần này…
Căn nguyên sự tình là do thời gian quay ngược.
Ước chừng năm mươi ba năm sau, các đại tiên đều đang ở với chúng bạn tiên cùng du ngoạn, chơi cờ, trồng hoa… Nhưng trong giây lát lại quay về thời gian hiện tại này, ngồi ở trong phòng nghị sự.
Tiên giới vốn không hiện thời gian, cũng không có vật tham chiếu.
Bởi vậy chuyện như này ước chừng đã xảy ra ba lần, mọi người mới giật mình không ổn, vì thế sôi nổi tra xét sổ hạ giới xem có phải đã phát sinh chuyện gì kỳ lạ hay không. Cho nên bọn họ tra ra mười người đặc thù, phân chia ra, phái mười vị bạn tiên hạ phàm đi tra xét tình hình thực tế, như vậy mới có thể thuận tiện giải quyết.
Đáng tiếc…
Đám bạn tiên không chỉ không tìm hiểu được thông tin gì hữu dụng, ngược lại bởi vì quá mức đơn thuần mà bị loài người giảo hoạt trêu đùa âm hại.
Vị bạn tiên Tưởng Tuyên bị kim ốc tàng kiều kia là vị trở về cuối cùng, cũng là vị kiên trì lâu nhất, mà mấy vị khác thân phàm kèm theo đều đã sớm hồn về Tây Thiên rồi.
Chúng đại tiên thở dài một hơi.
Trong đó một vị nhịn không được hỏi: “Kẻ đem ngươi vào biệt thự lúc ấy, nói dối rõ ràng như vậy, sao ngươi lại tin chứ?”
“Ta… ta…” Tưởng Tuyên ủy khuất cực kỳ, “Ta lúc đầu cũng hiểu được có chút không đúng, nhưng trừ việc không có đại tiên, cuộc sống lại nhàn nhã không khác Thiên giới. Phàm nhân không phải thường nói là hâm mộ cuộc sống thần tiên à, ta đã cho rằng người nọ là tốt với ta, bằng không vì sao còn có thể để cho ta sống những ngày giống như Thiên giới vậy?”
Chúng đại tiên: “…”
Còn có thể nói gì được nữa, chỉ đổ thừa Thiên giới quá mức bình thản, làm cho những bạn tiên này trong đầu không có nhiều cong cong quẹo quẹo như vậy.
Không chỉ một vị này, mấy vị bạn tiên khác tuy kết quả khác nhau, nhưng nguyên nhân dẫn đến thất bại trở về cũng là bởi vì quá mức đơn thuần. Chỉ trừ vị có nguyên thân là hồ ly kia thì có chút tiến bộ, nhưng không biết sao lại không đúng thời cuộc, một giới mà hắn tiến vào nhiều yêu nghiệt nhất, ai cũng đều có tâm tư tinh tế, hắn chỉ đành phải bất đắc dĩ thối lui.
Mà giờ khắc này…
Chúng bạn tiên đều hóa thành nguyên thân, uốn ở bên người đại tiên hưởng thụ an ủi giống như vuốt ve.
Tuy nhiên sự tình vẫn phải giải quyết, nếu không cứ hở ra là thời gian quay ngược, không ngừng hạ giới thì ngay cả Thiên giới cũng về một dạng, thật sự là rất không ổn.
Nhưng mà… “Chẳng lẽ chúng ta lại phải đích thân xuống đó?”
Chúng tiên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sâu sắc cảm nhận hiện tại tâm cơ phàm nhân quá sâu, bọn họ đã quen biếng nhác, nhưng hạ giới cũng không nhất định được chơi nhiều lượt. Vạn nhất giống như những bạn tiên này, vậy cũng quá mất mặt, bởi vậy rùng mình một cái, nhìn trái phải nói hắn không dám ứng lời.
“Không, không phải còn có một vị Đại tiên à?” Lúc này, một tiên trong đó đề nghị.
“Diệp Bạch?” Chúng tiên nhãn tình sáng lên, lại lập tức đồng thời run rẩy, “Ngươi… chẳng lẽ ngươi dám đi nói với hắn việc này, nói để hắn cho bạn tiên hạ phàm tra ít chuyện?”
Tiên nhân đề nghị kia lập tức im lặng.
Cũng không kỳ quái.
Diệp Bạch là ba trăm năm rồi mới phi thăng lên, ở phàm trần cũng có thể coi là lý lịch đơn giản không quyền nói chuyện, nhưng nơi này là Thiên giới, tổng cộng cũng chỉ có hai mươi mốt vị tiên. Hơn nữa có thể phi thăng thành tiên đều là hạng người tâm tư thuần lương, sao làm ra được chuyện ức hiếp hậu bối, nhưng mà bọn hắn không ức hiếp…
Không có nghĩa là có thể hòa bình ở chung.
Trên thực tế chúng tiên đối với Diệp Bạch cảm thấy phức tạp, người này hoàn toàn không có bộ dáng giống như lúc bọn họ vừa mới phi thăng thượng giới, vừa lên đến đã như lão yêu quái ngây người ở Thiên giới mấy ngàn năm. Lười nhác, tùy tính, tính cách ôn hòa, nhưng đây là lúc không chạm đến nghịch lân của hắn, mà nghịch lân duy nhất của người này chính là bạn tiên.
Lúc ban đầu…
Có một vị Đại tiên tò mò: “Diệp tiên hữu, bạn tiên của ngươi đâu, sao chưa bao giờ nhìn thấy qua.”
Vì thế chiến tranh châm ngòi, chỉ thấy trên gương mặt vốn tươi cười ôn hòa dễ thân của Diệp đại tiên thoáng chốc u ám giăng đầy, bởi vì tâm tình của hắn mà bầu trời còn hợp thời nổ sấm. Ngay sau đó vị tiên kia còn chưa kịp phản ứng, thì cũng đã bị Diệp Bạch nắm đến xé thành mảnh nhỏ, khiến cho bạn tiên khóc ra nước mắt.
Diệp Bạch quay đầu âm u nhìn chằm chằm bạn tiên.
Bạn tiên: “… ta… ta…”
Một giây sau, người đã chạy ra xa không biết bao nhiêu dặm. Diệp đại tiên hiển nhiên xé tiên còn chưa đủ, thuận tay hủy đi cả cung điện của người nọ.
Đến tận đây, một cuộc chiến thành danh.
Tuy nói tiên thể tiên nhân, xé vụn nữa cũng chỉ cần mấy phút là có thể trở về nguyên trạng, nhưng loại chấn động tinh thần hung tàn này vẫn không nhỏ.
Về sau có vị tiên nào không tiếp thu, hoặc là trong lúc lơ đãng nói chuyện phiếm vẫn nhắc tới bạn tiên, tự nhiên là lại trải qua một trận tàn phá cuồng phong bạo vũ.
Lại quá mức nhất chính là, đám người bọn họ còn đánh không lại.
Cũng may Diệp Bạch từ nhỏ đã cực kỳ lười, không có việc gì chỉ thích nhàn rỗi, nhưng lúc gặp phải đại sự thời gian quay ngược bực này hắn cũng không đến phòng nghị sự. Bằng không bạn tiên của một nửa Tiên giới, không cho bọn họ nhắc tới thì cũng giống như đừng để người phàm nhắc đến cái từ nữ nhân này, đặc biệt chú ý không cẩn thận cũng sẽ nói ra được chứ.
Nếu không nói Diệp Bạch giống như lão yêu quái thành tiên nhiều năm.
Thông thường tiên nhân mới lên đều vẫn còn thói quen ở phàm giới, không có khả năng lười nhác đến mức này. Nếu thật sự có người lười đến tình cảnh này, thì thiên tài hơn nữa cũng đâu thể tu luyện thành tiên?
Nhưng Diệp Bạch lại là tiên như vậy.
Tuỳ hứng hung tàn, lại lười đến mức tận cùng, thuật pháp cao siêu, nhưng lại chưa bao giờ thấy hắn luyện tập qua.
Bởi vậy chúng tiên nghĩ tới đối phương đều là lắc đầu, thầm nghĩ bản thân hạ phàm bị mất mặt, cũng không thể thực sự mời vị kia đi nha! Đến lúc đó phòng nghị sự bị đập không nói, đám người bọn họ cũng phải trải qua cảm giác bị xé thành mảnh nhỏ, nói thật phàm nhân có hung tàn hơn nữa cũng không ác như vậy, nói cái gì thì cũng không thể đi nói việc này.
Chỉ là bọn hắn không đề cập tới, Diệp đại tiên hung tàn lại đến.
“Chư vị bình an.” Diệp Bạch cười đến ôn hòa thân thiết, từ trong mưa gió đi tới lại không thấm giọt nước nào, khoảnh khắc mở cửa, một ánh mặt trời từ bên ngoài tiến vào.
Khuất sáng mà đứng, bầu trời phía sau lại là một mảnh âm trầm cùng mưa to triền miên.
“Tiên thuật của Diệp tiên hữu lại tinh tiến không ít.” Một vị Đại tiên cảm khái, cũng không phải nịnh hót mà là lời nói thật, có thể đem hai loại thời tiết hoàn toàn tương phản như vậy dung hòa tự nhiên cùng một chỗ, quả thực không dễ.
Diệp Bạch không chút ngượng ngùng gật đầu.
“Ừ, gần đây lại mơ thấy một phương thức thi pháp, cảm giác cũng không tệ lắm.” Hắn nhàn nhã tựa trên ghế dựa do một bạn tiên kéo tới, miễn cưỡng nói.
Chúng tiên: “…”
Thì ra ngươi thật sự là lười thành tiên à, ngủ mơ thấy phương thức thành tiên sau đó thử một lần là thành đúng không?
Chúng tiên ồn ào lắc đầu, đem ý tưởng kỳ quái này lay ra khỏi óc. chúng bạn tiên bên kia đã sôi nổi xốc lại tinh thần, bưng trà thì bưng trà, rót nước thì rót nước, thậm chí còn có mấy người đưa cho một quả len qua. Diệp Bạch tiện tay gẩy hai cái, cảm giác hình người chơi như vậy rất khó chịu nên vứt qua một bên.
Lúc này chúng bạn tiên đã lại trở về giả thành cây nấm vỗ về tâm hồn bị thương của chính mình.
Diệp Bạch giương mắt quét qua bọn hắn một cái.
“Bọn họ làm sao thế?” Hắn kỳ quái nói, “Gần đây ngay cả ngủ cũng mưa to không dứt là đã xảy ra chuyện gì, ta hình như không làm chuyện gì điên cuồng mất trí cơ mà?”
Chúng tiên: “…”
Mọi người mới nhớ ra, Thiên giới ôn hòa, chúng tiên tâm tình luôn phập phồng vừa phải, bỏ qua lúc Diệp đại tiên bạo ngược phát cuồng, cơ bản đều là cảnh tượng ánh mặt trời xán lạn trong xanh, nhẹ nhàng rất có ý thơ, chưa từng mây đen dày đặc mưa to không ngừng, người này tò mò đến xem một chút cũng không tính là gì.
Dù sao bản thể của người này chính là loại sinh vật có lòng hiếu kỳ rất lớn.
Nhưng mà…
Chuyện này liên lụy đến bạn tiên, bởi vậy bọn họ nhất trí quyết định vẫn nên đuổi con mèo này đi trước rồi nói sau, vì thế tỏ vẻ không có chuyện gì, bọn họ đang học khóc như thế nào mới càng đẹp mắt.
Diệp Bạch: “…”
Đầu ngón tay như bạch ngọc nháy lộ ra vuốt sắc, trên mặt lại cười đến ôn nhu, Diệp đại tiên nhẹ nhàng hỏi: “Cần ta hỗ trợ không?”
Chúng đại tiên: “…”
Chúng bạn tiên: “… không, không, không cần.”
Nói dối vụng về như vậy lừa những bạn tiên nhỏ nói không chừng còn gạt được, nhưng Diệp Bạch là người thế nào. Ánh mắt của hắn từ tốn chậm rãi, nhất nhất đảo qua trên người chúng tiên.
Chúng đại tiên: “…”
Ba trăm năm nay bọn họ chỉ nhìn thấy ở trên thân người này hai loại cảm xúc, dịu dàng như gió xuân lướt qua má, âm trầm như ác quỷ đột kích, hiện tại đây là cái tình huống gì?
Là muốn bắt đầu tay không xé đại tiên? Hay là tin rồi?
Diệp Bạch cười càng thêm ôn nhu hòa hoãn.
Ánh mắt đã chậm rãi rơi xuống giữa bàn tròn, nơi đó có một cái quang cầu nhỏ, trực giác của hắn cho rằng sự tình không thoát được quan hệ với thứ đồ chơi nhỏ giống như viên châu lưu ly kia. Bởi vậy đầu ngón tay nhẹ vạch ra, vừa xuất thủ đã móc lấy viên cầu nhỏ nắm ở trong tay, lúc một đám đại tiên không kịp ngăn cản thì đã…
Biến mất không thấy gì nữa.
“Hắn… hắn…”
Chúng đại tiên kinh ngạc: “Hắn hạ phàm, hắn thế nhưng xuống đó rồi, nhanh chóng điều tra xem nhập vào người nào!”
Một đám bạn tiên bị ngược cực thảm trở về, bọn họ không thể tưởng tượng được Diệp Bạch xuống đó sẽ có kết quả gì, vạn nhất… Đến lúc đó con mèo này lên, có phải sẽ hủy luôn cả Thiên giới không?
Có vị Đại tiên nhịn không được run rẩy nói:
“Có công pháp có thể cho tinh thần rời thể không, chỉ nhìn mình bị xé so với…” cảm giác bản thân bị xé vẫn tốt hơn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook