Manh đăng
Chương 22:


Chương 23
Thời gian sau đó, Thẩm Thành và Ôn Hỏa rất hòa hợp, sau khi làm việc và học tập, như ngầm tìm thấy nhau, quan hệ tình dục và chơi đùa. Những tư thế mà ngay từ đầu Ôn Hỏa không thể làm được, không hiểu sao đều có thể làm được.
Ôn Hỏa cũng phát hiện trong trò chơi, Thẩm Thành không dùng một số ít đạo cụ cùng chiêu trò làm cho cô phải khuất phục, anh chỉ dùng những thứ đó làm phụ trợ.
Anh rất cố chấp đối với việc theo đuổi đau đớn cùng kích thích, cũng rất cực đoan. Thay vì nói là anh có đam mê đặc biệt, thì có thể nói anh đang trút bỏ những cảm xúc bị kìm nén của mình thì đúng hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có đôi khi Ôn Hỏa sẽ hoảng hốt cảm thấy, phía dưới một Thẩm Thành vô cùng bình tĩnh kia, có một nhân cách vô cùng biến thái đang chiếm giữ.
Chất lượng giấc ngủ của Ôn Hỏa gần đây rất tốt, tốt đến mức cô suýt quên mất, cô vẫn phải đến gặp mẹ của Dương Dẫn Lâu để hỏi thăm chuyện của bà ngoại. Quả nhiên sau khi ở trong một môi trường thoải mái trong một thời gian dài, sức ỳ sẽ xuất hiện.
Có thể là không còn căng thẳng tinh thần nữa, chuyện luận văn của Ôn Hỏa diễn ra rất thuận lợi, cô đặt chuyện học tập lên hàng đầu, thoạt nhìn vui vẻ phơi phới.
Thu Minh Vận kể từ khi chia tay với Cố Huyền Vũ, cả người giống như được tái sinh một lần nữa, cô ấy cũng có một chút tinh thần học tập như Ôn Hỏa. Hôm nay sau khi ăn trưa xong, cô ấy liệt kê nhiệm vụ buổi chiều, quay đầu nói với Ôn Hỏa: "Tối hôm qua tớ đã đọc lý thuyết phản hạt mà cậu viết."
Ôn Hỏa đang đọc tài liệu: "Sao vậy?"
Thu Minh Vận nói: "Trước đây thầy Thẩm cũng đã viết một bài báo theo hướng tương tự."
Ôn Hỏa ngẩng đầu nhìn sang.
Thu Minh Vận chậc lưỡi: "Nhắc tới thầy Thẩm là cậu lập tức có phản ứng. Cậu thật sự giấu rất giỏi đó Hỏa Hỏa, tớ rất xem thường cậu."
Ôn Hỏa nói thật: "Trong tiềm thức tớ tưởng rằng cậu định nói tớ nghiên cứu sâu trên cơ sở lý luận của anh ấy, hoặc là nghi ngờ bài báo của tớ có tham khảo. Đương nhiên là tớ phải có phản ứng rồi."
Thu Minh Vận cười: "Chẳng lẽ không phải vì hai chữ “thầy Thẩm” này sao?"
"Cậu vẫn luôn nhắc tới anh ấy, đã bao giờ tớ có phản ứng lớn như vậy chưa?"
Thu Minh Vận bị cô nói như thế, cảm thấy đúng là có chuyện như vậy. Cô ấy đi tới chỗ Ôn Hỏa ngồi xuống, hỏi cô: "Trở thành học sinh của thầy Thẩm có cảm giác như thế nào?"

Cô ấy chỉ cho rằng Ôn Hỏa là học trò của Thẩm Thành, cô ấy cũng rất tin tưởng vào thái độ làm người của hai con người này, tin tưởng bọn họ sẽ không có quan hệ ngoài tình thầy trò. Chuyện này cũng giải thích rằng, ngụy trang là một điều tất yếu.
Nhiều người quá dễ dãi với hình ảnh đầu tiên mà họ nhìn thấy, cho dù đó có phải là sự thật hay không.
Ôn Hỏa nói: "Anh ấy rất chuyên nghiệp."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói như vậy giống như không nói gì, Thu Minh Vận cũng không hỏi nữa: "Gần đây tớ không thấy Hàn Bạch Lộ. Cô ấy đã rời khỏi làng giải trí lui về phía sau giúp chồng chăm con rồi sao? Hay là thầy Thẩm muốn kim ốc tàng Kiều không cho cô ấy xuất đầu lộ diện? Quả thực là quá hâm mộ."
Gần đây Hàn Bạch Lộ không liên lạc với Ôn Hỏa, nhưng tiền vẫn được chuyển vào tài khoản của cô, nên chắc chắn không có vấn đề gì.
Thu Minh Vận nhớ ra một chuyện: "Có phải hai ngày nữa sẽ diễn ra liên hoan phim đúng không? Bộ phim điện ảnh mà Hàn Bạch Lộ tham gia được đề cử, hẳn là cô ấy sẽ tới đó? Cậu nói xem thầy Thẩm có đến đó không?"
Sự quan tâm của Thu Minh Vận dành cho Thẩm Thành cũng không liên tục, bình thường nếu như cô ấy nhớ tới, cả ngày lúc nào cũng sẽ nhắc tới, còn nếu như không nghĩ tới nữa, thì vài ngày cũng không nhắc đến tên của anh.
Cũng giống như theo đuổi thần tượng, nếu như có phim ăn khách, thì theo dõi trong hai ngày, còn nếu không có thì sẽ bị ném ra sau đầu.
Năm ấy khi Hàn Bạch Lộ kết hôn với Thẩm Thành, anh còn đi cùng cô ta tới liên hoan phim, mặc dù lý do anh đi có thể là vì có quan hệ hợp tác với ban tổ chức, nhưng chuyện này cũng đủ để lên trang báo mấy ngày trong giới giải trí.
Ôn Hỏa nói: "Tớ không biết."
Thu Minh Vận cảm thấy nhất định sẽ đến: "Nhìn thầy Thẩm như vậy, nhất định thích Hàn Bạch Lộ."
Ôn Hỏa không quan tâm: "Ừ."
Thu Minh Vận gật đầu: "Hai ngày trước tôi có đọc tin tức, ông chủ công ty chủ quản của Hàn Bạch Lộ xảy ra chuyện, thầy Thẩm đã đứng ra xử lý. Nhưng ông chủ kia nhất định không chịu thua kém, còn bị tra ra có liên quan tới trốn thuế, tự bôi tro trát trấu vào mặt mình?"
Ôn Hỏa không có hứng thú, tiếp tục đọc tài liệu: “Nếu anh ấy không thích, vì sao còn cưới cô ấy?”
Thu Minh Vận đồng tình: "Người so với người, đúng là tức chết mà."
*

Lục Hạnh Xuyên buôn bán trái phép lại trốn thuế, giờ bị bôi nhọ không thể xóa sạch. Sau khi đọc tin, Đường Quân Ân nhìn về phía Thẩm Thành cười cười: "Thầy Thẩm, cậu đúng là trâu bò."
Thẩm Thành nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đường Quân Ân để điện thoại xuống: "Buổi tối tớ sẽ tới phố Kim Bảo để nhận xe, DB11, cậu có đi cùng với tớ không?"
Thẩm Thành mở mắt ra: "Không đi."
Đường Quân Ân lại hỏi: "Hai ngày nữa cậu có đi dự liên hoan phim không?"
Thẩm Thành cũng không trả lời ngay lập tức, có thể anh sẽ tới đó một chuyến.
Đường Quân Ân đã hiểu: "Vậy thì cậu sẽ đi với thân phận là Thẩm Thành, hay là chồng của diễn viên Hàn Bạch Lộ?"
Thẩm Thành tạm thời không trả lời được câu hỏi này, anh vẫn phải cân nhắc xem thân phận nào có lợi cho mình hơn.
Đường Quân Ân vẫn còn thắc mắc: "Gần đây vợ cậu cũng không xuất hiện, đang bận chuyện gì à? Hay lại bị cậu hạn chế? Cậu cũng thật là, cô ấy chơi bời ở bên ngoài, không phải cậu cũng vậy sao? Làm sao lại biến mình thành người bị hại vậy."
Anh ấy cũng không biết trước đây Thẩm Thành và Hàn Bạch Lộ đã xảy ra chuyện gì, anh ấy chỉ nghĩ rằng Thẩm Thành không hài lòng với việc Hàn Bạch có người khác, hạn chế tự do của cô ta.
Thẩm Thành cũng không muốn cùng anh ấy nói về đề tài này: "Tình trạng của ông tớ thế nào?"
Cứ như vậy Đường Quân Ân bị dời đi sự chú ý: "Ban ngày thì không có gì, buổi tối thường xuyên tới chòi nghỉ mát ngồi ngẩn người một mình ở đó."
Nói xong, anh ấy lại thở dài: "Ông già thật rồi, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Trước kia chúng ta tới trường bắn, ông là người rất hăng hái, rất có sức cuốn hút, ở cùng với ông đều cảm thấy rất có khí khái của đàn ông… Hiện giờ không tránh khỏi phải lo lắng."
Thẩm Thành đã nghĩ đến việc bận rộn mấy ngày nay để tổ chức cho Thẩm Hoài Ngọc một hoạt động đánh giá đá, để ông cụ đi chơi, thuận tiện mời một số nhân vật để trò chuyện về công việc.
Đường Quân Ân nhìn ánh mắt của Thẩm Thành cũng đã phần nào hiểu được suy nghĩ của anh: "Cậu muốn làm cho ông nội vui vẻ sao?"
Thẩm Thành không hề giấu giếm: "Ừm."

Đường Quân Ân gật đầu: "Không tệ. Có thể nghĩ ra một lý do, gọi một nhóm bạn cũ, mới tới, náo nhiệt một chút. Đến lúc đó còn có thể nói tới một số chuyện khác."
Anh và Thẩm Thành cùng nhau nghĩ ra, không phải vì giữa bọn họ có sự ăn ý ngầm, mà là bởi vì những người như bọn họ sẽ không làm những chuyện không có mục đích. Cho dù là để chơi, thì nó cũng phải là một chuyện có ý nghĩa.
Sau khi hai người ăn cơm xong, nói chuyện phiếm một hồi rồi rời đi chỗ khác.
Thẩm Thành quay trở lại công ty xử lý công việc, Lý Diệc Hàng đã đợi anh rất lâu, có chuyện muốn nói với anh.
Trong phòng làm việc, Lý Diệc Hàng câm như hến, cũng không dám thở mạnh, vì sợ làm phiền Thẩm Thành, thậm chí ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có.
Thẩm Thành đặt bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn tới trước mặt anh ta: "Nếu như anh đồng ý, thì ký vào đây, còn nếu không muốn, cửa ở phía sau."
Lý Diệc Hàng cầm hợp đồng lên, nhìn lướt qua, điều khoản này là hợp đồng mua bán. Anh ta lập tức trở nên khẩn trương ngẩng đầu: "Thầy Thẩm, anh... không phải chúng ta đã đồng ý tôi sẽ chính thức tham gia cổ đông sao?"
Ngón giữa và ngón cái bên trái của Thẩm Thành xoay chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út bên phải của anh nói: "Càng thuận tiện hơn cho việc anh tiếp cận vợ tôi đúng không?"
Lý Diệc Hàng sững sờ, sắc mặt tái xanh.
Thẩm Thành nói với anh ta: "Anh không tò mò tại sao gần đây vợ tôi không liên lạc với anh sao? Vì cô ấy muốn ở nhà chăm sóc con. Anh biết không, cô ấy đã sinh cho tôi một đứa con gái."
Lý Nghiêu siết chặt tay.
Thẩm Thành nói thêm: "Gần đây cô ấy muốn sinh cho tôi đứa con thứ hai. Hôm qua cô ấy đã mua quần áo gợi cảm, còn mặc cho tôi xem, thật sự là rất đáng yêu.”
Mỗi lời nói đều giống như một mũi kim, đâm thẳng vào xương cốt của Lý Diệc Hàng.
Lý Diệc Hàng khác với Lục Hạnh Xuyên, tình cảm của Lục Hạnh Xuyên dành cho Hàn Bạch Lộ là có giới hạn, nhưng tình cảm của anh ta dành cho Hàn Bạch Lộ là vô hạn. Ngay từ lần đầu tiên khi anh ta nhìn thấy Hàn Bạch Lộ, ý nghĩa tồn tại của anh ta không phải vì bằng sáng chế.
Thẩm Thành có thể không cho anh ta cổ phần, tuy rằng trong lòng khó chịu, anh ta cũng sẽ không quá buồn, nhưng khi Thẩm Thành nói với anh ta về Hàn Bạch Lộ, giống như là đào nát trái tim của anh ta, khiến anh ta không thể chịu đựng nổi. Anh ta chính là kẻ hèn mọn như vậy, lại đi yêu vợ của người khác.
Anh ta rất đau khổ, rất đau, mọi thứ trước mắt đều là bóng tối: “Thầy Thẩm, anh đừng làm như vậy với tôi..."
Thẩm Thành chống hai tay lên bàn: "Lời này hẳn là tôi nên nói với anh mới phải."
Lý Diệc Hàng xin lỗi anh: "Lộ Lộ nói anh không yêu cô ấy, vậy anh không thể thành toàn cho cô ấy sao? Hai người không yêu thương nhau bị cột chặt cuộc sống vào nhau, quả thật là đôi bên đều đau khổ."
Thẩm Thành tỏ ra không quan tâm: "Tôi thích vẽ hoa văn trên sự đau khổ, tôi thích cảm giác cưỡng ép cùng chinh phục này."
Cưỡng ép, chinh phục, trong đầu Lý Diệc Hàng lập tức xuất hiện hình ảnh Hàn Bạch Lộ bị Thẩm Thành đẩy lên giường, sau đó đâm vào trong một cách thô bạo, cô ấy luôn miệng xin tha, nhưng Thẩn Thành vẫn dùng sức cắm vào, anh ta còn cười, khi cười rộ lên so với dáng vẻ tự phụ này khác xa một trời một vực...

Anh ta không thể chịu đựng được nữa, anh ta không thể ở lại được nữa, anh ta muốn rời đi, anh ta nhất định phải rời khỏi đây!
Thẩm Thành nhìn thấy anh ta giống như bị rút mất gân chân, lảo đảo rời khỏi đây, sau đó nhìn thấy thư ký đi vào.
Thư ký báo cáo với Thẩm Thành: "Lý Diệc Hàng, bởi vì muốn trở thành cổ đông, nhưng ngài không lập tức đồng ý, cho nên anh ta lập tức động tay động chân với công ty độc quyền kỹ thuật mới của chúng ta, khiến cho việc hợp tác của chúng ta với công nghiệp Quốc Thông xảy ra vấn đề, bây giờ cũng đã điều tra rõ chân tướng, Lý Diệc Hàng tự nhận lỗi và từ chức."
Đây là kết quả mà Thẩm Thành muốn: "Rất tốt."
Thư ký nói tiếp: "Bây giờ tin tức đã được truyền ra ngoài, trong ngành này anh ta cũng không có cơ hội trở mình nữa."
Trận chiến này coi như Thẩm Thành đã đánh xong.
Đẹp, đúng như mong đợi của anh.
Sau khi thư ký đi ra ngoài, Thẩm Thành đứng dậy, đi tới cửa sổ kính sát đất nhìn toàn cảnh thành phố và bầu trời hỗn độn phía trên cao. Đột nhiên, hoa lá, chim chóc, cá và côn trùng xuất hiện trước mắt anh, chúng biến mất khỏi trạng thái ban đầu, trở nên gớm ghiếc. Chúng gầm rú và lao vào các ống phế nang của anh...
Anh phải cạnh tranh với chúng để giành lấy dưỡng khí, nếu như không đoạt lấy, cuối cùng sẽ phải nhận lại kết quả thịt nát xương tan.
Hình như loại ảo giác này, Thẩm Thành đã xuất hiện quá nhiều lần, khi có quá nhiều sẽ trở nên tê dại, cảm giác tê dại đã cho phép anh che giấu cảm xúc trước mặt người khác.
Thoạt nhìn anh trông giống như một người bình thường, nhưng một người bình thường sẽ sử dụng hôn nhân để trói một người phụ nữ và giam cầm cô ấy sao?
Anh đứng bên cửa sổ một hồi, trở lại bàn làm việc, lấy điện thoại di động mà Hàn Bạch Lộ dùng để liên lạc với Ôn Hỏa, mở WeChat, tìm ảnh đại diện của Ôn Hỏa, gửi cho cô một tin nhắn: "Tại sao không có tiến triển?"
Mười phút sau, Ôn Hỏa trả lời lại: "Chồng của mình mà cô cũng không biết sao? Tôi có thể chắc chắn rằng anh ta đã nhìn ra được chuyện này."
Thẩm Thành ngồi xuống, nhìn tin nhắn cô gửi tới, suy nghĩ một chút rồi mới trả lời lại: "Không phải lúc nào anh ta cũng đều lý trí, cô không quyến rũ anh ta sao? Cô mau nghĩ cách đi, chủ động một chút, chuyện này không được sao?"
Ôn Hỏa cảm thấy cô ta quá sốt ruột: "Tôi chủ động đủ rồi, còn muốn chủ động như thể nào nữa? Nhảy thoát y cho anh ta xem?"
Thẩm Thành nhìn câu trả lời này, sờ sờ môi: "Cái này cũng được."
“Cái gì?"
"Cô nhảy thoát y cho anh ta xem đi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương