Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu
-
Chương 90
Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên
Tối đó, Ân Cẩn Du đích thân xuống bếp, chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon cho Ân Ân.
Mặc dù anh ấy vẫn mạnh miệng, kiên trì không chịu nhận cô là cháu gái. Nhưng Ân Lưu Tô cảm nhận được anh ấy thích Ân Ân, vô cùng thích.
Buổi tối, Ân Ân và Ân Lưu Tô đi bộ về trường học.
Cô và mẹ cùng đi dạo trên sân trường, cảm nhận hơi thở thanh xuân mồ hôi trút như mưa trên sân bóng rổ.
Gió đêm khẽ lướt trên mặt, mang theo mùi hoa quế. “Đúng là thần kỳ, mẹ trở nên rất trẻ trung.”
Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt Ân Lưu Tô.
Làn da của cô ấy trở nên căng mịn, không hề có nếp nhăn, trắng như trứng gà bóc. Lúc cô ấy vẫn còn dáng vẻ của người phụ nữ trung niên, Ân Ân đã cảm thấy lúc cô ấy trẻ tuổi chắc chắn rất xinh đẹp, mà bây giờ khuôn mặt của cô ấy còn xinh đẹp hơn so với trong tưởng tượng của cô nữa.
Rõ ràng là một đóa hoa xinh đẹp nơi trần thế.
“Con còn cùng học đại học với mẹ của mình.” Ân Ân tuyệt đối không ngờ mình lại gặp chuyện như vậy.
“Mẹ cũng nghĩ vậy, mẹ cũng muốn quà đáp lễ cho con.” Ân Lưu Tô cười nói: “Lúc mẹ đăng ký nguyện vọng đại học Nam Thị thì cũng nghĩ đến có thể gặp được con hay không, sau đó nghĩ lại cảm thấy không thể.”
“Vì sao ạ?”
“Mẹ nghĩ với thành tích nát bét của con thì có lẽ sẽ không thi đậu.” “...”
Ân Ân nặng nề “hừ” một tiếng, không để ý tới cô ấy.
Ân Lưu Tô cười đi tới, ôm vai của cô: “Quỷ hẹp hòi, hừ hừ.”
“Hừ hừ hừ!”
Cô ấy đưa cô đến dưới lầu ký túc xá, lại hỏi: “Mặc dù có lẽ là vẽ vời thêm chuyện, nhưng mẹ vẫn phải làm tròn trách nhiệm hỏi con một câu, tiền sinh hoạt và tiền tiêu vặt có đủ xài không?”
“Hoàn toàn không vẽ vời thêm chuyện.” Ân Ân nghiêm túc đưa tay ra: “Cảm ơn mẹ!”
Ân Lưu Tô biết cô gái này từ nhỏ đã mê tiền, lần đầu tiên gặp nhau, Tạ Văn Thanh bị đánh thành con gấu rồi mà cô gái nhỏ chỉ lo nhặt tiền lẻ rơi trên mặt đất.
Ân Lưu Tô rút một tấm thẻ tín dụng trong ví tiền ra, đưa tới tay Ân Ân: “Cầm đi.”
“Con không thích thẻ tín dụng, con chỉ tích góp, không tiêu xài, mẹ cho con tiền mặt là được.”
“Tích góp làm gì? Bây giờ là lúc tiêu tiền, quần áo đồ trang điểm, túi xách đều cần phải mua.”
“Anh con đã mua mấy thứ đó cho con rồi.” Ân Ân cười nói: “Nhưng con thích tích góp tiền, có cảm giác an toàn.”
Ân Lưu Tô biết Ân Ân luôn không có cảm giác an toàn, mà cô ấy... cũng không làm tròn trách nhiệm của người mẹ, không thể mang đến một tuổi thơ ổn định cho cô.
Cô ấy rút hết xấp tiền mặt trong ví tiền cho cô, nói: “Không đủ thì nói với mẹ.” “Con sẽ không khách sáo! Cảm ơn mẹ!”
Ân Ân quay người về ký túc xá, đi được hai bước, giống như nhớ đến gì đó, quay người nói với Ân Lưu Tô: “Đúng rồi, mẹ, khi nào mẹ chuyển về?”
“Chuyển về đâu?”
“Nhà của con và anh trai, bây giờ bọn con ở vịnh Hương Cảnh Loan, cách hẻm Hồ Lô không xa. Mặc dù không có biệt thự lớn ven hồ như cậu, nhưng rất rộng rãi, bình thường chỉ có con và anh trai, anh ấy không thường xuyên trở về, trống trải không có cảm giác một gia đình.”
Ân Lưu Tô bất đắc dĩ nói: “Vậy con phải hỏi anh trai con rồi, mẹ thấy cậu ấy muốn chia tay với mẹ, bây giờ mà mẹ dọn đến lỡ cậu ấy ném vali của mẹ ra ngoài thì sao?”
“Anh ấy dám, con ném anh ấy ra bên ngoài!”
“Gần đây anh trai con đang làm cái gì?”
“Dạ, anh ấy lại uống thuốc, luôn điều chỉnh cảm xúc trong nhà, dù sao cũng không quay chương trình được, thỉnh thoảng đến phòng thu ghi âm bài hát.” Ân Ân nói: “Con thường xuyên quay về ở với anh ấy, dẫu sao cũng không vui vẻ mấy. Nếu như mẹ đồng ý chuyển về, có lẽ anh ấy sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.”
“Mẹ là công cụ hình người làm cho cậu ấy vui vẻ sao?” Ân Lưu Tô bĩu môi: “Mẹ chả thèm chuyển về đâu, cậu ấy thích hậm hực thì hậm hực đi, ai quan tâm cậu ấy, mẹ rất bận rộn.”
Ân Lưu Tô nói xong thì xoay người rời đi, phóng khoáng giơ tay lên....
Sáng ngày hôm sau, Ân Lưu Tô mang theo vali lớn xuất hiện ở cửa vịnh Hương Cảnh Loan.
Cô không biết Ân Ân ở nhà nào, tối hôm qua nói sẽ không chuyển về chắc như đinh đóng cột, cũng không thể bị vả mặt quá nhanh được, cho nên không tiện hỏi cô bé, chỉ có thể gọi điện thoại cho Tạ Văn Thanh.
Lần đầu tiên anh cúp máy, lần thứ hai Tạ Văn Thanh mới nghe điện thoại, giọng nói miễn cưỡng, nặng nề —— “Có việc gì?”
“Anh dậy chưa?”
“Ừm.”
“Đang làm gì đó?”
“Yêu đương với tay phải, em có việc gì?”
Ân Lưu Tô bỗng dừng hai giây, bất đắc dĩ nói: “Kéo quần lên, đến cửa chung cư xách vali cho em đi.”
Mười lăm phút sau, Tạ Văn Thanh đội mũ đeo khẩu trang, mặc áo hoodie rách màu đen và quần jean, đi ra với dáng vẻ chả ra làm sao.
Cô gái ngồi trên vali dưới cây đại thụ tháo kính râm xuống, cười với anh. Tạ Văn Thanh đút hai tay vào túi, không được tự nhiên mà đi tới. “Nhanh vậy?”
“Nhanh vậy cái gì?”
“Không phải anh yêu đương với tay phải sao, em tưởng em phải chờ ở đây ít nhất bốn mươi phút, còn định đến quán đối diện mua ly cà phê nữa kìa.”
“...”
Tạ Văn Thanh buồn bực đỏ mặt: “Tôi tốc chiến tốc thắng được chưa!”
“Cần gì phải giải thích.” Ân Lưu Tô ngắt lời anh, đeo kính râm lên, đẩy vali: “Giao cho anh đó.”
“Ý gì đây?”
“Em muốn chuyển về đây.”
“Ai đồng ý cho em chuyển về?”
“Bây giờ em đang hỏi ý kiến của anh.” Ân Lưu Tô nhìn về phía anh: “Anh trai nhỏ, em có thể chuyển về đây không?”
“Không được, nhà của anh không phải muốn đến là đến, muốn đi là đi...” “Ồ.” Ân Lưu Tô lại ngồi xuống vali: “Được thôi.”
“Vậy em còn không mau đi đi.”
“Em ngồi một lát đã, mệt muốn chết.”
Tạ Văn Thanh nhíu mày nhìn người phụ nữ ngồi dưới cây đại thụ, còn đi giày cao gót, xách vali lớn này chạy khắp nơi, cũng không có ai đi theo.
Anh không thể làm gì khác hơn, dụi mắt: “Ân Lưu Tô, rốt cuộc em muốn như thế nào đây?”
“Không có gì.” Ân Lưu Tô thản nhiên nói: “Em mệt, nghỉ một lát rồi đi, anh cứ trở về đi, tiếp tục... Dù sao có tay phải rồi cũng không cần bạn gái...”
Tạ Văn Thanh im lặng đi qua, rất không khách sáo đẩy cô ra, nhấc vali lên xoay người về nhà.
Ân Lưu Tô vui vẻ đi bên cạnh anh, kéo cánh tay của anh, anh hất ra, cô cũng không tức giận, cười hì hì dùng sức kéo anh.
Vịnh Hương Cảnh Loan rất lớn, thảm thực vật xanh bao trùm xung quanh, mà nhà rất ít, mỗi căn nhà có diện tích lớn, tầm nhìn rất bát ngát.
Nhưng nhà rộng lớn cũng rất dễ có cảm giác trống trải.
Ân Lưu Tô về nhà, cảm giác khoảng trống trong nhà giống như viện bảo tàng mỹ thuật, hoàn toàn không có hơi thở cuộc sống.
Hơn nữa, màu sắc trang trí và đồ điện gia dụng AI mới, tuy có cảm giác khoa học kỹ thuật nhưng lại thiếu cảm giác ấm áp thoải mái.
Ở trong căn nhà như vậy, không buồn bực mới là lạ.
Ân Lưu Tô vào nhà, giống như quen thuộc kéo rèm ra, mở cửa sổ để ánh nắng và gió nhẹ thổi vào phòng, xua tan cảm giác ngột ngạt.
Tạ Văn Thanh cũng không chờ cô nói đã mở ra vali của cô ra, ngồi xổm xuống sắp xếp quần áo và các mỹ phẩm dưỡng da cho cô: “Chọn một căn phòng em thấy thích đi.”
Ân Lưu Tô nhìn xung quanh một chút, căn nhà này ít nhất khoảng hai trăm mét vuông, có năm phòng ngủ và một phòng sách.
Cô đi đến cửa phòng ngủ chính màu xám lạnh, nói: “Em muốn ngủ phòng này.” Tạ Văn Thanh xếp váy nhỏ cho cô xong, bất đắc dĩ nói: “Đó là phòng của anh.” “Em biết mà.”
“...”
Một lúc sau Tạ Văn Thanh tự chọn một căn phòng ngủ ở giữa nhìn ra hồ cho cô, ở bên cạnh phòng Ân Ân.
Ân Lưu Tô nằm trên ghế sô pha vươn vai, cũng mặc kệ anh, để anh phân loại quần áo của mình cất vào tủ.
Ân Lưu Tô không hề e dè với anh, không có đồ riêng tư gì mà anh không thể nhìn, không thể đụng vào, vì thế mặc kệ anh.
Năm phút sau, Tạ Văn Thanh rửa sạch nho đặt lên bàn trà, cũng không gọi cô ăn, tự nhiên đi tới ban công ủi quần áo nhăn cho cô.
“Anh trai nhỏ, nhiều năm như vậy, tính cách đảm đang của anh cũng không hề giảm đi.”
“Để em vừa làm ba lại làm mẹ nuôi một đứa bé tám tuổi thì sẽ biết.” “...”
Ân Lưu Tô không nói gì, cầm lên một quả nho đút vào miệng Tạ Văn Thanh: “Ăn một miếng.”
Tạ Văn Thanh không ăn, lạnh như băng nói: “Đi ra.”
Ân Lưu Tô hừ nhẹ một tiếng, bỏ quả nho vào miệng của mình.
“Ân Lưu Tô, nể mặt Ân Ân nên mới cho em chuyển đến, em đừng nghĩ nhiều, chúng ta đã chia tay rồi.”
“Lời này của anh buồn cười quá đi mất.” Ân Lưu Tô ăn nho: “Chúng ta từng ở bên nhau hả?”
“...”
Tạ Văn Thanh sắp bị cô chọc cho tức chết rồi, xoay người đến ban công hóng gió cho tỉnh táo.
Ân Lưu Tô nghe điện thoại, vội vàng nói vài câu, sau đó cầm túi xách đi tới cửa: “Em phải về trường học, có việc cần xử lý, tạm biệt nhé.”
“Này.” Tạ Văn Thanh không được tự nhiên mà gọi cô lại: “Buổi tối có về ăn cơm không?”
Cô cố gắng không cong môi cười: “Đương nhiên rồi.”
Cô nói xong thì đi ra ngoài.
Tạ Văn Thanh cầm váy nhỏ của cô, ngồi xuống bên cạnh chỗ cô vừa ngồi.
Trong không khí tràn ngập mùi hương quen thuộc, mười mấy năm qua thiếu thốn cảm giác an toàn, dần lấp đầy thế giới nguệch ngoạc và hoang vắng trong anh.
Anh nằm xuống, trùm váy của cô lên mặt, nhắm mắt hít sâu, cố gắng ngửi mùi hương của cô, bản thân sẽ tốt hơn.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Ân Lưu Tô vội vàng nói: “Anh trai nhỏ, mau mở cửa.”
Tạ Văn Thanh biết cô hay quên trước quên sau, bất đắc dĩ mở cửa: “Quên cái gì?”
“Quên hôn anh đó.”
Ân Lưu Tô nhón chân lên, ôm gương mặt của anh, hôn lên môi anh một cái. ————
Tối đó, Ân Cẩn Du đích thân xuống bếp, chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon cho Ân Ân.
Mặc dù anh ấy vẫn mạnh miệng, kiên trì không chịu nhận cô là cháu gái. Nhưng Ân Lưu Tô cảm nhận được anh ấy thích Ân Ân, vô cùng thích.
Buổi tối, Ân Ân và Ân Lưu Tô đi bộ về trường học.
Cô và mẹ cùng đi dạo trên sân trường, cảm nhận hơi thở thanh xuân mồ hôi trút như mưa trên sân bóng rổ.
Gió đêm khẽ lướt trên mặt, mang theo mùi hoa quế. “Đúng là thần kỳ, mẹ trở nên rất trẻ trung.”
Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt Ân Lưu Tô.
Làn da của cô ấy trở nên căng mịn, không hề có nếp nhăn, trắng như trứng gà bóc. Lúc cô ấy vẫn còn dáng vẻ của người phụ nữ trung niên, Ân Ân đã cảm thấy lúc cô ấy trẻ tuổi chắc chắn rất xinh đẹp, mà bây giờ khuôn mặt của cô ấy còn xinh đẹp hơn so với trong tưởng tượng của cô nữa.
Rõ ràng là một đóa hoa xinh đẹp nơi trần thế.
“Con còn cùng học đại học với mẹ của mình.” Ân Ân tuyệt đối không ngờ mình lại gặp chuyện như vậy.
“Mẹ cũng nghĩ vậy, mẹ cũng muốn quà đáp lễ cho con.” Ân Lưu Tô cười nói: “Lúc mẹ đăng ký nguyện vọng đại học Nam Thị thì cũng nghĩ đến có thể gặp được con hay không, sau đó nghĩ lại cảm thấy không thể.”
“Vì sao ạ?”
“Mẹ nghĩ với thành tích nát bét của con thì có lẽ sẽ không thi đậu.” “...”
Ân Ân nặng nề “hừ” một tiếng, không để ý tới cô ấy.
Ân Lưu Tô cười đi tới, ôm vai của cô: “Quỷ hẹp hòi, hừ hừ.”
“Hừ hừ hừ!”
Cô ấy đưa cô đến dưới lầu ký túc xá, lại hỏi: “Mặc dù có lẽ là vẽ vời thêm chuyện, nhưng mẹ vẫn phải làm tròn trách nhiệm hỏi con một câu, tiền sinh hoạt và tiền tiêu vặt có đủ xài không?”
“Hoàn toàn không vẽ vời thêm chuyện.” Ân Ân nghiêm túc đưa tay ra: “Cảm ơn mẹ!”
Ân Lưu Tô biết cô gái này từ nhỏ đã mê tiền, lần đầu tiên gặp nhau, Tạ Văn Thanh bị đánh thành con gấu rồi mà cô gái nhỏ chỉ lo nhặt tiền lẻ rơi trên mặt đất.
Ân Lưu Tô rút một tấm thẻ tín dụng trong ví tiền ra, đưa tới tay Ân Ân: “Cầm đi.”
“Con không thích thẻ tín dụng, con chỉ tích góp, không tiêu xài, mẹ cho con tiền mặt là được.”
“Tích góp làm gì? Bây giờ là lúc tiêu tiền, quần áo đồ trang điểm, túi xách đều cần phải mua.”
“Anh con đã mua mấy thứ đó cho con rồi.” Ân Ân cười nói: “Nhưng con thích tích góp tiền, có cảm giác an toàn.”
Ân Lưu Tô biết Ân Ân luôn không có cảm giác an toàn, mà cô ấy... cũng không làm tròn trách nhiệm của người mẹ, không thể mang đến một tuổi thơ ổn định cho cô.
Cô ấy rút hết xấp tiền mặt trong ví tiền cho cô, nói: “Không đủ thì nói với mẹ.” “Con sẽ không khách sáo! Cảm ơn mẹ!”
Ân Ân quay người về ký túc xá, đi được hai bước, giống như nhớ đến gì đó, quay người nói với Ân Lưu Tô: “Đúng rồi, mẹ, khi nào mẹ chuyển về?”
“Chuyển về đâu?”
“Nhà của con và anh trai, bây giờ bọn con ở vịnh Hương Cảnh Loan, cách hẻm Hồ Lô không xa. Mặc dù không có biệt thự lớn ven hồ như cậu, nhưng rất rộng rãi, bình thường chỉ có con và anh trai, anh ấy không thường xuyên trở về, trống trải không có cảm giác một gia đình.”
Ân Lưu Tô bất đắc dĩ nói: “Vậy con phải hỏi anh trai con rồi, mẹ thấy cậu ấy muốn chia tay với mẹ, bây giờ mà mẹ dọn đến lỡ cậu ấy ném vali của mẹ ra ngoài thì sao?”
“Anh ấy dám, con ném anh ấy ra bên ngoài!”
“Gần đây anh trai con đang làm cái gì?”
“Dạ, anh ấy lại uống thuốc, luôn điều chỉnh cảm xúc trong nhà, dù sao cũng không quay chương trình được, thỉnh thoảng đến phòng thu ghi âm bài hát.” Ân Ân nói: “Con thường xuyên quay về ở với anh ấy, dẫu sao cũng không vui vẻ mấy. Nếu như mẹ đồng ý chuyển về, có lẽ anh ấy sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.”
“Mẹ là công cụ hình người làm cho cậu ấy vui vẻ sao?” Ân Lưu Tô bĩu môi: “Mẹ chả thèm chuyển về đâu, cậu ấy thích hậm hực thì hậm hực đi, ai quan tâm cậu ấy, mẹ rất bận rộn.”
Ân Lưu Tô nói xong thì xoay người rời đi, phóng khoáng giơ tay lên....
Sáng ngày hôm sau, Ân Lưu Tô mang theo vali lớn xuất hiện ở cửa vịnh Hương Cảnh Loan.
Cô không biết Ân Ân ở nhà nào, tối hôm qua nói sẽ không chuyển về chắc như đinh đóng cột, cũng không thể bị vả mặt quá nhanh được, cho nên không tiện hỏi cô bé, chỉ có thể gọi điện thoại cho Tạ Văn Thanh.
Lần đầu tiên anh cúp máy, lần thứ hai Tạ Văn Thanh mới nghe điện thoại, giọng nói miễn cưỡng, nặng nề —— “Có việc gì?”
“Anh dậy chưa?”
“Ừm.”
“Đang làm gì đó?”
“Yêu đương với tay phải, em có việc gì?”
Ân Lưu Tô bỗng dừng hai giây, bất đắc dĩ nói: “Kéo quần lên, đến cửa chung cư xách vali cho em đi.”
Mười lăm phút sau, Tạ Văn Thanh đội mũ đeo khẩu trang, mặc áo hoodie rách màu đen và quần jean, đi ra với dáng vẻ chả ra làm sao.
Cô gái ngồi trên vali dưới cây đại thụ tháo kính râm xuống, cười với anh. Tạ Văn Thanh đút hai tay vào túi, không được tự nhiên mà đi tới. “Nhanh vậy?”
“Nhanh vậy cái gì?”
“Không phải anh yêu đương với tay phải sao, em tưởng em phải chờ ở đây ít nhất bốn mươi phút, còn định đến quán đối diện mua ly cà phê nữa kìa.”
“...”
Tạ Văn Thanh buồn bực đỏ mặt: “Tôi tốc chiến tốc thắng được chưa!”
“Cần gì phải giải thích.” Ân Lưu Tô ngắt lời anh, đeo kính râm lên, đẩy vali: “Giao cho anh đó.”
“Ý gì đây?”
“Em muốn chuyển về đây.”
“Ai đồng ý cho em chuyển về?”
“Bây giờ em đang hỏi ý kiến của anh.” Ân Lưu Tô nhìn về phía anh: “Anh trai nhỏ, em có thể chuyển về đây không?”
“Không được, nhà của anh không phải muốn đến là đến, muốn đi là đi...” “Ồ.” Ân Lưu Tô lại ngồi xuống vali: “Được thôi.”
“Vậy em còn không mau đi đi.”
“Em ngồi một lát đã, mệt muốn chết.”
Tạ Văn Thanh nhíu mày nhìn người phụ nữ ngồi dưới cây đại thụ, còn đi giày cao gót, xách vali lớn này chạy khắp nơi, cũng không có ai đi theo.
Anh không thể làm gì khác hơn, dụi mắt: “Ân Lưu Tô, rốt cuộc em muốn như thế nào đây?”
“Không có gì.” Ân Lưu Tô thản nhiên nói: “Em mệt, nghỉ một lát rồi đi, anh cứ trở về đi, tiếp tục... Dù sao có tay phải rồi cũng không cần bạn gái...”
Tạ Văn Thanh im lặng đi qua, rất không khách sáo đẩy cô ra, nhấc vali lên xoay người về nhà.
Ân Lưu Tô vui vẻ đi bên cạnh anh, kéo cánh tay của anh, anh hất ra, cô cũng không tức giận, cười hì hì dùng sức kéo anh.
Vịnh Hương Cảnh Loan rất lớn, thảm thực vật xanh bao trùm xung quanh, mà nhà rất ít, mỗi căn nhà có diện tích lớn, tầm nhìn rất bát ngát.
Nhưng nhà rộng lớn cũng rất dễ có cảm giác trống trải.
Ân Lưu Tô về nhà, cảm giác khoảng trống trong nhà giống như viện bảo tàng mỹ thuật, hoàn toàn không có hơi thở cuộc sống.
Hơn nữa, màu sắc trang trí và đồ điện gia dụng AI mới, tuy có cảm giác khoa học kỹ thuật nhưng lại thiếu cảm giác ấm áp thoải mái.
Ở trong căn nhà như vậy, không buồn bực mới là lạ.
Ân Lưu Tô vào nhà, giống như quen thuộc kéo rèm ra, mở cửa sổ để ánh nắng và gió nhẹ thổi vào phòng, xua tan cảm giác ngột ngạt.
Tạ Văn Thanh cũng không chờ cô nói đã mở ra vali của cô ra, ngồi xổm xuống sắp xếp quần áo và các mỹ phẩm dưỡng da cho cô: “Chọn một căn phòng em thấy thích đi.”
Ân Lưu Tô nhìn xung quanh một chút, căn nhà này ít nhất khoảng hai trăm mét vuông, có năm phòng ngủ và một phòng sách.
Cô đi đến cửa phòng ngủ chính màu xám lạnh, nói: “Em muốn ngủ phòng này.” Tạ Văn Thanh xếp váy nhỏ cho cô xong, bất đắc dĩ nói: “Đó là phòng của anh.” “Em biết mà.”
“...”
Một lúc sau Tạ Văn Thanh tự chọn một căn phòng ngủ ở giữa nhìn ra hồ cho cô, ở bên cạnh phòng Ân Ân.
Ân Lưu Tô nằm trên ghế sô pha vươn vai, cũng mặc kệ anh, để anh phân loại quần áo của mình cất vào tủ.
Ân Lưu Tô không hề e dè với anh, không có đồ riêng tư gì mà anh không thể nhìn, không thể đụng vào, vì thế mặc kệ anh.
Năm phút sau, Tạ Văn Thanh rửa sạch nho đặt lên bàn trà, cũng không gọi cô ăn, tự nhiên đi tới ban công ủi quần áo nhăn cho cô.
“Anh trai nhỏ, nhiều năm như vậy, tính cách đảm đang của anh cũng không hề giảm đi.”
“Để em vừa làm ba lại làm mẹ nuôi một đứa bé tám tuổi thì sẽ biết.” “...”
Ân Lưu Tô không nói gì, cầm lên một quả nho đút vào miệng Tạ Văn Thanh: “Ăn một miếng.”
Tạ Văn Thanh không ăn, lạnh như băng nói: “Đi ra.”
Ân Lưu Tô hừ nhẹ một tiếng, bỏ quả nho vào miệng của mình.
“Ân Lưu Tô, nể mặt Ân Ân nên mới cho em chuyển đến, em đừng nghĩ nhiều, chúng ta đã chia tay rồi.”
“Lời này của anh buồn cười quá đi mất.” Ân Lưu Tô ăn nho: “Chúng ta từng ở bên nhau hả?”
“...”
Tạ Văn Thanh sắp bị cô chọc cho tức chết rồi, xoay người đến ban công hóng gió cho tỉnh táo.
Ân Lưu Tô nghe điện thoại, vội vàng nói vài câu, sau đó cầm túi xách đi tới cửa: “Em phải về trường học, có việc cần xử lý, tạm biệt nhé.”
“Này.” Tạ Văn Thanh không được tự nhiên mà gọi cô lại: “Buổi tối có về ăn cơm không?”
Cô cố gắng không cong môi cười: “Đương nhiên rồi.”
Cô nói xong thì đi ra ngoài.
Tạ Văn Thanh cầm váy nhỏ của cô, ngồi xuống bên cạnh chỗ cô vừa ngồi.
Trong không khí tràn ngập mùi hương quen thuộc, mười mấy năm qua thiếu thốn cảm giác an toàn, dần lấp đầy thế giới nguệch ngoạc và hoang vắng trong anh.
Anh nằm xuống, trùm váy của cô lên mặt, nhắm mắt hít sâu, cố gắng ngửi mùi hương của cô, bản thân sẽ tốt hơn.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Ân Lưu Tô vội vàng nói: “Anh trai nhỏ, mau mở cửa.”
Tạ Văn Thanh biết cô hay quên trước quên sau, bất đắc dĩ mở cửa: “Quên cái gì?”
“Quên hôn anh đó.”
Ân Lưu Tô nhón chân lên, ôm gương mặt của anh, hôn lên môi anh một cái. ————
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook