Editor: Hami Beta: Thuỷ Tiên

Tạ Văn Thanh trả lời câu hỏi của Ân Lưu Tô, sau đó nhìn cô bằng một ánh mắt vô cùng chờ mong, giống như đang chờ đợi một câu đáp lại.

Nhưng dường như cô không định tiếp tục bàn luận về vấn đề “hạnh phúc ngắn ngủi” và “yêu nhau suốt đời” nữa, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào cây pháo bông đã tắt.

Trong lòng Tạ Văn Thanh không khỏi có chút sốt ruột: “Này.”

“Này cái gì mà này.”

“Chị hỏi tôi chuyện này... là có ý gì vậy?”

“Chẳng có ý gì cả.” Ân Lưu Tô nhún vai: “Thuận miệng thì nói thôi.” “Chị thuận miệng thì nói á! Chị...”

Tạ Văn Thanh sốt ruột chẳng khác gì nước ấm sôi ùng ục, gương mặt hơi hơi đỏ lên: “Thuận miệng thì nói... Sao chị có thể hỏi tôi một câu ám muội như thế!”

Ân Lưu Tô cũng không hề hay biết mà nói: “Ám muội à?”

“Thôi được rồi...”

Tạ Văn Thanh thật sự không làm gì được cô, chỉ có thể giận dỗi một mình.

Làm sao Ân Lưu Tô không biết tâm tư của Tạ Văn Thanh được, cô cũng không muốn trêu ngươi người ta như vậy, hơi trầm ngâm một chút, nói nhẹ: “Tôi không giống cậu, cậu muốn yêu nhau mãi mãi, nhưng tôi lại cảm thấy toàn bộ những điều tốt đẹp của “yêu nhau suốt đời” cuối cùng sẽ biến thành một cặp vợ chồng không hòa thuận, suốt ngày cãi nhau vì củi gạo mắm muối, cho nên tôi chỉ muốn đang lúc còn trẻ yêu chơi thôi.”

Tạ Văn Thanh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cô.

Không ngờ đến là tư tưởng của người chị này lại hiện đại thế, chỉ muốn yêu chơi thôi?

Thế mà lại có tư tưởng của người phụ nữ tồi là sao...

“Chị, xin hỏi là chị nói “đang lúc còn trẻ”... là nghiêm túc đấy à? Xin hỏi thanh xuân chị còn có bao nhiêu?”

Ân Lưu Tô:...

Cô đánh một phát vào gáy Tạ Văn Thanh: “Chị đây muốn thế đấy, liên quan quái gì đến cậu!”

Tạ Văn Thanh xoa xoa đầu.

Cô thật sự khiến cậu hết cách.

Từ nhỏ, Tạ Văn Thanh đã không có gia đình, rất khó có thể đồng ý tình yêu trôi nổi vô định, cậu chỉ mong muốn có thể cùng người mình yêu ở bên nhau mãi mãi.

Là người yêu, cũng là người nhà.

Cô lại chỉ muốn yêu chơi thôi là sao!

Đúng lúc này, chú xăm tay đang đứng ở chỗ xa đốt cháy đoàn pháo hoa kêu vang bùm bùm, Ân Ân chạy tới, đâm sầm vào trong lồng ngực Ân Lưu Tô.

Ân Lưu Tô nhanh chóng bịt kín hai tai cô bé, để cô bé đỡ nghe thấy tiếng pháo nổ mãnh liệt.

Ở phía xa kia đã có người bắt đầu đếm ngược —— “Mười, chín, tám, bảy...”

Lúc này, Ân Lưu Tô cảm thấy có một đôi bàn tay to rộng cũng bịt kín hai tai cô. Lòng bàn tay ấm áp, giúp cô che lỗ tai lại.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Ân Lưu Tô được cảm nhận cảm giác người khác bảo vệ mình.

Tạ Văn Thanh bịt kín lỗ tai cô, nhân lúc tiếng pháo vang lên như sấm, hạ giọng mà nói: “Tình cảm của tôi đối với chị chắc chắn không hề mãnh liệt nhưng ngắn ngủi giống pháo hoa, mà là tình yêu thiên trường địa cửu.”

“Cậu nói cái gì?” Ân Lưu Tô quay đầu lại hỏi cậu.

“Tôi nói...” Tạ Văn Thanh nhìn cô, khóe miệng nhếch lên một ý cười tươi như ánh mặt trời: “Chúc mừng năm mới.”

“Chúc mừng năm mới.”

Cô nhìn cậu, cười.

......

Tiệm làm tóc Y-SUI mỗi ngày từ mùng một đến mười lăm tháng giêng, đều chật ních khách hàng.

Số lượng khách xếp hàng chờ gội đầu làm tóc kéo dài từ trong tiệm đến tận ngoài cửa, nối liền không dứt.

Ân Lưu Tô cùng mấy người chú xăm tay mở một khu uống cà phê ở bên ngoài của hàng để cho khách hàng đến làm tóc khi chờ thì còn có thứ ăn uống tiêu khiển.

Ở những năm đó, trước nay chưa từng có phong cách phục vụ như vậy. Tất cả mọi chuyện dần hướng đến một tương lai tốt nhất mà phát triển.

Sau Tết Nguyên Tiêu, cuối cùng Ân Ân cũng nhận được thư thông báo nhập học của trường Tiểu học tư thục Gia Văn.

Suy xét đến chuyện Ân Ân không học nhà trẻ, trường học cho phép cô bé vào lớp mẫu giáo giữa chừng để tạo nền tảng cho các môn học năm lớp một.

Trước khi khai giảng một ngày, Ân Lưu Tô đưa Ân Ân đi mua sắm trong khu thương mại của quảng trường âm nhạc, mua quần áo mới cho cô bé từ đầu đến đuôi ——

Từ quần áo đến giày, thậm chí còn có kẹp tóc mới cùng tất mới.

Trong khoảng thời gian này, bởi vì lợi nhuận đến từ Y-SUI, tình hình kinh tế của Ân Lưu Tô đá có những thay đổi to lớn.

Vì vậy, trong phạm vi năng lực cho phép, cô cố gắng cung cấp cho Ân Ân điều kiện vật chất tốt nhất.

Sáng sớm hôm sau, hình như hai vị phụ huynh còn căng thẳng hơn cả người đi học là Ân Ân, trời còn chưa sáng đã ngủ dậy.

Ân Lưu Tô tết tóc cho Ân Ân, xõa ở bên cổ, sau đó kẹp một cái nơ con bướm màu xanh da trời nhạt ở chỗ tóc mái.

Tổng số quần áo của Tạ Văn Thanh cũng chẳng có bao nhiêu nhưng vẫn đứng ở trước gương chọn tới chọn lui.

“Tiểu Muội, thấy anh mày mặc bộ nào thì đẹp?”

Ân Ân còn đang buồn ngủ, ngáp dài, chỉ cái áo lông màu đen kia với vẻ qua loa lấy lệ.

Tạ Văn Thanh cầm cái áo lông, nhìn nhìn: “Liệu mặc vào có béo quá không, nhỡ may nhìn không ngầu thì sao?”

Ân Ân: “Tổng cộng cũng chỉ có một cái áo khoác lông, xin hỏi anh còn có lựa chọn nào khác à?”

“Anh còn có thể mặc vest cơ mà.” Nói xong, Tạ Văn Thanh lại cầm bộ vest đồng phục được phát từ hộp đêm Kim Sư: “Chỉ có vest mới có thể thể hiện được khí chất phi phàm hơn người của anh đây.”

“Thế mặc đi.”

Tạ Văn Thanh lập tức mặc vest, sau đó mở cửa đi ra ngoài đi bộ một đoạn, lúc về nhà thì đứng co ro cuộn cả người lại, đông lạnh sắp chết: “Má ơi, lạnh ghê gớm.”

Ân Lưu Tô bưng bánh bao còn nóng hầm hập để trên bàn, nói: “Chỉ có một biện pháp thôi, có thể thể hiện được địa vị đứng đầu của cậu ở hộp đêm Kim Sư.”

“Biện pháp gì?” “Không mặc.” “...”

Cuối cùng, Tạ Văn Thanh vẫn phải chịu thua trước cái lạnh mùa xuân, chọn mặc áo lông rắn chắc với một cái áo lông màu trắng, trên cổ quàng một cái khăn màu đỏ, bên trong quần bò còn mặc thêm một cái quần mùa thu màu xám.

Khối lớp 1 của Trường tiểu học tư thục Gia Văn gồm ba lớp, nằm ở chỗ tòa nhà dạy học thứ nhất ngay gần cổng trường.

Căn cứ vào thành tích nát nhừ của Ân Ân lúc thi nhập học, cô bé bị xếp vào lớp 1-3, cũng chính là lớp học kém cỏi nhất.

Chủ nhiệm lớp cô giáo Lý là một người phụ nữ đeo kính đen, tuổi hơn ba mươi, vẻ mặt nghiêm khắc, đứng ở cửa phòng học chờ các học sinh vào lớp.

Biết Ân Ân là học sinh vào lớp học giữa chừng, đến khi tất cả các học sinh khác đi vào lớp học rồi cô ấy mới dẫn Ân Ân vào lớp học, giới thiệu cô bé cho các bạn học khác.

Lần đầu tiên Ân Ân đi học, đặc biệt là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều bạn cùng lứa tuổi xa lạ như vậy, trong lòng có chút khẩn trương cùng thấp thỏm.

Ở nhà, vì để anh cùng mẹ không lo lắng, biểu hiện của cô bé rất nhẹ nhàng tùy ý.

Hiện tại đứng ở trên bục giảng, trước ánh nhìn chăm chú của các bạn học, bắt đầu thấy sợ ——

“Tớ... Tên tớ là Ân Ân, bởi vì mẹ tớ họ Ân, mẹ là người lợi hại nhất thế giới này, sức lực của mẹ vô cùng lớn, Oa Oa của tớ cũng không địch lại được. Đương nhiên, các cậu cũng có thể gọi tớ là Tạ Tiểu Muội, bởi vì Oa Oa của tớ tên là Tạ Văn Thanh, anh ấy là, là...”

Tiếng nói của Ân Ân bé như muỗi kêu, ấp a ấp úng, khẩn trương đọc lại văn mẫu đã chuẩn bị từ trước.

Tạ Văn Thanh cùng Ân Lưu Tô đứng ở ngoài cửa sổ chỗ hành lang, cũng thấp thỏm mà nhìn Ân Ân.

Tạ Văn Thanh liên tiếp làm động tác đánh đàn ghi ta nhắc nhở Ân Ân: “Đại minh tinh, anh là đại minh tinh.”

Ân Ân nhìn hắn, hoảng sợ mà nói: “Oa Oa của tớ là người đứng đầu bảng, các cậu hiểu đầu bảng là gì không, nghĩa là rất được các chị gái yêu thích...”

Tạ Văn Thanh:...

Chủ nhiệm lớp ho nhẹ một tiếng: “Ân Ân, em giới thiệu về em nhiều hơn đi.” “Em sao ạ, em... Em...”

“Giới thiệu về sở thích của em đi."

“Tớ thích vẽ tranh, tớ cũng thích Ultraman nữa, tớ có nguyên một bộ thẻ trò chơi “Yu-Gi-Oh”, là chú xăm tay ở tiệm uốn tóc đối diện cho tớ, bọn mình có thể cùng nhau chơi... À... Tớ mong là có thể trở thành bạn của nhau.”

Mặt Ân Ân đỏ bừng, cuối cùng cũng nói xong bài giới thiệu không khác gì xử tội công khai này.

Cô chủ nhiệm Lý nhìn xuống các bạn học sinh đang ngồi nghiêm túc, thấy hàng ghế dưới cùng bên trái có chỗ trống, vì thế bảo Ân Ân: “Em xuống ngồi bên cạnh Lưu Văn Anh nhé.”

Ân Ân nhìn theo tầm mắt của cô chủ nhiệm thì thấy có một chỗ trống bên cạnh cô bé mặc một cái áo liền mũ.

Cô bé nghe lời cô mà đi đến đó ngồi, lưu loát nhét cặp sách vào trong ngăn bàn, nhìn sang bạn ngồi cùng bàn bên cạnh.

Làn da cô trắng trẻo, mặt mũi có vài phần sắc nhọn lưu loát, không hề có chút nào đáng yêu của một bé gái ở độ tuổi này, ánh mắt lộ ra sự hờ hững.

“Chào cậu, tớ tên là Ân Ân.”

Cô bé chào Lưu Văn Anh, nhưng cô ấy dường như không nghe thấy gì, chẳng thèm phản ứng lại, chỉ cúi đầu chơi trò Sudoku.

Ân Ân thấy vậy thì cũng không quấy rầy cô ấy nữa.

Tiết đầu tiên là tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh đi vào lớp học, hát một bài hát tiếng Anh làm lời dạo đầu, làm cho không khí lớp học bắt đầu sôi động lên.

Cô chủ nhiệm đi ra ngoài lớp học, nói với Ân Lưu Tô cùng Tạ Văn Thanh vẫn đứng ở bên ngoài: “Hai người không cần lo lắng gì, Ân Ân ở trường học sẽ không có vấn đề gì đâu.”

“Bạn ngồi cùng bàn con bé kia, có vẻ chẳng quan tâm gì tới con bé lắm nhỉ.” Tạ Văn Thanh cau mày nói: “Cô có thể xếp con bé ngồi cùng bạn nào hoạt bát tí được không?”

Cô chủ nhiệm bất đắc dĩ mà nói: “Anh Tạ, tôi có thể hiểu được sự quan tâm của anh với cô bé, nhưng trong trường học, mỗi học sinh đều phải học tập cách giao

tiếp ứng xử với các bạn học với nhiều tính cách khác nhau, phải xử lý nhiều mối quan hệ với các bạn học, cho nên mong anh cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi.”

“Nhưng mà...”

Tạ Văn Thanh còn muốn nói nữa nhưng Ân Lưu Tô lại kéo cậu lại, nói: “Cảm ơn cô Lý, vậy chúng tôi giao Ân Ân cho cô vậy, chúng tôi đi trước.”

“Mẹ Ân Ân cứ yên tâm.”

Ân Lưu Tô kéo Tạ Văn Thanh vẫn đang còn lưu luyến ra khỏi tòa dạy học.

Tạ Văn Thanh mỗi bước đi đều lưu luyến mãi, buồn bã mất mát.

“Đi học thôi mà, có phải vào đầm rồng hang hổ gì đâu.” Ân Lưu Tô đi trên thảm cỏ xanh cùng cậu: “Làm gì lo đến vậy.”

“Tiểu Muội không giống những đứa con gái khác.” Tạ Văn Thanh cúi đầu nhìn mấy lá cây rơi vãi trên mặt đất, trầm giọng nói: “Tính cách con bé không thích hợp.”

Ân Lưu Tô thoải mái mà nói: “Tôi cảm thấy tính cách Ân Ân cũng ổn mà, không bắt nạt bạn học.”

Tạ Văn Thanh bĩu môi: “Tôi lại hy vọng con bé có thể bắt nạt bạn học khác hơn ấy, như thế còn tốt hơn cái tính... không quan tâm tốt xấu ra sao, gặp người lập tức lấy lòng như bây giờ.”

Thật ra Ân Lưu Tô cũng đã nhận ra tính cách Ân Ân thuộc loại “lấy lòng”, cũng đều do hoàn cảnh lớn lên từ bé của cô bé.

Không phải là con cái lớn lên trong một gia đình bình thường, không được hưởng tình yêu từ ba mẹ. Tất cả những quan tâm và phúc lợi đến từ cô nhi viện phải dựa vào vận may cùng lấy lòng mới nhận được.

Dần dần, lấy lòng người khác trở thành thói quen của cô bé, không học được cách từ chối người khác.

Trong sinh hoạt hàng ngày, thật ra Ân Lưu Tô luôn chú ý để tránh thói quen này của Ân Ân đi, tạo cho cô bé lòng tự tin cùng cảm giác an toàn.

Nhưng nói chung là một ngày không thể nào thay đổi được.

“Tạ Văn Thanh, Tiểu Muội cũng phải học cách lớn lên, cậu cũng không thể cứ bảo vệ con bé mãi được.”

Nghe cô nói vậy, Tạ Văn Thanh trầm mặc.

Đúng vậy, theo lời của Ân Lưu Tô, cậu cũng không thể mãi mãi che chở trước mặt Ân Ân, giúp cô bé che mưa chắn gió.

Ân Ân cần tiếp xúc với bạn bè cùng trang lứa, cần phải chính mình nỗ lực lớn lên, đối đầu với khó khăn mới thành người dũng cảm được.

Tạ Văn Thanh gật đầu: “Đi thôi.”

Ân Lưu Tô vỗ gáy cậu, sau đó mỉm cười, đi về phía trước nhanh hơn.

Tạ Văn Thanh lập tức đuổi theo, kéo ống tay áo của cô, lại giơ tay kéo tóc cô, cả đường cứ trêu đùa nhau, nói cười rộn ràng.

Lúc đi ngang qua vườn hoa, Tạ Văn Thanh thuận tay hái một bông hoa hồng vàng nhạt, đưa cho Ân Lưu Tô.

“Ê! Nhỡ bị phạt tiền thì sao!” Ân Lưu Tô cảnh cáo cậu.

Tạ Văn Thanh phòng bị mà lén nhìn xung quanh, nhanh chóng kéo cô rời đi, sau khi đi ra đầu phố mới đưa hoa hồng cho cô.

“Không cần.” Ân Lưu Tô cũng chẳng thèm nhìn một cái.

Tạ Văn Thanh ngẫm nghĩ, lấy một tờ tiền giấy năm mươi tệ từ trong túi ra rồi quấn quanh bông hoa hồng làm thành giấy bó hoa, rồi lại đưa cho Ân Lưu Tô.

“...”

Vẻ mặt Ân Lưu Tô chẳng còn gì để nói, nhìn bông hoa hồng vàng lãng mạn quấn tiền mà không thể từ chối được, giơ tay cầm lấy.

Người thiếu niên cười tươi, ý cười tươi sáng như ánh mặt trời ——

“Nếu chị có thể chấp nhận tôi nhanh như nhận nhân dân tệ thì có phải tốt hơn không.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương