Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)
-
Chương 13: Nghi ngờ
Chương 13: Nghi ngờ
“Được lắm, trong vòng 30m, bách phát bách trúng!” Phương Tri Hành vui mừng quá đỗi.
Dựa vào cách phân chia đẳng cấp của xạ thủ thì Học Nghề được chia làm 4 cấp bậc: sơ cấp, trung cấp, cao cấp và max cấp.
Xạ Thủ Học Nghề max cấp tất nhiên là cấp bậc lợi hại nhất trong phân khúc Học Nghề. Trong vòng 30m, bắn tên nào trúng tên nấy.
“Đây chính là hack max cấp, chỉ cần thỏa mãn điều kiện hệ thống đưa ra là có thể ‘một bước đúng chỗ’ ngay!” trong lòng Phương Tri Hành đã hiểu rõ.
Tiếp theo cậu kéo dài khoảng cách, khoảng trừng trên 30m rồi nhắm chuẩn hồng tâm, kéo cung bắn.
Vèo, vèo, vèo!
Phập phập phập!
Trúng đích! Trúng đích! Vẫn trúng đích!
Không lệch phát nào!
“Guào, trâu bò vãi chưởng luôn!”
Tế Cẩu sợ hãi, vô cùng thán phục. Đúng là mở rộng tầm mắt!
“Mày còn méo thèm tập bắn tên, trước sau chỉ tốn có nửa tháng mà đã có danh hiệu Xạ Thủ Học Nghề. Con mẹ nó, quá là dễ dàng luôn.”
Phương Tri Hành vui muốn chết, đưa mắt liếc Tế Cẩu rồi cười cười nói: "Đừng tị nạnh vội, mày thì sao? [Hack ràng buộc] có thể đồng bộ nâng cao, không đúng à?"
“Ơ, đúng nhỉ!”
Tế Cẩu lập tức háo hức. Mắt chó trợn to nhìn chằm chằm vào giao diện hệ thống, đầy mong đợi.
Thế nhưng chờ mãi cũng chẳng thấy cái khỉ gì xuất hiện.
“Tình huống gì thế này? Sao hack của tao lại mất linh rồi?” Tế Cẩu sốt ruột hỏi.
Phương Tri Hành phân tích: "Ràng buộc, ràng buộc…chẳng lẽ là do thời gian mày ràng buộc với tao còn chưa đủ?"
Tế Cẩu chớp chớp mắt, trầm ngâm: “Trên giao diện có viết rõ cần ‘làm bạn một thời gian dài’, có lẽ nửa tháng bọn mình sống chung còn chưa được tính là ‘thời gian dài’.”
Khóe miệng Phương Tri Hành hơi nhếch lên, thiện tâm nhắc nhở: “Quan hệ ràng buộc này chắc không phải loại bình thường, ít nhiều gì cũng cần tí chân tâm thật ý chứ nhỉ? Cái kiểu chần chừ do dự, không hề xem tao là chủ nhân như mày thì ràng buộc được chắc?”
“…”
Tế Cẩu im lặng, như có điều suy nghĩ.
Từ tận đáy lòng, chưa bao giờ Trương Trường Kích cam tâm chấp nhận mình là chó. Hắn và Phương Tri Hành nhất định phải ngang vai ngang vế.
Thế nhưng lúc này, cố tình là hack lại mất linh…
“Hừ, mày nghĩ cho kỹ đi. Tao cảm thấy làm người quan trọng nhất là phải chân thành, làm chó cũng thế.” Phương Tri Hành dù bận vẫn dung dung, tranh thủ làm một bài tẩy não.
Cậu vừa dứt lời thì trước mắt đã lập lòe ánh sáng, xuất hiện thông tin mới.
[Điều kiện để trở thành Xạ Thủ Phổ Thông max cấp:
1, Bắn trúng hồng tâm từ khoảng cách trên 50m: ít nhất 10 lần. (chưa hoàn thành)
2, Ngũ cốc, hoa màu tùy chọn: 100 cân. (chưa hoàn thành)
3, Thịt: 50 cân. (chưa hoàn thành) ]
“Ồ, kỹ thuật bắn tên của mình còn có thể thăng cấp nữa à?” Đáy mắt Phương Tri Hành bắn ra một ánh sáng kỳ dị.
Tế Cẩu thấy thế thì lập tức lấy lại tinh thần, chững chạc đàng hoàng phân tích: “Điều kiện số một khá dễ hoàn thành. Dù sao thì trong tầm bắn 50m, tỷ lệ trúng đích của mày cũng là 80%. Bắn thêm mấy mũi, kiểu gì chẳng hoàn thành. Còn điều kiện thứ 2, thứ 3…toàn là kiểu dùng tài nguyên đập vào!”
Phương Tri Hành gật đầu đáp: “Điều kiện thứ 2 là lương thực. Ngũ cốc, hoa màu chọn cái nào cũng được. Còn điều kiện thứ 3 lại không nói rõ là thịt gì, heo bò cá…vân vân, có lẽ là cái nào cũng okay. Chỉ cần góp đủ 50 cân là được.”
Tế Cẩu suy nghĩ một lát, nói: “Nếu thế thì không cần lo khoản thịt, xuống sông là bắt được. Cái khó ở đây là lương thực.”
Hiện giờ đang ở thời kỳ mất mùa, thứ thiếu thốn nhất chính là lương thực.
Phương Tri Hành ngẫm nghĩ rồi đưa ra một phương pháp giải quyết. Cậu truyền âm cho Tế Cẩu: “Tao có thể đi săn, dùng con mồi đổi lấy tiền bạc hoặc lương thực.”
Tế Cẩu mừng rỡ: “Mày biết bán kiểu gì không? Vác đi đâu bán?”
Phương Tri Hành lục lọi ký ức, cố nhớ lại: “Ra khỏi thôn Phục Ngưu, xuôi theo hạ du con sông, đi về phía nam khoảng 80 dặm sẽ gặp một thị trấn. Phụ thân Đại Ngưu đã từng đến đó bán da thú và thảo dược.”
Tế Cẩu lại hỏi: “Cậu ta đã từng đến đấy chưa?”
Phương Tri Hành lắc đầu.
Tế Cẩu trầm ngâm, sau đó nói: “Cách này đúng là có thể thử xem sao. Nếu mày có thể săn được nhiều con mồi, đương nhiên là sẽ không phải lội sông mò sò bắt ốc nữa.”
Phương Tri Hành gật đầu, trong lòng nhanh chóng tính toán.
Không biết từ lúc nào, màn đêm đã lặng lẽ buông xuống.
Một người một chó lại dắt nhau về thôn.
Mấy hôm nay hai người đi sớm về trễ, cố hết sức tránh né những thôn dân khác. Hành động cực kỳ điệu thấp, y như một con sói già cô độc.
Không trung lốm đốm sao, sắc trời đã tối.
Thôn xóm vô cùng yên tĩnh, không một hộ gia đình nào phát ra ánh sáng.
Hết cách rồi, điều kiện chỗ này lạc hậu muốn chết. Trời tối thì cần thắp đèn hay đốt nến mới có tí ánh sáng.
Nhưng đèn hay nến đều là hàng xa xỉ, mấy ai dùng nổi chứ?
Nghe thiên hạ đồn, thật ra trong nhà lão thôn trưởng có rất nhiều bảo bối. Có điều nhà lão cũng tiếc của, không nỡ tùy tiện lấy ra dùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook