Manh Phi Đãi Gả
-
Quyển 1 - Chương 40: Có độc
Edit: Boringrain
“Đêm nay ngươi đến gặp ta, chắc không chỉ đơn giản là muốn ăn điểm tâm của ta chứ?” Lại cầm một miếng điểm tâm đưa cho hắn, ý bảo hắn ăn. Đôi khi chỉ một chút sơ sẩy, cái giả phải trả là rất lớn! Tên này trãi qua sinh tử trong chốn giang hồ không phải là không biết chứ?
Phong Cô Tình nhíu mày nhìn động tác của nàng, điểm tâm này có bí ẩn gì chứ?
Thủy Băng Tuyền nhún nhún vai: “Không dám ăn sao? Đành chịu thôi, hôm nay tâm tình ta rất tốt, ăn bánh ngắm trăng!” Nói rồi, đôi môi đỏ mê người khẽ cắn một miếng, ưu nhã thưởng thức…
Phong Cô Tình bắt lấy tay nàng, lựa chỗ nàng vừa cắn cũng cúi xuống cắn một miếng, con ngươi đen hiện ý cười tà: “Ta sao có thể phụ tấm lòng của Tuyền nhi chứ?” Hắn suy nghĩ không biết điểm tâm có điều gì quỷ dị? Nàng là muốn hắn ăn hết đĩa điểm tâm khó nuốt này sao? Có phải chỉ đơn giản như vậy không?
Nam nhân à nam nhân! Trước mặt nữ nhân vĩnh viễn không có khả năng duy trì cảnh giác cao độ! Thủy Băng Tuyền nhìn hắn ăn hết miếng này đến miếng khác, hàng mi khẽ run, đáy mắt hiện lên tia lạnh lùng! Trên môi lại câu lên nụ cười trào phúng!
Rốt cuộc Phong Cô Tình cũng đã xử lý tới miếng cuối cùng, ngón tay ưu nhã đưa lên miệng phủi vụn bánh xuống, khuôn mặt đẹp đẽ lại tỏa ra ý cười quỷ dị: “Ta nghĩ chắc hẳn Tuyền nhi đang rất đắc ý?” Giữa trán hơi nhíu lại, phảng phất ý cười như có như không, đôi mắt chăm chú nhìn khuôn mặt Thủy Băng Tuyền vẫn khuất trong bóng tối.
Thủy Băng Tuyền ưu nhã phất phất ống tay áo, chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng đi tới rồi dựa vào người Phong Cô Tình đang ngồi trên ghế! Cảnh tượng thân mật tựa như đôi tình nhân.
“Vì sao lại cho rằng ta rất đắc ý?” Khuôn mặt thanh tú vương ý cười, hắn nói đúng, tâm tình của nàng bây giờ thật sự rất tốt… Nhãn thần dừng lại chỗ đĩa điểm tâm trống trơn, đó chính là thứ nàng chuẩn bị riêng để chiêu đãi hắn!
“Bởi vì…” Phong Cô Tình đưa ngón tay lên mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, lại tiến sát đến khuôn mặt nàng nói: “Bởi vì, đêm qua ta đã chọc giận nàng! Vì thế …điểm tâm hôm nay một chút khẩu vị cũng không có, nhưng nàng lại bắt ta ăn cho bằng được.” Nữ nhân, có yêu mới có hận, mà nàng lại càng như vậy.
“Ha hả, nói như vậy, ngươi tự nguyện thành toàn tâm ý của ta ư?” Thủy Băng Tuyền hất ngón tay của hắn ra khỏi mặt nàng. Sắc mặt hơi lạnh nhạt: “Nếu đã biết, vậy còn không mau đi tìm thuốc giải, còn ở đây khoe khoang anh hùng với ta.”
Phong Cô Tình đôi mắt chợt lóe lên, ngoài miệng vẫn lộ vẻ cười: “Tuyền nhi thật sự là tuyệt tình!” Trong bụng truyền tới từng trận quặn đau khiến hắn theo bản năng vận khí để áp chế. Nhưng dường như đây không phải là loại độc thông thường, hắn đã không thể áp chế cơn đau trong bụng lại khiến cho chân khí trong cơ thể tán loạn… Phong Cô Tình hạ mắt xuống, hỏi: “Đây rốt cuộc là loại độc gì?” Hắn tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, dù là loại độc gì, hắn cũng đều có chút ít hiểu biết, hơn nữa hắn nội công thâm hậu, độc, hắn vốn dĩ không để vào mắt, thế nhưng… bây giờ, hắn cảm thấy cơ thể như bị vặn xoắn lại, bụng đau không thể tả, sắc mặt cũng biến đổi, thoạt nhìn vô cùng đau đớn.
Thủy Băng Tuyền ưu nhã, xinh đẹp, ngồi trở lại ghế của mình, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Phong Cô Tình, nàng ghét nhất là những nam nhân tự phụ! Nhất là kẻ không biết nghe lời! Nàng đã nói, khiến nàng cầu xin tha thứ thì phải trả giá rất đắt.
“Ta có thể ngay lập tức giết nàng.” Phong Cô Tình nhìn Thủy Băng Tuyền, lạnh giọng nói.
“Vậy sao? Ngươi cứ thử xem.” Thủy Băng Tuyền đưa tay nhấc chén trà, ung dung nhấp một ngụm, không xem lời của Phong Cô Tình ra gì.
Ánh mắt Phong Cô Tình lạnh lẽo, kiêng quyết nhìn Thủy Băng Tuyền, đột nhiên một tia tinh quang hiện lên, là nước trà! Nàng cũng ăn điểm tâm mà không sao, nhất định là vì trong trà có thuốc giải. Hắn đoạt chén trà trong tay nàng, uống hết một hơi rồi dùng ánh mắt khiêu khích nhìn nàng.
Thủy Băng Tuyền than nhẹ một tiếng, hành động của hắn trong mắt nàng không khác chi trò hề mua vui.
“Trở về đi! Ngươi còn nửa canh giờ” Mong rằng nàng và nam nhân này kết thúc mọi quan hệ, ân oán tại đây.
Phong Cô Tình vừa uống trà liền biết mình đã sai, trong trà cũng có độc! Nhìn Thủy Băng Tuyền bằng ánh mắt thâm thúy, khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn lại hiện lên vẻ cười đầy ngạo nghễ, sung sướng: “Tuyền nhi quả không hổ là nữ nhân Phong Cô Tình lựa chọn!” Nàng quả thật không phụ kỳ vọng của hắn, không chỉ có giảo hoạt của hồ ly mà còn có sự thâm độc của loài rắn!
“Đêm mai chờ ta đến!” Ném lại những lời này, bóng dáng của Phong Cô Tình nhanh chóng biến mất!
Ngón tay Thủy Băng Tuyền nhẹ gõ trên mặt bàn đá, trong lòng thầm nghĩ, nam nhân này thật là càng đuổi lại càng tới! Nhãn thần liếc qua mặt đĩa và chén trà, kỳ thực hắn nói rất đúng, nàng hạ độc, chỉ là không phải nàng hạ độc trong điểm tâm, nàng chỉ là chế chút điểm tâm mang tính tương khắc, ăn vào sẽ khiến người ta đau bụng, thật sự có độc chính là chén trà của nàng. Bên trong chén vẫn còn đọng lại vài giọt nước sóng sánh.
“Tiểu thư” Hương Hàn đi tới thấy thần sắc lạnh nhạt của tiểu thư, người nọ vừa đi nàng mới dám lại đây. Hơn nữa, võ công của Phong Cô Tình cực cao, nàng không dám đến quá gần, có điều… Vì sao Phong Cô Tình cứ tới tìm tiểu thư chứ?
“Có thể tra ra tin tức hữu ích nào không?” Thân phận của Phong Cô Tình thần bí như vậy, vì sao lại tiếp cận nàng chứ?
“Hương Hàn bất tài” Vô Tình Các là đi lên từ việc tìn báo, thu thập tin tức không ai có thể bì được cho nên muốn tìm được tin tức về Vô Tình Các thì thật là khó càng thêm khó.
Thủy Băng Tuyền nhìn thoáng qua Hương Hàn: “Bây giờ tra không ra ta cũng không trách ngươi. Trước tiên cứ đợi đã!” Còn nửa tháng nửa, nàng vô tình lọt vào cái vũng nước đục tranh quyền đạt vị này. Thế nên cũng không thể làm gì được ngoài việc chờ đợi, đợi nửa tháng này trôi qua.
“Tạ ơn tiểu thư, Hương Hàn hiểu rồi ạ.”
“Đã chuẩn bị nước tắm cho ta rồi chứ?” Giải quyết xong Phong Cô Tình trái lại cũng không làm nàng thấy thấy vui vẻ mấy, Phong Cô Tình là người giang hồ, đột nhiên xuất hiện ở kinh thành, nhất định là có mục đích gì đó! Có điều không biết là tốt hay xấu đây! Ánh mắt lại thêm thâm sâu …Nàng không tìm việc, tốt nhất việc đừng chạy đến tìm nàng!
“Đã chuẩn bị xong rồi ạ” Hương Hàn cung kính trả lời, thấy dáng vẻ suy nghĩ sâu xa của tiểu thư, nàng cũng không dám làm phiền.
Thủy Băng Tuyền đứng dậy, đi ra đình, xem ra hết thảy phải xem kết quả sau nửa tháng sau…Hoàng đế tính sai một bước cờ cuối cùng gây ra họa lớn… Vị thất hoàng tử mờ nhạt kia không biết có thể thành công ngồi trên long ỷ hay không… Trữ Thiên Hợp nếu đã có khả năng thay thế vị trí thái tử của Trữ Thiên Kì trong lòng hoàng đế lại khiến cho Trữ Thiên Khang một lòng theo hắn đủ thấy hắn là người bất phàm.
Sí Đế tại vị bốn mươi năm, Thanh Lăng hoàng triều dưới sự trị vì của ông ta, quốc thái dân an, cũng coi như là một vị quân chủ anh minh!
Nhưng mà, năm tháng không buông tha một ai, dù anh minh thế nào, tuổi già cũng có lúc sai lầm, dù bây giờ ông ta tận lực sửa chửa bước đi sai này nhưng hẳn trong lòng ông cũng hiểu rõ, sẽ không có kết quả gì! Dù có bát hoàng tử, sau lưng thất hoàng tử vẫn thiếu thế lực chống đỡ. Trừ phi phía sau vị thất hoàng tử kia có lực lượng hùng mạnh chống lưng! Ví như tam vương và ngũ đại thế gia!
Nhìn chung, các thế lực ngầm bên trong triều đình đều đã nổi lên hết, Trữ Thiên Kỳ so với Trữ Thiên Khang đã chiếm ưu thế vài phần. Trong lòng hoàng đế hẳn cũng rõ! Thế nên…Tiếp theo chính là trực tiếp đối đầu!
“Đêm nay ngươi đến gặp ta, chắc không chỉ đơn giản là muốn ăn điểm tâm của ta chứ?” Lại cầm một miếng điểm tâm đưa cho hắn, ý bảo hắn ăn. Đôi khi chỉ một chút sơ sẩy, cái giả phải trả là rất lớn! Tên này trãi qua sinh tử trong chốn giang hồ không phải là không biết chứ?
Phong Cô Tình nhíu mày nhìn động tác của nàng, điểm tâm này có bí ẩn gì chứ?
Thủy Băng Tuyền nhún nhún vai: “Không dám ăn sao? Đành chịu thôi, hôm nay tâm tình ta rất tốt, ăn bánh ngắm trăng!” Nói rồi, đôi môi đỏ mê người khẽ cắn một miếng, ưu nhã thưởng thức…
Phong Cô Tình bắt lấy tay nàng, lựa chỗ nàng vừa cắn cũng cúi xuống cắn một miếng, con ngươi đen hiện ý cười tà: “Ta sao có thể phụ tấm lòng của Tuyền nhi chứ?” Hắn suy nghĩ không biết điểm tâm có điều gì quỷ dị? Nàng là muốn hắn ăn hết đĩa điểm tâm khó nuốt này sao? Có phải chỉ đơn giản như vậy không?
Nam nhân à nam nhân! Trước mặt nữ nhân vĩnh viễn không có khả năng duy trì cảnh giác cao độ! Thủy Băng Tuyền nhìn hắn ăn hết miếng này đến miếng khác, hàng mi khẽ run, đáy mắt hiện lên tia lạnh lùng! Trên môi lại câu lên nụ cười trào phúng!
Rốt cuộc Phong Cô Tình cũng đã xử lý tới miếng cuối cùng, ngón tay ưu nhã đưa lên miệng phủi vụn bánh xuống, khuôn mặt đẹp đẽ lại tỏa ra ý cười quỷ dị: “Ta nghĩ chắc hẳn Tuyền nhi đang rất đắc ý?” Giữa trán hơi nhíu lại, phảng phất ý cười như có như không, đôi mắt chăm chú nhìn khuôn mặt Thủy Băng Tuyền vẫn khuất trong bóng tối.
Thủy Băng Tuyền ưu nhã phất phất ống tay áo, chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng đi tới rồi dựa vào người Phong Cô Tình đang ngồi trên ghế! Cảnh tượng thân mật tựa như đôi tình nhân.
“Vì sao lại cho rằng ta rất đắc ý?” Khuôn mặt thanh tú vương ý cười, hắn nói đúng, tâm tình của nàng bây giờ thật sự rất tốt… Nhãn thần dừng lại chỗ đĩa điểm tâm trống trơn, đó chính là thứ nàng chuẩn bị riêng để chiêu đãi hắn!
“Bởi vì…” Phong Cô Tình đưa ngón tay lên mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, lại tiến sát đến khuôn mặt nàng nói: “Bởi vì, đêm qua ta đã chọc giận nàng! Vì thế …điểm tâm hôm nay một chút khẩu vị cũng không có, nhưng nàng lại bắt ta ăn cho bằng được.” Nữ nhân, có yêu mới có hận, mà nàng lại càng như vậy.
“Ha hả, nói như vậy, ngươi tự nguyện thành toàn tâm ý của ta ư?” Thủy Băng Tuyền hất ngón tay của hắn ra khỏi mặt nàng. Sắc mặt hơi lạnh nhạt: “Nếu đã biết, vậy còn không mau đi tìm thuốc giải, còn ở đây khoe khoang anh hùng với ta.”
Phong Cô Tình đôi mắt chợt lóe lên, ngoài miệng vẫn lộ vẻ cười: “Tuyền nhi thật sự là tuyệt tình!” Trong bụng truyền tới từng trận quặn đau khiến hắn theo bản năng vận khí để áp chế. Nhưng dường như đây không phải là loại độc thông thường, hắn đã không thể áp chế cơn đau trong bụng lại khiến cho chân khí trong cơ thể tán loạn… Phong Cô Tình hạ mắt xuống, hỏi: “Đây rốt cuộc là loại độc gì?” Hắn tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, dù là loại độc gì, hắn cũng đều có chút ít hiểu biết, hơn nữa hắn nội công thâm hậu, độc, hắn vốn dĩ không để vào mắt, thế nhưng… bây giờ, hắn cảm thấy cơ thể như bị vặn xoắn lại, bụng đau không thể tả, sắc mặt cũng biến đổi, thoạt nhìn vô cùng đau đớn.
Thủy Băng Tuyền ưu nhã, xinh đẹp, ngồi trở lại ghế của mình, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Phong Cô Tình, nàng ghét nhất là những nam nhân tự phụ! Nhất là kẻ không biết nghe lời! Nàng đã nói, khiến nàng cầu xin tha thứ thì phải trả giá rất đắt.
“Ta có thể ngay lập tức giết nàng.” Phong Cô Tình nhìn Thủy Băng Tuyền, lạnh giọng nói.
“Vậy sao? Ngươi cứ thử xem.” Thủy Băng Tuyền đưa tay nhấc chén trà, ung dung nhấp một ngụm, không xem lời của Phong Cô Tình ra gì.
Ánh mắt Phong Cô Tình lạnh lẽo, kiêng quyết nhìn Thủy Băng Tuyền, đột nhiên một tia tinh quang hiện lên, là nước trà! Nàng cũng ăn điểm tâm mà không sao, nhất định là vì trong trà có thuốc giải. Hắn đoạt chén trà trong tay nàng, uống hết một hơi rồi dùng ánh mắt khiêu khích nhìn nàng.
Thủy Băng Tuyền than nhẹ một tiếng, hành động của hắn trong mắt nàng không khác chi trò hề mua vui.
“Trở về đi! Ngươi còn nửa canh giờ” Mong rằng nàng và nam nhân này kết thúc mọi quan hệ, ân oán tại đây.
Phong Cô Tình vừa uống trà liền biết mình đã sai, trong trà cũng có độc! Nhìn Thủy Băng Tuyền bằng ánh mắt thâm thúy, khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn lại hiện lên vẻ cười đầy ngạo nghễ, sung sướng: “Tuyền nhi quả không hổ là nữ nhân Phong Cô Tình lựa chọn!” Nàng quả thật không phụ kỳ vọng của hắn, không chỉ có giảo hoạt của hồ ly mà còn có sự thâm độc của loài rắn!
“Đêm mai chờ ta đến!” Ném lại những lời này, bóng dáng của Phong Cô Tình nhanh chóng biến mất!
Ngón tay Thủy Băng Tuyền nhẹ gõ trên mặt bàn đá, trong lòng thầm nghĩ, nam nhân này thật là càng đuổi lại càng tới! Nhãn thần liếc qua mặt đĩa và chén trà, kỳ thực hắn nói rất đúng, nàng hạ độc, chỉ là không phải nàng hạ độc trong điểm tâm, nàng chỉ là chế chút điểm tâm mang tính tương khắc, ăn vào sẽ khiến người ta đau bụng, thật sự có độc chính là chén trà của nàng. Bên trong chén vẫn còn đọng lại vài giọt nước sóng sánh.
“Tiểu thư” Hương Hàn đi tới thấy thần sắc lạnh nhạt của tiểu thư, người nọ vừa đi nàng mới dám lại đây. Hơn nữa, võ công của Phong Cô Tình cực cao, nàng không dám đến quá gần, có điều… Vì sao Phong Cô Tình cứ tới tìm tiểu thư chứ?
“Có thể tra ra tin tức hữu ích nào không?” Thân phận của Phong Cô Tình thần bí như vậy, vì sao lại tiếp cận nàng chứ?
“Hương Hàn bất tài” Vô Tình Các là đi lên từ việc tìn báo, thu thập tin tức không ai có thể bì được cho nên muốn tìm được tin tức về Vô Tình Các thì thật là khó càng thêm khó.
Thủy Băng Tuyền nhìn thoáng qua Hương Hàn: “Bây giờ tra không ra ta cũng không trách ngươi. Trước tiên cứ đợi đã!” Còn nửa tháng nửa, nàng vô tình lọt vào cái vũng nước đục tranh quyền đạt vị này. Thế nên cũng không thể làm gì được ngoài việc chờ đợi, đợi nửa tháng này trôi qua.
“Tạ ơn tiểu thư, Hương Hàn hiểu rồi ạ.”
“Đã chuẩn bị nước tắm cho ta rồi chứ?” Giải quyết xong Phong Cô Tình trái lại cũng không làm nàng thấy thấy vui vẻ mấy, Phong Cô Tình là người giang hồ, đột nhiên xuất hiện ở kinh thành, nhất định là có mục đích gì đó! Có điều không biết là tốt hay xấu đây! Ánh mắt lại thêm thâm sâu …Nàng không tìm việc, tốt nhất việc đừng chạy đến tìm nàng!
“Đã chuẩn bị xong rồi ạ” Hương Hàn cung kính trả lời, thấy dáng vẻ suy nghĩ sâu xa của tiểu thư, nàng cũng không dám làm phiền.
Thủy Băng Tuyền đứng dậy, đi ra đình, xem ra hết thảy phải xem kết quả sau nửa tháng sau…Hoàng đế tính sai một bước cờ cuối cùng gây ra họa lớn… Vị thất hoàng tử mờ nhạt kia không biết có thể thành công ngồi trên long ỷ hay không… Trữ Thiên Hợp nếu đã có khả năng thay thế vị trí thái tử của Trữ Thiên Kì trong lòng hoàng đế lại khiến cho Trữ Thiên Khang một lòng theo hắn đủ thấy hắn là người bất phàm.
Sí Đế tại vị bốn mươi năm, Thanh Lăng hoàng triều dưới sự trị vì của ông ta, quốc thái dân an, cũng coi như là một vị quân chủ anh minh!
Nhưng mà, năm tháng không buông tha một ai, dù anh minh thế nào, tuổi già cũng có lúc sai lầm, dù bây giờ ông ta tận lực sửa chửa bước đi sai này nhưng hẳn trong lòng ông cũng hiểu rõ, sẽ không có kết quả gì! Dù có bát hoàng tử, sau lưng thất hoàng tử vẫn thiếu thế lực chống đỡ. Trừ phi phía sau vị thất hoàng tử kia có lực lượng hùng mạnh chống lưng! Ví như tam vương và ngũ đại thế gia!
Nhìn chung, các thế lực ngầm bên trong triều đình đều đã nổi lên hết, Trữ Thiên Kỳ so với Trữ Thiên Khang đã chiếm ưu thế vài phần. Trong lòng hoàng đế hẳn cũng rõ! Thế nên…Tiếp theo chính là trực tiếp đối đầu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook