Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 328: Căn cứ Bách Hiệp (18)

Edit: Yến Phi Ly

Sử Hạo biết rõ dù cho bây giờ mình bắt đầu ngày đêm không ngừng tu luyện thì muốn vượt qua Hàn Linh cũng không phải chuyện dễ dàng, huống hồ Hàn Linh không hẳn là hoàn toàn không đề phòng anh.

Công pháp tu luyện đều do Hàn Linh đọc cho Sử Hạo nghe từng đoạn từng đoạn, luyện qua một tầng mới có thể học tầng tiếp theo, còn sách ghi chép công pháp thì Sử Hạo vốn không có cơ hội nhìn thấy. Hơn nữa thứ quan trọng trong nhà trúc với Hàn Linh đều đã bị cất đi, không biết giấu đến nơi nào, cho nên mới có thể tùy ý để Sử Hạo lật xem.

Trong nhà trúc chứa rất nhiều tài liệu, gần như đều là văn tự thâm thuý khó đọc trước thời Tần, để hiểu được công pháp, Hàn Linh cũng đã phí không ít công sức, nào còn tâm sự hay hứng thú lãng phí thời gian vào sách sử đơn giản không biết có ích lợi gì. Cho nên ngoại trừ mấy thứ chủ nhân không gian đời trước nhấn mạnh, còn lại thì cô nàng chẳng hề động tới. Dù cho tình cờ tâm huyết dâng trào muốn lật xem, cũng nhanh chóng bị văn tự khó hiểu trên đó làm nhụt chí.

Sử Hạo lại không như thế. Nếu nói về kế thừa văn hóa truyền thống, toàn bộ Hoa quốc không nơi nào có thể so được với Võ Tông, cho dù là trường đại học hay là cơ cấu tương quan chuyên nghiên cứu tri thức ở mảng này. Từ nhỏ Sử Hạo đã được giáo dục truyền thống, xem kiến thức ở phương diện này không quá khó khăn, hơn nữa dù là vất vả thì anh cũng sẽ kiên trì.

Từ trong đống tư liệu đó, Sử Hạo thấy một thế giới rộng lớn trước đây chưa hề tiếp xúc qua, cũng rõ ràng khởi nguồn của không gian. Trong suy nghĩ của anh, với Hàn Linh thì thứ quan trọng nhất là không gian này cùng với một thân tu vi kia, những thứ này là vốn liếng để cô nàng sống sung sướng làm xằng làm bậy, chỉ cần tước đoạt hai thứ này, đó chính là sự trả thù lớn nhất đối với cô ta.

Không phải anh không biết rằng Hàn Linh vẫn còn cha mẹ, nhưng cho dù là thời điểm anh ta uất hận nhất, từ trước tới nay cũng không nghĩ sẽ liên lụy đến người vô tội.

Nhưng nếu muốn hoàn thành hai chuyện này, độ khó sẽ rất cao, cơ hội xa vời, không chỉ cần dựa vào nỗ lực là được mà còn cần may mắn. Sử Hạo không lo lắng chút nào, nếu đã quyết định, vậy thì vấn đề cần bận tâm không phải là có thể làm được hay không, trong lòng anh ta không còn bất cứ chuyện gì khác mà bắt đầu tìm kiếm biện pháp.

Một người nắm giữ ý chí bền bỉ một khi quyết định muốn làm chuyện gì, sức mạnh bùng nổ sẽ rất đáng sợ, dù không có đường thì rất có thể cũng sẽ phá ra một con đường để đi, huống hồ chỉ là tìm kiếm từ trong đống sách vở mênh mông khổng lồ.

Lúc mới bắt đầu, Sử Hạo phát hiện một loại công pháp tu luyện khác thích hợp với mình hơn, tiến cảnh cực nhanh, sau đó, kết hợp các loại văn tự ghi chép, suy nghĩ ra biện pháp phong ấn linh mạch. Có điêu chuyện cướp đoạt không gian vẫn chẳng thể tìm được manh mối, mà chỉ cần việc này không thể hoàn thành thì tất cả nỗ lực trước đó đều uổng phí.

Nhưng Sử Hạo chưa từng có ý nghĩ từ bỏ. Hoặc là nói, khô khan, thất vọng, mê man, chán chường đã cách anh rất xa, anh chỉ đang đơn thuần làm một chuyện mà thôi. Chuyện này có thể hoàn thành được không, hay lúc nào mới hoàn thành, với anh ta thực ra không còn quan trọng. Giống như lúc này đây nếu như có một bức tường cao ngất chắn trên con đường của Sử Hạo, anh ta cũng sẽ dùng tay không đào từng chút một để lộ ra một con đường, sau đó sẽ tiếp tục tiến về phía trước, tuyệt nhiên sẽ không cân nhắc mình có thể làm được hay không.

Sau đó, anh ta tìm được.

Hàn Linh cho rằng không gian là đồ tổ truyền nhà mình, thực ra không phải. Vật phẩm chứa đựng không gian là một chiếc nhẫn tạo hình cổ điển, là thứ ông tổ của cô lấy xuống từ tay bộ xương khô khi đào mộ, bởi vì bề ngoài của nó không đẹp, không nhìn ra niên đại cùng với tính chất, không bán được nên bị vứt vào cái tủ nào đó trong nhà. Sau đó bị ba cô tìm được, cho người rửa sạch sẽ, cảm thấy rất yêu thích nên vẫn luôn đeo ở trên tay. Trên thực tế ngay cả ông tổ nhà cô cũng đã quên lai lịch vật này, ông và ba cô lại càng không rõ, dù sao cũng tìm thấy trong tủ gỗ hoa lê cổ nhà mình nên tự chắc chắn đây chính là đồ của lão tổ tông.

Đời trước, chiếc nhẫn này vẫn luôn đeo trên tay ba Hàn Linh, đến chết vẫn không phát hiện không gian. Sau khi Hàn Linh sống lại, để cất giữ vật tư, cô nàng không chỉ dồn hết tiền bạc, còn muốn bán hết nhà cửa, đồ trang sức, thứ có thể bán được thì bán hết. Tuy rằng ba mẹ cô cực lực phản đối nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn được, chỉ có thể giúp đỡ cải tạo kho hàng thuê được trở thành nơi như pháo đài. Sau đó Hàn Linh còn có ý đồ với chiếc nhẫn trên tay ba, cảm thấy nếu là đồ ông tổ truyền lại thì nhất định có thể bán được giá cao. Khó lắm mới thuyết phục được ba tháo nhẫn, kết quả trên đường đi giám định, bởi vì tâm lý quá mức gấp gáp nên cô bị ngã cầu thang, tay xước rồi máu dính vào nhẫn, sau khi dung hợp mới khiến cô phát hiện sự tồn tại của không gian.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, Hàn Linh hủy bỏ dự định cố thủ trong kho tìm kiếm thời cơ đi tìm căn cứ người sống sót, bắt đầu nung nấu suy nghĩ tự mình thành lập một căn cứ.

Nhưng cũng chính bởi vì đặt mục tiêu ở phương diện tăng cao thực lực và thành lập căn cứ, cho nên hiểu biết về không gian của cô ta còn không sánh được với Sử Hạo vào muộn gần một năm.

Thế nhưng điều kỳ quái chính là chủ nhân cũ chỉ để lại một vài món đồ riêng tư, ví dụ như quần áo, các loại vũ khí, đan dược, hạt giống linh dược, sách, nhưng lại không có bất kỳ ghi chép nào về bản thân.

Sử Hạo tìm ra phương pháp cướp không gian trong một quyển tạp ký không hề bắt mắt, có thể tin được hay không, anh ta không biết, nhưng vẫn muốn thử.

Trong tạp ký ghi chép ba loại phương pháp bắt nguồn từ kinh nghiệm của ba tu sĩ khác nhau. Một loại là trực tiếp cướp đoạt nhẫn, xóa đi dấu ấn huyết thống hoặc là cấm chế do nguyên chủ bố trí, rồi đè lên dấu ấn của chính mình là có thể chiếm lấy không gian nguyên vẹn không thay đổi. Đây không phải là cướp đoạt mang tính phá hoại, hai loại khác lại là phá hoại, dựa trên nguyên tắc tôi không chiếm được thì cô cũng đừng hòng tiếp tục nắm giữ, mục đích chủ yếu vẫn là đề phòng chủ nhân không gian mượn không gian để ẩn náu chạy trốn. Hai loại này phân ra công phá từ bên ngoài và công phá từ bên trong.

Từ ngoài là xóa đi phù văn nhận chủ trên nhẫn, trực tiếp thả không gian ra ngoài, khiến không gian vốn có thể mang theo bên người biến thành không gian cố định ngoài hiện thực, cứ như vậy, tính bảo mật và tách biệt của không gian sẽ hoàn toàn mất đi, ai cũng có thể dễ dàng bước vào. Phương thức công phá từ bên trong xuất phát từ một tu sĩ nào đó căn cứ trên phương pháp công phá từ bên ngoài mà suy đoán ra, có hữu dụng hay không thì không người nào biết. Dù sao chủ của không gian không cần thiết phải làm như vậy, cũng không nỡ lấy một không gian ra để thử nghiệm, mà muốn tiến vào không gian của người khác là chuyện không dễ dàng, cho nên biện pháp này chỉ giới hạn trong suy đoán.

Sử Hạo chọn dùng phương pháp công phá từ bên trong, bởi vì với thực lực của anh ta vốn sẽ không có khả năng cướp được nhẫn từ trên tay Hàn Linh, lại càng không biết cách xóa đi dấu ấn nguyên chủ, chỉ có thể thử loại suy luận từ trên nguyên lý này xem có khả thi hay không.

Trọng điểm của chế tác không gian tùy thân là ở phù văn, từ phù văn không gian liên hợp với trận pháp lấy ra một bộ phận không gian, sau đó kết hợp với đá không gian làm ra trang sức khắc ấn phù văn để cất chứa không gian, từ đó nhẫn không gian sẽ hoàn thành. Theo tu sĩ kia suy đoán, đá không gian phải cất chứa trong không gian, ngoại trừ bản thân cần khắc phù văn cất chứa, trong không gian hẳn là cũng có một điểm liên kết với phù văn, như vậy mới có thể làm cho không gian và đá không gian sinh ra liên hệ. Người này cho là chỉ cần hủy diệt tảng đá này hoặc là hủy diệt phù văn khắc trên đó sẽ khiến không gian bị thu nhận thoát khỏi đá không gian mà thả ra ngoài. Căn cứ nguyên tắc phù văn vận chuyển cũng cần linh lực, vị trí đó nên là nơi có linh khí dày đặc nhất trong không gian.

Sử Hạo theo loại suy đoán này, vậy mà thật sự tìm được một phiến đá khắc phù văn dưới đáy hồ nước, phiến đá kia và phiến đá xung quanh ghép chặt chẽ khớp với nhau giống như là một khối, nếu như không nhìn kỹ vốn dĩ sẽ không thấy được.

Anh ta không biết phù văn kia có ý nghĩa gì, mà cũng không sợ nếu như động sai thì có thể tạo thành vấn đề ở phương diện khác cho không gian hay không, bởi vì vào lúc ấy, ngoại trừ lấy vật tư đã thu gom từ trước ra bên ngoài, Hàn Linh cũng không sử dụng không gian trồng trọt để cung cấp đồ ăn cho căn cứ, cho nên dù không gian bị hủy diệt hoàn toàn, ảnh hưởng đối với người sống sót sẽ không quá lớn. Nếu như đổi thành hiện tại, có lẽ Sử Hạo sẽ bỏ qua.

Song khi Sử Hạo chuẩn bị ra tay mới phát hiện phù văn kia không phải là thứ năng lực hiện tại của anh có thể xóa đi, rất có thể dù tu luyện mười năm, hai mươi năm nữa cũng không làm nổi. Mà điều này không có nghĩa là anh không có biện pháp khác, nếu phù văn vận chuyển cần rất nhiều linh khí, như vậy anh chỉ cần gỡ phiến đá này ra, để ở nơi xa hồ nước, thời điểm không có linh khí hay linh khí cung cấp không đủ, có lẽ nó sẽ tự ngừng vận chuyển.

Quá trình lấy phiến đá cũng không thoải mái, bởi vì Hàn Linh không phải lúc nào cũng để Sử Hạo ở một mình trong không gian, có khi dù cho cô ta ở bên ngoài thì cũng sẽ thỉnh thoảng nhìn quét qua không gian một thoáng, xem thử Sử Hạo đang làm gì. Cho nên anh nhất định phải duy trì cảnh giác mọi lúc mọi nơi, một khi lộ ra manh mối, hết thảy nỗ lực trước đó sẽ thất bại trong gang tấc.

Đương nhiên, cuối cùng Sử Hạo đã thành công. Anh ta mượn cớ mang chút đồ ăn vặt đi ra ngoài ăn, bỏ phiến đá khắc phù văn đã bị tách ra vào dưới đáy hộp giấy, bên trên chất đây thức ăn để che lấp, sau đó mang chúng rời khỏi không gian. Phiến đá vừa tách khỏi không gian, không gian lập tức xảy ra biến hóa.

Khi thấy cánh cửa đá khổng lồ kia đột nhiên xuất hiện, Sử Hạo biết mình đã thành công. Nhưng anh cũng không có thời gian hoặc là tâm tư đi cảm thụ vui sướng của sự thành công này mà là nắm chặt cơ hội khi Hàn Linh bị chuyện bất thình lình khiến cho hoảng sợ, quyết đoán ra tay, dùng thủ đoạn đánh lén bắt cô ta lại.

Sâu trong lòng Sử Hạo thật sự rất muốn chém Hàn Linh thành muôn nghìn mảnh, thế nhưng từ đầu đến cuối cô ta đều chưa từng ra tay với Tần Trường Xuyên hay là giết bừa người vô tội, cho nên dĩ nhiên anh không tìm được lý do giết cô ả. Cuối cùng ngẫm lại, anh chỉ có thể dựa theo kế hoạch sớm định ra, phong ấn linh mạch của Hàn Linh, khiến cho cô ta không có cơ hội dựa vào một thân tu vi muốn làm gì thì làm nữa. Còn dị năng mà cô ta tự thức tỉnh thì Sử Hạo không đụng đến, xem như là để lại một con đường sống cho cô ả, đúng hơn là cho gia đình Hàn Linh một con đường sống.

Sau đó, Sử Hạo dùng khí thế như sấm vang chớp giật tiếp quản căn cứ, xử lý những kẻ có ý đồ xấu, khống chế nội loạn rồi thả ra không gian, cho mọi người tiến vào trồng trọt, sử dụng không gian như đồ chung một cách hợp lý.

Thành thật mà nói, thực tế thì Sử Hạo không có hứng thú quản lý mấy thứ này, thế nhưng anh ta không thể để cho Hàn Linh còn có cơ hội trở về nắm quyền, lại phải giúp tất cả những người thường sẽ không bởi vì mình trả thù mà rơi vào tình cảnh càng tuyệt vọng hơn. Cho nên đã làm thì làm tới cùng, dần dần công việc quấn thân khiến Sử Hạo chẳng thể nào buông tay.

“Cha mẹ cô ta và mấy người trung thành nhất mang cô ta rời khỏi căn cứ, có vẻ là đi về phía đông, hiện tại cụ thể ở nơi nào thì chúng tôi cũng không biết.” Cuối cùng, Phùng Đạo Kỷ nói.

Nhóm Nam Thiệu chú ý tới câu sau cùng của gã là nói người khác mang Hàn Linh đi, không nhịn được hỏi: “Cô ta bị thương? Bị thương nghiêm trọng lắm sao?” Bằng không làm sao lại cần người khác đưa đi. Nếu là như vậy, bọn họ còn phải lập tức đi tìm Hàn Linh, dù sao cũng phải cứu sống người. Còn hết thảy những gì cô ta đã làm, dĩ nhiên bọn họ rất phản cảm nhưng đó cũng không thể trở thành lý do để họ từ bỏ việc báo đáp. Đương nhiên, nếu cô ta đã từng lạm sát kẻ vô tội, có khả năng họ sẽ phải cân nhắc có cứu hay không.

Nghe vậy, Phùng Đạo Kỷ nở nụ cười, mấy người khác cũng đều lộ ra ý cười lạnh lẽo.

“Sử Hạo ra tay biết phân nặng nhẹ, chỉ là đã khống chế năng lực hành động của cô ta mà thôi, phong ấn linh mạch, mời người ra khỏi căn cứ bèn trả lại tự do cho cô ta. Chỉ là cô ả thuận buồm xuôi gió quen rồi, bỗng nhiên chịu đả kích lớn như vậy, chắc hẳn không chịu nổi.”

Nam Thiệu ho nhẹ một tiếng, biểu tình thoáng tỏ ra lúng túng, không truy hỏi thêm nữa. Tuy hắn cảm thấy không thể tin lời nói của một bên, hơn nữa hắn và Hàn Linh chẳng thân chẳng quen, chỉ là ân tình từ một câu nói bâng quơ, nhưng vẫn khó giải thích được cảm thấy rất mất mặt. Đồng thời trong lòng cũng đề cao cảnh giác, sau này bất kể gặp gỡ ai có thiện cảm với hắn hay là với Trương Dịch thì đều phải tránh xa tuyệt đối, khỏi cần thương lượng!

Đến đây, quan hệ đôi bên tuy rằng không thể nói là hòa hợp nhưng cũng không quá căng thẳng. Chỉ có điều bởi vì Nam Thiệu và Tống Nghiễn là thú nhân, đám Sử Hạo rõ ràng không hoan nghênh bọn họ ở trong căn cứ ở lâu. Trương Dịch cũng thức thời, chỉ nói ở lại một đêm, sáng sớm ngày kế sẽ rời đi.

Quỷ Bệnh sớm đã phong ấn hồ nước thần xong xuôi, mọi người vừa ra ngoài là có thể đi luôn. Lúc gần đi, Trương Dịch đột nhiên nhớ tới lời ông Lâm đã giao phó, vì vậy lại nói chuyện với Sử Hạo về việc ăn sinh vật biến dị.

Sử Hạo quả nhiên cực kỳ coi trọng vấn đề này, sau khi anh ta tỉ mỉ dò hỏi, cuối cùng quyết định phái người đi tới nơi Trương Dịch ở lấy bút ký, đồng thời đưa Quách Minh Thành qua. Có chuyện này, sắc mặt của bọn họ cũng hòa hoãn đi rất nhiều, tỏ vẻ nếu như nhóm Trương Dịch đồng ý thì có thể ở căn cứ thêm một thời gian.

Nhưng mà Trương Dịch vẫn nghe ra bọn họ kiêng kỵ thú nhân, bằng không sẽ đâu chỉ là lời mời ở thêm ít hôm mà là mời ở lại luôn trong căn cứ. Có điều mấy người cũng không quá để ý chuyện này nên chỉ cười cho qua.

Sau khi ra khỏi không gian, Quỷ Bệnh lấy trong túi tiền ra một hòn đá to bằng nắm tay, thả người nhảy lên, đặt hòn đá lên trên cánh cổng bằng đá.

“Đừng đụng tới hòn đá này, bằng không dễ rước lấy tai hoạ.” Quỷ Bệnh nhắc nhở Sử Hạo. Đây chính là đá Già Thiên, không phải để ngăn chặn người bình thường mà chỉ là muốn che mắt Tần Tuyên.

Với thực lực của Quỷ Bệnh, nếu muốn làm gì không gian hay căn cứ thì ai cũng không ngăn được, không cần thiết làm chút chuyện xấu xa nho nhỏ, cho nên đối với lời của gã, Sử Hạo tự nhiên khắc ghi trong lòng.

Nói cũng kỳ quái, sau khi hòn đá kia nằm im trên cửa, mọi người vừa ra khỏi cửa đá bèn bất giác quên mất luôn, nếu như không phải vừa ngẩng đầu có thể nhìn thấy cửa đá vẫn còn, cơ hồ đều cho là nó biến mất, đặc biệt đối với người có linh cảm càng mạnh thì cái cảm giác này càng mãnh liệt.

Người bên Sử Hạo đều không khỏi ngẩng đầu nhìn cánh cửa kia vài lần, trong lòng luôn cảm thấy kỳ quái nhưng cũng coi như là yên lòng, họ biết nếu như sớm có hòn đá này thì sẽ không rước quái vật Lâm An tới, bởi vậy họ càng thêm bội phục Quỷ Bệnh.

Bên ngoài vẫn còn là đêm khuya, khắp nơi đều tối mịt đưa tay không thấy rõ năm ngón, ánh sáng trong không gian chẳng hề lọt ra ngoài chút nào. Sở dĩ có lệnh cấm buổi tối không thể đốt đèn, nhóm lửa ngoài nhà là bởi vì sợ rước thú bay tới, mà đêm nay tình hình đặc biệt, dù không có tia sáng thì cũng không đến nỗi lạc đường nhưng Sử Hạo vẫn tạm thời giải trừ lệnh cấm, phái người đốt đuốc đưa nhóm Trương Dịch về nơi ở.

Đến tận khi ngồi xuống nghỉ ngơi trong căn nhà thuê ấm áp, mọi người mới coi như bình tĩnh lại, cảm thấy uể oải mệt mỏi vô cùng bất chợt dâng lên. Nếu như không phải phải đợi đưa Quách Minh Thành lại đây, lại muốn tán gẫu với Quỷ Bệnh vài câu, chỉ sợ sớm không chịu đựng được mà về phòng ngủ rồi.

“Anh Bệnh, tình hình của anh sao rồi? Đã khỏe chưa?” Lý Mộ Nhiên mở miệng trước, vô cùng dịu dàng hỏi. Trong tất cả mọi người, chỉ có cô là thân thiết nhất với Quỷ Bệnh, đương nhiên cô cũng quan tâm tình hình thân thể Quỷ Bệnh nhất, sau đó mới để tâm đến vấn đề khác.

Kỳ thực không cần hỏi cũng có thể nhìn ra được từ lúc gặp mặt cho tới bây giờ đều không thấy Quỷ Bệnh ho khan nữa, càng không còn là dáng vẻ lung lay bất cứ lúc nào đều sắp tắt thở. Dù cho gã vẫn gầy gò đến mức trận gió nhẹ là có thể thổi đi như trước, nhưng chắc chắn sẽ không ai coi gã là quỷ bị bệnh lao nữa.

“Ừm.” Quỷ Bệnh nhàn nhạt đáp một tiếng, không nói thêm gì.

“Vậy là anh đã có thể rời đi nơi này, trở lại nơi anh tới rồi đúng không?” Lý Mộ Nhiên nghe vậy không khỏi vui mừng thay cho Quỷ Bệnh, đồng thời lại có chút kích động, cho là có thể nhìn thấy cảnh tượng phá không mà đi trong thần thoại.

Ngay cả mấy người Trương Dịch cũng không khỏi dựng lỗ tai, hiển nhiên hết sức quan tâm vấn đề này. Dù sao ở trong mắt bọn họ, thực lực Quỷ Bệnh bây giờ quá mạnh, đã không phải là mức độ mà bọn họ có thể tưởng tượng. Nếu thật sự có thể phá không mà đi, thủ tiêu kẻ khởi nguồn tận thế, trả lại cho bọn họ một thế giới bình thường, hẳn không phải chuyện không thể nào.

“Không thể.” Nào ngờ Quỷ Bệnh lại cho ra hai chữ như thế, ngắn gọn, dễ hiểu.

“Dạ? Cái gì cơ?” Lý Mộ Nhiên sửng sốt một lúc mới phản ứng được, không hiểu gì nên hỏi lại: “Chẳng phải anh đã khỏe rồi sao?”

“Tổn hại linh mạch đã chữa trị, tôi đã có thể vận dụng linh khí, nhưng mảnh đất hoang phế này không có linh khí, thực lực không cách nào tăng lên tới mức độ có thể phá tan vách ngăn mà Tần Tuyên thiết lập.” Quỷ Bệnh miễn cưỡng giải thích hai câu.

Lý Mộ Nhiên há hốc mồm, trên thực tế không chỉ cô mà ngay cả mấy người Trương Dịch đều không khỏi ngơ ngác. Bởi vì từ lúc bắt đầu họ đều cho là đồ Quỷ Bệnh cần tìm ở Tây Bắc chính là thứ trợ giúp gã rời khỏi nơi này. Nhưng bây giờ đồ đã tìm được, thân thể cũng khá, đáp án lại là thế này, cho nên… đùa bọn họ vui lắm sao?

“Ừm… Không gian mà chúng ta mới vừa vào không phải có linh khí sao?” Lý Mộ Nhiên lúng ta lúng túng hỏi, trong lòng không khỏi bắt đầu hoài nghi mục đích Quỷ Bệnh phong ấn hồ nước.

“Vô dụng thôi.” Quỷ Bệnh chỉ nói ba chữ này.

Hóa ra trong mắt Quỷ Bệnh, không gian kia vốn chẳng là gì, trên bản chất nó chỉ là một loại động phủ tùy thân thấp kém mà thôi. Diện tích lớn thật đó nhưng tác dụng lại hết sức có hạn đối với người tu chân. Giá trị duy nhất của nó chính là hồ nước cùng với đất đai trong bán kính 50m quanh hồ nước. Hồ nước có thể tỏa ra linh khí cung cấp dưỡng chất chống đỡ không gian, cũng có thể miễn cưỡng tu hành, đất đai quanh hồ nước thì lại có thể trồng một ít linh thực, linh thực tỏa ra linh khí phụng dưỡng hồ nước. Còn sông suối, đất đai, ao hồ trong không gian khác chẳng qua là dỗ dành những kẻ chưa thấy sự đời, ngoại trừ có thể giải sầu, làm vài món ăn dân dã thay đổi khẩu vị thì chẳng còn tác dụng gì kể cả để ẩn náu.

Với chút xíu linh khí trong không gian kia chẳng đủ cho Quỷ Bệnh nhét kẽ răng, chớ nói chi là làm cho gã khôi phục lại thực lực ở thời kỳ đỉnh cao. Cho nên thật ra là gã hoàn toàn nhìn không lọt mắt, mới có thể cho căn cứ Bách Hiệp giữ lại.

“Nói cách khác, dù bây giờ anh khỏe rồi nhưng vẫn chẳng thể ra sức trước thế giới u ám này?” Thẩm Hi không nhịn được nói, ngữ khí mơ hồ hơi trầm trọng. Trên thực tế, Quỷ Bệnh vốn chỉ bảo Lý Mộ Nhiên dẫn gã đến Tây Bắc, đây là trao đổi ích lợi, gã hoàn toàn không đề nghị những người khác đi theo, càng không cam kết cái gì. Chỉ là mọi người đồng hành cả quãng đường dài, bất giác ôm ấp mong đợi với Quỷ Bệnh, cho nên lúc này hi vọng bị dập tắt, trong lòng khó tránh khỏi không thể tiếp thu ngay được.

Tống Nghiễn không khỏi liếc mắt nhìn Thẩm Hi, trong ánh mắt có ý nhắc nhở. Phải biết rằng Quỷ Bệnh chẳng hề nợ bọn họ, mà là bọn họ nợ Quỷ Bệnh không chỉ một cái mạng.

Thẩm Hi phản ứng lại, không khỏi lúng túng giơ tay lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán. Lúc hắn đang định xin lỗi, nào ngờ Quỷ Bệnh lại mở miệng, ngữ khí lạnh nhạt không có cảm xúc trập trùng như trước, hiển nhiên cũng không để bụng thái độ của hắn.

“Tôi có biện pháp.” Quỷ Bệnh nói, sau đó ánh mắt dừng ở trên người Trương Dịch.

Trương Dịch vẫn chưa có cảm giác gì nhưng thần kinh Nam Thiệu đã căng thẳng, theo bản năng muốn che trước mặt Trương Dịch. Có điều thực lực Quỷ Bệnh thật sự là… Nam Thiệu chợt cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, một đường đi tới đây, hắn chưa từng có cảm giác Quỷ Bệnh mạnh mẽ và không thể chống lại giống như bây giờ.

Cũng may, Quỷ Bệnh không nhìn Trương Dịch quá lâu, rất nhanh đã chuyển ánh mắt, nói: “Hiện tại tôi có thực lực bố trí một trận pháp truyền tống, có thể đưa một người rời khỏi mảnh đất hoang này. Chỉ cần người kia tu luyện tới mức đủ sánh vai với Tần Tuyên, có thể đoạt lại tinh cầu này từ tay hắn, sau đó mở ra phong ấn, hết thảy sinh vật nơi đây tự nhiên sẽ được tự do.”

Lòng Trương Dịch căng thẳng, không biết tại sao đột nhiên nhớ tới Quỷ Bệnh đã không chỉ một lần dùng ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa nhìn mình, cảm giác mơ hồ không rõ dần dần dâng lên làm cho cuống họng anh khô khốc.

“Nếu có thể đưa một người rời đi, không phải anh vừa vặn có thể mượn cơ hội này để thoát khỏi đây sao?” Trương Dịch tựa hồ muốn nóng lòng thoát khỏi cái gì đó, lo lắng mà nói.

Những người khác đều gật đầu tán thành. Nếu rời đi, hiển nhiên là Quỷ Bệnh đi sẽ tốt nhất, sau đó gã có thể mau chóng tăng cao thực lực ở nơi khác, đánh cho Tần Tuyên kêu cha gọi mẹ. Khi đó, ước chừng Quỷ Bệnh có thể vì mối quan hệ hiện tại mà đưa tay cứu họ.

Quỷ Bệnh hiếm thấy mà thở dài, trả lời: “Tôi không thể rời đi, tôi vừa đi Tần Tuyên sẽ lập tức phát hiện. Hơn nữa, càng là người tu luyện đạo pháp thực lực càng cao thì khi dùng truyền tống lại cần càng nhiều linh khí. Trên tay tôi có thể khởi động truyền tống trận là nhờ linh lực có từ miếng sắt đen, hay còn gọi là nguyên thạch. Hiện tại lượng nguyên thạch cũng chỉ vẻn vẹn đủ đưa một người bình thường chưa tu luyện đạo pháp rời đi, đừng nói là tôi, ngay cả Sử Hạo nếu đi lên đều sẽ khiến trận pháp truyền tống hỏng mất.”

Mọi người bừng tỉnh, lại không biết nên nói cái gì cho phải. Chỉ có Nam Thiệu đột nhiên lên tiếng: “Trương Dịch không đi!” Hiển nhiên hắn cũng ý thức được hàm nghĩa trong ánh nhìn trước đó của Quỷ Bệnh.

Trương Dịch không khỏi mím chặt môi, duỗi tay nắm chặt tay Nam Thiệu, trong lòng và thậm chí là cả người đều không khống chế được mà run rẩy khe khẽ. Không phải vì anh sợ hãi, mà là vì anh cảm thấy người Quỷ Bệnh chọn rất có thể cũng không phải mình, nhưng anh đang cố từ chối suy đoán xem người được chọn lựa là ai.

“Làm sao có khả năng để Trương Dịch đi…” Thẩm Hi cười rộ lên, cảm thấy Nam Thiệu quá mức lo được lo mất, mà rất nhanh hắn bèn phát hiện bầu không khí tựa hồ có hơi không đúng, vì vậy ngượng ngùng nói: “Thật sự nếu cần một người đi thì cứ để tôi, dù sao tôi cũng không có ràng buộc.” Đương nhiên, đây chỉ là thuận miệng nói, dù sao đâu ai biết trận pháp truyền tống kia là món đồ quỷ quái gì, có tác dụng hay không.

“Trương Duệ Dương là lựa chọn tốt nhất.” Ngay tại lúc này, Quỷ Bệnh nói ra đáp án của gã. “Đứa bé kia còn nhỏ tuổi, tư chất thượng thừa, tâm tính thiện lương, có hi vọng rất lớn có thể hoàn thành giao phó…”

“Không thể!” Giọng Trương Dịch sắc bén ngắt lời gã, ngực anh phập phồng kịch liệt, đôi mắt đều đỏ ngầu, tỏ ý nếu Quỷ Bệnh nói thêm gì nữa thì sẽ liều mạng với gã.

Thực ra Quỷ Bệnh đã nói hết ý gã muốn biểu đạt, nghe vậy gã bèn thức thời ngưng miệng. Gã biết nếu muốn làm cho đối phương đồng ý sẽ rất khó, cho nên cũng không ngại tiêu hao thêm chút thời gian.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa truyền đến phá vỡ bầu không khí cứng ngắc trong phòng. Lý Mộ Nhiên đang suy nghĩ vẩn vơ theo bản năng đứng lên muốn đi mở cửa, Tống Nghiễn vội vươn tay giữ cô lại, Thẩm Hi hiểu ý bước nhanh ra ngoài.

Người tới là cậu thanh niên tên Mạc Dã đi theo bên cạnh Sử Hạo, cậu ta dùng dây xích lôi Quách Minh Thành, đẩy người vào trong sân.

“Anh ta có thể thoát khỏi dây xích cho nên anh Hạo đặt cấm chế trên dây, các anh có người phá giải được, chúng tôi không quản nữa nhé.” Cậu thanh niên giải thích xong thì nhìn chằm chằm Thẩm Hi.

Thẩm Hi nói cám ơn rồi tiếp nhận dây xích, bị Mạc Dã nhìn chằm chằm mà không hiểu ra sao.

“Bút ký ở chỗ tôi, để tôi đi lấy.” Trương Dịch và Nam Thiệu cũng đi ra, thấy thế Trương Dịch khẽ bóp bóp huyệt thái dương, nhẹ giọng nói. Sau đó quay người đi vào phòng ngủ của mình, bóng lưng kia dường như là cõng một ngọn núi lớn, ép tới mức cột sống đều cong, khiến người khác nhìn chỉ cảm thấy uể oải cùng chua xót khó nói nên lời.

Nam Thiệu vội vàng đuổi theo, đau lòng đến mức hận không thể ôm chặt lấy Trương Dịch, nói cho anh biết ai cũng không thể mang Dương Dương đi được cả.



~Opps, truyện có thể đặt tên lại là: “Khi nhân vật chính cầm nhầm kịch bản” =)))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương