Manh Phi Đãi Gả
Quyển 1 - Chương 39: Khách đến

Edit: Boringrain

Trên bầu trời, mặt trăng vừa sáng tỏ đó mà thoáng chốc đã khuất dạng đi đâu mất, chỉ còn lại mây đen đang ùn ùn kéo tới từ phía xa chân trời…

“Tiểu thư, có lẽ trời sắp mưa rồi, chúng ta trở về phòng thôi!” Hương Hàn ngẩng đầu nhìn lên, hậu viên mới đó còn sáng tỏ dưới ánh trăng mà cũng nhanh chóng chìm vào một màu đen.

Thủy Băng Tuyền cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhưng lại nói: “Không đâu, ánh trăng sẽ chóng trở lại thôi”. Đúng là mây đen đang che lấp đi ánh trăng, nhưng mà cũng không đến nỗi mưa.

“Thật sao?” Hương Hàn giọng nghi hoặc hỏi lại, nhìn lên trời lần nữa, lòng lòng thầm nghĩ, dù nàng thắc mắc vấn đề gì, tiểu thư đều có thể nhanh chóng trả lời như vậy? Quả nhiên, mây đen dần vơi đi, lộ ra ánh trăng sáng lấp lánh.

“Oa, tiểu thư, trên đời này không có chuyện gì mà người không biết cả!” Hương Hàn vừa nói vừa nhìn tiểu thư bằng ánh mắt khâm phục và kính trọng.

Thủy Băng Tuyền buồn cười nhìn qua Hương Hàn: “Đương nhiên có những thứ mà ta không biết!” Nàng dù thông minh thế nào cũng chỉ là một con người, dù nàng hiểu biết nhiều hơn so với người khác cũng không có nghĩa là cái gì cũng biết! Ví dụ như việc nàng đột nhiên xuyên không đến đây, đột nhiên gặp phải những chuyện ở thời đại xa lạ này, nàng thật sự không lý giải nổi. Vũ trụ bao la huyền bí chứa đựng nhiều thứ mà nhân loại không thể nào khám phá ra được.

“Trong lòng Hương Hàn, không gì có thể làm khó tiểu thư được.” Về cầm, nàng chưa từng được nghe qua tiếng đàn của tiểu thư, nhưng kỳ, nàng đã được lĩnh giáo, còn thư, lại càng không cần nhắc đên, bức họa kia ngay đến Giang thiếu gia cũng bị chinh phục, đủ thấy tài năng của tiểu thư.

“Không gì có thể làm khó ta sao? Không gì mà Thủy Băng Tuyền không thể làm được?” Thủy Băng Tuyền nghiền ngẫm lời Hương Hàn nói, tại thời không xa lạ này, nàng có thể “không gì không làm được” hay không, nàng cũng không rõ, nàng chỉ biết bây giờ kinh thành đang chuẩn bị một trận phong ba bão táp.

“Tiểu thư, người đang nghĩ gì vậy ạ?” Nhìn đáy mắt Thủy Băng Tuyền ánh lên vẻ hứng thú, Hường Hàn hiếu kỳ hỏi.

Thủy Băng Tuyền chỉ vào ghế đá đối diện, ý bảo Hương Hàn ngồi xuống, rồi nói: “Những chuyện ta bảo ngươi làm thế nào rồi?” Lòng thầm than nhẹ một tiếng. Nàng đã tính nhầm một nước cờ, hy vọng là còn có thể cứu vãn…

Hương Hàn cung kính ngồi xuống: “3 gian hàng đều đã mua xong, tiểu thư, ngày mai có thể nhận người vào làm được chưa ạ?” Cửa hàng vải bố đầu tiên dễ dàng mua được như nàng dự tính lúc đầu, nhưng hai gian bên cạnh thì phải tốn hơn nhiều. Có điều, chung quy lại, chi phí cũng không sai lệch mấy so với lúc nàng tính toán.

“Không, đợi thêm một thời gian nữa đã, tạm thời ba gian hàng đó ngươi cứ để nguyên như vậy, chưa cần làm gì vội, trong khoảng thời gian này cũng không cần phải ra ngoài.”

Hương Hàn kinh ngạc nhìn tiểu thư, nàng rất muốn hỏi lý do vì sao, nhưng tiểu thư phân phó như vậy cũng tự có lý của người, nàng chỉ cần tuân lệnh: “Hương Hàn đã rõ rồi ạ.”

“Ngươi không hiếu kỳ sao?” Chín mươi chín phần trăm những người nghe nàng nói đều có một phản ứng duy nhất, đó là hỏi:”Vì sao?”, nhưng phản ứng của Hương Hàn làm nàng hơi bất ngờ nhưng lại rất hài lòng, qua việc này, Hương Hàn xem như đã thông qua bài kiểm tra cuối cùng của nàng.

“Hương Hàn hiếu kỳ.” Nàng tuy hiếu kỳ nhưng trong lòng vẫn luôn ghi nhớ lời tiểu thư nói. Tự nhận thức giá trị của bản thân, nếu tiểu thư cho rằng nàng đáng được biết nguyên nhân, không cần hỏi, tiểu thư sẽ tự động nói cho nàng biết.

Thủy Băng Tuyền nhìn thoáng qua, dường như thấy được cả suy nghĩ trong lòng Hương Hàn, cười khẽ một tiếng rồi nghiêm túc nói: “Hương Hàn, làm rất tốt, hãy nhớ kỹ suy nghĩ trong lòng ngươi giờ phút này.”

“Dạ”

Thủy Băng Tuyền ưu nhã dựa người vào nhuyễn y, khuôn mặt nàng bị che khuất đi trong bong của mái đình, khiến không ai có thể thấy được thần sắc trên khuôn mặt ấy.

“Tam vương về kinh, thọ yến của hoàng hậu, tân đế đăng cơ. Vốn dĩ vua nào sẽ có triều thần riêng của mình. Dù cho hoàng thượng hiện tại anh minh sáng suốt thì thay triều đổi vị cũng không thể tránh khỏi một trận tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu)”. Thủy Băng Tuyền nhàn nhạt, chậm rãi nói.

“Ý tiểu thư là…” Hương Hàn ngẩng đầu lên, sắc mặt khiếp sợ nhìn Thủy Băng Tuyền!

“Xem ra ta đã vô tình bị vướng vào âm mưu triều chính của bọn họ” Tối qua là Phong Cô Tình, sáng nay lại đến lượt Giang Dĩ Bác đều nhắm tới chỗ nàng mà đến.

“Nhưng chuyện này cùng tiểu thư…” Đâu có quan hệ gì chứ?

Thủy Băng Tuyền im lặng, chăm chú nhìn ánh trăng, nàng náo loạn hai ngày nay đã làm cho mọi người thay đổi cách nhìn với Thủy Băng Tuyền, như vậy họ lại muốn qua lại với Thủy Băng Tuyền.

Đính hôn hai mươi năm nhưng đến bây giờ mới hủy bỏ hôn ước, cho thấy không phải Trữ Thiên Kỳ là kẻ đứng núi này trông núi nọ mà ngược lại, hắn đã làm hết sức! Thủy Băng Tuyền chỉ là con cờ trong ván cờ giữa Hoàng đế và Trữ Thiên Kỳ. Nàng cùng Giang Dĩ Bác đánh một ván cờ, dùng thế cờ nói lên vị trí hiện tại của nàng, cũng là thăm dò Giang Dĩ Bác, nàng không chỉ nhìn ra ý nghĩ trong lòng hắn, mà cũng nhìn ra được tâm ý của hắn.

Trữ Thiên Kỳ từ hôn, Thủy phủ tứ tiểu thư lại được tứ hôn cùng bát hoàng tử Trữ Thiên Khang, chuyện này cũng đủ để thấy cục diện hiện này.

Nhà mẹ đẻ của Trữ Thiên Khang gia cảnh hùng hậu, hắn lại là đứa con được hoàng đế thương yêu, bất luận là phương diện nào cũng là người cực kỳ thích hợp với Thủy Băng Ngọc.

Lại nói nhị phu nhân xuất thân cũng là con cháu hoàng thất, vốn dĩ địa vị hiển hách, Thủy Băng Ngọc còn là thiên kim tiểu thư của Thủy phủ, chỉ hôn cùng Trữ Thiên Khang, chỉ có lợi chứ không có hại. Hơn nữa còn có thể dựa vào hôn sự này mà hạn chế thế lực của Trữ Thiên Kỳ.

Quan trọng nhất là, hiện nay, hoàng thượng đang cố gắng cân bằng thế lực của ngũ đại thế gia, mong muốn năm thế gia này kiềm chế lẫn nhau, có điều, không ai muốn gia tộc của mình yếu ớt, không thể chịu nổi một đòn, vậy là bọn họ ngấm ngầm phát triển thế lực. Qua một thời gian dài như vậy, hiển nhiên sẽ xuất hiện chênh lệch…

Giang Dĩ Bác tuy bên ngoài có quan hệ tốt với Trữ Thiên Kỳ, nhưng Giang gia tuyệt đối sẽ không trở thành thế lực chống lưng cho Trữ Thiên Kỳ. Vậy nên mới xuất hiện chuyện Trữ Thiên Kỳ và Vân La Y cảm mến nhau…

Với sự khôn khéo của Vân gia, hiển nhiên hiểu rõ tâm ý của Trữ Thiên Kỳ, nhưng họ lại tự nguyện dấn thân vào cuộc chiến này, điều này đồng nghĩa với việc không chỉ triều đình chịu phong ba bão táp mà các thế lực ở kinh thành cũng có thể chuyển hồi.

“Tiểu thư…” Nhìn qua thấy sắc mặt của Hương Hàn khẽ biến, giọng nói lại có chút khẩn trương, xem ra Đông Uyển lại có khách tới.

Thủy Băng Tuyền xoay người đổi tư thế nằm, khuôn mặt vẫn bị khuất dưới ánh trăng: “Hương Hàn, ngươi đi chuẩn bị nước tắm cho ta.” Thính lực của Hương Hàn bẩm sinh cực tốt.

“Tiểu thư” Tiểu thư bảo nàng rời đi, lỡ như người nọ làm gì bất lợi với tiểu thư thì sao đây? Tuy võ công của nàng không thể so với kẻ đó, nhưng ít ra nàng cũng có thể liều chết một trận.

“Cứ đi đi, ta muốn yên tĩnh một mình.” Phong Cô Tình liên tục tiếp cận nàng nhất định có mục đích. Nàng bây giờ chỉ có thể lấy tĩnh chế động thôi.

“Dạ, tiểu thư” Hương Hàn xoay người rời đi.

Thủy Băng Tuyền ngồi thẳng dậy, cầm lấy miếng điểm tâm từ tốn cắn một cái, chậm rãi thưởng thức…Trong lòng lại đếm thầm mười, chín, tám, bảy, sáu…

“Chúng ta lại gặp nhau rồi, Tuyền nhi” Một bóng người lướt qua nhanh chóng ngồi trên ghế đá bên cạnh nàng.

Mái tóc đen được búi lên bằng cây trâm bạch ngọc, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn phảng phất ý cười như cũ, khác với bộ y phục trắng khiết như tiên nhân hạ phàm hôm qua, hôm nay hắn mặc một bộ cẩm y, làm cho hắn càng yêu mị hơn vài phần…

“Điểm tâm cũng không tồi, ngươi có muốn nếm thử không?” Thủy Băng Tuyền bỏ phần điểm tâm còn lại vào miệng, nhàn nhạt bắt chuyện. Nàng và hắn đã thân quen đến mức có thể tự nhiên gọi tên của nàng như thế à?

Phong Cô Tình tà tứ cười: “Tuyền nhi là chuẩn bị riêng cho ta sao?” Ánh mắt như có như không khẽ liếc qua đĩa điểm tâm đặt trên bàn đá.

“Ngươi còn chưa có phúc phận ấy.” Lại lấy thêm một miếng điểm tâm đưa vào miệng. Kể ra thì hắn cũng đoán đúng một nửa.

“Phải không?” Phong Cô Tình nhìn qua điểm tâm rồi cũng bóc lấy một miếng, bỏ vào miệng. Vừa cắn một cái, hàng lông mày liền chau lại, mùi vị ngọt quá, nữ nhân đều thích ăn loại điểm tâm ngọt như thế này sao?

“Vẻ mặt của ngươi nói cho ta biết ngươi không thích mùi vị của món này.” Thủy Băng Tuyền cầm khăn nhẹ lau tay, thuận miệng hỏi. Cũng không uổng công nàng tốn sức chuẩn bị riêng cho hắn.

Phong Cô Tình nhìn Thủy Băng Tuyền, con ngươi hơi chớp động, hàng mi rũ xuống, điểm tâm ấy không có độc! Nhưng vì sao sau khi ăn xong lại cảm thấy có chút đắng.

“Ngọt lắm đúng không? Trong ngọt lại có vị đắng? Có điều mùi vị cũng không tồi phải không?” Thủy Băng Tuyền ngồi thẳng người, khuôn mặt tỏa ra thần thái vui vẻ, sung sướng khi người gặp họa.

“Trong điểm tâm không có độc.” Phong Cô Tình nheo mắt lại đánh giá nữ nhân thần bí đang cười vui vẻ. Một người lần đầu gặp mặt có thể suýt chút lấy mạng hắn, nếu không phải là kẻ không não thì chính là người to gan, mà nàng hiển nhiên là loại thứ 2. Chỉ là…trong điểm tâm có vấn đề gì ư? Nhìn nàng tươi cười, Phong Cô Tình thầm nghĩ.

Nhưng…có vấn đề thì sao chứ? Hắn thích nàng to gan, nàng tính tình thất thường, dù không thể so với hắn…Nàng quả là một nữ nhân thú vị! Làm cho đoạn thời gian này của hắn cũng bớt nhàm chán!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương