Mị Hương
-
Chương 76: Hoa giá
“Tiểu Mật, Tiểu Mật!” Tạ Đằng thấy ba hỉ nương dìu ba tân nương vận trang phục giống như nhau khiến hắn không biết đâu là Diêu Mật, không khỏi gọi hai tiếng rồi sai kiệu phu nhắc nhở hỉ nương: “Dẫn Tiểu Mật đến đây, đừng nhầm người!”
Hỉ nương tươi cười: “Sao nhầm được chứ? Tướng quân yên tâm!”
Diêu Mật nghe thấy giọng Tạ Đằng thì mỉm cười, dù cách lớp khăn voan đỏ nhưng nàng vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khẩn trương của Tạ Đằng.
Tạ Thắng và Tạ Nam cũng lo lắng nhìn hỉ nương, nhìn hỉ nương dìu tân nương lên kiệu hai người vẫn chưa yên tâm gọi một tiếng xác nhận người trong kiệu là thê tử của mình mới vui vẻ trở lại.
Năm ngoái trong kinh thành có hai tỷ muội cùng gả lên nhầm kiệu hoa, bái nhầm đường, vào động nhầm phòng, hai nhà không biết làm sao đành sai thì cho sai luôn. Huynh đệ họ thấy ba tân nương như vậy khó mà không bận tâm. Đừng nhầm mà! Gả cùng một nhà, phải xuôi chèo mát mái chứ!
Tạ Đằng không quan tâm trước mặt có bao nhiêu người, tháo ngọc bội trên người đặt vào tay Diêu Mật: “Nàng cầm lấy, ta nhìn thấy trong tay ai có ngọc bội sẽ biết đó là nàng. Hôm nay người đông, sợ lại nhận nhầm!”
Thấy Tạ Đằng cẩn thận như vậy, Diêu Mật cố gắng nén cười ‘ừ’ một tiếng nhận ngọc bội nắm chặt trong tay, lại cuộn tua quanh ngón tay để chắc chắn không rơi, lúc này mới nói: “Chàng chớ lo, khi bái đường gọi tiếng là được rồi.”
Tạ Đằng cười hì hì, thấy Cố phu nhân bước tới hắn thì ngừng nói.
Đến lúc này, Cố phu nhân lại có chút không kiềm được, đi vài ba bước đến trước mặt Tạ Đằng, nhỏ giọng nói: “Tướng quân, tính tình Tiểu Mật hơi bướng bỉnh, mong cậu bao dung nó nhiều hơn. Sau này chúng ta rời kinh, nó không có nhà mẹ đẻ, còn xin cậu…”
Tạ Đằng vội đáp: “Nhạc mẫu yên tâm, ta nhất định sẽ đối tốt với Tiểu Mật, sẽ không để nàng chịu oan uổng.”
Sử di nương và Phạm di nương cũng dặn dò Tạ Thắng và Tạ Nam rằng giao con gái cho hai người, mong hai người sẽ đối xử tốt với nó.
Đám Diêu lão gia đứng một bên âm thầm lắc đầu, mối hôn sự này kéo dài từ năm ngoái đến năm nay mới thành công, con gái mình rõ ràng đã ăn huynh đệ Tạ Đằng sạch sẽ từ trong ra ngoài rồi mà còn lo lắng cái gì? Con gái được gả cho người như vậy phải cười vui vẻ mới phải! Sao lại không mau để tướng quân lấy vợ chứ? Kẻo lỡ giờ lành bây giờ.
Chốc lát đã có người tới nhắc nhở, Cố phu nhân mới buông tha Tạ Đằng, để hắn cưỡi ngựa dẫn kiệu hoa xuất môn.
Vì Diêu phủ quá gần phủ tướng quân, kiệu phu quyết định đi vòng để khắp kinh thành được xem lễ cho thỏa mắt, được ngắm thật kĩ nghi thức đón dâu của ba vị tướng quân. Lúc cỗ kiệu vòng tới gần Hoàng Hạc lâu thì cố ý đi chậm lại, trống nhạc càng thêm tưng bừng, làm đủ kiểu khoe khoang.
Ba tướng quân nước Đại Ngụy cùng nhau rước dâu, việc trọng đại như vậy há có thể không xem sao? Vừa mới giờ Ngọ, trai gái kinh thành kết bạn xuất môn, rầm rộ kéo nhau đi xem ba huynh đệ Tạ Đằng đón dâu. Vài vị thiếu nữ chưa đính hôn lại mang tâm trạng nghi ngờ, tỷ muội Diêu Mật chẳng qua là con gái tiểu quan nơi khác, chỉ có duyên gặp gỡ đã được làm phu nhân ba huynh đệ Tạ gia, còn khiến ba huynh đệ Tạ gia phát thệ không nạp thiếp, thật may mắn biết nhường nào? Các nàng dù thế nào cũng phải xuất môn đưa gả, ngầm trợ uy, cổ vũ tỷ muội Diêu Mật.
Một đám cô nương đã sớm chờ trên đỉnh Hoàng Hạc lâu, dùng khăn tay quấn cành hoa quế, mắt lại nhìn chúng thiếu niên đi bên dưới.
Kinh thành xưa nay có tục lệ, khi kiệu hoa đi ngang Hoàng Hạc lâu, các cô nương ngồi xem lễ trên lầu các nếu nhìn trúng thanh niên nhà ai có thể ném khăn tay, nếu thanh niên bị ném trúng cũng vừa ý cô nương ấy thì bẻ hoa quế đáp lễ. Còn nếu không nhìn trúng thì lặng lẽ trả khăn tay cho người ta và nói: “Khăn tay của cô nương vô ý rơi xuống, mỗ đã nhặt giúp cô nương. Chúc cô nương sớm tìm được lương duyên nhứ ý vân vân và mây mây.”
Lúc này, đám cô nương trên lầu các xì xào bàn tán: “Diêu Mật may mắn quá, được tướng quân bày tỏ trước mặt đông người, nở mày nở mặt gả đi, bây giờ những quý nữ trong kinh thành từng bắt nạt nàng ta mất hết thể diện rồi nhỉ?”
“Những tiểu thư khác thì thôi chứ Văn tiểu thư lần này sợ là không còn mặt mũi nào đi gặp người khác. Không phải là nàng ta trước đây thường suốt ngày tới phủ tướng quân, rồi ngấm ngầm tuyên bố nhất định sẽ khiến tướng quân quỳ dưới gấu quần nàng ta sao? Kết quả thì thế nào, tướng quân nhìn cũng không buồn nhìn nàng ta. Lần trước càng hay hơn, nàng ta muốn hãm hãi Diêu Mật lại bị gậy ông đập lưng ông.”
“Nói vậy là thế nào, nói vậy là thế nào? Sao chúng ta lại không biết?”
“Có hôm ta tới Tô phủ, vô tình nghe nữ quyến Tô phủ nhắc tới. Khi đó người ta khong cho đi phao chuyện này, các cô mới không biết.”
Cô nương nọ nói xong lại kể chuyện ở Diêu phủ, Văn tiểu thư muốn hãm hại Diêu Mật, rốt cuộc lại bị Tạ Đằng nhìn thấu khiến nàng ta bị uống hỏa long tán và rơi xuống nước.
Mấy cô nương khác nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Gan nàng ta thật không nhỏ, tướng quân ở đó mà dám ra tay hại người cơ à?”
“Các cô nói xem, với tính khí của Văn tiểu thư, bị nhục mặt như vậy có cứ thế mà thu tay không?” Một cô nương khác nghi ngờ vân vê khăn tay nói: “Dù không dám làm công khai, cũng ngấm ngầm hạ thủ chứ nhỉ?”
Văn tiểu thư lúc này đang ở một lầu các khác dặn dò thị vệ: “Đợi kiệu hoa đi qua ngươi xối thứ này xuống, ngươi cứ xối phần ngươi, có gì ta chịu trách nhiệm.”
“Tiểu thu, ngày đại hỉ của tướng quân mà xảy ra chuyện thế này, không chỉ tướng quân điều tra, ngay cả trong cung cũng sẽ nhúng tay vào. Đến lúc đó thái hậu nương nương hỏi chúng ta, chúng ta…” Thị vệ khó xử, tính tình của tiểu thư rất tùy hứng, Tạ gia như mặt trời ban trưa, cớ gì phải đắc tội bọn họ?
“Ngươi không xối, ta xối.” Văn tiểu thư lạnh lùng hừ một tiếng, nàng nhất định phải khiến Diêu Mật bại trận trong ngày đại hôn, cả đời không quên được chuyện này! Nàng không giết người không khiến người bị thương, nàng chỉ giội đồ, dù cho bị bắt được, cùng lắm là mắng chửi vài câu, chứ làm gì được nàng?
Trong góc tối của lầu các có hai người đàn ông đang cầm vọng viễn đồng nhìn kiệu hoa đi tới, một người trong đó lên tiếng: “Lần trước chết hai gã cao thủ, Đột Hoa vương gia trở về đại phát cuồng tính thật sao?”
Người còn lại trầm mặc một chút rồi trả lời: “Chúng ta tuy là nội ứng nhưng bây giờ hai nước đã kí hòa ước, không thể lộ mặt, nếu không sẽ khiến người ta nghi ngờ.”
“Đương nhiên, nhưng dù sao cũng phải khiến Tạ Đằng ăn nhục vào ngày đón dâu rồi báo cho Đột Hoa vương gia biết, nếu không…”
Sau khi hai nước kí hòa ước, ám tuyến trong cung không cón nhiều tác dụng, mấy ngày nay không làm được gì để Đột Hoa vương gia cao hứng, nếu bọn họ lại tiếp tục không lập được công, e rằng phải cút đầu về. Có công trở về dĩ nhiên nở mày nở mặt. Không có công, chỉ sợ sau này phải khổ dài dài.
Bọn họ đang trò chuyện chợt nghe một trận cười vang, thò đầu nhìn qua thì thấy một cô nương béo quang vừa minh chính đại ném khăn tay quấn nhành quế xuống đầu một vị lang quân tuấn tú đang đi ngang qua, đức lang quân ấy vừa nhìn lên, nàng ta lập tức báo tên, giống như chắc chắn rằng đức lang quân ấy sẽ đến phủ cầu hôn nàng ta vậy.
Có người cười đùa: “Cô nương béo đó là họ hàng xa của Văn gia, tự tin lắm nha! Chỉ là sao nàng ta không biết nghĩ một chút, thiếu gia anh tuấn người ta là biểu ca của tướng quân phu nhân đấy! Có lai lịch vậy sao mà để ý nàng ta chứ?”
Thiếu gia tuấn lãng ấy chính là ca ca Cố Mỹ Tuyết, lúc này đang dẫn muội muội đi xem lễ, tính ngắt hoa quế dỗ muội muội mình cười, không ngờ lại bị người ta ném cho một đầu đầy hoa quế. Hắn ngẩng lên thấy cô nương ném hoa là một vị họ hàng Văn gia tộc tên Văn Tuyết Mai thì nhíu mày, sai hạ nhân trả hoa lại rồi quay đầu bỏ đi, một lời khách sáo cũng không buồn mở miệng.
Trong tiếng cười đùa, trống nhạc dần vang dội, kiệu qua đã đến bên này.
Người xem lễ trên lầu các đều tung nhành quế, đồng thanh hô lớn: “Hoa quế, hoa quế, chúc phu nhân sớm sinh quý tử!”
Cánh hoa bay lả tả, hương hoa quế thấm mát lòng người. Nhiều cô nương phủ gia muốn tung cổ vũ nhưng cuối cùng giữ khăn tay lại chờ nhìn trúng trai tráng nhà ai thì nhân cơ hội ném xuống dưới.
Diêu Mật ngồi trong kiệu nghe thấy âm thanh chúc phúc, lại ngửi mùi hoa quế, không khỏi cười khẽ. Lại nghe trong tiếng tung hô có người reo lên: “Này, không được chen lấn, coi chừng ngã vào tướng quân phu nhân đấy!”
Một trận cười to vang lên, có người lên tiếng: “Phu nhân tướng quân nên cười vui vẻ nha, đợi hơn một năm nay cuối cũng cũng đợi được kiệu hoa của tướng quân!”
“Xì, nói vậy là không đúng, phải là tướng quân đợi hơn một năm cuối cùng cũng đợi được phu nhân gật đầu chịu gả mới phải. Nếu tướng quân không bày tỏ trước mặt đông người, phu nhân mà chịu gả à!” Một giọng nói đanh đá vang lên.
“Được rồi được rồi, nữ tử các người lợi hại lắm! Nghĩ không lấy chồng liền không lấy, khiến chúng ta phải khổ theo!”
“Quan phủ hết ép phối, sau này mấy người nhớ coi chừng. Dù sao nữ tử nhiều, tất cả không lấy chồng cũng không đáng việc gì.”
“Đừng, phải gả chứ! Cùng lắm thì ta tỏ tình trước nhiều người là được chứ gì!”
“Xí, người tưởng người là tướng quân à, tỏ tình trước nhiều người là bà đây động tâm sao?”
Diêu Mật loáng thoáng nghe được tiếng mọi người ồn ào thì khẽ mỉm cười. Tuy nàng lần đầu tiên gả đi nhưng lại không ngượng ngùng giống những cô nương khác, chỉ là tim hơi đập loạn.
Sử Tú Nhi ngồi trong kiệu nghe thấy tiếng cười nói, không khỏi cúi đầu cười, lặng lẽ vén khăn đội đầu rồi thả xuống. Một năm trước, nàng thế nào cũng cũng tin được sẽ có ngày nàng gả cho Tạ Thắng. Hôm nay tâm nguyện đã thành, niềm vui sướng này muốn giấu cũng không giấu được.
Phạm Tinh thì cười ngây ngô dưới khăn trùm đầu, được gả cho một vị hôn phu tốt như thế, ông trời coi như cũng biết mở mắt.
Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn hộ tống phía sau đội ngũ, thì thầm với nhau: “Nữ tử kinh thành ái mộ tướng quân rất đông, sợ rằng các nàng lại bất ngờ quấy phá. Chúng ta phải cẩn thận.”
Cố Đông Du thấp giọng nói: “Chuyện khác không lo, chỉ lo trong các nàng ta có người không tung tung hoa quế mà tung cái khác kìa.”
“Yên tâm, với bản lĩnh của tướng quân sẽ không để người ta ném đồ làm loạn. Vả lại thị vệ phủ tướng quân đã lên cao quan sát, người khác không ném bậy được đâu.”
Từng có kiệu hoa đi qua Hoàng Hạc lâu bị người trong lầu các nguyền rủa giội nước tiểu, sau này kiệu hoa nào đi qua đều phải vô cùng cẩn thận. Cố Đông Cẩn không phải không lo lắng, chỉ là nghĩ đến Tạ Đằng không giống người thường, hẳn là không có người nào dám xui xẻo đụng hắn tại đây đâu.
Kiệu hoa vòng qua góc này, người phủ tướng quân thật ra có đề phòng. Trần Vĩ và Trần Minh sớm đã giữ chỗ trong một góc lầu các, tuần tra xung quanh. Lần trước Đột Hoa vương gia thảm bại rời kinh, tất nhiên sẽ có hậu lễ. Tướng quân đoán hắn để lại nội tuyến ở kinh thành, tướng quân muốn nhân ngày đại hôn dụ nội tuyến của hắn ra, tiêu diệt một mẻ.
Hai đại hán trong lầu các không biết Trần Vĩ và Trần Minh mai phục ở phía sau, một gã giơ tay phóng ngân châm xuống bụng con ngựa Tạ Đằng đang cưỡi. Gã còn lại – thanh đao sắc bén trong tay hắn rít gió phân thành hai đường đâm tới Diêu Mật trong kiệu hoa.
Cùng lúc đó, Văn tiểu thư lệnh thị vệ hắt nước tiểu trong thùng xuống kiệu hoa, muốn dội vào Diêu Mật khiến nàng một thân tanh hôi, cả đời không thể quên.
Hỉ nương tươi cười: “Sao nhầm được chứ? Tướng quân yên tâm!”
Diêu Mật nghe thấy giọng Tạ Đằng thì mỉm cười, dù cách lớp khăn voan đỏ nhưng nàng vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khẩn trương của Tạ Đằng.
Tạ Thắng và Tạ Nam cũng lo lắng nhìn hỉ nương, nhìn hỉ nương dìu tân nương lên kiệu hai người vẫn chưa yên tâm gọi một tiếng xác nhận người trong kiệu là thê tử của mình mới vui vẻ trở lại.
Năm ngoái trong kinh thành có hai tỷ muội cùng gả lên nhầm kiệu hoa, bái nhầm đường, vào động nhầm phòng, hai nhà không biết làm sao đành sai thì cho sai luôn. Huynh đệ họ thấy ba tân nương như vậy khó mà không bận tâm. Đừng nhầm mà! Gả cùng một nhà, phải xuôi chèo mát mái chứ!
Tạ Đằng không quan tâm trước mặt có bao nhiêu người, tháo ngọc bội trên người đặt vào tay Diêu Mật: “Nàng cầm lấy, ta nhìn thấy trong tay ai có ngọc bội sẽ biết đó là nàng. Hôm nay người đông, sợ lại nhận nhầm!”
Thấy Tạ Đằng cẩn thận như vậy, Diêu Mật cố gắng nén cười ‘ừ’ một tiếng nhận ngọc bội nắm chặt trong tay, lại cuộn tua quanh ngón tay để chắc chắn không rơi, lúc này mới nói: “Chàng chớ lo, khi bái đường gọi tiếng là được rồi.”
Tạ Đằng cười hì hì, thấy Cố phu nhân bước tới hắn thì ngừng nói.
Đến lúc này, Cố phu nhân lại có chút không kiềm được, đi vài ba bước đến trước mặt Tạ Đằng, nhỏ giọng nói: “Tướng quân, tính tình Tiểu Mật hơi bướng bỉnh, mong cậu bao dung nó nhiều hơn. Sau này chúng ta rời kinh, nó không có nhà mẹ đẻ, còn xin cậu…”
Tạ Đằng vội đáp: “Nhạc mẫu yên tâm, ta nhất định sẽ đối tốt với Tiểu Mật, sẽ không để nàng chịu oan uổng.”
Sử di nương và Phạm di nương cũng dặn dò Tạ Thắng và Tạ Nam rằng giao con gái cho hai người, mong hai người sẽ đối xử tốt với nó.
Đám Diêu lão gia đứng một bên âm thầm lắc đầu, mối hôn sự này kéo dài từ năm ngoái đến năm nay mới thành công, con gái mình rõ ràng đã ăn huynh đệ Tạ Đằng sạch sẽ từ trong ra ngoài rồi mà còn lo lắng cái gì? Con gái được gả cho người như vậy phải cười vui vẻ mới phải! Sao lại không mau để tướng quân lấy vợ chứ? Kẻo lỡ giờ lành bây giờ.
Chốc lát đã có người tới nhắc nhở, Cố phu nhân mới buông tha Tạ Đằng, để hắn cưỡi ngựa dẫn kiệu hoa xuất môn.
Vì Diêu phủ quá gần phủ tướng quân, kiệu phu quyết định đi vòng để khắp kinh thành được xem lễ cho thỏa mắt, được ngắm thật kĩ nghi thức đón dâu của ba vị tướng quân. Lúc cỗ kiệu vòng tới gần Hoàng Hạc lâu thì cố ý đi chậm lại, trống nhạc càng thêm tưng bừng, làm đủ kiểu khoe khoang.
Ba tướng quân nước Đại Ngụy cùng nhau rước dâu, việc trọng đại như vậy há có thể không xem sao? Vừa mới giờ Ngọ, trai gái kinh thành kết bạn xuất môn, rầm rộ kéo nhau đi xem ba huynh đệ Tạ Đằng đón dâu. Vài vị thiếu nữ chưa đính hôn lại mang tâm trạng nghi ngờ, tỷ muội Diêu Mật chẳng qua là con gái tiểu quan nơi khác, chỉ có duyên gặp gỡ đã được làm phu nhân ba huynh đệ Tạ gia, còn khiến ba huynh đệ Tạ gia phát thệ không nạp thiếp, thật may mắn biết nhường nào? Các nàng dù thế nào cũng phải xuất môn đưa gả, ngầm trợ uy, cổ vũ tỷ muội Diêu Mật.
Một đám cô nương đã sớm chờ trên đỉnh Hoàng Hạc lâu, dùng khăn tay quấn cành hoa quế, mắt lại nhìn chúng thiếu niên đi bên dưới.
Kinh thành xưa nay có tục lệ, khi kiệu hoa đi ngang Hoàng Hạc lâu, các cô nương ngồi xem lễ trên lầu các nếu nhìn trúng thanh niên nhà ai có thể ném khăn tay, nếu thanh niên bị ném trúng cũng vừa ý cô nương ấy thì bẻ hoa quế đáp lễ. Còn nếu không nhìn trúng thì lặng lẽ trả khăn tay cho người ta và nói: “Khăn tay của cô nương vô ý rơi xuống, mỗ đã nhặt giúp cô nương. Chúc cô nương sớm tìm được lương duyên nhứ ý vân vân và mây mây.”
Lúc này, đám cô nương trên lầu các xì xào bàn tán: “Diêu Mật may mắn quá, được tướng quân bày tỏ trước mặt đông người, nở mày nở mặt gả đi, bây giờ những quý nữ trong kinh thành từng bắt nạt nàng ta mất hết thể diện rồi nhỉ?”
“Những tiểu thư khác thì thôi chứ Văn tiểu thư lần này sợ là không còn mặt mũi nào đi gặp người khác. Không phải là nàng ta trước đây thường suốt ngày tới phủ tướng quân, rồi ngấm ngầm tuyên bố nhất định sẽ khiến tướng quân quỳ dưới gấu quần nàng ta sao? Kết quả thì thế nào, tướng quân nhìn cũng không buồn nhìn nàng ta. Lần trước càng hay hơn, nàng ta muốn hãm hãi Diêu Mật lại bị gậy ông đập lưng ông.”
“Nói vậy là thế nào, nói vậy là thế nào? Sao chúng ta lại không biết?”
“Có hôm ta tới Tô phủ, vô tình nghe nữ quyến Tô phủ nhắc tới. Khi đó người ta khong cho đi phao chuyện này, các cô mới không biết.”
Cô nương nọ nói xong lại kể chuyện ở Diêu phủ, Văn tiểu thư muốn hãm hại Diêu Mật, rốt cuộc lại bị Tạ Đằng nhìn thấu khiến nàng ta bị uống hỏa long tán và rơi xuống nước.
Mấy cô nương khác nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Gan nàng ta thật không nhỏ, tướng quân ở đó mà dám ra tay hại người cơ à?”
“Các cô nói xem, với tính khí của Văn tiểu thư, bị nhục mặt như vậy có cứ thế mà thu tay không?” Một cô nương khác nghi ngờ vân vê khăn tay nói: “Dù không dám làm công khai, cũng ngấm ngầm hạ thủ chứ nhỉ?”
Văn tiểu thư lúc này đang ở một lầu các khác dặn dò thị vệ: “Đợi kiệu hoa đi qua ngươi xối thứ này xuống, ngươi cứ xối phần ngươi, có gì ta chịu trách nhiệm.”
“Tiểu thu, ngày đại hỉ của tướng quân mà xảy ra chuyện thế này, không chỉ tướng quân điều tra, ngay cả trong cung cũng sẽ nhúng tay vào. Đến lúc đó thái hậu nương nương hỏi chúng ta, chúng ta…” Thị vệ khó xử, tính tình của tiểu thư rất tùy hứng, Tạ gia như mặt trời ban trưa, cớ gì phải đắc tội bọn họ?
“Ngươi không xối, ta xối.” Văn tiểu thư lạnh lùng hừ một tiếng, nàng nhất định phải khiến Diêu Mật bại trận trong ngày đại hôn, cả đời không quên được chuyện này! Nàng không giết người không khiến người bị thương, nàng chỉ giội đồ, dù cho bị bắt được, cùng lắm là mắng chửi vài câu, chứ làm gì được nàng?
Trong góc tối của lầu các có hai người đàn ông đang cầm vọng viễn đồng nhìn kiệu hoa đi tới, một người trong đó lên tiếng: “Lần trước chết hai gã cao thủ, Đột Hoa vương gia trở về đại phát cuồng tính thật sao?”
Người còn lại trầm mặc một chút rồi trả lời: “Chúng ta tuy là nội ứng nhưng bây giờ hai nước đã kí hòa ước, không thể lộ mặt, nếu không sẽ khiến người ta nghi ngờ.”
“Đương nhiên, nhưng dù sao cũng phải khiến Tạ Đằng ăn nhục vào ngày đón dâu rồi báo cho Đột Hoa vương gia biết, nếu không…”
Sau khi hai nước kí hòa ước, ám tuyến trong cung không cón nhiều tác dụng, mấy ngày nay không làm được gì để Đột Hoa vương gia cao hứng, nếu bọn họ lại tiếp tục không lập được công, e rằng phải cút đầu về. Có công trở về dĩ nhiên nở mày nở mặt. Không có công, chỉ sợ sau này phải khổ dài dài.
Bọn họ đang trò chuyện chợt nghe một trận cười vang, thò đầu nhìn qua thì thấy một cô nương béo quang vừa minh chính đại ném khăn tay quấn nhành quế xuống đầu một vị lang quân tuấn tú đang đi ngang qua, đức lang quân ấy vừa nhìn lên, nàng ta lập tức báo tên, giống như chắc chắn rằng đức lang quân ấy sẽ đến phủ cầu hôn nàng ta vậy.
Có người cười đùa: “Cô nương béo đó là họ hàng xa của Văn gia, tự tin lắm nha! Chỉ là sao nàng ta không biết nghĩ một chút, thiếu gia anh tuấn người ta là biểu ca của tướng quân phu nhân đấy! Có lai lịch vậy sao mà để ý nàng ta chứ?”
Thiếu gia tuấn lãng ấy chính là ca ca Cố Mỹ Tuyết, lúc này đang dẫn muội muội đi xem lễ, tính ngắt hoa quế dỗ muội muội mình cười, không ngờ lại bị người ta ném cho một đầu đầy hoa quế. Hắn ngẩng lên thấy cô nương ném hoa là một vị họ hàng Văn gia tộc tên Văn Tuyết Mai thì nhíu mày, sai hạ nhân trả hoa lại rồi quay đầu bỏ đi, một lời khách sáo cũng không buồn mở miệng.
Trong tiếng cười đùa, trống nhạc dần vang dội, kiệu qua đã đến bên này.
Người xem lễ trên lầu các đều tung nhành quế, đồng thanh hô lớn: “Hoa quế, hoa quế, chúc phu nhân sớm sinh quý tử!”
Cánh hoa bay lả tả, hương hoa quế thấm mát lòng người. Nhiều cô nương phủ gia muốn tung cổ vũ nhưng cuối cùng giữ khăn tay lại chờ nhìn trúng trai tráng nhà ai thì nhân cơ hội ném xuống dưới.
Diêu Mật ngồi trong kiệu nghe thấy âm thanh chúc phúc, lại ngửi mùi hoa quế, không khỏi cười khẽ. Lại nghe trong tiếng tung hô có người reo lên: “Này, không được chen lấn, coi chừng ngã vào tướng quân phu nhân đấy!”
Một trận cười to vang lên, có người lên tiếng: “Phu nhân tướng quân nên cười vui vẻ nha, đợi hơn một năm nay cuối cũng cũng đợi được kiệu hoa của tướng quân!”
“Xì, nói vậy là không đúng, phải là tướng quân đợi hơn một năm cuối cùng cũng đợi được phu nhân gật đầu chịu gả mới phải. Nếu tướng quân không bày tỏ trước mặt đông người, phu nhân mà chịu gả à!” Một giọng nói đanh đá vang lên.
“Được rồi được rồi, nữ tử các người lợi hại lắm! Nghĩ không lấy chồng liền không lấy, khiến chúng ta phải khổ theo!”
“Quan phủ hết ép phối, sau này mấy người nhớ coi chừng. Dù sao nữ tử nhiều, tất cả không lấy chồng cũng không đáng việc gì.”
“Đừng, phải gả chứ! Cùng lắm thì ta tỏ tình trước nhiều người là được chứ gì!”
“Xí, người tưởng người là tướng quân à, tỏ tình trước nhiều người là bà đây động tâm sao?”
Diêu Mật loáng thoáng nghe được tiếng mọi người ồn ào thì khẽ mỉm cười. Tuy nàng lần đầu tiên gả đi nhưng lại không ngượng ngùng giống những cô nương khác, chỉ là tim hơi đập loạn.
Sử Tú Nhi ngồi trong kiệu nghe thấy tiếng cười nói, không khỏi cúi đầu cười, lặng lẽ vén khăn đội đầu rồi thả xuống. Một năm trước, nàng thế nào cũng cũng tin được sẽ có ngày nàng gả cho Tạ Thắng. Hôm nay tâm nguyện đã thành, niềm vui sướng này muốn giấu cũng không giấu được.
Phạm Tinh thì cười ngây ngô dưới khăn trùm đầu, được gả cho một vị hôn phu tốt như thế, ông trời coi như cũng biết mở mắt.
Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn hộ tống phía sau đội ngũ, thì thầm với nhau: “Nữ tử kinh thành ái mộ tướng quân rất đông, sợ rằng các nàng lại bất ngờ quấy phá. Chúng ta phải cẩn thận.”
Cố Đông Du thấp giọng nói: “Chuyện khác không lo, chỉ lo trong các nàng ta có người không tung tung hoa quế mà tung cái khác kìa.”
“Yên tâm, với bản lĩnh của tướng quân sẽ không để người ta ném đồ làm loạn. Vả lại thị vệ phủ tướng quân đã lên cao quan sát, người khác không ném bậy được đâu.”
Từng có kiệu hoa đi qua Hoàng Hạc lâu bị người trong lầu các nguyền rủa giội nước tiểu, sau này kiệu hoa nào đi qua đều phải vô cùng cẩn thận. Cố Đông Cẩn không phải không lo lắng, chỉ là nghĩ đến Tạ Đằng không giống người thường, hẳn là không có người nào dám xui xẻo đụng hắn tại đây đâu.
Kiệu hoa vòng qua góc này, người phủ tướng quân thật ra có đề phòng. Trần Vĩ và Trần Minh sớm đã giữ chỗ trong một góc lầu các, tuần tra xung quanh. Lần trước Đột Hoa vương gia thảm bại rời kinh, tất nhiên sẽ có hậu lễ. Tướng quân đoán hắn để lại nội tuyến ở kinh thành, tướng quân muốn nhân ngày đại hôn dụ nội tuyến của hắn ra, tiêu diệt một mẻ.
Hai đại hán trong lầu các không biết Trần Vĩ và Trần Minh mai phục ở phía sau, một gã giơ tay phóng ngân châm xuống bụng con ngựa Tạ Đằng đang cưỡi. Gã còn lại – thanh đao sắc bén trong tay hắn rít gió phân thành hai đường đâm tới Diêu Mật trong kiệu hoa.
Cùng lúc đó, Văn tiểu thư lệnh thị vệ hắt nước tiểu trong thùng xuống kiệu hoa, muốn dội vào Diêu Mật khiến nàng một thân tanh hôi, cả đời không thể quên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook