Mạt Thế Chi Toàn Năng Đại Sư (Dịch)
-
Chương 41
Thanh niên dẫn đầu để lộ hàm răng vàng, trong tay cầm một con dao gấp lắc lư khiến người ta hoa mắt.
Trong mắt Tần Phong đã sớm tràn ngập sát khí.
Lưu Mãnh!
Trước khi hắn sống lại, Lưu Mãnh chính là người đã giết chết Lâm Đức Vinh, còn trở thành tội phạm truy nã cấp S ở đời trước.
Sở dĩ hôm nay Tần Phong đến thăm Lâm Đức Vinh, cũng vì sợ tình huống như vậy xảy ra!
Nhưng ai biết Tần Phong đã lấy Hấp Tinh quyết, Lưu Mãnh vẫn tìm đến Lâm Đức Vinh gây rắc rối, có lúc vận mệnh thật sự kỳ diệu.
“Tiểu hỏa tử, ta là một lão đầu tử, e rằng không có bao nhiêu tiền cho các ngươi!” Giọng điệu của Lâm Đức Vinh trầm ổn, lại không chút do dự từ chối.
Hắn ta là viện trưởng cô nhi viện, cũng chính vì tuổi già không thể chiến đấu, nên lui xuống tiền tuyến làm quản lý.
Nhưng cả đời này Lâm Đức Vinh ăn muốn còn nhiều hơn con đường mà Lưu Mãnh đi, sao có thể bị vài câu của đối phương uy hiếp đã lấy tiền ra chứ?
“Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt đúng không? Lão bất tử, đừng tưởng ta không biết nửa tháng trước có người quyên góp cho cô nhi viện của các ngươi một trăm vạn! Đưa tiền cho ta!” Lưu Mãnh hung hãn nói.
Chuyện này đúng là thật, có một phú thương cầm một trăm vạn đến cho Lâm Đức Vinh.
Nhưng một trăm vạn này là Lâm Đức Vinh mặt dày mày dạn muốn lấy từ trong tay người ta.
Hài tử cần tiêm thuốc kháng sinh, nếu không hiện tại vết nứt xâm nhập, nhi đồng nhỏ tuổi rất có thể vì một số chứng bệnh khó hiểu mà chết đi.
Nhưng bây giờ thuốc kháng sinh rất đắt đỏ, một liều khoảng 5000, một trăm vạn này chỉ đủ cho 200 hài tử tiêm thuốc kháng sinh, cũng may Lâm Đức Vinh thuộc cơ quan chính phủ nên giá cả được giảm một nửa, đủ chi trả cho 400 hài tử.
Cho nên trong tay Lâm Đức Vinh đã sớm không có tiền!
Cô nhi viện cũng là một cái động không đáy, dù căn cứ đã tuyên bố nơi này là tổ chức chính phủ nhưng rất nhiều quan viên cảm thấy đây là một tổ chức chính phủ rất không vui vẻ.
Nhưng căn cứ không có cô nhi viện lại không được.
“Khoản tiền kia đã sớm tiêu hết, cho dù có ngươi cảm thấy ta có thể luôn mang theo trên người sao?” Lâm Đức Vinh cười lạnh, thân thể cũng bắt đầu căng cứng, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Lưu Mãnh còn dẫn theo bốn người, đều là lưu manh ngày thường hay bắt nạt người bình thường giống Lưu Mãnh.
Ngày thường bọn họ bắt nạt người bình thường, những người kia sống rất đau khổ cũng không dám trêu chọc bọn họ, không ngờ Lâm Đức Vinh lại cứng đầu như vậy.
Có lẽ đối phương cũng có chút thực lực, đáng tiếc bọn họ chỉ nghĩ con vịt chết vẫn mạnh miệng.
“Không cho ngươi biết tay thì ngươi không biết sự lợi hại của chúng ta!” Lưu Mãnh vung tay lên, trực tiếp sai người lên đánh Lâm Đức Vinh.
“Đánh cho ta, đánh một trận dạy dỗ hắn, ngay mai ta lại đến, ngươi không lấy tiền ra cho ta, ta sẽ giết chết tất cả hài tử trong cô nhi viện của các ngươi!”
Lâm Đức Vinh nghe nói như thế lửa giận xông lên đỉnh đầu, khuôn mặt đỏ bừng, thân thể run rẩy, đây cũng là vì tức giận.
“Một lão đầu tử đáng chết trong cô nhi viện lại dám ngông cuồng như vậy!”
“Đánh hắn!”
Nhưng tên lưu manh này dám ra tay với Lâm Đức Vinh cũng là vì mấy ngày trước tuyên truyền cho phú thương, khiến bọn chúng phát hiện một “cơ hội buôn bán”.
Cô nhi viện là quần thể yếu thế, thế lực mỏng manh, bọn chúng liên hợp lại muốn khống chế cô nhi viện, từ đó lấy cách yêu cầu quyên tiền để tước đoạt tiền tài.
Những phú thương đó có quá nhiều tiền, một giọt chất béo trong móng tay cũng đủ để bọn chúng ăn uống, đám người này vẫn yêu danh tiếng, đây không phải vơ vét tài sản quang minh chính đại sao?
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn chúng phải khống chế lão già này trước.
Một Cổ võ giả xông lên vỗ một bàn tay về phía Lâm Đức Vinh, bàn tay mạnh mẽ chưa chắc đã mang theo nội lực, nhưng tuyệt đối có thể đánh người ta răng rơi đầy đất.
Lâm Đức Vinh tự nhiên đưa tay muốn ngăn cản, hắn ta cũng là Cổ võ giả.
Nhưng cánh tay của hắn ta còn chưa nâng lên, một bàn tay khác nhanh hơn đã túm lấy cánh tay của tên lưu manh này.
“Răng rắc!”
Tần Phong không chút do dự vặn gãy cánh tay người kia.
“A!”
Tên lưu manh này hét thảm, trong mắt còn có vẻ ngạc nhiên như hoàn toàn không ngờ kết quả sẽ như vậy.
Tần Phong vốn không định buông tha bọn họ, vừa ra tay đã trực tiếp liều chết.
Tay trái đột nhiên đặt lên bụng người kia, một luồng lực hút truyền đến khiến tên lưu manh này như bị điện giật, không ngừng run rẩy.
Nội lực bị Tần Phong trực tiếp thôn phệ, sau đó đột nhiên thôi động một chưởng.
“Oanh!”
Tên lưu manh này bị Tần Phong đánh bay ra ngoài hai ba mét, lăn lộn một chút cuối cùng không động đậy được nữa.
Tất cả đều xảy ra trong chớp mắt, nhanh đến mức những người khác không kịp thủ thế, tiếp tục công kích!
Tần Phong nâng một chân lên đạp bay một tên lưu manh trước mặt, lại không chút do dự đánh một quyền về phía Lưu Mãnh.
“A!”
Lưu Mãnh hoàn toàn không ngờ một thiếu niên ăn mặc nghèo kiết xác như Tần Phong lại là một Cổ võ giả đã thức tỉnh thể chất cổ võ, hơn nữa nội lực còn mạnh hơn hắn ta.
Vừa nãy tiểu đệ của mình bị Tần Phong một quyền đánh bay, hiện tại trong lòng hắn ta cảnh giác điều động nội lực của mình, hai tay ngăn cản Tần Phong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook