Suy đoán của Cố Cửu lại tiếp thêm động lực cho cô.
Cảm nhận được tầm mắt đặt ở trên người, Cố Cửu ngẩng đầu liền nhìn thấy tầm mắt của Hoắc Tường ở phía đối diện.
Lúc này, Hoắc Tường nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, trong mắt hiện lên vẻ dò xét.
Cố Cửu nhướng mày, không quan tâm đến ánh mắt của Hoắc Tường.
Cô đứng lên, nói với Hoắc Tường: "Tôi đi ra ngoài rồi sẽ trở lại sớm." Không đợi Hoắc Tường trả lời, cô đứng dậy rời khỏi phòng.
Bởi vì căn phòng hiện tại nằm ở phía trước của hành lang.
Nếu căn phòng này không thể tìm thấy lối vào nhà kho dưới lòng đất, có lẽ nó nằm ở phía đối diện.
Cố Cửu rời khỏi phòng, Hoắc Tường nhìn bóng dáng người kia, tâm tình càng thêm phức tạp.
Một lúc sau khi Cố Cửu rời đi, Hoắc Tường cũng đứng dậy và rời khỏi phòng bao.
* * *
Nhìn căn phòng có cách trang trí giống căn phòng đối diện, Cố Cửu chậm rãi nghiên cứu.
Cô dậm chân xuống đất và có thể cảm nhận được độ thoáng của mặt đất.
Ở căn phòng trước cũng vậy, có thể thấy ở đây quả thực có một nhà kho dưới lòng đất, nhưng cô không biết lối vào ở đâu.
Cô tìm kiếm trong phòng cũng không tìm thấy gì.
Cố Cửu bước vào phòng vệ sinh, phòng vệ sinh trong phòng này rõ ràng là lớn hơn phòng trước.
Nó có kích thước lớn gấp đôi phòng vệ sinh trong căn phòng trước đó.
Cố Cửu nhìn xuống sàn nhà trong phòng tắm, cố gắng tìm dấu vết của lối vào.
Vài phút sau, cô vẫn không tìm thấy vị trí của lối vào.
Tuy nhiên, trong phòng tắm này ngoài toilet tiện lợi còn có bệ rửa mặt, ngoài ra không có bất cứ đồ vật nào khác.
Cố Cửu không khỏi cau mày, có lẽ nào cô ấy đã làm sai.
Khi đến bồn rửa mặt, Cố Cửu trông có vẻ mất kiên nhẫn với vẻ mặt cau có trong gương.
Có chuyện gì.
Có phải cô ấy đang nghĩ sai.
Không tìm thấy thứ gì trong phòng tắm này, Cố Cửu không khỏi thở dài, xoay người rời đi.
Tuy nhiên, chưa đi được vài bước thì cô ấy đột ngột dừng lại.
Nhưng khi cô vừa quay lại, cô đã bắt gặp thứ gì đó từ khóe mắt mình.
Cố Cửu quay lại và nhìn vào tấm gương trước mặt, đôi mắt lộ ra sự phấn khích.
Khi cô bước đến bồn rửa mặt, cô đứng ở nơi gần gương nhất.
Cô duỗi những ngón tay trắng như ngọc chạm vào gương.
Vừa quay lại, cô mới phát hiện ra rằng chiếc gương đã bị vẹo.
Lúc đầu cô cũng không nghĩ nhiều nhưng đi vài bước, cô không khỏi nhớ tới lúc trước cô ở trong một phòng bao khác, gương soi rõ ràng đã được cố định.
Tuy nhiên, tấm gương trước mặt cô bị cong, tuy không nhìn rõ nhưng cô đã phát hiện ra.
Cố Cửu đưa tay ra, chạm vào gương, dùng sức nhẹ đi đến trong góc.
Chiếc gương hóa ra thực sự có thể di chuyển.
Cố Cửu nhìn thấy, ánh sáng trong mắt mình càng thêm chói mắt.
Cô ấy duỗi cả hai tay ra để di chuyển chiếc gương.
Đáng tiếc là diện tích của tấm gương trước mặt quá lớn, một mình cô không thể xử lý được.
Ngay sau đó tiếng cửa sau lưng cô vang lên.
Cố Cửu nhìn phía sau với ánh mắt cảnh giác.
Cô không biết ánh mắt của mình lúc này lạnh đến mức nào, cả người tràn đầy sát ý.
Hoắc Tường bước vào phòng và dừng lại khi anh chạm vào cô bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy.
Nhưng Cố Cửu thấy người đang đi là Hoắc Tường, liền thu lại sát ý của mình.
Không quan tâm đến Hoắc Tương phía sau, cô vẫn tiếp tục di chuyển gương trước mặt.
Trên thực tế, cô ấy có thể làm hỏng chiếc gương.
Nhưng bây giờ là trước ngày tận thế, cô nhất định sẽ gặp rắc rối.
Nói cho cùng, số lượng vũ khí ở đây không phải là một con số nhỏ, một khi kinh động tới những người phía trên, chắc chắn cô sẽ gặp rắc rối.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook