Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu
-
Chương 37
Editor: Hami Beta: Thuỷ Tiên
Đào Tử hoàn toàn không có gì để nói với Tạ Văn Thanh.
Hình như tên này chưa yêu đương với ai bao giờ, có lẽ lần này là lần đầu tiên, thật là... Hoàn toàn không biết dạy sao cho được!
Đào Tử chọc đầu Tạ Văn Thanh: “Anh bảo cậu tặng quà nào cho đúng ý người ta, chứ không bảo cậu cho hết tiền! Sau này lấy gì mua quà lấy lòng con gái người ta được? Cậu ngáo rồi à!”
Tạ Văn Thanh cũng thấy rất là mất mát: “Em ngáo vì tình.”
“Thôi được rồi, ba mươi sáu kế tình yêu của anh đây không hợp với cậu, cậu đi nhờ bậc thầy khác đi.”
Đào Tử phủi phủi tay định rời đi, Tạ Văn Thanh vội vàng giữ chặt anh ta lại: “Anh Đào, anh không thể cứ thế mà đi được, nếu không thì những nỗ lực trước kia của em, còn cả thẻ lương nữa, sẽ thành công cốc hết cả, anh giúp em nghĩ cách khác được không?”
Thấy cậu nhỏ yếu bất lực lại đáng thương như vậy, Đào Tử thở dài: “Xem ra, anh phải ra sát chiêu rồi.”
Tạ Văn Thanh lập tức hào hứng lên: “Anh nói em nghe một chú đi.”
Đào Tử ra vẻ thần bí mà liếc nhìn cậu một cái: “Chiêu này có thể một kích trí mạng, nhưng có nguy hiểm, nó có thể khiến cho quan hệ của cậu bay vọt, càng thêm thân mật khăng khít; nhưng cũng có thể khiến cho cậu từ biệt nhân gian, lập tức chầu trời.”
Tạ Văn Thanh ngớ người: “Đừng nói là ý anh là bảo em...” Cậu nhớ tới giấc mộng kiều diễm kia, sắc mặt lộ ra kinh hãi.
Vừa nhìn thấy cái sắc mặt nhiệt huyết sôi trào, dục cầu bất mãn này của cậu, Đào Tử lập tức biết ngay tên này hiểu sai, vỗ đầu cậu: “Cái trí tưởng tượng lên tận mây này của cậu, tém tém lại đi, ý anh là... Thử touch cô ấy một chút, biết touch nghĩa gì không?”
Tạ Văn Thanh mờ mịt mà lắc đầu.
Đào Tử nắm tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau bền chặt.
“Nắm tay à, cũng có gì lạ đâu.” Tạ Văn Thanh thở nhẹ: “Làm như em chưa đụng vào tay cô ấy bao giờ ấy.”
“Giống nhau sao được.” Đào Tử dạy dỗ rất kiên nhẫn: “Nắm tay, giống như lúc cô ấy dắt Tiểu Muội, chẳng có cảm giác gì cả. Nhưng touch lại có chứa ẩn ý và ám chỉ...”
Nói xong, anh ấy dùng đầu ngón tay véo lòng bàn tay cậu.
Tạ Văn Thanh bị cái động tác này của anh ấy làm cho cả người nổi hết da gà da vịt, hất phăng tay anh ấy ra, suýt chút nữa là nôn mửa.
“Nếu em mà touch cô ấy như vậy thì sẽ trực tiếp bị đánh chết rồi ném văng ra.”
“Thế mới nói chiêu này có nguy hiểm mà lại.” Đào Tử cười: “Nếu cô ấy có tình cảm với cậu, thì cậu touch như vậy sẽ khiến mặt cô ấy đỏ lên; nếu cô ấy chẳng có tình cảm gì với cậu thì tất nhiên sẽ cảm thấy phản cảm, thậm chí đánh cậu. Cho nên cậu cần phải nắm chắc thời cơ.”
“Liệu em có trở thành biến thái không vậy.”
“Đã bảo phải nắm chắc thời cơ lại còn! Thời gian, không khí, trạng thái... Thiên thời địa lợi nhân hoà, tất cả đều không thể thiếu.”
Tạ Văn Thanh trầm tư suy nghĩ rồi gật gật đầu, đại khái là hiểu rồi.
Ân Ân ngậm cây kẹo que đứng dựa vào cửa, nhìn bọn họ, không biết nói gì: “Thật đúng là một người dám dạy, một người dám nghe!”
Tạ Văn Thanh vỗ đầu cô bé: “Người lớn đang nói chuyện, trẻ con không được nghe lén.”
Ân Ân nép vào cửa, nói với Tạ Văn Thanh: “Nếu anh muốn thăng chức làm ba em, phân đoạn quan trọng nhất chính là lấy lòng em!”
“Anh phải lấy lòng thế nào?”
“Mỗi ngày phải tiến cống cho công chúa Ân Ân ba cái kẹo que, em có thể suy xét giúp anh.” Ân Ân liếc Đào Tử: “Tuyệt đối hiệu nghiệm hơn nhiều so với mấy cái ý tưởng của người nào đó.”
Tạ Văn Thanh cũng không tin tưởng gì cả, đẩy cô bé đi ra ngoài: “Ba cái kẹo que, mơ gì mà đẹp thế.”
...
Sau khi ăn xong bữa cơm tất niên vô cùng náo nhiệt, mọi người tụ tập ở trước tivi trong tiệm làm tóc xem “Đêm hội Mùa Xuân”, tiểu phẩm của Triệu Bổn Sơn chọc mọi người phá lên cười.
Tạ Văn Thanh lại có chút thất thần, tiến tới tiến lui mới ngồi xuống sô pha bên cạnh Ân Lưu Tô.
Ân Lưu Tô thoải mái mà nằm ở góc sô pha ngoài cùng, nhìn tivi không chớp mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy tự nhiên.
Tạ Văn Thanh bóc cam rồi để vào tay cô, Ân Lưu Tô vẫn nhìn thẳng mà cho quả cam vào trong miệng, sau đó thay đổi dáng ngồi, cuối cùng lại ngồi gần vào cậu một chút.
Cậu giả bộ xem tivi, dịch người sang bên cô đầy căng thẳng, dựa vào lưng sô pha cùng cô.
Cánh tay hai người cũng dán vào nhau rất tự nhiên, tùy ý.
Cách một lớp vải, Tạ Văn Thanh có thể cảm nhận được rõ ràng xúc cảm khác thường do cánh tay cô mang đến.
Hô hấp của cậu có chút rối loạn, hai má nóng bừng.
Trong phòng lại vang lên một trận cười to, mấy người Lưu Tuệ Hoa xem tiểu phẩm mà cười ngặt nghẽo đến ôm cả bụng.
Ân Lưu Tô cũng cười rất to.
Sao lại thế, chẳng lẽ cô không có một chút cảm giác nào sao?
Tạ Văn Thanh, hoặc là không làm, hoặc đã làm phải làm đến cùng, làm bộ làm tịch duỗi thẳng người, sau đó để tay trái bên cạnh cô.
Một khoảng nhỏ trong lòng bàn tay trực tiếp tiếp xúc với cô!
Toàn bộ sự chú ý của Tạ Văn Thanh đều tập trung vào mảnh da nhỏ của bàn tay trái kia, giống như có vô số con kiến bò ngang qua, ngưa ngứa...
Trái tim cậu đập bình bịch, cảm giác như mình đang yêu đương vụng trộm rồi làm chuyện xấu trước mặt mọi người, chột dạ lại phấn khích.
Tạ Văn Thanh thật cẩn thận mà ngó sang Ân Lưu Tô bên cạnh mình một cái.
Ý cười khóe miệng của cô hơi thu lại, trở nên hàm súc, sự chú ý vẫn dồn hết vào “Đêm hội Mùa Xuân”, giống như hoàn toàn không chú ý tới cái “touch” mất hồn mất vía trên tay hai người kia.
Tạ Văn Thanh không biết là do cô quá chậm chạp, hay là do cô chẳng có tình cảm gì với mình.
Cậu nhìn Đào Tử đang ngồi ở ghế xoay bên cạnh như xin giúp đỡ, Đào Tử liếc cậu một cái, ý bảo “Đã tới bước này rồi thì tiếp tục đi”.
Tạ Văn Thanh hít sâu, nóng lòng muốn thử... Muốn nắm lấy tay cô.
Đương nhiên tất cả những điều này đã bị Ân Ân biết tỏng từ lâu.
Bởi vì bị từ chối “tiến cống ba cái kẹo que”, tất nhiên là Ân Ân không thể để “quỷ kế” của Tạ Văn Thanh thành công được, vì vậy đi đến gần rồi sờ sờ mặt Tạ Văn Thanh: “Oa Oa, mặt anh sao mà đỏ thế, bị sốt à?”
Nói xong, cô bé ngồi ngay chính giữa Ân Lưu Tô và Tạ Văn Thanh, ngăn cách hai người bọn họ.
Tay hai người bị bắt phải tách ra, Ân Ân cầm tay Tạ Văn Thanh để ở trên bàn tay nhỏ của mình, khuyên nhủ vô cùng tận tình: “Oa Oa, có bệnh là phải chữa trị, nhất định không được trì hoãn, nếu không bệnh nhẹ sẽ thành bệnh nặng cho coi!”
Tạ Văn Thanh:...
Muốn ném văng cái đứa nhỏ đáng ghét này ra ngoài!
Ân Lưu Tô liếc cậu: “Cậu không thoải mái à?”
“Không, không.” Tạ Văn Thanh xoa xoa mũi, vô cùng mất tự nhiên.
Ân Ân nhìn bộ dạng chịu thiệt của Tạ Văn Thanh, cực kỳ đắc ý, trong lòng còn nói, bộ dạng ngu ngốc này của cậu mà còn muốn theo đuổi mẹ của cô bé cơ à.
Nhưng mà, đúng lúc cô bé vô tình quay đầu lại thì thấy gương mặt cùng vành tai của Ân Lưu Tô ửng đỏ.
Mặt cô đỏ!!!
Ân Ân khiếp sợ. Không, không phải đâu.
Không phải anh Đào Tử bảo là chỉ khi đối diện với người mình thích mới đỏ lỗ tai sao.
Cái anh Tạ Văn Thanh ngu ngốc này... Chẳng lẽ thật sự có khả năng thăng chức làm ba cô bé sao?
Ân Ân choáng váng đầu....
Tới gần mười hai giờ khuya, mọi người hẻm Hồ Lô đều ra cửa nhà, bắn pháo hoa rồi đốt pháo ở ngõ nhỏ.
Bùm bùm, tiếng pháo chào năm cũ đón năm mới... Vang lên không dứt bên tai. Mọi người của tiệm làm tóc cũng từ trong tiệm ra ngoài chung vui.
Chú xăm tay quấn một dây pháo đốt trên tay, chuẩn bị châm lửa đốt pháo trước cửa tiệm, cầu cho dấu hiệu đáng mừng cho năm mới của thương hiệu Y-SUI.
Một mình Tạ Văn Thanh đơn độc đứng dựa ở ven tường, nhìn mọi người đốt pháo cười cười nói nói đầy náo nhiệt.
Rất u buồn.
Vui sướng là của bọn họ, cậu chẳng có cái gì cả... Tình cảm từ một phía, ngay cả theo đuổi người mình thích cũng không được.
Ân Ân đang đốt pháo cùng chú xăm tay, nhạy bén mà chú ý tới người đàn ông “tỏ ra u buồn” đang đứng cô đơn trong góc tường.
Cô bé đi đến chỗ cậu, trên tay còn đang cầm một cây pháo bông đang cháy. “Oa Oa, hai cây kẹo que, em nói cho anh một bí mật.”
Tạ Văn Thanh chẳng thèm đáp lại cô bé, xoay người định đi luôn.
Ân Ân vội vàng giữ chặt góc áo của cậu: “Về mẹ! Về điều anh muốn biết nhất!”
Tạ Văn Thanh dừng chân, xoay người bóp hai má mũm mĩm của cô bé: “Nhìn cái hàm răng sâu này của em đi, lại ăn kẹo que nữa thì tương lai thể nào cũng biến thành cô bé không răng cho mà xem!”
“Au...” Ân Ân thỏa hiệp: “Rồi rồi, thế một cây kẹo que đi.”
Tạ Văn Thanh sờ soạng cả người mới lấy được năm xu từ trong túi quần: “Cầm đi, mua kẹo que.”
“Yeah! Cảm ơn Oa Oa!” Ân Ân cầm tiền, nhanh chóng cất vào túi áo. “Giờ nói được chưa?”
Ân Ân kéo cậu ngồi xổm xuống, ghé sát vào tai cậu nhỏ giọng nói: “Thật ra là, vừa nãy em nhìn thấy lỗ tai của mẹ...”
Còn chưa nói xong, Ân Lưu Tô đang đứng cách đó không xa gọi cô bé: “Tiểu Muội, nhanh ra đây đốt pháo nào!”
“Đây ạ! Chờ con đốt với!”
Ân Ân bỏ mặc Tạ Văn Thanh, xoay người chạy ngay đến chỗ đầu ngõ trống.
Tạ Văn Thanh muốn túm cô bé lại cũng không được, cô bé chẳng khác gì con mực, cứ trơn tuồn tuột, xoay người đã chạy đi xa.
“Này! Trả tiền đây!”
Ân Ân quay đầu lại rồi vẫy tay về hướng cậu: “Lần sau nói tiếp!”...
Vài phút sau, Tạ Văn Thanh đút tay trong túi quần, ngượng ngùng mà đi đến bên cạnh Ân Lưu Tô, trong tay cầm một cây pháo bông trụi lủi.
Ân Lưu Tô thấy cậu đứng ru rú một mình ở trong góc, lúc này mới chần chần chờ chờ đi đến đây, nhìn cũng chẳng thấy vui vẻ gì mấy, hỏi: “Không vui hả?”
“Không.”
“Tết nhất, mặt mũi bí xị làm cái gì.”
“Tôi không bí xị.”
Ân Lưu Tô ngẫm nghĩ, lấy thẻ dự trữ toàn bộ gia sản của cậu từ trong túi ra: “Thôi được rồi, trả cậu, nhìn keo kiệt chưa kìa.”
Tạ Văn Thanh nhìn tấm thẻ, chần chừ không cầm lấy.
Đương nhiên cậu không phải vì cái này mà buồn.
Chỉ là vì cậu nói không rõ được tâm sự thiếu niên của mình...
“Chị nghĩ tôi là người thế nào, tôi cho chị rồi thì tôi sẽ không lấy lại.”
“Giả vờ hào phóng cái gì không biết.” Ân Lưu Tô lấy tấm thẻ vỗ vào mặt cậu: “Nếu cậu thật sự muốn tặng cho tôi thì sao không nói mật khẩu cho tôi.”
Tạ Văn Thanh xoa mũi: “Mật khẩu là sinh nhật của tôi.”
“Sinh nhật của cậu là ngày nào?” Ân Lưu Tô bỗng nhiên không nhớ được.
Tạ Văn Thanh cười lạnh: “Ngay cả sinh nhật của tôi cũng chẳng thèm nhớ còn đòi tiêu tiền của tôi cơ à.”
“Chị tuổi lớn rồi, tất nhiên trí nhớ không bằng mấy người trẻ tuổi các cậu.”
“Chẳng phải chị bảo chị là một thiếu nữ hai mươi tuổi sao.”
“Đúng thế, nhưng cũng không phải.” Ân Lưu Tô ngẩng đầu nhìn pháo hoa rực rỡ lung linh đầy trời, lời nói khó hiểu: “Cậu cũng nhìn ra cơ mà, cơ thể của tôi cũng chẳng phải là ở tuổi hai mươi.”
“Cũng chẳng sao, chỉ cần tâm hồn trẻ tuổi là đủ rồi.”
“Đúng vậy.” Ân Lưu Tô đốt lửa cây pháo bông trong tay: “Đưa pháo bông của cậu đây.”
Tạ Văn Thanh giơ pháo bông ra lấy mồi lửa ở pháo bông của cô.
Trong lúc đó, ánh sáng của pháo bông chiếu ra bốn phía, đồng thời chiếu sáng cả khuôn mặt của họ.
Tạ Văn Thanh ngẩng đầu liếc nhìn Ân Lưu Tô một cái, làn da của cô bị ánh sáng của pháo chiếu thành màu trắng lạnh, trong con ngươi đen nhánh có bóng dáng ngọn lửa bập bùng.
Lập tức, Tạ Văn Thanh ngừng hít thở, không đành lòng phá vỡ bầu không khí tốt đẹp này.
Cô thật xinh đẹp.
Mỗi một ánh mắt, mỗi một cái thần thái, mỗi một ý cười nơi khóe miệng, cậu đều cảm thấy nhìn mãi không đủ...
Suy nghĩ cẩn thận, chính bản thân cậu cũng không thể tưởng tượng được tại sao lại thích một người chị lớn hơn mình nhiều tuổi như vậy.
Dường như nhận ra Tạ Văn Thanh đang nhìn chằm chằm mình, Ân Lưu Tô không ngẩng đầu, chỉ nhìn cây pháo bông trong tay: “Tạ Văn Thanh, tôi muốn hỏi cậu một câu, tục tằn một chút.”
“Hỏi gì?”
“Liên quan đến tình yêu.” Nhìn qua biểu cảm của Ân Lưu Tô có chút hồi hộp, ánh lửa trong ánh mắt của cô lập loè.
Tạ Văn Thanh nuốt nước miếng: “Chị hỏi đi.”
“Một loại tình yêu giống pháo hoa chỉ tốt đẹp trong nháy mắt, một loại tình yêu kéo dài suốt đời bình đạm ấm áp, trong hai loại tình yêu này thì cậu sẽ chọn loại nào?”
Sắc mặt Tạ Văn Thanh lập tức trở nên nghiêm túc, cậu theo bản năng cảm giác được, câu hỏi này... Có lẽ sẽ liên quan đến chuyện hạnh phúc cả đời của cậu.
Có lẽ... Đây là bài kiểm tra của Ân Lưu Tô dành cho cậu.
Có tình yêu là tình cảm mãnh liệt trong nháy mắt, có tình yêu là ngày rộng tháng dài như dòng suối nhỏ lại chảy lâu... Muốn chọn loại nào.
Tạ Văn Thanh cảm thấy con gái chắc là đều muốn tình yêu lâu dài, chỉ có mấy tên đàn ông tồi mới muốn yêu chơi chơi thôi.
Vì thế cậu không chút do dự mà nói: “Tôi chọn yêu nhau suốt đời! Chị... Chị đừng thấy tôi nhỏ tuổi, kỳ thật trong xương cốt là một người đàn ông rất mực truyền thống, tôi không phải loại người chỉ yêu chơi, nếu là người tôi thích, thì tôi nhất định sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cô ấy!”
Trong nháy mắt, ánh sáng của pháo bông vụt tắt.
Ánh lửa trong mắt Ân Lưu Tô cũng tiêu tán, tất cả lại quay trở về một màu đen. “Hóa ra là... thế à.”
Cô có thể cho đi cái gì cũng được, nhưng tình yêu suốt đời mà cậu khát vọng nhất, cô không cho được.
Đào Tử hoàn toàn không có gì để nói với Tạ Văn Thanh.
Hình như tên này chưa yêu đương với ai bao giờ, có lẽ lần này là lần đầu tiên, thật là... Hoàn toàn không biết dạy sao cho được!
Đào Tử chọc đầu Tạ Văn Thanh: “Anh bảo cậu tặng quà nào cho đúng ý người ta, chứ không bảo cậu cho hết tiền! Sau này lấy gì mua quà lấy lòng con gái người ta được? Cậu ngáo rồi à!”
Tạ Văn Thanh cũng thấy rất là mất mát: “Em ngáo vì tình.”
“Thôi được rồi, ba mươi sáu kế tình yêu của anh đây không hợp với cậu, cậu đi nhờ bậc thầy khác đi.”
Đào Tử phủi phủi tay định rời đi, Tạ Văn Thanh vội vàng giữ chặt anh ta lại: “Anh Đào, anh không thể cứ thế mà đi được, nếu không thì những nỗ lực trước kia của em, còn cả thẻ lương nữa, sẽ thành công cốc hết cả, anh giúp em nghĩ cách khác được không?”
Thấy cậu nhỏ yếu bất lực lại đáng thương như vậy, Đào Tử thở dài: “Xem ra, anh phải ra sát chiêu rồi.”
Tạ Văn Thanh lập tức hào hứng lên: “Anh nói em nghe một chú đi.”
Đào Tử ra vẻ thần bí mà liếc nhìn cậu một cái: “Chiêu này có thể một kích trí mạng, nhưng có nguy hiểm, nó có thể khiến cho quan hệ của cậu bay vọt, càng thêm thân mật khăng khít; nhưng cũng có thể khiến cho cậu từ biệt nhân gian, lập tức chầu trời.”
Tạ Văn Thanh ngớ người: “Đừng nói là ý anh là bảo em...” Cậu nhớ tới giấc mộng kiều diễm kia, sắc mặt lộ ra kinh hãi.
Vừa nhìn thấy cái sắc mặt nhiệt huyết sôi trào, dục cầu bất mãn này của cậu, Đào Tử lập tức biết ngay tên này hiểu sai, vỗ đầu cậu: “Cái trí tưởng tượng lên tận mây này của cậu, tém tém lại đi, ý anh là... Thử touch cô ấy một chút, biết touch nghĩa gì không?”
Tạ Văn Thanh mờ mịt mà lắc đầu.
Đào Tử nắm tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau bền chặt.
“Nắm tay à, cũng có gì lạ đâu.” Tạ Văn Thanh thở nhẹ: “Làm như em chưa đụng vào tay cô ấy bao giờ ấy.”
“Giống nhau sao được.” Đào Tử dạy dỗ rất kiên nhẫn: “Nắm tay, giống như lúc cô ấy dắt Tiểu Muội, chẳng có cảm giác gì cả. Nhưng touch lại có chứa ẩn ý và ám chỉ...”
Nói xong, anh ấy dùng đầu ngón tay véo lòng bàn tay cậu.
Tạ Văn Thanh bị cái động tác này của anh ấy làm cho cả người nổi hết da gà da vịt, hất phăng tay anh ấy ra, suýt chút nữa là nôn mửa.
“Nếu em mà touch cô ấy như vậy thì sẽ trực tiếp bị đánh chết rồi ném văng ra.”
“Thế mới nói chiêu này có nguy hiểm mà lại.” Đào Tử cười: “Nếu cô ấy có tình cảm với cậu, thì cậu touch như vậy sẽ khiến mặt cô ấy đỏ lên; nếu cô ấy chẳng có tình cảm gì với cậu thì tất nhiên sẽ cảm thấy phản cảm, thậm chí đánh cậu. Cho nên cậu cần phải nắm chắc thời cơ.”
“Liệu em có trở thành biến thái không vậy.”
“Đã bảo phải nắm chắc thời cơ lại còn! Thời gian, không khí, trạng thái... Thiên thời địa lợi nhân hoà, tất cả đều không thể thiếu.”
Tạ Văn Thanh trầm tư suy nghĩ rồi gật gật đầu, đại khái là hiểu rồi.
Ân Ân ngậm cây kẹo que đứng dựa vào cửa, nhìn bọn họ, không biết nói gì: “Thật đúng là một người dám dạy, một người dám nghe!”
Tạ Văn Thanh vỗ đầu cô bé: “Người lớn đang nói chuyện, trẻ con không được nghe lén.”
Ân Ân nép vào cửa, nói với Tạ Văn Thanh: “Nếu anh muốn thăng chức làm ba em, phân đoạn quan trọng nhất chính là lấy lòng em!”
“Anh phải lấy lòng thế nào?”
“Mỗi ngày phải tiến cống cho công chúa Ân Ân ba cái kẹo que, em có thể suy xét giúp anh.” Ân Ân liếc Đào Tử: “Tuyệt đối hiệu nghiệm hơn nhiều so với mấy cái ý tưởng của người nào đó.”
Tạ Văn Thanh cũng không tin tưởng gì cả, đẩy cô bé đi ra ngoài: “Ba cái kẹo que, mơ gì mà đẹp thế.”
...
Sau khi ăn xong bữa cơm tất niên vô cùng náo nhiệt, mọi người tụ tập ở trước tivi trong tiệm làm tóc xem “Đêm hội Mùa Xuân”, tiểu phẩm của Triệu Bổn Sơn chọc mọi người phá lên cười.
Tạ Văn Thanh lại có chút thất thần, tiến tới tiến lui mới ngồi xuống sô pha bên cạnh Ân Lưu Tô.
Ân Lưu Tô thoải mái mà nằm ở góc sô pha ngoài cùng, nhìn tivi không chớp mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy tự nhiên.
Tạ Văn Thanh bóc cam rồi để vào tay cô, Ân Lưu Tô vẫn nhìn thẳng mà cho quả cam vào trong miệng, sau đó thay đổi dáng ngồi, cuối cùng lại ngồi gần vào cậu một chút.
Cậu giả bộ xem tivi, dịch người sang bên cô đầy căng thẳng, dựa vào lưng sô pha cùng cô.
Cánh tay hai người cũng dán vào nhau rất tự nhiên, tùy ý.
Cách một lớp vải, Tạ Văn Thanh có thể cảm nhận được rõ ràng xúc cảm khác thường do cánh tay cô mang đến.
Hô hấp của cậu có chút rối loạn, hai má nóng bừng.
Trong phòng lại vang lên một trận cười to, mấy người Lưu Tuệ Hoa xem tiểu phẩm mà cười ngặt nghẽo đến ôm cả bụng.
Ân Lưu Tô cũng cười rất to.
Sao lại thế, chẳng lẽ cô không có một chút cảm giác nào sao?
Tạ Văn Thanh, hoặc là không làm, hoặc đã làm phải làm đến cùng, làm bộ làm tịch duỗi thẳng người, sau đó để tay trái bên cạnh cô.
Một khoảng nhỏ trong lòng bàn tay trực tiếp tiếp xúc với cô!
Toàn bộ sự chú ý của Tạ Văn Thanh đều tập trung vào mảnh da nhỏ của bàn tay trái kia, giống như có vô số con kiến bò ngang qua, ngưa ngứa...
Trái tim cậu đập bình bịch, cảm giác như mình đang yêu đương vụng trộm rồi làm chuyện xấu trước mặt mọi người, chột dạ lại phấn khích.
Tạ Văn Thanh thật cẩn thận mà ngó sang Ân Lưu Tô bên cạnh mình một cái.
Ý cười khóe miệng của cô hơi thu lại, trở nên hàm súc, sự chú ý vẫn dồn hết vào “Đêm hội Mùa Xuân”, giống như hoàn toàn không chú ý tới cái “touch” mất hồn mất vía trên tay hai người kia.
Tạ Văn Thanh không biết là do cô quá chậm chạp, hay là do cô chẳng có tình cảm gì với mình.
Cậu nhìn Đào Tử đang ngồi ở ghế xoay bên cạnh như xin giúp đỡ, Đào Tử liếc cậu một cái, ý bảo “Đã tới bước này rồi thì tiếp tục đi”.
Tạ Văn Thanh hít sâu, nóng lòng muốn thử... Muốn nắm lấy tay cô.
Đương nhiên tất cả những điều này đã bị Ân Ân biết tỏng từ lâu.
Bởi vì bị từ chối “tiến cống ba cái kẹo que”, tất nhiên là Ân Ân không thể để “quỷ kế” của Tạ Văn Thanh thành công được, vì vậy đi đến gần rồi sờ sờ mặt Tạ Văn Thanh: “Oa Oa, mặt anh sao mà đỏ thế, bị sốt à?”
Nói xong, cô bé ngồi ngay chính giữa Ân Lưu Tô và Tạ Văn Thanh, ngăn cách hai người bọn họ.
Tay hai người bị bắt phải tách ra, Ân Ân cầm tay Tạ Văn Thanh để ở trên bàn tay nhỏ của mình, khuyên nhủ vô cùng tận tình: “Oa Oa, có bệnh là phải chữa trị, nhất định không được trì hoãn, nếu không bệnh nhẹ sẽ thành bệnh nặng cho coi!”
Tạ Văn Thanh:...
Muốn ném văng cái đứa nhỏ đáng ghét này ra ngoài!
Ân Lưu Tô liếc cậu: “Cậu không thoải mái à?”
“Không, không.” Tạ Văn Thanh xoa xoa mũi, vô cùng mất tự nhiên.
Ân Ân nhìn bộ dạng chịu thiệt của Tạ Văn Thanh, cực kỳ đắc ý, trong lòng còn nói, bộ dạng ngu ngốc này của cậu mà còn muốn theo đuổi mẹ của cô bé cơ à.
Nhưng mà, đúng lúc cô bé vô tình quay đầu lại thì thấy gương mặt cùng vành tai của Ân Lưu Tô ửng đỏ.
Mặt cô đỏ!!!
Ân Ân khiếp sợ. Không, không phải đâu.
Không phải anh Đào Tử bảo là chỉ khi đối diện với người mình thích mới đỏ lỗ tai sao.
Cái anh Tạ Văn Thanh ngu ngốc này... Chẳng lẽ thật sự có khả năng thăng chức làm ba cô bé sao?
Ân Ân choáng váng đầu....
Tới gần mười hai giờ khuya, mọi người hẻm Hồ Lô đều ra cửa nhà, bắn pháo hoa rồi đốt pháo ở ngõ nhỏ.
Bùm bùm, tiếng pháo chào năm cũ đón năm mới... Vang lên không dứt bên tai. Mọi người của tiệm làm tóc cũng từ trong tiệm ra ngoài chung vui.
Chú xăm tay quấn một dây pháo đốt trên tay, chuẩn bị châm lửa đốt pháo trước cửa tiệm, cầu cho dấu hiệu đáng mừng cho năm mới của thương hiệu Y-SUI.
Một mình Tạ Văn Thanh đơn độc đứng dựa ở ven tường, nhìn mọi người đốt pháo cười cười nói nói đầy náo nhiệt.
Rất u buồn.
Vui sướng là của bọn họ, cậu chẳng có cái gì cả... Tình cảm từ một phía, ngay cả theo đuổi người mình thích cũng không được.
Ân Ân đang đốt pháo cùng chú xăm tay, nhạy bén mà chú ý tới người đàn ông “tỏ ra u buồn” đang đứng cô đơn trong góc tường.
Cô bé đi đến chỗ cậu, trên tay còn đang cầm một cây pháo bông đang cháy. “Oa Oa, hai cây kẹo que, em nói cho anh một bí mật.”
Tạ Văn Thanh chẳng thèm đáp lại cô bé, xoay người định đi luôn.
Ân Ân vội vàng giữ chặt góc áo của cậu: “Về mẹ! Về điều anh muốn biết nhất!”
Tạ Văn Thanh dừng chân, xoay người bóp hai má mũm mĩm của cô bé: “Nhìn cái hàm răng sâu này của em đi, lại ăn kẹo que nữa thì tương lai thể nào cũng biến thành cô bé không răng cho mà xem!”
“Au...” Ân Ân thỏa hiệp: “Rồi rồi, thế một cây kẹo que đi.”
Tạ Văn Thanh sờ soạng cả người mới lấy được năm xu từ trong túi quần: “Cầm đi, mua kẹo que.”
“Yeah! Cảm ơn Oa Oa!” Ân Ân cầm tiền, nhanh chóng cất vào túi áo. “Giờ nói được chưa?”
Ân Ân kéo cậu ngồi xổm xuống, ghé sát vào tai cậu nhỏ giọng nói: “Thật ra là, vừa nãy em nhìn thấy lỗ tai của mẹ...”
Còn chưa nói xong, Ân Lưu Tô đang đứng cách đó không xa gọi cô bé: “Tiểu Muội, nhanh ra đây đốt pháo nào!”
“Đây ạ! Chờ con đốt với!”
Ân Ân bỏ mặc Tạ Văn Thanh, xoay người chạy ngay đến chỗ đầu ngõ trống.
Tạ Văn Thanh muốn túm cô bé lại cũng không được, cô bé chẳng khác gì con mực, cứ trơn tuồn tuột, xoay người đã chạy đi xa.
“Này! Trả tiền đây!”
Ân Ân quay đầu lại rồi vẫy tay về hướng cậu: “Lần sau nói tiếp!”...
Vài phút sau, Tạ Văn Thanh đút tay trong túi quần, ngượng ngùng mà đi đến bên cạnh Ân Lưu Tô, trong tay cầm một cây pháo bông trụi lủi.
Ân Lưu Tô thấy cậu đứng ru rú một mình ở trong góc, lúc này mới chần chần chờ chờ đi đến đây, nhìn cũng chẳng thấy vui vẻ gì mấy, hỏi: “Không vui hả?”
“Không.”
“Tết nhất, mặt mũi bí xị làm cái gì.”
“Tôi không bí xị.”
Ân Lưu Tô ngẫm nghĩ, lấy thẻ dự trữ toàn bộ gia sản của cậu từ trong túi ra: “Thôi được rồi, trả cậu, nhìn keo kiệt chưa kìa.”
Tạ Văn Thanh nhìn tấm thẻ, chần chừ không cầm lấy.
Đương nhiên cậu không phải vì cái này mà buồn.
Chỉ là vì cậu nói không rõ được tâm sự thiếu niên của mình...
“Chị nghĩ tôi là người thế nào, tôi cho chị rồi thì tôi sẽ không lấy lại.”
“Giả vờ hào phóng cái gì không biết.” Ân Lưu Tô lấy tấm thẻ vỗ vào mặt cậu: “Nếu cậu thật sự muốn tặng cho tôi thì sao không nói mật khẩu cho tôi.”
Tạ Văn Thanh xoa mũi: “Mật khẩu là sinh nhật của tôi.”
“Sinh nhật của cậu là ngày nào?” Ân Lưu Tô bỗng nhiên không nhớ được.
Tạ Văn Thanh cười lạnh: “Ngay cả sinh nhật của tôi cũng chẳng thèm nhớ còn đòi tiêu tiền của tôi cơ à.”
“Chị tuổi lớn rồi, tất nhiên trí nhớ không bằng mấy người trẻ tuổi các cậu.”
“Chẳng phải chị bảo chị là một thiếu nữ hai mươi tuổi sao.”
“Đúng thế, nhưng cũng không phải.” Ân Lưu Tô ngẩng đầu nhìn pháo hoa rực rỡ lung linh đầy trời, lời nói khó hiểu: “Cậu cũng nhìn ra cơ mà, cơ thể của tôi cũng chẳng phải là ở tuổi hai mươi.”
“Cũng chẳng sao, chỉ cần tâm hồn trẻ tuổi là đủ rồi.”
“Đúng vậy.” Ân Lưu Tô đốt lửa cây pháo bông trong tay: “Đưa pháo bông của cậu đây.”
Tạ Văn Thanh giơ pháo bông ra lấy mồi lửa ở pháo bông của cô.
Trong lúc đó, ánh sáng của pháo bông chiếu ra bốn phía, đồng thời chiếu sáng cả khuôn mặt của họ.
Tạ Văn Thanh ngẩng đầu liếc nhìn Ân Lưu Tô một cái, làn da của cô bị ánh sáng của pháo chiếu thành màu trắng lạnh, trong con ngươi đen nhánh có bóng dáng ngọn lửa bập bùng.
Lập tức, Tạ Văn Thanh ngừng hít thở, không đành lòng phá vỡ bầu không khí tốt đẹp này.
Cô thật xinh đẹp.
Mỗi một ánh mắt, mỗi một cái thần thái, mỗi một ý cười nơi khóe miệng, cậu đều cảm thấy nhìn mãi không đủ...
Suy nghĩ cẩn thận, chính bản thân cậu cũng không thể tưởng tượng được tại sao lại thích một người chị lớn hơn mình nhiều tuổi như vậy.
Dường như nhận ra Tạ Văn Thanh đang nhìn chằm chằm mình, Ân Lưu Tô không ngẩng đầu, chỉ nhìn cây pháo bông trong tay: “Tạ Văn Thanh, tôi muốn hỏi cậu một câu, tục tằn một chút.”
“Hỏi gì?”
“Liên quan đến tình yêu.” Nhìn qua biểu cảm của Ân Lưu Tô có chút hồi hộp, ánh lửa trong ánh mắt của cô lập loè.
Tạ Văn Thanh nuốt nước miếng: “Chị hỏi đi.”
“Một loại tình yêu giống pháo hoa chỉ tốt đẹp trong nháy mắt, một loại tình yêu kéo dài suốt đời bình đạm ấm áp, trong hai loại tình yêu này thì cậu sẽ chọn loại nào?”
Sắc mặt Tạ Văn Thanh lập tức trở nên nghiêm túc, cậu theo bản năng cảm giác được, câu hỏi này... Có lẽ sẽ liên quan đến chuyện hạnh phúc cả đời của cậu.
Có lẽ... Đây là bài kiểm tra của Ân Lưu Tô dành cho cậu.
Có tình yêu là tình cảm mãnh liệt trong nháy mắt, có tình yêu là ngày rộng tháng dài như dòng suối nhỏ lại chảy lâu... Muốn chọn loại nào.
Tạ Văn Thanh cảm thấy con gái chắc là đều muốn tình yêu lâu dài, chỉ có mấy tên đàn ông tồi mới muốn yêu chơi chơi thôi.
Vì thế cậu không chút do dự mà nói: “Tôi chọn yêu nhau suốt đời! Chị... Chị đừng thấy tôi nhỏ tuổi, kỳ thật trong xương cốt là một người đàn ông rất mực truyền thống, tôi không phải loại người chỉ yêu chơi, nếu là người tôi thích, thì tôi nhất định sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cô ấy!”
Trong nháy mắt, ánh sáng của pháo bông vụt tắt.
Ánh lửa trong mắt Ân Lưu Tô cũng tiêu tán, tất cả lại quay trở về một màu đen. “Hóa ra là... thế à.”
Cô có thể cho đi cái gì cũng được, nhưng tình yêu suốt đời mà cậu khát vọng nhất, cô không cho được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook