Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu
-
Chương 89
Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên
Việc Tạ Văn Thanh vắng mặt trong buổi biểu diễn đã dẫn tới làn sóng rất lớn trên Internet.
Weibo cá nhân của anh cũng trực tiếp im hơi lặng tiếng, không phát Weibo, không có bất kỳ thanh minh hay giải thích nào về chuyện này.
Người đại diện Tần Tiếu dùng tài khoản [ Phòng làm việc của Tạ Văn Thanh] phát một thông báo thanh minh, nhưng chỉ giải thích rằng, Tạ Văn Thanh vì bị bệnh nên không thể trình diễn.
Liên quan tới bệnh trầm cảm là tuyệt đối không thể tiết lộ cho công chúng, cho nên bài thanh minh này chỉ viết suy đoán mập mờ, không thể làm các fans hài lòng.
Những năm này, Tạ Văn Thanh gần như không có bất kỳ tin tức trái chiều nào. Dù là tài khoản marketing hay là Weibo có khối người muốn tìm hiểu sinh hoạt cá nhân của anh.
Nhưng sinh hoạt cá nhân của anh... lại thật sự sạch sẽ như trang giấy trắng, không tìm ra bất kỳ điểm đen nào.
Bây giờ vất vả biết bao mới có cơ hội này, tài khoản marketing tất nhiên muốn làm lớn chuyện lên, suy đoán không hợp thói thường kiểu gì cũng có.
Mấy ngày nay, cái tên Tạ Văn Thanh trên bảng hot search liên tục bắn ngược, nhiệt độ cao không hạ, tiếng mắng chửi ngập tràn.
Một tuần sau, sự tình đảo ngược, có paparazzi chụp được hình ảnh Tạ Văn Thanh xuất viện.
Trong tấm hình, người đàn ông mặc áo thun mộc mạc màu trắng tinh, không đeo khẩu trang, nhưng thông qua ánh mắt có thể nhìn ra trạng thái tinh thần của
anh rất tiều tụy, cộng thêm mấy phần ốm yếu mỹ cảm, trêu đến đám fans hâm mộ la lên: “Đau lòng cho anh nhà tôi quá.”
Mà tấm ảnh chụp này vừa xuất hiện, tiếng mắng chửi trên Internet bỗng yên tĩnh, thay vào đó là fans oanh oanh liệt liệt tẩy trắng, song song với đó, rất nhiều tài khoản marketing tung tin đồn nhảm bị khóa.
Trong biệt thự Nam Hồ, Ân Cẩn Du đang uống trà chiều, Ân Lưu Tô đứng dưới ánh nắng tươi sáng bên cửa sổ sát đất nói chuyện điện thoại ——
“Ừ, cứ như vậy đi, chỗ tôi còn có mấy tấm ảnh nằm viện, cũng đăng lên hết đi.” “Liên hệ với mấy cái tài khoản marketing kia, tiếp tục gửi công văn đi.”
“Nhất định phải cam đoan dư luận thiên về một bên.”
Ân Cẩn Du vừa pha xong trà ngon, đang muốn thưởng thức, Ân Lưu Tô lại đi tới bưng chén tử sa lên, nhanh nhẹn một hơi cạn sạch: “Văn bản em đã viết xong, dựa vào đó gửi là được.”
Rốt cuộc cũng đợi đến khi cô kết thúc cuộc nói chuyện, vẻ bất mãn của Ân Cẩn Du đã hoàn toàn lộ rõ ra trên mặt: “Khi nào thì em kiêm luôn chức quan hệ công chúng của thằng nhóc kia luôn vậy, cậu ta phát tiền lương cho em hay sao?”
Ân Lưu Tô ngồi bên cạnh bàn, hai chân thon dài vắt chéo, bưng trà ngon anh trai vừa làm đặt lên bên miệng thổi thổi, hương trà lượn lờ: “Chuyện buổi biểu diễn này, nguyên nhân bắt nguồn từ em. Em chỉ làm chuyện em nên làm mà thôi, không ai nợ ai.”
“Hơn mười năm trước anh đã khuyên em rồi. Người một nhà mai danh ẩn tích sống cuộc sống thoải mái đi, em không chịu nghe anh, quanh đi quẩn lại một vòng, kết quả còn không thể rời khỏi cậu ta, uổng phí cả mười năm nay.”
“Ai nói uổng phí.”
Ân Lưu Tô từng nói cô không hối hận, vậy thì tuyệt đối không hối hận: “Không phải Ân Ân đã thi lên đại học rồi sao, Tạ Văn Thanh cũng đã thực hiện được giấc mộng, trở thành ngôi sao hàng đầu giới giải trí, lựa chọn của em không sai. Lúc trước nếu em ở bên bọn họ, ba chúng người chúng em lang bạt kỳ hồ, hối hả ngược xuôi, sinh hoạt còn không biết có bao nhiêu chật vật đâu.”
“Em cho rằng anh của em đã sắp xếp mà vẫn có thể để mọi người lang bạt kỳ hồ ư?”
“Em không có khả năng đòi anh tiếp tế.”
Từ nhỏ Ân Lưu Tô đã có tính tình cứng rắn, huống hồ chi, khiđócôvàôngcụ còn mâu thuẫn ầm ĩ, làm sao có thể tiếp nhận trợ giúp từ nhà họ Ân được chứ.
Về sau ông cụ thọ tận chết già, Ân Lưu Tô cuối cùng mới trở về nhà họ Ân, gặp ba một lần cuối.
Tay ba già nua, nắm thật chặt tay của cô, nghẹn ngào xin cô tha thứ, tha thứ tất cả những gì năm đó ông đã bất công, bất thiện với cô.
Ân Lưu Tô vốn cho rằng, người đàn ông này chết rồi thì cô tuyệt sẽ không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng cô đã sai rồi.
Hận nhiều năm như vậy, cuối cùng cốt nhục chí thân, cô nằm sấp trước mặt ông, khóc gọi một tiếng: “Ba.”
Cũng vì nghe được câu nói này, ba mới hít một hơi thở cuối cùng, an tường rời khỏi nhân thế, đến một thế giới khác đoàn tụ với mẹ của cô.
Ngày sinh ly tử biệt đó, tất cả chuyện cũ trước kia, bấy giờ đều tan biến...
Cô gạch bỏ tên giả dùng năm năm trước, đổi lại tên Ân Lưu Tô, sử dụng cho tới hôm nay.
“Lúc này thì hay rồi, em đã nói hết chân tướng cho bọn họ, bây giờ có muốn đi thẳng một mạch cũng không được nữa rồi, đúng không?” Ân Cẩn Du từ trên bồ đoàn đứng lên, bất mãn nói: “Anh lười quản em, em làm gì thì làm đi.”
“Anh trai sẽ không mặc kệ em đâu đúng không?” Ân Lưu Tô đi qua, ôm lấy cánh tay Ân Cẩn Du, lắc lắc tựa như con gái làm nũng với anh ấy: “Có phải không?”
Ân Cẩn Du hừ lạnh một tiếng, nhưng không hất tay cô ra, nói: “Em giúp tên đó bận trước bận sau, làm này làm kia... anh thấy đều là cho chó ăn cả rồi, mấy ngày nay cậu ta có liên hệ với em không?”
“Em làm việc của em, không có liên quan gì với cậu ấy cả, cũng không muốn cậu ấy cảm ơn em gì hết.”
“Tên đó đã nói rõ muốn chia tay với em.”
“Chia tay rồi.” Ân Lưu Tô thấy không quan trọng: “Em ở lại cũng không phải vì một mình cậu ấy. ”
Đang nói chuyện, Ân Ân cõng bàn vẽ đi vào vườn hoa của biệt thự, gõ vang cửa phòng.
Quản gia ra mở cửa, Ân Lưu Tô lập tức đi lên đón, nhận lấy chiếc bàn vẽ cao cỡ nửa người trên lưng cô, dùng cánh tay lau mồ hôi trên trán cô: “Nhanh vào phòng nào, mẹ làm cho con Coca-Cola ướp lạnh.”
“Ôi, nhà của mẹ đẹp quá đi mất.”
Ân Ân vừa vào cửa đã nhìn thấy mảng lớn cửa sổ sát đất đối diện non sông tươi đẹp, sân thượng xây ngay ở trên mặt hồ, ánh sáng hắt vào sóng gợn lăn tăn đều phản chiếu lên cửa số sát đất, loang loáng từng mảnh.
Ân Ân bị phong cảnh như thế hấp dẫn ánh mắt, dùng di động chụp tách tách, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Ân Cẩn Du đang cầm tờ báo, nghiêng người dựa vào ghế sô pha.
Cô không quá quen thuộc với người cậu lớn vừa phong thần tuấn lãng lại thành thục ổn trọng này, nhìn vẻ mặt anh ấy nghiêm túc như vậy, thế là cô cẩn thận từng li từng tí chào hỏi: “Chào cậu ạ.”
“Tôi không phải cậu của cô, đừng nhận thân thích bừa bãi.”
Không nể nang mặt mũi như thế, lập tức làm Ân Ân đỏ bừng cả mặt: “Rất, rất xin lỗi ạ.”
Ân Lưu Tô đi tớiđẩybảvaianhấymộtchút:“Conbélàcongáicủaem,saolại không phải cháu gái anh hả?”
“Sớm muộn gì em cũng sẽ bị bọn họ hại chết.”
“Em nói rồi, ở lại là lựa chọn của em, anh trách ai cũng không được trách Ân Ân nhà chúng ta.”
Ân Ân biết Ân Cẩn Du là tên cuồng em gái siêu cấp, mọi việc anh ấy làm cũng là vì muốn tốt cho em gái, chonênchodùanhấylặnglẽđốixửvớicônhưvậy, Ân Ân lại không trách anh ấy.
“Cậu thật trẻ tuổi, nhìn còn trẻ hơn anh của cháu nữa.”
“Cô ít đến đi.” Ân Cẩn Du không mềm lòng: “Có khen thêm nữa tôi cũng sẽ không thích cô đâu.”
Ân Ân nhún nhún vai, quay người nhìn thấy trên tường có một bức tranh nổi bật, sợ hãi thốt lên: “Ôi chao! Cậu, đây là “Mất khống chế” của hoạ sĩ nước Pháp Mosey đúng không! Là bút tích thật sao ạ?”
Anh ấy không kiên nhẫn mà “ừm” một tiếng.
“Cậu thật có phẩm vị, cháu vẫn luôn muốn ngắm bức họa này, nhưng trên sách mỹ thuật quá nhỏ, cháu không thể nhìn rõ các chi tiết của bức hoạ được.”
“Cái này thì tính là gì, trong thư phòng của tôi còn có mấy bức danh gia danh tác, đều là bút tích thật.”
Ân Cần Du chỉ có sở thích ấy, chỉ tiếc là Ân Lưu Tô không có hứng thú, chị dâu của cô cũng không thưởng thức được, anh và hai cô gái đều không hề có tiếng nói chung.
Phản ứng của Ân Ân làm cho Ân Cần Du cảm thấy rất thoải mái: “Nếu cô có hứng thú thì có thể tới thư phòng nhìn xem.”
“Oa! Tuyệt quá, cậu à, về sau cháu có thể thường xuyên tới đây không?”
Ân Cẩn Du nhìn Ân Lưu Tô một cái, lúc đầu còn muốn để cô mở miệng đồng ý. Nhưng Ân Lưu Tô lại khoanh tay nhìn trời, không tiếp nhận ánh mắt của anh ấy.
Anh ấy vuốt vuốt cái mũi, khó chịu “ừm” một tiếng.
Ân Lưu Tô biết, bản lĩnh làm người khác ưa thích của cô bé này là từ nhỏ đã có.
Tên Ân Cẩn Du kiêu ngạo thối tha này, sao có thể chống lại “pháo đạn bọc đường” bùng nổ vô hạn của cô được.
“Ân Ân, ra bên hồ vẽ phác hoạ cảnh thực trước đi, mặt trời cũng sắp xuống núi rồi.”
“Vâng.”
Ân Lưu Tô dẫn Ân Ân lên sân thượng.
Ân Cẩn Du chỉ chỉ vào họa tác trên tường, quay đầu nói với quản gia: “Lấy bức tranh này xuống.”
“Lấy xuống sao?”
“Gói kỹ đưa đến nhà cháu gái của tôi đi.”...
Ân Ân đã bày xong giá vẽ ở trên sân thượng, dùng bút chì phác hoạ núi xa đối diện nối liền với hồ.
Ân Lưu Tô không khác gì con mèo cuộn người nằm trên ghế khẽ đung đưa, gió nhẹ ấm áp thổi, đắm mình dưới ánh nắng, nhìn Ân Ân bên cạnh.
Mặc dù cô đã trưởng thành rồi, nhưng cô có một gương mặt như trẻ con, thật ra cũng không khác khi còn bé là bao.
Khi còn bé là mặt tròn, bây giờ thon gầy, trong ngoan ngoãn lại có thêm mấy phần thanh xuân thiếu nữ dịu dàng.
Nhưng có lẽ khí chất thật sự có ảnh hưỡng tới ngũ quan dung mạo, ngũ quan khuôn mặt của Ân Ân, vừa nhìn đã cho người ta cảm giác là kiểu ngoan ngoãn, đặc biệt dễ dàng ở chung, cho nên từ nhỏ đến lớn, nhân duyên của cô đều rất tốt, bạn bè cũng rất nhiều.
Không giống Ân Lưu Tô, quá sắc bén, phô bày tài năng, lúc mới vừa vào trường thì nữ sinh cùng lớp cũng không ai dám nói chuyện với cô, cảm thấy cô rất lạnh lùng kiêu ngạo.
Ân Ân quét mắt sang Ân Lưu Tô: “Mẹ, mẹ nhìn con làm gì?”
“Mẹ đang nhìn xem, con gái nhà chúng ta đã trưởng thành rồi thì phải?”
“Hừ, ai bảo mẹ bỏ đi, ném con cho anh trai thối không đáng tin cậy Tạ Văn Thanh.”
“Con đang trách mẹ sao?”
Ân Lưu Tô nghĩ đến Tạ Văn Thanh, cô căn bản không cho bọn họ cơ hội nào đã tự chủ trương thay bọn họ tiến hành lựa chọn.
“Trách chứ, sao con lại không trách!” Ân Ân thở hổn hển để bút xuống, trừng cô một cái: “Con hận mẹ chết đi được, con còn ném hết đồ của mẹ ra ngoài.”
Thời điểm tuổi đậy thì phản nghịch nhất, cô thật sự còn hung ác hơn cả Ân Lưu Tô.
Về sau cũng trưởng thành, phẫn nộ dần dần chuyển thành ngày qua ngày tưởng niệm, giữa thân nhân nào có cừu hận vĩnh viễn đâu.
“Nếu như khi đó mẹ không độc đoán như vậy, chịu hỏi ý chúng con, người một nhà thương lượng một chút, thì có lẽ chúng ta đã không bỏ qua nhiều năm như vậy rồi.”
Ân Lưu Tô lắc đầu: “Tự nguyện lựa chọn chưa chắc là lựa chọn tốt nhất... có đôi khi tình thân và tình yêu đều sẽ che đậy mắt người, để người ta làm ra những chuyện không có lý trí.”
Ân Ân quả thực bị cô chọc cho tức chết rồi, người phụ nữ này quả thực là... mục đích rõ ràng, lập trường kiên định.
Khó trách người một nhà đều là có tính này, thì ra là do di truyền.
“Được rồi, không nói cái này nữa.” Ân Ân rầu rĩ nói: “Dù sao anh của con cũng tức chết rồi, nhất định sẽ không để ý đến mẹ nữa đâu.”
Ân Lưu Tô vội đi đến bên người Ân Ân, nắm trọn bả vai cô: “Vậy sao con lại đồng ý để ý đến mẹ thế?”
Ân Ân tựa đầu vào giữa eo Ân Lưu Tô: “Bởi vì mẹ là mẹ của con.”
Câu nói này lại đâm vào bộ phận mềm mại nhất trong lòng Ân Lưu Tô.
Rõ ràng là, dù cho tận thế có đến, cô cũng sẽ không lại bỏ rơi con bé.
“Nói cho mẹ một chút chuyện hẻm Hồ Lô đi, đám cô dì bên cạnh con, bọn họ thế nào rồi?”
Ân Ân nhìn mây trời núi xa, vừa vẽ tranh vừa nói: “Chị Tuệ Hoa thì không cần nói, mỗi ngày mẹ đều có thể thấy chị ấy ở trên Fashion Magazine. Bây giờ thì Y-SUI đã phát triển trở thành nhãn hiệu trào lưu, chi nhánh rơi xuống đất nở hoa khắp cả nước, chị Tuệ Hoa cũng trở thành Tổng giám đốc Lưu rồi.”
“Ai quan tâm chuyện này, mẹ muốn biết bát quái của cô ấy cơ.”
Ân Ân bật cười: “Không phải chị ấy vẫn luôn sợ cưới sao, bây giờ có tiền thì càng sợ đàn ông xấu nhớ thương, cho nên vẫn còn một mình đây. Nhưng cũng không cô đơn, chú Hoa Tí vẫn luôn ở cùng chị ấy.”
“Chú Hoa Tí đã xảy ra chuyện gì, đã bao nhiêu năm rồi, còn chưa bắt trọn người ta được.”
“Ai, con cảm thấy nếu như không phải dì Tuệ Hoa chủ động thì chú Hoa Tí cũng không thể nào bỏ ra một bước này.”
“Vậy còn Hứa Xuân Hoa thì sao?”
“Cửa hàng bánh crepe của dì Xuân Hoa kinh doanh nổi tiếng lâu năm. Hẻm Hồ lô phải di dời, dì ấy bán bên trong khu trung tâm thương nghiệp cũ, việc buôn bán siêu tốt.”
“Cái này mẹ biết.” Ân Lưu Tô cười nói: “Có mấy lần mẹ đi ngang qua còn ghé mua bánh, cô ấy nhìn mẹ chằm chằm nhưng không nhận ra mẹ, mẹ thấy trong tiệm của cô ấy còn có một người đàn ông to cao nữa đúng không?”
“Vâng, đó là chú Lâm Hạo, giờ là chồng của dì Xuân Hoa, đặc biệt thành thật, trước kia là dì Xuân Hoa mời đến tiệm làm đầu bếp, nấu nướng rất ngon, hai người hiện đang cùng nhau kinh doanh tiệm, thời gian trôi qua cũng náo nhiệt.”
“Coi như không tệ.”
“Những người khác mẹ còn muốn biết không, lão Chu gì đó.”
“Thật ra là đã không còn gì để nói, cửa hàng tạp hoá của lão Chu mở được danh tiếng lâu năm, nhưng việc làm ăn lại ngày càng không ổn.”
“Cái này mẹ thực sự không muốn biết.”
Ân Lưu Tô nhìn phía Ân Ân: “Nói về con một chút đi.” “Con? Con thì có cái gì để nói đâu.”
“Học tập, hoặc là... yêu đương chẳng hạn?”
“Mẹ cũng nhìn thấy rồi đó.” Ân Ân buông tay: “Cấp ba con luôn thầm mến đàn anh Cận Bạch Trạch, bây giờ cũng đang ở giai đoạn đau khổ theo đuổi.”
“Con xác định con đang đau khổ theo đuổi sao?” Ân Lưu Tô mỉm cười: “Sao mẹ cảm giác ngược lại nhỉ, Cận Bạch Trạch đang theo đuổi con còn tạm được.”
“Không dám nhận! Anh ấy là nam thần mà!”
“Con đừng bị cái gì mà vầng sáng nam thần nữ thần che mắt, thật ra cậu ta cũng chỉ là một chàng trai bình thường, cũng giống như Lưu Văn Anh mà thôi.”
Nhắc đến Lưu Văn Anh, không biết vì cái gì mà Ân Ân bỗng thấy hơi chột dạ, vội vàng nói: “Ai da, không có gì đáng nói hết, dù sao cũng phải xem xét, yêu đương cũng phải dựa trên cơ sở hiểu rõ lẫn nhau, chúng con lại ở khắp nơi...”
Ân Lưu Tô cũng không nhiều lời, chạm đến là thôi, dù sao cô coi trọng cũng không nhất định có thể thành sự, chuyện này còn phải xem cảm giác trong lòng Ân Ân.
Đang nói chuyện, quản gia cắt gọn dưa hấu bưng tới, không lâu sau lại bưng ra bánh kem vừa làm xong, thấy Ân Ân không thèm phác thảo cảnh vật nữa, không chờ được mà đeo khăn ăn vào, cầm cái nĩa nhỏ lên chuẩn bị ăn như gió cuốn.
Ân Lưu Tô nói: “Chú Nghiêm, chú đừng mang hoa quả hay lại bánh kem chào hỏi nữa, con bé này rất yêu đồ ngọt, cơ bản là không kiềm chế được, đợi lát nữa nó sẽ ăn hết cả cái bàn này đó.”
Chú quản gia Nghiêm khó xử nói: “Nhưng đây là do ngài ấy căn dặn.”
“Không phải không nhận cháu gái sao?” Ân Lưu Tô hỏi: “Anh ấy đang ở đâu?” “Tiên sinh đã đích thân đi siêu thị mua thức ăn, muốn làm cá kho cho Ân Ân.”
“...”
Việc Tạ Văn Thanh vắng mặt trong buổi biểu diễn đã dẫn tới làn sóng rất lớn trên Internet.
Weibo cá nhân của anh cũng trực tiếp im hơi lặng tiếng, không phát Weibo, không có bất kỳ thanh minh hay giải thích nào về chuyện này.
Người đại diện Tần Tiếu dùng tài khoản [ Phòng làm việc của Tạ Văn Thanh] phát một thông báo thanh minh, nhưng chỉ giải thích rằng, Tạ Văn Thanh vì bị bệnh nên không thể trình diễn.
Liên quan tới bệnh trầm cảm là tuyệt đối không thể tiết lộ cho công chúng, cho nên bài thanh minh này chỉ viết suy đoán mập mờ, không thể làm các fans hài lòng.
Những năm này, Tạ Văn Thanh gần như không có bất kỳ tin tức trái chiều nào. Dù là tài khoản marketing hay là Weibo có khối người muốn tìm hiểu sinh hoạt cá nhân của anh.
Nhưng sinh hoạt cá nhân của anh... lại thật sự sạch sẽ như trang giấy trắng, không tìm ra bất kỳ điểm đen nào.
Bây giờ vất vả biết bao mới có cơ hội này, tài khoản marketing tất nhiên muốn làm lớn chuyện lên, suy đoán không hợp thói thường kiểu gì cũng có.
Mấy ngày nay, cái tên Tạ Văn Thanh trên bảng hot search liên tục bắn ngược, nhiệt độ cao không hạ, tiếng mắng chửi ngập tràn.
Một tuần sau, sự tình đảo ngược, có paparazzi chụp được hình ảnh Tạ Văn Thanh xuất viện.
Trong tấm hình, người đàn ông mặc áo thun mộc mạc màu trắng tinh, không đeo khẩu trang, nhưng thông qua ánh mắt có thể nhìn ra trạng thái tinh thần của
anh rất tiều tụy, cộng thêm mấy phần ốm yếu mỹ cảm, trêu đến đám fans hâm mộ la lên: “Đau lòng cho anh nhà tôi quá.”
Mà tấm ảnh chụp này vừa xuất hiện, tiếng mắng chửi trên Internet bỗng yên tĩnh, thay vào đó là fans oanh oanh liệt liệt tẩy trắng, song song với đó, rất nhiều tài khoản marketing tung tin đồn nhảm bị khóa.
Trong biệt thự Nam Hồ, Ân Cẩn Du đang uống trà chiều, Ân Lưu Tô đứng dưới ánh nắng tươi sáng bên cửa sổ sát đất nói chuyện điện thoại ——
“Ừ, cứ như vậy đi, chỗ tôi còn có mấy tấm ảnh nằm viện, cũng đăng lên hết đi.” “Liên hệ với mấy cái tài khoản marketing kia, tiếp tục gửi công văn đi.”
“Nhất định phải cam đoan dư luận thiên về một bên.”
Ân Cẩn Du vừa pha xong trà ngon, đang muốn thưởng thức, Ân Lưu Tô lại đi tới bưng chén tử sa lên, nhanh nhẹn một hơi cạn sạch: “Văn bản em đã viết xong, dựa vào đó gửi là được.”
Rốt cuộc cũng đợi đến khi cô kết thúc cuộc nói chuyện, vẻ bất mãn của Ân Cẩn Du đã hoàn toàn lộ rõ ra trên mặt: “Khi nào thì em kiêm luôn chức quan hệ công chúng của thằng nhóc kia luôn vậy, cậu ta phát tiền lương cho em hay sao?”
Ân Lưu Tô ngồi bên cạnh bàn, hai chân thon dài vắt chéo, bưng trà ngon anh trai vừa làm đặt lên bên miệng thổi thổi, hương trà lượn lờ: “Chuyện buổi biểu diễn này, nguyên nhân bắt nguồn từ em. Em chỉ làm chuyện em nên làm mà thôi, không ai nợ ai.”
“Hơn mười năm trước anh đã khuyên em rồi. Người một nhà mai danh ẩn tích sống cuộc sống thoải mái đi, em không chịu nghe anh, quanh đi quẩn lại một vòng, kết quả còn không thể rời khỏi cậu ta, uổng phí cả mười năm nay.”
“Ai nói uổng phí.”
Ân Lưu Tô từng nói cô không hối hận, vậy thì tuyệt đối không hối hận: “Không phải Ân Ân đã thi lên đại học rồi sao, Tạ Văn Thanh cũng đã thực hiện được giấc mộng, trở thành ngôi sao hàng đầu giới giải trí, lựa chọn của em không sai. Lúc trước nếu em ở bên bọn họ, ba chúng người chúng em lang bạt kỳ hồ, hối hả ngược xuôi, sinh hoạt còn không biết có bao nhiêu chật vật đâu.”
“Em cho rằng anh của em đã sắp xếp mà vẫn có thể để mọi người lang bạt kỳ hồ ư?”
“Em không có khả năng đòi anh tiếp tế.”
Từ nhỏ Ân Lưu Tô đã có tính tình cứng rắn, huống hồ chi, khiđócôvàôngcụ còn mâu thuẫn ầm ĩ, làm sao có thể tiếp nhận trợ giúp từ nhà họ Ân được chứ.
Về sau ông cụ thọ tận chết già, Ân Lưu Tô cuối cùng mới trở về nhà họ Ân, gặp ba một lần cuối.
Tay ba già nua, nắm thật chặt tay của cô, nghẹn ngào xin cô tha thứ, tha thứ tất cả những gì năm đó ông đã bất công, bất thiện với cô.
Ân Lưu Tô vốn cho rằng, người đàn ông này chết rồi thì cô tuyệt sẽ không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng cô đã sai rồi.
Hận nhiều năm như vậy, cuối cùng cốt nhục chí thân, cô nằm sấp trước mặt ông, khóc gọi một tiếng: “Ba.”
Cũng vì nghe được câu nói này, ba mới hít một hơi thở cuối cùng, an tường rời khỏi nhân thế, đến một thế giới khác đoàn tụ với mẹ của cô.
Ngày sinh ly tử biệt đó, tất cả chuyện cũ trước kia, bấy giờ đều tan biến...
Cô gạch bỏ tên giả dùng năm năm trước, đổi lại tên Ân Lưu Tô, sử dụng cho tới hôm nay.
“Lúc này thì hay rồi, em đã nói hết chân tướng cho bọn họ, bây giờ có muốn đi thẳng một mạch cũng không được nữa rồi, đúng không?” Ân Cẩn Du từ trên bồ đoàn đứng lên, bất mãn nói: “Anh lười quản em, em làm gì thì làm đi.”
“Anh trai sẽ không mặc kệ em đâu đúng không?” Ân Lưu Tô đi qua, ôm lấy cánh tay Ân Cẩn Du, lắc lắc tựa như con gái làm nũng với anh ấy: “Có phải không?”
Ân Cẩn Du hừ lạnh một tiếng, nhưng không hất tay cô ra, nói: “Em giúp tên đó bận trước bận sau, làm này làm kia... anh thấy đều là cho chó ăn cả rồi, mấy ngày nay cậu ta có liên hệ với em không?”
“Em làm việc của em, không có liên quan gì với cậu ấy cả, cũng không muốn cậu ấy cảm ơn em gì hết.”
“Tên đó đã nói rõ muốn chia tay với em.”
“Chia tay rồi.” Ân Lưu Tô thấy không quan trọng: “Em ở lại cũng không phải vì một mình cậu ấy. ”
Đang nói chuyện, Ân Ân cõng bàn vẽ đi vào vườn hoa của biệt thự, gõ vang cửa phòng.
Quản gia ra mở cửa, Ân Lưu Tô lập tức đi lên đón, nhận lấy chiếc bàn vẽ cao cỡ nửa người trên lưng cô, dùng cánh tay lau mồ hôi trên trán cô: “Nhanh vào phòng nào, mẹ làm cho con Coca-Cola ướp lạnh.”
“Ôi, nhà của mẹ đẹp quá đi mất.”
Ân Ân vừa vào cửa đã nhìn thấy mảng lớn cửa sổ sát đất đối diện non sông tươi đẹp, sân thượng xây ngay ở trên mặt hồ, ánh sáng hắt vào sóng gợn lăn tăn đều phản chiếu lên cửa số sát đất, loang loáng từng mảnh.
Ân Ân bị phong cảnh như thế hấp dẫn ánh mắt, dùng di động chụp tách tách, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Ân Cẩn Du đang cầm tờ báo, nghiêng người dựa vào ghế sô pha.
Cô không quá quen thuộc với người cậu lớn vừa phong thần tuấn lãng lại thành thục ổn trọng này, nhìn vẻ mặt anh ấy nghiêm túc như vậy, thế là cô cẩn thận từng li từng tí chào hỏi: “Chào cậu ạ.”
“Tôi không phải cậu của cô, đừng nhận thân thích bừa bãi.”
Không nể nang mặt mũi như thế, lập tức làm Ân Ân đỏ bừng cả mặt: “Rất, rất xin lỗi ạ.”
Ân Lưu Tô đi tớiđẩybảvaianhấymộtchút:“Conbélàcongáicủaem,saolại không phải cháu gái anh hả?”
“Sớm muộn gì em cũng sẽ bị bọn họ hại chết.”
“Em nói rồi, ở lại là lựa chọn của em, anh trách ai cũng không được trách Ân Ân nhà chúng ta.”
Ân Ân biết Ân Cẩn Du là tên cuồng em gái siêu cấp, mọi việc anh ấy làm cũng là vì muốn tốt cho em gái, chonênchodùanhấylặnglẽđốixửvớicônhưvậy, Ân Ân lại không trách anh ấy.
“Cậu thật trẻ tuổi, nhìn còn trẻ hơn anh của cháu nữa.”
“Cô ít đến đi.” Ân Cẩn Du không mềm lòng: “Có khen thêm nữa tôi cũng sẽ không thích cô đâu.”
Ân Ân nhún nhún vai, quay người nhìn thấy trên tường có một bức tranh nổi bật, sợ hãi thốt lên: “Ôi chao! Cậu, đây là “Mất khống chế” của hoạ sĩ nước Pháp Mosey đúng không! Là bút tích thật sao ạ?”
Anh ấy không kiên nhẫn mà “ừm” một tiếng.
“Cậu thật có phẩm vị, cháu vẫn luôn muốn ngắm bức họa này, nhưng trên sách mỹ thuật quá nhỏ, cháu không thể nhìn rõ các chi tiết của bức hoạ được.”
“Cái này thì tính là gì, trong thư phòng của tôi còn có mấy bức danh gia danh tác, đều là bút tích thật.”
Ân Cần Du chỉ có sở thích ấy, chỉ tiếc là Ân Lưu Tô không có hứng thú, chị dâu của cô cũng không thưởng thức được, anh và hai cô gái đều không hề có tiếng nói chung.
Phản ứng của Ân Ân làm cho Ân Cần Du cảm thấy rất thoải mái: “Nếu cô có hứng thú thì có thể tới thư phòng nhìn xem.”
“Oa! Tuyệt quá, cậu à, về sau cháu có thể thường xuyên tới đây không?”
Ân Cẩn Du nhìn Ân Lưu Tô một cái, lúc đầu còn muốn để cô mở miệng đồng ý. Nhưng Ân Lưu Tô lại khoanh tay nhìn trời, không tiếp nhận ánh mắt của anh ấy.
Anh ấy vuốt vuốt cái mũi, khó chịu “ừm” một tiếng.
Ân Lưu Tô biết, bản lĩnh làm người khác ưa thích của cô bé này là từ nhỏ đã có.
Tên Ân Cẩn Du kiêu ngạo thối tha này, sao có thể chống lại “pháo đạn bọc đường” bùng nổ vô hạn của cô được.
“Ân Ân, ra bên hồ vẽ phác hoạ cảnh thực trước đi, mặt trời cũng sắp xuống núi rồi.”
“Vâng.”
Ân Lưu Tô dẫn Ân Ân lên sân thượng.
Ân Cẩn Du chỉ chỉ vào họa tác trên tường, quay đầu nói với quản gia: “Lấy bức tranh này xuống.”
“Lấy xuống sao?”
“Gói kỹ đưa đến nhà cháu gái của tôi đi.”...
Ân Ân đã bày xong giá vẽ ở trên sân thượng, dùng bút chì phác hoạ núi xa đối diện nối liền với hồ.
Ân Lưu Tô không khác gì con mèo cuộn người nằm trên ghế khẽ đung đưa, gió nhẹ ấm áp thổi, đắm mình dưới ánh nắng, nhìn Ân Ân bên cạnh.
Mặc dù cô đã trưởng thành rồi, nhưng cô có một gương mặt như trẻ con, thật ra cũng không khác khi còn bé là bao.
Khi còn bé là mặt tròn, bây giờ thon gầy, trong ngoan ngoãn lại có thêm mấy phần thanh xuân thiếu nữ dịu dàng.
Nhưng có lẽ khí chất thật sự có ảnh hưỡng tới ngũ quan dung mạo, ngũ quan khuôn mặt của Ân Ân, vừa nhìn đã cho người ta cảm giác là kiểu ngoan ngoãn, đặc biệt dễ dàng ở chung, cho nên từ nhỏ đến lớn, nhân duyên của cô đều rất tốt, bạn bè cũng rất nhiều.
Không giống Ân Lưu Tô, quá sắc bén, phô bày tài năng, lúc mới vừa vào trường thì nữ sinh cùng lớp cũng không ai dám nói chuyện với cô, cảm thấy cô rất lạnh lùng kiêu ngạo.
Ân Ân quét mắt sang Ân Lưu Tô: “Mẹ, mẹ nhìn con làm gì?”
“Mẹ đang nhìn xem, con gái nhà chúng ta đã trưởng thành rồi thì phải?”
“Hừ, ai bảo mẹ bỏ đi, ném con cho anh trai thối không đáng tin cậy Tạ Văn Thanh.”
“Con đang trách mẹ sao?”
Ân Lưu Tô nghĩ đến Tạ Văn Thanh, cô căn bản không cho bọn họ cơ hội nào đã tự chủ trương thay bọn họ tiến hành lựa chọn.
“Trách chứ, sao con lại không trách!” Ân Ân thở hổn hển để bút xuống, trừng cô một cái: “Con hận mẹ chết đi được, con còn ném hết đồ của mẹ ra ngoài.”
Thời điểm tuổi đậy thì phản nghịch nhất, cô thật sự còn hung ác hơn cả Ân Lưu Tô.
Về sau cũng trưởng thành, phẫn nộ dần dần chuyển thành ngày qua ngày tưởng niệm, giữa thân nhân nào có cừu hận vĩnh viễn đâu.
“Nếu như khi đó mẹ không độc đoán như vậy, chịu hỏi ý chúng con, người một nhà thương lượng một chút, thì có lẽ chúng ta đã không bỏ qua nhiều năm như vậy rồi.”
Ân Lưu Tô lắc đầu: “Tự nguyện lựa chọn chưa chắc là lựa chọn tốt nhất... có đôi khi tình thân và tình yêu đều sẽ che đậy mắt người, để người ta làm ra những chuyện không có lý trí.”
Ân Ân quả thực bị cô chọc cho tức chết rồi, người phụ nữ này quả thực là... mục đích rõ ràng, lập trường kiên định.
Khó trách người một nhà đều là có tính này, thì ra là do di truyền.
“Được rồi, không nói cái này nữa.” Ân Ân rầu rĩ nói: “Dù sao anh của con cũng tức chết rồi, nhất định sẽ không để ý đến mẹ nữa đâu.”
Ân Lưu Tô vội đi đến bên người Ân Ân, nắm trọn bả vai cô: “Vậy sao con lại đồng ý để ý đến mẹ thế?”
Ân Ân tựa đầu vào giữa eo Ân Lưu Tô: “Bởi vì mẹ là mẹ của con.”
Câu nói này lại đâm vào bộ phận mềm mại nhất trong lòng Ân Lưu Tô.
Rõ ràng là, dù cho tận thế có đến, cô cũng sẽ không lại bỏ rơi con bé.
“Nói cho mẹ một chút chuyện hẻm Hồ Lô đi, đám cô dì bên cạnh con, bọn họ thế nào rồi?”
Ân Ân nhìn mây trời núi xa, vừa vẽ tranh vừa nói: “Chị Tuệ Hoa thì không cần nói, mỗi ngày mẹ đều có thể thấy chị ấy ở trên Fashion Magazine. Bây giờ thì Y-SUI đã phát triển trở thành nhãn hiệu trào lưu, chi nhánh rơi xuống đất nở hoa khắp cả nước, chị Tuệ Hoa cũng trở thành Tổng giám đốc Lưu rồi.”
“Ai quan tâm chuyện này, mẹ muốn biết bát quái của cô ấy cơ.”
Ân Ân bật cười: “Không phải chị ấy vẫn luôn sợ cưới sao, bây giờ có tiền thì càng sợ đàn ông xấu nhớ thương, cho nên vẫn còn một mình đây. Nhưng cũng không cô đơn, chú Hoa Tí vẫn luôn ở cùng chị ấy.”
“Chú Hoa Tí đã xảy ra chuyện gì, đã bao nhiêu năm rồi, còn chưa bắt trọn người ta được.”
“Ai, con cảm thấy nếu như không phải dì Tuệ Hoa chủ động thì chú Hoa Tí cũng không thể nào bỏ ra một bước này.”
“Vậy còn Hứa Xuân Hoa thì sao?”
“Cửa hàng bánh crepe của dì Xuân Hoa kinh doanh nổi tiếng lâu năm. Hẻm Hồ lô phải di dời, dì ấy bán bên trong khu trung tâm thương nghiệp cũ, việc buôn bán siêu tốt.”
“Cái này mẹ biết.” Ân Lưu Tô cười nói: “Có mấy lần mẹ đi ngang qua còn ghé mua bánh, cô ấy nhìn mẹ chằm chằm nhưng không nhận ra mẹ, mẹ thấy trong tiệm của cô ấy còn có một người đàn ông to cao nữa đúng không?”
“Vâng, đó là chú Lâm Hạo, giờ là chồng của dì Xuân Hoa, đặc biệt thành thật, trước kia là dì Xuân Hoa mời đến tiệm làm đầu bếp, nấu nướng rất ngon, hai người hiện đang cùng nhau kinh doanh tiệm, thời gian trôi qua cũng náo nhiệt.”
“Coi như không tệ.”
“Những người khác mẹ còn muốn biết không, lão Chu gì đó.”
“Thật ra là đã không còn gì để nói, cửa hàng tạp hoá của lão Chu mở được danh tiếng lâu năm, nhưng việc làm ăn lại ngày càng không ổn.”
“Cái này mẹ thực sự không muốn biết.”
Ân Lưu Tô nhìn phía Ân Ân: “Nói về con một chút đi.” “Con? Con thì có cái gì để nói đâu.”
“Học tập, hoặc là... yêu đương chẳng hạn?”
“Mẹ cũng nhìn thấy rồi đó.” Ân Ân buông tay: “Cấp ba con luôn thầm mến đàn anh Cận Bạch Trạch, bây giờ cũng đang ở giai đoạn đau khổ theo đuổi.”
“Con xác định con đang đau khổ theo đuổi sao?” Ân Lưu Tô mỉm cười: “Sao mẹ cảm giác ngược lại nhỉ, Cận Bạch Trạch đang theo đuổi con còn tạm được.”
“Không dám nhận! Anh ấy là nam thần mà!”
“Con đừng bị cái gì mà vầng sáng nam thần nữ thần che mắt, thật ra cậu ta cũng chỉ là một chàng trai bình thường, cũng giống như Lưu Văn Anh mà thôi.”
Nhắc đến Lưu Văn Anh, không biết vì cái gì mà Ân Ân bỗng thấy hơi chột dạ, vội vàng nói: “Ai da, không có gì đáng nói hết, dù sao cũng phải xem xét, yêu đương cũng phải dựa trên cơ sở hiểu rõ lẫn nhau, chúng con lại ở khắp nơi...”
Ân Lưu Tô cũng không nhiều lời, chạm đến là thôi, dù sao cô coi trọng cũng không nhất định có thể thành sự, chuyện này còn phải xem cảm giác trong lòng Ân Ân.
Đang nói chuyện, quản gia cắt gọn dưa hấu bưng tới, không lâu sau lại bưng ra bánh kem vừa làm xong, thấy Ân Ân không thèm phác thảo cảnh vật nữa, không chờ được mà đeo khăn ăn vào, cầm cái nĩa nhỏ lên chuẩn bị ăn như gió cuốn.
Ân Lưu Tô nói: “Chú Nghiêm, chú đừng mang hoa quả hay lại bánh kem chào hỏi nữa, con bé này rất yêu đồ ngọt, cơ bản là không kiềm chế được, đợi lát nữa nó sẽ ăn hết cả cái bàn này đó.”
Chú quản gia Nghiêm khó xử nói: “Nhưng đây là do ngài ấy căn dặn.”
“Không phải không nhận cháu gái sao?” Ân Lưu Tô hỏi: “Anh ấy đang ở đâu?” “Tiên sinh đã đích thân đi siêu thị mua thức ăn, muốn làm cá kho cho Ân Ân.”
“...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook