Mạt Thế Chi Phế Vật
-
Chương 329: Căn cứ Bách Hiệp (19)
Edit: Yến Phi Ly
Hẹn ngày mai sẽ lấy lại bút ký rồi tiễn Mạc Dã rời đi, Thẩm Hi dẫn Quách Minh Thành vào trong phòng khách. Trương Dịch vẫn đứng ở bên ngoài, anh không muốn vào đối mặt với Quỷ Bệnh.
“Chúng tôi đi nấu nước và chuẩn bị chút thức ăn, bận rộn hơn nửa đêm chắc ai cũng đói bụng rồi.” Nam Thiệu biết tâm tư của anh, vì vậy nói.
Trương Dịch gật đầu một cái, quay người rời đi cùng Nam Thiệu, tâm tình vẫn nặng trình trịch không có cách nào thả lỏng nào như cũ.
Ngay lúc này, Ú Ú không biết chui ra từ nơi nào, không tránh né Nam Thiệu như mọi khi mà là đi đến bên người Trương Dịch, hạ thấp đầu ủi ủi vào ngực anh.
Trương Dịch giật mình sửng sốt mấy giây, không tự chủ được vươn tay sờ sờ đầu của nó, nhẹ nhàng nói: “Mày cũng không muốn để Dương Dương đi đúng không?” Ngay trong nháy mắt ấy, lòng anh chợt dâng lên cảm giác cảm thông với con côn trùng thường ngày rất ít tiếp xúc này.
Ú Ú không trả lời, quay người đi mấy bước rồi đột nhiên mở cánh bay vào trong bóng đêm, không biết có phải là quay về thành phố Long Khẩu hay không. Nó luôn luôn xa cách không gần gũi với bất cứ ai ngoại trừ Trương Duệ Dương, lúc này có thể chủ động tiến lên cọ cọ vào người Trương Dịch đã là chuyện lạ hiếm có, nếu hi vọng nó đáp lại thì không khỏi có chút không biết tự lượng sức mình. Chắc hẳn Ú Ú cũng nghe được lời Quỷ Bệnh nói nên trong bụng bất an, mới lại đây tìm kiếm an ủi, có thể không phải là vì an ủi Trương Dịch.
Nhìn bóng lưng Ú Ú cô đơn đi xa, trên mặt Trương Dịch không tự chủ hiện lên một nụ cười tự giễu, trong lòng ấy vậy mà dễ chịu hơn đôi chút.
“Ngày mai chúng ta tới Long Khẩu một chuyến, lấy ít đá Già Thiên mang ở trên người.” Chờ đi vào nhà bếp, nhóm lửa xong xuôi, Nam Thiệu liếc mắt nhìn ra bên ngoài rồi nghiêng tai lắng nghe chốc lát. Thấy trong phòng khách truyền tới tiếng nói chuyện có chút xa xôi, ở gần nhà bếp không có ai, hắn đột nhiên thấp giọng nói.
Trương Dịch gần như là lập tức hiểu ý của hắn, tay anh không tự chủ nắm chặt lại, mồ hôi lạnh cứ thế ứa ra, rồi nặng nề gật đầu một cái.
Nói thật, nếu như Quỷ Bệnh khăng khăng muốn Dương Dương phải đi, bọn họ vốn không thực lực ngăn cản. Cho dù là mang Dương Dương rời khỏi đoàn xe đi trốn thì với khả năng bói toán của Quỷ Bệnh, tìm ra bọn họ cũng là chuyện dễ dàng. Mà nếu như cầm theo đá Già Thiên, như vậy có lẽ sẽ có cơ hội chạy trốn.
Anh tuyệt đối không thể đồng ý để Dương Dương phải đi.
Trong quá trình vận chuyển trận pháp truyền tống có thể bị nguy hiểm hay không, nó sẽ đưa người đến nơi nào, từ một người bình thường tu luyện tới trình độ có thể tiện tay diệt cả một trái đất cần thời gian bao lâu? Mỗi một vấn đề Trương Dịch đều không có tâm tư suy nghĩ tỉ mỉ, anh chẳng dám nghĩ tới chuyện đứa con trai bé bỏng mới gần sáu tuổi của mình phải tiếp tục sinh sống độc lập thế nào ở một thế giới xa lạ, còn phải gánh trên vai áp lực giải cứu toàn bộ nhân loại.
Nếu như Dương Dương đã thành niên, không chừng Trương Dịch sẽ bận lòng suy nghĩ một chút, nhưng bây giờ không được, tuyệt đối không được. Dù cho phải đánh đổi cả tính mạng này thì anh cũng sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào cướp nhóc con đi.
Bên này hai người tự cho là bí mật mà thương lượng làm sao mới có thể khiến Dương Dương thoát khỏi vận mệnh “Chúa cứu thế”, không biết rằng lúc này Quỷ Bệnh ngồi ở trong phòng khách đang buồn bực ngán ngẩm nhìn Tống Nghiễn và Quách Minh Thành trò chuyện, khóe môi gã lộ ra ý cười châm chọc đã thu hết tính toán của Trương Dịch và Nam Thiệu vào tai.
Bọn họ cho rằng Quỷ Bệnh chỉ muốn Trương Duệ Dương, không phải cậu nhóc thì không được, kỳ thực không phải. Việc này liên quan tới kế hoạch của gã có thể thành công hay không, cho nên gã không thể dùng sức mạnh hay thủ đoạn để đạt thành mục đích, tránh cho người bị ép buộc ôm oán hận trong lòng, cuối cùng lại thành mua dây buộc mình.
Sở dĩ gã lựa chọn Trương Duệ Dương, đầu tiên là vì đồng hành lâu có chút tình cảm, thứ hai là cậu nhóc rất có tư chất, và còn có một nguyên nhân khác là bởi vì tâm tính đứa nhỏ vô cùng tốt. Dù có đi đến một thế giới khác, ước chừng nhóc cũng sẽ không bị vẻ mới lạ thú vị ở đó làm mờ mắt hoặc là sợ gian nan hiểm khổ mà quăng luôn chuyện cứu rỗi hành tinh này ra khỏi đầu, huống hồ nơi đây còn có cha của cậu nhóc. Nhưng mà người như vậy chỉ cần Quỷ Bệnh chấp nhận tiêu tốn thời gian thì cũng không phải là tìm không ra người khác.
Gã sẽ cho Trương Dịch một ít thời gian, trong khoảng thời gian này gã cũng sẽ bắt đầu xem xét ứng cử viên dự bị khác. Gã biết rõ, sớm muộn gì cũng có một ngày, Trương Dịch phải tới xin gã để cho Trương Duệ Dương rời đi. Dù sao, mảnh đất hoang này chỉ còn là một chiếc lồng giam, hết thảy sinh linh đang bị nhốt trong lồng lúc nào cũng có thể vì tâm tình chủ nhân mà bị đùa bỡn, bị xử tử, vận mệnh chẳng thể tự chủ.
Đương nhiên, nếu như Trương Dịch thật sự không chịu đồng ý, như vậy gã cũng chỉ có thể nói một tiếng đáng tiếc, đáng tiếc thay cho một mầm non tốt.
“Bốn năm. Trong vòng bốn năm, nếu như anh suy nghĩ rõ ràng, trở lại nói với tôi.” Khi Nam Thiệu và Trương Dịch bưng một nồi cơm và thức ăn tiến vào, Quỷ Bệnh nói với anh như vậy.
Bốn năm là cực hạn của gã, bởi vì qua bốn năm, Trương Duệ Dương sẽ tròn mười tuổi, nếu như vào lúc ấy còn không bắt đầu tu luyện thì đã quá muộn, không chỉ làm nhiều công ít, cuối cùng trình độ có thể đạt tới cũng có hạn. Muốn tiếp xúc với thế giới mà Tần Tuyên đang ở, đó quả thực là nằm mơ.
Thành thật mà nói, gã thật sự không sợ chờ thêm bốn năm, dù cho thời gian có dài hơn chút nữa thì cũng không đáng kể. Con đường tu hành đằng đẵng, bốn năm chỉ là một cái chớp mắt, sẽ không có gì ảnh hưởng, cho nên dù Trương Dịch đồng ý, trước tiên gã cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần chờ đợi trong quãng thời gian dài.
Bồi dưỡng ám thú hoàng không phải một năm, hai năm thậm chí mấy chục, mấy trăm năm có thể hoàn thành, có lẽ phải vạn năm hoặc là thời gian dài hơn, cho nên Quỷ Bệnh có thời gian. Đương nhiên, cũng không ai biết Tần Tuyên có dở chứng nửa chừng hay không, không ai biết hắn có từ bỏ bồi dưỡng ám thú hoàng vì một số nguyên nhân nào đó rồi giáng xuống thảm họa gì đó để bức bách sinh linh nơi này tiến hóa gia tốc hay không.
Nhưng mà trong cuộc đời ngắn ngủi của một con kiến cũng có thể bị lá trên cây rơi xuống đập trúng, nếu thật sự xảy ra những việc này, cho dù là Tần Tuyên đột nhiên chán ghét chơi trò nhốt gã như nuôi nhốt chuột này, trực tiếp giết chết gã thì gã cũng sẽ không bất ngờ. Nếu trời cao để lại cho Quỷ Bệnh một chút hi vọng sống, gã chỉ cần làm hết những gì khả năng có thể làm, sau đó an tâm chờ đợi kết quả là được, còn cậu nhóc mà gã đưa đi là dựa vào thực lực, dựa vào giao thiệp hay là trí tuệ để giải quyết việc này thì không phải là vấn đề gã có thể bận tâm. Chuyện tuổi nhỏ mà lạc tới dị thế có thể sống sót hay không thì gã vốn không lo lắng, nếu như ngay cả sinh tồn đều không thể dựa vào bản thân tiếp tục sống thì còn nói gì đến tu hành, càng làm sao dám nhắc tới chuyện đánh Tần Tuyên. Sinh tồn là thử thách đầu tiên mà cậu nhóc phải đối mặt.
Trong suy tính của Quỷ Bệnh, nếu như lần này đi thuận buồm xuôi gió, có công pháp mà gã dạy cho, lại tìm được đồ gã lưu lại, trong ngàn năm trưởng thành đến cấp bậc của Tần Tuyên không phải là chuyện không thể nào. Mà nếu muốn rút ngắn thời gian ấy lại, với điều kiện trước mắt xem ra là không có khả năng lắm, chỉ có thể dựa vào cơ duyên của chính Trương Duệ Dương mà thôi.
Trương Dịch ở đây, nếu như Trương Duệ Dương đi, cậu nhóc vì để trở về gặp ba mình thì chỉ có thể nỗ lực gấp bội. Tuy gã cũng không cho là trước khi Trương Dịch già rồi chết, hai cha con còn có thể gặp mặt một lần nhưng điều này cũng không gây trở ngại việc gã xem điều này là lợi thế đặt ở trên người đứa nhỏ. Không chừng vì để cho đứa nhỏ càng có động lực, gã còn có thể nghĩ biện pháp tận hết khả năng mà giúp Trương Dịch sống lâu hơn.
Nghe thấy lời Quỷ Bệnh nói, Trương Dịch và Nam Thiệu liếc mắt nhìn nhau, tâm trạng vẫn luôn căng thẳng bất giác thả lỏng hơn đôi chút. Đồng hành cùng nhau lâu như vậy, bọn họ biết Quỷ Bệnh thà rằng không nói lời nào chứ không bao giờ nói dối, cho nên chuyện này có nghĩa là bọn họ tạm thời có thể không cần lo lắng tới vấn đề chạy trốn. Bởi vậy khi mọi người bắt đầu ăn cơm, trên mặt cả hai đều không khỏi nở nụ cười.
Cấm chế trên người Quách Minh Thành đã được Quỷ Bệnh giải trừ, dây xích cũng được gỡ xuống, lúc này hắn đang ngồi trên băng ghế trò chuyện với Tống Nghiễn.
Cũng ngay vào lúc này Lý Mộ Nhiên mới biết nếu như bọn họ dựa theo kế hoạch lúc trước mà lặng lẽ đưa Quách Minh Thành ra ngoài thì chỉ sợ sẽ thất bại. Mặc dù Sử Hạo chỉ dùng thuật cấm chế đơn giản nhưng anh ta lo lắng Quách Minh Thành thoát được dây xích, tạo ra thương vong cho người trong căn cứ. Thế nên cứ mỗi lần khóa người Sử Hạo đều sẽ không chê phiền mà hạ thêm một lớp cấm chế ở phía trên, tổng cộng đã hạ xuống bao nhiêu tầng thì chính bản thân Sử Hạo cũng chẳng nhớ rõ, kể cả là Lâm An cũng chưa chắc có thể phá bỏ. Mỡi nãy khi Quỷ Bệnh giải trừ cấm chế nhiều đến nỗi tức cười, cuối cùng vẫn là mạnh tay quẹt một cái giải quyết toàn bộ phiền phức. Nếu như đổi thành Lý Mộ Nhiên hay kể cả là Tống Nghiễn, Nam Thiệu, Trương Dịch và Thẩm Hi phỏng chừng đều hơi quá sức, muốn mang người đi không thể không có một trận chiến kịch liệt.
Cho nên, lúc này bọn họ đều vui mừng vì hai ngày trước không liều lĩnh ra tay.
Quách Minh Thành chừng bốn mươi tuổi, tóc vừa bẩn vừa dính bết búi thành cục trên đỉnh đầu rồi dùng cây trâm gỗ đen thùi cố định, hắn mặc quần bò, áo phao, giày vải dính đầy dầu mỡ bụi bẩn gần như không nhìn ra màu sắc ban đầu, trông rất luộm thuộm. Nghe hắn nói trước tận thế hắn là đạo sĩ trên núi Nam Vụ ở Vân Châu, ngày trước thường xuyên luyện thái cực dưỡng sinh chứ không biết võ, ai biết được khi bị đưa vào làm thí nghiệm dung hợp gen sinh vật biến dị, rất nhiều người trẻ tuổi mạnh hơn hắn đều không thể vượt qua mà hắn lại còn sống, cho nên hắn cảm thấy mình thật sự vô cùng may mắn. Có lẽ cũng chính bởi vì tâm tình tốt, hắn không có cảm giác quá khó để dung hợp hoàn toàn, so với Nam Thiệu và Tống Nghiễn thì dễ dàng hơn rất nhiều.
Đương nhiên, có suy nghĩ lạc quan tích cực như vậy nên khi bị giam giữ Quách Minh Thành cũng không quá khổ sở. Sử Hạo không có thói quen làm nhục người khác, Quách Minh thành cũng vui vẻ đàng hoàng phối hợp, cho nên không ai làm khó hắn.
“Nếu như không phải căn cứ Bách Hiệp đặc biệt bài xích dị ch… thú nhân, tôi còn muốn ở lại chỗ này sống nữa đấy.” Khi biết Đằng Tấn nhờ Tống Nghiễn tới cứu mình, Quách Minh Thành rất là cảm động, nhưng hắn lại không quá hứng thú đối với việc rời khỏi Bách Hiệp, thậm chí còn có chút tiếc nuối. Hắn đã quen nếp sống ở đây, ngoại trừ người của căn cứ Bách Hiệp không quá hữu hảo với thú nhân thì không khí giữa người và người chẳng tệ lắm, ít nhất so với căn cứ Hoang Châu mà hắn từng ở thì tốt hơn rất nhiều lần. Tính hắn thích ôn hòa, cho nên sẽ khá lưu luyến nơi này.
Nghe đến đây, tất cả mọi người thật sự cạn lời chẳng biết nên nói gì. Bọn họ phí công phí sức mà nghĩ biện pháp cứu viện, kết quả người ta có muốn đi đâu. Thật sự là hơi bị… mất hứng nha.
“Có cái gì hay đâu, căn cứ của tụi này cũng không tồi, còn không kỳ thị thú nhân. Lẽ nào ông anh ham mấy quả cà chua rau dại ở đây?” Thẩm Hi lườm một cái, giọng tràn đầy trào phúng, hoàn toàn không chột dạ khi căn cứ mà mình đang khen chỉ là một nơi lâm thời, hơn nữa Thẩm Hi đã được thấy tận mắt đâu.
“Chủ yếu là căn cứ này không có giết chóc ác độc, hơn nữa bọn họ còn cho tôi ăn thịt… Đương nhiên, tôi vẫn thích ăn chay hơn.” Quách Minh Thành suy nghĩ một chút, có nề nếp mà giải thích.
“Úi trời, ông anh nghiêm túc hả, thú nhân mà lại thích ăn chay? Còn được cho thịt ăn hả, không phải là thịt người đấy chứ?” Thẩm Hi cảm thấy chọc ghẹo người này rất vui, không nhịn được đùa thêm vài câu.
Quách Minh Thành sửng sốt một chút, sau đó giật mình, không biết có phải nghĩ tới cảnh tượng kinh khủng nào đó hay không mà trên mặt bất giác lộ ra vẻ xoắn xuýt muốn ói, mặt mày đều nhăn tít lại, “A phì! Phì! Phì! Lời trẻ nhỏ không có tội, lời trẻ nhỏ không có tội…”
“Đệt! Đồ trâu già, ông mắng tui đấy hử?” Thẩm Hi nghiêng người qua kéo áo Quách Minh Thành, làm bộ dáng như muốn đánh nhau.
Quách Minh Thành vội vã né tránh, vừa né vừa không quên giải thích: “Không phải, không phải… Không có mắng cậu đâu.” Hắn thế mà chẳng hề có chút nóng giận, dễ tính chẳng ai bằng.
Vẫn là Tống Nghiễn nhìn không nổi nữa, lên tiếng ngăn Thẩm Hi lại.
Mọi người lúc này cũng đều mệt sắp không chịu nổi, vội vã ăn thức ăn, rửa mặt mũi tay chân rồi từng người trở về phòng.
Quách Minh Thành bị Thẩm Hi kéo về phòng ngủ với mình, thế mà cũng không chê một thân bẩn thỉu hôi hám, có thể thấy được Thẩm Hi đùa thì đùa nhưng rất chú tâm tới người này, bằng không chỉ sợ là sẽ không thèm để ý người ta đâu.
“Tôi nói với ông anh nhá, mấy người kia đều là đôi đôi cặp cặp, ông anh đừng không thức thời mà đi quấy rối người ta đấy. Còn anh Quỷ Bệnh ấy mà, hừ hừ, người không nên chọc vào nhất chính là anh ấy…”
Trong tiếng lải nhải nhỏ vụn của Thẩm Hi, Lý Mộ Nhiên bị Tống Nghiễn đưa tới cửa, cô đang định quay đầu nói ngủ ngon, nào ngờ Tống Nghiễn vươn tay đẩy cô vào trong phòng, chính hắn cũng cùng chen vào, sau đó đóng cửa lại.
Hô hấp của Lý Mộ Nhiên hơi ngưng lại, sau đó tim đập nhanh hơn, máu nóng dâng lên, lập tức mặt đỏ bừng bừng, trong tai ù ù suýt nghe không rõ. Tuy trước mắt là một màu đen kịt nhưng càng như vậy, cảm giác càng thêm nhạy bén, cô cảm thấy được cho dù là cách một đoạn, cả người cô vẫn bị nhiệt độ và hơi thở của Tống Nghiễn bao vây, thân thể không khỏi mơ hồ nóng ran.
Mấy ngày nay hai người thực ra đều ngủ riêng, ai cũng có một phòng, nhưng mà xung quanh đều là người tai mắt nhạy bén, nếu thật sự muốn làm chút gì đó phỏng chừng đều nghe được. Tống Nghiễn cũng là kẻ thức thời, nếu ăn không được, đơn giản cách xa một chút miễn cho thử thách năng lực tự chủ của bản thân. Đây chính là vì thú tính trong hắn đã dung hợp, nếu đổi thành trước đây nhất định là dù cho ngồi xổm trên đất một đêm đều phải chen chung một phòng với Lý Mộ Nhiên. Có điều so với một Tống Nghiễn nửa người nửa thú, Lý Mộ Nhiên vẫn cảm thấy Tống Nghiễn bây giờ mang tới áp lực còn lớn hơn nhiều.
Trên thực tế không chỉ là hai người bọn họ, cả Nam Thiệu và Trương Dịch dù ở chung phòng cũng không hề làm gì cả. Đương nhiên, không muốn bị người khác nghe thấy âm thanh mình và người yêu thân thiết là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân khác chính là vì bóng đèn Trương Duệ Dương bên cạnh, bóng đèn nhỏ thiệt đó nhưng mà sáng thì sáng vô cùng.
“Chủ… Chủ…” Lý Mộ Nhiên căng thẳng không thể gọi thành lời, cô muốn nói hai bên gian phòng đều có người, hơn nữa đó là thú nhân tai mắt vượt xa người thường và cả Quỷ Bệnh với thực lực nghịch thiên, nếu làm gì đó trong tình thế như vậy thì áp lực trong lòng cô sẽ rất lớn.
“Chủ cái gì mà chủ, không biết còn tưởng rằng em đang mắng anh là heo đấy! Anh có tên có tuổi! Không biết gọi tên sao?” Tống Nghiễn tức giận răn dạy, bế Lý Mộ Nhiên lên ném tới trên giường.
(*) Chủ (Chủ nhiệm): [zhǔ], Heo: [zhū]
Trong bóng tối truyền đến tiếng cởi quần áo sột soạt, Lý Mộ Nhiên khẩn trương đến nỗi quên cả tháo giày, chỉ biết cứng đờ ngồi ở đó, chớ nói chi là đáp lại Tống Nghiễn. Mãi đến tận khi thân thể cao to vĩ ngạn ép xuống, hai ba cái đã tháo giày, áo bông, quần ngoài của cô, kéo chăn che ở trên người cả hai thì cô vẫn chưa lấy lại hồn vía.
“Sợ cái gì, cho là anh sẽ ăn em sao?” Ôm chặt thân hình bé nhỏ vào trong ngực, Tống Nghiễn tựa như vừa phát tiết phẫn nộ lại vừa yêu thương nhẹ nhàng cắn cắn vành tai Lý Mộ Nhiên, sau đó mới đàng hoàng nằm xuống, không có ý định làm gì cả.
Thân mật như thế này trước đây cũng đã từng làm, Lý Mộ Nhiên ngoại trừ khi bị cắn thì cả người tê dại, ngược lại không hề có ý chống cự. Đương nhiên, cô cũng không khước từ việc tiến gần hơn một bước nữa với Tống Nghiễn, chỉ có điều xung quanh có nhiều người như bây giờ thì sẽ khá lúng túng, cứ phải lo lắng bị người ngoài nghe thấy thì còn hứng thú gì nữa. Cho nên thân thể cứng ngắc nằm chốc lát cảm giác được Tống Nghiễn cũng không có ý làm bừa bèn dần dần thả lỏng ra, cảm giác ủ rũ bắt đầu dâng lên.
“Anh chỉ không muốn nửa đêm tỉnh lại phải hoảng sợ tìm em khắp nơi……” Trong mơ mơ màng màng, Lý Mộ Nhiên dường như nghe thấy một tiếng thở dài, còn có một câu lẩm bẩm không quá rõ ràng khiến lòng cô vừa chua xót vừa mềm nhũn. Chỉ là cô không thể vượt qua cảm giác buồn ngủ, mang theo câu nói mà khi tỉnh táo có khả năng vĩnh viễn không bao giờ nghe được chìm vào trong mộng.
Lòng vẫn còn sợ hãi đối với cảnh tượng mà Lâm An dẫn dắt sinh ra ảo giác trước đó không chỉ là Tống Nghiễn mà Thẩm Hi cũng thế, cho nên hắn mới có thể lôi kéo Quách Minh Thành cằn nhằn, chuyện trò mãi không ngừng, thực ra chẳng qua là muốn mượn việc này để phân tán tâm lý nặng nề và cảm giác ngột ngạt trong lòng mà thôi. Đương nhiên, Trương Dịch và Nam Thiệu cũng đồng dạng.
Hai người vừa về phong bèn âu yếm thân thiết kề cận da thịt hồi lâu, bởi vì lo lắng giống như Lý Mộ Nhiên và Tống Nghiễn nên họ cũng có chừng có mực, chỉ là mượn nụ hôn nhỏ vụn triền miên chia sẻ, dằn xuống đau xót cùng sợ hãi dưới đáy lòng.
“Thân thể của anh hình như trẻ ra nhiều lắm…” Sau mười mấy phút, tay Nam Thiệu vẫn nhẹ vẫn nặng xoa nắn sờ bóp trên người Trương Dịch, cảm thụ được nơi đầu ngón tay mơn trớn tỏa ra sức sống và sức mạnh bừng bừng, thật giống như đang đụng tới một thân thể mười mấy hai mươi tuổi thanh xuân non trẻ. Hắn không nhịn được nghi hoặc mà thốt lên.
Tuy rằng cơ hội để hai người thân thiết không nhiều, nhưng đối với thân thể Trương Dịch thì Nam Thiệu lại dám tự tin rằng hắn còn hiểu rõ hơn cả Trương Dịch. Các vết thương lưu lại trước tận thế, những lần bị thương nặng sau tận thế, từ huyện Tử Vân đến Vân Châu trước tiên mất đi con trai rồi sau đó mất đi Nam Thiệu, anh đã phải chịu đựng bi thương và áp lực vô cùng lớn, cơ hồ có thể nói nó đã móc rỗng khối thân thể vốn đã chẳng quá trẻ trung này. Nam Thiệu hiểu rõ trong lòng, dù cho hắn đã tận mọi khả năng mà nghĩ biện pháp điều dưỡng nhưng cũng chỉ có thể hơi hơi cải thiện mà thôi. Thế nhưng bây giờ hắn lại tinh tường cảm giác được thân thể này có biến hóa rất lớn. Tuy chừng mấy ngày trước hắn đã nhìn ra rồi, nhưng lúc này chạm vào vẫn rất khác lạ, cảm giác cực kỳ chân thật, ít nhất tạm thời không cần lo lắng người yêu bởi vì vấn đề thân thể hay sức khỏe mà chết sớm khi chưa tẫn tuổi thọ.
“Da dẻ cũng mịn màng có đàn hồi hơn so với trước đây, cơ thịt càng săn chắc căng tràn sức mạnh, còn cả nơi này…” Tay Nam Thiệu vừa lần mò vừa nói, không tự chủ sờ tới ngực Trương Dịch.
“Lớn hơn hả?” Trương Dịch đã có chút mơ màng, hàm hồ thuận miệng đáp một câu, anh rất muốn đập rớt cái tay hư hỏng vẫn luôn quấy rầy trên người mình không ngừng kia rồi đi ngủ.
Nam Thiệu thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình làm sặc, cứ như trừng phạt mò tới hạt đậu nhô lên trên bờ ngực bằng phẳng dùng sức nhéo một cái, cảm giác nhoi nhói khiến Trương Dịch khẽ ‘a’ một tiếng, cơn buồn ngủ phút chốc tiêu tan. Anh quay đầu lại muốn bảo Nam Thiệu đừng nghịch, lại bị hắn ập tới hôn sâu, nháy mắt trong phòng liền vang lên tiếng thở dốc dồn dập.
“Con mẹ nó, em không muốn nhịn nữa, mặc kệ bọn họ thích nghe thì nghe!” Giữa những nụ hôn, Nam Thiệu dán vào môi Trương Dịch bất chấp mà nói.
Trương Dịch không nhịn được khàn khàn mà cười ra tiếng, một tay bàn tay đang vuốt ve sau gáy người yêu hơi dùng sức kéo xuống, nhiệt tình đáp lại, vừa thở dốc vừa khẽ nói: “Không sao, anh cố gắng không lên tiếng là được…” Ngược lại chính anh cũng bức bách cần một hồi tình ái kịch liệt để phát tiết bất an trong lòng, những người kia cũng đâu phải không biết quan hệ giữa họ, nhiều lắm thì không cần mặt mũi nữa mà thôi.
Xong đời! Giọng nói khàn khàn quyến rũ đầy ý ám chỉ như tàn lửa nhen lên kíp nổ, khiến cho Nam Thiệu dù miệng nói lời thô bỉ kiên quyết nhưng lòng thật ra vẫn đang cố gắng khắc chế lập tức bùng nổ.
Củi khô gặp lửa rực, trong phòng nhất thời cháy hừng hực lên, hai thân thể đàn ông rắn chắc kiên cường quấn quýt giống như bánh quẩy xoắn, dường như trong bóng tối thăm thẳm ngoại trừ lẫn nhau thì không còn bất cứ thứ cái khác.
Mọi người ở đây đều dùng phương thức riêng của mình giải tỏa áp lực, Quỷ Bệnh độc chiếm một phòng lại bình tĩnh như trước, tựa hồ chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Chẳng qua đối với gã thì từ trước tới giờ vốn là như thế, trước khi chân chính phá tan lồng giam để giành lại tự do, hết thảy những gì gã làm đều có khả năng thất bại giữa chừng. Bởi vậy dù cho hiện tại thân thể của gã đã khôi phục thực lực đủ để quét ngang toàn bộ mảnh đất hoang này thì gã cũng không có một chút vui vẻ.
Đối với đủ loại âm thanh kỳ quái hỗn tạp bốn phía thì bị Quỷ Bệnh phớt lờ theo bản năng, gã cũng chẳng có đam mê nghe lén.
Hẹn ngày mai sẽ lấy lại bút ký rồi tiễn Mạc Dã rời đi, Thẩm Hi dẫn Quách Minh Thành vào trong phòng khách. Trương Dịch vẫn đứng ở bên ngoài, anh không muốn vào đối mặt với Quỷ Bệnh.
“Chúng tôi đi nấu nước và chuẩn bị chút thức ăn, bận rộn hơn nửa đêm chắc ai cũng đói bụng rồi.” Nam Thiệu biết tâm tư của anh, vì vậy nói.
Trương Dịch gật đầu một cái, quay người rời đi cùng Nam Thiệu, tâm tình vẫn nặng trình trịch không có cách nào thả lỏng nào như cũ.
Ngay lúc này, Ú Ú không biết chui ra từ nơi nào, không tránh né Nam Thiệu như mọi khi mà là đi đến bên người Trương Dịch, hạ thấp đầu ủi ủi vào ngực anh.
Trương Dịch giật mình sửng sốt mấy giây, không tự chủ được vươn tay sờ sờ đầu của nó, nhẹ nhàng nói: “Mày cũng không muốn để Dương Dương đi đúng không?” Ngay trong nháy mắt ấy, lòng anh chợt dâng lên cảm giác cảm thông với con côn trùng thường ngày rất ít tiếp xúc này.
Ú Ú không trả lời, quay người đi mấy bước rồi đột nhiên mở cánh bay vào trong bóng đêm, không biết có phải là quay về thành phố Long Khẩu hay không. Nó luôn luôn xa cách không gần gũi với bất cứ ai ngoại trừ Trương Duệ Dương, lúc này có thể chủ động tiến lên cọ cọ vào người Trương Dịch đã là chuyện lạ hiếm có, nếu hi vọng nó đáp lại thì không khỏi có chút không biết tự lượng sức mình. Chắc hẳn Ú Ú cũng nghe được lời Quỷ Bệnh nói nên trong bụng bất an, mới lại đây tìm kiếm an ủi, có thể không phải là vì an ủi Trương Dịch.
Nhìn bóng lưng Ú Ú cô đơn đi xa, trên mặt Trương Dịch không tự chủ hiện lên một nụ cười tự giễu, trong lòng ấy vậy mà dễ chịu hơn đôi chút.
“Ngày mai chúng ta tới Long Khẩu một chuyến, lấy ít đá Già Thiên mang ở trên người.” Chờ đi vào nhà bếp, nhóm lửa xong xuôi, Nam Thiệu liếc mắt nhìn ra bên ngoài rồi nghiêng tai lắng nghe chốc lát. Thấy trong phòng khách truyền tới tiếng nói chuyện có chút xa xôi, ở gần nhà bếp không có ai, hắn đột nhiên thấp giọng nói.
Trương Dịch gần như là lập tức hiểu ý của hắn, tay anh không tự chủ nắm chặt lại, mồ hôi lạnh cứ thế ứa ra, rồi nặng nề gật đầu một cái.
Nói thật, nếu như Quỷ Bệnh khăng khăng muốn Dương Dương phải đi, bọn họ vốn không thực lực ngăn cản. Cho dù là mang Dương Dương rời khỏi đoàn xe đi trốn thì với khả năng bói toán của Quỷ Bệnh, tìm ra bọn họ cũng là chuyện dễ dàng. Mà nếu như cầm theo đá Già Thiên, như vậy có lẽ sẽ có cơ hội chạy trốn.
Anh tuyệt đối không thể đồng ý để Dương Dương phải đi.
Trong quá trình vận chuyển trận pháp truyền tống có thể bị nguy hiểm hay không, nó sẽ đưa người đến nơi nào, từ một người bình thường tu luyện tới trình độ có thể tiện tay diệt cả một trái đất cần thời gian bao lâu? Mỗi một vấn đề Trương Dịch đều không có tâm tư suy nghĩ tỉ mỉ, anh chẳng dám nghĩ tới chuyện đứa con trai bé bỏng mới gần sáu tuổi của mình phải tiếp tục sinh sống độc lập thế nào ở một thế giới xa lạ, còn phải gánh trên vai áp lực giải cứu toàn bộ nhân loại.
Nếu như Dương Dương đã thành niên, không chừng Trương Dịch sẽ bận lòng suy nghĩ một chút, nhưng bây giờ không được, tuyệt đối không được. Dù cho phải đánh đổi cả tính mạng này thì anh cũng sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào cướp nhóc con đi.
Bên này hai người tự cho là bí mật mà thương lượng làm sao mới có thể khiến Dương Dương thoát khỏi vận mệnh “Chúa cứu thế”, không biết rằng lúc này Quỷ Bệnh ngồi ở trong phòng khách đang buồn bực ngán ngẩm nhìn Tống Nghiễn và Quách Minh Thành trò chuyện, khóe môi gã lộ ra ý cười châm chọc đã thu hết tính toán của Trương Dịch và Nam Thiệu vào tai.
Bọn họ cho rằng Quỷ Bệnh chỉ muốn Trương Duệ Dương, không phải cậu nhóc thì không được, kỳ thực không phải. Việc này liên quan tới kế hoạch của gã có thể thành công hay không, cho nên gã không thể dùng sức mạnh hay thủ đoạn để đạt thành mục đích, tránh cho người bị ép buộc ôm oán hận trong lòng, cuối cùng lại thành mua dây buộc mình.
Sở dĩ gã lựa chọn Trương Duệ Dương, đầu tiên là vì đồng hành lâu có chút tình cảm, thứ hai là cậu nhóc rất có tư chất, và còn có một nguyên nhân khác là bởi vì tâm tính đứa nhỏ vô cùng tốt. Dù có đi đến một thế giới khác, ước chừng nhóc cũng sẽ không bị vẻ mới lạ thú vị ở đó làm mờ mắt hoặc là sợ gian nan hiểm khổ mà quăng luôn chuyện cứu rỗi hành tinh này ra khỏi đầu, huống hồ nơi đây còn có cha của cậu nhóc. Nhưng mà người như vậy chỉ cần Quỷ Bệnh chấp nhận tiêu tốn thời gian thì cũng không phải là tìm không ra người khác.
Gã sẽ cho Trương Dịch một ít thời gian, trong khoảng thời gian này gã cũng sẽ bắt đầu xem xét ứng cử viên dự bị khác. Gã biết rõ, sớm muộn gì cũng có một ngày, Trương Dịch phải tới xin gã để cho Trương Duệ Dương rời đi. Dù sao, mảnh đất hoang này chỉ còn là một chiếc lồng giam, hết thảy sinh linh đang bị nhốt trong lồng lúc nào cũng có thể vì tâm tình chủ nhân mà bị đùa bỡn, bị xử tử, vận mệnh chẳng thể tự chủ.
Đương nhiên, nếu như Trương Dịch thật sự không chịu đồng ý, như vậy gã cũng chỉ có thể nói một tiếng đáng tiếc, đáng tiếc thay cho một mầm non tốt.
“Bốn năm. Trong vòng bốn năm, nếu như anh suy nghĩ rõ ràng, trở lại nói với tôi.” Khi Nam Thiệu và Trương Dịch bưng một nồi cơm và thức ăn tiến vào, Quỷ Bệnh nói với anh như vậy.
Bốn năm là cực hạn của gã, bởi vì qua bốn năm, Trương Duệ Dương sẽ tròn mười tuổi, nếu như vào lúc ấy còn không bắt đầu tu luyện thì đã quá muộn, không chỉ làm nhiều công ít, cuối cùng trình độ có thể đạt tới cũng có hạn. Muốn tiếp xúc với thế giới mà Tần Tuyên đang ở, đó quả thực là nằm mơ.
Thành thật mà nói, gã thật sự không sợ chờ thêm bốn năm, dù cho thời gian có dài hơn chút nữa thì cũng không đáng kể. Con đường tu hành đằng đẵng, bốn năm chỉ là một cái chớp mắt, sẽ không có gì ảnh hưởng, cho nên dù Trương Dịch đồng ý, trước tiên gã cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần chờ đợi trong quãng thời gian dài.
Bồi dưỡng ám thú hoàng không phải một năm, hai năm thậm chí mấy chục, mấy trăm năm có thể hoàn thành, có lẽ phải vạn năm hoặc là thời gian dài hơn, cho nên Quỷ Bệnh có thời gian. Đương nhiên, cũng không ai biết Tần Tuyên có dở chứng nửa chừng hay không, không ai biết hắn có từ bỏ bồi dưỡng ám thú hoàng vì một số nguyên nhân nào đó rồi giáng xuống thảm họa gì đó để bức bách sinh linh nơi này tiến hóa gia tốc hay không.
Nhưng mà trong cuộc đời ngắn ngủi của một con kiến cũng có thể bị lá trên cây rơi xuống đập trúng, nếu thật sự xảy ra những việc này, cho dù là Tần Tuyên đột nhiên chán ghét chơi trò nhốt gã như nuôi nhốt chuột này, trực tiếp giết chết gã thì gã cũng sẽ không bất ngờ. Nếu trời cao để lại cho Quỷ Bệnh một chút hi vọng sống, gã chỉ cần làm hết những gì khả năng có thể làm, sau đó an tâm chờ đợi kết quả là được, còn cậu nhóc mà gã đưa đi là dựa vào thực lực, dựa vào giao thiệp hay là trí tuệ để giải quyết việc này thì không phải là vấn đề gã có thể bận tâm. Chuyện tuổi nhỏ mà lạc tới dị thế có thể sống sót hay không thì gã vốn không lo lắng, nếu như ngay cả sinh tồn đều không thể dựa vào bản thân tiếp tục sống thì còn nói gì đến tu hành, càng làm sao dám nhắc tới chuyện đánh Tần Tuyên. Sinh tồn là thử thách đầu tiên mà cậu nhóc phải đối mặt.
Trong suy tính của Quỷ Bệnh, nếu như lần này đi thuận buồm xuôi gió, có công pháp mà gã dạy cho, lại tìm được đồ gã lưu lại, trong ngàn năm trưởng thành đến cấp bậc của Tần Tuyên không phải là chuyện không thể nào. Mà nếu muốn rút ngắn thời gian ấy lại, với điều kiện trước mắt xem ra là không có khả năng lắm, chỉ có thể dựa vào cơ duyên của chính Trương Duệ Dương mà thôi.
Trương Dịch ở đây, nếu như Trương Duệ Dương đi, cậu nhóc vì để trở về gặp ba mình thì chỉ có thể nỗ lực gấp bội. Tuy gã cũng không cho là trước khi Trương Dịch già rồi chết, hai cha con còn có thể gặp mặt một lần nhưng điều này cũng không gây trở ngại việc gã xem điều này là lợi thế đặt ở trên người đứa nhỏ. Không chừng vì để cho đứa nhỏ càng có động lực, gã còn có thể nghĩ biện pháp tận hết khả năng mà giúp Trương Dịch sống lâu hơn.
Nghe thấy lời Quỷ Bệnh nói, Trương Dịch và Nam Thiệu liếc mắt nhìn nhau, tâm trạng vẫn luôn căng thẳng bất giác thả lỏng hơn đôi chút. Đồng hành cùng nhau lâu như vậy, bọn họ biết Quỷ Bệnh thà rằng không nói lời nào chứ không bao giờ nói dối, cho nên chuyện này có nghĩa là bọn họ tạm thời có thể không cần lo lắng tới vấn đề chạy trốn. Bởi vậy khi mọi người bắt đầu ăn cơm, trên mặt cả hai đều không khỏi nở nụ cười.
Cấm chế trên người Quách Minh Thành đã được Quỷ Bệnh giải trừ, dây xích cũng được gỡ xuống, lúc này hắn đang ngồi trên băng ghế trò chuyện với Tống Nghiễn.
Cũng ngay vào lúc này Lý Mộ Nhiên mới biết nếu như bọn họ dựa theo kế hoạch lúc trước mà lặng lẽ đưa Quách Minh Thành ra ngoài thì chỉ sợ sẽ thất bại. Mặc dù Sử Hạo chỉ dùng thuật cấm chế đơn giản nhưng anh ta lo lắng Quách Minh Thành thoát được dây xích, tạo ra thương vong cho người trong căn cứ. Thế nên cứ mỗi lần khóa người Sử Hạo đều sẽ không chê phiền mà hạ thêm một lớp cấm chế ở phía trên, tổng cộng đã hạ xuống bao nhiêu tầng thì chính bản thân Sử Hạo cũng chẳng nhớ rõ, kể cả là Lâm An cũng chưa chắc có thể phá bỏ. Mỡi nãy khi Quỷ Bệnh giải trừ cấm chế nhiều đến nỗi tức cười, cuối cùng vẫn là mạnh tay quẹt một cái giải quyết toàn bộ phiền phức. Nếu như đổi thành Lý Mộ Nhiên hay kể cả là Tống Nghiễn, Nam Thiệu, Trương Dịch và Thẩm Hi phỏng chừng đều hơi quá sức, muốn mang người đi không thể không có một trận chiến kịch liệt.
Cho nên, lúc này bọn họ đều vui mừng vì hai ngày trước không liều lĩnh ra tay.
Quách Minh Thành chừng bốn mươi tuổi, tóc vừa bẩn vừa dính bết búi thành cục trên đỉnh đầu rồi dùng cây trâm gỗ đen thùi cố định, hắn mặc quần bò, áo phao, giày vải dính đầy dầu mỡ bụi bẩn gần như không nhìn ra màu sắc ban đầu, trông rất luộm thuộm. Nghe hắn nói trước tận thế hắn là đạo sĩ trên núi Nam Vụ ở Vân Châu, ngày trước thường xuyên luyện thái cực dưỡng sinh chứ không biết võ, ai biết được khi bị đưa vào làm thí nghiệm dung hợp gen sinh vật biến dị, rất nhiều người trẻ tuổi mạnh hơn hắn đều không thể vượt qua mà hắn lại còn sống, cho nên hắn cảm thấy mình thật sự vô cùng may mắn. Có lẽ cũng chính bởi vì tâm tình tốt, hắn không có cảm giác quá khó để dung hợp hoàn toàn, so với Nam Thiệu và Tống Nghiễn thì dễ dàng hơn rất nhiều.
Đương nhiên, có suy nghĩ lạc quan tích cực như vậy nên khi bị giam giữ Quách Minh Thành cũng không quá khổ sở. Sử Hạo không có thói quen làm nhục người khác, Quách Minh thành cũng vui vẻ đàng hoàng phối hợp, cho nên không ai làm khó hắn.
“Nếu như không phải căn cứ Bách Hiệp đặc biệt bài xích dị ch… thú nhân, tôi còn muốn ở lại chỗ này sống nữa đấy.” Khi biết Đằng Tấn nhờ Tống Nghiễn tới cứu mình, Quách Minh Thành rất là cảm động, nhưng hắn lại không quá hứng thú đối với việc rời khỏi Bách Hiệp, thậm chí còn có chút tiếc nuối. Hắn đã quen nếp sống ở đây, ngoại trừ người của căn cứ Bách Hiệp không quá hữu hảo với thú nhân thì không khí giữa người và người chẳng tệ lắm, ít nhất so với căn cứ Hoang Châu mà hắn từng ở thì tốt hơn rất nhiều lần. Tính hắn thích ôn hòa, cho nên sẽ khá lưu luyến nơi này.
Nghe đến đây, tất cả mọi người thật sự cạn lời chẳng biết nên nói gì. Bọn họ phí công phí sức mà nghĩ biện pháp cứu viện, kết quả người ta có muốn đi đâu. Thật sự là hơi bị… mất hứng nha.
“Có cái gì hay đâu, căn cứ của tụi này cũng không tồi, còn không kỳ thị thú nhân. Lẽ nào ông anh ham mấy quả cà chua rau dại ở đây?” Thẩm Hi lườm một cái, giọng tràn đầy trào phúng, hoàn toàn không chột dạ khi căn cứ mà mình đang khen chỉ là một nơi lâm thời, hơn nữa Thẩm Hi đã được thấy tận mắt đâu.
“Chủ yếu là căn cứ này không có giết chóc ác độc, hơn nữa bọn họ còn cho tôi ăn thịt… Đương nhiên, tôi vẫn thích ăn chay hơn.” Quách Minh Thành suy nghĩ một chút, có nề nếp mà giải thích.
“Úi trời, ông anh nghiêm túc hả, thú nhân mà lại thích ăn chay? Còn được cho thịt ăn hả, không phải là thịt người đấy chứ?” Thẩm Hi cảm thấy chọc ghẹo người này rất vui, không nhịn được đùa thêm vài câu.
Quách Minh Thành sửng sốt một chút, sau đó giật mình, không biết có phải nghĩ tới cảnh tượng kinh khủng nào đó hay không mà trên mặt bất giác lộ ra vẻ xoắn xuýt muốn ói, mặt mày đều nhăn tít lại, “A phì! Phì! Phì! Lời trẻ nhỏ không có tội, lời trẻ nhỏ không có tội…”
“Đệt! Đồ trâu già, ông mắng tui đấy hử?” Thẩm Hi nghiêng người qua kéo áo Quách Minh Thành, làm bộ dáng như muốn đánh nhau.
Quách Minh Thành vội vã né tránh, vừa né vừa không quên giải thích: “Không phải, không phải… Không có mắng cậu đâu.” Hắn thế mà chẳng hề có chút nóng giận, dễ tính chẳng ai bằng.
Vẫn là Tống Nghiễn nhìn không nổi nữa, lên tiếng ngăn Thẩm Hi lại.
Mọi người lúc này cũng đều mệt sắp không chịu nổi, vội vã ăn thức ăn, rửa mặt mũi tay chân rồi từng người trở về phòng.
Quách Minh Thành bị Thẩm Hi kéo về phòng ngủ với mình, thế mà cũng không chê một thân bẩn thỉu hôi hám, có thể thấy được Thẩm Hi đùa thì đùa nhưng rất chú tâm tới người này, bằng không chỉ sợ là sẽ không thèm để ý người ta đâu.
“Tôi nói với ông anh nhá, mấy người kia đều là đôi đôi cặp cặp, ông anh đừng không thức thời mà đi quấy rối người ta đấy. Còn anh Quỷ Bệnh ấy mà, hừ hừ, người không nên chọc vào nhất chính là anh ấy…”
Trong tiếng lải nhải nhỏ vụn của Thẩm Hi, Lý Mộ Nhiên bị Tống Nghiễn đưa tới cửa, cô đang định quay đầu nói ngủ ngon, nào ngờ Tống Nghiễn vươn tay đẩy cô vào trong phòng, chính hắn cũng cùng chen vào, sau đó đóng cửa lại.
Hô hấp của Lý Mộ Nhiên hơi ngưng lại, sau đó tim đập nhanh hơn, máu nóng dâng lên, lập tức mặt đỏ bừng bừng, trong tai ù ù suýt nghe không rõ. Tuy trước mắt là một màu đen kịt nhưng càng như vậy, cảm giác càng thêm nhạy bén, cô cảm thấy được cho dù là cách một đoạn, cả người cô vẫn bị nhiệt độ và hơi thở của Tống Nghiễn bao vây, thân thể không khỏi mơ hồ nóng ran.
Mấy ngày nay hai người thực ra đều ngủ riêng, ai cũng có một phòng, nhưng mà xung quanh đều là người tai mắt nhạy bén, nếu thật sự muốn làm chút gì đó phỏng chừng đều nghe được. Tống Nghiễn cũng là kẻ thức thời, nếu ăn không được, đơn giản cách xa một chút miễn cho thử thách năng lực tự chủ của bản thân. Đây chính là vì thú tính trong hắn đã dung hợp, nếu đổi thành trước đây nhất định là dù cho ngồi xổm trên đất một đêm đều phải chen chung một phòng với Lý Mộ Nhiên. Có điều so với một Tống Nghiễn nửa người nửa thú, Lý Mộ Nhiên vẫn cảm thấy Tống Nghiễn bây giờ mang tới áp lực còn lớn hơn nhiều.
Trên thực tế không chỉ là hai người bọn họ, cả Nam Thiệu và Trương Dịch dù ở chung phòng cũng không hề làm gì cả. Đương nhiên, không muốn bị người khác nghe thấy âm thanh mình và người yêu thân thiết là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân khác chính là vì bóng đèn Trương Duệ Dương bên cạnh, bóng đèn nhỏ thiệt đó nhưng mà sáng thì sáng vô cùng.
“Chủ… Chủ…” Lý Mộ Nhiên căng thẳng không thể gọi thành lời, cô muốn nói hai bên gian phòng đều có người, hơn nữa đó là thú nhân tai mắt vượt xa người thường và cả Quỷ Bệnh với thực lực nghịch thiên, nếu làm gì đó trong tình thế như vậy thì áp lực trong lòng cô sẽ rất lớn.
“Chủ cái gì mà chủ, không biết còn tưởng rằng em đang mắng anh là heo đấy! Anh có tên có tuổi! Không biết gọi tên sao?” Tống Nghiễn tức giận răn dạy, bế Lý Mộ Nhiên lên ném tới trên giường.
(*) Chủ (Chủ nhiệm): [zhǔ], Heo: [zhū]
Trong bóng tối truyền đến tiếng cởi quần áo sột soạt, Lý Mộ Nhiên khẩn trương đến nỗi quên cả tháo giày, chỉ biết cứng đờ ngồi ở đó, chớ nói chi là đáp lại Tống Nghiễn. Mãi đến tận khi thân thể cao to vĩ ngạn ép xuống, hai ba cái đã tháo giày, áo bông, quần ngoài của cô, kéo chăn che ở trên người cả hai thì cô vẫn chưa lấy lại hồn vía.
“Sợ cái gì, cho là anh sẽ ăn em sao?” Ôm chặt thân hình bé nhỏ vào trong ngực, Tống Nghiễn tựa như vừa phát tiết phẫn nộ lại vừa yêu thương nhẹ nhàng cắn cắn vành tai Lý Mộ Nhiên, sau đó mới đàng hoàng nằm xuống, không có ý định làm gì cả.
Thân mật như thế này trước đây cũng đã từng làm, Lý Mộ Nhiên ngoại trừ khi bị cắn thì cả người tê dại, ngược lại không hề có ý chống cự. Đương nhiên, cô cũng không khước từ việc tiến gần hơn một bước nữa với Tống Nghiễn, chỉ có điều xung quanh có nhiều người như bây giờ thì sẽ khá lúng túng, cứ phải lo lắng bị người ngoài nghe thấy thì còn hứng thú gì nữa. Cho nên thân thể cứng ngắc nằm chốc lát cảm giác được Tống Nghiễn cũng không có ý làm bừa bèn dần dần thả lỏng ra, cảm giác ủ rũ bắt đầu dâng lên.
“Anh chỉ không muốn nửa đêm tỉnh lại phải hoảng sợ tìm em khắp nơi……” Trong mơ mơ màng màng, Lý Mộ Nhiên dường như nghe thấy một tiếng thở dài, còn có một câu lẩm bẩm không quá rõ ràng khiến lòng cô vừa chua xót vừa mềm nhũn. Chỉ là cô không thể vượt qua cảm giác buồn ngủ, mang theo câu nói mà khi tỉnh táo có khả năng vĩnh viễn không bao giờ nghe được chìm vào trong mộng.
Lòng vẫn còn sợ hãi đối với cảnh tượng mà Lâm An dẫn dắt sinh ra ảo giác trước đó không chỉ là Tống Nghiễn mà Thẩm Hi cũng thế, cho nên hắn mới có thể lôi kéo Quách Minh Thành cằn nhằn, chuyện trò mãi không ngừng, thực ra chẳng qua là muốn mượn việc này để phân tán tâm lý nặng nề và cảm giác ngột ngạt trong lòng mà thôi. Đương nhiên, Trương Dịch và Nam Thiệu cũng đồng dạng.
Hai người vừa về phong bèn âu yếm thân thiết kề cận da thịt hồi lâu, bởi vì lo lắng giống như Lý Mộ Nhiên và Tống Nghiễn nên họ cũng có chừng có mực, chỉ là mượn nụ hôn nhỏ vụn triền miên chia sẻ, dằn xuống đau xót cùng sợ hãi dưới đáy lòng.
“Thân thể của anh hình như trẻ ra nhiều lắm…” Sau mười mấy phút, tay Nam Thiệu vẫn nhẹ vẫn nặng xoa nắn sờ bóp trên người Trương Dịch, cảm thụ được nơi đầu ngón tay mơn trớn tỏa ra sức sống và sức mạnh bừng bừng, thật giống như đang đụng tới một thân thể mười mấy hai mươi tuổi thanh xuân non trẻ. Hắn không nhịn được nghi hoặc mà thốt lên.
Tuy rằng cơ hội để hai người thân thiết không nhiều, nhưng đối với thân thể Trương Dịch thì Nam Thiệu lại dám tự tin rằng hắn còn hiểu rõ hơn cả Trương Dịch. Các vết thương lưu lại trước tận thế, những lần bị thương nặng sau tận thế, từ huyện Tử Vân đến Vân Châu trước tiên mất đi con trai rồi sau đó mất đi Nam Thiệu, anh đã phải chịu đựng bi thương và áp lực vô cùng lớn, cơ hồ có thể nói nó đã móc rỗng khối thân thể vốn đã chẳng quá trẻ trung này. Nam Thiệu hiểu rõ trong lòng, dù cho hắn đã tận mọi khả năng mà nghĩ biện pháp điều dưỡng nhưng cũng chỉ có thể hơi hơi cải thiện mà thôi. Thế nhưng bây giờ hắn lại tinh tường cảm giác được thân thể này có biến hóa rất lớn. Tuy chừng mấy ngày trước hắn đã nhìn ra rồi, nhưng lúc này chạm vào vẫn rất khác lạ, cảm giác cực kỳ chân thật, ít nhất tạm thời không cần lo lắng người yêu bởi vì vấn đề thân thể hay sức khỏe mà chết sớm khi chưa tẫn tuổi thọ.
“Da dẻ cũng mịn màng có đàn hồi hơn so với trước đây, cơ thịt càng săn chắc căng tràn sức mạnh, còn cả nơi này…” Tay Nam Thiệu vừa lần mò vừa nói, không tự chủ sờ tới ngực Trương Dịch.
“Lớn hơn hả?” Trương Dịch đã có chút mơ màng, hàm hồ thuận miệng đáp một câu, anh rất muốn đập rớt cái tay hư hỏng vẫn luôn quấy rầy trên người mình không ngừng kia rồi đi ngủ.
Nam Thiệu thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình làm sặc, cứ như trừng phạt mò tới hạt đậu nhô lên trên bờ ngực bằng phẳng dùng sức nhéo một cái, cảm giác nhoi nhói khiến Trương Dịch khẽ ‘a’ một tiếng, cơn buồn ngủ phút chốc tiêu tan. Anh quay đầu lại muốn bảo Nam Thiệu đừng nghịch, lại bị hắn ập tới hôn sâu, nháy mắt trong phòng liền vang lên tiếng thở dốc dồn dập.
“Con mẹ nó, em không muốn nhịn nữa, mặc kệ bọn họ thích nghe thì nghe!” Giữa những nụ hôn, Nam Thiệu dán vào môi Trương Dịch bất chấp mà nói.
Trương Dịch không nhịn được khàn khàn mà cười ra tiếng, một tay bàn tay đang vuốt ve sau gáy người yêu hơi dùng sức kéo xuống, nhiệt tình đáp lại, vừa thở dốc vừa khẽ nói: “Không sao, anh cố gắng không lên tiếng là được…” Ngược lại chính anh cũng bức bách cần một hồi tình ái kịch liệt để phát tiết bất an trong lòng, những người kia cũng đâu phải không biết quan hệ giữa họ, nhiều lắm thì không cần mặt mũi nữa mà thôi.
Xong đời! Giọng nói khàn khàn quyến rũ đầy ý ám chỉ như tàn lửa nhen lên kíp nổ, khiến cho Nam Thiệu dù miệng nói lời thô bỉ kiên quyết nhưng lòng thật ra vẫn đang cố gắng khắc chế lập tức bùng nổ.
Củi khô gặp lửa rực, trong phòng nhất thời cháy hừng hực lên, hai thân thể đàn ông rắn chắc kiên cường quấn quýt giống như bánh quẩy xoắn, dường như trong bóng tối thăm thẳm ngoại trừ lẫn nhau thì không còn bất cứ thứ cái khác.
Mọi người ở đây đều dùng phương thức riêng của mình giải tỏa áp lực, Quỷ Bệnh độc chiếm một phòng lại bình tĩnh như trước, tựa hồ chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Chẳng qua đối với gã thì từ trước tới giờ vốn là như thế, trước khi chân chính phá tan lồng giam để giành lại tự do, hết thảy những gì gã làm đều có khả năng thất bại giữa chừng. Bởi vậy dù cho hiện tại thân thể của gã đã khôi phục thực lực đủ để quét ngang toàn bộ mảnh đất hoang này thì gã cũng không có một chút vui vẻ.
Đối với đủ loại âm thanh kỳ quái hỗn tạp bốn phía thì bị Quỷ Bệnh phớt lờ theo bản năng, gã cũng chẳng có đam mê nghe lén.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook