Mẹ Đơn Thân - Single Mom
-
Chương 22
Đêm hôm đó vì sự đổ vỡ kia mà tiệc cũng nhanh kết thúc. Nói qua thì Tâm cũng không mặn mà với tiệc tùng nhưng không phải vì thế mà cô qua loa. Chiếc bàn đặt bánh kem là loại tốt, mấy chân bàn cũng được cô cho người kiểm tra kỹ càng phòng ngừa va chạm bị lật. Nói cách khác, Kitty không có khả năng tông trúng hay dựa lưng vào mà lật được cả bàn làm bánh kem va vào người con bé được. Nếu nói không có sự động chạm của sức người lớn thì cô không tin. Nhưng nói đi nói lại cô không có bằng chứng cũng không thể đẩy trách nhiệm hết cho Phụng như mẹ chồng cô được, hơn nữa Phụng còn là một ẩn số mà cô vẫn không thể hiểu được. 5 năm trước.... cô ta đã có ý định hại cô rồi!
Đêm đó sau khi bị bà Lan đánh tại tiệc, Phụng mang gương mặt ấm ức tủi thân dắt tay cu Bom ra ngoài. Khanh cũng không có ý định là an ủi hay gì khác, anh cũng không phải vì Phụng bị đánh mà không vui. Nhìn thấy Khanh vẫn bình thường với Phụng, Tâm tương đối yên tâm. Chỉ riêng Kitty là có việc, con bé khóc một trận xong lại sốt đến 4 ngày mới dứt. Mấy hôm liền Tâm trông Kitty mà gầy gò ra, con bé ngủ cứ giật mình khóc tay chân huơ lung tung miệng cứ hét lên " Không....không... ", cô nhìn mà xót hết cả ruột gan.
Đêm nay là đên thứ năm, Tâm sau khi cho Kitty ngủ, cô thở dài lau mồ hôi trên trán con, con bé cũng vừa ngủ mơ khóc hét khàn giọng, vất vả lắm cô với bà Lan mới cho con bé ngủ lại được.
- Tâm con bé cứ vậy hoài mẹ xót quá, hay là đi xem thầy xem sao?
Tâm an ủi bà Lan, cô nhẹ giọng:
- Để xem một hai hôm nữa thế nào đã mẹ chứ con bé cũng chỉ khóc thôi, con sợ đi xem không đúng mình lại sợ gà sợ vịt thì khổ.
Bà Lan cũng gật đầu, nhìn đồng hồ đã điểm qua số 11 mà Khanh vẫn chưa về. Bà bực dọc:
- Cái thằng này, con bệnh mà giờ này chưa chịu về nữa.
Tâm cũng nhìn đồng hồ, cô nhíu mày hôm nay Khanh về khá trễ. Thấy cô không trả lời, bà Lan cũng không nói gì nhiều liền thở dài đi xuống dưới lầu cũng không quên dặn dò con dâu ngủ sớm một chút.
Tâm chúc bà ngủ ngon xong cũng đi vào phòng tắm đánh răng vệ sinh một chút, lúc ra đã thấy Khanh về, anh đang ngồi bên giường Kitty nhìn con gái không chớp mắt.
Tâm nhìn anh, cô nhẹ giọng hỏi:
- Anh vừa về à?
1 giây... 2 giây... 3 giây sau vẫn không nghe Khanh trả lời. Tâm cau mày, cô vỗ vai anh, hỏi lại lần nữa:
- Anh suy nghĩ gì vậy, em hỏi anh mà anh không nghe?
Khanh giật mình, anh quay lại nhìn cô, đáy mắt dịu đi nhiều không còn vẻ gắt gao như khi nãy nữa.
- Không có gì chẳng qua anh có chút việc cần suy nghĩ, em mệt không?
Chân mày cô khẽ nới lỏng hơn khi nãy, trên môi lại vươn nụ cười nhạt:
- Không sao, con ngủ ngon là em yên tâm rồi.
Khanh nắm lấy tay cô, giọng anh nỉ non:
- Ngủ đi anh trông con cho mai anh ở nhà không đến chốc siêu thị nữa.
- Sao được, em vẫn trông con được mà, anh cứ đi làm đi, thật sự thì công việc trước kia của anh nhàn nhưng nguy hiểm quá, em vẫn thích anh làm mấy việc chân chính hơn...
Khanh phì cười:
- Em thích chồng em là ông chủ siêu thị à?
Tâm gật đầu khoái chí:
- Chủ siêu thị tốt mà, tốt hơn nhiều đại ca đầu gấu...
Khanh véo mũi cô, ánh mắt anh dịu dàng nhu tình:
- Anh không thích kinh doanh kiểu này lắm, rất mệt nhưng em thích em sẽ làm, được chưa?
Tâm lại một lần nữa gật đầu, thật sự thì anh làm gì cô cũng đồng ý ủng hộ nhưng mà đứng ở cương vị người vợ cô luôn muốn anh làm những việc chân chính không dính đến tệ nạn, chỉ có như thế cô mới thực sự yên tâm.
Khanh thật sự không thích kinh doanh dạng này, lời ít mà lại phiền phức rờm rà, chắc do anh đi con đường "đen" quen rồi nên khi chuyển sang "trắng" cảm thấy không thích hợp. Nhưng không sao, vì mẹ con cô anh sẵn sàng. Ngoài việc yêu Tâm và có Kitty ra thì mở siêu thị là việc làm quang minh chính đại mà anh cảm thấy hãnh diện nhất. Nhưng mà ngày hôm nay lại có thêm việc làm anh thực sự đau đầu, hiện giờ anh không biết nói sao cho Tâm hiểu nữa.
Lời ra đến miệng lại bị anh nuốt vội vào, thôi thì bây giờ chưa được để vài hôm nữa đã....
Sau ngày hôm đó Kitty hết sốt nhưng lại có vẻ ít nói hơn hẳn, Tâm với Khanh phải đưa con bé đi chơi mỗi ngày mới có cải thiện. Tâm cũng lo sợ nên quyết định đưa Kitty đến bác sĩ tâm lý, bác sĩ bảo chắc do hoảng sợ quá sinh bệnh nên ảnh hưởng tâm lý gây ra tình trạng ít nói, ông ấy cũng nói thêm từ từ sẽ hết không phải lo lắng nhiều. Mà quả thật y như lời ông ấy nói, sau hơn 1 tuần con bé cũng vui vẻ bình thường, Tâm có hỏi vì sao con lại sợ đến như thế thì con bé chỉ im lặng cúi đầu chứ không trả lời. Trong lòng Tâm có nghi ngờ nhưng cô không biết tra từ đâu nên cũng không thể làm gì được, lại sợ hỏi Kitty nhiều lần con bé lại sợ thành ra cô cũng không dám làm liều.
Mấy hôm nay Khanh về hơi trễ, trên người không có mùi rượu nhưng lại có mùi thuốc lá nhàn nhạt, cô biết nhưng cũng không hỏi anh, chắc có lẽ do công việc áp lực. Nhưng thứ mà cô quan tâm nhất đó chính là những cuộc gọi nửa đêm, có khi Khanh nghe xong thì đi ngay bảo là có việc, có khi chỉ nghe rồi ậm ừ chứ không nói gì nhiều. Một lần hai lần không tính nhưng đêm nào cũng vậy khiến cô có cảm giác rất kỳ lạ, mà giác quan của cô luôn luôn chính xác. Khanh đang có việc gì giấu cô, là công việc không thuận lợi hay là tình nhân bên ngoài?!!!
Đêm nay sau khi lăn lộn trên giường, Khanh đi vào phòng tắm thì bên ngoài tiếng chuông điện thoại của anh reo lên. Tâm cầm máy ấn chuông im lặng, trên màn hình là dãy số lạ trên đó chỉ lưu duy nhất một chữ Bom. Cô cau mày, Bom..
cái tên này nghe quen nhỉ?
Không suy nghĩ nhiều cô ấn máy nghe, đầu máy bên kia là giọng phụ nữ lại có chút quen quen nhưng nhất thời là ai thì cô không nghĩ ra ngay được.
- Alo anh Khanh...
- Alo tôi là vợ anh Khanh anh ấy đang bận, có chuyện gì gấp không ạ, chị là ai?
Tâm nói năng lưu loát, mặc dù tim cô đập rất mạnh nhưng ý chí lại không cho phép cô run sợ. Đầu dây bên kia im như tờ, mãi gần một phút mà vẫn không thấy cô ta trả lời. Đến khi Tâm định hỏi tiếp thì cô ta tắt máy.
Sự nghi ngờ lại tăng lên nhiều hơn nữa, cô ấn lại mục cuộc gọi, lấy điện của cô vào mục zalo sau đó ấn thêm bạn rồi nhập dòng số tên " Bom " trong điện thoại của Khanh vào. Không ngờ kết quả khiến cô ngạc nhiên quá mức, trên màn hình điện thoại của cô hiển thị trang thông tin với tấm ảnh đại diện là một cậu bé, ảnh bìa lại là một người đàn ông. Mà thật trùng khớp người đàn ông kia là chồng cô, còn cậu bé đó chính là cọn trai của Phụng. Tên của nick zalo là " Đỗ Kim Phụng ", là người chị thân thiết của cô khi còn học cấp 3, thật sự rất tốt!
Tim cô đập liên tục, lại như muốn đập văng ra khỏi lồng ngực, đập mạnh bao nhiêu cô lại đau bấy nhiêu. Cô thật sự không biết cô có chỗ nào không tốt để Khanh phải đi tìm Phụng...
Trong đầu lại thoáng qua suy nghĩ, Khanh lưu một chữ Bom mà không phải là Phụng, vậy có khi nào.... Đầu óc cô hỗn loạn, miệng lưỡi khô đắng, bàn tay lại run rẩy như đang ở Nam Cực lạnh giá. Cô xin... xin những thứ cô đang nghĩ trong đầu không phải là sự thật.... cô xin trời cao..xin người nghe được những thứ mà cô khẩn cầu.
Tiếng chuông tin nhắn ở điện thoại Khanh vang lên, dòng chữ Bom gửi tin nhắn nhấp nháy. Nhịn không được cô ấn mở ra xem, là dòng tin nhắn:
" Anh Khanh cu Bom sốt, con nói nhớ anh".
Tâm ngưng thở, cô có thể cảm nhận được bản thân mình đau đớn đến nhường nào. Cái loại cảm giác mà bị kim tiêm đâm vào ngực, không đau nhiều nhưng rỉ rê từng chút từng chút.... Lồng ngực quặn lên từng cơn, cô cố ngăn cho nước mắt không được rơi ra, nếu cô khóc thì bức tường trong cô sẽ đổ vỡ, cô lại điên lên mất. Giờ phút này đây cô không nghĩ được gì nhiều nữa, không muốn nghĩ cũng không dám nghĩ. Họ đến với nhau khi nào? Có con khi nào? Tại sao...tại sao cô lại ngu ngơ không biết gì hết vậy, tại sao vậy?
Bên trong phòng tắm Khanh sắp ra, Tâm vội điều chỉnh lại cảm xúc, lại nhanh tay ấn xóa tin nhắn xóa luôn cuộc gọi khi nãy. Đến khi Khanh ra cô đã ngoan ngoãn nằm im lặng đắp chắn trên giường, màn hình điện thoại của anh cũng tắt ngóm.
Khanh đến trên giường ôm lấy cô, cơ thể anh vì vừa tắm xong nên vẫn còn hơi lạnh. Anh ôm trọn lấy cô, khí lạnh bao trùm lên cô khiến cô an tĩnh hơn khá nhiều. Cô nằm quay lưng lại với anh, giọng cô run run nhưng vẫn rất ổn định:
- Khanh.... lúc trước anh nói sẽ kể em nghe về chị Phụng, bây giờ em muốn nghe anh kể cho em nghe đi. Vì sao anh không thích chị ấy?
Khanh thoáng chốc cứng đờ, bàn tay đang vuốt ve môi cô cũng dừng lại. Tâm đau lòng nhưng vẫn không để anh phát giác.
- À... Tâm em tin anh không?
Tin không à, bây giờ cô nên trả lời thế nào cho đứng với lòng đây? Buồn cười!!!
- Tin...
Khanh ôm lấy cô, giọng anh vừa trầm vừa nhỏ:
- 5 năm trước lúc em đi, cô ấy có vài lần đến tìm anh nhưng khi ấy anh đi bộ đội nên không gặp. Có một lần anh được phép về, cô ấy tìm anh chắc cũng tầm 1-2 tháng gì sau khi anh đi, đêm đó uống quá say.... cô ấy đưa anh về... anh và cô ta có... phát sinh loại chuyện đó..
Nói đến đây giọng anh lại gấp gáp khẩn trương hơn rất nhiều:
- Nhưng mà Tâm... đó là sự cố là ngoài ý muốn, anh...đến cả anh cũng không nhớ được anh đã làm cái gì... anh...thật sự anh chỉ nhớ kêu cô ấy đưa về nhà còn vì sao anh đến được khách sạn thì anh không thế biết.... anh... xin em...tin anh..anh...
Tâm run run, Khanh còn bên tai nói rất nhiều rất nhiều nhưng đại não cô giờ đây đã ngưng trệ một chữ cũng không lọt được vào tai. Anh thừa nhận, anh nói sự thật nhưng.... hình như còn thiếu.
- Em tin...anh mà...
Cô tin anh, thật sự cô tin anh nhưng không phải là bây giờ, chỉ là hiện tại cô không thể đoán ra được tình hình nên không dám làm liều. Cô không phải loại người hay buông bỏ, nhất là sau khi đã trải qua khổ cực cô lại càng không muốn nói buông bỏ cái gì tốt với mình. Hơn nữa Khanh là chồng cô dù không kết hôn nhưng giấy đăng ký kết hôn rành rành không chạy đi đâu được. Đến tại thời điểm bây giờ cô chỉ biết mình phải bình tĩnh mình phải nhịn, cô tin Khanh ở điểm anh không phải loại người dễ bị mê hoặc, còn cô không tin anh ở điểm, anh đang giấu cô về mẹ con Phụng. Cô mơ hồ, cô đau đớn, cô khổ sở, tâm trí cô lẩn quẩn cố phân tích đâu là thật đâu là giả nhưng càng nghĩ cô càng rối, càng nghĩ lại càng thấy bản thân mình ngốc nghếch đần độn.
Bên tai Khanh vẫn không ngừng tỉ tê, anh hôn cô, hôn lên môi lên mặt, cô vẫn cười vẫn nhìn anh dịu dàng vẫn chấp nhận nghe anh xin lỗi nhưng mà hình như lòng cô không ở chỗ anh.
Đêm hôm đó với cô thật sự rất dài....
Có ai nói cho bản thân mỗi người biết là cái khoảng cách đáng sợ nhất của con người đó là thân ở cùng chung một chỗ nhưng tâm không ở bên nhau chưa?!
Tin hay không tin cũng xin người đừng thử, đau lắm... đau thật đấy!
Sáng ngày hôm sau Tâm vẫn dậy sớm, à nói đúng ra là cô có ngủ đâu mà thức, chào Khanh đi làm cô lại lên phòng nằm ườn ra một chỗ. Thật sự yên tĩnh, Khanh đi làm, Kitty đi học, mẹ chồng cô cũng đi chơi với bạn. Một mình cô với không gian lớn, cô thầm nghĩ không biết bây giờ Khanh có đi đến chỗ Phụng không?
Đêm qua, cô đánh đổi cả đêm để sắp xếp tất cả những suy nghĩ trong đầu lại. Cô không biết mục đích của Phụng là gì nhưng dù cho có là gì đi chăng nữa cô cũng không đế cho cô ta phá tan hạnh phúc gia đình của cô. Nếu Khanh nói với cô, anh có tình cảm với Phụng, cô nhất định sẽ buông bỏ nhưng hôm qua chính anh đem bản thân ra thề, anh nói rằng anh không hề có tình cảm gì với Phụng cả. Về cái gì cô không tin nhưng với lời thề của Khanh, cô tin. Anh là người làm lớn, trên đầu thờ thần linh, nói không phải mê tín nhưng nếu một lần lỡ miệng thề thốt sai sự thật anh có thể bị "đánh" cho mất đi cái mạng chứ không đùa. Có thể nói cô tin chồng nhưng không thể nói cô mù quáng, cô chưa mù quáng đến mức thấy ngõ cụt vẫn đâm đầu vào.
Phụng từ 5 năm trước đã có địch ý với cô khi tìm mẹ chồng cô đặt điều về cô, rồi sau đó lại có vẻ như bẫy Khanh. Nếu nói bây giờ Khanh ngoại tình với Phụng thì cô tin chứ 5 năm trước là việc không thể nào, Phụng chưa bao giờ là mẫu con gái mà Khanh thích. Chưa nói đến đêm hôm qua, Phụng rõ ràng biết cô đang giữ điện thoại của Khanh nhưng vẫn ung dung gửi tin nhắn, đây chẳng phải muốn cho cô biết sao. Chuyện hôm tiệc sinh nhật Kitty là một ẩn ý, bây giờ lại càng mơ hồ. Nếu cô đoán không lầm, Khanh tạm thời không có tình cảm với Phụng nên cô ta mới có thể giả vờ như thế chứ nếu là yêu nhau, cô ta đã chẳng đi tìm cô buộc cô bỏ chồng rồi. Bây giờ việc cô nên làm là yên lặng quan sát đồng thời nhìn Khanh cho kỹ thêm một chút, cô không muốn con cô lại một lần nữa không có cha, con bé là vô tội. Mà lý do quan trọng nhất là cô không muốn mất chồng, càng không muốn thua trong tay của Phụng!
Mấy ngày sau vẫn bình thường, cô vẫn vui vẻ với Khanh không có gây nhau cũng không có vạch trần chuyện Khanh giấu cô. Nhưng mà cô không vội nhưng có người lại vội, thậm chí là rất vội vàng.
Hôm nay Khanh về sớm, sau khi ăn cơm tối thì cả nhà ngồi trước soopha xem tivi, trên màn hình đang chiếu bộ phim hài mấy tháng trước vừa được tung ra rạp.
Điện thoại Khanh bên cạnh liên tục reo nhưng anh không nghe, sau đó là khóa máy, cô thấy nhưng cũng không nói gì. Xem được nửa chừng bên ngoài liền có tiếng chuông cửa, Khanh nhíu mày, anh nhìn ra bên ngoài, chưa kịp đứng dậy đã thấy bà Lan ra mở cửa.
Tâm im lặng, cô ngồi nhìn Khanh, trên mặt anh có chút nôn nóng. Gần 2 phút sau, từ bên ngoài Phụng đi vào tay dắt cu Bom đang mếu máo khóc bên cạnh. Cô ta đi đến trước mặt Tâm thì quỳ xuống, cu Bom càng khóc dữ tợn hơn nữa. Kitty đang ngồi bên cạnh cô không hiểu vì sao lại chạy qua chỗ Khanh núp sau lưng anh không dám ló mặt ra ngoài.
Bà Lan không hiểu gì, bực dọc lên tiếng:
- Cô làm cái trò gì vậy, tự dưng chạy đến nhà tôi quỳ lạy ai ở đây?
Phụng khóc, gương mặt cô nước mắt đầm đìa, càng nói càng khóc:
- Con xin lỗi nhưng con quỳ xuống xin mọi người, xin dì xin Tâm cứu lấy con trai con...
Bà Lan lại không hiểu, hỏi:
- Con cô bị gì, mà tại sao tôi phải cứu?
Phụng nhìn Khanh, cô nhắm mắt gương mặt như kiểu bắt đắc dĩ:
- Anh Khanh....
Khanh cau mày, hai bàn tay nắm thật chặt, giọng anh ồm ồm:
- Đủ rồi cô đi về đi, đi ngay!
Phụng hoảng sợ nhưng cô vẫn kiên quyết nói, đầu lại dập điên cuồng xuống nền gạch hoa cương sang trọng:
- Em xin lỗi nhưng mà em hết cách rồi, xin dì xin em cứu lấy cu Bom, vì nó... nó...là con trai anh Khanh!
Tâm yên tĩnh, bên ngoài cô bàng quang như không có gì nhưng trong lòng lại cảm thấy rất rất là đau đớn. Nếu như hôm nay cô không biết trước mọi việc thì chắc có lẽ giờ phút này cô đã sụp đổ rồi...
Ở đâu lại chạy ra một người phụ nữ nói có con với chồng cô thì hỏi xem cô có đau lòng, có thất vọng không cơ chứ?
Bà Lan hoảng hồn, Tâm phải đi đến vịn lấy bà, mà ở bên kia Khanh gần như bị bức điên, anh không tiếc người đẹp mà kéo tay Phụng như muốn lôi cô ta ra khỏi nhà. Cu Bom ôm lấy anh gọi ba ba nghe thật thê lương còn Phụng vừa khóc vừa ôm con như kiểu người vợ bị chồng hắt hủi.
Tâm vẫn không nói câu nào, Phụng lại nghĩ do Tâm sợ quá nên im lặng. Cô trong lòng thầm vui mừng, sợ như chưa đủ loạn, cô liền lôi trong túi xách ra một tập hồ sơ, quỳ đến chỗ của Tâm đưa cho cô, vừa đưa vừa khóc nói:
- Tâm chị van xin em, cu Bom thật sự là con trai của anh Khanh, thằng bé còn bị bệnh nữa. Chị thật sự hết cách cứu con rồi, nếu không phải vào đường cùng chị đã không đến đây tìm em... Chị xin em xin em cứu con chị, chị với anh Khanh thật ra chỉ là sự cố... sự cố thôi.. Em chịu giúp thằng bé thì chị nguyện làm trâu làm ngựa cho em...Tâm...
Tâm cầm hồ sơ, một là bảng xét nghiệm ADN bên trong còn 2 mẫu tóc ngắn, một là hồ sơ bệnh án cu Bom bị tim bẩm sinh cần mỗ thay van tim mới có thể phát triển bình thường như những đứa trẻ khác.
Cô lại nhìn cu Bom thằng bé khấu khỉnh không giống Phụng cũng không giống Khanh, độ tuổi bằng với Kitty nhưng hình như sớm hơn Kitty 1 tháng. Cô suy nghĩ một chút, nếu như Khanh nói chẳng lẽ thằng bé sinh non sao?
Tâm trạng cô rối bời, mặc dù đã đoán được sự việc từ trước nhưng nói cô hoàn toàn bình tĩnh thì cô không làm được. Ngay giờ phút này đây bàn tay coi vẫn run rẩy, mặt cô vẫn đỏ bừng, hốc mắt vẫn muốn trực trào nước mắt....
Cô thật sự rất đau!
Bà Lan nhìn cô, bà nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, gương mặt bà xanh mét nhưng xem ra lại bình tĩnh hơn cô rất nhiều.
- Mẹ....
Bà Lan nói nhỏ:
- Tùy con quyết định...
Khanh đứng một bên, anh thật sự không hiểu Phụng chạy đến nhà anh làm gì. Anh có bao giờ nói sẽ bỏ cu Bom không cứu nó đâu, dù đúng dù sai cu Bom vẫn là con anh mà. Không phải anh mù quáng nhưng bảng xét nghiệm kia anh đã cho người xem qua thử, là thật chứ không phải giả. Anh càng kỹ hơn nữa, kéo Phụng đi xét nghiệm ADN trích máu của anh và cu Bom, kết quả vẫn là 99,99% chung huyết thống.
Khanh hậm hực, sự chịu đựng của anh đã đến giới hạn, anh nổi điên thật sự:
- Cô muốn cái gì, tôi có nói sẽ bỏ cu Bom không quan tâm đến nó chưa?
Phụng ủy khuất gương mặt xanh mét, cu Bom ở bên cạnh lại khóc lóc gọi baba không ngừng.
- Em biết... nhưng cu Bom...nó khóc đòi anh...nó nói... huhu...con nó nói nó đau ở ngực...
Khanh nhìn cu Bom, thằng bé khóc đến đáng thương nhưng anh lại không có thiện cảm với thằng bé. Không giống như khi anh gặp Kitty, thật sự không giống...
- Nín đi cu Bom, ba...thương!
Kitty ở trong góc ghế, bé con mím môi muốn khóc, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Phụng và cu Bom...
Cu Bom nghe tiếng Khang gọi, thằng bé nhào đến trong lòng anh, dù sao cũng là trẻ con vô tội.
Khanh nhìn Tâm, anh không biết nói với cô cái gì bây giờ... Mới hôm nào còn hứa hẹn cho cô cuộc sống hạnh phúc không sầu bi, bây giờ lại chạy ra một đứa con riêng bên ngoài.. Anh cảm thấy bản thân mình hèn hạ bất lực đến dường nào...
Môi anh mấp máy như nói không ra tiếng:
- Tâm...anh...
Tâm nhìn anh, ánh mắt cô nhẹ nhàng kiên định lại soi sáng, anh tưởng chừng cô đang nhìn thấu tận tâm can anh. Trong phút chốc anh có chút không hiểu, anh thật sự không hiểu được vì sao Tâm lại yên tĩnh đến như thế... Là cô vì bị sốc nên như thế hay vì cô không yêu anh nên mới không có cảm giác gì???
Phụng như chưa đạt được mục đích, cô ta lại tiếp tục khóc than:
- Tâm...chỉ cần em nhận cu Bom thôi, chỉ cần em cho Khanh gặp cu Bom thôi. Chị xin thề, chị sẽ không chen vào cuộc sống của vợ chồng em...chị xin lấy mạng sống ra thề...chị...
Phụng chưa nói hết đã bị Tâm cắt ngang lời:
- Mục đích chị chạy đến đây là để làm gì?
Phụng sững sờ, cô không thể nghĩ đến Tâm sẽ hỏi một câu như vậy. Thật sự khác xa với suy nghĩ của cô, nếu Tâm đánh cô chửi cô thì cô còn có thể tiếp tục giả vờ khóc lóc nhưng Tâm hỏi như vậy cô lại không biết phải trả lời ra làm sao.
- Chị...chị...
Tâm buông tay bà Lan ra, cô tiếp tục hỏi, giọng cô đanh thép không muốn chừa cho Phụng chút mặt mũi nào:
- Chị bảo chỉ cần nhận cu Bom thôi vậy tại sao lại chạy đến khóc lóc nhiều đến như vậy, anh Khanh cũng đâu có nói sẽ bỏ thằng bé không lo. Chị khóc đến thê lương là để cho ai xem, cho tôi xem sao?
Phụng kinh hãi hai mắt mở to, ngay cả bà Lan bên cạnh cũng bị Tâm dọa cho sợ hãi.
Tâm không để cho Phụng trả lời, cô hỏi tiếp:
- Trả lời tôi đi, chị muốn vào đây ở hay là muốn anh Khanh dọn ra ở riêng với mẹ con chị? Hay là... chị muốn tôi vì thương con chị mà ôm Kitty bỏ đi, hoặc là tôi sẽ đánh chị để chị có thể diễn tiếp vai người mẹ hy sinh vì con?
Căn phòng im bật, tiếng khóc của cu Bom cũng lặng ngắt.... Khanh nhìn Tâm, tim anh đập liên hồi theo từng cử chỉ lời nói của cô, anh sợ cô, anh sợ ánh mắt kiên định kia của cô!
Đừng nói là Phụng mà ngay cả bà Lan cũng kinh hãi, bà chưa từng nghĩ được Tâm sẽ mạnh mẽ đến như thế. Những trò vụn vặt của Phụng bị Tâm moi ra chỉ trong vài câu hỏi, bà thật sự phải ngả mũ chào thua.
Mà người trong cuộc là Phụng giờ đây lại câm như hến, gương mặt cô ta sững sờ xanh xanh đỏ đỏ biến hóa không ngừng trông rất đặc sắc...
Tâm mỉm cười, đấu với cô, giành chồng cô, giành cha của con cô.... bản lĩnh cô đến đâu vậy Phụng?!!!!
Đêm đó sau khi bị bà Lan đánh tại tiệc, Phụng mang gương mặt ấm ức tủi thân dắt tay cu Bom ra ngoài. Khanh cũng không có ý định là an ủi hay gì khác, anh cũng không phải vì Phụng bị đánh mà không vui. Nhìn thấy Khanh vẫn bình thường với Phụng, Tâm tương đối yên tâm. Chỉ riêng Kitty là có việc, con bé khóc một trận xong lại sốt đến 4 ngày mới dứt. Mấy hôm liền Tâm trông Kitty mà gầy gò ra, con bé ngủ cứ giật mình khóc tay chân huơ lung tung miệng cứ hét lên " Không....không... ", cô nhìn mà xót hết cả ruột gan.
Đêm nay là đên thứ năm, Tâm sau khi cho Kitty ngủ, cô thở dài lau mồ hôi trên trán con, con bé cũng vừa ngủ mơ khóc hét khàn giọng, vất vả lắm cô với bà Lan mới cho con bé ngủ lại được.
- Tâm con bé cứ vậy hoài mẹ xót quá, hay là đi xem thầy xem sao?
Tâm an ủi bà Lan, cô nhẹ giọng:
- Để xem một hai hôm nữa thế nào đã mẹ chứ con bé cũng chỉ khóc thôi, con sợ đi xem không đúng mình lại sợ gà sợ vịt thì khổ.
Bà Lan cũng gật đầu, nhìn đồng hồ đã điểm qua số 11 mà Khanh vẫn chưa về. Bà bực dọc:
- Cái thằng này, con bệnh mà giờ này chưa chịu về nữa.
Tâm cũng nhìn đồng hồ, cô nhíu mày hôm nay Khanh về khá trễ. Thấy cô không trả lời, bà Lan cũng không nói gì nhiều liền thở dài đi xuống dưới lầu cũng không quên dặn dò con dâu ngủ sớm một chút.
Tâm chúc bà ngủ ngon xong cũng đi vào phòng tắm đánh răng vệ sinh một chút, lúc ra đã thấy Khanh về, anh đang ngồi bên giường Kitty nhìn con gái không chớp mắt.
Tâm nhìn anh, cô nhẹ giọng hỏi:
- Anh vừa về à?
1 giây... 2 giây... 3 giây sau vẫn không nghe Khanh trả lời. Tâm cau mày, cô vỗ vai anh, hỏi lại lần nữa:
- Anh suy nghĩ gì vậy, em hỏi anh mà anh không nghe?
Khanh giật mình, anh quay lại nhìn cô, đáy mắt dịu đi nhiều không còn vẻ gắt gao như khi nãy nữa.
- Không có gì chẳng qua anh có chút việc cần suy nghĩ, em mệt không?
Chân mày cô khẽ nới lỏng hơn khi nãy, trên môi lại vươn nụ cười nhạt:
- Không sao, con ngủ ngon là em yên tâm rồi.
Khanh nắm lấy tay cô, giọng anh nỉ non:
- Ngủ đi anh trông con cho mai anh ở nhà không đến chốc siêu thị nữa.
- Sao được, em vẫn trông con được mà, anh cứ đi làm đi, thật sự thì công việc trước kia của anh nhàn nhưng nguy hiểm quá, em vẫn thích anh làm mấy việc chân chính hơn...
Khanh phì cười:
- Em thích chồng em là ông chủ siêu thị à?
Tâm gật đầu khoái chí:
- Chủ siêu thị tốt mà, tốt hơn nhiều đại ca đầu gấu...
Khanh véo mũi cô, ánh mắt anh dịu dàng nhu tình:
- Anh không thích kinh doanh kiểu này lắm, rất mệt nhưng em thích em sẽ làm, được chưa?
Tâm lại một lần nữa gật đầu, thật sự thì anh làm gì cô cũng đồng ý ủng hộ nhưng mà đứng ở cương vị người vợ cô luôn muốn anh làm những việc chân chính không dính đến tệ nạn, chỉ có như thế cô mới thực sự yên tâm.
Khanh thật sự không thích kinh doanh dạng này, lời ít mà lại phiền phức rờm rà, chắc do anh đi con đường "đen" quen rồi nên khi chuyển sang "trắng" cảm thấy không thích hợp. Nhưng không sao, vì mẹ con cô anh sẵn sàng. Ngoài việc yêu Tâm và có Kitty ra thì mở siêu thị là việc làm quang minh chính đại mà anh cảm thấy hãnh diện nhất. Nhưng mà ngày hôm nay lại có thêm việc làm anh thực sự đau đầu, hiện giờ anh không biết nói sao cho Tâm hiểu nữa.
Lời ra đến miệng lại bị anh nuốt vội vào, thôi thì bây giờ chưa được để vài hôm nữa đã....
Sau ngày hôm đó Kitty hết sốt nhưng lại có vẻ ít nói hơn hẳn, Tâm với Khanh phải đưa con bé đi chơi mỗi ngày mới có cải thiện. Tâm cũng lo sợ nên quyết định đưa Kitty đến bác sĩ tâm lý, bác sĩ bảo chắc do hoảng sợ quá sinh bệnh nên ảnh hưởng tâm lý gây ra tình trạng ít nói, ông ấy cũng nói thêm từ từ sẽ hết không phải lo lắng nhiều. Mà quả thật y như lời ông ấy nói, sau hơn 1 tuần con bé cũng vui vẻ bình thường, Tâm có hỏi vì sao con lại sợ đến như thế thì con bé chỉ im lặng cúi đầu chứ không trả lời. Trong lòng Tâm có nghi ngờ nhưng cô không biết tra từ đâu nên cũng không thể làm gì được, lại sợ hỏi Kitty nhiều lần con bé lại sợ thành ra cô cũng không dám làm liều.
Mấy hôm nay Khanh về hơi trễ, trên người không có mùi rượu nhưng lại có mùi thuốc lá nhàn nhạt, cô biết nhưng cũng không hỏi anh, chắc có lẽ do công việc áp lực. Nhưng thứ mà cô quan tâm nhất đó chính là những cuộc gọi nửa đêm, có khi Khanh nghe xong thì đi ngay bảo là có việc, có khi chỉ nghe rồi ậm ừ chứ không nói gì nhiều. Một lần hai lần không tính nhưng đêm nào cũng vậy khiến cô có cảm giác rất kỳ lạ, mà giác quan của cô luôn luôn chính xác. Khanh đang có việc gì giấu cô, là công việc không thuận lợi hay là tình nhân bên ngoài?!!!
Đêm nay sau khi lăn lộn trên giường, Khanh đi vào phòng tắm thì bên ngoài tiếng chuông điện thoại của anh reo lên. Tâm cầm máy ấn chuông im lặng, trên màn hình là dãy số lạ trên đó chỉ lưu duy nhất một chữ Bom. Cô cau mày, Bom..
cái tên này nghe quen nhỉ?
Không suy nghĩ nhiều cô ấn máy nghe, đầu máy bên kia là giọng phụ nữ lại có chút quen quen nhưng nhất thời là ai thì cô không nghĩ ra ngay được.
- Alo anh Khanh...
- Alo tôi là vợ anh Khanh anh ấy đang bận, có chuyện gì gấp không ạ, chị là ai?
Tâm nói năng lưu loát, mặc dù tim cô đập rất mạnh nhưng ý chí lại không cho phép cô run sợ. Đầu dây bên kia im như tờ, mãi gần một phút mà vẫn không thấy cô ta trả lời. Đến khi Tâm định hỏi tiếp thì cô ta tắt máy.
Sự nghi ngờ lại tăng lên nhiều hơn nữa, cô ấn lại mục cuộc gọi, lấy điện của cô vào mục zalo sau đó ấn thêm bạn rồi nhập dòng số tên " Bom " trong điện thoại của Khanh vào. Không ngờ kết quả khiến cô ngạc nhiên quá mức, trên màn hình điện thoại của cô hiển thị trang thông tin với tấm ảnh đại diện là một cậu bé, ảnh bìa lại là một người đàn ông. Mà thật trùng khớp người đàn ông kia là chồng cô, còn cậu bé đó chính là cọn trai của Phụng. Tên của nick zalo là " Đỗ Kim Phụng ", là người chị thân thiết của cô khi còn học cấp 3, thật sự rất tốt!
Tim cô đập liên tục, lại như muốn đập văng ra khỏi lồng ngực, đập mạnh bao nhiêu cô lại đau bấy nhiêu. Cô thật sự không biết cô có chỗ nào không tốt để Khanh phải đi tìm Phụng...
Trong đầu lại thoáng qua suy nghĩ, Khanh lưu một chữ Bom mà không phải là Phụng, vậy có khi nào.... Đầu óc cô hỗn loạn, miệng lưỡi khô đắng, bàn tay lại run rẩy như đang ở Nam Cực lạnh giá. Cô xin... xin những thứ cô đang nghĩ trong đầu không phải là sự thật.... cô xin trời cao..xin người nghe được những thứ mà cô khẩn cầu.
Tiếng chuông tin nhắn ở điện thoại Khanh vang lên, dòng chữ Bom gửi tin nhắn nhấp nháy. Nhịn không được cô ấn mở ra xem, là dòng tin nhắn:
" Anh Khanh cu Bom sốt, con nói nhớ anh".
Tâm ngưng thở, cô có thể cảm nhận được bản thân mình đau đớn đến nhường nào. Cái loại cảm giác mà bị kim tiêm đâm vào ngực, không đau nhiều nhưng rỉ rê từng chút từng chút.... Lồng ngực quặn lên từng cơn, cô cố ngăn cho nước mắt không được rơi ra, nếu cô khóc thì bức tường trong cô sẽ đổ vỡ, cô lại điên lên mất. Giờ phút này đây cô không nghĩ được gì nhiều nữa, không muốn nghĩ cũng không dám nghĩ. Họ đến với nhau khi nào? Có con khi nào? Tại sao...tại sao cô lại ngu ngơ không biết gì hết vậy, tại sao vậy?
Bên trong phòng tắm Khanh sắp ra, Tâm vội điều chỉnh lại cảm xúc, lại nhanh tay ấn xóa tin nhắn xóa luôn cuộc gọi khi nãy. Đến khi Khanh ra cô đã ngoan ngoãn nằm im lặng đắp chắn trên giường, màn hình điện thoại của anh cũng tắt ngóm.
Khanh đến trên giường ôm lấy cô, cơ thể anh vì vừa tắm xong nên vẫn còn hơi lạnh. Anh ôm trọn lấy cô, khí lạnh bao trùm lên cô khiến cô an tĩnh hơn khá nhiều. Cô nằm quay lưng lại với anh, giọng cô run run nhưng vẫn rất ổn định:
- Khanh.... lúc trước anh nói sẽ kể em nghe về chị Phụng, bây giờ em muốn nghe anh kể cho em nghe đi. Vì sao anh không thích chị ấy?
Khanh thoáng chốc cứng đờ, bàn tay đang vuốt ve môi cô cũng dừng lại. Tâm đau lòng nhưng vẫn không để anh phát giác.
- À... Tâm em tin anh không?
Tin không à, bây giờ cô nên trả lời thế nào cho đứng với lòng đây? Buồn cười!!!
- Tin...
Khanh ôm lấy cô, giọng anh vừa trầm vừa nhỏ:
- 5 năm trước lúc em đi, cô ấy có vài lần đến tìm anh nhưng khi ấy anh đi bộ đội nên không gặp. Có một lần anh được phép về, cô ấy tìm anh chắc cũng tầm 1-2 tháng gì sau khi anh đi, đêm đó uống quá say.... cô ấy đưa anh về... anh và cô ta có... phát sinh loại chuyện đó..
Nói đến đây giọng anh lại gấp gáp khẩn trương hơn rất nhiều:
- Nhưng mà Tâm... đó là sự cố là ngoài ý muốn, anh...đến cả anh cũng không nhớ được anh đã làm cái gì... anh...thật sự anh chỉ nhớ kêu cô ấy đưa về nhà còn vì sao anh đến được khách sạn thì anh không thế biết.... anh... xin em...tin anh..anh...
Tâm run run, Khanh còn bên tai nói rất nhiều rất nhiều nhưng đại não cô giờ đây đã ngưng trệ một chữ cũng không lọt được vào tai. Anh thừa nhận, anh nói sự thật nhưng.... hình như còn thiếu.
- Em tin...anh mà...
Cô tin anh, thật sự cô tin anh nhưng không phải là bây giờ, chỉ là hiện tại cô không thể đoán ra được tình hình nên không dám làm liều. Cô không phải loại người hay buông bỏ, nhất là sau khi đã trải qua khổ cực cô lại càng không muốn nói buông bỏ cái gì tốt với mình. Hơn nữa Khanh là chồng cô dù không kết hôn nhưng giấy đăng ký kết hôn rành rành không chạy đi đâu được. Đến tại thời điểm bây giờ cô chỉ biết mình phải bình tĩnh mình phải nhịn, cô tin Khanh ở điểm anh không phải loại người dễ bị mê hoặc, còn cô không tin anh ở điểm, anh đang giấu cô về mẹ con Phụng. Cô mơ hồ, cô đau đớn, cô khổ sở, tâm trí cô lẩn quẩn cố phân tích đâu là thật đâu là giả nhưng càng nghĩ cô càng rối, càng nghĩ lại càng thấy bản thân mình ngốc nghếch đần độn.
Bên tai Khanh vẫn không ngừng tỉ tê, anh hôn cô, hôn lên môi lên mặt, cô vẫn cười vẫn nhìn anh dịu dàng vẫn chấp nhận nghe anh xin lỗi nhưng mà hình như lòng cô không ở chỗ anh.
Đêm hôm đó với cô thật sự rất dài....
Có ai nói cho bản thân mỗi người biết là cái khoảng cách đáng sợ nhất của con người đó là thân ở cùng chung một chỗ nhưng tâm không ở bên nhau chưa?!
Tin hay không tin cũng xin người đừng thử, đau lắm... đau thật đấy!
Sáng ngày hôm sau Tâm vẫn dậy sớm, à nói đúng ra là cô có ngủ đâu mà thức, chào Khanh đi làm cô lại lên phòng nằm ườn ra một chỗ. Thật sự yên tĩnh, Khanh đi làm, Kitty đi học, mẹ chồng cô cũng đi chơi với bạn. Một mình cô với không gian lớn, cô thầm nghĩ không biết bây giờ Khanh có đi đến chỗ Phụng không?
Đêm qua, cô đánh đổi cả đêm để sắp xếp tất cả những suy nghĩ trong đầu lại. Cô không biết mục đích của Phụng là gì nhưng dù cho có là gì đi chăng nữa cô cũng không đế cho cô ta phá tan hạnh phúc gia đình của cô. Nếu Khanh nói với cô, anh có tình cảm với Phụng, cô nhất định sẽ buông bỏ nhưng hôm qua chính anh đem bản thân ra thề, anh nói rằng anh không hề có tình cảm gì với Phụng cả. Về cái gì cô không tin nhưng với lời thề của Khanh, cô tin. Anh là người làm lớn, trên đầu thờ thần linh, nói không phải mê tín nhưng nếu một lần lỡ miệng thề thốt sai sự thật anh có thể bị "đánh" cho mất đi cái mạng chứ không đùa. Có thể nói cô tin chồng nhưng không thể nói cô mù quáng, cô chưa mù quáng đến mức thấy ngõ cụt vẫn đâm đầu vào.
Phụng từ 5 năm trước đã có địch ý với cô khi tìm mẹ chồng cô đặt điều về cô, rồi sau đó lại có vẻ như bẫy Khanh. Nếu nói bây giờ Khanh ngoại tình với Phụng thì cô tin chứ 5 năm trước là việc không thể nào, Phụng chưa bao giờ là mẫu con gái mà Khanh thích. Chưa nói đến đêm hôm qua, Phụng rõ ràng biết cô đang giữ điện thoại của Khanh nhưng vẫn ung dung gửi tin nhắn, đây chẳng phải muốn cho cô biết sao. Chuyện hôm tiệc sinh nhật Kitty là một ẩn ý, bây giờ lại càng mơ hồ. Nếu cô đoán không lầm, Khanh tạm thời không có tình cảm với Phụng nên cô ta mới có thể giả vờ như thế chứ nếu là yêu nhau, cô ta đã chẳng đi tìm cô buộc cô bỏ chồng rồi. Bây giờ việc cô nên làm là yên lặng quan sát đồng thời nhìn Khanh cho kỹ thêm một chút, cô không muốn con cô lại một lần nữa không có cha, con bé là vô tội. Mà lý do quan trọng nhất là cô không muốn mất chồng, càng không muốn thua trong tay của Phụng!
Mấy ngày sau vẫn bình thường, cô vẫn vui vẻ với Khanh không có gây nhau cũng không có vạch trần chuyện Khanh giấu cô. Nhưng mà cô không vội nhưng có người lại vội, thậm chí là rất vội vàng.
Hôm nay Khanh về sớm, sau khi ăn cơm tối thì cả nhà ngồi trước soopha xem tivi, trên màn hình đang chiếu bộ phim hài mấy tháng trước vừa được tung ra rạp.
Điện thoại Khanh bên cạnh liên tục reo nhưng anh không nghe, sau đó là khóa máy, cô thấy nhưng cũng không nói gì. Xem được nửa chừng bên ngoài liền có tiếng chuông cửa, Khanh nhíu mày, anh nhìn ra bên ngoài, chưa kịp đứng dậy đã thấy bà Lan ra mở cửa.
Tâm im lặng, cô ngồi nhìn Khanh, trên mặt anh có chút nôn nóng. Gần 2 phút sau, từ bên ngoài Phụng đi vào tay dắt cu Bom đang mếu máo khóc bên cạnh. Cô ta đi đến trước mặt Tâm thì quỳ xuống, cu Bom càng khóc dữ tợn hơn nữa. Kitty đang ngồi bên cạnh cô không hiểu vì sao lại chạy qua chỗ Khanh núp sau lưng anh không dám ló mặt ra ngoài.
Bà Lan không hiểu gì, bực dọc lên tiếng:
- Cô làm cái trò gì vậy, tự dưng chạy đến nhà tôi quỳ lạy ai ở đây?
Phụng khóc, gương mặt cô nước mắt đầm đìa, càng nói càng khóc:
- Con xin lỗi nhưng con quỳ xuống xin mọi người, xin dì xin Tâm cứu lấy con trai con...
Bà Lan lại không hiểu, hỏi:
- Con cô bị gì, mà tại sao tôi phải cứu?
Phụng nhìn Khanh, cô nhắm mắt gương mặt như kiểu bắt đắc dĩ:
- Anh Khanh....
Khanh cau mày, hai bàn tay nắm thật chặt, giọng anh ồm ồm:
- Đủ rồi cô đi về đi, đi ngay!
Phụng hoảng sợ nhưng cô vẫn kiên quyết nói, đầu lại dập điên cuồng xuống nền gạch hoa cương sang trọng:
- Em xin lỗi nhưng mà em hết cách rồi, xin dì xin em cứu lấy cu Bom, vì nó... nó...là con trai anh Khanh!
Tâm yên tĩnh, bên ngoài cô bàng quang như không có gì nhưng trong lòng lại cảm thấy rất rất là đau đớn. Nếu như hôm nay cô không biết trước mọi việc thì chắc có lẽ giờ phút này cô đã sụp đổ rồi...
Ở đâu lại chạy ra một người phụ nữ nói có con với chồng cô thì hỏi xem cô có đau lòng, có thất vọng không cơ chứ?
Bà Lan hoảng hồn, Tâm phải đi đến vịn lấy bà, mà ở bên kia Khanh gần như bị bức điên, anh không tiếc người đẹp mà kéo tay Phụng như muốn lôi cô ta ra khỏi nhà. Cu Bom ôm lấy anh gọi ba ba nghe thật thê lương còn Phụng vừa khóc vừa ôm con như kiểu người vợ bị chồng hắt hủi.
Tâm vẫn không nói câu nào, Phụng lại nghĩ do Tâm sợ quá nên im lặng. Cô trong lòng thầm vui mừng, sợ như chưa đủ loạn, cô liền lôi trong túi xách ra một tập hồ sơ, quỳ đến chỗ của Tâm đưa cho cô, vừa đưa vừa khóc nói:
- Tâm chị van xin em, cu Bom thật sự là con trai của anh Khanh, thằng bé còn bị bệnh nữa. Chị thật sự hết cách cứu con rồi, nếu không phải vào đường cùng chị đã không đến đây tìm em... Chị xin em xin em cứu con chị, chị với anh Khanh thật ra chỉ là sự cố... sự cố thôi.. Em chịu giúp thằng bé thì chị nguyện làm trâu làm ngựa cho em...Tâm...
Tâm cầm hồ sơ, một là bảng xét nghiệm ADN bên trong còn 2 mẫu tóc ngắn, một là hồ sơ bệnh án cu Bom bị tim bẩm sinh cần mỗ thay van tim mới có thể phát triển bình thường như những đứa trẻ khác.
Cô lại nhìn cu Bom thằng bé khấu khỉnh không giống Phụng cũng không giống Khanh, độ tuổi bằng với Kitty nhưng hình như sớm hơn Kitty 1 tháng. Cô suy nghĩ một chút, nếu như Khanh nói chẳng lẽ thằng bé sinh non sao?
Tâm trạng cô rối bời, mặc dù đã đoán được sự việc từ trước nhưng nói cô hoàn toàn bình tĩnh thì cô không làm được. Ngay giờ phút này đây bàn tay coi vẫn run rẩy, mặt cô vẫn đỏ bừng, hốc mắt vẫn muốn trực trào nước mắt....
Cô thật sự rất đau!
Bà Lan nhìn cô, bà nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, gương mặt bà xanh mét nhưng xem ra lại bình tĩnh hơn cô rất nhiều.
- Mẹ....
Bà Lan nói nhỏ:
- Tùy con quyết định...
Khanh đứng một bên, anh thật sự không hiểu Phụng chạy đến nhà anh làm gì. Anh có bao giờ nói sẽ bỏ cu Bom không cứu nó đâu, dù đúng dù sai cu Bom vẫn là con anh mà. Không phải anh mù quáng nhưng bảng xét nghiệm kia anh đã cho người xem qua thử, là thật chứ không phải giả. Anh càng kỹ hơn nữa, kéo Phụng đi xét nghiệm ADN trích máu của anh và cu Bom, kết quả vẫn là 99,99% chung huyết thống.
Khanh hậm hực, sự chịu đựng của anh đã đến giới hạn, anh nổi điên thật sự:
- Cô muốn cái gì, tôi có nói sẽ bỏ cu Bom không quan tâm đến nó chưa?
Phụng ủy khuất gương mặt xanh mét, cu Bom ở bên cạnh lại khóc lóc gọi baba không ngừng.
- Em biết... nhưng cu Bom...nó khóc đòi anh...nó nói... huhu...con nó nói nó đau ở ngực...
Khanh nhìn cu Bom, thằng bé khóc đến đáng thương nhưng anh lại không có thiện cảm với thằng bé. Không giống như khi anh gặp Kitty, thật sự không giống...
- Nín đi cu Bom, ba...thương!
Kitty ở trong góc ghế, bé con mím môi muốn khóc, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Phụng và cu Bom...
Cu Bom nghe tiếng Khang gọi, thằng bé nhào đến trong lòng anh, dù sao cũng là trẻ con vô tội.
Khanh nhìn Tâm, anh không biết nói với cô cái gì bây giờ... Mới hôm nào còn hứa hẹn cho cô cuộc sống hạnh phúc không sầu bi, bây giờ lại chạy ra một đứa con riêng bên ngoài.. Anh cảm thấy bản thân mình hèn hạ bất lực đến dường nào...
Môi anh mấp máy như nói không ra tiếng:
- Tâm...anh...
Tâm nhìn anh, ánh mắt cô nhẹ nhàng kiên định lại soi sáng, anh tưởng chừng cô đang nhìn thấu tận tâm can anh. Trong phút chốc anh có chút không hiểu, anh thật sự không hiểu được vì sao Tâm lại yên tĩnh đến như thế... Là cô vì bị sốc nên như thế hay vì cô không yêu anh nên mới không có cảm giác gì???
Phụng như chưa đạt được mục đích, cô ta lại tiếp tục khóc than:
- Tâm...chỉ cần em nhận cu Bom thôi, chỉ cần em cho Khanh gặp cu Bom thôi. Chị xin thề, chị sẽ không chen vào cuộc sống của vợ chồng em...chị xin lấy mạng sống ra thề...chị...
Phụng chưa nói hết đã bị Tâm cắt ngang lời:
- Mục đích chị chạy đến đây là để làm gì?
Phụng sững sờ, cô không thể nghĩ đến Tâm sẽ hỏi một câu như vậy. Thật sự khác xa với suy nghĩ của cô, nếu Tâm đánh cô chửi cô thì cô còn có thể tiếp tục giả vờ khóc lóc nhưng Tâm hỏi như vậy cô lại không biết phải trả lời ra làm sao.
- Chị...chị...
Tâm buông tay bà Lan ra, cô tiếp tục hỏi, giọng cô đanh thép không muốn chừa cho Phụng chút mặt mũi nào:
- Chị bảo chỉ cần nhận cu Bom thôi vậy tại sao lại chạy đến khóc lóc nhiều đến như vậy, anh Khanh cũng đâu có nói sẽ bỏ thằng bé không lo. Chị khóc đến thê lương là để cho ai xem, cho tôi xem sao?
Phụng kinh hãi hai mắt mở to, ngay cả bà Lan bên cạnh cũng bị Tâm dọa cho sợ hãi.
Tâm không để cho Phụng trả lời, cô hỏi tiếp:
- Trả lời tôi đi, chị muốn vào đây ở hay là muốn anh Khanh dọn ra ở riêng với mẹ con chị? Hay là... chị muốn tôi vì thương con chị mà ôm Kitty bỏ đi, hoặc là tôi sẽ đánh chị để chị có thể diễn tiếp vai người mẹ hy sinh vì con?
Căn phòng im bật, tiếng khóc của cu Bom cũng lặng ngắt.... Khanh nhìn Tâm, tim anh đập liên hồi theo từng cử chỉ lời nói của cô, anh sợ cô, anh sợ ánh mắt kiên định kia của cô!
Đừng nói là Phụng mà ngay cả bà Lan cũng kinh hãi, bà chưa từng nghĩ được Tâm sẽ mạnh mẽ đến như thế. Những trò vụn vặt của Phụng bị Tâm moi ra chỉ trong vài câu hỏi, bà thật sự phải ngả mũ chào thua.
Mà người trong cuộc là Phụng giờ đây lại câm như hến, gương mặt cô ta sững sờ xanh xanh đỏ đỏ biến hóa không ngừng trông rất đặc sắc...
Tâm mỉm cười, đấu với cô, giành chồng cô, giành cha của con cô.... bản lĩnh cô đến đâu vậy Phụng?!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook