Phải mấy ngày hôm sau Nhi mới về, bà Lan có vẻ không vui nhưng cũng không trách móc. Tâm thấy có chút lạ nhưng cũng không hỏi vì dù sao giữa cô và Nhi cũng chẳng thân thiết gì.

Trên bàn ăn, Nhi hết thở dài lại chê thức ăn nấu dở, chê tới chê lui một hồi bà Lan cũng bực dọc mà lên tiếng:

- Con ăn được thì ăn không ăn được thì mua cái khác ăn, chị Tâm mất công nấu ăn không được thì cũng đừng chê chứ con.

Nhi ấm ức:

- Mẹ.... mẹ sao vậy?

Bà Lan cũng buông đũa, thật sự bà đã hết kiên nhẫn với Nhi nhưng bỏ cô thì bà có chút không đành, nói gì thì nói cô cũng đi theo bà mấy năm rồi không còn tình cũng còn nghĩa.

- Nhi nè, con cũng lớn rồi đi tìm việc làm đi, ở nhà hoài cũng không phải là cách.

Nhi sững sờ, chắc cô nàng không tin bà Lan lại nói ra những lời như thế:

- Mẹ trước kia con cũng ở nhà với mẹ mà, sao vậy mẹ?

- Mẹ cũng muốn tốt cho con thôi, mẹ có căn chung cư trước kia mua bây giờ cũng không có ý định bán, mẹ cho con ra mà sống riêng cho tốt. Ở đây anh Khanh cũng đã có vợ, sống chung với anh chị hoài cũng không tốt lắm đâu Nhi.

Đừng nói là Nhi mà ngay cả Tâm cũng ngạc nhiên không kém, cô biết bà Lan có khúc mắc với Nhi nhưng đến mức cho cô ta ra ở riêng thì cô thật sự không nghĩ tới được.

- Mẹ ơi.... con làm gì sai hả mẹ, mẹ đừng đuổi con đi mà...

Bà Lan liếc mắt, bà nắm lấy tay Nhi, giọng hòa hoãn nhẹ nhàng hơn nhiều:

- Anh Khanh với con là không được, trước kia là do mẹ dẫn dắt con sai đường... mẹ biết con cũng có bạn trai rồi đúng không?

Lần này Nhi lại có chút biến sắc mặt, ánh mắt nao núng không dám nhìn thẳng vào bà Lan.

- Không nói cũng được, nếu đã có bạn trai cũng nên tìm hiểu cho kỹ, lựa chọn cho thật chính xác. Tính tình con có chút nông nổi nhưng cũng không đến mức không làm vợ người ta được. Nghe mẹ... đừng ngoan cố nữa, sau này còn làm vợ còn làm mẹ người ta..

Hốc mắt Nhi ửng đỏ, cô giấu bà chuyện có bạn trai vì sợ bà biết sẽ đuổi cô đi nhưng ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ là bà sẽ biết. Nhi sống với bà Lan nhiều năm, ít nhiều cũng biết một chút tính tình của bà, bà ghét ai lừa dối bà nên cô thật không dám nói. Nhưng mà hôm nay bà lại nói những lời này với cô như là một người mẹ dạy dỗ con gái mình, Nhi thật sự không dám tin đây là sự thật, trong lòng cô quá đỗi ngạc nhiên.

- Mẹ... mẹ không giận con hả, con không yêu anh Khanh nhiều như những gì con nói...mẹ vẫn không giận con sao?

Bà Lan gương mặt cũng phiếm hồng, trong khoảnh khắc Tâm nhận ra được... bà dường như đã buông bỏ được rất nhiều khúc mắc trong lòng. Chẳng những bà mở lòng với cô mà ngay cả Nhi bà cũng không mắng không chửi không đuổi cùng giết tận... Hóa ra bà không đanh đá như những gì bà từng thể hiện hoặc là vì sau cái chết của cha Khanh mà bà lại yên tĩnh hơn rất nhiều.

- Có gì mà giận con, mày theo mẹ mấy năm rồi, mày thế nào mẹ cũng hiểu. Mày phải tìm được người yêu mày mà sống vui vẻ đừng như mẹ... mày hiểu chưa?

Nhi khóc, đây là lần đầu tiên Tâm thấy Nhi ngoan ngoãn an tĩnh đến thế. Lại nghĩ đến những việc đã qua Tâm thoáng rùng mình, thật sự cô may mắn rồi.

Chung quy phụ nữ đều muốn hạnh phúc thật sự mà thôi!

Sau hôm đó Nhi dọn đi, lúc đi Tâm cũng không nói câu gì, Nhi cũng có nhìn cô mấy lần nhưng cũng chỉ đơn giản là nhìn thôi không có gì khác. Với Tâm, Nhi không là chướng ngại gì cả, cô ta có bày mưu bày kế nhưng cũng chẳng có tác dụng gì. Hay nói đến vấn đề khác, Nhi cũng không yêu Khanh cái cô ta muốn là tiền bạc và sự nhàn rỗi... Đến bây giờ khi tìm được người thật sự hợp ý thì Khanh cũng chẳng là gì quan trọng. Nhưng như thế cũng tốt mà mẹ chồng cô giải quyết lại càng tốt, chí ít Nhi đi rồi cũng không để lại hiểm họa tiềm tàng gì cho cô. Đối với cô như thế tương đối viên mãn rồi!

Nhi đi được 1 tháng thì cũng đến sinh nhật Kitty, năm nay con bé tròn 6 tuổi, bà Lan với Khanh quyết định tổ chức lớn một chút.

Từ sáng sớm Tâm đã bận đến tối mắt tối mũi, cô đi chợ với bà Lan mua gà vịt về cúng tuổi đốt cho Kitty lại loay hoay cho người vào trang trí tiệc sinh nhật. Đến lúc Khanh về đã là 2 giờ chiều, dạo gần đây lượng công việc của anh nhiều hơn hẳn, lại chuẩn bị mở một siêu thị mini nên càng bận rộn hơn nữa. Vừa về đến nhà thấy Tâm đang lúi húi đẩy chậu hoa hồng, anh liền nhanh chân đi đến đỡ cho cô một tay.

- Để đó cho anh, nặng như này em rinh làm sao được?

Tâm cười cười, mấy lọn tóc không hẹn mà cùng phà xuống mặt. Khanh nhịn không được liền vén tóc cho cô, nụ cười của anh rực rỡ:

- Mệt lắm không?

Tâm lắc đầu, cô cười dịu dàng:

- Không mệt, đây là lần đầu tiên em tổ chức được cho con sinh nhật lớn thế này nên không thấy mệt.

Khanh nghe cô nói lòng anh lại cảm thấy đau đau, năm nay là năm đầu tiên vậy những năm qua mẹ con cô đã khổ cực như thế nào chứ... Nhịn không được anh ôm cô vào lòng, xoa xoa lưng cô, giọng an ủi:

- Sau này không cần cực khổ nữa, anh lo được cho mẹ con em không phải thiếu thốn bất cứ cái gì nữa.

Tâm thẹn thùng, xung quanh người nhìn cô cũng không ít, vội vàng đẩy anh ra cô đỏ mặt:

- Mọi người nhìn kìa...

Khanh mặt dày thẳng thừng nói lớn tiếng:

- Có sao em là vợ anh mà.

Phía bên kia mấy anh thợ đang trang trí bàn tiệc sinh nhật cũng tủm tỉm cười, ai nấy đều vui vẻ chỉ có Tâm là da mặt siêu mỏng không chịu được người ta nhìn lâu.

- Thôi em vào trong với mẹ đây, kệ anh đó..

Nói rồi cô bỏ chạy vào trong, Khanh lại nhìn theo lưng cô, anh bất giác cong môi cười nhẹ. Cô vẫn hay thẹn thùng như thế, trước kia đi học cũng là bộ dáng ngại ngùng bây giờ khi là vợ chồng cũng không khá hơn gì, đặc biệt là chuyện kia.... ây nhắc đến anh lại thấy rạo rực, tốt nhất là không nghĩ đến nữa.

7 giờ tối tiệc sinh nhật bắt đầu, Kitty mặc một thân váy tutu công chúa nhiều tầng màu xanh nhạt, tóc thắt bím búi cao trong đáng yêu vô cùng. Tâm cũng mặc váy màu xanh, váy xòe nhẹ trang điểm cũng nhẹ nhàng. Nhưng vì gương mặt vốn dĩ trắng hồng đẹp sẵn nên cũng không cần làm gì nhiều, cô đứng một góc tay dắt Kitty cũng làm nhiều người không hẹn mà nhìn thêm mấy lần.

Khanh đứng từ xa, anh đang nói chuyện với bạn khi thấy cô bước ra thoáng chốc anh sững sờ. Cô đẹp dịu dàng mà thanh tao khác hẳn với những cô gái có nhan sắc mà anh từng thấy. Ký ức lại như ùa về hồi học cấp 3, đêm đó cô cũng mặc váy màu xanh đứng trên sân khấu biểu diễn tiết mục cho đêm hoa khôi của trường. Lần đó anh bị cô hớp mất hồn nên một hai xin mẹ chuyển về trường Tâm học, lại đút lót thầy hiệu phó xin học cùng lớp với cô. Người trong mộng thời niên thiếu của anh là cô mà bây giờ đây người làm mẹ của con anh cũng chính là cô. Đối với anh cuộc đời chưa hề bất công với anh một chút nào!

Chân vô thức đi nhanh hơn vài bước đến chỗ cô, Kitty thấy anh liền nhào qua ôm nắm lấy tay anh. Anh lại nhấc bỗng con bé lên ôm trên người, bàn tay lại nắm lấy tay cô, ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương nhìn cô như trong mắt chỉ chứa duy nhất một hình ảnh của cô. Tâm cũng nhìn anh, môi cô nở nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt cũng tràn đầy yêu thương. Hai tay anh và cô đan vào nhau, siết thật chặt cứ như sẽ cùng nhau đi qua hết những tháng ngày giông bão của tuổi trẻ đầy hứa hẹn này.

- Đi theo anh...

Tam gật đầu, cô nhẹ nhàng đi theo sau anh, cứ như lúc còn đi học hay lẽo đẽo làm cái đuôi theo anh mỗi khi tan trường. Bất cứ là khi nào, anh vẫn luôn đứng ở phía trước thay cô chắn mưa chắn gió, thay cô mở lối cho đoạn đường cô sẽ đi.

Hương đi cùng Vinh, từ xa đã chạy ào đến chỗ cô, giọng ríu rít:

- Ui trời hai nàng công chúa xinh quá đi.

Tâm cười rạng rỡ:

- Mày đến trễ, làm gì khai mau..

Hương thẹn thùng, ánh mắt dịu dàng đi hẳn:

- Tao nói nhỏ này, tao đi... khám thai..

Đừng nói là Tâm mà ngay cả Khanh cũng hết hồn, anh và cô không hẹn mà cùng nhau nhìn về bụng Hương sau lại nhìn về phía Vinh. Thấy Vinh lại ung dung đẹp trai ngời ngời trên môi ý cười không khép lại được, Tâm xem như yên tâm phần nào:

- Con quỷ này có thai sao lại chạy nhảy kiểu kia?

Vinh im lặng nãy giờ, giờ mỗi chịu lên tiếng:

- Anh nói mãi mà không nghe, Tâm em thay anh bảo cô ấy đi.

Khanh bất giác cười ha hả:

- Hương, mày cũng sắp làm mẹ rồi đấy.

Hương cau mày, bộ dáng hùng hổ:

- Ơ thế tao không làm mẹ được à cái thằng điên này?

Tâm kéo tay Hương, cô lườm nguýt:

- Mày chú ý chút đi, con tao trong đây.

Vinh lại nói tiếp:

- Tâm mau mau thêm đứa nữa đi, Kitty cũng muốn có em rồi đấy.

Lần này thì hai người đàn ông không hẹn mà cùng nhau gật đầu hài lòng cứ như là giàn xếp từ trước. Kitty nghe đến em lại reo hò:

- Mom...con cũng muốn có em...mom mau sinh em cho con đi..

Tâm cười cười, cô vô thức nhìn sang Khanh thấy anh cũng đang nhìn cô chằm chằm:

- Tùy duyên đi.

Khanh nghe cô nói liền vui vẻ như mở cờ trong bụng, anh biết cô không phải không đồng ý chỉ là hình như cô cũng không quá muốn sinh thêm đứa nữa. Còn về lý do như thế nào thì anh không biết vì có hỏi cô cũng chỉ nói là Kitty còn nhỏ chưa muốn sinh.

Mà Tâm thực sự là như vậy, mấy lần hoan ái cùng nhau anh bảo sinh cô cũng muốn sinh nhưng sau đó lại không chịu được mà uống thêm ngừa thai khẩn cấp. Không phải vì cô không muốn sinh con cho anh mà là vì cô sợ sinh con, thật sự rất sợ...

Đang nói chuyện vui vẻ phía sau lại vang lên giọng nói phụ nữ trong trẻo.

- Khanh, Tâm...

Cả bọn cùng quay lại nhìn, thì ra là Phụng, cô ấy vừa đến tay dắt theo một đứa trẻ lớn tầm Kitty, thằng bé có chút ốm yếu nhưng gương mặt lại rất lém lỉnh tinh nghịch.

Khanh một bên nhíu mày không nói gì, Tâm lại cảm thấy cũng nên tiếp đãi chu đáo.

- Chị Phụng vừa đến hả chị, đây là con trai chị à?

Phụng cười cười, cô nhìn sang Khanh sau đó mới trả lời với Tâm:

- Ừ chị đến muộn đừng buồn chị nha.

Nói rồi cô quay xuống nói với con trai nhỏ của mình:

- Bom tặng quà cho bạn đi con.

Thằng bé tên Bom gật đầu, cu cậu ngoan ngoãn đi đến trước mặt Khanh, thân hình bé xíu cao vừa đến thắt lưng anh, giọng nói lí nhí tinh nghịch:

- Tặng cho bạn nè!

Kitty mỉm cười, con bé tuột từ tay Khanh xuống, đưa tay nhận lấy quà cũng không quên cảm ơn:

- Cảm ơn bạn, gọi mình là Kitty nha.

Cu Bom gật đầu, vì hai đứa cùng là trẻ con nên rất nhanh đã làm quen, rồi cùng nhau chơi chung một chỗ. Mà ở phía bên kia bà Lan nhìn về chỗ Phụng, mắt bà nheo lại rất không vui.

Hương với Vinh đã qua bên kia ngồi xuống, ở đây chỉ còn lại Khanh Tâm với Phụng.

Thấy Tâm đang nhìn về bọn trẻ, Phụng nhìn Khanh hỏi:

- Khi nãy em có gọi hỏi nhà sao anh không nghe?

Khanh lại nhíu mày lần nữa, gương mặt anh mấy đi nụ cười vốn có, nhàn nhạt trả lời:

- Anh bận mà em cũng đâu phải không biết nhà anh.

Phụng khẽ cúi mặt giống như là bị ủy khuất, Khanh thấy thế cũng không nói gì nhiều trong lòng cũng không tránh được mà buồn bực.

Tâm mặc dù là đang nhìn về Kitty nhưng cũng không phải là tai cô bị điếc, lại nhìn thoáng qua Khanh thấy gương mặt anh không vui cô cũng khẽ cau mày một chút. Khanh bình thường rất hòa đồng vui vẻ sao mỗi khi gặp Phụng lại cau có khó chịu như vậy chứ?

Không khí có chút gượng gạo, Phụng thức thời cười nói:

- Thôi 2 người đi tiếp khách đi, chị sang bên kia chào dì Lan một chút.

Đợi Phụng đi rồi, Khanh mới kéo tay cô lại hỏi:

- Em mời cô ấy?

Tâm gật đầu, cô cũng không có ý là mời chỉ là vu vơ nói một câu không ngờ Phụng lại đến thật.

- Hôm đi đặt bánh kem cho Kitty gặp cô ấy mua bánh kem, nói chuyện qua lại em mời một tiếng cũng không nghĩ cô ấy sẽ đến.

Khanh ậm ừ, anh cũng không quá để tâm dù sao cũng đến dự sinh nhật, anh có không thích nhưng cũng không ý kiến nhiều.

Tâm lại dò hỏi:

- Bộ có chuyện gì sao anh, chị Phụng làm sao à?

Khanh nhìn sang chỗ khác, đáy mắt anh không có quá nhiều vui vẻ:

- Cũng không có gì hôm nào anh sẽ kể.

Tâm gật đầu, anh nói sẽ kể thì trước sau gì cũng kể, cô không nên hỏi nhiều sẽ tốt hơn.

- Ừ em qua bên mẹ, anh đi tiếp theo bạn đi đừng uống nhiều quá đó.

Nói rồi cô đi qua chỗ bà Lan, bước lại càng gần cô càng thấy gương mặt Phụng đứng đối diện với bà Lan không được vui vẻ hình như lại vừa mới khóc...

Thấy cô Phụng vội lau sạch nước mắt, cô ấy nhanh chóng nở nụ cười. Mà kế bên bà Lan gương mặt giận dữ, vẫn còn tia đỏ của sự bực dọc. Tâm thấy làm lạ, chẳng hiểu Phụng đắc tội gì với mẹ con Khanh mà bị đối xử thành ra như vậy...

Kitty từ xa chạy đến, Tâm kéo lấy con bé lau mồ hôi trên mặt cho con, Phụng cũng không nhịn được mà đi lại xoa xoa đầu con bé. Bất giác Kitty giật bắn mình, liên tục cho tay lên đầu gãi gãi. Cùng lúc đó Phụng thu tay về, cô làm rất nhanh nhưng Tâm cũng nhìn được rất nhanh.

Cô khom người xuống hỏi Kitty:

- Sao thế con?

Kitty vẫn còn gãi gãi, con bé nũng nịu:

- Ngứa... con bị ngứa chỗ này...

Tâm cũng nhìn theo tay con bé chỉ, nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy gì khác lạ chắc do khi nãy Phụng xoa đầu nên con bé cảm thấy ngứa ngáy.

- Không có gì, con đi chơi tiếp đi nhưng đứng chơi mệt quá nghe không?

Bà Lan cũng ôm hôn Kitty, giọng bà yêu thương:

- Cháu gái không được chạy nhảy nhiều nghe chưa?

Kitty gật đầu vâng dạ một tiếng lại bung người chạy đến chỗ bàn để bánh sinh nhật chơi với cu Bom.

Tâm lại nhìn bà Lan thấy sắc mặt bà không tốt cô mới, cô mới ôm lấy tay bà hỏi han:

- Mẹ, mẹ thấy mệt sao?

Bà Lan hừ hừ mấy tiếng, bà nhìn về phía Phụng với ánh mắt không vui, giọng cũng chua chát hơn nhiều:

- Ai mời cô ta đến đây vậy, mẹ nhìn thấy là thấy bực rồi.

Tâm nhìn Phụng mà Phụng gương mặt cũng xanh mét, cô ấy vội nói:

- Dạ con xin lỗi con có việc, con xin phép dì về trước, Tâm chị đưa cu Bom về trước nha mai thằng bé phải đi học nữa.

Nói rồi Phụng đi đến bàn để bánh kem, phía dưới gầm bàn chắc cu Bom với Kitty đang chơi ở dưới. Thấy Phụng đi rồi, bà Lan mới kéo tay Tâm nói:

- Con sau này đừng có chơi với cái ngữ đó, nếu lúc trước không phải cô ta lớn miệng nói con lừa mẹ thì lúc con đi tìm Khanh mẹ đã không tàn nhẫn mà kêu con phá cái thai rồi.

Tâm thật sự không tin vào tai mình, cô gần như ngơ ngác nhìn về phía Phụng...

- Mẹ... thật hả mẹ?

Bà Lan cũng không muốn nhắc lại việc kia, dù ai nói gì thì nói người sai vẫn là bà nên bà rất ngại phải nhắc lại.

- Ừ trước đó 1 ngày con nhỏ đó đến nhà tìm thằng Khanh không có, liền bên tai mẹ nói con thiếu nợ người ta nên muốn tìm thằng Khanh lừa tiền. Chính cô ta nói con chính miệng nói với cô ta, khi đó mẹ tin là vì hai đứa là bạn lại thân nữa, nên...

Tâm cảm thấy trong lòng quá mức khó chịu, cô vô thức hỏi một câu:

- Anh Khanh biết không mẹ?

Lần này lại đến phiên bà Lan ngạc nhiên, bà lấp bấp hỏi:

- Chứ con chưa nói... cho thằng Khanh biết là năm đó con đến tìm mẹ... sao?

Tâm lắc đầu, cô là nói thật tâm:

- Dạ chưa, nói ra cũng đâu làm được gì với lại con không muốn mẹ với anh ấy có khúc mắc với nhau.

Bà Lan nhìn cô, chưa bao giờ bà cảm thấy cô đáng thương đến như vậy... Trong lòng bà như có hàng chục con kiện nhỏ đang bò trong lòng, mặc dù không đau nhưng lại rất khó chịu.. Cô vậy mà nghĩ cho bà trong khi bà lại...

Bà Lan nắm lấy tay cô còn chưa kịp cảm ơn đã nghe phía bàn sinh nhật có tiếng đổ vỡ, Kitty lại đang khóc bù lu bù loa, hai người liền bỏ qua chút tư tình hiếm có mà chạy nhanh đến chỗ Kitty, xem xem là có chuyện gì.

Tâm chạy đến ôm con bé vào lòng, Kitty khóc nhào đến chỗ cô:

- Mom...con không cố ý làm hư bánh kem đâu...con không...huhu...

Bà Lan ôm chầm lấy cháu an ủi, ở đây cu Bom lại cười ha hả trong như vui vẻ lắm:

- Cho vừa... lêu lêu...lêu lêu...

Bà Lan bực mình, mà ở đây Phụng lại ấp úng như kiểu là do cô ta làm...

- Dì... con...Kitty...

"Bốp ", bà Lan không nương tay mà tát một cái rõ mạnh, đáng lý bà sẽ không làm vậy nhưng nhớ lại những thứ mà Phụng đã từng làm bà nhịn không được mà tát vào mặt Phụng.

- Cô lấp bấp cái gì, là cô đẩy con bé phải không?

Vừa lúc ấy Khanh chạy đến, cũng vừa chứng kiến cảnh bà Lan tát Phụng. Mặc dù anh không để ý đến cô ta nhưng mà chưa hỏi việc rõ ràng đã đánh người, anh thật sự cũng không đồng ý.

- Mẹ... đừng đánh...

Tâm nghe tiếng của Khanh, lại thấy anh bênh cô ta trong lòng cô có chút không vui... Mặc dù đúng ra thì Khanh chỉ nói đơn thuần một câu như thế, nếu rơi vào người khác cô cũng sẽ thấy bình thường nhưng với Phụng.... cô thấy thật khó chịu.

Phụng liền ôm lấy cu Bom, cô rơi nước mắt:

- Không cố ý... em chỉ muốn ôm Kitty một chút thôi... không ngờ con bé không chịu... em...dì đánh em là đúng...

Bà Lan nhìn gương mặt của Phụng khóc lóc giả vờ, bà cư nhiên càng tức giận nhưng may là Tâm ngăn bà lại, cô cười hòa giải.

- Mẹ chắc là hiểu lầm thôi mà..

Cô buông Kitty ra, đi lại chỗ Khanh với Phụng, một bước chen vào cắt đứt khoảng cách giữa hai người. Gương mặt cô xinh đẹp, nụ cười hiền lành, ôn nhu nói:

- Em thay mặt mẹ chồng xin lỗi chị, chị có sao không?

Rõ ràng là Phụng đang khóc, gương mặt xinh đẹp khóc càng thê lương nhưng khi Tâm nhìn Phụng, đáy mắt cô ta lại mang vài tia trào phúng khinh thường...

Trong lòng Tâm hiểu rõ, cô ta là đang diễn kịch nhưng mà... muốn diễn cũng phải xem cô có cho diễn không chứ..

Muốn tranh chồng bà à, mơ đi!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương