Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)
-
Chương 14: Nghi ngờ (2)
Chương 14: Nghi ngờ (2)
Phương Tri Hành đi đến đầu đông, từ chỗ này, lần mò trong bóng tối để vào thôn rồi men theo con đường quen thuộc để về nhà.
“Dừng lại!”
Tế Cẩu đột nhiên vểnh tai, truyền âm cho thằng bạn.
Phương Tri Hành cũng lập tức dừng bước, vô thức nâng cung tên, lắp tên rồi lên dây. Hành động liền mạch dứt khoát, nước chảy mây trôi.
Cậu cũng truyền âm lại: “Sao thế?”
Tế Cẩu vừa đi vừa đảo mắt quan sát xung quanh, truyền âm đáp lại: “Vừa nãy tao nghe được tiếng bước chân, rất nhẹ, cách đây không xa.”
Phương Tri Hành nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh. Dưới ánh trăng, cảnh sắc trở nên mông lung mờ ảo, đại địa như được khoác lên một lớp lụa mỏng.
Nhà cửa thưa thớt, bóng tối liên miên, có quá nhiều góc chết.
Cậu không không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào.
Tế Cẩu nằm rạp trên mặt đất nghe ngóng rồi đột nhiên ngẩng phắt lên, nhìn chằm chằm vào một ngõ nhỏ tối đen cách đó không xa, truyền âm cho Phương Tri Hành: “Chỗ kia có người, tao nghe được tiếng hít thở cực nhẹ. Chuẩn không cần chỉnh!”
Trong lòng Phương Tri Hành đã hiểu rõ, chậm rãi kéo cung, liếc về phía bên kia. Cùng lúc đó, cậu cũng hắng giọng mấy lần rồi bỗng dùng giọng điệu bự bội, chửi ầm lên: “Đứa mất nết nào thế này, ỉa bậy mấy bãi trên đường làm ông mày dẫm trúng.”
Bốn phía xung quanh vẫn rất yên tĩnh, không có ai trả lời.
Tế Cẩu cẩn thận lắng nghe, một lúc sau mới gật đầu nói: “Tên kia đi rồi. Bước chân càng ngày càng xa.”
Phương Tri Hành thở hắt ra nhẹ nhõm, nhanh chân đi về nhà. Cậu đóng cửa, dùng ván gỗ chặn cứng phía sau.
Phương Tri Hành quay đầu hỏi Tế Cẩu: “Có người theo dõi không?”
Tế Cẩu vẫn luôn căng tai nghe ngóng. Thính giác của chó vốn cực kỳ nhạy bén, lắc đầu nói: “Chắc là không có.”
“Thế thì tốt rồi.”
Lúc này Phương Tri Hành mới thả lỏng cơ thể đang căng cứng, có điều khuôn mặt vẫn vô cùng âm trầm.
Tế Cẩu ngồi xổm xuống, dùng chân sau gãi gãi cằm rồi trầm giọng nói: “Tên kia…có lẽ chính là hung thủ đã giết chết Nhị Cẩu.”
Phương Tri Hành cũng có cùng nghi ngờ: “Đã qua nửa tháng, dự là hai chân của Nhị Cẩu cũng bị ăn hết rồi.”
Tế Cẩu sợ hãi, nhớ lại: “Tao từng xem qua một bộ phim tài liệu, chuyên gia nghiên cứu tâm lý phát hiện ra: những kẻ ăn thịt người vô cùng biến thái. Chỉ cần nếm thử một lần là thành nghiện, sẽ muốn ăn lần thứ 2, thứ 3…Dù có bày sơn trân hải vị trước mặt thì bọn họ vẫn chỉ muốn ăn thịt người.”
Phương Tri Hành gật đầu nói: “Sau này chúng ta hành động càng phải cẩn thận hơn.”
Đảo mắt đã sang ngày hôm sau.
Trời vừa mới tờ mờ sáng.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu thức dậy rất sớm, mang theo cung tên rồi xuất phát từ đầu thôn phía tây, đi về phía núi to rừng rậm mênh mông.
“Ô, đây không phải là Đại Ngưu à?” Từ chỗ rẽ có một đám người xuất hiện.
Dẫn đầu rõ ràng là 3 người con trai của lão thôn trưởng: Triệu Đại Hổ, Triệu Nhị Hổ và Triệu Tam Hổ. Những kẻ đi theo đều là người trong tộc của nhà họ Triệu.
Người trong thôn có thói quen ôm đoàn. Bình thường sẽ phân chia theo huyết mạch, cùng tộc tính là người nhà, số còn lại đều tính là người ngoài.
Lão thôn trưởng là hộ gia đình giàu nhất thôn Phục Ngưu, anh em cùng thế hệ và con cháu…cộng lại cũng phải đến 60 -70 người.
Ngược lại, những dòng họ khác nhiều nhất cũng chỉ có tầm 10 người. Ít hơn nữa thì một nhà 3 người, lộ rõ khuyết điểm thế đơn lực bạc.
Kiểu không nơi nương tự như Đại Ngưu cũng có mấy hộ.
Trên mặt Phương Tri Hành lập tức treo lên tươi cười, vừa ngoan ngoãn vừa hèn nhát nói: “Chào Triệu đại thúc, Triệu nhị thúc, Triệu tam thúc ạ.”
Triệu đại thúc gật đầu, nói: “Đã lâu không thấy người, dạo này đang bận rộn chuyện gì à?”
Phương Tri Hành chỉ chỉ vào vết sẹo trên trán mình, đáp lại: “Mấy hôm trước đi săn gặp phải gấu đen, ta bị ngã nên mấy hôm nay đều ở nhà dưỡng thương.”
Triệu Đại Hổ hiểu rõ, hỏi: “Sao thế, ngươi phải lên núi săn bắn à?”
Phương Tri Hành trả lời: “Trong nhà hết lương thực rồi, đành mò ra ngoài thử thời vận.”
“Có muốn đi cùng chúng ta không?” Triệu Đại Hổ đột nhiên hỏi.
Phương Tri Hành lập tức nói: “Không được đâu ạ. Ta chẳng có bản lĩnh gì, chỉ tổ liên lụy đến mọi người thôi.”
“Thôi được rồi, tự mình cẩn thận một chút nhé. Đừng đi xa quá, coi chừng lạc đường là xong luôn đấy. Chúng ta đi trước đây.” Triệu Đại Hổ vỗ vai Phương Tri Hành, cười ha hả rồi đi về phía trước.
Phương Tri Hành vẫn đứng im tại chỗ. Cậu đưa mắt nhìn đám người đi xa dần, sau đó quay người, bước theo hướng khác.
Sau khi đã đi xa, Triệu Đại Hổ đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó nên ngoái lại nhìn, cau mày.
“Đại ca, sao thế?” Triệu Nhị Hổ hỏi.
Triệu Đại Hổ do dự nói: “Các ngươi có để ý không? Sắc mặt Đại Ngưu hồng hào, khí sắc rất khá. Vừa rồi ta sờ thử vai nói, cảm giác trên đó có chút cơ bắp.
Sắc mặt Triệu Nhị Hổ lập tức thay đổi, giật mình nói: “Đại ca đừng nói nữa. Tinh thần của thằng nhóc kia đúng là rất khá.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook