Mắt Quỷ Ngày Cưới
-
Chương 2
Bà cầm góc khăn tung ra và chùm lên đầu cô.
Đến lúc này bà không kìm nổi nước mắt nữa, bà khuỵu xuống, ngồi trên nền đất lạnh.
Cao Bạch ngồi xuống dìu mẹ đứng dậy:- Con sẽ sống tốt, sẽ về thăm mẹ!Hôm nay là ngày hỉ của cô, là đại hỉ của cô____________________- Dẫn con gái bà ra đây cho tôi xem mặt.- Bà mối tỏ vẻ khó chịu.- Cao Bạch, con ra đây một chút.Cô đang làm vườn ở sau vườn nghe mẹ gọi, liền chạy vào.
Người phụ nữ kia có chút kinh ngạc, sự khó chịu trên mặt bà ta đã giảm xuống.
Từ lúc bước vào căn nhà tồi tàn này, bà không có lấy một chút hảo cảm.
Căn nhà bé, lụp xụp và không có vật nào nhìn vừa mắt.
Thật rẻ tiền! Mụ đã nghĩ như vậy.
Nếu không phải vì bà chủ bảo mụ tới đây, mụ ta nhất định sẽ không bước chân vào dù chỉ là một lần.
Nhưng khi nhìn thấy Cao Bạch, suy nghĩ của bà về gia đình này có chút thay đổi.Cao Bạch mang vẻ đẹp thuần khiết của một thiếu nữ đang độ tuổi trăng tròn.
Mắt cô đượm buồn, nó có màu xanh lam tựa như đại dương mênh mông.
Tấm thân nhỏ nhắn nhưng điệu bộ lại thanh cao.
Phác mặt của cô cũng rất xinh đẹp.
Cao Bạch - một nhành hoa xuất hiện giữa vùng đất khô cằn.
Vượt qua mưa nắng, cô vươn lên đón nhưng giọt sương.
Nhành hoa này trải qua bao sương gió nhìn cô mong manh hơn bao giờ hết.
Đi qua thấy cô ai cũng phải quay lại nhìn.
Họ muốn bảo vệ cô, bảo vệ dáng vẻ tinh khôi nhưng họ cũng sợ phải chạm vào cô bởi chỉ cần chạm nhẹ vào cũng có thể khiến cho những cánh hoa đó rơi xuống và úa tàn- đó là điều mà họ đã nghĩ.- Cô ta cũng rất được.
- Bà ta nói.Ngập ngừng một lúc, mụ nói tiếp :- Hôm nay ta đến đây thay mặt cho bà chủ.- Bà chỉ tay về phía Cao Bạch.
- Cô ta! Sẽ trở thành con dâu của nhà họ Đặng.Mẹ cô nghe xong hốt hoảng :- Tại sao? Tại sao lại là nhà tôi?- Nếu bà không muốn cả nhà mình phải xuống gặp Diêm Vương thì đồng ý gả con gái đi! Bà nghĩ nhà bà còn đủ sức để trả hết số tiền đó sao? Với căn nhà tồi tàn này, ta nghĩ là không thể.
- Lúc nói chuyện với mẹ cô, mụ ta vẫn chăm chú nhìn Cao Bạch.- Chuyện này là sao vậy mẹ?- Hai người nói chuyện đi xong nói câu trả lời cho tôi.Mẹ cô kéo cô vào phòng kể hết mọi chuyện.
Giọng bà run run, mặt bà nhìn xanh xao đến đáng sợ.
Cô chưa từng thấy giáng vẻ này của mẹ.
Cô sợ, cô sợ nếu cô không đi mẹ sẽ tiếp tục như vậy.
Gia đình cô có nợ nhà họ Đặng một khoản tiền.
Ban đầu chỉ là con số nhỏ nhưng lãi mẹ sinh lãi con, giờ đây nó đã thành một số tiền khổng lồ, không thể chi trả.
Đây chính là giết người không dao.
Đám người đạo đức giả đó vẫn đi giúp dân tị nạn để mua danh tiếng, vẫn cho vay với bề ngoài là giúp người khó khăn.
Nhưng giờ đây họ để lộ bản chất chẳng khác nào cầm thú!- Con đồng ý gả!- C-con nói gì vậy? Con có hiểu đây là chuyện cả đời không?- Con biết! Mẹ tin vào quyết định của con đi.Đôi mắt bà đầy vẻ sợ hãi, đồng tử bà run run.
Bà không ngờ con gái mình lại đồng ý với chuyện này.
Nhìn theo bóng lưng con, bà thẫn thờ.- Tôi đồng ý gả!- Được, ta rất thích sự quả quyết của cô, Cao Bạch ạ!Đáng lẽ ra bà phải ngăn Cao Bạch, đáng lẽ bà phải làm như thế.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook