Mảnh Vá Trái Tim
-
Chương 8
Vừa lên xe, anh đưa
cho cô một chiếc bình giữ ấm - Uống canh đi, giữ ấm cơ thể - Vừa xuống
máy bay, anh đã đến chỗ dì Vương trước, xách theo bình canh nấu sẵn đi
đón cô.
- Lại uống nữa hả? - Cô nhăn mặt.
Cả năm trời bị anh ép ở nhà nghỉ dưỡng, cân nặng của cô đã gần cán mức năm mươi cân, lúc mang thai bốn tháng, cô cũng chỉ nặng bằng bây giờ mà thôi.
Anh mỉm cười, thoạt nhìn rất hòa nhã, nhưng cô hiểu những lúc anh tỏ thái độ như thế, cô chỉ có thể nghe theo.
Ực ực, mặt nhăn nhó, cô nín thở uống một hơi hết bình canh sườn non đông trùng hạ thảo.
Thật khó uống!
Anh rút khăn giấy lau miệng cô, sau đó hài lòng đón lấy chiếc bình không từ tay cô.
Một năm trước, lúc cô xảy ra chuyện, vì không thể liên lạc được với người cho máu, bác sĩ đã mấy lần thông báo tình trạng khẩn cấp, anh không biết mình đã trải qua hai mươi mấy tiếng đồng hồ đó như thế nào.
May mà cô ngoan cường qua khỏi, không rời xa anh.
Nhưng, hậu quả của lần đó là cô ít nhiều vẫn còn gốc bệnh, trong một thời gian dài, cô thiếu máu trầm trọng, lại thêm tinh thần suy nhược, khiến cô chỉ còn bốn mươi cân.
Để tẩm bổ cho cơ thể cô, anh quả thật đã tốn không biết bao nhiêu tâm sức.
- Thâm, cứ uống thế này, chắc em sẽ trở thành một bà béo ị mất! - Cô nhẹ nhàng thương lượng với anh.
Tuy hiện tại cô chưa đến nỗi bị gọi là "béo ị" nhưng cứ bị anh ép thế này, viễn cảnh chắc chắn sẽ rất thê lương!
- Anh không chê thì em có gì phải oán trách nào - Anh không đồng tình.
Thân hình đẹp hay không đều là để chồng ngắm, anh đã không bận tâm thì cô có gì phải băn khoăn.
Biết anh là người rất khó thương lượng, cô chẳng thèm tốn nước bọt năn nỉ nữa.
Anh khởi động xe, còn cô mở tập bản thảo mang về ra, vừa xem vừa thương lượng với anh:
- Hôm nay Tổng thư ký tìm em, đến giờ vàng, tám giờ tối thứ Tư sẽ đổi sang tiết mục âm nhạc thịnh hành, hỏi em có hứng thú tham gia không.
Anh nhìn cô một cái.
- Ý em thế nào? - Ý anh là, anh không thích.
Từ lúc bắt đầu yêu nhau, thời gian ở bên cô càng lâu, ham muốn chiếm hữu của anh càng mạnh, nếu không nghĩ đến trạng thái tinh thần của cô, anh thật sự rất muốn nhốt cô trong nhà mãi mãi, dù cô có tiêu xài hoang phí cỡ nào, anh cũng nuôi nổi.
- Em muốn thử sức - Cô phấn khích.
Tiếc là, cô chẳng có hứng thú gì với việc ở nhà tiêu pha tiền bạc như một quý bà, cô thích làm việc, thích được ở trong một tập thể.
Từ khi tốt nghiệp đến giơơ, mỗi lựa chọn của cô hầu như đều có sự sắp đặt của anh, đến ngay cả tiết mục "Chức Tâm" cũng là do anh dùng quan hệ riêng sắp xếp cho cô. Cô biết, đôi cánh bảo vệ của anh có thể cho cô chốn nương thân an toàn nhất, nhưng cô cũng muốn có một sự khẳng định nhất định trong công việc.
Trầm ngâm hồi lâu.
- Em thích là tốt rồi - Nếu công việc có thể cải thiện tinh thần của cô, anh thỏa hiệp, nhưng anh không quên hỏi một câu, - MC còn lại là ai? - Tiết mục âm nhạc của đài phát thanh thông thường đều do một cặp nam nữ MC dẫn dắt, tung hứng, nếu nói không bận tâm là giả tạo.
Mắt cô sáng lên, rất phấn khích: - Anh biết không, tổng biên tập lần này rất sáng tạo, được cả đài ủng hộ! Bạn dẫn mỗi kỳ của em có thể đều là ngôi sao nổi tiếng! - Còn nữa, thử thách lớn nhất là bạn dẫn của cô do cô tự chọn, có nghĩa là, đối tượng có thể hợp tác hay không là tuỳ vào bản lĩnh của cô.
Ngôi sao?
Anh không tỏ thái độ gì, chỉ hờ hững nói - Lúc làm không nổi nữathể tìm anh - Với vị trí hiện giờ của anh, ít nhiều không ai dám không nể mặt anh.
Cô thì lại chẳng cần dựa dẫm vào anh! Cô cười rạng rỡ rút kịch bản của mình ra - Em chuẩn bị kỳ đầu tiên sẽ hợp tác với Tổ hợp truyền kỳ! Họ có tổng cộng sáu người, mỗi kỳ mời một người là đã hết sáu tuần rồi - Lợi dụng sáu tuần này, từ từ điều chỉnh những điểm chưa phù hợp của tiết mục, rồi lại đi tìm người dẫn tiếp theo, kế hoạch này quá hoàn hảo!
- Tổ hợp truyền kỳ? - Anh nhíu mày.
Anh đã từng nghe qua cái tên Tổ hợp truyền kỳ, vốn chỉ là một nhóm nhạc rock không mấy nổi tiếng do công ty anh quản lý, nhưng một năm trước, trong một buổi công diễn, thành viên có nickname là "Ảnh" đã phát bệnh đột tử.
Công ty truyền thông của họ lợi dụng cơ hội này để PR, mở cuộc tuyển chọn rầm rộ nhằm tìm ra thành viên mới thay thế "Ảnh".
Sau đó nữa, Truyền kỳ trở nên "hot" một cách kỳ lạ.
- Bây giờ họ nổi lắm! Đặc biệt là 'Ảnh', cậu ta đã sớm làm lu mờ ánh sáng của 'Quang' - Cô chỉ vào chàng trai mắt một mí trên báo, nói với anh - Cậu ta quá đẹp trai.
"Ảnh" rất bí hiểm, rất lặng lẽ, không ai biết tên thật của cậu ta, càng không biết tuổi, nhóm máu, gia cảnh, các fan cuồng chỉ biết cậu khá là đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt, mắt một mí, là mẫu con trai Á Đông cuốn hút nhất.
Nói ra thật khó tin, nhưng "Ảnh" chỉ mới vào nghề được một năm.
Nếu có thể mời cậu, tiện thể khai thác một chút thông tin về cậu thì tiết mục của cô nhất định sẽ nổi tiếng.
Anh vừa lái xe vừa hờ hững liếc mắt qua tờ báo, hừ một tiếng - Một đám trẻ ranh! Ăn mặc thật khủng khiếp! - Đối với một người thuộc tầng lớp quản lý nắm quyền sinh sát trong tay như anh, các ngôi sao nam anh đã từ gặp rất nhiều, nông cạn đến mức làm anh rất thất vọng!
Hơn nữa, anh không thích đàn ông mặt trái xoan, cứ làm cho người ta có cảm giác biết thái thế nào ấy.
- Khủng khiếp chỗ nào đâu? - Cho xin đi, tuy là các thành viên khác ăn mặc đúng thật. . . rất "sến" nhưng "Ảnh" thì khác, phong cách ăn mặc của cậu rất đặc biệt, rất tự nhiên.
Anh chẳng buồn đôi co với cô.
- Còn nữa, trẻ con chỗ nào? - Cô không phục.
Truyền kỳ vào nghề rất sớm, mỗi thành viên tối thiểu cũng đã hai lăm, hai sáu tuổi rồi, anh như thế có phải là kỳ thị quá không?!
Đột nhiên, cô bỗng nhớ ra gì đó, cười chọc quê: - Hứa Ngạn Thâm, thôi em hiểu rồi! Anh già rồi nên bắt đầu ghen tị với thế hệ 8x chứ gì! - Anh sinh năm 79, bị thế hệ 8x của cô xếp vào nhóm trên, thật thê thảm.
Hứa Ngạn Thâm làm bất cứ việc gì, nói bất cứ điều gì đều rất nghiêm túc, đến nỗi rất nhiều người nói anh nghiêm khắc đến đáng sợ, cho dù là em gái anh, chỉ cần anh nhíu mày, cũng đã sợ đến mức tay chân líu quíu.
Nhưng cô thì không sợ anh.
Cô rất thích trêu anh, rất thích nhõng nhẽo với anh, dù kết hôn đã năm năm nhưng họ chẳng bao giờ hết chuyện để nói với nhau.
- Già hay không, tối nay em sẽ biết! - Anh hừ một tiếng.
Anh mới ba mươi mốt tuổi, là độ tuổi phong độ và sức hút nhất của đàn ông, có cần phải đi ganh tị với đám con nít ria mép còn chưa mọc đủ ấy không?! Anh có đủ sự tự tin của một người đàn ông trưởng thành!
Câu nói của anh quá lộ liễu, khiến hai má cô từ từ đỏ lên.
Nhìn vẻ thẹn thùng của cô, một người luôn điềm đạm như anh bỗng rạo rực.
Anh luôn cho rằng mình không phải là người đàn ông tham dục, nhưng từ sau cái đêm trước tốt nghiệp đó, anh quay ngoắt với nhận định của mình, anh muốn cô, không chỉ một đêm!
Tính cô khá bảo thủ, cũng sợ bị người khác chê cười, nhưng yêu nhau chưa được bao lâu, anh đã giữ cô lại qua đêm, báo hại cô bị mấy cô bạn cùng phòng kỳ túc xá cười chê.
Cô luôn nhượng bộ anh, đến ngay cả. . . cũng không tự bảo vệ mình.
Sắc mặt anh bỗng đanh lại, rạo rực trong lòng tan biến.
Anh chuyên tâm lái xe, không muốn nói tiếp nữa, sợ nói nữa sẽ chạm phải vết thương lòng của hai vợ chồng anh.
Từng ở trước mắt anh, giờ lại tan biến mất,
Đây là lần thứ sáu của ngày hôm nay
Bản nhạc trong phim, như là đôi mắt em
Anh yêu em, hãy mau quay về bên anh. . .
Trên đài, một giọng nói thuần khiết, lay động lòng người vọng ra, cô nhắm mắt lại, giọng nói trong veo đó một lần nữa chạm vào trái tim cô.
Lúc khó khăn trong đời, chính giọng nói này đã ở bên cô, khiến cô có thể lấy lý do cảm động òa khóc nức nở hết lần này đến lần khác.
Tiếp theo đó.
Tiếng nhạc rock cất lên, cùng với tiếng hát của các thành viên trong Tổ hợp truyền kỳ.
Được hay không, được hay không, được hay không,
Câu trả lời chẳng có gì là được hay không.
Không biết, không biết, không biết
Không biết là điềm tốt lành gì chăng. . .
Ca từ làm mất hết cảm hứng.
Cô thở dài, giống như tất cả các fan khác, cô hiểu Truyền kỳ không thích hợp với cậu, "Ảnh" nên bay một mình!
Ái chà, dạo này "Ảnh" nổi như cồn, được các fan trên mạng bình chọn là "Người tình một đêm được khao khát nhất", không biết cậu có cảm tưởng gì?! Hi hi, nếu có thể, cô cũng muốn phỏng vấn đề tài này trong tiết mục.
- Lại uống nữa hả? - Cô nhăn mặt.
Cả năm trời bị anh ép ở nhà nghỉ dưỡng, cân nặng của cô đã gần cán mức năm mươi cân, lúc mang thai bốn tháng, cô cũng chỉ nặng bằng bây giờ mà thôi.
Anh mỉm cười, thoạt nhìn rất hòa nhã, nhưng cô hiểu những lúc anh tỏ thái độ như thế, cô chỉ có thể nghe theo.
Ực ực, mặt nhăn nhó, cô nín thở uống một hơi hết bình canh sườn non đông trùng hạ thảo.
Thật khó uống!
Anh rút khăn giấy lau miệng cô, sau đó hài lòng đón lấy chiếc bình không từ tay cô.
Một năm trước, lúc cô xảy ra chuyện, vì không thể liên lạc được với người cho máu, bác sĩ đã mấy lần thông báo tình trạng khẩn cấp, anh không biết mình đã trải qua hai mươi mấy tiếng đồng hồ đó như thế nào.
May mà cô ngoan cường qua khỏi, không rời xa anh.
Nhưng, hậu quả của lần đó là cô ít nhiều vẫn còn gốc bệnh, trong một thời gian dài, cô thiếu máu trầm trọng, lại thêm tinh thần suy nhược, khiến cô chỉ còn bốn mươi cân.
Để tẩm bổ cho cơ thể cô, anh quả thật đã tốn không biết bao nhiêu tâm sức.
- Thâm, cứ uống thế này, chắc em sẽ trở thành một bà béo ị mất! - Cô nhẹ nhàng thương lượng với anh.
Tuy hiện tại cô chưa đến nỗi bị gọi là "béo ị" nhưng cứ bị anh ép thế này, viễn cảnh chắc chắn sẽ rất thê lương!
- Anh không chê thì em có gì phải oán trách nào - Anh không đồng tình.
Thân hình đẹp hay không đều là để chồng ngắm, anh đã không bận tâm thì cô có gì phải băn khoăn.
Biết anh là người rất khó thương lượng, cô chẳng thèm tốn nước bọt năn nỉ nữa.
Anh khởi động xe, còn cô mở tập bản thảo mang về ra, vừa xem vừa thương lượng với anh:
- Hôm nay Tổng thư ký tìm em, đến giờ vàng, tám giờ tối thứ Tư sẽ đổi sang tiết mục âm nhạc thịnh hành, hỏi em có hứng thú tham gia không.
Anh nhìn cô một cái.
- Ý em thế nào? - Ý anh là, anh không thích.
Từ lúc bắt đầu yêu nhau, thời gian ở bên cô càng lâu, ham muốn chiếm hữu của anh càng mạnh, nếu không nghĩ đến trạng thái tinh thần của cô, anh thật sự rất muốn nhốt cô trong nhà mãi mãi, dù cô có tiêu xài hoang phí cỡ nào, anh cũng nuôi nổi.
- Em muốn thử sức - Cô phấn khích.
Tiếc là, cô chẳng có hứng thú gì với việc ở nhà tiêu pha tiền bạc như một quý bà, cô thích làm việc, thích được ở trong một tập thể.
Từ khi tốt nghiệp đến giơơ, mỗi lựa chọn của cô hầu như đều có sự sắp đặt của anh, đến ngay cả tiết mục "Chức Tâm" cũng là do anh dùng quan hệ riêng sắp xếp cho cô. Cô biết, đôi cánh bảo vệ của anh có thể cho cô chốn nương thân an toàn nhất, nhưng cô cũng muốn có một sự khẳng định nhất định trong công việc.
Trầm ngâm hồi lâu.
- Em thích là tốt rồi - Nếu công việc có thể cải thiện tinh thần của cô, anh thỏa hiệp, nhưng anh không quên hỏi một câu, - MC còn lại là ai? - Tiết mục âm nhạc của đài phát thanh thông thường đều do một cặp nam nữ MC dẫn dắt, tung hứng, nếu nói không bận tâm là giả tạo.
Mắt cô sáng lên, rất phấn khích: - Anh biết không, tổng biên tập lần này rất sáng tạo, được cả đài ủng hộ! Bạn dẫn mỗi kỳ của em có thể đều là ngôi sao nổi tiếng! - Còn nữa, thử thách lớn nhất là bạn dẫn của cô do cô tự chọn, có nghĩa là, đối tượng có thể hợp tác hay không là tuỳ vào bản lĩnh của cô.
Ngôi sao?
Anh không tỏ thái độ gì, chỉ hờ hững nói - Lúc làm không nổi nữathể tìm anh - Với vị trí hiện giờ của anh, ít nhiều không ai dám không nể mặt anh.
Cô thì lại chẳng cần dựa dẫm vào anh! Cô cười rạng rỡ rút kịch bản của mình ra - Em chuẩn bị kỳ đầu tiên sẽ hợp tác với Tổ hợp truyền kỳ! Họ có tổng cộng sáu người, mỗi kỳ mời một người là đã hết sáu tuần rồi - Lợi dụng sáu tuần này, từ từ điều chỉnh những điểm chưa phù hợp của tiết mục, rồi lại đi tìm người dẫn tiếp theo, kế hoạch này quá hoàn hảo!
- Tổ hợp truyền kỳ? - Anh nhíu mày.
Anh đã từng nghe qua cái tên Tổ hợp truyền kỳ, vốn chỉ là một nhóm nhạc rock không mấy nổi tiếng do công ty anh quản lý, nhưng một năm trước, trong một buổi công diễn, thành viên có nickname là "Ảnh" đã phát bệnh đột tử.
Công ty truyền thông của họ lợi dụng cơ hội này để PR, mở cuộc tuyển chọn rầm rộ nhằm tìm ra thành viên mới thay thế "Ảnh".
Sau đó nữa, Truyền kỳ trở nên "hot" một cách kỳ lạ.
- Bây giờ họ nổi lắm! Đặc biệt là 'Ảnh', cậu ta đã sớm làm lu mờ ánh sáng của 'Quang' - Cô chỉ vào chàng trai mắt một mí trên báo, nói với anh - Cậu ta quá đẹp trai.
"Ảnh" rất bí hiểm, rất lặng lẽ, không ai biết tên thật của cậu ta, càng không biết tuổi, nhóm máu, gia cảnh, các fan cuồng chỉ biết cậu khá là đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt, mắt một mí, là mẫu con trai Á Đông cuốn hút nhất.
Nói ra thật khó tin, nhưng "Ảnh" chỉ mới vào nghề được một năm.
Nếu có thể mời cậu, tiện thể khai thác một chút thông tin về cậu thì tiết mục của cô nhất định sẽ nổi tiếng.
Anh vừa lái xe vừa hờ hững liếc mắt qua tờ báo, hừ một tiếng - Một đám trẻ ranh! Ăn mặc thật khủng khiếp! - Đối với một người thuộc tầng lớp quản lý nắm quyền sinh sát trong tay như anh, các ngôi sao nam anh đã từ gặp rất nhiều, nông cạn đến mức làm anh rất thất vọng!
Hơn nữa, anh không thích đàn ông mặt trái xoan, cứ làm cho người ta có cảm giác biết thái thế nào ấy.
- Khủng khiếp chỗ nào đâu? - Cho xin đi, tuy là các thành viên khác ăn mặc đúng thật. . . rất "sến" nhưng "Ảnh" thì khác, phong cách ăn mặc của cậu rất đặc biệt, rất tự nhiên.
Anh chẳng buồn đôi co với cô.
- Còn nữa, trẻ con chỗ nào? - Cô không phục.
Truyền kỳ vào nghề rất sớm, mỗi thành viên tối thiểu cũng đã hai lăm, hai sáu tuổi rồi, anh như thế có phải là kỳ thị quá không?!
Đột nhiên, cô bỗng nhớ ra gì đó, cười chọc quê: - Hứa Ngạn Thâm, thôi em hiểu rồi! Anh già rồi nên bắt đầu ghen tị với thế hệ 8x chứ gì! - Anh sinh năm 79, bị thế hệ 8x của cô xếp vào nhóm trên, thật thê thảm.
Hứa Ngạn Thâm làm bất cứ việc gì, nói bất cứ điều gì đều rất nghiêm túc, đến nỗi rất nhiều người nói anh nghiêm khắc đến đáng sợ, cho dù là em gái anh, chỉ cần anh nhíu mày, cũng đã sợ đến mức tay chân líu quíu.
Nhưng cô thì không sợ anh.
Cô rất thích trêu anh, rất thích nhõng nhẽo với anh, dù kết hôn đã năm năm nhưng họ chẳng bao giờ hết chuyện để nói với nhau.
- Già hay không, tối nay em sẽ biết! - Anh hừ một tiếng.
Anh mới ba mươi mốt tuổi, là độ tuổi phong độ và sức hút nhất của đàn ông, có cần phải đi ganh tị với đám con nít ria mép còn chưa mọc đủ ấy không?! Anh có đủ sự tự tin của một người đàn ông trưởng thành!
Câu nói của anh quá lộ liễu, khiến hai má cô từ từ đỏ lên.
Nhìn vẻ thẹn thùng của cô, một người luôn điềm đạm như anh bỗng rạo rực.
Anh luôn cho rằng mình không phải là người đàn ông tham dục, nhưng từ sau cái đêm trước tốt nghiệp đó, anh quay ngoắt với nhận định của mình, anh muốn cô, không chỉ một đêm!
Tính cô khá bảo thủ, cũng sợ bị người khác chê cười, nhưng yêu nhau chưa được bao lâu, anh đã giữ cô lại qua đêm, báo hại cô bị mấy cô bạn cùng phòng kỳ túc xá cười chê.
Cô luôn nhượng bộ anh, đến ngay cả. . . cũng không tự bảo vệ mình.
Sắc mặt anh bỗng đanh lại, rạo rực trong lòng tan biến.
Anh chuyên tâm lái xe, không muốn nói tiếp nữa, sợ nói nữa sẽ chạm phải vết thương lòng của hai vợ chồng anh.
Từng ở trước mắt anh, giờ lại tan biến mất,
Đây là lần thứ sáu của ngày hôm nay
Bản nhạc trong phim, như là đôi mắt em
Anh yêu em, hãy mau quay về bên anh. . .
Trên đài, một giọng nói thuần khiết, lay động lòng người vọng ra, cô nhắm mắt lại, giọng nói trong veo đó một lần nữa chạm vào trái tim cô.
Lúc khó khăn trong đời, chính giọng nói này đã ở bên cô, khiến cô có thể lấy lý do cảm động òa khóc nức nở hết lần này đến lần khác.
Tiếp theo đó.
Tiếng nhạc rock cất lên, cùng với tiếng hát của các thành viên trong Tổ hợp truyền kỳ.
Được hay không, được hay không, được hay không,
Câu trả lời chẳng có gì là được hay không.
Không biết, không biết, không biết
Không biết là điềm tốt lành gì chăng. . .
Ca từ làm mất hết cảm hứng.
Cô thở dài, giống như tất cả các fan khác, cô hiểu Truyền kỳ không thích hợp với cậu, "Ảnh" nên bay một mình!
Ái chà, dạo này "Ảnh" nổi như cồn, được các fan trên mạng bình chọn là "Người tình một đêm được khao khát nhất", không biết cậu có cảm tưởng gì?! Hi hi, nếu có thể, cô cũng muốn phỏng vấn đề tài này trong tiết mục.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook