Mị Hương
-
Chương 77: Bái đường
Ngày tám tháng tám, hương quế thơm thoang thoảng, tướng quân Tạ Đằng của đương triều Đại Ngụy cùng hai đường đệ Tạ Thắng và Tạ Nam đón dâu, kiệu hoa đi ngang Hoàng Hạc lâu, muôn người reo hò, cánh hoa quế bay lả tả như trời đổ mưa hoa…
Có tài tử chiếm một vị trí tốt trên đỉnh lầu các, đang ghi chép lại khung cảnh tưng bừng này. Tài tử đang cặm cụi viết chợt nghe thấy một hồi xôn xao, không khỏi đứng dậy nhìn xuống, chỉ thấy hai bên kiệu hoa đột nhiên xuất hiện hai thị vệ nhảy lên dùng ô tán rộng che đỉnh kiệu. Nháy mắt lại một làn gió tanh hôi kéo tới, hắn còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy kiệu phu bước mà như bay, trong chớp mắt ba kiệu hoa đã đi xa vài chục bước tới chỗ an toàn.
Lúc này, Trần Vĩ và Trần Minh đã đánh ngất hai gã thích khách, kéo chúng tới góc khuất chờ quan phủ tới xử lí.
Chốc lát tự có thị vệ đi trước về phủ tướng quân báo cáo tình hình cho Tạ Đoạt Thạch.
“Trên lầu các đột nhiên bắn xuống một cây ngân châm, đúng lúc tướng quân đang khảy cành hoa quế. Ngài tiện tay vung lên, ngân châm liền cắm vào nhành quế, không làm ngài bị thương. Hai thanh đao nhỏ bắn về phía kiệu hoa thuộc hạ đã đỡ được, đúng lúc đó trên lầu các lại có người giội nước tiểu, hai huynh đệ đã dùng ô chặn lại, không có một giọt nước tiểu nào bắn vào kiệu hoa. Thuộc hạ tự biết hai thích khách kia đã có Trần Vĩ và Trần Minh lo liệu nên cầm đao đi ‘thăm hỏi’ kẻ đổ nước tiểu. Người đổ nước tiểu là Văn tiểu thư. Thuộc hạ biết không thể hù dọa, chỉ lướt đao qua cắt phăng phân nửa tóc nàng, nàng ta tự té xỉu. Tiểu Đao vẫn còn tức giận, đi ‘chăm sóc’ tên thị vệ bên người nàng, nhưng lại giội trệch nước tiểu lên người Văn tiểu thư khiến nàng tỉnh dậy. Nàng ta vừa tỉnh dậy ngửi thấy mùi tanh, lại lăn đùng ra ngất.”
Trong cung. Văn thái hậu nghe tin, tức giận đến đập bàn thét: “A đầu ngu xuẩn này. Phủ tướng quân là những người như thế nào? Nó muốn làm gì thì làm sao? Truyền lời của ta, a đầu này ở trong phủ tĩnh dưỡng, không được phép bước ra khỏi cửa. Nửa năm sau tìm cho nó vị hôn phu rồi gả ra ngoài đi!” Hiện nay huynh đệ Tạ gia như mặt trời trên đỉnh, Văn gia lại dần dần suy thái, nếu cứ để a đầu này tiếp tục ngang ngược ở kinh thành, sợ rằng lại chuốc họa cho Văn gia.
Huệ Tông hoàng đế nghe tin, thản nhiên nói: “Nên cho Văn tiểu thư một bài học.”
Lúc này, thiên hạ thái bình, võ tướng thế lớn, Huệ Tông hoàng đế không hy vọng Tạ Đằng liên hôn với quý nữ. Nay huynh đệ Tạ Đằng cưới con gái tiểu quan nơi khác, lại lập lời thề không nạp thiếp, cũng không kết bè kết đảng, đối với triều đình mà nói là chuyện rất may mắn. Đến nỗi để tiểu thư Văn gia đắc tội với Tạ Đằng hết lần này đến lần khác, gián tiếp khiến Văn gia và Tạ gia bất hòa. Hai nhà này bất hòa, Tạ Đằng sẽ không ngã về phía thái hậu, đế vị ông ngồi càng thêm ổn định.
Hoàng hậu tất nhiên là cùng một lòng với Huệ Tông hoàng đế: “Nhà mẹ đẻ của tỷ muội Diêu Mật không có thế lực, bản thân các nàng lại rất giỏi giang. Phải lôi kéo các nàng.”
Huệ Tông hoàng đế cười ha hả: “Thái tử đã tám tuổi rồi, không bằng chúng ta đợi Diêu Mật sinh nữ nhi rồi đón con gái nàng vào cung làm thái tử phi. Có Tạ Đằng làm nhạc phụ, ngôi vị thái tử tự nhiên vững chắc.
“Diêu Mật mới thành thân, ngài đã thương nhớ con gái người ta?” Hoàng hậu cười như không cười nói: “Chỉ là, tướng mạo của Tạ Đằng và Diêu Mật đều hoàn mỹ, nữ nhi sinh ra sẽ không kém chỗ nào. Tính ra cũng là một giai nhân tuyệt sắc.”
Thái hậu trải qua ba đời vua, có Văn gia tương trợ, thế lực những năm gần đây dù không bằng khi xưa nhưng cũng không thể khinh thường. Huệ Tông hoàng đế ít nhiều luôn đề phòng bà, ngài nghĩ, nếu Diêu Mật sinh con gái, phải cân nhắc làm thông gia. Chỉ cần lung lạc được Tạ Đằng, Thái hậu và Văn gia sẽ không dám ngông cuồng.
Cuối cùng, ba kiệu hoa cũng vòng hết nửa kinh thành, khắc một giờ Dậu đã đến cửa lớn phủ tướng quân.
Cỗ kiệu vừa dừng, huynh đệ Tạ gia bắt đầu đạp cửa kiệu, hỉ nương nhanh chóng đỡ tân nương, ba huynh đệ dùng lụa đỏ dắt tân nương của mình nhảy qua chậu than ở bậc cửa.
Tỷ muội Diêu Mật ở phủ tướng quân hơn nửa năm, tuy đầu trùm khăn nhưng vẫn không chút lo sợ, theo chỉ dẫn của hỉ nương, nhanh chóng tiến vào sảnh.
Tạ Đoạt Thạch nhìn ba cháu trai dùng lụa đỏ dắt tân nương vào cửa, ông vô cùng vui mừng, ngồi bình ổn ở chính giữa, đợi bọn họ bái đường.
Mấy phó tướng ồn ào: “Mau mau bái đường thành thân, mau mau đưa vào động phòng. Lão tướng quân đang chờ ẵm chắt đấy!”
Một võ tướng khác cười đùa: “Chớ quấy rầy chớ quấy rầy, không chừng tiểu tướng quân đã nằm trong bụng phu nhân. Các người đâu phải không biết, tướng quân và phu nhân đã là vợ chồng, bây giờ bái đường chỉ là nghi thức mà thôi.”
Miệng những võ tướng này đúng là không thể mọc hoa lan, cái gì cũng nói ra được. Diêu Mật lặng lẽ nói thầm, lúc này lại cảm thấy mặt mình nóng bừng, hỉ nương thì thì thầm bên tai: “Võ tướng là như vậy, phu nhân không cần hoảng.”
Hỉ nương thấy nàng bình tĩnh thì ấn tay nàng bảo nàng quỳ xuống trên cái đệm đỏ. Nàng quỳ xuống, cảm giác được tân lang cũng cầm lụa đỏ quỳ theo.
Đợi ba cặp quỳ xuống đối mặt nhau xong, quan lễ nghi bắt đầu hô: “Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái cao đường!”
“Phu thê giao bái!”
“Kết thúc buổi lễ!”
“Đưa vào động phòng!”
Những lời này vừa dứt, quan khách liền reo hò. Thoáng chốc vang lên những tiếng reo ồn ào đến rung nóc nhà: “Đưa vào động phòng! Đưa vào động phòng!”
Thấy cuối cùng cũng kết thúc buổi lễ, mọi người thở ra nhẹ nhõm. Ầm ĩ lâu như thế cuối cùng cũng chính thức bái đường thành thân.
Ba hỉ nương cũng thong thả, mỗi người tự chúc tân nương cát tường, sau đó trong những tiếng ồn ào đỡ tân nương đến tân phòng.
Mãi khi đến tân phòng, ngồi bên mép giường, Diêu Mật vẫn chưa tỉnh hồn lại, đã chính thức bái đường thành thân rồi sao? Chỉ nghe giọng nói của hỉ nương và a hoàn bên cạnh: “Chúc mừng phu nhân!”
Diêu Mật ‘ừ’ một tiếng, một năm trở lại đây, lòng lúc nào cũng căng như dây cung, đột nhiên nới lỏng. Đúng vậy, nàng tuy miệng nói không lấy chồng, nhưng luôn mong được gả đi. Nàng còn là chị em dâu với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, phủ tướng quân cũng hầu hết là người quen, niềm vui sướng này xuất phát từ tận đấy lòng.
Phạm Tinh ngồi ở mép giường hơi hoang mang, dần dần cũng trấn tĩnh lại, rốt cuộc đã gả, thật là không dễ gì!
Sử Tú Nhi ngồi trong tân phòng cũng vô cùng xúc động, cuối cùng cũng lấy chồng rồi.
Trời dần tối, Tạ Đằng tiến vào tân phòng, thấy tân nương ngồi bên giường không nhúc nhích, tuy biết đêm nay đã có thể đường đường chính chính ôm người đẹp vào lòng, nhưng tim vẫn nhảy loạn xạ, khuôn mặt tuấn lãng đỏ sẫm, tình ý vô bờ.
Hỉ nương đưa gậy cho Tạ Đằng, cười vui vẻ: “Mời tướng quân vén khăn!”
Tuy biết dưới khăn voan là Diêu Mật, nhưng tay vẫn run run, Tạ Đằng tự an ủi chính mình, lần đầu thành thân mà, căng thẳng là chuyện đương nhiên. Để che dấu sự thất thố của mình, Tạ Đằng trước không vén khăn, chỉ phất tay cho a hoàn và hỉ nương lui.
Tuy mới thành thân, nhưng thật ra một năm trước bọn họ đã động phòng, giờ chỉ là nghi thức nhưng cũng rất quan trọng. Hỉ nương nói vài câu cát tường rồi dẫn a hoàn lui xuống.
Đợi phòng ngủ yên tĩnh trở lại, Tạ Đằng vỗ vỗ mặt, sợ mùi rượu trên người mình quá nặng nên quạt vài cái rồi mới lên tiếng: “Ta vén khăn đây.” Nghe nói tân nương trang điểm rất xinh đẹp, vừa nhìn liền kinh ngạc, không biết Tiểu Mật trang điểm xinh đẹp đến nhường nào nhỉ?
Tạ Đằng không biết là, lúc hỉ nương bắt đầu thả lỏng tâm trạng, cũng đã dìu sai người, người ngồi trong tân phòng lúc này không phải Diêu Mật, mà là Sử Tú Nhi.
Tướng mạo huynh đệ Tạ gia tuy không giống nhau lắm, nhưng giọng nó lại có phần tương tự. Hơn nữa Tạ Đằng uống rượu, nói hơi ậm ừ khó nghe rõ. Sử Tú Nhi nghe giọng vốn hơi nghi ngờ, nhưng nghĩ lại, thường ngày ba huynh đệ họ Tạ nói giọng điệu nghe giống nhau, tiếng cũng tương tự, lúc này rượu vào tiếng hơi khác là chuyện bình thường.
Tạ Đằng nói xong, cầm gậy vén khăn voan, nhẹ nhàng hô: “Tiểu Mật!”
Sử Tú Nhi lúc này lại nghe rất rõ, nàng trợn mắt nhìn mặt Tạ Đằng, giọng nói vô cùng kinh hoảng: “Tướng quân, sao lại là ngài?”
Nghe được giọng nói khan khác, lại nhìn kĩ một chút, cây gậy trong tay Tạ Đằng suýt chút nữa thì rơi xuống đất, nói như mắc nghẹn: “Tiểu Mật đâu?” Ai lại đùa ta ác như vậy, dám dùng kế đánh tráo?
Một nơi khác, Tạ Thắng đẩy cửa tân phòng, thấy tân nương ngồi ở góc giường, cả người căng thẳng, hắn không khỏi cười, Tú Nhi xưa nay lớn mật, không ngờ lúc này lại khẩn trương như vậy. Hắn phất tay cho hỉ nương và a hoàn lui, không dùng gậy mà đi thẳng tới vén khăn, giọng nói dịu dàng: “Tú Nhi!”
“Nhị tướng quân?” Phạm Tinh ngẩng đầu không thể tin được nhìn Tạ Thắng, Tạ Nam đâu rồi? Chuyện này là sao?
Tạ Thắng đã nửa tỉnh nửa say, tân nương lại trang điểm rất đậm, giọng nói thì run rẩy khiến hắn nhất thời không đoán được người trước mắt là ai, chỉ thì thào hỏi: “Cô không phải là Tú Nhi? Cô là ai?”
“Ta là Phạm Tinh!” Phạm Tinh hết giật mình lại ngẩn người, tiếp theo hét ầm lên: “Nhầm rồi nhầm rồi!”
Tạ Nam lúc này đang vén khăn trùm đầu Diêu Mật, giọng nói tràn đầy tình cảm dịu dàng, động tác nghẹ nhàng cẩn thận, ánh mắt chân thành thâm tình nhìn tân nương.
Khăn voan vừa nhấc, Diêu Mật ngước mắt lên, mỉm cười nhìn tân lang.
Một hữu tình, một hữu ý, cây nến đỏ trên bàn tươi rói nhìn bọn họ.
Sau một khắc, tiếng kêu sợ hãi vang lên.
Tân khách còn chưa cáo từ thì đột nhiên được thông báo, huynh đệ Tạ gia muốn bái đường lần nữa, mời bọn họ làm chứng lại.
Sau một lúc lâu, ba huynh đệ Tạ gia dắt tân nương của họ ra, quan lễ nghi bắt đầu hô lại loạt “Nhất bái thiên địa, nhì bái cao đường, phu thê giao bái!”
Lúc này, tân nương không còn đội khăn voan, lớp trang điểm trên mặt cũng tẩy rửa sạch sẽ, nhìn thật thanh khiết dễ chịu.
Chuyện là thế nào? Đang tốt đẹp tại sao lại phải bái đường thêm lần nữa? Mọi người nghi ngờ, chốc sau liền có một suy đoán nhẹn bén: “Lẽ nào bọn họ dắt nhầm tân nương, bái sai đường?”
Lúc này, huynh đệ Tạ gia mỗi người đều giữ rịt tân nương của mình, dắt vào tân phòng.
Vừa vào phòng, Tạ Đằng đóng chặt cửa phòng, nâng mặt Diêu Mật lên ngắm kĩ, miệng lẩm bẩm: “Lúc này không sai người chứ?”
“Bây giờ không sai.” Diêu Mật ngước mắt cười trong ánh nến, tình cảm dịu dàng vô cùng.
Lòng Tạ Đằng run lên, cảm giác như có vật gì va chạm trog ngực, lại như không có, chỉ còn lại ngọt ngào, hắn xoa tay Diêu Mật, ôm nàng vào lòng.
Diêu Mật nghe tiếng tim Tạ Đằng đập dồn, cọ cọ trong ngực hắn, mỉm cười ngước mắt đối diện ánh mắt của Tạ Đằng. Nàng lại hơi chu miệng, thổi nhẹ bên môi Tạ Đằng, thì thầm: “Ta muốn mê đảo chàng!”
Tạ Đằng khàn khàn giọng: “Đến đi, nào phải lần đầu.” Vừa dứt lời liền kéo tay Diêu Mật vào thăm dò ngực mình, tay còn lại nhẹ xoa vai Diêu Mật.
Khẽ chạm cánh môi anh đào, một hương thơm lạ lùng kéo tới, tay chân Tạ Đằng tuy hơi nhũn, nhưng hắn vẫn kiên trì, thì thào: “Tiểu Mật, thuốc giải chỉ có công hiệu mười ngày thôi, ta bây giờ đã không còn sức lực. Nếu ta không vững, chuyện còn lại giao cho nàng.” Nói xong liền ngậm cánh môi mềm mại, trằn trọc tiến vào.
Có tài tử chiếm một vị trí tốt trên đỉnh lầu các, đang ghi chép lại khung cảnh tưng bừng này. Tài tử đang cặm cụi viết chợt nghe thấy một hồi xôn xao, không khỏi đứng dậy nhìn xuống, chỉ thấy hai bên kiệu hoa đột nhiên xuất hiện hai thị vệ nhảy lên dùng ô tán rộng che đỉnh kiệu. Nháy mắt lại một làn gió tanh hôi kéo tới, hắn còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy kiệu phu bước mà như bay, trong chớp mắt ba kiệu hoa đã đi xa vài chục bước tới chỗ an toàn.
Lúc này, Trần Vĩ và Trần Minh đã đánh ngất hai gã thích khách, kéo chúng tới góc khuất chờ quan phủ tới xử lí.
Chốc lát tự có thị vệ đi trước về phủ tướng quân báo cáo tình hình cho Tạ Đoạt Thạch.
“Trên lầu các đột nhiên bắn xuống một cây ngân châm, đúng lúc tướng quân đang khảy cành hoa quế. Ngài tiện tay vung lên, ngân châm liền cắm vào nhành quế, không làm ngài bị thương. Hai thanh đao nhỏ bắn về phía kiệu hoa thuộc hạ đã đỡ được, đúng lúc đó trên lầu các lại có người giội nước tiểu, hai huynh đệ đã dùng ô chặn lại, không có một giọt nước tiểu nào bắn vào kiệu hoa. Thuộc hạ tự biết hai thích khách kia đã có Trần Vĩ và Trần Minh lo liệu nên cầm đao đi ‘thăm hỏi’ kẻ đổ nước tiểu. Người đổ nước tiểu là Văn tiểu thư. Thuộc hạ biết không thể hù dọa, chỉ lướt đao qua cắt phăng phân nửa tóc nàng, nàng ta tự té xỉu. Tiểu Đao vẫn còn tức giận, đi ‘chăm sóc’ tên thị vệ bên người nàng, nhưng lại giội trệch nước tiểu lên người Văn tiểu thư khiến nàng tỉnh dậy. Nàng ta vừa tỉnh dậy ngửi thấy mùi tanh, lại lăn đùng ra ngất.”
Trong cung. Văn thái hậu nghe tin, tức giận đến đập bàn thét: “A đầu ngu xuẩn này. Phủ tướng quân là những người như thế nào? Nó muốn làm gì thì làm sao? Truyền lời của ta, a đầu này ở trong phủ tĩnh dưỡng, không được phép bước ra khỏi cửa. Nửa năm sau tìm cho nó vị hôn phu rồi gả ra ngoài đi!” Hiện nay huynh đệ Tạ gia như mặt trời trên đỉnh, Văn gia lại dần dần suy thái, nếu cứ để a đầu này tiếp tục ngang ngược ở kinh thành, sợ rằng lại chuốc họa cho Văn gia.
Huệ Tông hoàng đế nghe tin, thản nhiên nói: “Nên cho Văn tiểu thư một bài học.”
Lúc này, thiên hạ thái bình, võ tướng thế lớn, Huệ Tông hoàng đế không hy vọng Tạ Đằng liên hôn với quý nữ. Nay huynh đệ Tạ Đằng cưới con gái tiểu quan nơi khác, lại lập lời thề không nạp thiếp, cũng không kết bè kết đảng, đối với triều đình mà nói là chuyện rất may mắn. Đến nỗi để tiểu thư Văn gia đắc tội với Tạ Đằng hết lần này đến lần khác, gián tiếp khiến Văn gia và Tạ gia bất hòa. Hai nhà này bất hòa, Tạ Đằng sẽ không ngã về phía thái hậu, đế vị ông ngồi càng thêm ổn định.
Hoàng hậu tất nhiên là cùng một lòng với Huệ Tông hoàng đế: “Nhà mẹ đẻ của tỷ muội Diêu Mật không có thế lực, bản thân các nàng lại rất giỏi giang. Phải lôi kéo các nàng.”
Huệ Tông hoàng đế cười ha hả: “Thái tử đã tám tuổi rồi, không bằng chúng ta đợi Diêu Mật sinh nữ nhi rồi đón con gái nàng vào cung làm thái tử phi. Có Tạ Đằng làm nhạc phụ, ngôi vị thái tử tự nhiên vững chắc.
“Diêu Mật mới thành thân, ngài đã thương nhớ con gái người ta?” Hoàng hậu cười như không cười nói: “Chỉ là, tướng mạo của Tạ Đằng và Diêu Mật đều hoàn mỹ, nữ nhi sinh ra sẽ không kém chỗ nào. Tính ra cũng là một giai nhân tuyệt sắc.”
Thái hậu trải qua ba đời vua, có Văn gia tương trợ, thế lực những năm gần đây dù không bằng khi xưa nhưng cũng không thể khinh thường. Huệ Tông hoàng đế ít nhiều luôn đề phòng bà, ngài nghĩ, nếu Diêu Mật sinh con gái, phải cân nhắc làm thông gia. Chỉ cần lung lạc được Tạ Đằng, Thái hậu và Văn gia sẽ không dám ngông cuồng.
Cuối cùng, ba kiệu hoa cũng vòng hết nửa kinh thành, khắc một giờ Dậu đã đến cửa lớn phủ tướng quân.
Cỗ kiệu vừa dừng, huynh đệ Tạ gia bắt đầu đạp cửa kiệu, hỉ nương nhanh chóng đỡ tân nương, ba huynh đệ dùng lụa đỏ dắt tân nương của mình nhảy qua chậu than ở bậc cửa.
Tỷ muội Diêu Mật ở phủ tướng quân hơn nửa năm, tuy đầu trùm khăn nhưng vẫn không chút lo sợ, theo chỉ dẫn của hỉ nương, nhanh chóng tiến vào sảnh.
Tạ Đoạt Thạch nhìn ba cháu trai dùng lụa đỏ dắt tân nương vào cửa, ông vô cùng vui mừng, ngồi bình ổn ở chính giữa, đợi bọn họ bái đường.
Mấy phó tướng ồn ào: “Mau mau bái đường thành thân, mau mau đưa vào động phòng. Lão tướng quân đang chờ ẵm chắt đấy!”
Một võ tướng khác cười đùa: “Chớ quấy rầy chớ quấy rầy, không chừng tiểu tướng quân đã nằm trong bụng phu nhân. Các người đâu phải không biết, tướng quân và phu nhân đã là vợ chồng, bây giờ bái đường chỉ là nghi thức mà thôi.”
Miệng những võ tướng này đúng là không thể mọc hoa lan, cái gì cũng nói ra được. Diêu Mật lặng lẽ nói thầm, lúc này lại cảm thấy mặt mình nóng bừng, hỉ nương thì thì thầm bên tai: “Võ tướng là như vậy, phu nhân không cần hoảng.”
Hỉ nương thấy nàng bình tĩnh thì ấn tay nàng bảo nàng quỳ xuống trên cái đệm đỏ. Nàng quỳ xuống, cảm giác được tân lang cũng cầm lụa đỏ quỳ theo.
Đợi ba cặp quỳ xuống đối mặt nhau xong, quan lễ nghi bắt đầu hô: “Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái cao đường!”
“Phu thê giao bái!”
“Kết thúc buổi lễ!”
“Đưa vào động phòng!”
Những lời này vừa dứt, quan khách liền reo hò. Thoáng chốc vang lên những tiếng reo ồn ào đến rung nóc nhà: “Đưa vào động phòng! Đưa vào động phòng!”
Thấy cuối cùng cũng kết thúc buổi lễ, mọi người thở ra nhẹ nhõm. Ầm ĩ lâu như thế cuối cùng cũng chính thức bái đường thành thân.
Ba hỉ nương cũng thong thả, mỗi người tự chúc tân nương cát tường, sau đó trong những tiếng ồn ào đỡ tân nương đến tân phòng.
Mãi khi đến tân phòng, ngồi bên mép giường, Diêu Mật vẫn chưa tỉnh hồn lại, đã chính thức bái đường thành thân rồi sao? Chỉ nghe giọng nói của hỉ nương và a hoàn bên cạnh: “Chúc mừng phu nhân!”
Diêu Mật ‘ừ’ một tiếng, một năm trở lại đây, lòng lúc nào cũng căng như dây cung, đột nhiên nới lỏng. Đúng vậy, nàng tuy miệng nói không lấy chồng, nhưng luôn mong được gả đi. Nàng còn là chị em dâu với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, phủ tướng quân cũng hầu hết là người quen, niềm vui sướng này xuất phát từ tận đấy lòng.
Phạm Tinh ngồi ở mép giường hơi hoang mang, dần dần cũng trấn tĩnh lại, rốt cuộc đã gả, thật là không dễ gì!
Sử Tú Nhi ngồi trong tân phòng cũng vô cùng xúc động, cuối cùng cũng lấy chồng rồi.
Trời dần tối, Tạ Đằng tiến vào tân phòng, thấy tân nương ngồi bên giường không nhúc nhích, tuy biết đêm nay đã có thể đường đường chính chính ôm người đẹp vào lòng, nhưng tim vẫn nhảy loạn xạ, khuôn mặt tuấn lãng đỏ sẫm, tình ý vô bờ.
Hỉ nương đưa gậy cho Tạ Đằng, cười vui vẻ: “Mời tướng quân vén khăn!”
Tuy biết dưới khăn voan là Diêu Mật, nhưng tay vẫn run run, Tạ Đằng tự an ủi chính mình, lần đầu thành thân mà, căng thẳng là chuyện đương nhiên. Để che dấu sự thất thố của mình, Tạ Đằng trước không vén khăn, chỉ phất tay cho a hoàn và hỉ nương lui.
Tuy mới thành thân, nhưng thật ra một năm trước bọn họ đã động phòng, giờ chỉ là nghi thức nhưng cũng rất quan trọng. Hỉ nương nói vài câu cát tường rồi dẫn a hoàn lui xuống.
Đợi phòng ngủ yên tĩnh trở lại, Tạ Đằng vỗ vỗ mặt, sợ mùi rượu trên người mình quá nặng nên quạt vài cái rồi mới lên tiếng: “Ta vén khăn đây.” Nghe nói tân nương trang điểm rất xinh đẹp, vừa nhìn liền kinh ngạc, không biết Tiểu Mật trang điểm xinh đẹp đến nhường nào nhỉ?
Tạ Đằng không biết là, lúc hỉ nương bắt đầu thả lỏng tâm trạng, cũng đã dìu sai người, người ngồi trong tân phòng lúc này không phải Diêu Mật, mà là Sử Tú Nhi.
Tướng mạo huynh đệ Tạ gia tuy không giống nhau lắm, nhưng giọng nó lại có phần tương tự. Hơn nữa Tạ Đằng uống rượu, nói hơi ậm ừ khó nghe rõ. Sử Tú Nhi nghe giọng vốn hơi nghi ngờ, nhưng nghĩ lại, thường ngày ba huynh đệ họ Tạ nói giọng điệu nghe giống nhau, tiếng cũng tương tự, lúc này rượu vào tiếng hơi khác là chuyện bình thường.
Tạ Đằng nói xong, cầm gậy vén khăn voan, nhẹ nhàng hô: “Tiểu Mật!”
Sử Tú Nhi lúc này lại nghe rất rõ, nàng trợn mắt nhìn mặt Tạ Đằng, giọng nói vô cùng kinh hoảng: “Tướng quân, sao lại là ngài?”
Nghe được giọng nói khan khác, lại nhìn kĩ một chút, cây gậy trong tay Tạ Đằng suýt chút nữa thì rơi xuống đất, nói như mắc nghẹn: “Tiểu Mật đâu?” Ai lại đùa ta ác như vậy, dám dùng kế đánh tráo?
Một nơi khác, Tạ Thắng đẩy cửa tân phòng, thấy tân nương ngồi ở góc giường, cả người căng thẳng, hắn không khỏi cười, Tú Nhi xưa nay lớn mật, không ngờ lúc này lại khẩn trương như vậy. Hắn phất tay cho hỉ nương và a hoàn lui, không dùng gậy mà đi thẳng tới vén khăn, giọng nói dịu dàng: “Tú Nhi!”
“Nhị tướng quân?” Phạm Tinh ngẩng đầu không thể tin được nhìn Tạ Thắng, Tạ Nam đâu rồi? Chuyện này là sao?
Tạ Thắng đã nửa tỉnh nửa say, tân nương lại trang điểm rất đậm, giọng nói thì run rẩy khiến hắn nhất thời không đoán được người trước mắt là ai, chỉ thì thào hỏi: “Cô không phải là Tú Nhi? Cô là ai?”
“Ta là Phạm Tinh!” Phạm Tinh hết giật mình lại ngẩn người, tiếp theo hét ầm lên: “Nhầm rồi nhầm rồi!”
Tạ Nam lúc này đang vén khăn trùm đầu Diêu Mật, giọng nói tràn đầy tình cảm dịu dàng, động tác nghẹ nhàng cẩn thận, ánh mắt chân thành thâm tình nhìn tân nương.
Khăn voan vừa nhấc, Diêu Mật ngước mắt lên, mỉm cười nhìn tân lang.
Một hữu tình, một hữu ý, cây nến đỏ trên bàn tươi rói nhìn bọn họ.
Sau một khắc, tiếng kêu sợ hãi vang lên.
Tân khách còn chưa cáo từ thì đột nhiên được thông báo, huynh đệ Tạ gia muốn bái đường lần nữa, mời bọn họ làm chứng lại.
Sau một lúc lâu, ba huynh đệ Tạ gia dắt tân nương của họ ra, quan lễ nghi bắt đầu hô lại loạt “Nhất bái thiên địa, nhì bái cao đường, phu thê giao bái!”
Lúc này, tân nương không còn đội khăn voan, lớp trang điểm trên mặt cũng tẩy rửa sạch sẽ, nhìn thật thanh khiết dễ chịu.
Chuyện là thế nào? Đang tốt đẹp tại sao lại phải bái đường thêm lần nữa? Mọi người nghi ngờ, chốc sau liền có một suy đoán nhẹn bén: “Lẽ nào bọn họ dắt nhầm tân nương, bái sai đường?”
Lúc này, huynh đệ Tạ gia mỗi người đều giữ rịt tân nương của mình, dắt vào tân phòng.
Vừa vào phòng, Tạ Đằng đóng chặt cửa phòng, nâng mặt Diêu Mật lên ngắm kĩ, miệng lẩm bẩm: “Lúc này không sai người chứ?”
“Bây giờ không sai.” Diêu Mật ngước mắt cười trong ánh nến, tình cảm dịu dàng vô cùng.
Lòng Tạ Đằng run lên, cảm giác như có vật gì va chạm trog ngực, lại như không có, chỉ còn lại ngọt ngào, hắn xoa tay Diêu Mật, ôm nàng vào lòng.
Diêu Mật nghe tiếng tim Tạ Đằng đập dồn, cọ cọ trong ngực hắn, mỉm cười ngước mắt đối diện ánh mắt của Tạ Đằng. Nàng lại hơi chu miệng, thổi nhẹ bên môi Tạ Đằng, thì thầm: “Ta muốn mê đảo chàng!”
Tạ Đằng khàn khàn giọng: “Đến đi, nào phải lần đầu.” Vừa dứt lời liền kéo tay Diêu Mật vào thăm dò ngực mình, tay còn lại nhẹ xoa vai Diêu Mật.
Khẽ chạm cánh môi anh đào, một hương thơm lạ lùng kéo tới, tay chân Tạ Đằng tuy hơi nhũn, nhưng hắn vẫn kiên trì, thì thào: “Tiểu Mật, thuốc giải chỉ có công hiệu mười ngày thôi, ta bây giờ đã không còn sức lực. Nếu ta không vững, chuyện còn lại giao cho nàng.” Nói xong liền ngậm cánh môi mềm mại, trằn trọc tiến vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook