- Chị về rồi à?

- Ừ!

Nhìn sắc mặt của Vy thì ai cũng biết là cô vừa khóc rất nhiều. Huyền Anh lo lắng chạy đến, cầm lấy túi xách rồi đưa cô vào giường nghỉ ngơi.

- Chị ăn gì không? Đồ ăn em có để phần đấy!

Vy nhắm mắt lại, bờ môi tái nhợt đi.

- Chị không đói!

- Vậy chị nằm nghỉ đi! Nếu cần gì thì cứ gọi em!

Huyền Anh nhìn Vy 1 lúc. Cô cũng đoán được phần nào chuyện gì đang diễn ra. Cô tắt đèn ngủ, chậm rãi bước ra ngoài.

Vy nằm trên giường, mắt hướng ra ngoài cửa. Thấy mắt mình hơi ươn ướt, cô vội vàng lau đi. Nước mắt cứ thế trào ra, cô cũng không hiểu nguyên nhân vì sao cô lại khóc nữa. Vì bị đuổi việc ư? Không phải!

Tại sao mình lại khóc thế này? Mình điên rồi! Mình đâu có sợ bị đuổi việc chứ? Mình có thể kiếm việc làm khác ở bên ngoài mà!

Bỏ Fashiong King là bỏ tất cả. Cho dù biết điều đó nhưng cô cũng đành phải chấp nhận. Cô không lo sợ chuyện bị đuổi ra khỏi tập đoàn. Nhưng mãi đến giờ cô vẫn chưa biết vì sao cô lại khóc, lại buồn nhiều đến thế.

Đôi mắt cô dần nhắm lại, chìm vào giấc ngủ. Đành mặc kệ cho nó ướt vậy, càng lau đi nước mắt càng trào ra nhiều. Vì 1 ai đó...

Ngày mai hãy đến đây dọn dẹp đồ đạc rồi rời khỏi đây!

Ngày mai hãy đến đây dọn dẹp đồ đạc rồi rời khỏi đây!

Ngày mai hãy đến đây dọn dẹp đồ đạc rồi rời khỏi đây!

Câu nói ấy cứ lảng vảng trong đầu khiến cô không thể ngủ được. Nếu cứ như thế này thì cô sẽ gặp ác mộng mất. Cô sợ hãi ngồi dậy, ngó nghiêng xung quanh căn phòng ngủ của mình. Tại sao hôm nay trông nó lại lạ đến thế? Cứ như đây là lần đầu tiên cô vào đây vậy. Cô đã quen với căn phòng với những gam màu lạnh của người đó. Khi cô đang gặp khủng hoảng về tinh thần, chính người đó đã giúp đỡ cô. Nếu không có anh, cô đã tự tử và chết từ lâu rồi. Mùi hương cùng vẻ lạnh lẽo của căn phòng cứ thi nhau hùa vào trong tâm trí cô.

Vy nhắm chặt mắt lại, cô ôm đầu, lắc lia lịa, thầm tự nhủ bản thân không được nghĩ đến những cái đó nữa. Nhưng hiện giờ, chính bản thân cô còn không thể kiểm soát nổi suy nghĩ của mình. Nó cứ đến trong vô thức để bắt cô phải nghĩ về người ấy.

- Không! Cút đi!

Cô hét lên, cầm gối và những thứ xung quanh ném tứ tung khắp phòng. Huyền Anh từ ngoài chạy vào, cô hoảng hốt đỡ lấy tay của Vy.

- Chị Vy!

- Cút đi! Đừng có ở đây nữa!

- Chị Vy!

Vy giãy giụa, đánh cả Huyền Anh. Cho dù rất đau nhưng cô vẫn cố gắng giữ chị mình, cô sợ Vy sẽ tự làm đau mình.

Bỗng mọi hành động của Vy dừng hẳn lại, cô thả những thứ cầm trên tay xuống đất, mắt nhắm lại, nằm lên trên giường ngủ ngon lành. Dường như những suy đó không còn xuất hiện trong tâm trí cô nữa.

Đặt Vy xuống, Huyền Anh cảm thấy hoảng sợ. Cô định gọi cho Kevin nhưng lại thôi. Cô sợ Kevin sẽ lo lắng cho Vy như hồi cô bị bất tỉnh vậy.

- Phải để ngày mai xem như thế nào đã!

***

Vy bước đi trên con đường vắng vẻ, xung quanh đều bị bóng tối bao trùm. Gió xào xạc, thổi mạnh khiến cô cảm thấy lạnh lẽo và 1 chút sợ hãi khi đang ở trong khung cảnh âm u thế này 1 mình.

Mình đang ở đâu thế này? Đây không phải là khu gần nhà mình!

- Có ai ở đây không?- Cô gọi lớn.

Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng gió vi vu, tiếng lá cây xào xạc hòa quyện với cái lạnh đầu đông khiến cô nổi cả da gà. Cô chỉ mặc chiếc váy ngủ màu trắng mỏng manh, người co ro lại vì quá rét.

Chợt từ xa có 1 bóng dáng cao ráo đang tiến về phía cô với tốc độ khá nhanh. Hình như là người đó... đang chạy. Cô sung sướng chạy tới chỗ vị cứu tinh đó.

- Anh gì ơi!

Vy khựng lại, cô chợt nhận ra khuôn mặt cùng hình dáng của người đó khi cô tiến đến gần hơn. Cho dù đang ở trong bóng tối nhưng cô cũng có thể nhìn thấy rõ mồn một.

- Ke...kevin!

Kevin chạy đến, nắm chặt lấy tay cô rồi lôi đi.

- Chạy đi mau lên!

- Đi đâu?

- Đừng hỏi nhiều! Mau lên! Nếu bắt được thì chúng sẽ giết chúng ta đấy!

Nghe đến từ giết, cô sợ hãi chạy theo anh. Quả nhiên từ phía sau có tiếng chân, rất nhiều. Chắc phải 5 6 người chứ chẳng ít. Họ là ai vậy? Tại sao họ lại đuổi theo anh? Họ sẽ giết anh ư?

Hàng loạt câu hỏi thắc mắc xuất hiện trong đầu cô. Kevin vẫn đang chạy, tay anh vẫn đang nắm lấy tay cô... rất chặt. Vì nếu buông ra, cô sẽ chết bất cứ lúc nào. Cô cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Họ chạy đến 1 căn nhà nhỏ gần đó. Đó là căn nhà của đôi vợ chồng trẻ, anh đưa cô vào trong, thầm cảm ơn vị ân nhân của mình.

- Xin anh chị hãy cứu giúp chúng tôi! Có 1 bọn người đang đuổi chúng tôi từ đằng sau!

- Vậy sao? Mau vào nhà đi! Bọn chúng không thể vào đây được đâu!

- Cảm ơn 2 người!

- Không có gì! Hãy vào trong đi! Chúng tôi sẽ đối phó với bọn chúng!

Kevin dựa vào tường, thở dốc, mồ hôi nhễ nhại. Anh quay sang nhìn cô, đưa tay lên vuốt mái tóc đen tự nhiên, mỉm cười. Vy quay sang nhìn anh, đã đến lúc lắng nghe anh giải đáp những câu hỏi kia của cô rồi.

- Họ là ai vậy? Tại sao anh phải trốn họ?

- Chúng là tay chân của gián điệp trong tập đoàn. Chúng đang tìm cách giết anh để chiếm đoạt tài sản và vị trí giám đốc của anh.

- Chiếm đoạt ư?

- Yên tâm đi! Anh và Duy đã tính sẵn kế hoạch rồi! Sáng mai Duy sẽ đến đây đón chúng ta!

- Duy ư? Sao Duy có thể biết được chúng ta đang ở đây?

- Trên người anh có gắn thiết bị định vị! Duy sẽ đến đây để giúp chúng ta! Em đừng lo!

- ...

- Em sao vậy?

- Em... lo lắm! Em sợ anh sẽ gặp mệnh hệ gì đó! Thực sự là em có linh cảm không ổn!

- Không sao mà! Em yên tâm đi! Chỉ cần qua nổi đêm nay thôi, chúng ta sẽ sống! Bọn chúng sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật!

- Vậy sao?

- Ừ! Chúng ta sẽ sống thôi! Giờ cũng muộn rồi, em hãy ngủ đi!

- Vâng! Anh cũng nghỉ ngơi đi! Chắc anh cũng mệt rồi!

Vy tựa vào vai Kevin, mắt nhắm lại, chìm vào giấc ngủ. Ở bên anh, cô luôn cảm thấy an toàn lạ thường. Kevin mỉm cười, anh đưa cô sát lại gần mình hơn rồi ôm chặt lấy cô.

- Anh sẽ không để em phải bị liên lụy đâu! Nhất định anh sẽ bảo vệ em!

Ánh trăng sáng chiếu vào cửa sổ, soi sáng bóng của 1 cặp đôi đang ngồi cạnh nhau, nhẹ nhàng tựa đầu vào nhau để ngủ 1 giấc ngon lành. Có lẽ sự sợ hãi không còn xuất hiện trong suy nghĩ của họ nữa mà thay vào đó là 1 tình yêu, 1 mối nhân duyên nào đó đã đưa họ đến với nhau như sự sắp đặt sẵn.

- Suỵt! Khẽ thôi không chúng nó nghe thấy bây giờ!

- Hừ! Đúng là ngu ngốc!

Tiếng nói thầm của nhiều người làm Vy giật mình tỉnh giấc. Cô mở to mắt, tay run run nắm chặt lấy bàn tay của Kevin, môi mấp máy thành tiếng.

- Ke...ke...vin...

Thấy tay mình như bị ai đó xiết chặt, Kevin mở mắt ra. Trước mặt anh là 6 tên mặc đồ đen ban nãy và đôi vợ chồng trẻ mà anh thầm cảm ơn vì đã cứu mạng anh.

- 2 người...

Cô vợ trẻ tiến về phía Kevin, cô ta vuốt khuôn mặt của anh, nở nụ cười ma mãnh.

- Không ngờ giám đốc của Fashion King mà có ngày lại phải thảm hại như thế này!

Kevin im lặng, anh ném cho cô ta cái nhìn khinh bỉ. Hóa ra đây chẳng phải là vợ chồng hay gia đình gì cả, đều là đồng bọn của chúng hết. Chúng đã lừa Vy và anh. Khốn kiếp!

Bốp...

1 tên trong số đó thẳng thừng đấm anh. Máu tươi từ khóe miệng anh bắt đầu trào ra do tác dụng của cú đấm quá lớn. Vy hoảng hốt đỡ lấy anh, tay lau đi vết máu ấy. Nhưng càng lau, nó càng chảy ra nhiều hơn.

Tên đó từ từ rút trong túi ra 1 khẩu súng, hắn không ngần ngại chĩa thẳng nó về phía anh, nhếch mép cười.

- Kevin! Nơi đây sẽ là mồ chôn của mày!

- Không! Không!

Vy sợ hãi ôm chầm lấy Kevin. Cô sợ anh sẽ chết. Cô còn nhiều điều chưa nói với anh. Cô cứ nghĩ rằng tối nay sẽ là ngày hạnh phúc nhất đối với cô. Cô không thể để anh chết như vậy được.

- Lôi con bé kia ra!

Ngay lập tức 2 tên lao đến, kéo cô ra khỏi anh. Cho dù có ôm chặt đến đâu đi chăng nữa thì sức cô cũng không thể địch nổi 2 tên xã hội đen lực lưỡng này.

- Kevin! Không! Đừng chết!

Dù đã vào bước đường cùng nhưng Kevin vẫn rất bình thản. Anh chỉ nhìn chúng rồi cười khẩy. Anh cũng không níu kéo cô khi cô bị 2 tên kia lôi ra. Vì anh nghĩ rằng, nếu giữ cô lại thì viên đạn trong khẩu súng kia sẽ trúng cô chứ không phải là anh. Anh có chết cũng không bao giờ để người con gái mình yêu thương phải nằm trên vũng máu, bị đẩy vào sự chết chóc đáng sợ này. Cô không hề có tội gì cả. Anh không muốn vì mình mà cô phải chịu đau thương quá lớn.

- Xin anh đừng bắn Kevin! Hãy bắn tôi đây này! Cầu xin anh!

- Đã quá trễ!

Kevin quay sang nhìn Vy, mỉm cười - nụ cười hạnh phúc nhất mà anh có từ trước đến nay. Đây sẽ là lần cuối cùng cô được ngắm nhìn nụ cười ấy. Không gian xảo, không lưu manh. Nụ cười mà anh dành cho người con gái anh yêu nhất trên đời.

- Tạm biệt em! Anh yêu em Mèo Xù à!

Đoàng...

- Khônggggggggggggggggggggggggggg!

Nụ cười đã tan biến trong bóng tối. Trên sàn nhà lạnh giá giờ chỉ còn mùi máu tươi và mùi vị lạnh lẽo đáng sợ của đêm tối. Hình bóng 1 đôi nam nữ đang tựa đầu vào nhau giờ không còn nữa. Những giọt nước nóng hổi từ khóe mắt của cô gái nhỏ liên tục xuống khuôn mặt xanh xao của chàng trai. Đôi mắt màu cà phê của anh đã nhắm lại như đang bắt đầu ngủ 1 giấc dài, mãi mãi không bao giờ tỉnh dậy. Trên môi anh vẫn còn nở 1 nụ cười, anh muốn người con gái anh yêu được nhìn thấy anh cười ngay cả khi anh đã chết. Cô gái ôm chặt lấy anh, máu của anh dính khắp người cô. VIên đạn đã xuyên qua tim, anh sẽ đến với 1 thế giới khác - 1 thế giới không còn sự cạnh tranh, đau đớn, chỉ có bình yên và hạnh phúc. Anh sẽ luôn mỉm cười nhìn cô sống 1 cuộc sống thật hạnh phúc.

Hẹn em kiếp sau! Vy à! Anh yêu em rất nhiều! Em có biết không?

- Kevinnnnnnnnnnnnnn....

Tiếng gào thét thảm thiết của cô gái đã xé tan sự tĩnh lặng của không gian yên ắng, tối tăm. 1 nỗi đau quá lớn đối với cô. Người con trai cô yêu nhất đã buông tay và ra đi vĩnh viễn trong khi cô còn chưa kịp nói lời yêu với anh. Tất cả... tất cả đã thực sự kết thúc rồi! Tình yêu đầu của 2 người đã chấm dứt từ đây...

- Không! Kevin! Em yêu anh! Kevin! Xin anh đừng chết! Em còn chưa nói em yêu anh mà Kevin! Xin anh đừng chết! Kevinnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn.....

_

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương