Ads Vy mở to mắt, bật dậy, trên trán đầm đìa mồ hồi. Cô sợ hãi thở không ra hơi, mắt dáo dác nhìn xung quanh. Cô chợt nhận ra đây không phải là căn nhà nhỏ của đôi vợ chồng trẻ đó nữa mà chính là nhà của mình. Vy thở phào nhẹ nhõm. Cô đưa tay lên lau mồ hôi trên trán. Hóa ra đó chỉ là mơ, một giấc mơ thực sự đáng sợ.

- Các anh làm gì vậy? Các anh là ai mà dám tự tiện vào đây?

- Xin lỗi! Nhưng đây là lệnh của cậu chủ! Chúng tôi buộc phải đến đây để thu dọn đồ đạc cho cô!

Nghe thấy tiếng người lạ ở ngoài cửa, Vy ngồi dậy, khoác tạm chiếc áo len mỏng, mở cửa phòng. Đập ngay vào mắt cô là 4 người đàn ông mặc đồ đen, đeo kính râm, nghiêm nghị đứng ở trước cửa và đang nói chuyện với Huyền Anh.

- Huyền Anh à! Họ là ai vậy?

Huyền Anh sợ hãi chạy đến bên Vy, cô chỉ thẳng tay vào mấy người mặc đồ đen kia:

- Chị Vy à! Họ nói đến đây thu dọn đồ đạc của em! Làm thế nào bây giờ?

- Thu dọn đồ đạc?- Vy nhíu mày.

Một tên bước vào, cúi xuống chào 1 cái, trầm giọng lên tiếng:

- Thưa cô! Theo lệnh của cậu Duy, chúng tôi đến đây thu dọn đồ đạc và đưa cô Huyền Anh đi!

- Duy ư?- Cả 2 đồng thanh.

Cái tên chết tiệt này! Chưa xin phép mà đã dám tự tiện sai người khác đến đây dọn đồ đạc của mình ư?- Huyền Anh tức giận.

- Tôi không đi!- Cô thẳng thừng.

- Đúng! Dựa vào cái gì mà mấy người đòi đưa em tôi đi? Tôi cũng không đồng ý!

- Nhưng đây là lệnh của cậu Duy! Trái lệnh thì chúng tôi sẽ bị phạt!

- Phạt thì sao? Ai biểu các ông đến đây dọn dẹp đồ đạc của tôi chứ? Có chết tôi cũng không đến đấy ở đâu!

Bỗng đám người lui ra, dạt sang 2 bên, một người con trai mặc vest bước vào, tay đút túi quần, mái tóc hung đỏ ánh lên trong nắng, anh mỉm cười nhìn Huyền Anh rồi quay sang đám vệ sĩ.

- Vào trong thu dọn!

- Không!

Huyền Anh tức giận chạy về phía anh, hét ầm lên:

- Em không đi đâu! Tại sao anh chưa hỏi gì mà đã dám đến đây như vậy?

- Anh hỏi bố mẹ em rồi! Cần gì phải thông qua em nữa! Đúng không?

- Anh...

Huyền Anh cứng họng, nhăn nhó nhìn nụ cười đắc thắng trên môi của Duy. Anh quay xuống đám vệ sĩ, hất mặt:

- Có muốn bị đuổi việc không?

Ngay lập tức đám vệ sĩ kéo nhau vào trong, cho dù Vy có ngăn cản đến đâu cũng không thể được. Họ mở cửa phòng cô, lấy hết sạch đồ đạc của Huyền Anh rồi lạnh lùng bước ra ngoài. Trước cửa ra vào là 2 đôi mắt thất thần của 2 cô gái nhìn chằm chằm vào căn phòng vừa bị đám vệ sĩ lục tung lên chỉ để lấy đồ đạc. Duy khoác vai Huyền Anh, hôn lên má cô.

- Từ nay em sẽ đến ở cùng anh!

- Không!- Cô đẩy người anh ra.

4 tên vệ sĩ bước đến, tay cầm chiếc vali màu xanh dương.

- Thưa cậu chủ, đã xong!

- Mang về đi!

Huyền Anh hoảng hốt lao đến định giật lại chiếc vali chứa quần áo của mình. Nhưng chưa kịp chạy thì tay cô đã bị giữ lại.

- Anh làm gì vậy? Thả em ra! Trả quần áo đây!

Anh kéo cô vào lòng mình, giơ tay xua xua mấy tên vệ sĩ như để ra hiệu. Tên cầm vali cúi đầu lễ phép chào, theo sau là 3 tên còn lại. Họ thẳng thừng bước ra trước sự đắc ý của Duy và khuôn mặt ngơ ngác của Vy.

Huyền Anh vẫn không từ bỏ, cô cố chấp với người về phía mấy tên vệ sĩ nhưng đã quá trễ, họ đã lên xe và phóng đi mất hút, tay cô lại chơi vơi giữa không trung. Giờ đây căn phòng của Vy sẽ chẳng còn bộ quần áo nào mang tên của Huyền Anh nữa.

Tức giận, cô quay sang Duy, nghiến răng:

- Tại sao anh quá đáng thế? Anh muốn em điên lên phải không?

- Không nói nhiều! Về thôi! Em sẽ đi theo anh!

- Không! Anh tránh xa em ra!- Cô giãy nảy.

Không thể bình tĩnh hơn được nữa, Duy bế xốc cô lên, đưa ra ngoài. Trước khi đi, anh không quên quay đầu lại, mỉm cười.

- Cảm ơn bà chị!

Vy vẫn còn ngơ ngác không hiểu gì thì chiếc BMW đỏ của Duy đã đi từ lúc nào.

***

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương