Mẹ Hợp Đồng Lại Bỏ Trốn
3: Đã Có Người Bắt Con Cô Đi


An Miên Miên vừa dứt lời, đôi mắt sáng khiêu khích nhìn Từ Thiên Duyệt.
“…” Từ Thiên Duyệt sắc mặt trắng bệch.

Không đợi bà ta xác nhận.

Khương Húc Đông và Khương Thanh Thanh đã vô cùng lo lắng xông vào phòng nghỉ.
“Mẹ, mẹ đang nói bậy bạ gì vậy.”
“An Miên Miên, mày cái đồ…” Hắn giơ tay lên đồng thời sắp thốt ra chữ “tiện nhân”, nhưng vì An Miên Miên đang thu âm mà ngừng lại.
“A…” Cô bị dọa lui về sau một bước, thanh âm phát run: “Cậu, không phải cậu cũng muốn đánh con sao?”
Khương Húc Đông hận đến nghiến răng.

Hắn trừng mắt tức giận, đổi lấy An Miên là được như ý mà cười.

Ngay vừa rồi, chuyện phát sinh trong phòng nghỉ, toàn bộ đều bị thu âm phát sóng trực tiếp đến sảnh tiệc.


Cho dù chỉ có âm thanh, nhưng cũng đủ để Từ Thiên Duyệt và hình tượng của Khương thị rớt xuống ngàn trượng rồi, bên ngoài hiện giờ đã là một mảnh hỗn loạn.

Ba miệng người Khương gia bị tính kế, nhất thời không dám vọng động.

Thấy bọn họ kinh ngạc, An Miên Miên để điện thoại xuống, đi tới Từ Thiên Duyệt vừa rồi còn vô cùng phách lối.

Đáy mắt thanh tịnh, đơn thuần, nhưng giọng nói của cô thì nguy hiểm thì thầm với bà ta: “Mợ à, đây chỉ mới là món khai vị thôi.

Tất cả những gì các người đã lấy đi của tôi, sớm muộn gì tôi cũng bắt các người phải trả lại, bao gồm cái tát hôm nay…”
Nhờ vào có điện thoại phát trực tiếp âm thanh, bọn họ không dám làm gì cô cả.

An Miên Miên nghênh ngang rời khỏi phòng nghỉ.

Đạt được mục đích, cô biểu lộ nhẹ nhõm cả người, cho đến khi trên hành lang hướng cô đi tới, gặp được Cố Trạch Vũ.

Sắc mặt của hắn khó coi: “Miên Miên…”
Giọng điệu của Cố Trạch Vũ phức tạp gọi cô: “Là thật sao? Chuyện vừa rồi em nói…”
“Cố tiên sinh.”
An Miên Miên cắt ngang lời hắn, vô cùng xa cách: “Thật đáng tiếc, Jessica sẽ không hợp tác với các người đâu.”
Cô tận lực kéo giãn khoảng cách với hắn, chỉ đi thoáng qua.

Mặc kệ là trước đó hắn có biết chân tướng hay không, lúc hắn lựa chọn làm bạn với Khương gia, thì hắn đã không còn xứng đáng đứng bên cạnh cô nữa.
***
An Miên Miên từ trong khách sạn rời đi, đến ven đường thì bắt máy điện thoại nói chuyện với người bạn tốt của mình.
“Quá tuyệt với! Miên Miên, cậu vĩnh viễn là thần tượng của tớ đó.”

Hạ Thính Nhiên kích động không thôi: “Xem chút nữa tớ đã cho là cậu muốn trở về là tự chui đầu vào lưới rồi, mặc cho bọn họ cấu xé nữa.”
“Làm sao có thể chứ?” An Miên Miên dở khóc dở cười: “ Nếu tớ có dự định tác thành cho bọn họ, thì còn xin tiến sĩ làm nghiên cứu phát minh đoàn đội làm gì hả?”
“Cũng đúng, đáng tiếc là tài chính khởi động của chúng ta còn thiếu hai trăm vạn nữa, nếu không sao phải sợ bọn hắn nhanh chân tới trước được chứ? Ngay cả bản vẽ thiết kế còn phải dựa hết vào cậu nữa…”
“Chuyện tiền nong, để tớ lại suy nghĩ tìm cách.”
An Miên Miên vừa dứt lời, trước mặt cô bỗng có một chiếc Bentley chạy ngang qua.

Cửa sổ xe hạ xuống, cô và một đứa bé trai ngồi ghế sau nhin nhau.

Đứa bé trai khoảng chừng bốn năm tuổi, đôi mắt phượng rất sáng, nhưng cũng tĩnh mịch, ánh mắt như câu.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, chiếc xe chạy đi mất.

Trong lòng An Miên Miên bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng, hô hấp hơi ngừng lại, cô nhớ tới cốt nhục đã mất đi của mình.

Bác sĩ và y tá lúc đó chăm sóc cho cô đều nói rằng, bởi vì cô mất máu quá nhiều, đã ảnh hưởng đến cuống rốn thai nhi, vì để đảm bảo tính mạng cho cô, cái thai hơn bảy tháng chỉ có thể bỏ.

Nhưng từ đầu đến cuối cô đều không muốn tiếp nhận chuyện này, chỉ vì lúc đó cô vẫn đang hôn mê không biết gì.
Trong cơn hoảng hốt, An Miên Miên từng thoáng thấy một bóng đen, hình dáng mơ hồ là một người đàn ông.


Lúc hắn quay người đi, cô hình như còn thấy hắn đang ôm cái gì trong lòng.

Dù cho tất cả mọi người đều nói đó là ảo giác của cô thôi, nhưng từ đầu tới cuối cô vẫn luôn tin tưởng chắc chắn rằng, có người đã mang con của cô đi rồi.

Nó nhất định là còn sống trên thế giới này, ở một nơi nào đó thôi.
Mấy năm nay cô cũng đã trăm phương ngàn kế tìm nó.

Đáng tiếc là không hề có đầu mối nào.

An Miên Miên thất thần, bởi vì Hạ Thính Miên kích động hô to làm cô trở về thực tế.
“Miên Miên”
Bên đầu dây điện thoại bên kia, giọng nói run rẩy: “Cậu đoán xem tớ vừa nhận được tin gì này! Một lời mời hợp tắc giá hai trăm vạn đó! Tiền cọc đã giao trước ba mươi phần trăm, bên A cũng đang ở thành Bắc, cũng tiện cho cậu gặp mặt trước nói chuyện luôn.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương